Phần 179
Trên đường trở về khách sạn, trong lòng tôi cảm khái muôn vàn, tôi đã từng tưởng tượng rằng Khả Hân sẽ bị suy sụp một thời gian sau khi tôi biến mất, không bao lâu sau sẽ sớm khỏe lại thôi, dù sao thời gian là thánh dược chữa thương tốt nhất. Nhưng nhìn thấy bộ dáng hiện tại của nàng vẫn khiến cho tôi rất sốc trong lòng. Đã nhiều năm như vậy, mà nàng vẫn còn suy sụp như thế, chẳng lẽ thật sự tôi đã lầm?
Đúng vậy, có lẽ tôi đã lầm rồi, nhớ lúc trước, ngay từ đầu tôi không nên đi Châu Phi, không nên gặp Phượng Quân, không nên nhận sự ủy thác của Phượng Quân lúc hấp hối mà đem Tư Kiến về nhà, dù hắn là hạt giống của mình lưu lại, cuối cùng vẫn là dẫn sói vào nhà, việc làm sai, nhưng tâm không sai. Tất cả sai lầm nguồn gốc chính là tôi, năm đó mình phạm sai lầm, tuổi trẻ khinh cuồng, lưu lại một đứa con trai, nhiều năm sau hướng đến tôi đòi nợ trả thù, làm cho tôi hiện tại bị thương đến không còn hình hài, nhà tan cửa nát.
Tôi xụi lơ ngồi phịch xuống cái ghế sau rộng rãi của chiếc xe, lúc này tôi cảm thấy rất yếu. Thời điểm tôi mù tịch, đã làm đủ mọi cách để biết, nhưng bây giờ biết được rồi lại chẳng làm được cái gì. Hiện tại trong đầu tôi càng lúc càng mơ hồ, rõ ràng nhìn camera giám sát, tưởng đâu mình đã hiểu hết mọi chuyện, nhưng hiện tại lại càng thêm hoang mang mơ hồ, tựa hồ như vẫn còn nhiều bí ẩn lớn hơn đang chờ tôi.
Nếu bây giờ Lãnh Băng Sương ở bên cạnh tôi, tôi nhất định liều lĩnh hỏi nàng, cầu xin nàng giúp đỡ và nói lên quan điểm của nàng. Bây giờ tôi thực sự rối trí, không biết phải làm gì.
Sau khi trở về khách sạn, tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Lúc mới vào phòng, tôi muốn gửi tin nhắn cho Lãnh Băng Sương nhưng đã quá muộn, hơn nữa tôi không biết nên nói gì với nàng, tôi về nhà coi tình trạng của Khả Hân, nàng đã biết.
Hàiz, mỗi người đều có điểm giới hạn, đợi đến ngày Lãnh Băng Sương thật sự chịu không nổi tôi, ngày đó có lẽ sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà trở thành vô gia cư. Đến lúc đó, mình còn không bằng một người lang thang nhặt mót, vô ưu vô tư.
Tôi không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ biết mình có một giấc mộng rất dài, trong lúc mơ mơ màng màng mộng thoại, cảm giác được toàn thân đổ mồ hôi, cổ họng khô đắng, dần dần ý thức trở lại, nhưng lại không cách nào tỉnh dậy, mí mắt nặng trĩu, muốn mở cũng không mở ra được, linh hồn như bị nhốt trong thân thể, vô luận làm thế nào cũng không thoát ra được.
Một lúc sau, tôi cảm thấy bả vai mình đau nhói, như thể có thứ gì đó đâm vào vai, sau đó cảm giác chất lỏng mát lạnh truyền vào cơ thể tôi, mà trên trán tôi có cái gì đó lạnh như khăn lau mặt, hơn nữa tôi ngửi được mùi cơ thể quen thuộc. Bên tai không ngừng có tiếng nói chuyện, có một thanh âm nữ nói chuyện rất nghiêm khắc và gay gắt, cũng rất sốt ruột, tựa hồ như đang khiển trách điều gì đó.
Dần dần, cơ thể tôi có cảm giác, hơi thở cũng ổn định, không còn nóng nữa, ý thức dần dần rõ ràng, cuối cùng tôi mở mắt ra. Một tia nắng chiếu vào mắt, làm cho tôi cảm thấy đầu óc vẫn còn choáng váng.
