Phần 7
– Ăn đi con. – Bà Thanh gắp thức ăn cho Tâm, ánh mắt nhìn nàng yêu thương.
Tâm trạng bà rất vui. Trái ngược với suy đoán của chồng, khi ông kể lại chuyện tình cảm phát sinh giữa Tâm và Thành, con anh Thuận, bà Thanh không những không trách ông, mà còn vui mừng, vào bếp chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho hai cha con.
– Dạ. – Tâm ứng tiếng cho có.
Nàng không ngờ rằng tình yêu, dù chỉ mới sinh ra, nhưng vẫn làm cho mình khó chịu đến thế. Tâm chỉ muốn gặp anh, nghe anh nói, được anh hôn và cùng nhau… tắm. Nàng nhớ anh da diết, dù mới rời xa anh chưa quá một ngày.
Bà Thanh ngồi bên, không thiết ăn nữa, tay bà vuốt ve mái tóc dài mượt mà của con. Bà thấy con gái mình như lớn hẳn lên, dường như có dáng dấp phụ nữ. Có lẽ tình yêu làm cho con bé trưởng thành thật nhanh.
Ông Sơn chỉ im lặng ăn cơm cho xong rồi đứng dậy đi lên phòng khách. Ông biết có một số việc nên để cho vợ mình nói với con sẽ thích hợp hơn.
– Con yêu cậu Thành đó thật sao? – Bà Thanh nhỏ nhẹ.
– Con… – Tâm quay qua nhìn mẹ, ánh mắt bà thật hiền từ.
Tâm mím môi, mặt thoáng đỏ lên, gật đầu nhẹ.
– Ừ… Tình yêu đẹp nhất là thời điểm này, lo âu, nhung nhớ, gặp gỡ rồi vỡ òa trong nhau. – Bà Thanh nói như đang hồi tưởng lại chuyện của mình.
Tâm ngã người sang áp mặt vào ngực mẹ, nước mắt nàng lăn dài trên má. Tay mẹ nàng vuốt ve mái tóc, khẽ nâng cằm nàng lên, ánh mắt bà trìu mến.
– Tình yêu tuổi trẻ là như thế đó con. Ai cũng trải qua, nhưng rất nhanh nó sẽ ở lại phía sau con mãi mãi. Con chỉ biết nhìn và hồi tưởng lại thôi. – Mẹ nàng nói.
– Mẹ rất may mắn khi gặp cha con là mối tình đầu lại được ông trời se duyên. Mẹ không ngăn cấm. Mẹ muốn con cứ sống đúng theo tình yêu của mình. Nhưng con phải biết giới hạn của người con gái không được vượt qua. Nếu tình yêu chưa chín muồi, trao cho nhau tất cả ngược lại là liều thuốc độc giết chết tình yêu của con đó. Con hiểu ý mẹ không? – Bà nhìn sâu vào mắt nàng.
Tâm gật đầu thật nhẹ. Nàng vùi đầu vào ngực mẹ, cảm giác ấm áp, quen thuộc làm nàng bình tĩnh trở lại. Lòng mẹ luôn là nơi ẩn nấp an toàn nhất của nàng.
…
Ngày nào Thành cũng điện thoại cho Tâm. Qua đến ngày thứ ba sau khi trở về Tâm nhận được bưu phẩm của Thành gửi cho nàng. Một chiếc điện thoại di động xinh xắn màu hồng, lắp sẵn một chiếc sim couple. Từ khi có chiếc điện thoại, Tâm vui hẳn lên, nàng có thể nghe giọng anh bất cứ lúc nào, ngay cả giữa đêm nằm trên giường trước khi ngủ.
Tuần đầu tiên trôi qua chậm chạp. Tâm cũng đi chơi với đám bạn chung trường đôi lần.
Tụi nó rất ngạc nhiên với những thay đổi của nàng. Nàng như lột xác hoàn toàn. Đôi mắt trong veo ngây thơ ngày nào đã thay thế bởi ánh mắt suy tư, sâu hút hồn. Đi với mấy đứa bạn cũ, giờ đây nàng thật sự nổi bật về chiều cao lẫn nhan sắc, như một con thiên nga lạc bầy giữa bầy vịt.
