Phần 111
Sau khi đặt Khả Hân lên giường, tôi xoay người đi tới phòng khách, tiếp tục ngủ trên sofa… Khi tôi tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau, tôi mơ mơ màng màng xoay người, tay tôi tự nhiên buông thõng ngoài ghế, phát hiện tay mình chạm vào một thứ gì mềm mại. Tôi chợt tỉnh giấc, mở mắt ra, tôi thấy cô vẫn ngủ trên sàn cạnh ghế, mà trên người của tôi lại được đắp bằng cái chăn đó.
Như thể tối hôm qua tôi bòng Khả Hân vào phòng là một giấc mơ, nhưng tôi xác định đó là thật, nửa đêm tỉnh dậy có lẽ cô phát hiện mình nằm trên giường, kết quả lại trở về ở “bên cạnh” tôi. Tôi lồm cồm đứng dậy, lúc này cô còn chưa tỉnh dậy, tôi vào nhà tắm bắt đầu rửa mặt, sau khi rửa mặt xong, cô đã đứng ở cửa nhà tắm chờ tôi.
“Đợi em rửa mặt xong sẽ nhanh làm điểm tâm cho anh…” Sau khi Khả Hân nhìn thấy tôi, trên mặt mang theo một tia khẩn trương và áy náy nói. Trước kia cô đều dậy sớm hơn tôi rất nhiều để rời giường làm điểm tâm cho tôi, nhưng gần đây cô đều ngủ quá thời gian, thức dậy sau tôi, điều này làm cho cô rất áy náy, đặc biệt là trong tình trạng hiện tại của chúng tôi.
Khả Hân nấu cho tôi một bữa ăn sáng thịnh soạn. Sau khi ăn xong, tôi lại chuẩn bị ra ngoài, đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều và cũng đã đưa ra quyết định, chúng tôi sẽ trở lại cuộc sống bình thường để thử xem. Không phải chủ ý của tôi không đủ mạnh, ngay từ đầu tôi đã muốn ly hôn với cô, mặc dù tôi có do dự, muốn rời bỏ gia đình này và hai mẹ con họ, nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Quan hệ giữa Tư Kiến và tôi khiến cho tôi trở tay không kịp, trong mọi trường hợp, vấn đề này đã ảnh hưởng rất lớn đến tôi, đến mức tôi phải xem xét lại.
“Cô vẫn có thể quay lại trường học để làm chứ?” Bởi vì những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng tôi lần này, Khả Hân đã không đến trường ít nhất đã nửa tháng rồi, cũng không biết liệu cô có theo quy trình bình thường xin nghỉ phép nghỉ hay không, có vì vậy mà nhà trường có thể sa thải cô hay không? Sau khi nghe câu hỏi của tôi, cô lộ ra một tia nghi hoặc, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
“Vậy thì cô đi làm sớm đi, cũng tới giờ tôi đi làm…” Sau khi tôi nói xong câu đó, tôi bước ra khỏi nhà, tôi không thấy Khả Hân có phản ứng gì khi nghe tôi nói. Nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại, tôi nghe tiếng khóc lớn của Khả Hân truyền đến cửa, có thể nói khóc rất tê tâm liệt phế, nhưng tiếng khóc lại không có thương tâm, chỉ có thoải mái và vui mừng, là một loại cảnh giới cao nhất “vui cực mà khóc”!
Thực ra lời nói của tôi đã ngầm thể hiện ý của tôi rồi, khi tôi bảo cô trở lại trường học và đi làm, còn tôi sẽ đến tòa soạn để tiếp tục làm việc, mọi thứ đã trở lại cuộc sống bình thường, miễn là cá nhân trong cuộc sẽ hiểu được ý nghĩa này.
