Sáng sớm nay, mặt trời lại tỏa ánh nắng xuống con phố nhỏ nhưng đầy tình người như mọi hôm, nhưng dạo này có vẻ nó gay gắt hơn. Hội cờ tướng của ông Phú lác và ông Khải lé lại tụ họp với nhau như lịch thường niên của mấy ông rảnh hơi đã về hưu. Mấy ông trẻ hơn đang lăng xăng pha trà,xếp ghế. Ông Phú và ông Khải đang giả vờ xếp bàn cờ nhưng thực ra ông nào cũng đang chờ đợi cái khoảnh khắc nữ thần của các ông xuất hiện…
Chuyện này đã bắt đầu từ vài năm trước, giờ đã thành thói quen của các ông mà không thể bỏ được. Khác với mấy ông ở hội mông và ngực ở trường học, hội ông Phú và ông Khải lại tôn thờ nét đẹp khác của nữ thần. Với ông Phú thì là đôi chân dài miên man của nàng, đặc biệt là cặp giò trắng nuột, săn chắc do chăm tập thẩm mỹ thường xuyên của nàng. Sáng nào mắt ông Phú lác cũng liếc theo chuyển động của cặp chân hoàn hảo ấy, do tròng mắt đong đưa nhiều quá đến nỗi là thành ra bị lác.
Theo ông Phú, cặp chân đẹp là phải cân đối giữa chiều dài của bắp chân, không to cũng không nhỏ, không dài quá mà cũng không được ngắn quá, phải chuẩn tới từng milimét. Đời làm công sở ngắm gái cũng nhiều, nhưng tới tận cuối đời ông này mới được trông thấy 1 cặp chân hoàn hảo như thế, một cặp đùi tuyệt mỹ như thế. Nhắc tới đùi, ông Phú còn có tiêu chuẩn cao hơn nữa. Đùi phải trắng, mịn, không lông lá mà cũng không được sẹo hay vết rạn, phải trông giống như miếng ngọc vậy, không được có tì vết. Kích cỡ vòng đùi cũng phải đạt chuẩn, to nhưng phải săn chắc, trông có sức sống chứ không như mấy con bé hay đi ngoài đường mà ông vẫn thường thấy, rặt một bọn hiếp dâm thị giác ông, đã xấu lại còn lười. Mặc quần đùi ngắn cũn cỡn tới tận bẹn, đùi thì đứa có lông, đứa thì nhão nhoẹt. Có đứa đùi trắng nhưng do lười thể thao nên nhìn nó bèo nhèo phát sợ, ông Phú thấy rằng làm như thế là xúc phạm tới những “người thích ngắm đùi” như ông, vì thế mà ông Phú bị lác như thể nói với xã hội rằng ông nhìn mà như không nhìn bọn hạ lưu ấy.
Còn ông Khải lé, ông này mặc dù bị tật này là từ trước, không liên quan tới nữ thần của lòng ông, nhưng cái mắt bị lé của ông cũng là do tật xấu mà thành. Ông Khải có kiến giải về Chân-Thiện-Mỹ khác với ông bạn Phú lác của ông. Theo ông, một cái gáy cao thanh thoát, trắng muốt, nhỏ gọn của người phụ nữ mới là cái đẹp nhất. Cả đời ông không lấy vợ cũng chỉ vì cái mong ước tìm được người con gái có cái gáy hoàn hảo trong lòng ông.
Bình thường cô Dương Huyền cũng không hay xõa tóc lắm nên rất khó nhìn thấy cái cổ thanh mảnh mà đằng sau nó làm cho ông Khải tìm thấy ánh sáng của đời mình. Chỉ cho tới mùa hè cách đây 5 năm, hôm đấy trời nóng nên cô nàng Dương Huyền mới quyết định búi tóc cao lên để cho đỡ nóng. May mắn thay, ông Khải hôm đấy lại dậy sớm chơi cờ với đồng bạn, lúc đó chưa biết gì về sự xuất hiện của nữ thần. Nàng cứ vô tư bước đi ra phố cho tới khi ông Khải đang tính đổi con pháo lấy con xe – miếng đòn rất tự đắc của ông, lúc này sướng quá mới ngẩng đầu lên vuốt râu cười đắc ý, chợt thấy bóng dáng thiên thần ấy đi qua, ông Khải chết cứng người lại, “Đây rồi, sống tới bây giờ đã mãn nguyện rồi….”nước mắt chảy tràn ra. Không còn chút gì quan tâm tới cờ quạt nữa. Đồng bạn thấy vậy mới ngạc nhiên, đang tính hỏi thăm xem thế nào, tưởng ông này “lạc cực sinh bi” dễ tụt huyết áp dẫn đến trụy tim thì thấy ông Khải lé run run chỉ về hướng cô nàng Dương Huyền đang bước từng bước nhẹ nhàng uyển chuyển ấy. Mấy ông cán bộ hưu trí ấy, không cần phải hỏi han gì nữa cũng đã hiểu được cái cõi lòng của ông bạn thân Khải lé… Đẹp quá, nàng đẹp quá… trong đầu mấy ông này giờ chỉ có nghĩ thế, đâu ra cái người đẹp hoàn hảo đến thế…ông trời thật khốn nạn thay, sống tới tuổi này rồi mới gặp….Đệch con mẹ nó đời….
