Thời điểm hiện tại.
Trước mắt tôi hiện giờ là 6 bóng đen mà tôi chắc chắn 99% rằng đó là một lũ du côn đang tính chặn đường mẹ con tôi. Nguy hiểm rồi, đang đêm khuya đường thì vắng, và phía đầu bên kia, tức là sau lưng 6 thằng du côn đó mới là ngã rẽ, vậy là tiến ko đc, đầu óc nhạy bén của tôi đang tính toán các hướng có thể an toàn nhất. Vậy thì tốt nhất là nên chạy ngược lại, nghĩ thế tôi quay đầu lại nhìn. Con mẹ nhà nó, đằng sau lưng tôi, phía cuối đường có thêm 3 cái bóng nữa đang đứng dàn hàng ra chặn lối. Thầm nghĩ không ổn, đang tính kế khác thì đằng trước tôi nghe đc tiếng 1 thằng đang nói:
Anh ơi, đúng là 2 mẹ con nhà nó rồi.
Nghe thấy thế tôi hiểu ngay ra, có kẻ đang muốn trả thù. Lão Tú ư, có thể lắm. Nhưng trước hết tôi phải thoát đc đã rồi mới tính đc. Mẹ tôi hiện giờ đang đứng nép sau lưng tôi, níu áo tôi sợ sệt nói:
Mẹ sợ quá con ơi…
Không sao, mẹ đừng sợ…- tôi nắm tay mẹ trấn an.
Nói thế để trấn an nàng thôi, nhưng quả thật vụ này không có khả năng thoát đc rồi. Tôi lo cho tôi thì ít mà lo cho mẹ thì nhiều. Nghĩ tới cảnh tượng tôi bị đánh còn mẹ thì bị bắt, có thể là bắt cóc hoặc cưỡng hiếp… Thật khốn nạn thay, tôi không thể để chuyện đó xảy ra được. Nghĩ thế tôi mới quyết định liều.
Mẹ, mẹ nghe lời con nhé, lên xe nhanh.
Nói nhanh với mẹ, tôi leo lên cái xe máy nhanh hết sức, thời gian không còn nhiều nữa, bọn chúng càng ngày càng tới gần hơn. Tôi quyết định nhảy lên xe rồ ga rồi phóng nhanh hết sức có thể để may ra có thể phóng qua được bọn kia. Thấy mẹ tôi đã ngồi trên yên xe, tôi gằn giọng nói với mẹ:
Mẹ, mẹ bám chặt lấy con nhé, dù bất cứ chuyện gì cũng đừng bỏ tay ra.
Nói rồi tôi nổ máy ngay lập tức.
Của đáng tội thay, nếu là xe xịn thì có lẽ nhờ tốc đô cao may ra mẹ con tôi có thể thoát đc, nhưng con xe cà tàng này thì lại khác, nó yếu và khá cũ rồi, nên đánh phó mặc số trời…
BRỪM… BRỪM… BRỪM…
Thấy tiếng nổ máy, bọn kia nhốn nháo hét lên:
A, bón nó định chạy kìa,…
Dàn hàng ra chặn…
Đừng sợ, cứ đập chết thằng kia đi…
Bắt nó lại là được…
Đến tình thế này thì tôi không nghĩ ra đc cách gì khác nữa, vì vậy đành cắm đầu, vặn ga hết cỡ rồi phóng…
VÙ.. VÙ… VÙ…
Xe tăng tốc, tiếng gió thổi ù ù ở bên tai làm đầu óc tôi thanh tỉnh hết sức. Có lẽ với tốc độ này thì có thể? Tôi phóng xe càng ngày càng tới gần bọn kia, mẹ tôi thì ôm chặt tôi, nhắm tịt mắt lại, rầm rầm cầu khấn….
Chiếc xe lao vun vút thẳng vào mấy cái bóng đen, nếu bọn nó sợ mà né sang 1 bên thì tôi sẽ thắng, còn nếu đâm phải 1 đứa thì tôi thua, kiểu gì cũng bị ngã xe và bị bọn nó tóm gọn.
BRừm… BRỪM… cạch… BỐP…
Tôi nhè vào chỗ thằng nhỏ con nhất mà hóng xe hết tốc lực, xe đến gần tới nó thì đúng là quả thật thằng này sợ chết vứt cả gậy rồi né sang 1 bên, vậy là tôi sẽ vượt qua được… Nhưng người tính ko bằng trời tính, lúc đó thế nào thằng lùn nhảy sang 1 bên làm thằng bên cạnh hụt hẫng, nghiêng người qua làm càng xe tôi đụng vào mạng xườn của nó. Thế là tay lái tôi loạng choạng, đi được hớn vài mét thì ngã xuống… UỴCH…
May mắn thay, do xe chưa đạt hết tốc độ tối đa nên cú ngã không nặng lắm, ít nhất thì mẹ tôi không hề hấn gì cả. Mẹ ngồi sau nên chủ động nhảy ra được. Còn tôi thì đen hết sức, ngã ngiêng người ra giữ đường, cả cái thân xe đè vào chân đau điếng. Nhưng ngẩng đầu lên thấy mẹan toàn và còn đứng được, tôi hét to lên với mẹ:
Mẹ à, mẹ chạy trước đi.con ở lại chặn đường cho.
Mẹ tôi thấy tôi nói thế, tưởng là hiểu được nhưng đúng là như trong phim ấy, nữ chính mặc dù nguy hiểm tới đít rồi nhưng vẫn cố khóc lóc nói lời cuối với anh nam chính.
Huhu.. Mẹ không đi đâu… Mẹ sợ… Chúng nó đánh chết con mất..
