Phần 163
“Không được, bây giờ không thể đi, nếu như đi, sẽ làm cho áp lực tâm lý của nàng càng lớn hơn, hơn nữa nếu mình tỏ ra nhã nhặn, chẳng phải sẽ tạo cho nàng cảm giác cố ý sao? Bây giờ tất cả những gì mình phải làm là im lặng bình tĩnh, giả vờ đau khổ hơn nàng, làm cho nàng cảm thấy có lỗi. Khả Hân, xin lỗi, vì tương lai của chúng ta, tôi chỉ có thể khiến cho nàng đau khổ thêm, về sau tôi sẽ bù đắp cho nàng…” Trầm ngâm một hồi lâu, Tư Kiến nhìn cửa lẩm bẩm, mà lời nói của hắn làm cho cả người tôi toát ra mồ hôi lạnh, tâm cơ thật thâm trầm. Hắn đã suy nghĩ nhiều, đến lúc này còn có thể bảo trì trấn định và bình tĩnh. Khả Hân thất thủ, bây giờ tôi không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Tư Kiến nhìn sandwich trên bàn ăn và liếm môi, hắn rất đói, nhưng nhịn không ăn. Sau khi mặc đồ xong hắn bắt đầu dọn dẹp chiến trường, thu dọn phòng mình, khi dọn dẹp đến vách tường, hắn do dự một hồi, cuối cùng vẫn để vậy, muốn lưu lại dấu vết ái dịch tối hôm qua Khả Hân triều phun trên vách tường. Vách tường trắng tinh, những dấu vết đó còn rất rõ ràng.
Sau khi hoàn thành những điều này, Tư Kiến mở máy tính ra, bắt đầu xem lại đoạn video mình làm tình với Khả Hân đêm qua. Tuy rằng tối hôm qua hắn đã có quan hệ tình dục với cô, nhưng tối hôm qua chuyện gì làm cho cô tới phòng hắn, cô đã làm gì trước khi vào phòng hắn, quá trình tâm lý như thế nào, bộ dáng đứng ở bên giường rối rắm nhìn hắn v. V, những thứ này hắn không có nhìn thấy, hơn nữa ở màn dạo đầu hắn cũng nhắm mắt lại giả bộ ngủ cho nên hoàn toàn không biết.
Bất quá may mà có cha hắn đã làm tốt tất cả, chuẩn bị mọi thứ cho hắn, đã lắp đặt hệ thống giám sát này ghi lại mọi thứ đã xảy ra!
Tư Kiến xem lại tất cả các video một lần và thấy Khả Hân giãy giụa trước khi vào phòng, cũng như phản ứng thuốc. Cuối cùng hắn đắc ý nở nụ cười đắc thắng, như thể đối với hiệu quả của thuốc rất hài lòng. Khi nhìn thấy mình cùng cô giao cấu, hắn như đang thưởng thức một bộ phim JAV bom tấn, dưới háng lại phồng lên. Phải biết rằng tối hôm qua hắn đã bắn ba lần, hiện tại còn có thể cương lên! Nhìn cảnh này tôi phải khâm phục khả năng tình dục của hắn thật tốt, tuổi trẻ, tính toán sâu xa…
Thời gian trôi qua từng phút, cách giờ tan sở của Khả Hân càng lúc càng gần. Buổi sáng và buổi trưa hắn đều không có ăn cơm, hắn cố ý nhịn đói, hơn nữa mở điện thoại di động nhiều lần nửa chừng, muốn xem cô có gọi điện cho hắn không. Trong mấy ngày nay, thời gian Tư Kiến không đưa cơm cho cô, cô đều gọi điện thoại hỏi hắn có ăn cơm buổi trưa hay không, ăn cái gì v. V. Đây là tình cảm một người mẹ đối với con trai bình thường lo lắng và quan tâm, nhưng trưa hôm nay cô không gọi cho hắn.
Thỉnh thoảng Tư Kiến nhìn vào máy tính, thỉnh thoảng nằm trên giường suy nghĩ, tựa hồ như đang nghĩ kế hoạch tiếp theo sẽ thực hiện cách nào. Hơn nữa hắn đã chỉnh sửa lại video của hai người họ tối hôm qua và lưu trữ tất cả các video đã chỉnh sửa trong ổ cứng di động, cái ổ cứng di động kia được đặt trong vali của hắn.