Thế rồi vào ngày hôm nay nữa, hội hưu trí đam mê gái … à cả cờ tướng nữa, hội này được chứng kiến một cái hình ảnh mà từ đó cho tới lúc các ông vào áo quan vẫn không thể quên được. Nữ thần của các ông, với cái dáng vẻ tuyệt đẹp ấy, đang tung tăng đi về trong con phố nhỏ, tay đang vung vẩy 1 cái túi gì đó. Vì nàng đi rất nhanh nên khó nhìn thấy nàng đang xách cái gì, nhưng khốn nỗi không thể qua mặt được ông Phú lác và ông Khải lé, 2 ông này mặc dù lác và lé nhưng thực ra do liếc mắt nhìn gái quá nhiều đã luyện được hỏa nhãn kim tinh, đồ vật di chuyển nhanh đến mấy đối với con mắt này đều như chậm lại. Khỏi phải nói là 2 ông này đã sốc thế nào khi nhìn thấy cái mà nữ thần trong lòng các ông đang cầm…
“Một cái hộp BCS cỡ to” – Trong đầu 2 ông này đều vang lên như thế.
Mẹ ôi, thằng khốn nào… thằng chó nào… không thể nói được cái cảm giác của 2 ông này lúc đó. Vừa phẫn nộ vừa hâm mộ thằng khốn may mắn nào…
Khỏi phải nói rằng mấy ông xun xoe bên cạnh sau khi nghe rõ lời tường thuật của ông Phú và ông Khải thì đều phun máu mũi ra hết, ông nào cũng hình dung ngay được cảnh tượng nữ thần của cách ông, trần trụi, thoát tục nhưng lại cầm 1 cái bao cao su, dùng miệng xé ra rồi …
Nghĩ tới đấy đã có mấy ông già yếu đã ôm lấy quần vì căn bệnh xuất tinh sớm ở tuổi xế chiều gây ra…thật đáng thương.
…………
Chuyện thằng tôi cũng đáng thương không kém. Chả là thế này, sau tối hôm đó, thỏa mãn cái cơn khát vọng dâm loạn của mẹ và tôi rồi, thì mẹ tôi – nữ thần của riêng tôi đã quay trở lại con người nghiêm túc trước đây, không còn vì dâm loạn mà mất lý trí nữa (thực ra thì chỉ lúc đó thôi, còn bỏ đói vài bữa là lại y như cũ :D). Bỏ viên thuốc tránh thai vào miệng, cầm cốc nước uống cái ực… Mẹ quay lại di trán tôi thật mạnh mà nói:
Đây là viên cuối cùng, từ giờ hạn chế, mẹ không muốn uống nhiều thuốc liên tục nữa, ảnh hưởng tới sức khỏe lắm, anh có nghĩ cho mẹ không ?
Đương nhiên, thương mẹ nhất đời rồi, tôi không cần phải nghĩ ngợi gì nữa, liền hung hổ đáp:
Vâng, sức khỏe của mẹ con mới là quan trọng nhất…
Thấy tôi như vậy mẹ tôi mỉm cười tinh quái nói:
Tốt, vậy thì từ bây giờ, trước khi đâm cái gậy to bất thường của anh vào mẹ thì phải đeo bao, nhớ chưa…
Ớ…
Tôi đớ người ra, đek, lỡ nói rồi sao mà rút lại được, làm thế nào bây giờ, tôi khóc lóc cố nài nỉ:
Ôi mẹ ơi, không được đâu, thế thì chán lắm …huhuhuh
Thế anh vừa nói cái gì, có biết thương mẹ không ?
….
Mà con biết rồi đấy, mẹ sợ cứ làm tới như thế sẽ xảy ra chuyện thật, không phải thuốc là tác dụng 100% đâu, lỡ dính 1 nhát thì tôi với anh đi đời đấy, hiểu chưa ?
Lúc đó tôi hậm hực phải biết, tự nhiên bị vào tròng, lại mất kèo thơm nên cằn nhằn lẩm bẩm nói:
Thì…thì có làm sao… mẹ lại đè bố ra mà …có sao đâu…
Mẹ tôi nghe thấy tôi lẩm bẩm như thế thì lại đâm cáu, lông mày nhương lên, tóm lấy tai tôi mà nhéo và mắng:
À, anh vô trách nhiệm như thế à…. Anh không biết lo cho mẹ, còn đùn đẩy cho ai ?