Lúc này tôi ko biết nên khóc hay nên cười nữa, nhưng phải cố nhịn mà nói:
Đừng, mẹ ở lại càng vướng tay chân con, mẹ chạy đi tìm người gi….
BỐP….
Mẹ kiếp, tôi chưa kịp nói hết với mẹ thì từ thằng xa có thằng nào ném cục đá hay cục gạch tới trúng đầu tôi làm tôi choáng nảy đom đóm mắt. Máu chảy ra ròng ròng xuống mặt… Mẹ tôi trông thấy thế thì oà lên khóc, nàng khóc nức nở vì lo cho tôi. Mẹ chạy tới ôm lấy tôi, giúp tôi thoát khỏi cái xe…
Trời đất ơi, giờ này còn làm chuyện vô ích thế này, chết cả 2 luôn bây giờ. Lúc này tôi mới hiểu ý nghĩa cỉa các nhà đạo diễn khi cho nữ chính khóc lóc trong lúc dầu sôi lửa bỏng… Đó là để cảnh tỉnh các cánh mày râu chúng ta vì độ phiền phức của các nàng. Hiện giờ, chỉ còn cách 1 người chạy đi cầu cứu còn một người ở lại chặn đường mới được, tôi bèn đẩy mẹ về phía trước, nói vơi nàng:
Mẹ, mẹ chạy đi trước tìm người giúp, con sẽ cố gắng kéo dài thời gian…
Có lẽ hiện giờ mẹ tôi cũng hiểu tình thế nghiêm trọng, và cách làm của tôi là tốt nhất, cho nên mẹ bụm miệng khóc nức nở bảo tôi:
Huhu.. Con cố gắng nhé… Mẹ sẽ quay lại ngay…
Thế rồi nàng quay đầu cố hết sức chạy nhanh nhất có thể. Tôi thở dài một tiếng, vớ được cái gậy thằng lùn vừa mới thoát chết vứt đi. Quay lại chờ bọn nó đi tới….
Bản thân có một mình, may mà sức khỏe có thừa không thì cũng nghẻo từ lúc thằng khốn nào ném cục đá vào đầu tôi,bên bọn chúng nó có 9 thằng, nhưng 1 thằng đang nằm vì bị càng xe máy đâm trúng, chắc là gãy xương sườn rồi, vậy là còn có 8 thằng. Trong đó có 1 thằng cao to ngang tôi, còn lại 7 thằng thì thấp bé hơn nhiều, chỉ khoảng 1m6. Vì vậy sải tay của tôi dài hơn chúng nó. Mặc dù vậy, đầu thì đang chảy máu, chân thì đau vì xe đổ trúng nên tôi cũng chẳng hi vọng được mấy, chỉ tính liều chết với chúng nó…
Lũ chó, vào đây… – Tôi hét lên dọa bọn chúng, tiên hạ thủ vi cường mà.
Khổ nỗi, thằng học sinh cấp 3 như tôi, cùng lắm chỉ đánh nhau vớ vẩn trong trường, mặc dù cao to thật nhưng kinh nghiệm còn non lắm. Bên này thì toàn thằng đầu trộm đuôi cướp có máu mặt, đã thế còn đông người, vì vậy chúng nó đâu có sợ lời tôi dọa chứ. Thế là chúng nó cừ lừ lừ dàn hàng tiến đến, có đứa thì cười hố hố rất khốn nạn:
Hố hố, chạy đi con…bố đập chết cha mày.
Thông đít nó…
……………..
Có một thằng nhỏ con loi choi không nhẫn nại được, cầm ái tuýp ông nước lao vào định đập tôi, nhưng sải tay tôi dài hơn, lia gậy 1 phát trúng mặt thằng này, chỉ nghe “Bốp ” một cái, thằng ku đã ngã lăn ra đường, choáng váng không đứng dậy nổi, nó kêu la văng tục luôn mồm.
Ah, thằng chó, dám đánh bố mày, bố đập chết kụ nhà mày….