“Ông xã ơi, anh tỉnh rồi…” Tôi vừa mới mở mắt ra, liền nhìn thấy một thân ảnh ngăn tầm mắt của tôi, trong mắt mang theo vẽ lo lắng.
“… Khả…” Vì người phụ nữ này ở quá gần tôi, tôi không nhìn rõ mặt, cổ họng tôi hơi khàn, muốn gọi tên vợ mình “Khả Hân”, chỉ là vừa mới nói ra miệng, lại phát hiện thanh âm của mình khàn khàn, hơn nữa chỉ nói một cách khó khăn từ “Khả”.
“A… em hiểu rồi. Chồng khát đúng không… em đi lấy nước cho anh…” Bóng người vội vàng xoay người cầm ly nước lên miệng thổi thổi, mà khi đi cách xa, tôi mới thấy rõ ràng là Lãnh Băng Sương, không phải Khả Hân, ý thức của tôi rốt cục thanh tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên của tôi vừa rồi, tôi nghĩ đến Khả Hân thay vì Lãnh Băng Sương, may thay, giọng nói của tôi đã khàn nên chỉ hô lên tiếng “Khả”, nếu như hô lên tiếng “Khả Hân” trọn vẹn, sẽ làm tổn thương trái tim Lãnh Băng Sương. Hơn nữa từ khóe mắt tôi có thể nhìn thấy trong phòng chật kín người, đội trưởng bảo an vẻ mặt ảm đạm cúi đầu đứng ở đó, có thể biết, người vừa mới bị Lãnh Băng Sương khiển trách chính là anh ta.
“Được rồi, anh có thể uống, chồng, há miệng…” Sau khi thổi nguội nước, Lãnh Băng Sương lấy tay nâng lưng tôi dùng thìa đút nước cho tôi, theo bản năng tôi mở miệng uống. Không biết tại sao, nước này rất ngọt, có lẽ do có chứa hương thơm của nàng, cũng có lẽ do sự quan tâm và yêu thương của nàng, nghĩ đến cái tên đầu tiên mình muốn gọi là Khả Hân, trong lòng tôi rất áy náy.
“Em… sao em ở đây?” Sau khi uống vài ngụm nước, ý thức của tôi trở nên rõ ràng hơn, cổ họng cũng ướt hơn nhiều, tôi không khỏi thốt lời hỏi. Lúc này nhìn cảnh tượng, đây là phòng khách sạn, tôi mới nhớ mình đã ngủ thiếp đi, cho đến giờ mới tỉnh dậy, hơn nữa hình như mình bị bệnh. Thời gian một đêm, sao Lãnh Băng Sương lại xuất hiện ở bên cạnh tôi?
“Bây giờ đừng có hỏi, ngủ đi, chờ anh khỏe lại một chút em sẽ nói cho anh biết, có đói bụng không? Muốn ăn gì không, vợ mua cho anh…” Lãnh Băng Sương đặt ly nước xuống, cười hỏi tôi. Từ khi tôi trở về Trung Quốc tìm Khả Hân, nàng chưa bao giờ gọi tôi là chồng, cũng không tự gọi mình là vợ, hiện tại lại ân cần như vậy. Phải chăng là sợ mất tôi? Nhìn thấy nụ cười của nàng mà lòng tôi đau nhói.
“A… đừng… anh làm gì vậy… ở đây có nhiều người!” Nghe tiếng kêu mê hoặc của Lãnh Băng Sương, tôi kéo nàng vào lòng, nàng ngồi ở mép giường, tôi ôm nửa người trên của nàng. Mặc dù nàng nói “Đừng”, nhưng cơ thể nàng không hề phản kháng, tùy ý để tôi kéo nàng vào lòng, đặt nằm trên ngực tôi, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng. Không tại sao khác, những người tùy tùng và nhân viên y tế đều ở trong phòng nhìn, làm cho nàng bình thường lãnh cảm, cảm thấy rất thẹn.
Những người tùy tùng và nhân viên y tế cũng hai mặt nhìn nhau, sau đó vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại, để lại không gian trong phòng cho tôi và Lãnh Băng Sương.
