Phần 197
Tôi nằm trên giường một lúc cũng không ngủ được, bộ não đã hỗn loạn, bây giờ tất cả mọi thứ dường như là một giấc mơ, rất nhiều tình huống nằm ngoài dự đoán của tôi, làm cho tôi không thể hiểu được.
Từ lúc hệ thống giám sát bị Lãnh Băng Sương phong tỏa đã trôi qua hơn một giờ, cho dù nàng ngồi máy bay tư nhân của mình, nhanh nhất cũng phải mất sáu tiếng mới có thể đến đây, với điều kiện tiên quyết là nàng đang ở trên máy bay.
Không biết tôi phải đợi bao lâu nữa, cũng không biết phải bị những nhân viên bảo vệ này giám thị bao lâu, đầu óc của mình thật mệt mỏi, muốn ngủ một giấc thật sâu. Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại là tôi lại nhìn thấy những cảnh tượng của Khả Hân.
Đối với tôi, tôi thà chịu đựng sự tra tấn về thể xác còn hơn là sự tra tấn về tinh thần như hiện tại.
“Chồng… Chồng…” Tôi nằm trên giường không biết bao lâu, cửa phòng đột nhiên mở ra, truyền đến tiếng la háo hức và khẩn trương của Lãnh Băng Sương, bước chân chạy rất nhanh, xem ra nhất định là nàng rất sốt ruột.
Tôi đã quên thời gian trôi qua đã bao lâu, tôi liếc nhìn đồng hồ. Từ khi không cách nào đăng nhập vào hệ thống giám sát đến bây giờ chỉ có khoảng 7 tiếng, xem ra Lãnh Băng Sương đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
“Các ngươi đi ra đi, không có lệnh của ta, bất luận ai cũng không được vào…” Sau khi đi đến bên giường và nhìn thấy bộ dáng của tôi, Lãnh Băng Sương nói với nhân viên an ninh đã canh tôi suốt bảy tiếng đồng hồ.
“Chồng ơi, anh có mệt không? Có muốn ngủ một giấc không…” Sau khi nhân viên bảo vệ rời khỏi, Lãnh Băng Sương nhảy lên giường ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve hai má tôi nói, tay nàng lạnh băng, kích thích mặt tôi nổi da gà.
Tôi không trả lời Lãnh Băng Sương, cầm chăn lên che mặt mình, đồng thời dùng chăn đẩy hai tay Lãnh Băng Sương ra.
Thứ nhất là trong lòng tôi rất phiền, thứ hai bị Lãnh Băng Sương phong tỏa hệ thống giám sát, trong lòng tôi cũng rất khó chịu, nếu như lúc bình tĩnh, tôi có thể hiểu được nàng, chỉ là hiện tại tôi không còn bình tĩnh nữa.
“Ôi, tất cả đều là do em sơ suất. Ước gì lúc trước em phá hủy cái dongle đó thì tốt rồi, tránh cho anh bị tổn thương một lần nữa… Em đã tính mọi thứ, nhưng không tính đến việc anh lấy được cái dongle đó, ông xã, sao anh ngốc quá vậy…” Bị tôi đẩy tay ra, Lãnh Băng Sương thở dài nói, trong giọng nói không có cái loại sấm sét phong hành, mạnh mẽ dứt khoát của nàng, mỗi một câu đều cân nhắc kỹ, nói rất chậm.
…”Tính thời gian, hẳn là anh đã xem video hơn một năm rồi, anh cũng đã thấy được những thứ không nên thấy, tâm tình của anh em hoàn toàn hiểu được, trên thế gian này có rất nhiều chuyện chúng ta không thể khống chế, đã xảy ra nhiều chuyện không thể cứu vãn. Em chỉ hy vọng anh có thể sớm từ trong đau khổ thoát ra, chờ anh an tĩnh lại, em sẽ nói cho anh biết những gì anh không nhìn thấy từ giám sát, những chuyện này không thể kéo dài nữa, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì anh cũng bị sụp đổ. Cho tới nay em vẫn đang suy nghĩ, làm thế nào để xử lý tốt chuyện này và giảm thiểu tổn hại cho anh xuống mức thấp nhất. Chính vì sự chần chừ của em mà đã xảy ra rất nhiều biến cố như vậy, làm cho anh bị thương tổn nhiều hơn. Nếu như lúc trước em quyết đoán dựa theo suy nghĩ của mình mà làm, như vậy thì rất nhiều chuyện anh sẽ không nhìn thấy, rất nhiều thương tổn cũng sẽ không giáng xuống người anh…” Tôi ở trong chăn, nghe mỗi câu nói của Lãnh Băng Sương rất rõ ràng.