Tính đập thằng chó này thêm gậy nữa nhưng bọn kia lại sấn tới, thành ra tôi đành phải lùi lại. Nếu cứ tiếp diễn thế này thì có vẻ là ổn, tôi cũng lùi dần về ngã rẽ của con đường. Đang suy nghĩ lạc quan như thế thì trong bóng tối tôi nghe thấy cái gì đó bay vèo một cái, rồi bất ngờ 1 cái gậy, thật may nó là cái gậy gỗ vuông vắn, nó được 1 thằng khốn nào đó ném tới, đập trúng mắt phải của tôi. Đau điếng người, và choáng váng mắt tôi sầm lại, tôi ngã ngửa ngồi ra trên đường. Chỉ chờ có thế, 5 thằng đang đứng gần đó lao vào đánh tôi. Tình thế hiểm nghèo, có mấy thằng dùng gậy đập vào người tôi, còn lại dùng chân để đạp. Lúc hỗn loạn ấy tôi chỉ kịp giơ cái gậy lên che phía trên người, còn lại thì nằm co người lại chịu đòn… Quả thực là làm như thế thì hầu như không bị đánh vào chỗ hiểm, tôi che được cái đầu nhưng 2 tay thì bị chúng nó dập vào liên tục, tôi nghĩ có lẽ mấy ngón tay trái của mình bị dập hết rồi, cũng may là trời tôi bọn này đập hỗn loạn xuống đầu tôi nhưng thực chất phần lớn đều vướng vào nhau hết. Nhưng thề với các bạn là lúc đó tôi không thấy đau tí nào, đầu óc tôi tỉnh táo vô cùng… Nằm chịu đòn như thế tới lúc bớt choáng váng. Bất ngờ tôi bật người dậy, bò bằng cả 2 tay 2 chân lách qua một chỗ hở giữa 2 thằng, phi người ra phía trước, rất may là lúc đó con đường vẫn còn rất tối nên bọn khốn đang say máu này phải mất 1 lúc để định hình lại thì tôi đã bò ra được phía trước khoảng 5 mét rồi. Khoảng cách đó cũng chẳng an toàn chút nào, nhưng tôi cố chạy, cố lết hết sức về phía trước… Con mẹ nó chứ, lúc này tự nhiên thấy người nặng trịch, rã rời, cái chân tôi không muốn lết đi nữa, nó cứ ì ra…, chạy được vài bước thì tôi lại ngã xuống. Thân thể thì rã rời rồi nhưng ý chí thì vẫn còn tỉnh táo mà càng ngay càng mãnh liệt, vì sống còn tôi cố lết, bò bằng 2 tay rướn lên phía trước… Tôi thầm nghĩ phen này chắc tôi toi đời rồi… Đằng sau lưng tiếng chửi bới, tiếng bước chân đã tới gần, có cả tiếng cười khả ố của mấy thằng đó nữa…
Bỗng, một bóng người lao tới trước mặt tôi, mùi hương tỏa ra làm cái ý thức đang dần mất đi của mình vẫn nhận ra được người đó là mẹ tôi, nàng khóc lóc ôm chầm lấy tôi. Lúc này tôi còn không nhìn rõ được mặt nàng nữa, tôi chỉ mỉm cười.Sắp ngất đi rồi… Trong hỗn loạn, tôi nghe được tiếng mẹ tôi van xin:
Đừng làm thế nữa, tôi xin các anh đấy …..huhuhuh
Con ơi…đừng chết nhé…hhuhuhuhu
Mấy thằng khốn đó cười hô hố, thằng to con khả ố nhất cười nói:
Hố hố, cô em cứ đi theo bọn này là được.. Lấy thân mình cứu con trai nhé….
Về làm vợ bọn anh… – Một thằng phấn khích quá nói thêm vào.
Chắc là do bọn này đã biết trước mẹ tôi rồi, nên thằng nào thằng đấy dâm tính nổi lên. Con mẹ nó chứ… đây có phải là phim kiếm hiệp đíu đâu mà nói toàn câu ngu thế. Thời buổi này mà còn bắt cóc hiếp dâm nữa thì đi tù tới đời nào mới ra… chắc mấy thằng này hồi còn nhỏ nghiện xem phim chưởng tàu đây.
Các anh đứng lại, không được tới gần…huhuh…
Mẹ tôi nức nở van xin, hay là quoát chúng nó nữa thì tôi không rõ. Chỉ biết nàng đang ôm chặt lấy tôi, nước mắt nóng hổi của nàng nhỏ xuống mặt tôi làm tôi có phần nào tỉnh táo lại.
Bọn côn đồ kia, chúng nó đang tiến tới gần định vây lấy rồi bắt mẹ tôi đi. Tệ hại thật, tôi đã bảo mẹ chạy đi rồi mà, tự nhiên lại quay lại, mất hết công sức cố gắng của tôi. Nhưng mà lúc đó tôi không nghĩ tới nàng, mẹ tôi. Có người mẹ nào nhẫn tâm bỏ con lại 1 mình đâu cơ chứ… Lúc này tôi chỉ còn có ý nghĩ dở hơi là.. Thôi chết quách đi để kiếp sau tôi với mẹ là vợ chồng… Ấy, lúc nguy cấp gần chết rồi tôi còn suy nghĩ như thế…
Bỗng đâu, đằng sau lưng tôi, phía cuối con đường bỗng vang lên tiếng nói:
LŨ KHỐN CHÚNG MÀY ĐANG LÀM GÌ THẾ ?!!!!!!!!!!!
Tiếng nói già dặn mà đanh thép vang lên như tiếng sấm, móa, quả thật lúc đó tôi nghe đúng như thế thật, tiếng thét chấn động vang lên cả trong não của tôi. Tôi và mẹ bất ngờ quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn leo lét chiếu ở phía xa, có 5 cái bóng đen đứng đó tạo dáng như 5 anh em siêu nhân vậy. Một cái bóng cầm một thứ hình vuông vuông như bàn cờ, 1 cái thì cầm 1 thứ dài dài như là điếu cày, cái bóng bên cạnh cầm cái gì tròn tròn hình bầu dục mà tôi không thể hình dung ra nổi, 1 cái thì chắc chắn là đang cầm 1 cái ghế băng dài ở quán trà đá hay có, và 1 cái cuối cùng đang cầm 1 cái khay hình vuông có cả chén trà ở phía trên… ĐÙ, dị vãi….
5 cái bóng người đó xếp hàng ngang, vô tình tạo dáng trông như 5 anh em siêu nhân xuất hiện vậy, tôi đang bất ngờ chẳng biết là ai thì bọn họ phăng phăng đi tới gần… Móa, mấy ông này hình như quen quen… HÌnh, hình như là hội ông Khải lé, Phú lác đầu phố đây mà…Sặc…
Quả đúng là như thế thật, 5 ông già hay chơi cờ đầu ngõ, có lẽ hôm nay đang nhậu nhoẹt gì đó tới tận đêm thì nghe thấy tiếng người la hét, rồi sau đó mấy ông này thấy cái bóng dáng thiên thần mà các ông thường ngày vẫn hay rình ngắm, địa hàng khóc hu hu chạy ra đầu ngõ, rồi lại thấy nàng hốt hoảng chạy quay lại… Mấy ông này biết rằng có chuyện không ổn, thế là vác theo hung khí chạy tới giúp người đẹp…
Lũ côn đồ đang kinh hãi vì có người chen ngang vào, tưởng là dân quân tổ dân phố đi tuần, nhưng lại gần thì thấy hóa ra là 5 ông già khú đế thì đâm ra coi thường, lại cười hô hố với nhau khinh bỉ:
Hắc hắc.. Tưởng ai hóa ra là mấy thằng già…. -Thằng to cao nhất lên tiếng cười nói.
