Phần 211
Tôi và Lãnh Băng Sương lang thang ở bên ngoài đi dạo rất lâu. Kỳ thật tôi hoàn toàn không có tâm tư đi dạo phố, tôi chỉ muốn sớm gặp Tư Kiến, chẳng qua vì không muốn làm mất hứng của nàng, tôi vẫn nhẫn nại.
Đến tối, Lãnh Băng Sương cùng lên xe với tôi một lần nữa. Thực ra nàng đã sớm phát hiện tôi không có hứng thú, nhưng nàng vẫn chơi đùa rất vui không biết mệt, tựa hồ như chỉ cần ở bên tôi là nàng vui rồi.
Chỉ là làm cho tôi kỳ quái là xe lại hướng bệnh viện tư nhân của nàng chạy tới, chẳng lẽ lúc này Tư Kiến đang ở bệnh viện sao? Nếu là sự thật, tôi có một dự cảm xấu trong tim.
“Chẳng lẽ Tư Kiến…” Khi đến trước cổng bệnh viện tư nhân của Lãnh Băng Sương, tôi không khỏi lên tiếng hỏi, trong lòng lo lắng, tựa hồ như tiến thêm một bước sẽ xác nhận thêm một chút, tôi phát hiện mình không dám xuống xe. Tư Kiến sẽ không nằm trong nhà xác của bệnh viện chứ, nếu vậy lời dặn dò của Phượng Quân tôi phải làm sao?
“Yên tâm, tính mạng của nó không có nguy hiểm…” Lãnh Băng Sương thấy tôi khẩn trương, nhẹ giọng an ủi, bất quá biểu tình của nàng vẫn không có buông lỏng, vẫn có điều gì khó nói.
Tôi và Lãnh Băng Sương đi tới văn phòng của bệnh viện, lãnh đạo bệnh viện dường như biết chúng tôi sẽ đến nên đã sớm nghênh đón ở cổng.
Chúng tôi đi theo nhân viên bệnh viện đến phòng bệnh cao cấp, khi đến cửa phòng, mọi người đều dừng lại. Mà trong tiềm thức của tôi cùng mọi người đồng bộ, cũng đứng ở cửa, tôi nhìn Lãnh Băng Sương và cảm thấy không biết phải làm gì.
“Anh có muốn em vào với anh không?” Lãnh Băng Sương nhìn tôi ôn nhu hỏi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Không biết vì sao, bây giờ chỉ có Lãnh Băng Sương ở bên cạnh tôi, tôi mới có cảm giác an toàn. Khi một người được người ta cứu rất nhiều lần, anh ta sẽ coi người đó là một cánh rơm cứu mạng, mỗi khi gặp khó khăn, trước tiên sẽ nghĩ đến người đó, Lãnh Băng Sương bây giờ là cánh rơm cứu mạng của tôi.
“Cạch…” Khi bác sĩ chính quẹt thẻ, cánh cửa phòng bệnh tự động mở ra, tôi và Lãnh Băng Sương đi vào. Phòng bệnh này là phòng bệnh cao cấp, biện pháp bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Sau khi tiến vào phòng bệnh, tôi phát hiện phòng bệnh này rất rộng, dụng cụ và thiết bị cũng vô cùng đầy đủ có hai nữ nhân đứng ở cửa, giống như y tá cũng giống như vệ sĩ.
“Hai người đi ra ngoài trước đi…” Lãnh Băng Sương nói xong, hai người mặc đồ y tá liền đi ra ngoài, chỉ còn lại tôi và Lãnh Băng Sương và một người ngồi ở trên giường bệnh, ngoài Tư Kiến ra còn có thể là ai.
Lúc này Tư Kiến đang bó gối ngồi trên giường bệnh, ánh mắt thất thần nhìn tay mình, không biết đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt tái nhợt giống như Khả Hân, hơn nữa gầy đi rất nhiều. Nghe tôi và Lãnh Băng Sương tiến vào, nó đặt tay lên đầu gối.