Rồi mẹ buông cái tai đau đớn của tôi ra, quay đi thở dài nói:
Hừ, đúng là con vẫn còn ít tuổi quá, chưa….
Lúc đó tôi nghe vậy không hiểu gì mà chỉ nghi hoặc, mãi sau này mới biết được cái ý định và tình cảm của mẹ dành cho tôi là như thế nào…
……………
Thế là vì vậy, sáng nay mẹ tôi tung tăng ra phố mua bao sao su mà lại hồn nhiên như cô tiên vung vẩy trên tay mang về nhà. Hàng xóm thấy thì nghĩ anh chồng tốt phước, người lạ thì tưởng tưởng ra những cảnh xxx tuyệt vời nhất. Rồi chỉ vì thế mà hôm đấy đàn ông cả phố như ăn phải xuân dược, bốc dục lên hết làm cho các bà vợ, các em massage, và một số em hàng hoạt động ở phố này nữa được 1 ngày mệt nghỉ….
Thứ 7, mọi người được nghỉ nhưng học sinh và giáo viên thì vẫn phải đi học và đi dạy. Bọn tôi lớp 12 cuối cấp, phải ôn thi tốt nghiệp và đại học rồi, vì vậy cần chăm chỉ hơn rất nhiều, còn mẹ tôi là giáo viên dạy văn nên cũng phải lên trường để dạy ôn. Bản thân tôi hiện giờ vì lời hứa với mẹ từ trước đây, nên tôi cần phải chăm chỉ học hành hơn mới thi được trường y, giờ cũng chẳng còn gì lo lắng nữa nên tôi giành hết tâm trí vào học tập. Ngày hôm đó cứ thế trôi đi, buổi học chiều cũng đã kết thúc, tôi ở ngài nhà xe chờ mẹ về cùng thì nhận được tin nhắn của mẹ:
“Mẹ ở trường họp ôn thi, sau đó sẽ đi ăn cơm với nhà trường luôn, con về trước đi nhé, hôm nay nhờ con nấu cơm cho bố đấy..hihi”
Hừ, mẹ vẫn cái tính như thế… vô tư ghê gớm. Thôi, cũng biết làm cách nào được, tôi cũng không thể giữ mẹ ở bên mình mãi được, vậy là cuối cùng đành nhắn tin cho mẹ:
“Ok, mẹ cẩn thận về sơm nhé” – Rồi nhảy lên xe đi về.
Mẹ tôi trong lúc này cũng muốn về nhà lắm nhưng cũng đành chịu, công việc cuối năm học mà. Hôm nay lại có hiệu trưởng mới về ra mắt nữa, cho nên mọi giáo viên trong trường đều được mời đi ăn…
………………….
6h chiều, tại nhà hàng Diamon Restaurance, mọi người đã tụ tập đông đủ để tham gia một vụ đánh chén sang trọng mà thỉnh thoảng lắm cánh giáo viên nghèo mới được tham gia 1 lần. Mâm 10 người, ngồi bàn xoay sang trọng. Người nào cũng mong ngóng cái ông nhân vật chính xuất hiện để còn nhanh được đánh chén cái mâm cỗ sang trọng đẹp đẽ ấy cho thỏa thích…
Đây rồi, nhạc nổi lên… một ông không thuộc biên chế trong trường nhưng hầu như ai trong ngành giáo viên cũng được biết. Ông này là thư ký của giám đốc ở giáo dục thành phố, chuyên đi kèm khi bổ nhiệm nhân sự mới ở các trường trong thành phố, ông này tên là Ngàn, bước ra chào mọi người…
Xin chào các thầy cô giáo…
Rồi tiếp đến là cái bài phát biểu dông dài mà hầu như ông nào có được chút chức quyền đều mắc phải, cúi cái đầu hói xuống đọc từng chữ trên cái tờ giấy đã được soạn sẵn, ông này đọc hết cái quyết định này rồi tới cái thông tư kia, cho tới khi mọi người bắt đầu sốt ruột vì canh bưng ra đã thấy có dấu hiệu nguội đi thì ông này mới thôi nói rồi xướng tên ông hiệu trưởng mới lên:
Xin mời thầy Thành lên gặp mặt các thầy cô trong trường …..
Thế rồi một ông – thật may mắn cho nhà trường, ông này không bị hói – nhanh nhẹn đứng lên phát biểu. Mẹ tôi cũng không quan tâm lắm nhưng cũng như mọi người, mẹ tò mò quay lại xem mặt mũi ông này ra sao, kiểu cách thế nào.