…”Chồng ơi, anh đừng có như vậy, anh làm vậy làm sao hô hấp? Ngoan nghe lời em, nếu anh không thể ngủ được, vậy bây giờ em sẽ nói cho anh biết chuyện, được không?” Lãnh Băng Sương bắt đầu kéo chăn ra, tôi không kháng cự nàng nữa, tùy ý nàng kéo chăn từ trên đầu tôi xuống. Không phải lời hứa của nàng hấp dẫn tôi, mà là tôi không muốn làm nàng đau buồn, vừa rồi tôi gạt tay nàng ra, tôi đã hối hận rồi.
Sau khi kéo chăn ra, Lãnh Băng Sương chui vào trong chăn, đưa tay ôm tôi, hai má vùi vào trong ngực tôi, tôi có thể ngửi mùi hương tóc quen thuộc của nàng rõ ràng.
“Ông xã, anh vẫn còn yêu Trương Khả Hân đúng không? Anh vẫn không quên được nàng, phải không?” Lãnh Băng Sương vùi đầu vào trong ngực tôi thì thầm.
Nghe Lãnh Băng Sương đột nhiên hỏi vấn đề này, nhất thời tôi không nói gì, bởi vì tôi không nghĩ tới đột nhiên nàng lại hỏi câu này, cho tới nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn chưa cân nhắc, vẫn luôn lảng tránh, bây giờ lại bị nàng hỏi.
“Anh…” Tôi vẫn còn yêu Khả Hân không? Nếu tôi không yêu cô ấy, tại sao tôi quan tâm đến tất cả mọi thứ về cô ấy? Tại sao nhìn thấy bộ dáng sa đọa của cô ta tôi lại cảm thấy khó chịu như vậy? Tại thời điểm này tôi cũng không hiểu trái tim mình.
“Chồng à, em hiểu. Sự do dự của anh đã giải thích rồi… Em không trách anh. Dù sao thì đôi khi con người ta cũng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Nhìn thấy bộ dạng sa đọa của cô ta, anh có đau lòng không?” Giọng điệu của Lãnh Băng Sương không khỏi thấp xuống rất nhiều, tuy rằng nàng hiểu rõ tôi, nhưng khi biết đáp án của tôi, nàng vẫn rất đau lòng.
“Anh thừa nhận anh không quên được cô ta, sau này anh và cô ta sẽ không gặp lại nhau nữa và không có bất kỳ liên hệ nào. Vợ anh bây giờ là em, con trai anh là Tiểu Cát. Từ Kiên trước kia đã chết rồi. Hiện tại anh chỉ không muốn nhìn cô ta bị sa đọa, cho dù có chia tay, anh cũng hy vọng cô ta sống yên bình, một đêm phu thê trăm ngày ân, nếu như hiện tại cô ta có thể sinh hoạt bình thường, cho dù có cùng Tư Kiến tạo gia lập thất, hai người trở thành vợ chồng, anh cũng không nghỉ tới chuyện này nữa, tương lai cũng không chú ý đến họ nữa. Sau khi chuyện này kết thúc, anh, em và Tiểu Cát, một nhà ba người chúng ta qua nửa cuộc đời sau này của anh, chỉ là… bộ dáng hiện tại của cô ta làm cho anh không cách nào lý giải được, cô ta đã biến chất thành bộ dáng kia, có lẽ chính anh đã hại cô ta, lúc trước anh không nên đem Tư Kiến về. Hơn nữa khi phát hiện ra chuyện của hai người, anh nên ngăn cản họ, hơn nữa anh nên lựa chọn tha thứ cho cô ta, vậy thì cũng sẽ không phát sinh những chuyện sau này. Đáng trách là anh đã do dự không quyết định, còn bản thân anh cho tới nay đối với Tư Kiến quá khoan dung. Nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn, anh không biết nên khắc phục như thế nào, có lẽ anh không nên quản chuyện của hai người nữa, cô ta tự sa đọa đó là sự lựa chọn của cô, chỉ là trái tim anh vẫn không buông xuống được, hơn nữa trong lòng rất đau khổ, vẫn còn cảm giác tại vì mình, luôn có cảm giác mình không có trách nhiệm đối với cô ta, lúc cô ta yếu nhất, anh đã không ở bên cạnh cô ta…” Lúc này tôi nói ra tiếng lòng của mình, coi như là lần đầu tiên nói ra những gì mình nghĩ trong lòng.
