Phần 4
Sơn nhẹ nhàng ra khỏi nhà đi một quãng lại quay về để khóa cửa bà chị này mà thức dậy thấy không ai ở nhà lại bỏ đi thì phí quá phải đợi thằng em về nhé. Khu chợ của thị xã về đêm không một bóng người đèn hai bên đường cũng tắt ngóm nếu như không phải là người thông thạo đường lối thì sẽ lạc ngay. Sơn thì đã qua đây nhiều lắm nên dễ dàng tìm đến ngôi nhà nằm khuất sau chợ đây là một ngôi nhà lợp bằng cót ép trông rất tạm bợ tối om. Tiếng Sơn gọi cửa cũng rất nhỏ nếu ai nghe được cũng tưởng là mình nghe nhầm, một gói nhỏ được chuyển ra cùng với tờ giấy bạc Sơn đưa lại rồi tất cả chìm trong bóng tối.
Khỏi phải nói sự vui mừng của Sơn khi về đến nhà vẫn thấy Mỹ Dung cô vẫn ngủ ngon lành trên chiếc giường hai người lâu lắm rồi Mỹ Dung mới có một giấc ngủ ngon đến như vậy đúng là tình dục là phương pháp chữa mọi ưu phiền và căng thẳng. Sơn lục tủ lạnh lấy ra lon bia ướp lạnh cậu đổ toàn bộ thứ bột mà mình mua ở chợ vào đó lắc lắc một lúc cho thuốc tan hẳn rồi đặt xuống bàn bầy lên đó thêm một ít bánh trái đồ ăn nhẹ.
Xong xuôi Sơn lại lên giường nằm như không có chuyện gì xảy ra thứ thuốc này hơi có mùi phải đợi một tí chứ nếu không thì hỏng hết cả bánh kẹo sự kiên nhẫn là yếu tố đầu tiên để thành công. Sự hồi hộp làm cho Sơn cảm thấy khó ngủ nằm xuống giường rồi mà hai mắt cứ thao tháo dán chặt vào thân hình người phụ nữ nằm bên cạnh mình mặc dù đã được nhìn ngắm thoải mái thậm chí còn được thưởng thức nó từ lúc tối nhưng bây giờ nhìn lại Sơn vẫn thấy hấp dẫn như lần đầu tiên. Nhìn xuống chiếc đồng hồ dạ quang mười phút đã quang 10 phút qua rồi đã đến lúc rồi Sơn lay nhẹ Mỹ Dung.
“Chị ơi dậy nào dậy em bảo cái này”.
Đang ngủ ngon bị đánh thức Mỹ Dung cảm thấy rất khó chịu quay mặt vào phía trong cô càu nhàu.
“Có chuyện gì thì để đến mai đi đang ngủ ngon”.
“Thôi mà chuyện này quan trọng lắm một tí thôi”.
Mắt nhắm mắt mở ngồi dậy Mỹ Dung suýt nữa phì cười khi thấy Sơn quần áo nghiêm chỉnh ngồi đối diện với cô và mang một nét mặt nghiêm trọng lúc này trông cậu ta giống hệt lúc Páo lúc ở cạnh con suối. Khẽ kéo chăn cho nó che kín cơ thể và cũng cố mang một vẻ mặt nghiêm chỉnh Mỹ Dung bảo.
“Được rồi tôi nghe đây”.
“Em muốn mời bà chị ăn sáng”, nói xong Sơn phá lên cười nghe rất ròn rã quả là một chàng trai vui tính.
“Nhưng trời vẫn còn tối mà sao lại ăn sáng sớm thế”.
“Đối với chúng ta ngày đêm có quan trọng gì đâu”.
“Thôi được rồi ăn cũng chả sao tôi cũng đói rồi”.
“Bà chị cứ nằm tại chỗ thằng em này xin phục vụ tận giường”.
Sơn mang đến tận nơi một lon bia ướp lạnh cùng lát bánh mì nướng nóng giòn kẹp thịt trong rất ngon lành, không một chút nghi ngờ cô tu sạch lon bia sau đó nhẩn nha ăn hết chỗ bánh. Ngay khi dùng xong bữa sáng đột nhiên Mỹ Dung cảm thấy khác lạ đầu tiên là cảm giác nóng bức cô tưởng đó là tác dụng lon bia mình đã uống nhưng sau đó cơn nóng tiếp tục tăng lên rất nhanh cùng với đó là cảm giác ham muốn.