Ngài hiệu trưởng mới này là một người trung tuần, chắc cũng khoảng 45,50 gì đó, khá là man lỳ với bộ tóc xoăn có vẻ khá là nghệ thuật, nhưng con mắt thì bé ti hí lúc cười thì híp lại thành một cái rãnh bé tí, mặt nhọn, để râu kiểu con kiến trông đểu hết sức, thoát trông đã thấy tay này là kẻ thấy mạnh thì xun xoe, thấy yếu thì bắt nạt. ….
Thôi thì biết làm sao được chứ, ông này sẽ ở với cả trường với thời gian là 2 năm, sau đó nếu đắc cử sẽ lạ ở thêm 5 năm nữa, nên chẳng ai muốn làm gì để phật ý ông ta… Thế là bữa tiệc bắt đầu, ai cũng nhiệt tình hết sức với chén và đĩa.
Ở cái trường của mẹ này, mấy vụ ăn uống tập thể ở trường này không bao giờ thiếu người, nhất là đám đàn ông phái nam, đơn giản chỉ vì những lúc như thế, người ta mới được bắt tay cô giáo xinh đẹp Dương Huyền. Thành thử bữa tiệc hôm nay, hết người này lại tới người khác cầm chén rượu mà mò tới mâm mẹ tôi ngồi mà giao lưu mà mục đích chỉ vì được nắm cái bàn tay nõn nà mềm mại của mẹ tôi. Hết người nay tới người khác thành ra mẹ tôi chỉ nhấp môi chút thôi cũng phải say.
Đến lúc ông hiệu trưởng mới đi tới mâm của mẹ thì mẹ tôi đã hơi ngà nhà rồi, khuôn mặt đỏ lên vì hơi rượu làm mẹ tôi càng đẹp hơn bao giờ hết, vừa có chút mặn mà pha thêm chút e thẹn làm ông này, mặc dù trước đây đã đc xem trước ảnh của mẹ nhưng vẫn không ngờ tới mà đứng thất thần cầm cái chén không mà nhìn mẹ tôi. Xung quanh ai cũng bụm miệng cười nhưng chẳng lạ, hầu như mọi nguời đã quen với chuyện đó. Cái kiểu nhìn ngang nhiên mà si mê của tay hiệu trưởng mới này làm mẹ tôi ngại quá, lại càng đỏ mặt tợn. Lúc này, lão ta mới chợt tỉnh ra, ngại ngùng vì cái chuyện thất thố vừa rồi ông này đành luống cuống nhận mình bị đau bụng rồi lánh đi chỗ khác… Bản thân ông này trong bụng đã thầm than “mẹ kiếp chứ, đẹp đến thế là cùng… Đã chuẩn bị trước rồi mà còn… Thảo nào đến cả con trai ngài X cũng phải ngã ngựa, nguy hiểm thật”. Còn những ông giáo viên trong bữa tiệc chứng kiến cảnh này thì đều cười thầm mà nghĩ không biết ngài hiệu trưởng đáng mến này của chúng ta sẽ theo phe nào đây: mông hay là ngực… Con mấy bà giáo viên khác, người thì bụm miệng cười người thì bĩu môi nghen tị.
Xinh đẹp như mẹ tôi cũng khổ lắm, lúc nào cũng là trung tâm của bữa tiệc, người ta mò tới liên tục mà muốn về cũng không được. Hôm nay vắng mất 2 ông cánh tay đắc lực của hiệu trưởng cũ vì vẫn phải nằm viện, ông Thành hiệu trưởng mới về cũng được ngài X bảo rằng phải chú ý nhưng ông vẫn chưa gặp, mẹ tôi thì ngây thơ ngồi ở bữa tiệc mà không biết rằng bao nhiêu âm mưu và thủ đoạn đều được bắt đầu từ hôm đó…
…………………………..
Tới khoảng gần 10h tối, cô giáo Dương Huyền xinh đẹp của chúng ta đã ngà ngà say, tiệc cũng đã tàn. Bao nhiêu người xung phong đòi đưa mẹ về nhưng mẹ tôi từ chối hết, tuy say nhưng mẹ vẫn còn sợ cái vụ lão Tú lần trước nên không dám đi cùng ai 1 mình về cả. Vì đã ngà ngà say rồi, con người ta hưng phấn, hay làm những chuyện trước đây chẳng dám làm, đơn cử như mẹ con tôi mà không có trận say rượu ngày ấy thì giờ thằng tôi vẫn chỉ là thằng con trai ngu si đang bận chơi game và học bài :D… Mẹ tôi quyết định không nhờ ai đưa về hết, cũng chẳng thèm gọi điện cho bố con nhà tôi, hôm nay trong bữa tiệc vắng mất 2 ông giáo đang nằm viện, mẹ vẫn còn nhớ, nghĩ tới tội nghiệp 2 ông này vì mình mà người thì gãy chân, người thì bầm dập cả mình, mẹ vừa thương vừa quý cái lòng tốt của 2 người này, nhất là ông hiệu phó.