“Chuyện gì đã xảy ra với con vậy?” Tôi hít sâu một hơi, đi tới trước giường bệnh hỏi, thanh âm run run. Đối với Tư Kiến, tình cảm của tôi rất phức tạp, mặc kệ nói thế nào, nó cũng là con của tôi và Phượng Quân, trong người nó chảy huyết mạch của tôi, cho dù nó làm chuyện sai lầm lớn, làm cha tôi chỉ có thể tha thứ cho nó và sửa chữa con đường tương lai của nó.
Bây giờ Omar đã chết và mọi chuyện đã kết thúc, liệu mâu thuẫn xung đột và khoảng cách giữa tôi và Tư Kiến có chấm dứt không? Nó chỉ ngẩng đầu lên khẽ nhìn tôi một cái, sau đó lại cúi đầu xuống. Chẳng qua lúc tôi hỏi vấn đề, vẽ mặt của nó hiện lên một tia thống khổ và thống hận.
Trước đó, tôi đã hỏi Lãnh Băng Sương hai lần tình huống của Tư Kiến, nhưng mỗi lần nàng đều không muốn nói.
Lúc này Tư Kiến đang ở trước mắt tôi, toàn thân trên dưới tuy không có vết thương, chỉ là gầy đi rất nhiều, bộ dáng cũng tương đối sạch sẽ, thậm chí râu ria cũng cào sạch, râu của nó tương đối nhiều, nếu mỗi ngày không cạo, mặt của nó sẽ tương đối đen hơn. Hiện tại trên mặt cạo sạch râu, xem ra hàng ngày nó vẫn chú ý bảo dưỡng bản thân, được người ta chăm sóc rất tốt.
“Mẹ tôi đâu?” Trong phòng bệnh trầm mặc an tĩnh một hồi lâu, rốt cục nó cũng lên tiếng, thanh âm đã khàn khàn, nếu như không phải bởi vì bệnh, thì là bị công tâm mà dồn dập.
“Mẹ con… đã qua đời…” Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời Tư Kiến. Lúc trước tôi đã chuẩn bị tốt chuyện này, nếu như gặp mặt nó, tôi sẽ trực tiếp nói cho nó biết chân tướng, giấu càng lâu sẽ tạo thương tổn càng lớn.
“Không ai nói cho tôi biết nhưng tôi đã cảm giác được, mẹ con liên tâm, lúc mẹ đi, tim tôi rất đau…” Khi Tư Kiến nói, nước mắt đã trào ra. Tuy rằng đã linh cảm được cái gì, trong lòng nó vẫn duy trì một tia hy vọng cuối cùng, giờ đây tia hy vọng cuối cùng này cũng tan vỡ.
“Omar cũng chết rồi, mọi chuyện đã kết thúc…” Có lẽ để an ủi Tư Kiến, tôi không tìm được lời nào khác, chỉ có tin Omar chết mới là tin tốt cho nó và cũng là niềm an ủi cho nó.
Sau khi nghe tin Omar chết, điều khiến tôi ngạc nhiên là Tư Kiến không có phản ứng quá lớn, không có cao hứng ở bên trong mà vẫn đắm chìm trong nỗi bi thương về cái chết của mẹ nó.
“Con có thể nói cho bố biết nguyên nhân và hậu quả của mọi chuyện không?” Tôi bức thiết muốn biết rất nhiều đáp án, đồng thời cũng muốn chuyển chủ đề về Phượng Quân. Nhìn bộ dáng Tư Kiến khóc, trong lòng tôi cũng rất xót xa, cũng muốn khóc với nó. Sau khi nghe tôi nói, nó không trả lời, khẽ gật đầu.
“Trước hết, con nói cho bố biết chuyện gì đã xảy ra? Tại sao con lại ở bệnh viện? Dì Lãnh cũng không nói cho bố biết bất cứ chuyện gì…” Tôi nhìn Lãnh Băng Sương bên cạnh hỏi, tôi thật sự không rõ rốt cuộc là cái gì làm cho nàng khó mở miệng như thế. Cho dù có chuyện gì xảy ra trước đây, bây giờ tôi cảm thấy bối rối nhất là chuyện này.