Bên kia mấy ông già không để ý, đến bọn côn đồ nữa, 1 ông cúi xuống mẹ tôi hỏi:
Ồ, cô gái ổn chứ, có bọn anh… à có các bác đây rồi không phải sợ đâu…
Mẹ tôi thấy có thêm người thì cũng cảm giác thấy an toàn hơn, khóc thút thít gật đầu, rồi vẫn cứ ngồi đó ôm tôi vào lòng mà vuốt ve.
CHÚNG MÀY ĐÊM HÔM HÀNH HUNG NGƯỜI LÀNH, LÀM MẤT TRẬT TỰ ĐƯỜNG PHỐ, ẢNH HƯỞNG TỚI TRỊ AN TỔ DÂN PHỐ, VẬY LÀ MUỐN CHẾT PHẢI KHÔNG HỬ ? KHÔN HỒN THÌ CÚT MAUUUUUUU…!!!!!!!!
Móa, tiếng ông nào nói nghe ghê thế, già rồi mà khí thế kinh người, giọng nói oang oang lấn áp cả khí thế bọn du côn. Nếu người có võ ở đây hẳn phải kinh sợ lắm vì biết ngay người này đã có nội công. Nhưng bọn ngu si kia thì biết gì, chỉ thấy có 5 ông già thì chúng nó chẳng coi ra gì cả, thằng to con nhất, chắc là thủ lĩnh, liền cười khả ố mở mồm ra nói:
Hơ hơ, mấy thằng già ảo tưởng này, chúng mày đêm hôm ko ngủ ở nhà, mò tới đây để muốn xuống lỗ sớm……à …ẶC….
Thằng đó chưa nói hết câu, miệng đang há ra thì bỗng thấy có cái gì đó bay thẳng vào mồm, mắc nghẹn ở cổ họng. Nó trợn mắt lên, mặt đỏ ửng, ôm cổ ho khạc liên tục, nhưng mãi không khạc ra được… Thì ra, trong lúc thằng này đang há mồm chửi, ông Phú lác bất ngờ lấy con tốt trên bàn cờ tướng vào tay, không biết dùng công phu gì mà phóng 1 cái thẳng ngay vào mồm thằng này, con tốt đen làm bằng sừng chất lượng cao, thường ngày các ông này hay cầm để đập, giờ đang lọt vào mắc ở cổ họng thằng này…
Ối, đại ca…. – Bọn đàn em la lên thất thanh
Thằng đại ca, 1 tay ôm cổ họng, một tay ra hiệu cho bọn đàn em xông lên. Thế là bọn du côn bất chấp là mấy ông già, bọn nó xông tới định đập mấy ông này ra bã …
Tôi nằm ở bên, lúc này đã khá tỉnh táo lại, đang lo sợ thì chỉ nghe thấy tiếng cười khểnh khinh bỉ mà có lẽ là của ông Khải lé đang vuốt bộ râu ra vẻ tiên phong đạo cốt như mọi khi. Lúc này bọn du côn gồm 7 thằng gậy gộc vũ khí đủ cả đang lao tới rất hung hãn, nhưng 5 ông lão vẫn đứng yên bất động như đang ko biết làm gì, bấy giờ nhờ chút ánh sáng từ ánh đèn đường đằng xa hắt lại tôi mới nhận ra được hội ông này gồm: Khải, Phú, Toàn, Chiến, Thắng. Toàn các ông già đã về hưu cả, ngày thường chỉ ham đánh cờ ngoài đầu phố mà giờ anh dũng lạ thường. Mắt trông thấy lũ du côn đã tới gần, ông Chiến bước lên một bước, tay cầm cái điếu cày, tưởng rằng ông định cầm điếu cày đập chúng nó, nhưng ko phải. Cười khuẩy một tiếng rồi quay ngược cái ông điếu lại. Quá hay cho một chiêu “Tiên nữ tán hoa”, ông Chiến vung cái điếu ra một cú thật mạnh, bất ngờ nước điếu cày từ trong ống điếu bay ra thành một đường vòng cung vẩy thẳng vào mặt mấy thằng du côn đang hung hăng xông tới. Chắc ở đây bác nào lớn tuổi đều biết cái nước ống điếu cày nó kinh tởm thế nào. Lũ du côn bị một chiêu tiên nữ tán hoa này hất vào mặt, vừa hôi vừa thối, có cả mấy thằng đang há mồm ra gào thét bị nước hắt vào mồm phải đứng lại chửi bới ho khạc.