Quen biết với nhau từ hồi còn trẻ, mẹ tôi còn biết thừa cái tính của ông này. Hồi đi Sapa thằng Tuấn nó ngu si nói ra hết âm mưu của bố nó (giả vờ say vào nhầm phòng – các bạn có thể xem lại phần 1) nhưng mẹ tôi nghe thế cũng chỉ phì cười, mẹ biết ông này từ hồi mẹ cưới bố đã không phục tí nào rồi, vẫn âm mưu tán tỉnh mẹ. Đến tận lúc ông này bị gia đình ép cưới, có vợ có con rồi vẫn kiên trì hết sức… Mặc dù vậy ông ấy vẫn là người tốt. Nghĩ tới vậy mẹ tôi mới nảy ra cái ý định mua ít đồ ăn mang qua cho ông hiệu phó và anh giáo Tin tội nghiệp đang nằm viện thui thủi 1 mình.
……….
Bệnh viện 10h tối đã khá vắng người rồi, 2 ông giáo đã bị chuyển lên nằm tại khoa Răng – Hàm – Mặt tại tầng 5 chứ không nằm tại khoa Ngoại ở tầng 1 như trước nữa. Thực ra đây là một cách lựa chọn rất hay vì ở cái khoa này bệnh nhân ít, cho nên nó rất yên tĩnh, nằm điều trị rất tốt (năm ngoái tác giả nằm ở khoa này rất sướng, viết truyện năng suất rất cao haha :D).
Ông hiệu phó đang nằm thao thức chưa ngủ được, chuyện ông hiệu trưởng mới về ông này cũng đã biết từ mấy hôm trước. Hôm nay là bữa tiệc, ông này cũng có được mời nhưng chỉ xã giao thôi vì biết thừa mình cũng chẳng đi được vì tay chân đang bó bột nằm thẳng cẳng ở đây. Dù gì cũng là hiệu phó của 1 trường cấp 3 nên quan hệ cũng khá, ông này thừa biết lão hiệu trưởng mới về này là người của ai rồi, thành thử ra còn lo lắng hơn cả những người trong cuộc là cái cô giáo khiêu gợi Dương Huyền vô tư lự cùng tôi, thằng học sinh lớp 12 chỉ được cái cao to vạm vỡ kèm cả cái cu to nữa… Thế là cả tối 2 ông giáo ngồi bàn chuyện với nhau, thật may mắn vì hiện giờ cả 2 đều biết tôi đang giữ cái video lưu lại cảnh tượng lưu manh phạm tội của tên Tú, cho nên cũng an tâm rằng nếu hắn muốn trả thù thì cũng phải e dè. Vậy là 2 ông này nằm trên giường bàn chuyện với nhau như những bệnh nhân tội nghiệp bị bó bột cả người chỉ mở được mỗi cái miệng.
Cả phòng chỉ có 2 người nằm, phục vụ thì có cô y tá và thằng Tuấn mặt thộn trông nom, nhưng hôm nay ông hiệu phó muốn bàn chuyện với anh giáo tin nên mới vứt cho thằng con ít tiền để nó phắn đi chỗ khác chơi. Nằm cả tối cà kê dê ngỗng, kể với anh giáo tin tới đoạn hồi tưởng lại ngày xưa với mẹ tôi thì ông hiệu phó phát hiện ra cái tay giáo Tin này đã ngủ từ đời nào mất rồi. Không có ai nghe chuyện cả ông này bắt đầu trằn trọc suy nghĩ, rồi bỗng dưng cái bàng quang của ông bắt đầu biểu tìnhi:
Chết mẹ, buồn đái quá, thằng con đâu rồi nhỉ ?…
Ngó nghiêng xung quanh không thấy thằng con đâu, ông này bắt đầu lo lắng.
Bỏ mẹ, tè ra quần mất… đã thế lại khát nước nữa….
Ngài hiệu phó đáng mến của chúng ta, 2 chân bị gãy phải bó bột, bả vai bên trái bị xe đụng long rời ra, thành ra bây giờ phải cố định. Bàn tay phải cũng bị dập giờ cũng bị quấn chặt băng lại. Không thể tự đi vệ sinh được, bình thường có thằng con trai túc trực nên được nó phục vụ, bây giờ nó chạy tót đi đâu rồii, biết làm sao bây giờ. Nghĩ thế ông này suýt khóc…
Đúng lúc này oan gia ngõ hẹp, mẹ tôi lò dò bước vào phòng….