Đi ra cửa chung cư, ngửi ngửi không khí trong lành, thật ra trong lòng tôi vẫn khó có thể bình tĩnh lại, luôn có một tia kỳ vọng mong manh đối với cuộc sống tương lai, kỳ vọng này không ở trên người Khả Hân, mà là ở trên người Tư Kiến. Mặc kệ nói như thế nào, mình cũng có một đứa con, hơn nữa là cốt nhục của mình, chỉ không biết Lãnh Băng Sương có cách nào có thể cứu nó hay không. Muốn chuộc lỗi với nó, bước đầu tiên chính là tha thứ, nếu như cứ kiên trì như vậy, có lẽ mọi thứ sẽ càng lúc càng tệ, hãy cố gắng tha thứ và chuộc lỗi. Cố gắng cho đến khi bất lực thì mình cũng không có tiếc nuối.
Muốn trở lại công ty để làm việc, nói dễ dàng như thế sao? Dựa theo chế độ của công ty chúng tôi, nếu ba ngày không xin phép nghỉ và đánh thẻ thì sẽ được tính là tự động nghỉ việc. Mình đã rời khỏi công ty nửa tháng nay rồi, hơn nữa không có xin nghỉ phép, hoàn toàn mất đi liên lạc, mình còn cơ hội trở lại công ty được sao? Tại thời điểm này, thư bổ nhiệm đã mất giá trị.
Tôi tự xoa xoa má, đi đến một cửa hàng điện thoại di động để mua một cái một lần nữa, đồng thời sử dụng chứng minh nhân dân để làm lại thẻ điện thoại di động cho mình. Điện thoại di động đã được kích hoạt, tôi vốn định gọi cho Lãnh Băng Sương, nhờ nàng sắp xếp cho mình một công việc, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, bản thân làm nhân viên báo chí đã không còn khả năng trở lại. Sau khi gọi điện thoại di động cho Lãnh Băng Sương, cuối cùng tôi vẫn cúp máy, mình đã làm phiền nàng nhiều rồi, không muốn cho mình có cảm giác như ăn cơm thừa.
Bây giờ tôi trở lại công ty, thế nào cũng phải đi chào hỏi đồng nghiệp một tiếng, dù sao còn phải sống ở thành phố này, tôi không muốn mình ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp. Tôi gọi một chiếc taxi đi tới tòa soạn, đồng thời tôi cũng muốn trở về khách sạn một chuyến để lấy tất cả mọi thứ trở về, mà khách sạn đối diện với tòa soạn.
Tôi đang cố tìm cớ và lý do trong xe, lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên, tôi lấy ra thì thấy số điện thoại cực kỳ quen thuộc, đây là số điện thoại của lão lãnh đạo của tòa soạn của tôi. Để giữ bí mật, tôi phải ghi nhớ tất cả các số điện thoại cần liên lạc, lúc này lãnh đạo gọi đến, chưa đầy 20 phút sau khi tôi mua máy và mở lên.
Lúc này tôi cầm điện thoại di động nhưng không dám nghe máy, bởi vì tôi không biết nên tìm lý do và cái cớ gì, điện thoại của lãnh đạo làm rối loạn phương hướng của tôi. Tất nhiên lãnh đạo không biết tôi vừa mua một cái điện thoại di động và thẻ điện thoại mới, nhưng cuộc gọi này đến rất đúng lúc, điều đó có nghĩa là hầu như ngày nào ông ấy cũng gọi cho tôi, có lẽ một ngày gọi hai lần, có lẽ một ngày gọi năm lần, có lẽ mỗi giờ gọi một lần, có lẽ nửa giờ gọi một lần, có lẽ…
“Chào, lãnh đạo…” Khi điện thoại không được trả lời và cúp máy, điện thoại đổ chuông lần thứ hai, tôi phải trả lời liền.