Khi hắn đặt ổ cứng vào vali, hắn nhìn lọ thuốc đã sử dụng đêm qua, do dự một lúc, giống như đang suy nghĩ xem đêm nay có nên hạ dược Khả Hân không. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn vẫn quyết định từ bỏ, có lẽ đêm nay hắn muốn cô trấn tĩnh cho nên tạm thời loại bỏ ý đó. Hắn định ngủ thật tốt, dù sao tối hôm qua tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh dịch, cần ngủ một giắc để khôi phục, tái tạo và tích lũy lượng tinh dịch đã mất.
Thời gian Khả Hân về càng lúc càng gần, hắn mặc đồ ngủ nằm trên giường đóng cửa lại, toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh lại, cách giờ cô về nhà chưa tới mười phút. Tư Kiến không chịu nổi cầm điện thoại di động xem giờ, thỉnh thoảng đưa tay vuốt bụng, hắn thật sự quá đói bụng, bụng đã rục rịch không biết bao nhiêu lần.
Khi thời gian cuối cùng cũng đến, hắn đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ, sau đó nằm trên giường và chờ. Chỉ là thời gian trôi qua, không có truyền đến tiếng mở cửa, hắn cầm điện thoại di động xác nhận giờ, thời gian quả nhiên đã đến.
Tư Kiến buông điện thoại xuống chờ, qua mười phút sau, hắn lại cầm điện thoại nhìn giờ, qua nửa giờ sau, hắn lại cầm điện thoại lên xem, qua một giờ sau, hắn lại nhìn thời gian, Khả Hân vẫn chưa trở về.
Thời gian tiếp tục trôi qua, tần suất Tư Kiến xem điện thoại di động càng lúc càng thường xuyên, đồng thời vẻ mặt hắn càng lúc càng lo lắng, hơn nữa trở nên sợ hãi, hắn thật lòng yêu Khả Hân, thật lòng quan tâm đến an nguy của cô.
Qua hai tiếng sau, cuối cùng hắn không thể ngồi yên, chẳng lẽ Khả Hân nghĩ không thông mà làm chuyện thiếu suy nghỉ? Không phải là không thể, vạn nhất cô ra ngoài mượn rượu giải sầu, sau đó gặp phải một người đàn ông có ý định xấu… Tư Kiến không dám tưởng tượng thêm, hắn vội vàng cầm điện thoại di động, chuẩn bị gọi cho cô, chỉ là điện thoại của hắn còn chưa gọi ra…
“Két…” Tư Kiến nghe tiếng mở cửa từ bên ngoài nhà, âm thanh đó là tiếng chìa khóa mở khóa.
“Kẹt…” Lại có một âm thanh nhẹ vang lên, cửa được mở ra, chẳng qua khoảng cách giữa hai thanh âm này so với bình thường cách nhau rất lâu, chứng tỏ lúc Khả Hân mở cửa rất chậm và rất cẩn thận.
Tư Kiến vội vàng đặt điện thoạ di động xuống nằm trở lại trên giường. Hắn nhắm mắt lại, ngực phập phồng rất nhiều, tâm tư hỗn loạn, rất khẩn trương. Hắn không nhìn thấy, tôi lại nhìn thấy, Khả Hân mở cửa phòng đi vào, tuy rằng buổi sáng cô ấy có trang điểm nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ tiều tụy trên khuôn mặt.
Sau khi cô vào nhà, tuần tra trong nhà tối om, cô hít sâu một hơi, bật đèn lên. Căn phòng sáng lên, cô nhìn căn phòng quen thuộc, đôi mắt sưng đỏ tuần tra phòng khách, cúi đầu nhìn qua đôi giày thể thao của Tư Kiến vẫn còn trên giá, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Sau khi thay giày xong, cô nhìn cửa phòng đang đóng chặt của Tư Kiến, thông qua đôi giày trên giá giày có thể phán đoán hắn vẫn còn ở nhà. Ánh mắt của Khả Hân rất hỗn tạp, phần lớn là buồn bã, cũng có một tia khẩn trương, có lẽ lúc này cô cũng sợ phải đối mặt với hắn.