Ông hiệu phó giật nảy cả người, tí nữa thì vãi cả ra quần. Đang buồn đái nên cu ông này đang trương lên trông thấy, 2 chân thì bó bột nên nào có mặc được quần lót hay quần đùi đâu, mặc nguyên cái quần dài to đùng ở bệnh viện. May mà có cái chăn mỏng vắt ngang qua che chắn. Trong tình trạng hốt hoảng đó, mẹ tôi cười nhí nhảnh xách bát cháo thướt tha đi vào, mặt vẫn đỏ vì rượu, mùi thơm kèm mùi rượu thoang thoảng vào trong phòng… Ông hiệu phó lúc này không biết là nên vui hay nên buồn nữa. Nàng đến thăm này thì ông sướng quá, nhưng lại trong cái tình huống này thì mới xấu hổ làm sao. Lúc này ông hiệu phó lúng túng chào:
Ầy dà, em…hự… lại đến thăm đấy à, muộn rồi mà … ơ…ngồi đi em
Mẹ tôi kéo ghế ngồi xuống cạnh giường ông hiệu phó, nhẹ nhàng vuốt tóc ra đằng sau rồi cười nói:
Hì, em mới đi ăn cơm với anh em ở trường, ông hiệu trưởng mới về mời… Nghĩ tới anh không đi được nên ăn xong em qua thăm… Hì hì, anh hói vẫn chưa ngủ à.. – Lúc này đang khá say nên mẹ tôi nói năng không giữ kẽ nữa, ông hiệu phó ngửi thấy hơi rượu cũng biết là mẹ tôi đã uống khá khá rồi nhưng biết thế mà làm được gì đâu.
Rồi mẹ ngó qua thấy anh giáo tin ngủ mất rồi nên nhỏ giọng nói:
Anh Giang ngủ rồi à… ủa mà Tuấn đâu rồi hả anh…
Ớ…. Nó đi chơi đâu rồi ấy, anh không biết….
Đang cố gắng nhịn cái bàng quang sắp không chịu nổi, thấy ông này cứ ấp úng, mẹ tôi nghĩ chắc thằng Tuấn đi chơi lâu rồi có lẽ ông hiệu phó khát nước, bèn rót một cốc nước đầy mang tới cho ông này uống. Khổ cho ông hiệu phó, cực chẳng đã nhưng không tiện từ chối, mấy khi được riêng tư 2 người thế này, vả lại còn được người đẹp cho uống nước nữa. Ông này quyết tâm thà bàng quang vỡ còn hơn, thế là nhắm mắt há miệng uống cốc nước mẹ tôi đưa tới… Nhưng rồi không biết là số đen hay là số đỏ của ngài hiệu phó đã tới. Nước còn lại ở cốc lúc uống xong mẹ tôi cầm loay hoay thế nào mà làm đổ ra đúng cái vị trí nhạy cảm nhất, đó là cái chăn mỏng đang che cái thằng nhỏ của ông hiệu phó đang căng phồng lên ở đấy.
Á…
Giật mình theo phản xạ tự nhiên, mẹ tôi nhanh tay giật cái chăn ra….
Thôi thì khỏi phải nói ông hiệu phó biết chui vào đâu cho đỡ xấu hổ đây, tay thì không có mà che thành thử cái thằng đệ đang nín nhịn của ông đang căng phồng dựng lều lên dưới cái quần xọc xanh ở bệnh viện. Mẹ tôi bất ngờ nhìn thấy thế, không nhưng không xấu hổ mà còn che miệng cười hí hí làm ông này càng xâu hổ tợn, mặt đỏ gay lên. Mẹ tôi vừa cười vừa nói:
Ý, anh dê xồm quá ….
Xấu hổ quá… nghĩ thầm như thế nhưng ông hiệu phó lại phải vắt óc ra nghĩ cái cớ để ngụy biện cho đỡ xấu hổ. Ông này bèn ấp úng nói:
Ấy…không phải như em nghĩ đâu… anh buồn đi vệ sinh quá…mà thằng Tuấn…nó chạy đâu…
Phải nói rằng mẹ tôi lúc này rượu vào nên cũng rạo rực ở trong người, mẹ gần 1 năm nay đã làm những chuyện động trời với tôi, nói thẳng ra mẹ tôi đã vượt qua cái bức tường rào của luân thường đạo lý của xã hội, đã làm những trò dâm loạn với con trai của mình, không những thế đã thành thói quen rồi, ngày càng dâm đãng hơn, mẹ thường xuyên xem phim sex với tôi, tò mò hơn về tình dục, ham muốn hơn và phần nữa là đã nghiền làm chuyện ấy rồi. Hiện giờ quan niệm của mẹ về tình dục nó khác xa ngày trước, cũng chẳng ngần ngại gì những chuyện nhạy cảm nữa. Đã thế được thần cồn tiếp tay nên đã càng bạo hơn…. Lúc này, mẹ tôi, mắt chăm chú nhìn vào cái dương vật của ông hiệu phó đang phồng lên dưới lớp quần, thầm tò mò xem không biết nó hình dáng thế nào, có như con mình chồng mình không. Bản chất con người là cả thèm chóng chán, ai cũng thế… Thế là mẹ tôi quyết định… Nuốt nước bọt khan, cái thói quen khi mẹ tôi lên cơn nứng, mẹ mỉm cười liếc về phía ông giáo Tin đang ngủ, xác định ông này đã ngủ say rồi nên mới cười nói:
Nè, anh có tự làm được không để em giúp…
Nghe câu này ông hiệu phó tưởng mẹ nói đùa, vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên mà không biết làm thế nào, tự nhiên thốt lên:
Ấy, không cần em giúp đâu…
Nhưng rồi mẹ tôi nhìn vào 2 tay đang bó bột của ông này thì khỏi phải suy nghĩ nữa. Mẹ mỉm cười liếc nhìn ông hiệu phó tinh nghịch, cúi xuống gậm giường tìm cái bô. ..