Hai mép lôn Mỹ Dung tự động chuyển động co bóp với nhau nước nhờn ứa ra đầm đìa, đầu vú đỏ lên và căng cứng. Biết ngay mình uống phải thuốc kích dâm Mỹ Dung nhìn Sơn định mắng cho nó một trận nhưng đúng lúc đó Sơn từ từ cởi bỏ quần áo leo lên giường vục đầu vào âm hộ cô bú liếm. Sự kích thích này cùng với tác dụng của liều thuốc dập tắt mọi sự kháng cự Mỹ Dung cô ngửa mặt lên người rên từng nhịp theo từng nhát liếm của Sơn.
Một lúc sau Mỹ Dung tự động đẩy Sơn nằm ngửa ra leo lên trên đút cu vào lồn dập xuống. Cô chưa bao giờ làm tình với ai theo kiểu chủ động như vậy chồng cô thì không nói chuyện làm gì rồi Páo cũng chưa được thưởng thức kiểu này mặc dù cậu ấy cũng đã gợi ý nhưng Mỹ Dung từ chối. Đó là hàng rào tiết hạnh cuối cùng nay thì bị hoàn toàn phá vỡ phải nói rằng Mỹ Dung làm tình kiểu này trông thật đẹp ở phía dưới Sơn nhìn không biết chán cặp vú nẩy tưng tưng như mời gọi, khuôn mặt đỏ ửng lên vì khoái cảm trông càng hấp dẫn.
Sơn nghĩ quả thật xứng đáng mất 300 nghìn vào tay thằng bán thuốc ở chợ lúc nào mình phải đến cảm ơn nó mới được các cụ bảo làm tình với phụ nữ mà cứ trơ ra thì có đẹp đến mấy cũng giảm khoái lạc một nửa mà lồn của bà bây giờ bót chả kém gái tân thích thật. Lúc này liều thuốc kích dục đã ngấm đến tối đa Mỹ Dung mụ mẫm cả đầu óc điều duy nhất mà cô muốn làm là nhấc mông lên dập xuống thật nhanh ngay cả chút lý chí cuối cùng cũng phải nhận điều đó thật thích thú.
Kiểu làm tình này làm cho Mỹ Dung mệt mỏi bao nhiêu thì Sơn lại nhàn hạ bấy nhiêu cậu ta cứ ung dung gối đầu lên tay hưởng thụ khoái cảm thỉnh thoảng lại giơ tay nắn bóp cặp vú Mỹ Dung nếu muốn thì ngồi dậy bú liếm một lát sau đó lại nằm xuống. Khi nào cảm thấy Mỹ Dung địt chậm lại vì mệt Sơn lại thúc mạnh vài cái từ dưới lên việc này sẽ kích thích cô địt mạnh trở lại như cũ trước khi cho Mỹ Dung uống thuốc Sơn cũng tự mình uống một ít nhưng là loại thuốc khác.
Loại này không phải thuốc kích dục mà có tác dụng ngăn cản sự xuất tinh duy trì trạng thái căng cứng của dương vật. Một giờ đồng hồ trôi qua hiệu quả của thuốc bắt đầu giảm bớt Mỹ Dung địt chậm dần lại cô cũng mệt quá rồi ngay cả khi làm tình với cả chục con sói thì Mỹ Dung cũng chỉ là người thụ động không phải hoạt động gì nhiều nay trụ được đến lúc này là khá lắm rồi. Dập mạnh vài cái cuối cùng Mỹ Dung ngã vật sang một bên thở hổn hển lúc đó Sơn mới thủng thẳng ngồi dậy nhìn cô với vẻ thích thú. Mỹ Dung lúc này đã có thể mở mồm nói được cô thều thào.
“Sao cậu lại làm như thế muốn gì cứ nói việc gì phải”.
“Tại thằng em muốn bà chị phục vụ một tí đời người ta có đi có lại ấy mà với lại thế này bà chị cũng thấy thích phải không đừng chối nhé”.
