Phần 178
Khả Hân trước mắt đã trở lại với hình dáng trước đây, chỉ là trạng thái tinh thần vẫn có chút phờ phạc. Xem ra là kết quả của sự ăn mòn lâu dài của thuốc lá và rượu, khí chất, màu da, trang phục của nàng đã có biến hóa rất lớn, bộ dáng ôn nhu, đức hạnh, gợi cảm, quyến rũ… vâng quyến rũ của nàng so với trước kia còn quyến rũ hơn! Đặc biệt là khi nàng cau mày cười, giữa hai hàng lông mày có một tia mị hoặc hơn.
Ban đầu Khả Hân vốn là một nàng tiên thuần khiết không có chói mắt, bây giờ nàng phản chiếu là một nàng hồ ly đảo lộn chúng sinh, nhưng nếu hình dung nàng là một vixen, thì đó là một loại khinh nhờn đối với nàng.
“Chồng, em có đẹp không?” Nàng mặc cái váy ngủ gợi cảm đi một vòng nói.
“Ừm, đẹp lắm… đến đây, ăn cơm đi, hẳn là em đói bụng rồi phải không?” Tôi bưng thức ăn lên bàn và nói, thu hồi ánh mắt của mình. Vừa rồi một khắc, thế mà mình có chút thất thần, Khả Hân thật sự trở nên mị hoặc? Hay là bởi vì đã lâu không gặp lại nên nhớ nhung mà thất thần?
“Chồng cũng biết nấu cơm? Xem ra lần đi công tác này đã học được rất nhiều thứ!” Khả Hân bước đến bàn ăn như một đứa nhỏ nghịch ngợm, sau đó cầm đũa gắp một miếng ăn, tất cả đều là trong tủ đông lạnh không biết lưu trữ đã bao lâu, thịt đông lạnh cá cũng đông lạnh.
“Ừm… ngon quá!” Khả Hân gắp một miếng bỏ vào trong miệng, sau đó nhắm mắt lại và nói với vẻ mặt hài lòng và thoải mái.
“Vậy ăn thêm đi…” Tôi múc cho Khả Hân một bát cơm và nói.
Khả Hân bắt đầu ăn, từng ngụm từng ngụm ăn, nàng ăn rất ngon, cũng nhanh, đây là lần đầu tiên tôi thấy nàng ăn ngấu nghiến, tôi không biết nàng ăn ngon thật hay là muốn làm cho tôi vui.
Trong khi ăn, nước mắt của nàng bắt đầu nhỏ xuống từng giọt, nhỏ xuống cơm, động tác ăn cơm của nàng không khỏi chậm lại. Vào lúc này, tôi rất lúng túng, không biết Khả Hân thực sự coi tất cả những điều này là ảo ảnh hay là nàng đang diễn kịch để giữ tôi lại.
Tôi cũng ăn từng miếng một, vẫn chưa có nếm mùi vị của thức ăn, trong lòng tôi đang xao xuyến và đầy tâm sự nặng nề.
“Tại sao khóc?” Tôi chỉ nói như vậy, bởi vì tôi thực sự không biết làm sao để an ủi Khả Hân, bởi vì tình hình hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Không có gì, chồng nấu cơm ngon quá, nên em cảm động… Chồng ơi, cho em thêm một bát nữa…” Khả Hân tinh nghịch nói, rồi đưa chén cơm đã ăn sạch cho tôi.
…”Chồng à, nếu giấc mơ này không bao giờ tỉnh dậy thì tốt biết mấy, nhất là bây giờ, nó chân thực quá, mùi vị đồ ăn cũng chân thực, em thà cả đời không tỉnh dậy, cứ sống trong mộng, bỏ đi quá khứ tương lai, vĩnh viễn không tỉnh dậy, cả đời chỉ ở trong giấc mộng này với anh, chết cũng không hối tiếc…” Khi tôi múc cơm xong và đặt chén cơm ở trước mặt Khả Hân, tâm tình nàng lại sa sút, nàng không ăn mà chỉ lẩm bẩm nói. Đối mặt với những lời này tôi không biết nói gì.
