Phần 107
Nghe lời nói của Lãnh Băng Sương, tôi không khỏi sửng sốt, có biện pháp để an trí Tư Kiến sao? Có thể nói, không phải tôi không có ý nghĩ tha thứ cho Khả Hân để tái hợp với cô, nhưng nó giống như một dải ngân hà, ngăn cách giữa chúng tôi, làm cho tôi hoàn toàn nghĩ không ra biện pháp để giải quyết vấn đề này. Một là đối với tình đầu của mình không nỡ, hai là đối với lời hứa với Phượng Quân, cảm giác mâu thuẫn này làm cho tôi suy sụp, khiến cho tôi hết cách.
“Cô có biện pháp gì? Tuy rằng đối với Tư Kiến tôi không có tình cảm gì, nhưng tôi không hy vọng nó bị thương tổn, bởi vì tôi nợ mẹ nó một lời hứa…” Tôi nhìn Lãnh Băng Sương, nói không hưng phấn là giả, nếu Tư Kiến thật sự được an bài ổn thỏa, như vậy không phải mình còn một tia hy vọng sao?
“Tôi có thể gửi nó đến một trường tư thục khép kín ở nước ngoài để học, để cho nó được giáo dục tốt nhất và có điều kiện sống tốt nhất, điều này không phải là tốt cho nó sao? Và nếu không có sự hiện diện của nó, gia đình anh có thể được cứu vãn, có phải không?” Sau khi Lãnh Băng Sương nói xong, tôi lâm vào trầm mặc.
Nói thật, Tư Kiến là con nuôi của tôi, tôi cũng hy vọng nó có thể ra nước ngoài nhận được nền giáo dục phương Tây, thích ứng với cuộc sống phương Tây, để sau khi lớn lên nó có thể nhanh chóng hòa nhập với thế giới. Chỉ là năng lực tài chính của tôi có hạn, hoàn toàn không thể làm chuyện này, hiện tại nó có được cơ hội này, đối với nó mà nói không thể tốt hơn, thứ nhất tôi có thể hoàn thành sự giao phó của Phượng Quân, thứ hai cũng có thể giữ cho nó cách xa nhà tôi, để cho tôi và Khả Hân bắt đầu lại một cuộc sống mới, nhưng như vậy không thể nghi ngờ tôi sẽ nợ Lãnh Băng Sương một cái nhân tình thật lớn, dù sao học phí và chi phí sinh hoạt ở nước ngoài cũng không rẻ, ít nhất là hiện tại tôi không đủ khả năng.
“Anh suy nghĩ kỹ đi, nếu như anh còn cố chấp chuyện này, vậy tôi chỉ có thể khống chế anh, giữ anh ở bên tôi! Anh không nên trách tôi, bởi vì tôi không muốn anh nghĩ không suốt mà làm ra chuyện không hay. Mấy năm nay tôi vẫn luôn chú ý anh, cứu anh không biết bao nhiêu lần, ai cũng có thể dự cảm, cho nên vô luận là anh có trách tôi hay không, tôi cũng không thể để cho anh có chuyện ngoài ý muốn.” Lãnh Băng Sương nói những lời này, trong mắt mang theo sự kiên định, mặc dù không muốn, nhưng vẽ mặt rất lên quyết đoán.
Nghe lời của Lãnh Băng Sương, tôi không khỏi rùng mình một cái, nghĩ đến thủ đoạn của nàng, tuy rằng tôi biết nàng sẽ không làm thương tổn tôi, nhưng tôi biết nàng là một người nói được làm được.