Cô trở về muộn hai tiếng đồng hồ, có lẽ cô ở trường hoặc là đi trên đường, đều là để kéo dài thời gian về nhà, sau khi tâm thần bình tĩnh lại, cuối cùng cô vẫn phải đối mặt.
Sau khi nhìn cửa phòng Tư Kiến, cô lại nhìn qua điểm tâm vẫn còn nguyên vẹn trên bàn ăn, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, có lẽ cô thật sự bị hắn lừa gạt, cô cho rằng chuyện tối hôm qua không những làm tổn thương chính cô, mà còn làm tổn thương hắn, tổn thương đến tâm lý của hắn. Giờ khắc này, cảm giác tội lỗi của cô càng đè nặng hơn, cô không chỉ hổ thẹn với chồng, còn thẹn với con trai Tư Kiến này.
Cùng Tư Kiến phát sinh quan hệ cấm kỵ lần nữa, đối với tâm lý hắn sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn thậm chí còn bóp méo hắn. Hiện tại đối với hắn, Khả Hân chỉ có áy náy, không có oán hận, chỉ có bản thân cô mới là người cô oán hận.
Khả Hân đặt túi xách trên ghế sofa, sau đó trở lại phòng ngủ thay đồ. Sau khi rửa tay sơ qua, tiếp theo vào nhà bếp bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối, chỉ là lúc đi ngang qua cửa phòng Tư Kiến, cô hơi dừng lại một chút.
Sau khi chuẩn bị bữa ăn tối xong, cô đặt lên bàn, cô nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ tối. Nghĩ đến Tư Kiến còn chưa ăn cơm, nội tâm cô lại càng thêm tự trách, hiện tại cô cho rằng đầu tiên nên cùng hắn nói chuyện, để giảm bớt thương tổn cho hắn. Đối với chồng, đang đi công tác bên ngoài, chỉ có thể chờ tôi về rồi nói chuyện này sau.
Tư Kiến ở trong phòng, không ngừng lắng nghe âm thanh bên ngoài, khi hắn nghe âm thanh Khả Hân nấu cơm, hắn thở phào, ít nhất cũng chứng minh trạng thái cô không phải quá xấu.
“Cọp cọp cọp…” Do dự một lúc lâu trước cửa, Khả Hân cắn môi và nhẹ gõ cửa phòng của Tư Kiến.
Sau khi gõ cửa, trong nhà lại chìm vào im lặng, Tư Kiến ở trên giường không biết phải trả lời Khả Hân như thế nào. Mà sau khi gõ cửa vài lần không nhận được phản hồi, cô có chút khẩn trương và sợ hãi, nếu hắn không ngủ, nghe tiếng gõ cửa mà không có phản ứng, vậy có nghĩa là gì? Điều đó cho thấy hắn đã bị tổn thương bởi hành vi của mình tối qua, cô không đoán được tâm tình và suy nghĩ của hắn, không khỏi càng thêm tự trách và khẩn trương. Ở bên kia nội tâm hắn cũng rối rắm, dựa theo kế hoạch của mình, bây giờ có nên ra ngoài gặp cô không?
“Kẹt…” Đang lúc Khả Hân đang loay hoay, cửa phòng đột nhiên mở ra. Tư Kiến mở cửa phòng, chẳng qua hắn không ngẩng đầu nhìn cô, mà cúi đầu, tựa hồ như không dám đối mặt, hành vi này có một nửa là giả vờ, một nửa là thật.
“A…” Tư Kiến vừa mở cửa, Khả Hân theo bản năng kinh hô một tiếng. Bất quá tuổi cô so với hắn lớn hơn, lại ở trong xã hội trải qua nhiều hơn nên rất nhanh phản ứng lại. Bất quá cô cũng vậy, cúi đầu không dám đối mặt với hắn.