Ôi đm, kinh quá…
Thối quá, đm thằng già chơi bẩn…
Oẹ… Oẹ…
Bọn chúng còn chưa kịp hoàn hồn thì ông Phú ra tay, Ngũ hành ám khí phóng tới, vừa hiểm vừa kinh. Nói đến ngũ hành ám khí của ông Phú, thực ra nó là cái chén trà nóng vừa mới rót nhưng tại sao lại gọi là ngũ hành. Bởi vì thân chén được làm bằng sứ thuộc hành thổ, nước chè là thuỷ, lá trà là mộc, trà nóng vì có hoả, còn lại cái viền bằng kim loại ở viền chén thuộc hành kim, vì thế mà có tên là Ngũ hành ám khí, bách phát bác trúng. Đối thủ trúng phải thì vừa đau lại vừa bỏng, có né được cái chén thì cũng khó né được nước trà nóng té ra, vì vậy mới bách phát bách trúng… Thế là liên tiếp 3,4 thằng dính phải ám khí trúng mặt, toíi tăm mặt mũi, la khóc om sòm. Tới lúc này ông Khải vác ghế băng, ông Chiến vác ống điếu tả xông hữu đột, xong vào giở các bài võ cổ truyền dân tộc đánh bọn này như gà bay chó chạy, bên ngoài thì ông Phú ông, Toàn, ông Chiến phi ám khí, là quân cờ, là chén nước hỗ trợ…
Trong phim chưởng thì địch thủ dính vài đòn mới gục nhưng thực tế thì một phát ghế băng vào đầu hay một phát đập bằng ống điếu vào tai thì cũng đủ để mấy thằng du côn thấp bé kia mất sức chiến đấu tạm thời. Thằng đại ca thấy đàn em bị ăn no đòn bởi 5 ông già thì thất kinh, hắn ho khạc mãi mới nôn ra được con tốt đen ám khí kinh người kia, thấy tình thế không ổn thằng khốn nạn này tính bỏ đàn em ở lại mà chạy thoát thân, ai dè, chưa kịp quay người chạy thì đã thấy bọn đàn em vừa la khóc quay đầu chạy vượt qua cả mình… Thế là nhóm du côn vỡ trận… Chưa kể 2 thằng gục ban đầu mới nhỏm dậy thấy tìn thế không ổn giả vờ chết tiếp sau đó đã lẩn đi đâu mất từ trước rồi.
Trông thấy bọn du côn bỏ chạy toán loạn, mấy ông già dừng tay lại không đuổi theo nữa, chỉ thấy ông Khải ung dung nói:
Bắt lại một đứa!!!!
Thế là ông Phú nhè cái bóng hình to lớn nhất trong bóng tối mà phóng cái ám khí thành danh của ông… Cái ấm chè to tướng bay vút lên không trung, vẽ một vòng hoàn hảo rồi rớt cái “choang” ngay xuống đầu thằng đại ca to cao đang chạy sau cùng. Bóng dáng cao lớn đó lắc lư rồi đổ gục xuống đường ngay lập tức, bọn đàn em chạy đằng trước chỉ lo thân mình, còn không biết đại ca mình đã nằm thẳng cẳng ở giữa đường…
Thế là mọi chuyện kết thúc êm xuôi một cách kỳ lạ, 2 ông già phụ trách khiêng tôi về nhà ông Khải gần đó, mẹ tôi thì sụt sùi vừa cười vừa khóc đi theo sau, luôn miệng cám ơn mấy ông già làm mấy ông này sướng rơn. Chẳng mấy khi được thể hiện với người đẹp mà, với lại cái váy xanh xinh đẹp của mẹ đã bị rách xẻ tà tới tận hông, làm cho thỉnh thoảng cặp đùi của nàng lộ ra chút chút sắc xuân càng thêm phần hấp dẫn…
Tôi được mấy ông già đặt lên tấm phản trong phòng giữa nhà ông Khải, thật là bất ngờ khi tôi mở cặp mắt đã sưng húp ra cố nhìn xung quanh, tôi thấy phòng này của ông Khải được trang trí kỳ lạ. Ở giữa có cái bàn thờ Tam thanh to tướng, một cái trướng đỏ rua rua phủ xuống, một cái bát hướng to tướng đặt ở giữa, xung quanh là các cây phướn cắm đủ các màu. Tổng thể trông không khác gì một cái phủ của mấy ông bà đồng cốt mà thỉnh thoảng mẹ tôi hay kéo tôi đi xem bói cùng. Tôi được đặt xuống tấm phản ở giữa chỗ đó, sau đó là nhanh chóng 1 chậu nước nóng được đưa tới, mẹ tôi ngồi bên cạnh, mặt tèm lem nước mắt nhưng đã mỉm cười, đang cầm 1 cái khăn để lau vết thương cho tôi… Mẹ nhà nó, bây giờ tôi mới bắt đầu cảm giác thấy cả thân người đau như dần, cả toàn thân chỗ nào cũng đau nhức, nhất là 1 bên mắt sưng húp chỉ mở hé ra được 1 chút, môi sứng phồng lên, tôi muốn nói cám ơn mấy ông già nhưng thật sự là không nói được, quay sang nhìn mẹ cũng định nói nhưng không mở mồm ra được, vậy là tôi đành nhắm mắt nằm thẳng cẳng, cắn răng chịu các cơn đau từ những vết thương lúc trước bắt đầu phát tác. Tôi chỉ thấy tiếng ông Khải bảo:
ẦY, có cái thuốc này tốt lắm, để cô đắp lên mắt thằng bé mấy hôm là khỏi ngay.
Dạ, cám ơn chú nhiều…
Ấy, ấy tôi còn trẻ mà, mới 70 thôi gọi là …anh được rồi hế hế – Tôi nghe thấy tiếng ông Khải cười rất khả ố. Mấy ông già đứng bên cạnh cũng bĩu môi khinh bỉ. Nhưng mẹ tôi chỉ mỉm cười đáp lại đầy vẻ cảm ơn.