“Cô lại bức bách tôi sao? Lãnh Băng Sương, tôi đối với cô vốn không có bao nhiêu hảo cảm, hiện tại một tia hảo cảm cuối cùng cũng đã biến mất. Vì một chút mục đích cụ thể mà không trân trọng cơ thể của cô. Vì một ít mục đích riêng mà tùy ý thay đổi thái độ đối đãi với sự vật. Không cần cô bức bách tôi làm gì, thà tôi trở về nhà của mình, thà tôi đối mặt với Khả Hân còn hơn là đối mặt với cô…” Lời nói của Lãnh Băng Sương đã quét sạch tôn nghiêm nam nhân của tôi. Lúc này tôi đã nảy sinh tính ngang bướng của mình, cô bức bách tôi như vậy, đơn giản là muốn tôi ở lại bên cạnh cô. Không phải cô hy vọng tôi sẽ ở lại bên cạnh cô sao? Tôi không muốn làm theo ý muốn của cô.
Sau khi nói xong câu đó, tôi mặc đồ vào, đi ra khỏi phòng. Trong quá trình này, Lãnh Băng Sương không nói lời nào mà chỉ ngơ ngác nhìn tôi, có lẽ thái độ của tôi đã làm cho nàng hoàn toàn ngạc nhiên.
Sau khi tôi ra khỏi phòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng Khả Hân đâu! Cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền tôi không biết chuyện này cô có tham gia hay không, nhưng sự oán giận Lãnh Băng Sương cũng chuyển sang người cô.
Tôi bước ra khỏi biệt thự của Lãnh Băng Sương, sau đó đi ra cổng lớn, tôi đi trên con đường này chỉ vài lần mà đã vô cùng quen thuộc. Tôi có nên về nhà vào lúc này không? Nhưng bây giờ tôi biết khẳng định có người đang giám thị tôi, điều này làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng tôi gọi taxi chạy về nhà, mặc kệ nói như thế nào, trước tiên nên vứt bỏ cái đuôi kia rồi nói sau.
Bất tri bất giác, tôi trở lại khu chung cư quen thuộc, tuy rằng chỉ rời đi không có mấy ngày, nhưng lại cảm giác dài hơn so với những chuyến đi công tác trước kia. Nhìn cảnh vật quen thuộc trong chung cư, lúc này mọi thứ đã thay đổi, tôi ngẩng đầu nhìn căn hộ quen thuộc của mình, nhưng không có can đảm để bước lên. Mặc kệ nói như thế nào, dù sao cũng đã trở về nên liếc mắt xem một chút, rồi tìm cơ hội rời đi, không biết còn có cơ hội trở về nữa hay không.
Sau khi đắng đo, tôi bước tới cửa nhà mình, cánh cửa quen thuộc với những câu đối Tết mà chúng tôi đã cùng nhau dán vào ngày Tết nguyên đán năm ngoái. Tôi lấy chìa khóa cửa từ trong túi ra, cái chìa khóa này tôi vẫn còn giữ, tra vào ổ khóa rồi mở cửa.
Đập vào mắt tôi là cảnh tượng khiến cho tôi đứng chôn chân tại chỗ, bởi vì thứ tôi nhìn thấy không phải là một căn phòng bừa bộn trống rỗng, mà là một căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Mà giữa phòng khách còn đặt một cái bàn ăn, trên bàn bày đầy thức ăn thịnh soạn, những món ăn đó đều là những món tôi thích ăn nhất, Khả Hân đang bưng một đĩa thức ăn từ nhà bếp đi ra.
“Anh đã về rồi, rửa tay rồi ăn cơm đi…” Khả Hân đặt thức ăn trên bàn, sau đó nói với tôi.
Mọi thứ đều quá quen thuộc. Trước kia khi tôi tan sở, về đến nhà đều đối mặt với cảnh tượng quen thuộc này, Khả Hân làm xong cơm chiều chờ tôi ăn cơm, cũng lặp đi lặp lại những lời nói đó, hết thảy phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chẳng qua khi cô nói những lời này, đôi mắt nhìn chỗ khác, ánh mắt mất tự nhiên, hơn nữa gương mặt gầy gò và tái nhợt, báo hiệu bữa cơm tối này không giống như bình thường.
“Anh đừng đứng đó? Vào ăn cơm đi…” Khả Hân thấy tôi vẫn đứng ở cửa, không khỏi lên tiếng thúc giục lần nữa. Chỉ là tuy lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng giọng nói lại run run, có vẻ rất căng thẳng.