Bấy giờ, ông hiệu phó biết rằng không phải là đùa rồi, mồ hôi toát ra như tắm… ông này không tưởng tượng ra được lại có ngày mẹ tôi dám làm thế này. Đang khó xử mà lại càng thấy xấu hổ, tội lỗi… mọi cảm xúc ập đến làm ông đơ cái người ra, chỉ biết nằm đấy nhìn mẹ tôi hành động. Ông thầm chửi rủa cái thằng đệ vô dụng cùng thằng con bất hiếu đã làm ông xấu hổ thế này. Bao nhiêu hình tượng xây dựng từ trước với mẹ đến giờ ông cảm thấy như đã bị sụp đổ. Nhưng rồi ông lại thấy sướng, hạnh phúc… ước mơ hồi còn trẻ đến giờ đã ở trước mắt…
Mẹ tôi cẩn thận nhấc cái bô lên, rồi không ngại ngùng gì cả cầm cạp quần của ông hiệu phó mà tụt xuống…
ĐƯ…đừng….
Ngài hiệu phó hạnh phúc của chúng ta chỉ nói có thế, thì cái dương vật của ông đã bật ra khỏi quần, bất trị ngỏng lên trước mặt nữ thần của ông như thế đấy. Ông hiệu phó xấu hổ quá, nhắm mắt lại để mặc mọi chuyện đang xảy ra, giống như con đà điểu gặp nguy hiểm cả cắm đầu xuống dưới cát để tự lừa mình vậy.
“Không tệ nha, vậy mà trước giờ mình không biết….” – Mẹ tôi nghĩ vậy khi lần đầu tiên được chiêm ngưỡng 1 con cu khác ngoài chồng và con (thực ra xem phim suốt rồi nhưng lần này là nhìn = thật :D). Phải nói là hàng của ông hiệu phó cũng thuộc dạng khá được, to mà không biết có phải là do nhịn quá lâu mà nó như thế không, dài cũng khoảng 15cm đang ngật ngưỡng trước mặt mẹ tôi.
Nuốt nước bọt cái ực, mẹ tôi không ngại ngần đưa tay ra nắm lấy nó, cảm giác con chim nóng hổi lạ lẫm chạm vào bàn tay, cảm nhận được nó làm mẹ tôi sướng rơn cả người, cảm giác khác lạ tràn ngập thân thể. Thế rồi ấn nó xuống, cho vào miệng cái bô…
Tồ tồ……
Tiếng ông hiệu phó tè vào cái bô vang lên trong căn phòng yên lặng của bệnh viện dưới ánh đèn mờ ảo, không ai nói gì cả, trong đầu cả mẹ tôi lẫn ông hiệu phó đều đầy suy nghĩ. Của ông hiệu phó thì là xấu hổ và khó xử cộng thêm hạnh phúc sung sướng nữa, còn mẹ tôi. Bây giờ trong nàng đầy ý nghĩ dâm loạn mà ông hiệu phó không thể tưởng tượng được, bao nhiêu lần ân ái với tôi, bao nhiêu lần lên đỉnh sung sướng nước văng tung tóe đều hiện ra trong đầu mẹ tôi, sướng rùng cả mình, mẹ cảm giác thèm muốn dương vật, nhớ tới cái dương vật của tôi, so sánh nó với của ông hiệu phó rồi tự hỏi, nếu đưa nó vào trong thì cảm giác thế nào ??…
Ông hiệu phó đã hoàn thành lần đi vệ sinh mà cả đời ông không quên được như thế, ông mở mắt ra thấy khuôn mặt xinh đẹp của mẹ tôi đang chú tâm vào ngắm cái thằng em của mình, khuôn mặt trắng tinh khiết nhìn qua ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ trong phòng làm ông này có ảo giác mẹ tôi mà tiên nữ, là đúc mẹ Maria …. Hạnh phúc không nói lên lời…
mẹ tôi lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch đầu dương vật cho ông ta, mỉm cười ý nhị rồi vỗ vỗ lên ngực ông này an ủi vì thấy ông này còn hoang mang quá, vẫn cứng đơ. Ông này lúc này đã rơm rớm nước mắt vì hạnh phúc quá rồi, đang nhìm trong sung sướng đầu óc hỗn loạn thì ông này bỗng thấy nhột ở dương vật, cảm giác khoan khoái tràn về. Giật mình mở mắt ra mà không thể tin được, mẹ tôi đang cười hì hì ngón trỏ đang đặt vào cái môi bóng nhẫy khiêu gợi mà ra hiệu im lặng: “SUỴTTTT…..”, tay kia đi đang xóc nhẹ nhàng vào dương vật của ông hiệu phó. Do tè xong rôi mà con cu của ông này không chịu xuống, vẫn cứng đơ ngỏng lên, thế là vô tư suy nghĩ mẹ tôi cho rằng cho ông này xuất ra thì sẽ thoải mái, vì vậy mẹ tôi quyết định điên rồ là xóc cho ông hiệu phó xuất ra thì thôi…
A….A…A….