Đám con trai trong trường bắt đầu xôn xao bàn tán. Hai ba anh chàng cao xấp xỉ nàng thử tiếp cận nàng mời Tâm đi chơi. Nhưng nàng từ chối.
Nàng chỉ muốn đốt thời gian cho thật nhanh để lên lại Sài Gòn. Thời gian như trêu ngươi, đôi khi muốn nó chậm lại thì nó trôi qua như chớp mắt, giờ đây nàng muốn nó đi nhanh, thì nó lại ì ạch chậm rì.
…
Trời còn lờ mờ sáng, tiếng gà còn chưa cất lên, Tâm đã dậy. Tâm trạng nàng rất vui. Hôm nay nàng sẽ đi cùng cha lên Sài Gòn xem điểm thi. Nàng rất hồi hộp chờ mong nhưng không phải vì kết quả thi, mà vì nàng sẽ được gặp anh.
Tâm vừa tắm vừa hát nho nhỏ. Nàng chợt nhìn lại cơ thể mình trong gương, thời gian gần đây Tâm như quên khuấy đi thói quen này. Tâm há hốc nhìn cơ thể mình. Hai bầu ngực to hẳn ra, căng tròn, láng bóng, hai chiếc núm nở ra nhiều hơn to bằng đồng xu, đầu vú nhỏ nhắn nhô hẳn ra, không thụt vào như trước. Giữa hai chân nàng, mép âm hộ mủm mỉm, hồng hào, đám lông cũng rậm hơn một ít. Tâm muốn hét lên sung sướng, nàng muốn để nguyên như vậy chạy ra khoe mẹ. Nhưng nàng chỉ thoáng nghĩ đến thôi, dù gì đó không phải là hành động của thiếu nữ trưởng thành. Nhưng có một người, chỉ duy nhất một người, nàng sẽ chia sẻ trọn vẹn sự hoàn mỹ của cơ thể mình.
Tâm thấp thỏm suốt đoạn đường. Cứ ba mươi phút, Tâm lại nhận điện thoại của Thành, anh cũng theo chân nàng suốt đoạn đường dài. Ông Sơn chỉ biết lắc đầu mỉm cười.
Bước chân xuống bến xe. Tâm quay qua quay lại tìm anh. Nhưng không thấy, nàng dậm chân buồn bực, vậy mà anh nói sẽ đến sớm, chờ đón nàng.
Chợt hai bàn tay ấm áp choàng lên che mắt nàng. Tâm mỉm cười sung sướng. Nàng quay phắt lại nhào vào lòng anh, nước mắt không ngăn được trào ra ướt cả áo anh.
– Ah hem… Giữa thanh thiên bạch nhật nha hai đứa! – Ông Sơn đằng hắng, nhắc nhở.
– Ah… – Tâm bừng tỉnh, đẩy anh ra, mặt đỏ bừng.
Thành mỉm cười thật tươi, tay anh cầm chiếc khăn giấy lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt Tâm.
Trên taxi, về nhà chú Thuận, ông Sơn tế nhị lên phía trước ngồi bên tài xế. Tâm và Thành tay trong tay, mỉm cười nhìn nhau, không nói gì, như thể chỉ cần được ở bên nhau là đủ.
Chiều hôm đó, Thành chở Tâm đi đến trường xem kết quả thi đại học. Anh cũng hồi hộp không kém Tâm. Nếu nàng đậu, thì đồng nghĩa với việc nàng sẽ học ở Sài Gòn. Anh sẽ thường xuyên được gặp nàng.
Nếu… Biết đâu… Nàng sẽ ở nhà anh, đêm hay ngày đều được gặp nàng. Nhưng bản thân anh biết điều này là ảo tưởng, không đời nào cô chú Sơn cho phép nàng ở chung nhà với anh. Chẳng khác nào để một bó rơm khô bên cạnh ngọn lửa đang hừng hực cháy, rồi hy vọng chúng đừng bén nhau.