…”Em mở khóa hệ thống giám sát đi, anh muốn xem hết video bên trong…” Tôi đưa tay nâng mặt Lãnh Băng Sương lên, nghiêm túc nhìn nàng.
“Chồng ơi, anh có tin em không?” Sau khi nghe yêu cầu của tôi, Lãnh Băng Sương nhìn tôi với một khuôn mặt nghiêm túc.
Thay vì trả lời nàng bằng lời nói, tôi gật đầu nhẹ.
“Ông xã, thật ra anh xem đoạn video sau cũng không có ý nghĩa gì nhiều, anh đừng lo, chuyện sau này không phải như anh nghĩ, cô ta có người đàn ông thứ ba thì đúng rồi, nhưng bốn năm nay cũng chỉ có người đàn ông đó mà thôi, những người đàn ông khác tuy rằng có cơ hội, nhưng bọn họ đều không có đắc thủ. Cho nên ngoại trừ anh và Tư Kiến ra, cũng chỉ có người đàn ông có thể hình làm huấn luyện viên kia mới có được cô.” Lãnh Băng Sương nghiêm túc nhìn tôi, trong mắt nàng tôi không nhìn ra chút giả dối nào, nếu đây là sự thật, tôi thật sự rất kinh ngạc.
Nói cách khác, đêm đó cả đêm cô không về, cũng là cùng với tên huấn luyện viên kia ở cùng nhau sao? Bốn năm đối phòng, sao có thể kiểm soát được cô đã ngủ với ai?
…”Từ lúc đó, em đã phái người giám thị Trương Khả Hân, đồng thời tận lực tránh để nàng tiếp xúc với những người đàn ông khác, chẳng qua cùng huấn luyện viên thể hình kia, em không có ngăn cản, em chỉ có thể làm đến mức đó thôi, em không muốn đả thảo kinh xà. Cô ta cũng là một người đáng thương!” Lãnh Băng Sương nói tới đây, không khỏi thở dài.
“Những gì em nói đều là sự thật? Ngoại trừ huấn luyện viên thể hình kia, thật sự không có nam nhân nào khác?” Tôi không thể tin được nên không khỏi nhíu mày hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, có em và Tư Kiến giám thị, anh cho rằng cô ta có cơ hội sao? Mặt khác, sở dĩ Trương Khả Hân có bộ dáng kia cũng là có lý do…” Lãnh Băng Sương nói tới đây. Mấy từ kế tiếp không biết làm sao để mở miệng.
“Lý do? Phải có lý do để ngoại tình với người đàn ông đó sao? Lý do là gì? Chẳng lẽ là chứng nghiện tình dục đã đề cập?” Sau khi nghe những lời nói của Lãnh Băng Sương, tôi rất ngạc nhiên, chẳng lẽ Khả Hân thật sự có lý do bất đắc dĩ sao? Cái lý do đầu tiên tôi nghĩ đến là nghiện tình dục, bởi vì tôi đã đọc một thông tin nước ngoài về nymphomania.
Lãnh Băng Sương nghe tôi nói xong, do dự muốn nói lại thôi, lắc đầu, phủ nhận đáp án của tôi…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/truyen-sex-nuoi-soi-trong-nha.html
“Rốt cuộc là chuyện gì? Em cũng đừng có mập mờ, anh đang sốt ruột đây…” Mấy ngày nay xem video giám sát, đã đủ tra tấn tinh thần của tôi rồi, giờ phút này trong lòng tôi đầy tức giận, Lãnh Băng Sương lại ngập ngừng không nói, làm cho tôi không khỏi nổi giận.
