Phần 23
Trời đã sáng. Chị em Lài và Thìn dậy trước nhất. Cả hai nhìn thấy thân thể trần truồng của Lưu có ý hơi mắc cỡ Nhất là Lài, nàng nằm cạnh Lưu và ôm cứng lấy chàng mà ngủ cả đêm. Mặc dù nàng biết thân phận của Lan chẳng là gì của Lưu cả, nhưng cũng thấy kỳ kỳ. Thìn cùng một tâm trạng với chị. Nàng nằm cách Lưu một người mà cũng đã cố gác chân bằng được lên mình chàng để ngủ cả đêm ác nhất, khi thức dậy. Nàng thấy Lưu quay mặt ôm lấy bà chị mình, còn Lan nằm phía sau ôm lấy chàng. Nhưng hai bàn tay Lưu lại để trên ngực Thìn và hình như cả đêm nàng cảm thấy thật dễ chịu vì hơi hám đàn ông ấy.
Lưu cũng mở mắt ngay sau khi hai chị em Lài thức dậy. Chàng cũng thấy hơi ngường ngượng khi hai người đàn bà có ý né tránh cái nhìn của mình. Lưu ngồi dậy, chàng nhìn ngay thấy trái cây ngổn ngang trong hầm. Thì ra con Ma Ngải bắt hai chị em bà bán trái cây về đây, tiện tay bê luôn mớ trái cây về cho chàng ăn. Lưu nhìn quanh, có ý tìm quần áo, nhưng chàng không thấy đâu. Lưu biết ngay cái điệu này, con Ma Ngải đã thu vào hang của nó lót chỗ nằm rồi.
Sáng ra, thân thể Lưu cương cứng. Chàng càng mắc cỡ trước hai người đàn bà lạ. Dù Lưu biết rằng tối qua họ ôm chàng để ngủ. Lan đã tỉnh dậy, nàng lết tới bên chân Lưu, níu chàng ngồi xuống. Nói nho nhỏ vô tai Lưu:
“Không có anh, em chết hôm qua thật rồi.”
Nói xong Lan không ngại ngùng trước mặt hai chị em bán trái cây, vít đầu Lưu xuống hôn lên môi chàng. Hình như Thìn nghe lõm bõm câu Lan nói với Lưu, nàng hỏi tới:
“Tại sao vậy chị Lan?”
Lan nhìn Lưu, ngại không muốn nói. Thìn hỏi tiếp:
“Không lý cùng hoạn nạn mà chị lại nỡ dấu tụi em điều gì hay sao?”.
Lan còn đang ngập ngừng, Lài đã lết tới bên nàng nói như van lơn:
“Chị biết điều gì cho tụi em hay đi, chúng mình cùng hoạn nạn mà. Biết đâu điều chị nói lại có thể cứu được mạng tụi em.”
Thìn cũng đã lết lại bên chị, chờ câu trả lời của Lan. Lưu thấy hai người đàn bà sợ hãi tràn lên khuôn mặt.
Chàng thở dài từ từ nói:
“Tôi nói cho hai người nghe vậy. Nhưng mà đừng có giận tụi này nhé.”
Lài nắm lấy tay Lưu, nhìn chàng như van xin?
“Em xin anh mà, sao lại giận anh được chứ?”
Lưu nhìn thẳng vào mặt Lài kể lại lý do tại sao con Ma Ngải đi bắt hai người. Nghe xong cả hai tái mặt. Như thế thì chắc chắn hai nàng phải thế mạng cho Lan rồi. Thìn run lẩy bẩy, nhưng Lài bình tĩnh hơn, nắm chặt lấy tay Lưu nói:
“Nếu vậy tối nay em xin anh lại nói với con Ma Ngải như tối hôm trước, để nó đừng hút… máu hai chị em em.”
Lưu lại thở dài:
“Như thế thực là cái vòng luẩn quẩn. Chúng ta lại có thêm một nạn nhân nữa. Không chừng hai hay ba cũng nên.”
Lài nức nở, nói:
“Nếu anh không giúp tụi em. Chắc chắn tối nay tụi em phải chết thôi. Em cắn cỏ lạy anh mà.”
Nói xong Lài chắp tay cúi xuống lạy Lưu như tế sao. Chàng vội vàng ôm lấy Lài không cho nàng lậy nữa. Thìn cũng nhào lại, Lưu lật đật ôm lấy nàng ngay vì chàng không muốn hai người lậy sống mình như thế. Vô tình bàn tay Lưu ôm ngay ngang ngực cả hai người. Bộ ngực săn cứng và to lớn này Lưu chưa bao giờ thấy. Có lẽ họ là những người gánh gồng hàng ngày nên bắp thịt rắn chắc như vậy.
Hơn thế nữa, cả hai chị em Lài cùng chưa gần đàn ông bao giờ lại làm Lưu rung động và thèm muốn. Chàng vội vàng nói:
“Thôi… thôi, được rồi, để tối nay hãy hay. Tôi sẽ nói với con Ma Ngải như hai chị muốn. Nhưng mà nó có nghe lời tôi hay không thì không dám bảo đảm đâu.”
Lài ôm cứng lấy Lưu, ghé sát vô tai chàng thì thầm:
“Dù cho con ma đó nó không nghe lời anh mà hút máu em chết. Ở dưới suối vàng em cũng vẫn mang ơn anh.”
Thìn cũng ôm lấy tay Lưu, nàng nói trong nước mắt:
“Xin anh cứu giúp chị em em, tụi em nguyện làm trâu bò trả ơn anh.”