Rồi tôi thấy mấy ông này xoay người tôi sang trái, sang phải, xem xét rồi chép miệng:
Ai da, bọn này khốn nạn thật, đánh thằng bé tới nông nỗi này. Mày mà chỉ bị phần da, xương cốt không bị sao cả, bôi thuốc vài hôm là khỏi… – Thế là mấy ông này hay là mẹ tôi thì không biết nữa, hì hục lấy cái thuốc mỡ gì đó bôi vết thương cho tôi khắp người.
Cơ thể tôi được bôi thuốc mát lạnh, tôi cảm thấy khoan khoái dễ chịu lạ kỳ, cơn đau giảm ngay lập tức, cứ như là thần dược vậy. Rồi ông Khải ngó nhìn tôi, chép miệng nói:
Thằng bé cơ thể không tồi nhỉ, chắc là có tập thể thao ?
Dạ, cháu nó cũng có đi tập tạ với đá bóng ạ… – Mẹ tôi trả lời
Ừ, thanh niên thế mới tốt, để tôi bắt mạch xem thử nhé…
Mẹ tôi gật đầu đồng ý, thế là ông Khải túm lấy cổ tay tôi mà bóp nhẹ vào, ông này hiện giờ đang thi triển hết dáng vẻ tiên phong đạo cốt chắc là để lấy le với mẹ tôi. Bắt mạch một hồi lâu thì ông này với vẻ mặt ngạc nhiên quay lại nói với 4 ông bạn:
Ối chà, bất ngờ chưa, thằng này dương khí cực thịnh, là cơ thể chí dương chí cương… của hiếm đấy
Ái chà… – tiếng mấy ông bạn chép miệng.
Có ông còn không tin đòi bắt mạch tôi lại lần nữa. Thế là 4 ông kia quay lại xúm lấy tôi rồi chụm đầu lại bắt mạch nghiên cứu. Ông Khải lé thấy mấy ông bạn đã bị lừa, vuốt râu cười đắc ý rồi quay sang ranh mãnh nói với mẹ tôi:
Ấy, tranh thủ để anh cũng bắt mạch cho em xem nhé hê hê ?
Mẹ tôi mỉm cười lắc đầu e ngại:
Thôi anh ạ, không cần thiết đâu…
Nhưng ông Khải lé lưu manh vẫn cố nài:
Ầy, cô em đừng ngại, tiện thể thôi mà, tiện thể thôi mà…hề hề cái món bắt mạch này tôi nhận là số 2 thì không ai dám nhận là số 1 đâu nhé.
Thôi thì cảm phục và biết ơn vì chuyện cứu nguy vừa rồi, mẹ tôi rụt rè đưa tay ra đồng ý. Ông Khải lé lưu manh thấy rằng âm mưu của mình đã thành công, liền cười khà khà thò bàn tay ra nắm lấy tay mẹ tôi. Ui chà…ông Khải giật nảy mình vì chưa bao giờ được nắm một bàn tay cô gái nào mà lại mịn màng, trơn nhắn như thế. Ông thật sung sướng biết bao, thầm mừng vì đã hớt tay trên được 4 ông bạn đang mắc lừa, vẫn còn đang chụm đầu bàn tán đằng sau. Thế là không biết có phải là bắt mạch hay là tranh thủ sờ mó bàn tay mẹ tôi, ông Khải lé vẫn bộ dáng tiên phong đạo cốt gật gù nhắm mắt lại xem như đang tính toán…
…………………………….
Ôi mẹ cha ơi…
Tiếng ông Khải lé kêu la thất thanh làm cho 4 ông đang tranh cãi kia quay lại xem:
Hả…có chuyện gì thế ?
La hét gì mà ghê thế ?
Già rồi mà còn kêu mẹ gọi cha…rõ xấu hổ…
Tiếng mấy ông bạn dè bỉu khinh bỉ không làm ông Khải lé thất thố, ông này vẫn trợn mắt nhảy lùi lại một bước, chỉ mặt mẹ tôi rồi than thở:
Trời đất ạ, 1 ngày mà gặp nhiều chuyện thế này lạ quá…
Mấy ông kia tò mò kêu là hỏi, bỏ quên cả thằng tôi vẫn nằm chỏng chơ ở chỗ đó:
Gì thế, chuyện gì…
Chắc lại giờ bài rồi ấy mà…
Già rồi mà còn lắm chuyện…
Có gì thì nói đi nào…
Mỗi ông một lời loạn cả lên, ông Khải lé phải vẫy tay ra hiệu cho mấy ông kia im đi, rồi chỉ vào người mẹ tôi nói nhỏ:
Cô em này, có phải sinh vào giờ Kỷ ngày Đinh tháng Ất năm Quí không ?
Dạ…. em cũng không rõ nữa….
Hả, thế đọc cho tôi ngày tháng năm sinh nào
………………
Nghe mẹ tôi đọc cho ngày tháng năm sinh của nàng, cả 5 ông già cũng than thở:
Thân thể thuần âm – Bát tự thuần âm
Ây dà, tội nghiệp, tội nghiệp…
“Chuyện gì xảy ra thế ?” nghe mấy ông già hỏi vậy tôi thấy lo lắng thì mới hỏi. Lúc này mấy ông già mới nhận ra quên mất thằng bệnh nhân như tôi. Nhưng ức chế một nỗi, mấy ông này quay lại nhìn thằng trẻ con như tôi bĩu môi rồi lại quay đi, xì xào với nhau bàn tán mà không nói với tôi mới tức chứ… Tôi chỉ nghe loáng thoáng được mấy câu:
May có thằng con… không thì….