“Em nghi ngờ Trương Khả Hân bị tâm thần phân liệt… Lúc đầu em chỉ nghi ngờ, sau đó em đã hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý về tình trạng của cô, tất nhiên, em đã giữ bí mật cho cô, bác sĩ tâm lý nói rằng đây là bệnh tâm thần phân liệt.” Lãnh Băng Sương thấy tôi kích động vội vàng nói, chỉ là nàng nói nguyên nhân làm cho tôi vô cùng kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
…”Trương Khả Hân có thể bị trầm cảm và mắc chứng rối loạn tâm thần hoang tưởng. Căn bệnh tâm thần này có thể làm giảm khả năng kìm nén hưng phấn tình dục của bệnh nhân và dẫn đến tình trạng cuồng dâm. Tất nhiên, đây chỉ là một trong số, mặt khác cô mắc chứng rối loạn tâm thần này từ khi nào em cũng không xác định, em cũng không có dẫn cô đi khám, bất quá dựa theo miêu tả của bác sĩ tâm lý, có thể cô đã mắc phải chứng bệnh này khi hai người gặp khủng hoảng tình cảm trong mối quan hệ lần đầu tiên, chẳng qua lúc đó nó không nghiêm trọng, chỉ có một số triệu chứng thôi. Mà sau khi Tư Kiến xâm phạm lần thứ hai, bệnh tình có thể nặng thêm, nhất là khi anh bỏ đi, khiến cho cô bị kích động, bệnh càng thêm nghiêm trọng… Còn nữa, nó sử dụng thuốc kích dục em cũng hiểu biết một chút, đó là một loại thuốc mãn tính, đối với cơ thể có tổn thương rất lớn, tổn thương về thể chất không lớn, tổn thương lớn nhất là đối với thần kinh não, cho nên… Tình huống cụ thể, cần phải tiến hành kiểm tra kỹ càng Trương Khả Hân mới biết được…” Lãnh Băng Sương kể lại ngắn gọn, lần này nói rất cặn kẽ rất gọn gàng, để tôi hiểu rõ rất nhiều hơn.
…”Tình huống của Trương Khả Hân rất phức tạp, anh suy nghĩ kỹ đi…” Nhìn thấy bộ dạng trầm mặc của tôi, có lẽ Lãnh Băng Sương cho rằng tôi biết quá nhiều cùng một lúc sợ không thể tiếp nhận được cho nên không nói thêm nữa.
Nghe Lãnh Băng Sương nói xong, tôi không khỏi lâm vào trầm tư. Cho tới nay tôi luôn không hiểu tâm lý của Khả Hân, nhất là cách làm của cô, kể từ khi Tư Kiến đến nhà tôi, cô đã bị hắn xâm phạm, làm cho cô bị đả kích không nhỏ, cho đến khi bị tôi phát giác, đã khiến cho cô bị kích động cực lớn và đau khổ rất nhiều.
Mặc dù cuối cùng chúng tôi đã hòa giải và vượt qua, tính cách của Khả Hân đã thay đổi rõ ràng, bất quá lúc đó tôi không nhận ra điều đó, cho dù có nhận ra, tôi cũng chỉ cho rằng cô vì sợ mà ngoan ngoãn đối với tôi để bù đắp.
Tôi không biết nhiều về bệnh tâm thần, có lẽ chỉ có bác sĩ chuyên gia mới biết, nếu nó thực sự phát triển vào thời điểm đó mà tôi không có phát giác, hơn nữa sau đó lại bị Tư Kiến xâm phạm một lần nữa, rồi lại chịu áp lực tinh thần, cộng với tôi bỏ nhà đi và cô cho rằng tôi đã chết, như vậy thì bệnh tình của cô trở nên tồi tệ hơn là điều dễ hiểu.
Và căn bệnh này có thực sự dẫn đến hoang tưởng tính cách và kích thích tình dục không? Chỉ có lý thuyết gia chuyên nghiệp mới có thể giải thích được điều đó, hơn nữa nếu những gì Lãnh Băng Sương nói là thật, vậy thì có rất nhiều hành vi và sự bất thường của cô đều có thể giải thích.