Tự nhiên Lưu thấy cảm động và xót xa trước những lời nói thống thiết ấy của cả hai người. Chàng ngả người hôn lên môi Thìn. Nàng nước mặt và nhắm mắt lại đón nhận chiếc hôn một cách say mê. Bàn tay Lưu cũng luồn qua áo Lài, đặt trên bộ ngực quý báu đó. Lài hiểu ý Lưu, nàng ngồi sát vô người chàng hơn nữa. Bỗng Lưu nghe có tiếng Lan thì thào phía sau gáy, nàng cũng vừa ôm lấy chàng.
“Như vậy là anh có cả ba người rồi. Anh không được để con Ma Ngải hút máu người nào trong tụi em đâu nhé.”
Cả Lài và Thìn cùng nhìn Lan với ánh mắt biết ơn. Trong khi bàn tay Lưu sục sạo vô hai thân thể săn cứng như kim loại của hai người đàn bà lao động này, họ rên lên ngay, có lẽ vì chưa bao giờ được đàn ông ôm ấp và đúng như những gì họ mong muốn. Tối hôm ấy, con Ma Ngải đã nghe lời Lưu buông tha hai chị em Lài và Thìn. Lúc nó vừa lột quần áo của cả hai người thì Lưu can thiệp và nó hóa gió bay đi ngay.
Ngày hôm nay cả bốn người cùng ngạc nhiên khi thấy con Ma Ngải không trở về. Lưu muốn cho chắc ăn, chàng thò tay vô cái hang của nó, moi hết quần áo của mọi người ra. Xong Lưu lại chui lọt thỏn vô tới tận cùng hang. Cái hang này chỉ vừa một người chui lọt như cái ống cống chật chội. Chàng chui ra nói:
“Chắc chắn tối qua khi hút máu anh xong, con Ma Ngải đã đi và không trở lại.”
Mọi người tính mặc quần áo vô. Lài cản liền.
“Bây giờ chúng mình mặc quần áo vô, khi con Ma Ngải về nó cũng lột ra, mà lại làm cho nó tức giận nữa. Điều quan trọng là làm sao trốn được ra khỏi đây thôi.”
Lan đồng ý với Lài.
“Chị Lài nói đúng đó, chúng mình bây giờ còn mắc cỡ gì nữa mà phải mặc quần áo chứ. Nhưng mà em muốn lấy đồ đạc giấy tờ trong túi áo ra cất giữ có khi còn cần dùng tới.”
Lưu thấy Lài nói phải liền móc túi quần lấy chiếc bóp, hộp quẹt, gói thuốc và vài thứ lẩm cẩm ra dấu vô một hốc đá Lan moi trong túi nàng nào gương, lược, bút chì vẽ lông mày cũng như phấn sáp. Còn Thìn và Lài cũng có giấy tờ, tiền bạc và mỗi người cũng có một chiếc gương nho nhỏ và lược chải đầu nữa. Lưu thấy vậy cười hì hì, nói:
“Các em ai cũng có đồ trang sức hết. Kiểu này làm đẹp cho con Ma Ngải ngắm hay sao đây?”
Lan cầm chiếc gương lên soi mặt, nàng cầm cây bút chì vẽ lông mày cười cười:
“Không phải làm đẹp cho con Ma Ngải đâu. Em làm đẹp cho anh coi đó.”
Bỗng Lưu chợt nhớ ra chữ bùa bạn ông Chung Tử vẽ lên chân chàng làm cho Lưu cử động được. Chàng mừng rỡ nói:
“Lan đưa cây bút chì đây cho anh.”
Lan ngơ ngác hỏi:
“Anh cũng tính vẽ chân mày à?”
“Không phải, anh vừa chợt nhớ ra chứ bùa bạn ông Chung Tử vẽ lên chân anh. Phá phép của con Ma Ngải, làm cho chân anh hết tê liệt.”
Thìn mừng rỡ la lên:
“Hay quá, anh thử xem có hiệu nghiệm không?”
Lan có vẻ hiểu biết về bùa ngải hơn, nàng nói:
“Thường thường bùa thì phải đi với chú. Không có chú bùa không hiệu nghiệm.”
Lưu ngẫm nghĩ nói:
“Anh có nhớ mang máng, ông ta đọc: “Đông Thanh Long, Tây Bạch Hổ, Nam Châu Tước, Bắc Huyền Võ, Tứ Thần Hộ Pháp, đạo Trưởng Tiêu Ma.”… thì phải.”
Lan mừng rỡ.
“Em nghe xuôi tai lắm, có thể anh nhớ đúng đó. Hơn nữa các câu chú dù nhớ trật vài chữ cũng không sao. Sức mạnh của bùa phép chỉ giảm đi đôi chút thôi. Vậy anh thử xem sao?”
Lưu cầm cây bút vẽ lông mày của Lan vẽ chữ bùa lên chân nàng. Chữ bùa thật đơn giản, có vài nét nên chàng vẽ thực nhanh, vừa vẽ, vừa niệm chú. Xong, Lưu bắt chước ông bạn của Chung Tử bảo Lan khấn ông Quan đế cho khỏi bệnh. Lan vừa khấn xong, bỗng chân nàng co vô được ngay. Mọi người mừng rỡ. Lưu lại lần lượt vẽ bùa vô chân Lài và Thìn. Cả hai cùng đi lại được như Lan ngay.