…
Tức giận, mệt mỏi Mỹ Dung úp mặt xuống giường không nói nữa, Sơn cũng không trò chuyện nữa mà đưa tay chọc nhẹ nhẹ vào lồn cô. Hai mép âm hô do sự kích thích từ nãy đến giờ phồng và đỏ lên thỉnh thoảng lại mở ra khép vào như thòm thèm tiếc muối. Nhìn thấy cảnh đó sự ham muốn lại trỗi dậy trong người, Sơn kéo hai chân Mỹ Dung rộng ra nhẹ nhàng cắm dương vật vào địt chậm rãi thỉnh thoảng còn huýt sáo nữa.
Mỹ Dung cảm thấy rất bực mình chuyện hiến thân cho Sơn là do cô tự nguyện thế mà cậu ta lại không biết điều dám bỏ thuốc vào thức ăn bây giờ lại còn huýt sáo như trêu tức mình vậy. Bất ngờ ngay cả với bản thân mình Mỹ Dung chồm dậy tát cho Sơn một cái đau điếng, cậu ta cũng không thể tưởng tượng là cô lại làm như vậy nên trố mắt ra nhìn.
Khi sự ngạc nhiên qua đi Sơn cười hề hề lại tiếp tục địt với tốc độ nhanh hơn một chút. Tự nhiên Mỹ Dung cảm thấy cái tát vừa rồi đã làm giải tỏa một cái gì đó tích tụ trong người cơ thể cảm thấy dễ chịu hẳn, để kiểm chứng điều này cô lại tát Sơn cái nữa lần này mạnh hơn. Không tránh né Sơn thậm chỉ còn giơ má ra chịu cú tát đó đáp lại là nhịp độ dập của cậu ta nhanh hơn thôi.
Thế là diễn ra một cảnh tượng độc đáo Mỹ Dung ra sức tát, thậm chí còn cắn cấu, Sơn không một chút tránh né hay đánh trả cứ cắm cúi địt. Tình thế này chỉ có thể nói hai người cùng nằm trên giường cùng làm tình với nhau nhưng mỗi người lại có một lạc thú khác nhau, Sơn thì là khoái cảm tình dục, Mỹ Dung đó là sự giải tỏa ấm ức lúc bị lũ sói cưỡng hiếp khi ấy cô chỉ muốn tóm từng con đem lại cầy tơ cả lũ.
Đó không chỉ là sự tức giận đơn thuần của một người phụ nữ khi bị xúc phạm đến tiết hạnh mà đó còn là sự căm hận khi bị giam cầm. Mỹ Dung là một người thích sự tự do và độc lập trước giờ cô chưa bao giờ bị ai coi thường kể cả ông sếp mình, cái đồ bụng phệ ấy chỉ biết ngồi bàn giấy sai phái còn thì không được cái gì nữa. Mỹ Dung cứ tát cấu đôi khi còn cắn cho đến khi khắp khuôn mặt của Sơn chỗ nào cũng thấy vết móng tay cô hai bờ vai la liệt những vết bầm tím mới chịu dừng tay. Nhìn thấy khuôn mặt nham nhở vết ngón tay mình một bờ vai rắn chắc rớm máu vì vết cào cấu Mỹ Dung hơi cảm thấy hối hận xét cho cùng cậu ta chẳng có lỗi đến mức bị đối xử như vậy. Nhưng bây giờ Sơn lại có vẻ khoái trò đó cậu ta vừa cười vừa nói.
“Sao bà chị mệt rồi à mệt thì thôi chứ nếu không cứ làm tiếp đi trò này hay đấy”.
“Cậu có thôi ngay đi không hả”.
Mỹ Dung tưởng mình nói thế thôi chứ đời nào Sơn lại ngừng địt không ngờ cậu ta dừng lại ngay lẳng lặng bước xuống giường đi ra ngoài.
Còn lại một mình cô chìm vào suy nghĩ miên man không nghĩ đến thì thôi bây giờ nghĩ đến cô lại thấy nhớ Páo da diết cậu ấy là người mà mình yêu quý lại cứu mạng mình nữa bây giờ không biết sống chết thế nào. Giá mà được vào thăm cậu ấy một chút không chỉ cần biết xem Páo sống chết thế nào là cô thỏa mãn lắm rồi nhưng mình thì không vào bệnh viện được rồi phải nhờ ai đó thôi mình chả quen ai ở đây cả à mà đúng rồi.