…”Chồng à, em có linh cảm giấc mơ sắp hết, chồng, ôm em được không?” Khả Hân lại lẩm bẩm, lệ không ngừng tuôn, nàng loạng choạng đứng dậy, tựa hồ như còn say rượu, nàng hướng tôi dang rộng vòng tay.
Tôi không chút do dự, bước tới ôm Khả Hân vào lòng, mùi tóc thơm và cơ thể quen thuộc. Chỉ là cơ thể nàng thiếu đi vài phần cảm giác mềm mại, nàng đã gầy đi rất nhiều.
“Sau này đừng hút thuốc đừng uống rượu nữa, cũng đừng để suy đồi như vậy, hãy vui lên, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh hy vọng em có thể sống thật hạnh phúc vui vẻ…” Tôi không thể ở chỗ này làm bạn với Khả Hân, thứ nhất sợ Tư Kiến quay lại đột ngột, thứ hai sợ nàng tỉnh táo lại, cho nên tôi nói lời tạm biệt.
“Không… KHÔNG… Chồng, đừng nói vậy, đừng rời xa em, em không muốn thức dậy, em muốn vĩnh viễn ở trong giấc mộng này! Giấc mộng chân thực nhất này…” Khả Hân nằm trong vòng tay tôi, liên tục lắc đầu vừa khóc vừa nói.
Khả Hân đưa lưng lại cửa chính, mà lúc này cánh cửa mở ra, người tôi chợt căng thẳng lên. Lúc mở khóa cửa cũng không phát ra âm thanh, chứng tỏ thủ pháp của người mở cửa rất chuyên nghiệp! Là Tư Kiến đã trở về? Tại sao tùy tùng bên ngoài không cảnh báo cho tôi? Cũng may người đi vào làm cho tôi thở phào, chính là đội trưởng an ninh.
Tại sao anh ta đột nhiên đi vào? Ngay khi tôi đang thắc mắc, anh ấy lấy ra một cái ống thổi, sau đó thổi mũi tên nhỏ trong ống về phía Khả Hân ở trong ngực tôi. Tôi cả kinh, tốc độ quá nhanh, tôi chỉ nhìn thấy một cái bóng bay tới sau lưng nàng.
“A… Chồng, đừng đi, đừng đi, em không muốn thức dậy… Chồng… Hàiz…” Một khắc mũi tên bắn trúng lưng Khả Hân, nàng khẽ phát ra một tiếng rên, có lẽ lúc này nàng đang ở trong trạng thái say rượu, cảm giác không quá đau, cũng có lẽ lực chú ý của nàng đều đặt ở trên người tôi và không quan tâm đến những thứ khác.
Khả Hân nỉ non ở trong ngực tôi, vừa khóc vừa hét, cuối cùng biến thành tiếng khóc thầm rồi từ từ im bặt, sau đó yên lặng lại, nàng từ từ nhắm mắt lại, xụi lơ trong ngực tôi.
“Khả Hân! Khả Hân! Khả Hân! Em sao rồi? Hãy tỉnh dậy…” Tôi vội vàng ôm nàng, sau đó không ngừng lắc, trong miệng la hét.
“Ngài yên tâm, cô không sao, tôi vừa thổi châm gây mê cho cô…” Đội trưởng bảo vệ vội vàng giải thích.
Nghe anh ta nói, trong lòng tôi thở phào, sau đó ôm Khả Hân, từ từ đặt lên giường, đắp chăn cho nàng, sau đó vuốt tóc nàng. Tôi ngồi ở mép giường nhìn nàng hồi lâu, sau đó thở dài rời khỏi phòng ngủ.
“Tại sao? Ai cho phép anh tự chủ động làm tổn thương nàng?” Tôi đi tới trước mặt đội trưởng an ninh nói, nếu như không phải tính tình tôi tốt, nhất định tôi đã tát anh ta rồi, mặc kệ nói như thế nào, anh ta đã làm tổn thương Khả Hân. Trong tay tôi cầm ống kim nhỏ rút ra từ cơ thể nàng, tôi cố nén phẫn nộ trong lòng nói.