“Tiểu Từ, là cậu sao? Tiểu Từ…” Sau khi điện thoại kết nối, giọng nói rất phấn khích của lão lãnh đạo vang lên, thanh âm này vô cùng quen thuộc, bởi vì tôi đã nghe nó nhiều năm rồi, từ khi tôi mới vào tòa soạn, chính lão lãnh đạo đã đề bạt tôi, thậm chí vì tôi mà ngăn cản áp lực mấy lần. Mấy lần tôi bị cấp trên chèn ép, cũng không ít lần bị bêu riếu, ngoài xã hội muôn hình vạn trạng, không ai biết được bộ mặt thật của ai, nhưng vị lãnh đạo lão thành này lại là một người đối xử chân thành với tôi, tuy rằng có nhiều phần là cách làm việc của tôi ở bên trong. Giọng nói kích động của ông ấy là không cách nào giả bộ được.
“Lãnh đạo, là tôi…” Tôi nhẹ trả lời, nhưng thấy mình không có gì để nói.
“Tiểu tử thúi ngươi chết ở nơi nào vậy? Ngươi có biết ta tìm ngươi điên cuồng rồi không?” Sau khi nghe là tôi, lão lãnh đạo bên kia kéo cổ họng hét lớn, thanh âm vẫn the thé như vậy, trước kia tôi cũng bị ông mắng rất nhiều lần.
“Lãnh đạo, tôi…” Lúc này nghe được thanh âm quen thuộc của lãnh đạo, cảm giác mình được tái sinh, giống như trải qua một cơn ác mộng dài, hiện tại rốt cục cũng đã tỉnh mộng, nghe thanh âm quen thuộc của lãnh đạo, lời nói của mình không khỏi có chút nghẹn ngào.
“Tôi cái gì tôi, giới hạn ngươi trong vòng một giờ phải lăn đến trước mặt ta!” Sau khi lãnh đạo nói xong câu đó, liền cúp điện thoại. Trong điện thoại, ông vừa nói xong, tôi nghe được thanh âm của ông run lên, vì cao hứng và kích động.
Cuộc gọi này của lãnh đạo khiến cho tôi như trút bỏ được mọi gánh nặng, bây giờ tôi chỉ muốn gặp lại những đồng nghiệp của tôi, những người anh em đã từng vào sinh ra tử với tôi.
Khi tôi xuống xe, đi vào tòa soạn dưới ánh mắt điêu khắc của các đồng nghiệp, tôi chạy đến văn phòng của lãnh đạo, không gõ cửa, bởi vì tâm trạng phấn khích nên tôi quên tất cả mọi hình thức, mở cửa văn phòng của lão lãnh đạo, ông đang hút thuốc có vẻ rất lo lắng, đi đi lại lại trong văn phòng.
Vừa thấy tôi, lão lãnh đạo vứt tàn thuốc đi, lập tức xông tới hai tay nắm lấy bả vai tôi, môi run run, không nói gì. Tôi mỉm cười nhìn lão lãnh đạo, đôi mắt của tôi đã ươn ướt, tôi không biết làm thế nào để giải thích với lão lãnh đạo, chuyện xấu gia đình không nên bị công khai.
“Không cần nói cái gì hết, tính cách và tính tình của cậu tôi biết, không phải chuyện vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối cậu sẽ không vô duyên vô cớ mà biến mất mấy ngày, nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu cậu không muốn nói tôi cũng không ép, quay lại làm việc đi. Ngươi là một tiểu tử thúi, hại ta biên danh sách xin nghỉ nửa tháng cho ngươi, hôm nay vừa vặn là ngày cuối cùng, nếu ngươi không trở về, ta cũng không biết nên làm sao bây giờ, ha ha…” Lão lãnh đạo vừa nói, vừa dùng hai tay nhẹ lay vai tôi, biểu tình vô cùng cao hứng và kích động.
Đúng lúc này, tôi nghe một giọng nói ồn ào từ phía sau, vừa xoay người, một đám huynh đệ hướng tôi xông tới, có người đã rơm rớm nước mắt, biểu cảm rất chân thành, không giả vờ.