“Chuyện gì đã xảy ra với tôi? Chính con quỷ Omar trả thù ông, trả thù mẹ tôi, hắn có thể để tôi yên không? Hắn sẽ buông tha cho tôi, một nghiệt chủng trong mắt hắn sao? Ông đoán xem hắn đã làm gì tôi?” Sau khi nghe tôi nói, Tư Kiến ngẩng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt rưng rưng mang theo một tia cười nhạo.
Tư Kiến nói xong, từ từ đứng dậy, đứng trên giường, sau đó từ từ cởi y phục bệnh nhân của nó xuống. Mà lúc này, Lãnh Băng Sương quay đầu đi, không nhìn nó.
Sau khi Tư Kiến cởi quần ra, tôi nhìn thấy một cảnh tượng kinh tâm, lông mu ở dưới háng của nó đã bị nhổ sạch, nó khỏa thân, trông rất khác lạ. Quan trọng nhất là dương vật ở giữa háng nó, dương vật to lớn đã nhiều lần cắm vào âm đạo Khả Hân, lúc này đã biến mất, chỉ còn lại một đoạn của gốc dương vật, một vết sẹo bắt mắt nổi lên ở gốc dương vật.
“Tại sao lại như vậy!” Cơ thể tôi rung lên dữ dội, không thể tin được. Dương vật của Tư Kiến đã không còn, hơn nữa nhìn vết sẹo kia, rõ ràng là bị cắt.
“Tôi ước gì tên khốn Omar đó giết tôi, hắn lại không làm thế. Khi sự việc đi đến hồi kết, hắn đã biến tôi thành một phế nhân, một kẻ vô dụng, tức là thái giám trên TV. Hắn nói, muốn cho ông đoạn tử tuyệt tôn, giết tôi là tiện nghi cho tôi, đây là sự trừng phạt hắn dành cho tôi, tôi thà bị giết còn hơn.” Tư Kiến mặc quần vào, một lần nữa ngồi trên ghế sofa, trong mắt mang theo ưu thương nói.
…”Bất quá như vậy cũng tốt, đây cũng coi như là cái giá mà tôi phải trả, dù sao thứ bị cắt đứt của tôi đã làm không nhiều chuyện sai lầm. Hiện tại nó không còn, trong tương lai tôi cũng sẽ không phạm sai lầm nữa…” Tư Kiến tiếp tục duy trì tư thế bó gối nói. Tư thế này của nó chính là loại bất lực tự bảo vệ mình, nhất là bảo vệ háng của mình, chỉ là như vậy có tác dụng gì? Dương vật đã mất rồi.
“Lúc em tìm ra nó, thấy nó mất máu quá nhiều đang hấp hối, nó đã bước qua Quỷ Môn Quan một lần mới được cứu, may mà phát hiện kịp thời, hơn nữa Omar thiến nó sau đó còn tiến hành điều trị cho nó, tựa hồ như không muốn cho nó chết.” Tôi quay đầu nhìn Lãnh Băng Sương bên cạnh, nàng có chút ngượng ngùng nói.
“Chẳng lẽ không thể ráp lại được sao?” Tôi không khỏi hỏi. Mặc kệ nói như thế nào, tôi cũng không hy vọng con trai mình trở thành phế nhân, như vậy cả đời nó cũng xong, tôi muốn giúp nó mở đường sau này, để nó có thể lập gia đình sinh con bình thường, sống một cuộc sống bình thường, như vậy cũng coi như đem công đạo lại cho Phượng Quân, nhưng bây giờ…
“Căn cứ theo lời khai của thủ hạ Omar bị bắt, tên khốn kiếp Omar đã cắt nó rồi dùng máy xay để nghiền thành nước sốt thịt…” Lãnh Băng Sương hít sâu một hơi, từ từ nói, tựa hồ như sợ lời nói của nàng sẽ kích động tôi, làm cho tôi không chịu nổi.
Thân thể tôi lắc lư vài cái, cuối cùng Lãnh Băng Sương đỡ lấy tôi…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/truyen-sex-nuoi-soi-trong-nha.html
Nghe Lãnh Băng Sương nói, tôi biết bộ phận sinh dục của Tư Kiến đã hoàn toàn bị phế, không có khả năng tiếp nối lại nữa. Phải nói phương thức trả thù của Omar thực sự rất thông minh, hắn không giết chúng tôi, hắn dùng thủ đoạn so với giết còn khó chịu hơn, có lẽ cái này gọi là sống không bằng chết.