“Tóm lại Khả Hân bị bất thường cả về tinh thần và thể chất, phải vậy không?” Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tôi hít một hơi thật sâu và hỏi.
“Phải và nó rất nghiêm trọng…” Nghe xong câu hỏi, Lãnh Băng Sương gật gật đầu nói.
Sau khi nghe câu trả lời của Lãnh Băng Sương, trong đầu tôi lại hỗn loạn, phải nói rằng câu trả lời của nàng khiến cho tôi rất ngạc nhiên. Đầu tiên là nàng nói trong bốn năm qua Khả Hân chỉ có một người đàn ông là huấn luyện viên thể hình kia, điều này có thể sao? Tôi chưa xem đoạn video giám sát tiếp theo, nàng muốn nói gì cũng được, muốn lừa tôi thì nhất định phải có lý do để lừa, nhưng nếu nàng nói thật thì sao? Chứng bệnh tâm thần phân liệt hoang tưởng của cô, tôi tin vào điều này, bởi vì hiện tại quả thật cô hành động rất kỳ quái, làm cho tôi là người hiểu rõ cô nhất cũng không nắm được đầu mối.
Bệnh của Khả Hân rốt cuộc mắc phải từ khi nào? Có lẽ sau khi tôi bị bệnh vô sinh, cô đã có các triệu chứng, bởi vì sau khi phát hiện ra bệnh vô sinh chức năng cơ thể của tôi cũng có vấn đề, cô đã khuyến khích tôi, mỉm cười trước mặt tôi, giả vờ không quan tâm, nhưng nhiều đêm, tôi nghe tiếng thở dài của cô và vẻ mặt u sầu.
Khả Hân đã chịu rất nhiều áp lực sau lưng, chỉ là tôi chưa bao giờ thực sự quan tâm đến, bởi vì tôi luôn nghĩ rằng cô là người mạnh mẽ, là chỗ dựa vững chắc của tôi. Có vẻ như tôi đã sai! Cô không mạnh mẽ như tôi nghĩ, mặc dù sơ suất của tôi không phải là nguyên nhân chính nhưng chắc chắn là một trong những nguyên nhân.
“Chồng à, em ủng hộ anh trong bất cứ quyết định nào… bây giờ là ở anh… anh muốn làm gì?” Sau khoảng mười phút, Lãnh Băng Sương cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, ngẩng đầu lên nói, chẳng qua ở trong mắt nàng tôi nhìn thấy có chút sợ.
“Mặc dù anh biết quyết định này sẽ làm tổn thương em, anh vẫn phải làm, anh phải cứu cô ấy, một đêm phu thê trăm ngày ân…” Nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt Lãnh Băng Sương, tôi không dám nhìn nàng, đảo mắt cúi đầu nói, giọng điệu lại thiếu tự tin. Tôi nợ nàng quá nhiều, lại lần lượt làm nàng buồn, tôi chỉ hy vọng chuyện này mặc kệ kết quả ra sao, có thể nhanh chóng qua đi.
“Được, vậy anh muốn làm gì?” Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Lãnh Băng Sương cũng tránh ánh mắt tôi, cúi đầu dường như không muốn để cho tôi nhìn thấy ánh mắt ưu thương của nàng, tôi có thể nhận ra sự mất mát từ giọng điệu của nàng.
“Giúp anh tìm một chuyên gia tâm thần đáng tin cậy, mặt khác, phái những nhân viên an ninh tùy tùng này bảo vệ…” Sau khi hít sâu một hơi, tôi cố gắng trấn định nói.
“Được, em đi thu xếp…” Không chút do dự, Lãnh Băng Sương đồng ý liền đi ra khỏi phòng, hẳn là đi gọi điện thoại và phân phó.
Tôi đứng dậy để cho mình bình tĩnh lại và đưa ra quyết định này, đã đến lúc gặp Khả Hân. Đã đến lúc phải kết thúc.