Đôi mắt gợi dục của mẹ tôi nhìn thẳng vào mắt ông hiệu phó, vừa xóc dương vật cho ông, mỉm cười quyến rũ và khiêu gợi. Ông này hiện giờ đang thầm nguyền rủa sao lại bó bột ông như thế này, ông muốn nhào tới ôm lấy mẹ tôi quá là bất lực, không thể làm nổi gì cả, chỉ trân mình ra hưởng sự sung sướng trong ức chế đó. Sướng quá, sướng…
Chỉ được 1 chút, ông hiệu phó đã có dấu hiệu xắp xuất tinh, mẹ tôi kinh nghiệm đầy mình nên tốc độ xóc ngày càng nhanh lên, hơi thở dồn dập đầy dâm đãng làm ông hiệu phó không chịu nổi, chỉ “A” lên một tiếng, tinh trùng phọt ra xối xả, tràn đầy lên bàn tay trắng muốt của mẹ. Mẹ tôi thì chăm chú nhìn dương vật ông hiệu phó xuất tinh, cảm nhận được tinh trùng của ông chảy đầy tay mẹ, làm nàng đầy hưng phấn. Cười khúc khích nhìn ông hiệu phó đang xấu hổ mà sung sướng đê mê. Mẹ tôi lấy khăn giấy lau hết sản phẩm ông này bắn ra, có gắng kiềm chế cái mùi tinh trùng hấp dẫn đầy mê hoặc đó mà không lè lưỡi nếm thử mùi vị. Cho tới khi con cu của ông hiệu phó yên vị trong quần thì mẹ mới rời mắt khỏi nó. Quay sang nhìn ông hiệu phó, lại đưa tay lên làm dâu im lặng, ngồi lại gần hôn vào … cái trán hói của ông này rồi đứng dậy bỏ đi lặng lẽ mà quên cái món đồ ăn mua cho 2 ông này. Ông hiệu phó ngắm nhìn bóng hình thướt tha ấy xa dần mà cứ ngỡ như là mơ…
…………..
Thằng Tuấn mặt thộn hớt hải chạy về, nó mải chơi vài ván game mà quên mất ông bố tội nghiệp đang nằm viện. Chạy hớt hải ngoài hành lang, nó thấy dáng cao cao quen thuộc của cô giáo Dương Huyền nhưng trong bóng tối nó không nhìn rõ mặt, chỉ thấy cô đi vội vàng qua nó, không nói gì cả…. Thằng ngây thơ này ngờ ngợ không biết có phải là mẹ tôi không rồi nó cũng chẳng buồn quan tâm nữa mà sợ bị bố mắng, nó chạy ngay về phòng bệnh. Tới nơi thấy ông bố nó đang nằm ngửa, mắt trân trân nhìn lên trần nhà vô hồn. Thằng này sợ quá, len lén nép sát tường mà rón rén đi vào phòng, đang đi thì bỗng nghe thấy tiếng bố mình vang lên:
Con trai, có thiếu tiền không, muốn đi chơi cứ lấy tiền trong ví của bố nhé….
Thằng Tuấn mặt thộn đứng đực lại, vừa sợ vừa ngạc nhiên đíu hiểu cái gì hết. Bên cạnh đó anh giáo tin đang ngáy đều như mội người nhu si mà không biết rằng trong lúc mình ngủ có 1 chuyện động trời xảy ra…