Nguyên lai thân thể tôi có vấn đề, vẫn không cách nào có con với Khả Hân, cho nên Omar cho rằng tôi là một kẻ phế nhân, bây giờ hắn biến Tư Kiến thành phế nhân, như vậy tôi thật sự sẽ không có con cháu nối dòng.
Bất quá điều mà Omar không biết là, thân thể của tôi đã được Lãnh Băng Sương chữa khỏi, hơn nữa tôi có một đứa con trai Tiểu Cát với nàng. Những chuyện này hắn không biết, thậm chí ngay cả Tư Kiến và Khả Hân cũng không biết, nếu hắn biết có lẽ hắn sẽ tức giận từ địa ngục nhảy ra hay không?
Mặc dù mục tiêu của Omar khiến cho tôi không có con cháu không đạt được, nhưng đối với Tư Kiến thương tổn lại là chí mạng, thương tổn này sẽ đi theo nó cả đời, cho dù nó có thể kiên cường sống sót, nhưng con đường sau này của nó sẽ như thế nào? Không thể đứng vệ sinh mà phải ngồi xổm như phụ nữ, nó có thể bị người ta cười nhạo hay không?
Tôi đã nói tại sao mặt Tư Kiến lại sạch sẽ như vậy, tôi còn tưởng rằng là do người ta chăm sóc tốt cho nó, mỗi ngày đều cạo râu. Nhưng đây hình như không phải cạo râu mà là tự rụng, thái giám cổ đại là như vậy. Xem ra trên truyền hình diễn xuất không có giả tạo, về sau da có thể mịn màng bóng loáng, thanh âm sẽ càng mỏng, càng lúc càng nữ tính, như vậy tương lai nó sẽ tồn tại như thế nào?
Ài! Trong lúc nhất thời tôi không biết nên nói cái gì, trong phòng bệnh lâm vào im lặng.
“Căn nguyên gốc rễ của tất cả những điều này là ở đâu… Ông có bao giờ nghĩ về điều đó không?” Một lúc lâu sau, Tư Kiến nói khiến cho tôi không biết trả lời thế nào.
“Kỳ thật căn nguyên của tất cả mọi chuyện đều ở trên người ông, nếu như không phải năm đó ông và mẹ tôi không kìm lòng được, vậy sẽ không có tôi và mẹ tôi sẽ không bị hành hạ như vậy, lẽ ra cuộc hôn nhân của bà có thể rất hạnh phúc. Có thể nói đó là lỗi của ông. Cũng có thể nói là lỗi của tôi, tôi không nên tồn tại trên thế giới này.” Tư Kiến nói xong, liền tự giễu cười. Đúng vậy, nếu như năm đó tôi không phạm sai lầm, vậy thì sẽ không có nó, nó sinh ra chính là ngòi nổ của tất cả, mà tôi chính là căn nguyên.
“Ông có sai, tôi có sai, mẹ tôi cũng có sai, theo lời bà nói sau này, lúc mới mang thai, bà dự cảm đứa bé này có thể không phải là của Omar, mà là của ông, lúc đó bà có thể chọn bỏ rơi tôi, nhưng xuất phát từ sự trong sáng của tình mẫu tử và tình yêu dành cho ông, bà đã mạo hiểm sinh ra tôi. Chủng tấu khác nhau, màu da khác nhau, có lẽ lúc đó mẹ tôi đã linh cảm sự ra đời của tôi sẽ bị phát hiện mà bà vẫn mạo hiểm quyết định sinh ra tôi. Theo bà, sau khi bị phát hiện, cùng lắm thì mẹ con chúng tôi bị đuổi ra khỏi nhà, vốn bà không thích cuộc hôn nhân này ngay từ đầu, chẳng qua bà nghĩ sai.”