Lời nói của Khả Hân lần này làm cho tôi phục hồi tinh thần, tôi âm thầm thở dài, đi vào nhà cởi giày ra, trong khi cô lấy cho tôi một đôi dép.
Tôi đi vào nhà tắm mở vòi nước, nước lạnh xối vào mặt, làm cho đầu óc của tôi trong nháy mắt tỉnh táo hơn nhiều, cảnh tượng này làm cho tôi rất vô cùng ngạc nhiên. Dựa theo dự đoán của tôi, Khả Hân hẳn là vẫn còn ở chỗ của Lãnh Băng Sương, dù sao sự tình vẫn chưa được giải quyết, cô có tâm trạng mà về nhà sao?
Mặc kệ nói như thế nào, tôi cũng không vung tay đánh người đang cười, Khả Hân chuẩn bị bữa cơm tối, mặc kệ sau này như thế nào, ít nhất bữa cơm này vẫn phải ăn, dù sao tình cảm của chúng tôi đã có nhiều năm như vậy, sau khi đi công tác trở về, chúng tôi chưa có một bữa ăn chân chính. Bất kể là bữa tiệc chia tay hay là cái gì, tôi quyết định dùng bữa cơm này, hợp tác với cô, không làm khó dễ, không gây rắc rối, hơn nữa bộ dáng của cô làm cho tôi mềm lòng, không đành lòng làm thương tổn cô. Nhìn thấy cô làm bữa cơm tối, làm cho tôi nhớ tới khi xưa cô tỉ mỉ chiếu cố và cổ võ tôi, làm sao tôi có thể nhẫn tâm nói những thứ khác?
Sau khi tôi bước ra khỏi nhà tắm, Khả Hân phục vụ tôi bữa ăn, đặt bát đũa cho tôi. Tôi ngồi vào bàn mà không nói một lời, cầm bát đũa lên ăn, trong khoảng thời gian này tôi hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn, bữa đói bữa no, ăn uống thất thường, hơn nữa ở chỗ Lãnh Băng Sương ăn sơn hào hải vị, cũng không có cảm giác mỹ vị đặc thù. Nhưng không biết vì sao, ăn cơm Khả Hân nấu cho tôi, cảm giác rất quen thuộc và ngon miệng, không phải cô nấu cơm ưu tú, mà vì tôi quen với hương vị cô nấu, dù sao đã ăn nhiều năm như vậy.
Tôi nhớ khi tôi đi công tác cũng vậy, bữa cơm công sở dù có phong phú đến đâu, tôi cũng sẽ nhớ những bữa ăn ngon ở nhà. Kể từ khi đi công tác đến giờ, tôi vẫn chưa ăn đồ Khả Hân nấu, bây giờ ăn, cảm thấy rất quen thuộc, hương vị không hề thay đổi… Thức ăn ngon khiến cho tôi tạm thời xua tan những suy nghĩ khác, bây giờ suy nghĩ của tôi là lấp đầy bụng, mấy ngày nay tôi thực sự rất đói.
Khả Hân nhìn bộ dáng của tôi ăn cơm, trong mắt cô hiện lên một tia cảm động và dịu dàng, nhưng phần lớn vẫn là thương cảm, cô chỉ đơn giản ăn vài miếng, đại đa số thời gian đều gắp thức ăn và cơm cho tôi.