Mỹ Dung nhổm dậy khỏi giường mặc quần áo ra ngoài tìm Sơn, cậu ta ngồi cạnh cửa hút thuốc lá té ra lúc nãy vì lên cơn thèm thuốc mà Sơn bỏ ra ngoài chứ không phải là do Mỹ Dung bảo.
Không rào đón Mỹ Dung nói ngay.
“Tôi có người quen này trên bệnh viện tỉnh muốn nhờ cậu lên hỏi thăm tình hình được không”.
Dụi tắt điếu thuốc lá trên tay Sơn nói pha chút hài hước.
“Chuyện nhỏ nhưng đó có phải chồng của bà chị không đấy”.
“Cậu muốn hiểu thế nào cũng được nhưng có đi không”.
“Tất nhiên là đi thằng em cũng phải lên tỉnh có việc mà nhưng phải có đi có lại chứ”.
“Tôi sẽ trả tiền cậu không phải sợ”.
“Tiền thì nói chuyện làm gì cái khác cơ”.
“Cái gì nữa cậu còn muốn gì hả”.
“Bà chị phải ở đây trong lúc thăng này lên tỉnh”.
“Ở đây làm gì”.
“Không biết nhưng thăng em muốn thế lâu rồi căn nhà này không có bóng dáng phụ nữ”.
“Cậu không sợ hàng xóm dị nghị à”.
‘Chả sợ’.
“Cậu không sợ nhưng tôi sợ”.
“Ở đây không ai chú ý đến ai toàn dân lao động làm việc xong là đi ngủ ngay đến nhà hàng xóm cháy cũng không ai thèm dậy bà chị là dân nơi khác đến họ lại càng không chú ý”.
“Ở một mình chán lắm”.
“Nếu bà chị buồn thì có thể kéo một vài thằng về ở cùng cho vui”.
“Cậu nói cứ như thằng vô học ấy”.
“Có việc gì nghiêm trọng đâu thằng em và bà chị có phải là vợ chồng đâu mà phải ràng buộc nhau. Nói thật nhé em đã từng biết có những bà phu nhân đêm nào cũng ra ngoài đường kiếm trai đấy thôi”.
“Sao cậu biết được”.
“Chuyện dài lắm thôi đi ngủ đi mai còn phải dậy sớm đấy”.
Mỹ Dung vươn vai khoan khoái hít thở bầu không khí trong lành của một buổi sáng đẹp trời có lẽ bây giờ vẫn còn sớm xung quanh yên tĩnh lắm không có tiếng người nói lao xao. Cô bước ra sân bây giờ mới có dịp ngắm nhìn thoải mái căn nhà của Sơn ngôi nhà mặc dù được chủ nhân của nó hết sức thu dọn vẫn có đôi chỗ bừa bãi, ở góc sân rác mới chỉ vun thành một đống chứ chưa dọn, quần áo vẫn còn ngâm trong chậu cả đống.
Vốn là người ham thích công việc nội trợ ở nhà nếu không phải bận việc viết lách cô vẫn đỡ đần công việc nhà cho người giúp việc nên thấy mọi thứ bừa bãi như vậy thì khó chịu lắm. Cô kiếm cái chổi dọn đống rác ở sân sau đó giặt luôn chậu quần áo công việc làm cho Mỹ Dung thấy mình vui vẻ hẳn lên. Dọn dẹp xong cô bắt tay vào việc chuẩn bị bữa chưa công nhận Sơn là một con người chu đáo đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn trong tủ lạnh chỉ có một mình nhưng Mỹ Dung vẫn bày vẽ ra mấy món ăn.
Vừa ăn vừa tự khen tài làm bếp Mỹ Dung thấy giá như Sơn hoặc Páo ở đây thì đây đúng là một bữa ăn gia đình điều mà lâu lắm không còn hiện diện trong ngôi nhà của cô ở Hà Nội. Cả hai vợ chồng đều bận công việc nhà nước không có thời gian ở bên nhau nếu cô ở nhà thì anh ấy lại đi vắng còn nếu không thì ngược lại cho nên tình cảm hai người cứ nguội lạnh dần.