…”Khi Omar và mẹ tôi vừa mới kết hôn, mang theo tương kính và phong cách lịch sự, dịu dàng. Nhưng sâu thẳm bên trong hắn là một con ác quỷ, một tên đồ tể biến thái. Thời gian đầu, mẹ tôi luôn ở nhà với chồng con vì nghĩ rằng hắn có sự nghiệp hợp pháp nên chưa bao giờ hỏi. Trên thực tế, Omar đã dùng sự nghiệp hợp pháp làm vỏ bọc, âm thầm tham gia vào các hoạt động buôn bán ma túy và các hoạt động bất hợp pháp khác và thế lực của xã hội đen địa phương rất lớn. Khi tôi mới sinh ra, màu da rất đen, vì vậy hắn không phát hiện ra bất cứ điều gì, nhưng khi tôi lớn lên, sự khác biệt về ngoại hình của tôi và hắn càng lúc càng rõ ràng. Cuối cùng có một ngày, hắn đã giấu mẹ tôi để làm giám định quan hệ cha con, tôi và mẹ tôi từ đó sống dưới sự tra tấn của hắn.”
…”Khi Omar cầm báo cáo tìm mẹ con chúng tôi, hắn muốn băm tôi thành bột nhão trước mặt mẹ. Dưới sự cầu xin của mẹ, hắn mới buông tha cho tôi, quan trọng nhất là chuyện xấu gia đình không thể được công bố, dù sao, ở Châu Phi, bị đội mũ xanh là một điều rất xấu hổ. Hơn nữa hắn muốn bảo vệ địa vị xã hội của mình cho nên không muốn bị người ta coi là trò cười, vì vậy chuyện này đã bị ém nhẹm, sự tra tấn hai mẹ con tôi chỉ mới bắt đầu. Omar sử dụng tôi như một con bài, mỗi ngày thay đổi phương pháp tra tấn mẹ, thậm chí còn dùng bà như một công cụ để những kẻ biến thái trút bỏ dục vọng…” Đến đoạn cuối, Tư Kiến không nói ra miệng, nó cắn chặt môi, rơi nước mắt, tôi đã dự cảm được cái gì.
…”Mẹ tôi bị hắn hành hạ nhiều lần đến mức hấp hối, thậm chí mấy ngày liền không ra khỏi giường. Nhiều lần mẹ muốn tự sát để giải thoát, nhưng vì bảo vệ tôi, bà vẫn cố nén, cố gắng sống, vì tôi tìm một con đường sống trong tương lai, đây cũng là nguồn ham muốn duy nhất của bà. Cứ như vậy, chúng tôi bị nó tra tấn nhiều năm, mãi cho đến khi…” Lúc nói đến đây, Tư Kiến ngẩng đầu nhìn tôi, tôi không ngắt lời nó, chỉ nhìn và lắng nghe nó nói.
“Cho đến khi xảy ra chiến loạn, mẹ gặp được ông, đem tôi giao cho ông. Lúc đó tôi nghĩ mẹ tôi đã chết thực sự và rời xa tôi mãi mãi, cuối cùng tôi có thể thoát khỏi móng vuốt của Omar. Suốt thời gian đó, tôi chỉ biết tôi không phải là con của hắn, vậy cha ruột của tôi là ai, mẹ đã không tiết lộ cho tôi cho đến khi tôi tự mình khám phá ra bí mật. Lúc đó tuy rằng tôi đối với ông rất thống hận, cũng không có hận đến mức mất đi lý trí, một ít sự tình tôi vẫn hiểu được. Vào thời điểm tôi mất mẹ, người thân duy nhất, thế giới của tôi bị sụp đổ, thì sự xuất hiện của mẹ Hân, đã bù đắp chỗ trống này cho tôi. Có lẽ mẹ tôi là người thân duy nhất mà tôi có từ khi còn nhỏ, vì vậy tôi đã có một loại tình cảm… Oedipus yêu mẹ từ khi còn nhỏ!” Khi nói về tình cảm Oedipus, ngữ khí của Tư Kiến tạm dừng một chút, sau đó vẫn nói ra.