Tôi tập trung vào việc thưởng thức bữa tối khó có được này, cũng có lẽ là bữa ăn tối yêu thích duy nhất của tôi, tôi không nghĩ về những điều làm cho bản thân mình đa cảm. Cơm và đồ ăn giảm bớt dần dần, thời gian cũng trôi qua từng chút một, sau khoảng 11 phút, tôi nghe bên cạnh mình có tiếng khóc thút thít nhỏ, tôi biết đó là Khả Hân đang khóc, hơn nữa là loại khóc cực lực đè nén. Nhiều lần cô muốn ngừng khóc, thế mà hoàn toàn không kìm nén được, phần lớn ý niệm cô tựa hồ như được buông thả, khóc càng lúc càng lớn. Tuy rằng đang khóc, nhưng động tác gắp thức ăn cho tôi không dừng lại, chỉ là bàn tay cầm đũa gắp thức ăn theo cô khóc nức nở mà run theo. Cuối cùng cô không gắp thức ăn cho tôi được nữa, bắt đầu ngả rạp trên bàn lớn tiếng khóc.
Tôi cảm thấy thức ăn trong miệng có thêm một hương vị không phù hợp, lạc lõng, mặn mặn, đó là nước mắt của tôi, chảy vào trong miệng…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-nuoi-soi-trong-nha.html
Tôi cũng không biết tại sao mình lại rơi lệ, chẳng lẽ bởi vì bữa ăn này, trong lòng mình không khỏi có lại cảm giác như lúc trước sao? Cái loại cảm giác ấm áp này mình vẫn rất quý trọng, chẳng lẽ trong tiềm thức sâu xa của mình không nỡ bỏ loại cảm giác nồng đậm này sao? Mặc dù tôi rơi nước mắt, nhưng tôi không lau, vẫn tiếp tục ăn, động tác nhai không dừng lại, nước mắt trộn lẫn cơm, làm cho bữa ăn ngon này có thêm một chút hương vị cay đắng.
Khả Hân nằm rạp trên bàn khóc, khóc đến khi mệt, cũng an tĩnh lại, mà tôi cũng thật sự không ăn nổi nữa. Bữa cơm này tôi đã ăn gấp ba lần lượng cơm bình thường, có lẽ tôi nghỉ sau này sẽ không ăn được nữa, cho nên ăn đến cực hạn của mình.
“Cụp…” Tôi đặt bát đũa trên bàn phát ra âm thanh khẽ, âm thanh này cũng đánh thức Kha Hân đang nằm rạp trên bàn. Cô ngẩng đầu lên, lúc này trên mặt cô đã ướt sủng nước mắt, thậm chí ngay cả tóc mái cũng bị nước mắt dán vào mặt, cô lấy mu bàn tay lau hai má mình, lúc này mí mắt đã sưng đỏ. Trong khoảng thời gian này cô đã bị hành hạ đến kiệt sức, ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí bình thường cô cực kỳ yêu cái đẹp, nhưng hiện tại đã làm cho cô không còn hình tượng thường ngày.
“Anh ăn xong rồi, để em đi dọn…” Khả Hân lấy khăn giấy lau má, sau đó nặn ra một nụ cười và bắt đầu thu dọn bàn ăn, mà bây giờ tôi không biết phải làm gì, tôi nên ở lại đây hay rời đi? Nếu tôi rời khỏi nhà, tôi có nên nói lời tạm biệt với cô không? Bữa cơm tối vừa rồi và cách cư xử như thường lệ của cô đã khiến cho trái tim tôi mềm đi rất nhiều, thử hỏi nhìn thấy bộ dáng thương tâm muốn chết của cô như thế, còn cố gắng vui vẻ cười như vậy, tôi làm sao nhẫn tâm đả thương cô. Mình vốn là một người mềm lòng, tôi muốn mình thoát khỏi nơi này, không nghĩ đến những chuyện khác, thế mà hai chân lại không thể di chuyển được.
Khả Hân đang dọn bàn và tôi đang đứng cạnh bàn? Tôi đang do dự, mỗi lần cô đi tới bàn ăn đều nhìn tôi, trên mặt mang theo nụ cười gượng, trong nụ cười lại ẩn chứa một chút căng thẳng và lo âu. Có lẽ cô đã biết tôi đang suy nghĩ cái gì, dưới sự hồi hộp và lo sợ che đậy, có lẽ cô đang cầu nguyện sâu sắc, cầu lão thiên che chở cho gia đình này.