“Bà xã, anh… anh xin lỗi em…” Lúc này trong lòng tôi có ngàn lời vạn ngữ, cuối cùng giản lược thành mấy từ này, đối với Lãnh Băng Sương, cả đời này tôi cũng không báo đáp được. Lúc này tôi lâm vào trong khúc mắc giữa Lãnh Băng Sương và Khả Hân, không biết làm thế nào, cảm giác rất bất lực.
“Ngốc quá, đừng có nói như vậy… Em hiểu sự si tình và lòng dạ của anh, đó cũng là điều mà em thương anh nhất. Nếu anh dễ dàng có tình với em, thay đổi bạn tình trong tim anh, thì anh không phải là Từ Kiên mà em yêu… Cho dù anh có yêu em hay không, không quan trọng bằng tình cảm của em dành cho anh, miễn là em yêu anh là đủ rồi, có Tiểu Cát ở giữa chúng ta, em đã hài lòng, không hy vọng xa vời, em chỉ hy vọng… chỉ hy vọng… nếu có một ngày như vậy, anh có thể thường xuyên về thăm mẹ con em…” Lãnh Băng Sương nâng người lên, hai tay nâng mặt tôi hướng về nàng nói, ngữ khí chân thành, nói đến cuối, ánh mắt ảm đạm. Đây không phải là giả vờ, hơn nữa nỗi buồn lộ ra cuối cùng cũng không cách nào đè nén xuống.
“Đừng nói vậy…” Tôi lắc đầu mạnh mẽ và nói, tôi không thể trả lời Lãnh Băng Sương, tôi thực muốn nói: Anh sẽ không rời xa em và Tiểu Cát, anh sẽ luôn ở bên cạnh hai người!
Nhưng những lời này đến miệng, lại không nói ra được, tôi có thể nói, nhưng có thể làm được không? Lãnh Băng Sương đối tốt với tôi như vậy, trong đầu tôi lại luôn nghĩ về người phụ nữ đã làm cho tôi bị tổn thương sâu sắc như vậy.
“Ông xã, mặc kệ như thế nào, hiện tại anh vẫn ở bên cạnh em, sau này em vẫn gọi anh như vậy, bởi vì em không biết còn có thể xưng hô anh như thế này bao lâu nữa, rất có thể…” Lãnh Băng Sương nói xong cuối cùng dừng lại, vẫn duy trì nụ cười, nhưng nụ cười lại miễn cưỡng như vậy.
…”Được rồi, không nói nữa, mấy ngày nay áp lực tinh thần của anh quá lớn, cho nên thân thể mới suy sụp, hiện tại cái gì cũng đừng nghĩ tới, hãy điều dưỡng thật tốt, chờ sức khỏe anh tốt lên, em sẽ đồng hành với anh, anh muốn làm cái gì cũng được, muốn biết cái gì cũng được, em sẽ giúp anh, em sẽ nói cho anh biết những gì em biết, giải quyết mọi nghi ngờ trong lòng anh. Chỉ là đáp án cuối cùng không biết anh có thể tiếp nhận được không, có thể làm cho anh bị thương tổn lớn hơn, đây cũng là nguyên nhân tại sao em không muốn cho anh biết. Nhưng đêm qua em cũng đã suy nghĩ kỷ, nếu không cho anh biết, anh sẽ không bao giờ có lại hạnh phúc trong cuộc sống, vì vậy… Anh yên tâm tĩnh dưỡng, vô luận lúc nào, em cũng ở bên cạnh anh, hết thảy đều có em lo…” Lãnh Băng Sương trong lòng tôi lại nói, đặc biệt là câu nói cuối cùng kia… “hết thảy đều có em lo”, 6 chữ này là đủ rồi, vô luận kết quả cuối cùng là gì, tôi quyết định sẽ không phụ nàng nữa, không để cho nàng thất vọng. Người phụ nữ đã trả giá rất nhiều cho tôi…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/truyen-sex-nuoi-soi-trong-nha.html
“Được rồi, ngủ một lát đi, em đi làm một chút chuyện…” Lãnh Băng Sương nằm trong ngực tôi trong chốc lát, ngồi dậy nói.