Thật tuyệt khi được trở lại…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-nuoi-soi-trong-nha.html
Hai tháng sau… Tôi ngồi trên ghế văn phòng, xoa xoa thái dương của mình, bây giờ tôi sắp tan sở.
Trong hai tháng nay, tôi đã thích ứng với vị trí mới này, mức lương cao đồng nghĩa với áp lực công việc cường độ cao và tôi đang phát triển mỗi ngày.
Lúc này tôi được coi là một giám đốc điều hành, dưới sự nỗ lực của lão lãnh đạo, tôi đã đảm nhận vị trí được bổ nhiệm và tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, được ban lãnh đạo của công ty nhất trí tán thành.
Tôi đứng dậy làm co giãn cơ thể, để cho tâm tình thư thái, như thể mọi áp lực trên vai được trút bỏ. Cầm lấy cặp của mình, tôi đi ra khỏi công ty, dọc đường đi đồng nghiệp trong công ty đều chào hỏi tôi. Trong khoảng thời gian này, các đồng nghiệp đều tranh nhau mời tôi ăn cơm, đón gió tẩy trần cho tôi, hoan nghênh tôi trở về, có thể nói hầu như ngày nào tôi cũng ngâm mình trong rượu. Mỗi khi đồng nghiệp hỏi tôi nguyên nhân tôi biến mất, tôi luôn lấy lý do bị thù gia trả thù để quanh co, đây cũng là lý do lão lãnh đạo tìm cho tôi, dù sao làm nghề của chúng tôi, đắc tội với rất nhiều người. Thực ra lý do này có chút mập mờ, đồng nghiệp cũng không muốn hỏi quá nhiều, sự tình cũng coi như từ từ trôi qua.
Khoảng thời gian say sinh mộng chết đó, ngày nào tôi cũng uống rượu ca hát với đồng nghiệp, tôi thực sự ngộ ra được nhiều điều và thư thái rất nhiều, dần dần trút bỏ được nhiều gánh nặng trong lòng, tâm lý cũng dần hồi phục…
Trong khi tôi đắm mình trong ký ức, chiếc xe đã đi vào chung cư của chúng tôi. Tôi lên lầu, mở cửa và Khả Hân ngồi ở bàn ăn đợi tôi như thường lệ. Trước kia, mặc dù nàng tan sở sớm hơn tôi nhưng nàng tuyệt đối không có thời gian nấu cơm tối sớm cho tôi, bình thường đều là sau khi tôi về nhà phải đợi khoảng nửa tiếng mới có thể ăn tối, nhưng trong khoảng thời gian này, mỗi lần tôi về đến nhà, đều thấy nàng chuẩn bị bữa tối thịnh soạn và chờ tôi về. Nguyên nhân là nàng đã điều chuyển vị trí cũ của mình, đây không phải là điều tôi yêu cầu, mà là nàng tự mình nộp đơn lên nhà trường, vốn ban đầu là vị trí giảng dạy, hiện tại đã được điều chuyển đến phòng thí nghiệm, chuyển thành một chức vụ hư cấu. Điều này làm cho hiệu trưởng trường lúc đó rối rắm thật lâu, dù sao nàng cũng là một thầy giáo rất ưu tú, chuyển nàng thành thầy giáo phòng thí nghiệm, hoàn toàn là lãng phí.
Phòng thí nghiệm chỉ mở ra khi học sinh đang học lớp thực nghiệm mới mở cửa, bình thường rất ít người tới đó, đại bộ phận thời gian đều là Khả Hân coi phòng thí nghiệm, sửa sang lại vật tư thí nghiệm, kiểm kê kho và các nhiệm vụ khác, phần lớn thời gian đều rất nhàn nhã, nhưng lúc đó nàng dùng việc xin nghỉ làm uy hiếp mới bức bách hiệu trưởng đồng ý.