Tôi thở dài một hơi, sau đó di chuyển cước bộ, lúc này tôi muốn đi tới cái ghế sofa ngồi xuống, mặc kệ như thế nào, đêm nay tôi có rất nhiều thời gian, đêm nay cũng không tệ lắm, mặc kệ kết quả có ra sao, ít nhất ở chung thêm một hồi nữa cũng tốt, lúc này, trong lòng tôi cũng cảm thấy không nỡ.
“Để em làm cho anh một tách trà trước đã nha…” Khi tôi di chuyển bước chân, vừa lúc Khả Hân cũng trở lại trước bàn ăn, trong tay cô cầm một miếng giẻ muốn lau bàn. Nhìn thấy tôi di chuyển cước bộ, biểu tình của cô nhất thời hiện lên một tia kinh hoảng, sau đó đặt giẻ lau trên bàn nói, rồi chạy đến bàn trà chuẩn bị pha trà, mà lúc cô cầm ấm trà quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt hoảng sợ.
Khoảnh khắc tôi di chuyển chân, có thể Khả Hân cho rằng tôi sắp rời khỏi nhà, cho nên cô đã hoảng sợ chạy đi pha trà cho tôi, dùng cách này để giữ tôi lại, cho dù chỉ giữ một thời gian ngắn. Vốn tôi cũng không có ý định rời đi, cho nên tôi đi tới ghế sofa ngồi xuống, mà cô đang pha trà cho tôi nhẹ thở phào một cái.
Trước kia, Khả Hân cũng thường xuyên pha trà cho tôi. Có thể nói ở trong nhà này, tôi vẫn luôn giống như một đại gia, về đến nhà cái gì cũng không cần làm, ăn cơm tối xong, cô pha trà cho tôi, tôi an tâm xem TV, cô dọn dẹp, đôi khi tôi quá mệt, cô đấm bóp cho tôi, thậm chí có lúc còn rửa chân và bóp chân cho tôi. Có thể nói cô chỉ có ưu điểm, hầu như không có khuyết điểm nào, một người phụ nữ như cô, vốn không cần phải đối xử với tôi như vậy, nhưng cô đã làm.
Tất cả những điều trên, chính là nguyên nhân khiến cho tôi vô cùng luyến tiếc Khả Hân, đương nhiên, cũng là nguyên nhân khiến cho tôi không thể chấp nhận được sự phản bội của cô. Trước kia khi tôi ở mức thấp nhất, thậm chí cũng nghĩ đến việc tự tử, cha tôi qua đời sớm, tôi đã sống một mình một mình một thời gian dài, sau khi bước vào xã hội, tôi lại phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, chịu vô số sự thờ ơ và bất bình, nhưng mình cũng vượt qua. Cho đến khi tôi gặp Khả Hân, tôi cảm giác được sinh mệnh của mình một lần nữa có ý nghĩa trở lại, nhưng sau khi kết hôn tôi lại bị chứng vô sinh khiến cho tôi chịu đả kích cực lớn, thậm chí vào ngày nhận được phiếu chẩn đoán, một mình tôi chạy ra bờ sông, quỳ dưới mưa lớn mà mắng trời than đất, còn cô thì quỳ ở sau lưng tôi, hai tay ôm chặt tôi, hai chúng tôi đều ướt nhẹp dưới mưa.
Khi đó, cái lạnh bị ngăn bởi nhiệt độ cơ thể của cô, nếu không phải lúc đó cô ôm tôi, có lẽ tôi đã nhảy xuống đê. Lúc đó, tôi thực sự không thể chấp nhận sự thật, một sự tuyệt vọng sâu sắc, cô vẫn kéo tôi trở lại từ trong bóng tối, cho tôi sự quan tâm và tình yêu. Ngày hôm sau, cô bị cảm lạnh vì mắc mưa, khó chịu mấy ngày mới khỏi.