Lãnh Băng Sương đi rồi, toàn bộ gian phòng chỉ còn lại một mình tôi, lúc này trong lòng tôi có chút bất an. Sáng nay sau khi Khả Hân tỉnh dậy, nàng sẽ phản ứng như thế nào? Chuyện tối hôm qua nàng thật sự coi như là một giấc mộng sao? Nàng vẫn tiếp tục suy sụp như vậy sao?
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi hận bản thân mình, tại sao đến lúc này tôi vẫn còn nhớ nàng nhiều như vậy? Trong lòng tôi vừa mới quyết định phải đối xử tốt với Lãnh Băng Sương, một đêm vợ chồng trăm ngày ân, nhưng Khả Hân có việc tôi cũng không thể mặc kệ. Thông qua cuộc đối thoại vừa rồi, hẳn là Lãnh Băng Sương cũng hiểu.
Bây giờ đã 9: 30 sáng, tôi nhìn cái bàn cạnh giường ngủ của mình, cái laptop vẫn nằm đó, tôi bật cái laptop và hệ thống giám sát thời gian thực lên.
Trong màn hình giám sát, trong nhà không có ai, hoàn cảnh trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ tối hôm qua Tư Kiến trở về, thu dọn phòng xong rồi mang Khả Hân rời đi? Tôi vội vàng phát lại màn hình giám sát. Thời gian là sau khi tôi rời đi…
Sau khi tôi rời đi, những tùy tùng đã dọn sạch mọi dấu vết của tôi trong nhà, sau đó rời khỏi nhà mà không hề làm động Khả Hân từ đầu đến cuối.
Khả Hân bị đội trưởng bảo vệ tiêm thuốc an thần, sau đó vẫn ngủ say, có lẽ đã lâu lắm rồi nàng không được ngủ một giấc ngủ trầm ổn ngọt ngào như vậy.
Mãi đến 5: 00 sáng, thân thể Kha Hân rốt cục có phản ứng, nàng khẽ lắc lư, mí mắt cũng bắt đầu run, cuối cùng từ từ mở mắt ra.
“Chồng… Chồng…” Sau khi Khả Hân mở mắt ra, vội vàng xuống giường chạy tới phòng khách. Sau đó là phòng ngủ thứ hai, nhà tắm và ban công, nàng vừa tìm vừa la hét, sau khi tìm kiếm khắp nơi, nàng mới bình tĩnh lại.
“Lại là một giấc mộng? Sao cảm giác lại thực tế như vậy?” Khả Hân đứng ở phòng khách lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng tìm dấu vết ở phòng khách và cửa ra vào.
Xem ra những tùy tùng kia làm việc rất đắc lực, nếu như tối hôm qua mình mù quáng bỏ đi, khẳng định là sẽ bị Khả Hân phát hiện dấu vết.
“Ài…” Cuối cùng Khả Hân ngồi trên ghế sofa, thở dài, có vẻ nản lòng.
Nàng theo thói quen đưa tay lên hộp thuốc lá trên bàn trà, khi tay vừa chạm vào hộp thuốc lá, tay nàng lại dừng lại.
“Chồng dặn mình đừng hút thuốc uống rượu nữa, đừng để suy đồi, chồng, anh còn sống không? Hay là anh đã đi rồi? Anh nói với em điều đó trong mơ sao?” Khả Hân tự lẩm bẩm với bản thân rồi thu tay lại và hít một hơi thật mạnh, nàng vẫn thèm thuốc lá nhưng đã kìm lại.
Khả Hân suy nghĩ một hồi, đứng dậy bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, nàng trải chăn trong phòng rất sạch sẽ ngăn nếp. Nàng là một người vợ đảm đang, làm việc nhà rất tốt, cho nên chỉ một lúc sau trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, thậm chí ngay cả chăn giường cũng được tháo bỏ giặt, gạch trên sàn phản xạ ánh sáng, có vẻ không nhiễm một hạt bụi.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Khả Hân vào nhà tắm bắt đầu rửa mặt. Khi nàng soi gương, nàng nhìn thấy lớp trang điểm nhạt trên mặt, đó là lớp trang điểm tối hôm qua nàng trang điểm cho tôi.