Trong khoảng thời gian này tôi cũng không có hỏi Khả Hân nguyên nhân, nhưng tôi biết, dù sao tình cảm của chúng tôi đã có nhiều năm rồi, sự ăn ý và linh tê giữa hai người vẫn chưa mất, nàng làm như vậy là vì lợi ích gia đình, để có thể về sớm hơn nấu cơm tối cho tôi và thích nghi hơn với vai trò của một người nội trợ. Ban đầu là một thầy giáo trong khuôn viên trường, nàng thường làm thêm giờ, bây giờ không cần phải làm thêm giờ và mỗi ngày tan sở rất sớm.
Thấy tôi về, Khả Hân bừng tỉnh từ trong hồi ức, vội vàng đứng dậy lấy dép lê cho tôi. Trong khoảng thời gian này, phần lớn thời gian, khi tôi mở cánh cửa chính, đều thấy nàng đã cầm dép lê, đứng ở cửa, dù sao thì tôi cũng phải mất một lúc để tra chìa khóa và mở cửa, trong khoảng thời gian này nàng nghe tiếng đã chuẩn bị xong tất cả. Rất hiếm khi, lúc tôi mở cửa mà nhìn thấy nàng ngồi trên bàn ăn, một tay chống cằm ngẩn người, tôi không biết trong ký ức của nàng đang suy nghĩ điều gì, thường thì sau khi tôi vào cửa, nàng mới phản ứng lại.
Mà có thể Khả Hân không để ý, nhưng tôi lại rất để ý, bởi vì nàng ngẩn người đang nhớ lại, thậm chí ngay cả thanh âm tôi vào cửa cũng không nghe! Chỉ có một khả năng có thể khiến cho nàng đắm chìm trong suy nghĩ, có lẽ là có liên quan đến Tư Kiến, có lẽ trong khoảng thời gian này tình cảm của chúng tôi đã khôi phục và có những mảnh vụn quá khứ của hai người, cho dù nó có trong sạch hay không. Bởi vì khi tôi nhìn bộ dáng hồi ức của nàng, dáng vẻ của nàng thường mang theo vẻ u sầu, rất ít khi vui vẻ, nếu có vui, có lẽ là lúc nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào với nó.
Tôi đã cố thu hồi ý nghĩ này vào tận đáy lòng, dù sao thì tôi cũng cần cho Khả Hân một thời gian, nếu như nàng không có bộ dáng như bây giờ thì sau cùng sẽ rất khó cho chúng tôi, dù sao là người chứ đâu phải thánh hiền.
Khả Hân rõ ràng là dè dặt hơn, nhưng so với hai tháng trước đã tốt hơn rất nhiều, lúc nói chuyện cũng tự nhiên hơn, chỉ là lúc nói chuyện với tôi, ngữ khí dịu dàng rất nhiều, cũng có thêm một phần cẩn thận. Thật ra tôi biết nàng thay đổi công việc là để chăm sóc và bù đắp cho tôi, làm thầy giáo là công việc nàng rất thích, thậm chí vì chuẩn bị bài học mà nhiều đêm thức khuya, phải biết, cô thực sự yêu thích nghề nghiệp của mình, nhưng để bù đắp cho tôi, cô đã từ bỏ.
Hai chúng tôi cũng không có ngủ riêng nữa, ngủ trong một phòng, nhưng có lẽ nội tâm tôi còn một tằng vách ngăn, khi chúng tôi chung chăn, tôi không muốn kề sát thân thể nàng, luôn tách ra một khoảng cách, mỗi khi nàng ngập ngừng muốn ôm tôi từ phía sau, tôi luôn nhẹ gỡ cánh tay nàng ra khỏi người tôi, cuối cùng nghe tiếng thở dài khẽ ở sau lưng và tiếng nức nở.