Thật lâu sau Tâm đi ra. Bóng dáng nàng thất thểu, đầu cúi thấp. Thành cảm thấy bất an mãnh liệt. Anh đứng phắt dậy lao đến bên nàng.
– Thế nào rồi?
Tâm nhìn anh mắt rưng rưng, nàng ráng kiềm nén mình để không lao vào lòng anh khóc òa lên. Nàng thiếu một điểm để lọt vào khoa Thương mại du lịch mà nàng mơ ước.
– Không sao! Còn một trường nữa mà! Đi. Mình qua kia xem thế nào. – Thành nắm lấy tay Tâm, kéo nàng đi.
Suốt đoạn đường đi, Tâm và Thành không nói với nhau câu nào. Cả hai đang trôi nổi theo dòng suy nghĩ riêng của mình, nhưng hai luồng suy nghĩ đó vô tình giao nhau tại một điểm, phải xa cách nhau.
Lần này Thành càng lo lắng hơn. Anh nhấp nhỏm không yên, đứng ngồi bên chiếc xe máy, chốc chốc lại nhìn vào trường.
Anh nhận ra ngay bóng dáng Tâm từ xa. Nàng đi thật chậm, cũng bộ dáng thất thểu như vậy. Thành thất thần, thế là hết.
Không, không sao. Từ Sài Gòn về Cần Thơ chỉ hơn ba trăm cây, mỗi cuối tuần anh sẽ về thăm Tâm. Mà nàng cũng có thể thi tiếp năm sau. Mà không có đại học thì sao chứ? Thiếu gì việc khác để làm. Thành thầm nghĩ trong đầu, nhưng những suy nghĩ đó vẫn không làm anh nhẹ nhõm đi chút nào.
Tâm lẳng lặng leo lên xe. Thành cũng cho nổ máy, chạy chậm chậm. Anh không biết nói gì để an ủi nàng, hay để nàng bình tĩnh trở lại, anh sẽ tìm cách xoa dịu nàng.
Tâm chợt ôm lấy lưng anh. Nàng gục đầu lên bờ vai săn chắc của Thành.
– Sao anh không hỏi em đậu hay rớt? – Tâm hỏi nhỏ.
– Anh… Ah – Thành chợt lóe lên một tia hy vọng.
Anh thắng xe lại giữa đường, mặc kê mấy chiếc phía sau nháo nhào né tránh. Thành quay phắt lại nhìn Tâm, nàng đang mỉm cười như trêu chọc anh.
– Em đậu rồi? Em đậu rồi? – Thành như hét lên giữa đường.
Tâm gật gật đầu, mắt rưng rưng vui sướng.
…
Tối hôm đó, căn nhà chú Thuận tràn ngập tiếng cười. Thành cũng uống rượu chung với ba mình và ông Sơn.
– Dạ, con biết rồi. Dạ, ba không uống nhiều đâu mẹ yên tâm đi. Dạ.
Tâm nhét chiếc điện thoại vào túi quần, mỉm cười nhớ lại những lời dặn dò của mẹ. Mẹ vui đến bật khóc vì tin nàng đỗ vào Trường Sân khấu Điện ảnh.
Thật sự mà nói bà không thích khái niệm con làm diễn viên, cái nghề mà ai cũng biết là cạnh tranh khốc liệt và bạc bẽo nhất. Nhưng đâu phải ai học trường này ra đều được đóng phim đâu, thôi kệ, có tấm bằng lận lưng rồi đi xin việc khác cũng tốt.
Bà thầm nhủ trong lòng, nhưng không nói ra với Tâm.
– Con Tâm đâu rồi. Nhân vật chính đâu rồi. – Giọng chú Thuận lè nhè hét to lên.
– Dạ, con đây. – Tâm đi vào.
– Đây, lại đây. Rót rượu cho chú và ba con uống. Con cũng phải uống, uống mừng chứ. – Chú Thuận nói.
Những ly rượu cay nồng được Tâm rót cho từng người, nhưng nàng không uống, do anh Thành lén uống giúp. Mặt anh đỏ bừng.