“Tách…” Khi âm thanh tách trà đặt trên bàn trà đánh thức tôi khỏi những kỷ niệm, tôi nhìn tách trà bốc khói nghi ngút trước mặt, khung cảnh vẫn thật quen thuộc, khung cảnh vừa rồi và những kỷ niệm làm cho tôi rơi vào hoang mang.
Tôi lấy tay cầm tách trà tản ra hương trà quen thuộc, tôi ngẩng đầu nhìn Khả Hân, lúc này đứng ở trước mặt tôi, hai tay đan vào nhau, một phần vì hồi hộp, một phần khác vì tôi nhìn thấy ngón tay trái của cô nhẹ gãi gãi mu bàn tay phải, gãi vài cái rồi lại che lại. Tuy rằng cô kịp thời che, nhưng tôi vẫn nhìn thấy một dấu vết nóng đỏ, hẳn là lúc pha trà cho tôi mới bị bỏng.
“Chúng ta nói chuyện đi…” Tôi đưa tách trà lên miệng, trà vẫn chưa uống, tôi quay đầu liếc nhìn đồng hồ, đã 6: 47 tối, thời gian rất cấp bách, tôi đặt tách trà trên bàn, đồng thời nói với Khả Hân đứng trước mặt.
Sau khi nghe tôi nói, thân thể Khả Hân cứng đờ trong giây lát, cuối cùng từ từ ngồi xuống bên cạnh tôi, nhưng biểu tình của cô mang theo hoảng loạn và sợ hãi. Từ khi tôi vào cửa, cô ấy đã tránh những chuyện nhạy cảm, giả vờ giữ bộ dáng bình thường, thế mà cuối cùng vẫn phải đối mặt vấn đề này, hiện tại nhắc tới đề tài này, cô phải đối mặt với nó. Hy vọng lớn nhất trong lòng cô chính là mọi người đều tránh đề tài này và trở lại cuộc sống bình thường coi như chưa xảy ra điều đó, nhưng tất cả đều là hy vọng xa vời của cô.
“Khả Hân chúng ta kết hôn đã bao lâu rồi?” Tôi nhặt tách trà vừa đặt trở lại, uống một ngụm, miệng đầy hương trà như thường lệ.
“Năm năm tám ngày…” Khả Hân buột miệng thốt, thanh âm run run và trầm thấp.
Năm năm tám ngày, cái đêm tôi về nhà, cũng chính là đêm tôi chứng kiến cảnh hai người làm tình, là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, kỷ niệm 5 năm! Mà khoảng cách cái đêm xảy ra sự việc, đã trôi qua tám ngày, trong tám ngày này đối với tôi, giống như tám năm dài đăng đẳng.
“Trong 5 năm qua, cô là người vẫn luôn động viên tôi, chăm sóc cho tôi, có thể nói nếu không có cô, tôi đã không có được như ngày hôm nay, có lẽ tôi đã sớm tự bạo tự khí, trở thành một người xã hội ruồng bỏ, tôi trân trọng tình yêu của cô dành cho tôi rất nhiều… rất rất nhiều. Ân tình đó…” Hôm nay tôi mở lòng và nói chuyện với Khả Hân.
“Không, em chưa từng nghĩ anh lĩnh ân tình của em, em yêu anh, vì anh, tất cả những gì em làm đều là tình nguyện, thật sự em chưa bao giờ muốn rời xa anh, anh có biết không? Lúc anh trở về, em quả thực là sống một ngày như ba thu, em hận bản thân mình, tại sao không kiểm soát được mọi chuyện, nếu như có thể quay ngược thời gian, em tình nguyện chỉ có hai chúng ta trong nhà này…” Nghe lời nói cuối cùng của Khả Hân, trong lòng tôi không khỏi dấy lên một tia hy vọng. Hàm ý của câu này là sự hối hận sâu sắc, hơn nữa trong lòng cô tựa hồ như đối với Tư Kiến có phản ứng bài xích, điều tôi quan tâm nhất bây giờ chính là thái độ của cô, kết cục của hai chúng tôi như thế nào, chỉ trong đêm nay quyết định…