Nghĩ đến đây Mỹ Dung lại cảm thấy sống mũi cay cay không hiểu vì sao lại thế. Ăn xong bữa không biết phải làm gì nữa cô lôi các thứ trong nhà ra xếp dọn lau rửa khi mở tủ ra Mỹ Dung tìm thấy một bức ảnh chụp đã lâu mờ bụi ba người trong ảnh là Sơn, một phụ nữ bế một đứa bé trông rất bụ bẫm đáng yêu. Có lẽ đây là gia đình của Sơn nhưng họ đi đâu rồi nếu người vợ ở nhà thì chắc là cậu ta không mời mình ở lại như vậy.
“Cô có phải là mẹ cháu không”.
Giọng nói trẻ con trong trẻo mặc dù được cất lên đột ngột nhưng cũng chả làm ai giật mình được. Ngay ở cửa là một cậu bé mới học cấp 2 là cùng vì trên cổ còn mang khăn đỏ ngơ ngác nhưng không sợ sệt trước sự xuất hiện của vị khách không mời.
Mỹ Dung mỉm cười thân thiện cô đã nhận ra chính đây là đứa bé trong ảnh.
“Cháu là con bố Sơn phải không”.
“Vâng ạ thế cô có phải là mẹ cháu phải không”.
“Sao cháu lại hỏi thế”.
“Bố cháu vẫn bảo sẽ đón mẹ về mà”.
“Thế mẹ cháu đi đâu”.
“Cháu cũng không biết nữa chỉ nhớ có một lần nhiều người đến đây họ đưa mẹ cháu vào bệnh viện rồi không thấy mẹ nữa”.
“Tội nghiệp quá thế cháu có còn nhớ mẹ trông như thế nào không”.
“Mẹ cháu rất đẹp đẹp như cô vậy thế cô có phải là mẹ không”.
“Phải mẹ đây”.
“Mẹ”.
Đứa trẻ reo lên một tiếng rồi ôm chầm lấy Mỹ Dung, xúc động trước tình cảm ngây thơ trong sáng của đứa bé cô vuốt ve ôm ấp nó.
Không thắc mắc hay nghi ngờ là mẹ mình tại sao lại đi đâu lâu thế bây giờ trỏ về cũng chẳng báo trước đứa trẻ kéo Mỹ Dung đi khắp nhà nói chuyện liến thoắng thậm chí còn khoe với cô cả bảng điểm học tập của nó nữa chứ. Luyên thuyên một lát đứa bé kêu đói Mỹ Dung dọn chõ thức ăn cô chuẩn bị sẵn cho nó ăn. Nhìn đứa bé xúc cơm ăn ngon lành cô cảm thấy như là mình tìm được niềm vui đích thực gia đình năm nay ba mươi rồi mà Mỹ Dung vẫn chưa có con không phải là cô có vấn đề sức khỏe mà do công việc của 2 vợ chồng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng nếu như xuất hiện một đứa trẻ trong nhà.
Thằng bé ăn xong ngoan ngoãn chào Mỹ Dung rồi ngồi vào bàn học bài chắc đây là thói quen của một đứa trẻ được dạy dỗ chu đáo. Mỹ Dung không quấy rầy đứa trẻ nữa cô lẳng lặng thu dọn bát đĩa rồi ngồi cạnh thằng bé để giúp nó học bài, cũng công nhận đứa trẻ rất thông minh những bìa tập nó làm rất nhanh không cần ai phải hướng dẫn. Khi thằng bé gấp quyển sách lại Mỹ Dung vô tình thấy bìa cuốn sách in nổi tên Trịnh Quang 7C thế là không cần phải hỏi tên nó nữa càng hay chắc nó sẽ ngạc nhiên lắm nếu biết rằng người mà nó tưởng là mẹ lại không biết tên con mình. Học bài xong Quang xin phép cô cho nó sang nhà bạn chơi Mỹ Dung lạ lẫm với vai trò làm mẹ của mình nên một lúc mới ngắc ngứ nói được câu đồng ý.