Gần 11h00 đêm, ông Sơn và chú Thuận đã ngủ. Thành rón rén đi ra khỏi phòng. Cửa phòng Tâm khép hờ, anh nhẹ nhàng đẩy ra. Tâm không có trong phòng.
Anh nhẹ nhàng đi về phía phòng tắm, có ánh đèn vàng hắt ra dưới kẹt cửa. Anh nghe được tiếng xối nước bên trong.
– Tâm ơi! Mở cửa cho anh. – Thành hai tay che miệng gọi nhỏ.
– Ah… Anh… – Tâm vừa mừng vừa lo.
Nàng thoáng chần chừ, nhưng cũng đưa tay lên mở chốt cửa.
– Anh… Coi chừng cha em biết đó. Em sợ lắm… – Tâm thì thào.
Thành không nói tiếng nào, môi anh trám kín miệng Tâm, anh lách người qua cánh cửa, rồi khóa lại sau lưng. Hai tay anh rối rít cởi quần áo mình, miệng vẫn không ngừng ngấu nghiến đôi môi của Tâm.
– Anh thấy người em thế nào? – Chợt Tâm đẩy anh ra, nàng lùi người lại, hai tay dang ra cho anh nhìn.
Thành há hốc nhìn. Cơ thể nàng không mảnh vải che thân, bóng loáng, nổi rõ từng đường nét. Bầu ngực nàng căng tròn như lớn hơn khá nhiều, hai núm vú đỏ hồng, vòng eo thon gọn, hông nở, hai mép âm hộ hồng hào với lớp lông tơ bết lại dính sát. Nàng thật khác với lần trước, chỉ hơn hai tuần.
– Em thật khác. – Anh nói, chân bước đến.
– Khác thế nào? – Tay nàng đẩy người anh lùi lại.
– Em đẹp hơn, hấp dẫn hơn. – Thành nói, chân lại toan bước đến.
– Chưa được. Hấp dẫn hơn nhiều không? – Tâm vẫn ngăn anh lại.
Thành nhăn nhó, anh kéo tuột luôn chiếc quần lót mình xuống chân, dương vật anh căng phồng dựng đứng, bị chèn ép nảy giờ đến hơi tím lại.
– Hấp dẫn nhiều đến thế này này. – Mắt anh nhìn xuống dương vật căng phồng của mình.
– Cho anh chạm vào em đi. Anh thèm em lắm rồi. – Thành nói tiếp như van nài.
Tâm đỏ mặt vì hành động của anh thay lời nhận xét. Nhưng thâm tâm nàng thật hạnh phúc, giờ đây nàng có thể tự tin rằng mình đẹp, nỗi ám ảnh dày vò bao lâu đã là quá khứ.
Thành ôm chầm lấy cơ thể Tâm, dương vật anh nóng hổi cạ vào hai mép âm hộ nàng, Tâm rùng mình. Miệng anh tham lam ngấu nghiến hai bầu vú nàng. Tâm thở hỗn hển, vặn vẹo như né tránh anh.
– Anh… Đừng như vậy. Dễ bị phát hiện lắm. – Tâm nói trong hơi thở.
– Anh tắm nhanh đi. Rồi mình… Mình vào phòng được không? – Nàng gợi ý.
Thành sực tỉnh. Anh buông nàng ra, gấp rút tắm thật nhanh.
Tâm lau khô người, với tay lấy quần áo định mặc vào. Đột nhiên tay anh ngăn nàng lại, hai cánh tay khỏe mạnh của Thành bế bổng nàng lên. Tâm ngạc nhiên nhìn anh, chưa hiểu anh định làm gì. Thành đã mở cửa đi ra ngoài.
– Ah… – Tâm hoảng hốt, kêu nhỏ, mặt nàng úp vào ngực anh, nóng bừng lên.
Hành lang trống rỗng, tiếng ngáy của cha Tâm vang vọng rõ mồn một. Cơ thể Tâm run rẩy trong tay anh. Về phòng chỉ có mấy bước chân mà nàng thấy như cả cây số.
Thành nhẹ nhàng đặt Tâm xuống giường, anh quay lại đóng chặt cánh cửa. Anh không hề biết cửa phòng ba anh vừa khẽ khép lại.