Ối! Bị Khả Hân phát hiện rồi! Tôi nhớ tối hôm qua trước khi đi, trong mắt đội trưởng bảo vệ do dự, có lẽ anh ta biết Khả Hân có lớp trang điểm trên mặt, anh ta muốn tẩy sạch, nhưng là đàn ông, anh ta tuyệt đối không dám chạm vào thân thể nàng, cho nên cuối cùng đã bỏ ý định, có lẽ đó là lý do.
“Sao giấc mộng này lại thật quá vậy, chẳng lẽ đêm qua mình mộng du?” Khả Hân nhìn mình trong gương trầm tư một hồi, tự nói nhỏ với mình. Sau đó nàng bắt đầu trang điểm.
Khi trang điểm xong, nàng trở lại phòng ngủ để thay đồ. Thay đồ xong, Khả Hân đã khôi phục lại dung mạo trước kia, nàng đứng trước gương và nhìn khuôn mặt quen thuộc của mình, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, không lâu sau lại lộ ra một chút buồn, có lẽ lại nghĩ đến hôm qua.
Sau khi chải chuốt cẩn thận, Khả Hân vẫn xinh đẹp như ngày nào. Chẳng qua đã gầy đi nhiều, tinh thần cũng tiều tụy hơn nhiều, cuối cùng nàng thu dọn đồ, để lại thuốc lá và rượu trên bàn, nhưng khi nàng rời phòng ngủ, nhìn thuốc và rượu, trên mặt nàng mang theo một tia do dự và chật vật, cuối cùng ném nốt số rượu và thuốc lá còn lại vào trong túi rác.
Sau khi làm xong tất cả, Khả Hân cầm túi rác ra khỏi nhà, đóng cửa lại, trong nhà trở nên yên tĩnh cho đến bây giờ.
Khả Hân đã đi đâu? Nàng còn làm việc ở trường học không? Đêm qua Tư Kiến đã đi đâu? Chẳng lẽ không còn ở chung với nàng sao? Bây giờ tôi không thể tìm được bất kỳ dấu vết nào của hai người họ, trong lòng tôi không khỏi lo lắng, nhất là khi tôi nghĩ tới bốn năm video giám sát đã biến mất? Là Lãnh Băng Sương cố ý xóa bỏ sao? Nếu như là vậy, bốn năm này nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà nàng không muốn cho tôi biết, không muốn cho tôi biết nhất định là đối với tôi sẽ đem lại thương tổn rất lớn, rốt cuộc là chuyện gì?
Tôi bồn chồn đứng ngồi không yên. Tôi đứng dậy rời khỏi giường rồi bắt đầu rửa mặt, xong rồi tôi ngồi ở bên giường nhìn màn hình theo dõi, trong nhà vẫn không có người.
Lúc này trong lòng tôi vô cùng phiền não, có chút bất an, mà lúc này Lãnh Băng Sương đã trở lại, thấy tôi ngồi ở bên giường.
“Chồng yêu, sao anh không ngủ? Sao anh dậy nữa rồi?” Trên tay Lãnh Băng Sương cầm một vật gì đó, vừa đi vào nhìn thấy tôi liền chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng nói.
“Không có gì, chỉ là ngủ không được, có chút phiền não…” Tôi nhìn Lãnh Băng Sương nói, cái laptop đang mở ở trên bàn cạnh giường ngủ của tôi, tôi không có giấu nàng.
“Anh vẫn không yên lòng…” Tự nhiên Lãnh Băng Sương cũng thấy. Ánh mắt ảm đạm nói.
“Lãnh… bà xã à, anh xin lỗi em, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, mặc kệ chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, ít nhất anh vẫn hy vọng nàng sống vui vẻ hạnh phúc. Bây giờ nhìn thấy nàng như vậy, anh có thể mặc kệ nàng sao? Cứ như vậy, cả đời này anh sẽ không bao giờ cảm thấy thanh thản, mặc dù nàng đã làm tổn thương anh, nhưng cũng đã giúp anh trong thời gian khó khăn nhất của đời anh, nàng chưa bao giờ ruồng bỏ anh, anh cũng nợ nàng rất nhiều. Nhiều lúc anh cũng thấy ghét bản thân mình, cuộc sống hiện tại của anh không biết có bao nhiêu người ganh tị, có một người vợ xinh đẹp ưu tú, có một đứa con trai kháu khỉnh và gia thế khó ai bì kịp, vậy mà, vậy mà…” Tôi bối rối nói, cuối cùng, miệng tôi bị chặn bởi một ngón tay thơm phức của Lãnh Băng Sương.