“Ăn cơm thôi…” Sau khi nói xong, Khả Hân quay người đi tới bàn ăn…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-nuoi-soi-trong-nha.html
Tư Kiến chần chờ một chút rồi đi theo Khả Hân tới bàn ăn, hai người ngồi trên bàn bắt đầu ăn cơm. Hai người rất ăn ý cúi đầu, không có chính diện nhìn đối phương, ánh mắt của hai người thỉnh thoảng đều nhìn lén đối phương. Hiện tại hai người cũng không dám mở miệng nói chuyện trước, như thể họ đang trò chuyện thầm lặng với nhau.
Trong ngày hôm nay, trong lòng hai người khẳng định là đã nghĩ rất nhiều giải pháp cho chuyện này, từ trong giám sát tôi lại nhìn không ra. Lúc này im lặng còn hơn lên tiếng, nói cách khác đối với việc này không đề cập đến là giải pháp tốt nhất, làm bộ như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Tư Kiến nghỉ như thế, có thể Khả Hân cũng nghỉ như thế, chẳng qua giữa hai hàng lông mày của cô mang theo một chút vướng mắc, có lẽ cô đang suy nghĩ đến vấn đề tâm lý của hắn và hậu quả của chuyện này, còn có cảm giác tội lỗi đối với tôi.
“Tư Kiến, chuyện tối hôm qua…” Sau khi đấu tranh một lúc lâu, Khả Hân vẫn lên tiếng và chủ động phá vỡ sự im lặng, chẳng qua lời vừa nói ra miệng đã ngập ngừng ngay.
“Xin lỗi…” Khả Hân đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ này.
“Tối hôm qua con cũng không nhớ rõ chuyện gì…” Tư Kiến nghe Khả Hân xin lỗi, động tác ăn cơm dừng lại một chút, cuối cùng miệng nhai cơm hàm hồ nói một cách mơ hồ, biểu tình rất bình tĩnh, thật là một chiêu lạt mềm buộc chặt.
“Là mẹ không tốt, mẹ không biết nên giải thích chuyện tối hôm qua với con như thế nào… Chỉ hy vọng con đừng suy nghĩ nhiều… Ài…” Khả Hân nói với thái độ rất mâu thuẫn, chỉ là cô không biết làm thế nào để giải thích những gì đã xảy ra.
Mặc dù Khả Hân nói đứt quãng, hàm hồ, nhưng tôi vẫn hiểu được ý của cô, ý của cô là nói Tư Kiến đừng suy nghĩ lung tung, không phải cô có tình cảm với hắn, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, để hắn không có suy nghĩ lệch lạc quanh co, về sau hai người vẫn duy trì quan hệ mẹ con bình thường. Nói trắng ra là không hy vọng tai nạn này thay đổi quan hệ giữa hai người, coi như là một đêm mộng tình, hơn nữa sự tình không thể tiết lộ cho bất cứ ai, thứ nhất là chồng cô…
“Con hiểu được ý của mẹ. Từ bốn năm trước khi con rời khỏi nhà con đã không còn hy vọng, bây giờ con cũng không thể đạt được điều con muốn nhất. Đêm qua… coi như con là công cụ thủ dâm của mẹ đi, không, phải nói là đồ dùng…” Sau khi Tư Kiến nghe Khả Hân nói, lộ ra bộ dáng cố nén thương tâm, có lẽ có yếu tố tình cảm thực sự trong đó, hắn vừa cảm thương vừa nói, ai nhìn thấy bộ dáng của hắn đều cảm thấy hắn đáng thương và sẽ không chịu đựng được, đau lòng cho hắn và thương hắn không thôi. Lúc này cảm giác tội lỗi bên trong cô thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
“Tư Kiến, nhìn bộ dáng này của con, mẹ thật sự hối hận muốn chết, mẹ không biết rốt cuộc là tại sao? Giống như là một giấc mộng, hiện tại mẹ rất muốn chết…” Sau khi Khả Hân nghe Tư Kiến nói, cũng không cách nào bảo trì trấn định, che mặt và bắt đầu khóc, vừa khóc vừa thút thít nói.
Khi Tư Kiến nhìn thấy Khả Hân khóc, trên mặt hiện lên một tia đau lòng và không đành lòng, hắn nghiến răng kìm nén, hiện tại không phải là lúc hắn mềm lòng.