Không cần chờ cô nhắc lại Quang chạy biến đi ra ngoài cửa rồi nó còn ngoái đầu lại ngạc nhiên vì hôm nay “mẹ” mình dễ tính đột ngột trong ký ức của nó chưa bao giờ mẹ lại cho nó đi chơi dễ dàng thế còn bố nó thì khó tính hơn nhiều. Chờ cho đứa trẻ đi khuất Mỹ Dung rũ ra cười cô cảm thấy mình đóng vai một bà mẹ thật giỏi lừa trẻ con dễ thật. Như mọi đứa trẻ cùng lứa tuổi Quang chỉ về nhà khi mặt mũi lấm lem như vừa chui dưới bùn lên thấy nó như thế Mỹ Dung phát khiếp cả lên cô kéo Quang vào phòng tắm.
Ngượng và không thích tắm nên Quang vùng vẫy kịch liệt tắm cho nó mà Mỹ Dung cũng ướt hết người. Phải vất vả Mỹ Dung mới xốc nách nhúng được Quang bồn tắm, đứa trẻ cười khách khách thích thú lắm té nước lung tung vào người cô. Mỹ Dung phải dọa là nếu không ngoan sẽ bị cắt không cho đi chơi nữa Quang mới ngồi yên cho cô kỳ cọ. Bộ quần áo ướt cọ vào người rất khó chịu Mỹ Dung trút tạm ra theo thói quen cô với tay lên mắc tìm bộ khác nhưng chợt nhớ ra đây không phải là nhà mình trong phòng tắm không bộ đồ nào cả. Quang đang vùng vẫy nghịch nước chợt dừng lại nó chăm chú nhìn Mỹ Dung khỏa thân cô ngước mắt lên gặp ánh mắt Quang đỏ mặt quay đi Mỹ Dung hỏi.
“Tắm xong chưa xong rồi thì lên phòng đi”.
“A con biết rồi chim mẹ không có mỏ”.
Khép đùi lại Mỹ Dung cảm thấy xấu hổ không biết để đâu cho hết cô mắng Quang.
“Chỉ được cái nói linh tinh”.
“Con nói đúng mà con nhìn thấy rõ ràng chim mẹ không có mỏ”.
“Thôi nào lên phòng đi”.
“Không con muốn xem con chim không có mỏ của mẹ cơ”.
Đẩy Quang ra khỏi phòng tắm Mỹ Dung vội tìm quần áo để mặc khốn nỗi trong phòng chỉ có mỗi khăn bông to để lau người choàng tạm cô gọi Quang mang cho mình bộ quần áo.
Đứa bé có lẽ không biết tìm thế nào mà một lúc sau nó đưa vào cho cô một bộ đồ đàn ông vừa bực mình vừa buồn cười nhưng Mỹ Dung cũng biết trong ngôi nhà này làm gì có quần áo phụ nữ đành mặc tạm vậy.
Đối với đứa trẻ như Quang từ lúc sinh ra đến khi lớn lên chưa bao giờ nhìn thấy lồn phụ nữ nên tò mò lắm. Mỹ Dung mặc quần áo ra khỏi phòng tắm rồi mà nó cứ nhìn chằm chằm như muốn lột truồng cô ra nhìn mới đã.
Bữa ăn tối trôi qua một cách bình thường Quang vui chơi cả ngày nên rất đói Mỹ Dung cũng cảm thấy ngon miệng thậm chí cô còn cho phép mình uống một ly bia trong tủ lạnh. Đọc cho Quang nghe một vài câu chuyện để dỗ nó đi ngủ xong Mỹ Dung lên phòng mình không thể mặc bộ quần áo đàn ông mà ngủ được nên cô đành cởi tạm ra rồi chùm chăn ra ngoài nhà có ai đâu mà sợ.
Chập chờn trong những giấc mơ nhưng lần này không phải là cơn ác mộng ở trong hang sói mà những hoan lạc của đêm trước với Sơn, kỷ niệm bên dòng suối với Páo Mỹ Dung cảm giác như mình sống lại trong những giờ phút đó cái cảm giác bàn tay của Sơn chạm nhẹ vuốt ve bầu ngực của cô sao mà thực đến thế.