“Xin lỗi, Từ tổng, nếu như không làm như vậy, ngài làm sao thoát thân? Tối nay, ngài không nên đến đây. Hơn nữa…” Đội trưởng bảo vệ khom lưng thành khẩn giải thích với tôi, hơn nữa lúc nói đến cuối anh ta ngập ngừng.
“Hơn nữa cái gì…” Điều tôi ghét nhất là những người nói nửa vời và để lại câu đố để cho tôi đoán, vì vậy tôi hỏi liền.
“Hơn nữa Lãnh tổng đã đặc biệt dặn, hiện tại không phải lúc ngài xuất hiện trước mặt họ… Xin lỗi, tôi đã báo cáo với Lãnh tổng…” Đội trưởng bảo vệ nói xong, khom lưng xuống thấp hơn.
“Đúng rồi, Lãnh Băng Sương mới là cấp trên trực tiếp của anh, sở dĩ anh nghe tôi, cũng là vì mệnh lệnh của nàng, quên đi…” Tuy rằng tôi hiểu những khó khăn và trách nhiệm của đội trưởng bảo vệ này, cũng hiểu cách tiếp cận của Lãnh Băng Sương, nhưng tôi vẫn cảm thấy bất mãn. Nói xong tôi bước ra khỏi nhà, đội trưởng bảo vệ cũng không đuổi theo, mà trước cửa cũng có vài người đứng nhìn tôi đi ra.
Sau khi tôi ra ngoài, bọn họ bước vào nhà, nhất định là thanh lý dấu vết tôi lưu lại, không cho hai người phát hiện tôi đã trở lại. Những dấu chân, vết nước trong nhà tắm và thức ăn, toàn bộ đều được dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ là những người chuyên nghiệp.
Đi ra khỏi cửa chính xuống lầu, tôi hít không khí trong lành bên ngoài, thực sự muốn ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng để phát tiết những cảm xúc phức tạp trong lòng, những cảm xúc ấy giống như chặn ngực tôi, làm cho tôi thấy bấn loạn và ngột ngạt.
Tôi đứng ở bồn hoa trung tâm chung cư, từ bên ngoài nhìn ánh đèn nhà mình, những người đó còn chưa thu dọn xong. Đứng trong chung cư, hít thở bầu không khí quen thuộc, trong lòng tôi không muốn rời đi, nhưng lại không thể không rời đi một lần nữa.
Đặc biệt là lời nó vừa rồi của người phụ trách an ninh, hiện tại không thích hợp cho tôi xuất hiện ở trước mặt hai người, ý của Lãnh Băng Sương là có thể gặp, nhưng không phải bây giờ, điều này không nghi ngờ lại càng gia tăng nghi hoặc trong lòng tôi.
Đối với Lãnh Băng Sương, có thể nói là tôi tín nhiệm nàng 100%, nàng tuyệt đối sẽ không hại tôi, nàng sẽ không dụng tình, sẽ không vì tôi nhớ Khả Hân mà nói ra những lời như vậy, khẳng định là phải có lý do của nàng, rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Tôi lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Lãnh Băng Sương, vốn định giấu không cho nàng biết, kết quả đội trưởng bảo vệ đã báo cáo cho nàng, hiện tại có lẽ nàng đang ôm Tiểu Cát buồn bực ghen tuông. Nàng đối với tôi đã hết lòng tận tình và ngay thẳng, tôi lại liên tục làm tổn thương nàng. Khả Hân làm tổn thương tôi còn tôi lại làm tổn thương nàng.
Tôi cầm điện thoại di động mà không bấm số. Nói thật, trong lòng tôi vẫn không có dũng khí, dù sao cũng là mình làm sai chuyện.
Đang lúc tôi rối rắm thì mấy người đó xuống lầu đi ra, sau đó đứng ở hai bên xe. Tôi nhìn đồng hồ, đã nửa đêm rồi, mình lại không có nửa phần buồn ngủ.
Tôi bước lên xe, nhìn lại ngôi nhà đã tắt đèn lần cuối, sau đó rời khỏi chung cư…