Tôi làm như vậy không phải vì còn giận, mà là vì nội tâm tôi có mâu thuẫn, tôi không phải là một người có mặc cảm về trinh tiết, sau khi kết hôn Khả Hân đã ngoại tình, hơn nữa còn ngoại tình với con trai tôi và bị ô uế, nội tâm của tôi luôn cảm thấy vô cùng khó xử, nhịn không được chuyện này. Loại cảm giác này không thể hình dung, mỗi khi nàng đến gần tôi, tôi đều sẽ nghĩ đến cảnh hai người ở bên nhau, trần truồng lăn lộn ở trên giường, mỗi khi nhớ tới những điều này, tôi luôn cảm thấy rất ghê tởm, khi nàng chạm vào tôi, cũng làm cho thân thể tôi không tự chủ được căng thẳng lên.
Thật ra lúc đầu tôi vẫn ngủ trên ghế sofa, nhưng mỗi buổi sáng thức dậy, thấy Khả Hân đều ngủ trên sàn nhà bên cạnh sofa, còn bị cảm nặng, cuối cùng bất đắc dĩ tôi đành phải trở lại giường ngủ cùng với nàng, nhưng lại không muốn tiếp xúc thân thể, như thể nàng có gai như một con nhím.
Khả Hân thực sự không có gì để phàn nàn, mỗi ngày đều cho tôi, thậm chí chủ động bắt chuyện với tôi và luôn tìm chủ đề để nói chuyện. Tôi biết nàng muốn rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi và nàng cũng cảm nhận được, tôi có bài xích đối với nàng, nàng đang cố gắng loại bỏ tầng ngăn cách này, tôi cũng cảm nhận được áp lực trong lòng nàng. Kỳ thật nhiều lúc, tôi cho rằng nếu mình đã quyết định quay lại, cũng nên cố gắng thử tiếp nhận nàng, nhưng mỗi khi nàng chạm vào tôi, tôi vẫn không qua được khảo nghiệm trong lòng, tôi tự hỏi liệu mình có nên tìm thời gian để gặp bác sĩ tâm lý không.
Mà trong hai tháng này, Tư Kiến đã bị Lãnh Băng Sương mang đi, tìm cho nó một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, tiến hành tư vấn tâm lý cho nó, gợi ý tâm lý, thuốc tâm lý, v. V. Tất cả phương pháp đều được sử dụng, những loại thuốc tâm thần kia kích thích thân thể rất lớn, có rất nhiều lúc bế tắc mà chảy cả máu mũi, đôi khi tôi cũng rất đau lòng, nhưng đau dài không bằng đau ngắn.
Mà Lãnh Băng Sương cũng đăng ký cho nó rất nhiều trại hè, đoàn du lịch, thậm chí là lớp khảo sát ra nước ngoài, để nó tận lực tiếp xúc với thế giới bên ngoài và những nơi náo nhiệt. Nói tóm lại, đội ngũ tâm lý y cao nhất thế giới, vì Tư Kiến mà xây dựng phương án trị liệu tốt nhất.
Mỗi khi Lãnh Băng Sương nói với tôi sự tiến triển trị liệu, trong lòng tôi đều có một tia vui mừng và chờ mong, đồng thời cũng giảm bớt một phần áy náy đối với Phượng Quân. Mà quá trình trị liệu tâm lý hai tháng qua của Tư Kiến, cũng đến một điểm gay cấn, dù sao khúc mắc của hắn chính là tôi và Khả Hân.
Tư Kiến rất hận tôi, đối với Khả Hân có một tình yêu dị dạng, cho nên trong quá trình trị liệu của nó, nhất định phải vượt qua cửa ải này. Mà hai ngày trước Lãnh Băng Sương cũng vừa vặn nói chuyện này với tôi. Tôi đã suy nghĩ chuyện này trong hai ngày qua, thực ra, tôi không muốn đối mặt với nó sớm như vậy, nhất là tôi không muốn để hai người đối mặt sớm như vậy, thực ra nếu như có thể, tôi nguyện ý để cho hai người vĩnh viễn không gặp mặt, chỉ là vấn đề này có thực tế không?
Tôi đang ăn cơm trên bàn ăn và phải đưa ra quyết định, tôi nên nói với Khả Hân như thế nào…