“Đã sắp xếp xong, ước chừng 3 tiếng nữa chuyên gia sẽ tới. Ngoài ra… em đã phân phó Tiểu Đao toàn lực phối hợp và nghe theo anh, ngoại trừ liên quan đến sự an toàn của anh ra, hắn sẽ không vi phạm bất kỳ yêu cầu nào của anh…” Một lát sau, Lãnh Băng Sương trở lại phòng, thay đổi khuôn mặt tươi cười nói với tôi, chẳng qua nụ cười của nàng rất gượng gạo và giả tạo, càng nhiều hơn là bối rối và lo âu.
Lãnh Băng Sương vẫn luôn hỉ nộ không hiện ra. Lúc này bộ dáng của nàng, chứng tỏ nội tâm nàng đang rối rắm đến cực điểm.
Tiểu Đao trong miệng nàng nhắc đến chính là đội trưởng phụ trách an ninh khi tôi trở lại lần này, tôi chỉ biết biệt danh của anh ta là Tiểu Đao, không biết tên thật, xuất thân cựu chiến binh, là người tâm phúc nhất bên cạnh Lãnh Băng Sương.
An toàn cá nhân của tôi là do Tiểu Đao chịu trách nhiệm, tất cả các nhân viên an ninh cũng do anh ta lãnh đạo.
“Bà xã, cảm ơn em, em yên tâm vô luận kết quả cuối cùng là gì, anh cũng không bao giờ bỏ rơi em và Tiểu Cát, anh chỉ hy vọng Khả Hân có một kết cục tốt…” Nhìn thấy bộ dáng Lãnh Băng Sương, tim tôi có chút đau, bản thân tôi vẫn luôn quan tâm đến Khả Hân, lại xem nhẹ nàng.
“Bất kể quyết định của anh như thế nào, em đều ủng hộ…” Sau khi nghe tôi nói, Lãnh Băng Sương từ từ ngồi xuống bên giường, gối mặt vào tay tôi lẩm bẩm, lúc này nàng không có khóc vì nàng rất kiên cường.
“Có muốn ăn gì trước không? Hoặc ngủ trước một giấc?” Lãnh Băng Sương ngẩng đầu lên hỏi tôi, trên mặt tỏ vẻ lo lắng.
“Không, chuyện này phải nhanh giải quyết, nếu không anh ăn ngủ không yên…” Tôi lắc đầu nói, sau đó bắt đầu thay đồ.
“Em ở đây chờ anh, lúc nào muốn gọi cho em thì nói cho Tiểu Đao biết, chỉ cần em có thể điều động tài nguyên, em có thể đưa cho anh. Có Tiểu Đao bên anh, em có thể yên tâm an toàn của anh…” Lãnh Băng Sương bắt đầu gấp chăn nói.
“Đúng rồi, kẻ đứng sau màn kia có tra được chưa? Là ai vậy?” Sau khi thay đồ xong, đột nhiên tôi nhớ tới một vấn đề quan trọng nhất, không khỏi quay đầu hỏi. Rốt cuộc là ai hại cả nhà anh thảm như vậy.
“Đã có một chút manh mối, chẳng qua còn chưa thể hoàn toàn xác định, chờ sau khi xác định, em sẽ nói cho anh biết, yên tâm đi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi, anh cứ yên tâm làm chuyện của anh, em ở lại khách sạn cùng cái tên đứng sau màn kia tranh đấu…” Sau khi nghe tôi nói, Lãnh Băng Sương sửng sốt, nàng suy nghĩ một lát mới trả lời. Chẳng qua lúc trả lời có chút lơ đễnh, tựa hồ như có chuyện khó nói, lại như có chút thất thần, làm cho tôi không khỏi nghi hoặc, chẳng qua lúc này tôi quan tâm chuyện của Khả Hân hơn.
Tôi bước ra khỏi phòng, Tiểu Đao và đám bảo vệ đã chờ sẵn ngoài cửa nghiêm trang chờ. Tôi dẫn họ rời khỏi khách sạn, hướng về nhà xưa của tôi, đây là lần thứ hai tôi trở về nhà từ nước ngoài, chẳng qua lần này là ban ngày, hơn nữa còn thẳng thắng về. Lúc này thời gian là 10: 30 sáng, hai người có ở nhà không? Ngồi trên xe càng lúc càng gần nhà hơn…