Lúc này, ông Khải lé mới chợt nhớ ra thằng đại ca đang ngất xỉu được mấy ông này xách về rồi trói gô lại vứt ở góc phòng. Giờ này thấy ồn ào nên nó ú ở tỉnh lại, vì vậy mấy ông già thôi bàn tán chuyện của tôi và mẹ nữa, quay sang chất vấn thằng du côn kia.
Ê mày tên là gì ? ở đâu ? – Ong Chiến gằn giọng hỏi
Thằng du côn đại ca này, thân hình cao to, đầu trọc lốc còn săm trổ vằn vện nữa, nhưng hiện giờ trông cái mặt sưng vêu, đầu thì u lên một cục, đang rơm rớm nước mắt liếc nhìn xung quanh, nó mở miệng nói:
Em cắn rơm cắn cỏ lạy các anh, các anh tha cho em…
“Bốp”, Không ngờ ông Chiến đạp cho nó 1 phát vào bụng, làm tôi thầm sung sướng nghĩ “phải thế chứ, thằng khốn chết cha mày”, rồi ông này phán xanh rờn:
Chúng tao già cả hết rồi, ai anh em gì với mày…
Sặc, vậy sao các ông đòi xưng hô anh em vơi mẹ tôi thế…. Tôi muốn phản đối mày mấy ông dê già này như thế nhưng hiện giờ không sao nói được, thành thử đành im lặng trong uất ức…
Ối dạ, cháu xin lỗi ạ, các ông, các bác tha cho cháu….
Mày tên là gì ? – Ông Chiến hỏi lại
Dạ…dạ… – Thằng khốn đó ngập ngừng ko chịu nói.
Lúc này tôi mới nhớ ra 1 chuyện quan trọng mà hiện giờ vào thời buổi hiện đại các bạn nên có thói quen này, đó là có chuyện gì xảy ra thì cũng nên mở điện thoại chế độ quay phim lên, ít nhất thì còn có bằng chứng… Thế là tôi phải cố gây sự chú ý của mẹ, chí ít thì con mắt của nàng vẫn luôn chú ý tới tôi. Tôi ra hiệu cho mẹ lại gần, chỉ mấp máy môi nói được từ “Điện thoại…quay…”. May sao, cô nàng giáo viên nhà tôi mọi ngay chậm hiểu, hôm nay tự nhiên lại giỏi thế. Nhanh nhảu, nàng lôi cái điện thoại hàng ngày có chức năng video ra. Thật là mấy lần dụ mẹ tôi quay phim lại mấy cảnh mẹ con với nhau mà mẹ vẫn chưa chịu… Thôi, không nghĩ đến chuyện đó nữa :D. Vậy là, mấy ông già hỏi cung, còn mẹ tôi thì lôi điện thoại ra quay ở đằng sau mà thằng du côn không biết gì.
Nói mau…họ tên mày ?
Dạ, em xin các anh…các anh tha cho em….
“Bốp” – Lại các anh à, ai anh em gì với mày. Nói ngay không tao cắt cu. – Nói rồi không ngờ ông Chiến sút ngay vào dái thằng này làm nó đau chảy cả nước mắt ra.
Huhuhuhuuhhu….đừng đánh nữa,, em xin khai.
Được rồi, thế mày tên là gì ?
Dạ em tên là Long,
Làm gì ?
Dạ làm cầm đồ ạ
Ở đâu ?
Ở Phố XXX cách đây 2 dãy phố ạ…
Mày chặn đường mẹ con người ta làm gì ?
Dạ…để trấn lột tiền thôi ạ…
Nghe tới đoạn này là biết thằng đó nói láo rồi, tôi muốn hỏi nó ra nhẽ nhưng mà cơ thể vẫn không hoạt động được, ức chế quá đi.. Biết làm sao bây giờ, bỏ lỡ cơ hội này thì tôi không biết chuyện gì đang diễn ra sau lưng mình mất, tức quá. Nhưng lúc này không ngờ mẹ tôi lại thông mình đột xuất, nàng bỗng nhiên lên tiếng.
Nói dối, chính tôi nghe được các anh bảo “Đúng là 2 mẹ con nhà này đây”, tức là các anh đã tính toán trước rồi. – Rồi mẹ tôi quay sang các ông già nói – Bọn chúng nó muốn đánh con trai em sau đó bắt cóc em đấy.
Á À… đến giờ này rồi còn nói láo à – ông Chiến cười gằn giọng..
Grắc…..
Á Á…Á…Á….Á….Á
Ối, làm cái gì thế…sao mạnh tay thế… – tiếng mấy ông già càu nhàu
Tiếng là hét ỏm tỏi cả lên, tiếng cả mấy ông già cũng càu nhàu, còn thằng Long “cầm đồ” thì kêu như bị lợn chọc tiết. Thì ra là, ông Chiến hăng máu, đã túm lấy 2 ngón tay của thằng này, rồi bẻ ngược lại kêu “Rắc” một cái nghe lạnh cả xương sống, thế là 2 ngón tay của thằng Long “cầm đồ” bị gẫy ngược về đằng trước trông kinh dị vô cùng. Sau này tôi mới biết cái ông Chiến này là công an hình sự chuyên ngành hỏi cung, tra khảo…
Nói dối nữa là tao bẻ tiếp… – Ông Chiến lạnh tanh nói, bỏ qua mấy lời than thở của mấy ông bạn.
Huhuhuhuh…dạ…em xin thề….em xin….huhuh đau quá…
Thế rốt cục là chúng mày định làm gì 2 mẹ con ngây thơ vô tội này 😀 ?