“Cái này bố hiểu…” Đây là lần đầu tiên sau khi Tư Kiến mở miệng, tôi đáp lại cái gọi là tình cảm mẫu tử Oedipus của nó, loại tình cảm này thường xuất hiện trong gia đình cha mẹ đơn thân, bình thường mẹ con nương tựa lẫn nhau.
Tuy rằng cuộc sống của Tư Kiến không phải là cha mẹ đơn thân, nhưng lúc đó chỉ có Phượng Quân ở bên cạnh nó, cho nó tình yêu, đó là thứ duy nhất từ nhỏ đến lớn nó có thể dựa vào, cho nên nó có tình cảm mẫu tử Oedipus, đó là điều bình thường. Làm phóng viên tôi cũng đã xem qua báo cáo điều tra về vấn đề này.
“Mẹ tôi đã mất, mà mẹ Hân lại cho tôi tình mẫu tử mới, lúc đó tôi dồn hết tình cảm của mình ký thác lên người mẹ nuôi, có lẽ do ảnh hưởng của Omar tra tấn mẹ tôi, làm cho tôi đã có bóng ma tâm lý từ nhỏ, làm cho trong lòng tôi có chút vặn vẹo, cũng có lẽ bởi vì oán hận đối với ông, cũng có lẽ tình mẫu tử Oedipus với mẹ Hân, lúc đó tôi yêu mẹ Hân thật sâu đậm, không cách nào tự kiềm chế. Tôi cũng hiểu một số lý do, tôi thực sự không thể tự giải quyết.”
…”Dưới sự giày vò của Omar và dưới ảnh hưởng của mẹ, tôi đã học được một ít thủ đoạn tự bảo vệ mình, cho nên năng lực chịu đựng tâm lý và tâm trí, so với bạn cùng lứa thành thục hơn rất nhiều, cho nên theo kế hoạch của tôi, tôi đã đưa mẹ Hân lên giường, chinh phục nàng, cho ông, người cha ruột của tôi mang mũ xanh. Lúc đó, hoàn toàn là do tôi tự làm, tôi đang ở tuổi dậy thì vào thời điểm đó, mỗi ngày ham muốn tình dục của tôi rất mạnh, nhìn thấy mẹ Hân, dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp, tôi thật sự không thể khống chế được, lúc đó cái gì cũng không suy nghĩ, chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là đưa mẹ Hân lên giường, cùng nàng phát sinh quan hệ. Khoảng thời gian đó thật sự tôi rất hạnh phúc, không có Omar giày vò, chỉ có niềm vui khi giao cấu, tình cảm Oedipus, lúc đó rốt cục tôi cũng có hy vọng mình đã sống lại. Tôi đã làm tổn thương ông, xin lỗi, lúc đó tôi còn nhỏ, hơn nữa khi đó trạng thái tâm lý của tôi cũng không phải là điều ông có thể hiểu được. Nếu như có thể quay ngược thời gian lại, tôi nghĩ tôi vẫn làm như vậy, điểm này tôi không sợ ông giận, tôi cũng chưa từng hối hận!” Lúc Tư Kiến nói những lời này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp, càng nhiều hơn là sự kiên định.
…”Sau khi bị ông phát hiện, gia đình xuất hiện biến cố lớn, tôi cũng được dì Sương đưa ra nước ngoài. Lúc ở cùng dì Sương, cô đã dạy tôi rất nhiều thứ, cũng tiến hành trị liệu và tư vấn tâm lý của tôi. Khoảng thời gian đó tôi thay đổi rất nhiều, tất cả dường như đều trở lại bình thường, tôi cũng tràn đầy hạnh phúc trong cuộc sống tương lai của mình, tưởng tượng chờ mình lăn lộn ở nước ngoài, chờ ông và mẹ Hân già đi, tôi trở về bên cạnh các người, sám hối và chuộc tội với các người.” Lúc Tư Kiến nói những lời này, trên mặt còn mang theo một tia ngọt ngào.
“Chỉ là giấc mộng đẹp này đã tan thành mây khói khi tôi ở nước ngoài…” Tư Kiến nói xong những lời này, trên mặt sự ngọt ngào lập tức biến mất, mang theo một tia sợ hãi…