“Mẹ suy nghĩ nhiều rồi, tối hôm qua không phải lỗi của một mình mẹ, con cũng có lỗi, dù sao…” Thanh âm Tư Kiến nhẹ đi không ít, trong giọng nói mang theo thương cảm. Biết được chân tướng tôi cảm thấy được lời nói của hắn là dối trá, nhưng trong tai Khả Hân thì lại khác.
“Hiện tại mẹ lo lắng nhất là làm thương tổn con, dù sao con còn trẻ, hơn nữa còn đang trưởng thành, nếu như sau này ảnh hưởng đến tâm lý của con, mẹ làm sao có thể đối đầu với con và bố con?” Sau khi nghe Tư Kiến nói, Khả Hân đã bớt khóc, nhưng vẫn rất thương tâm.
“Không, mẹ, con đã trưởng thành, có vài chuyện cũng hiểu được, dù sao bố ở bên ngoài quanh năm. Hơn nữa, sớm muộn gì con cũng phải đi, mẹ yên tâm, chuyện này con sẽ không nói với bố, mẹ không nói, con không nói, ông ta tuyệt đối sẽ không biết. Sau khi con đi rồi, không biết khi nào mới có thể trở về, vĩnh viễn sẽ không có người thứ ba biết bí mật này, hơn nữa con sẽ không lấy chuyện này để yêu cầu bắt buộc mẹ cái gì, con đã trưởng thành, không còn là hài tử bốn năm trước. Bất quá, cho dù con trưởng thành như thế nào, cho dù con có già đi, có một số cảm xúc vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi…” Hắn nói rất nhiều, lúc nói xong câu cuối cùng, tiếng khóc của Khả Hân cũng đình chỉ, cô buông tay, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, phát hiện lúc này hắn đang nhìn cô trìu mến.
Khả Hân vội vàng cúi đầu, sắc mặt hơi ửng hồng, có những điều Tư Kiến nói sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Tôi có thể nghĩ được, tự nhiên cô cũng nghĩ được, đó là tình yêu hắn dành cho cô, loại tình yêu cấm kỵ này vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.
“Tư Kiến, con sẽ có một tương lai xán lạn, trong tương lai con sẽ có một gia đình hạnh phúc, chuyện tối hôm qua coi như là một giấc mộng đi, con nên tự ngẫm lại.” Khả Hân bị Tư Kiến nhìn mà mặt đỏ tai hồng, sự khẩn trương và thẹn thùng hiện rõ trên mặt. Nhìn bộ dáng này của cô, tôi có một loại cảm giác, trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, dưới sự ngoan hiền chiều chuộng chăm sóc không ngừng của hắn đối với cô và đêm hôm qua hai người giao cấu, hình bóng của Tư Kiến đã lưu lại ấn tượng thật sâu trong lòng cô, tuy rằng ấn tượng vào thời điểm này còn rất nông.
“Mẹ yên tâm đi, chỉ cần mẹ không nói, con không nói, bố sẽ không biết. Sau khi bố về, con sẽ ra nước ngoài, sau này không biết khi nào trở lại, cũng có thể… điều này có thể tránh được cho mẹ khỏi bối rối, cũng có thể làm cho con… làm cho con cảm thấy dễ chịu hơn…” Lúc này Tư Kiến thay đổi bộ mặt, trìu mến nhìn Khả Hân. Được một thanh niên đã trưởng thành tỏ tình, trong mắt Khả Hân hiện lên một tia bối rối, tuy rằng hắn còn chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng dáng người đã vạm vỡ, khuôn mặt tuấn tú, tràn đầy nam tính và vốn liếng hùng hậu khiến cho nữ nhân mê luyến, bất kỳ một nữ nhân nào cũng không thể ngăn cản mị lực của hắn. Trong lúc nhất thời tấc loạn, cô không biết nên nói cái gì.
“Mẹ có thể để con ôm mẹ một chút được không? Con hứa sẽ không làm bất cứ điều gì khác…” Tư Kiến đặt bát đũa xuống, nói với Khả Hân, người vốn đang có tâm trạng rất phức tạp.