Dạ, …huhuh…là có người nhờ ạ…có người nhờ em…
Nhờ làm gì ? Ai nhờ…
Dạ nhờ bắt cóc cô… Dương Huyền, còn thằng con thì đánh cho… tàn tật ạ…
Hử, thù hằn gì mà ghê thế…
Nghe như vậy là cả mẹ và tôi đều hiểu, chuyện này chắc chắc là có liên quan tới lão Tú rồi, nhưng thằng cha đấy đã cụt chym và đi Mẽo nối rồi, xét thấy thời gian thì hiện chưa thể về nước được, vậy là ai đã ra tay ? Ông Chiến lại hỏi tiếp.
Ai nhờ mày làm chuyện thối tha này ?
Ối….huhuhuh…chuyện này không thể…nói được ạ…em xin các bác…em không thể nói
Thật không thể nói ? giữ uy tín làm ăn gớm nhỉ – Ông Chiến cười gằn nói.
Dạ…thật là không dám nói ạ…huhuhu đau quá…
Crắc….Ối….Chết tôi mất …- thằng Long cầm đồ lại thét lên một tiếng kinh khủng
Thì ra ông Chiến lại bẻ thêm 1 ngón của nó, ghê gớm thật. Lúc này thằng Long cầm đồ sợ quá, không còn thiết nghĩ giữ bí mật cái mẹ gì nữa, tánh mạng đang bị uy hiếp, nó phải làm mọi thứ để giữ mạng, nó rên rỉ nói
Ôi, xin cụ đừng làm thế nữa…con xin nói…con xin nói…cụ đừng bẻ nữa…chết con mất…huhuhu
Lúc này mấy ngón tay của thằng Long cầm đồ mới được thả ra, nó khóc lóc nói:
Dạ, là ông X, ông X nhờ con ạ….
Hả, ông X à, X là ông nào ?
Ớ…dạ…dạ….Có phải ông X làm ở ngành giáo dục phải không ? – – Đang suy nghĩ nên nói thế nào thì mẹ tôi đã lên tiếng.
Dạ…dạ…đúng rồi đấy ạ…đúng rồi ạ…ối đau chết con mất…huhuhu
Đến lúc này thì cũng đủ rồi, mẹ tôi ra hiệu cho mấy ông già dừng lại. Mấy ông này thấy vậy cũng không hỏi cung gì thêm nữa, đang hô hoán bảo gọi công an tới túm cổ thằng này đi cho rảnh nợ…
Mẹ tôi thì đã gọi điện liên lạc với bố tôi, nhưng có lẽ lúc này ông đang say rượu ngủ khò ở nhà rồi nên không nghe máy, có lẽ phải tự đi về nhà thôi, từ đây đi về cũng gần. Thế là 2 ông già dìu tôi ở 2 bên, cùng hộ tống 2 mẹ con tôi về nhà. Trên đường đi về, mẹ tôi tò mò hỏi ông Khải xem, thuần âm với thuần dương thì là thế nào, trông ánh mắt sáng long lanh của nàng (vì cá tính ham mê tín dị đoan) ông Khải đành chép miệng nói:
Ôi cái chuyện này nói ra thì chỉ có tiếc thôi, nhưng cũng không sao hết…Thế này nhé, con trai em nó là cơ thể chí dương chí cương, thân thể lúc nào cũng khỏe mạnh như mặt trời ban trưa, cơ thể kỵ tà, âm hồn bất xâm…
Rồi với cái mắt lé điển hình, ông này liếc ngang dọc rồi thì thầm với mẹ tôi nói thêm:
Với lại, chuyện ấy thì thằng ku này làm khỏe phải biết đấy, cô em tha hồ mà bế cháu nhé….
Nghe ông này phán như thế thì chuẩn rồi, mẹ tôi đỏ mặt mỉm cười thầm đồng ý, có con trai số mệnh tốt như thế thì còn gì bằng. Nhưng rồi ông Khải lé lại than thở nói tiếp:
Nhưng mà chuyện là ở cô em ấy, cơ thể thuần âm, số mệnh thì Bát tự thuần âm, cuộc đời long đong, hay gặp chuyện chẳng lành, vận đen quấn thân…. Thật may vì cô em đẻ được thằng con trai mệnh thuần Dương, nhờ có nó mà chắc là cô em mới được yên ổn tới tận bây giờ đấy.
Rồi ông Khải phán câu cuối cùng mà tôi và mẹ cũng đều nghe thấy được và chuyện này ảnh hưởng tới một quyết định quan trọng sau này của tôi:
Ấy mà con tiếc chuyện nữa, ấy là nếu mà âm dương bồi bổ cho nhau thì chuyện dữ hóa lành, sinh con thì sẽ tài hoa ngất trời, chân mệnh thiên tử… ây dà, tiếc một nỗi lại là mẹ con….
Ông này lắc đầu tiếc nuối mà không biết rằng 2 mẹ con tôi đang cười thầm trọng bụng với nhau…
Tôi thì thầm trong bụng mấy ông già này đều là người có tài cả mặc dù hơi dê một tí, cũng là cao nhân đắc đạo hết, đáng để học hỏi, mấy hôm nữa khỏi bệnh có lẽ phải mò sang cám ơn rồi xin mấy ông làm đệ tử. Tôi là tôi khoái mấy cái món phóng ám khí hay ho kia rồi hê hê….
Nhưng chuyện cuối cùng trong đầu tôi trước khi về được đến nhà đó là : lão X là lão nào mà có thù hằn với 2 mẹ con tôi, mà trông có vẻ mẹ tôi biết ông này. Mai tôi sẽ hỏi…