“Chồng à, anh đừng nói nữa, em hiểu… chỉ là, em sợ…” Trong mắt Lãnh Băng Sương mang theo rối rắm và bi thương, tựa hồ như có điều ẩn gì khó nói.
“Bà xã, em yên tâm, anh sẽ không rời xa em và Tiểu Cát, em là vợ anh, Tiểu Cát là con anh, Khả Hân đã là chuyện dĩ vãng, anh yêu gia đình hiện tại của mình, anh hy vọng mình có thể yên tâm thoải mái sống cùng với hai người, mà không phải lo lắng và vướng bận như bây giờ, suốt ngày sống trong rối rắm…” Tôi vội vàng giải thích, những lời này tôi vốn đặt ở trong lòng, hiện tại tôi nói ra lại khiến cho Lãnh Băng Sương lo lắng. Có lẽ lúc ở cùng với nàng trong lòng mình vẫn vướng bận như vậy, cuộc sống vốn là có quá nhiều điều không như ý, ở cùng với nàng, theo thời gian, tôi tin rằng mình sẽ quen với nó.
“Không, em không sợ anh rời xa em. Chỉ cần anh vui vẻ hạnh phúc, anh chọn thế nào em cũng sẽ không trách anh, anh có biết không? Sở dĩ em do dự là vì em sợ anh sẽ không thể chịu được sau khi biết sự thật và anh còn đau khổ hơn nữa. Chồng à, em chỉ hy vọng anh được hạnh phúc và vô tư trong tương lai, tất cả áp lực hãy để em gánh. Từ khi anh trở về Trung Quốc, em đã suy nghĩ rất lâu, em biết nếu anh không rõ sự tình, nửa đời sau của anh sẽ không được hạnh phúc, cho nên em đã giao Tiểu Cát cho người hầu chăm sóc, vội vàng trở về đây gặp anh, để ở bên anh…” Lãnh Băng Sương ngồi ở mép giường nắm tay tôi vội vàng giải thích, nỗi thống khổ trên mặt tựa hồ như không ít hơn tôi.
…”Được rồi, hiện tại sự tình đã thành, em phải nói cho anh biết, bất kể hậu quả như thế nào, chúng ta cùng nhau gánh vác…” Lãnh Băng Sương vén tóc bên tai, hít sâu một hơi nói có vẽ rất bất đắc dĩ.
Sau khi nghe Lãnh Băng Sương nói, lỗ tai của tôi lập tức ù đi, niềm khao khát tri thức trong lòng vô cùng cấp bách.
…”Ông xã, sự tình không đơn giản như anh thấy đâu, nàng đúng là đã phản bội và làm tổn thương anh, nhưng kỳ thật nàng cũng là một người bị hại, thậm chí ngay cả Tư Kiến cũng là một nạn nhân, tất cả mọi chuyện có thể nói là một âm mưu. Anh ngẫm lại, tất cả những gì nó làm đều có dũng có mưu, hơn nữa những loại thuốc của nó đến từ đâu? Tất cả những điều này, đều là vì sau lưng nó có một người đứng sau chỉ dẫn. Sở dĩ lúc trước em đưa anh ra nước ngoài cũng là để tránh hắc thủ đứng đằng sau hậu trường này…” Lãnh Băng Sương nhìn mắt tôi nói, ánh mắt không di chuyển.
Vài câu đơn giản khiến cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng tôi, nghi vấn trong lòng chưa có giải quyết mà ngược lại còn thêm có người đứng sau màn giật dây, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi!
Tôi, Lãnh Băng Sương, Khả Hân, Tư Kiến, Tiểu Cát, chẳng lẽ còn một người khác tham gia tranh chấp gia đình tôi? Tôi nhìn Lãnh Băng Sương chằm chằm, lúc này hô hấp của tôi đã rối loạn…