Sau khi nghe Tư Kiến nói, thân thể Khả Hân run lên một chút, nhưng vẫn nhẹ gật gật đầu, dù sao thì hắn cũng sắp rời đi, từ ý tứ của hắn nói sau này có thể sẽ không trở về cũng không chừng, tuy rằng những lời này mang theo tính cách giả dối rõ ràng, nhưng lại rất tình cảm.
Tư Kiến đứng dậy ôm Khả Hân, cô đang ngồi trên ghế, úp mặt vào bụng của hắn. Hắn ôm đầu cô vuốt tóc, mà tựa hồ như cô ngửi được mùi vị quen thuộc trên người hắn, mùi quen thuộc đó không gì khác hơn là mùi sex của hai người mà hắn không muốn rửa ban ngày, làm cho cô rất khẩn trương, cơ thể căng thẳng và tay hơi run.
Thời gian trôi qua từng phút, như chìm vào tĩnh lặng. Qua hai phút sau, hắn buông đầu Khả Hân ra, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ mà không quay đầu lại, bóng lưng rất tiêu sái, hơn nữa còn mang theo một ít cô đơn, bất quá những điều này đều là từ góc độ của cô nhìn.
Trong video giám sát, tôi nhìn thấy tình cảnh không giống nhau, khóe miệng của Tư Kiến lộ ra nụ cười đắc ý, tựa hồ như đối với biểu hiện vừa rồi của mình tương đối hài lòng.
“Kẹt…” Cửa phòng lại đóng lại, Tư Kiến trở lại phòng của mình, còn Khả Hân ngồi ở trên bàn ăn, nhìn đồ ăn thừa trên bàn, vẻ mặt ảm đạm, khóe mắt vốn đã khô bây giờ lại ướt trở lại.
Lúc này trải qua đoạn phim vừa rồi, tôi không biết tại sao Khả Hân lại khóc, vì chồng mà khóc? Hay khóc cho chính mình? Cũng có thể vì Tư Kiến mà khóc, hắn nói không lâu sau hắn sẽ đi, sự bất đắc dĩ trong mắt cô ấy quá rõ ràng, đối với lời nói của hắn cô không chút nghi ngờ, khi hắn vừa mới về nhà hắn đã nói sẽ ở nhà không lâu.
Sau khi Khả Hân ngồi yên lặng một lúc lâu, cô bắt đầu dọn bàn ăn, rất yên tĩnh, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt. Sau khi thu dọn xong, cô vào phòng ngủ thay váy ngủ rồi vào nhà tắm, bắt đầu rửa sạch những vết tích còn lại của đêm qua, khi cô cởi quần lót ra, tôi thấy một cái băng vệ sinh trên háng, chẳng lẽ kỳ kinh nguyệt của cô đã đến? Nếu như đến kỳ kinh nguyệt thì quá tốt, ít nhất có thể tránh được rắc rối sau khi hai người phát sinh quan hệ. Chỉ là kỳ kinh nguyệt này nếu đến sớm một ngày thì tốt biết bao, như vậy tối hôm qua có phải sẽ không phát sinh một màn kia hay không?
Bất quá khi cô lấy băng vệ sinh ra khỏi háng, tôi phát hiện giữa băng vệ sinh không có kinh huyết, vẫn trắng, có một vết ướt ở giữa màu trắng, phía trên có rất nhiều thứ giống như chất nhờn, đó là những đốm tinh dịch, mà những đốm tinh dịch kia nhất định là của hắn.
Tối hôm qua hắn đã xuất rất nhiều tinh dịch vào sâu trong âm đạo của Khả Hân, tuy rằng cô đã tắm rửa sạch sẽ trước khi ra khỏi nhà, nhưng cả ngày hôm đó rất nhiều tinh dịch vẫn chảy ra từ sâu trong tử cung của cô. Trong lúc đi làm, cô đắp băng vệ sinh, phòng ngừa tinh dịch chảy ra làm ướt cái quần lót.
Không biết Khả Hân đã thay bao nhiêu băng vệ sinh trong ngày…