Phần 62
Tờ mờ sáng, Thành lầm lũi đi ra khỏi khu nhà của Tâm. Anh và nàng giao hẹn tạm thời không gặp nhau tránh Diễm Phương và Kenny Trần biết họ đã nối lại tình xưa.
Kế hoạch phục thù được âm thầm vạch ra, tuy còn nhiều yếu tố rủi ro nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn.
…
– Reng… Reng… Reng…
Chiếc đèn ngủ bật sáng. Diễm Phương cau có, dụi mắt, miệng lầu bầu khó chịu. Cô kéo chăn lệch qua một bên phô bày toàn bộ thân thể trần truồng bên dưới. Cô chồm người lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, bấm nút áp lên tai.
– Ông biết giờ này là mấy giờ không hả?
– Tôi xin lỗi cô Diễm Phương. Chính mắt tôi thấy hắn bước ra khỏi khu nhà của cô Helen Thanh Tâm mới năm phút trước. – Giọng một người đàn ông vang lên trong điện thoại.
– Sao? Đúng như vậy? Ông có nhìn kỹ không? – Diễm Phương choàng tỉnh, bật dậy.
– Chính xác thưa cô. Tôi không lầm đâu. Hình của thằng đó luôn để trong túi áo tôi mà. – Ông ta khẳng định.
Chợt một cánh tay đàn ông đưa ra từ trong chăn ôm ngang ngực, kéo Diễm Phương ngã xuống giường. Cô thoáng nhíu mày, tay vẫn áp điện thoại vào tai mình lắng nghe gã kia diễn giải, mắt nhìn miệng Kenny mút chùn chụt núm vú mình.
– Thôi được rồi! Ngày mai sẽ có người mang tiền thưởng cho ông… – Cô tắt máy.
Diễm Phương nhíu mày nhìn lên trần, để mặc Kenny ngấu nghiến hai vú mình.
– Em sao vậy? Ai gọi thế? – Kenny ngẩn đầu hỏi.
– Con bé Tâm đúng là có vấn đề. Hôm đó em đã nghi là có người chạm vào điện thoại của em, thậm chí cố gắng mở khóa máy tính. Nhưng có lẽ không mở được, mà dù có thành công thì sao chứ… Mấy con số đó không nói lên bất cứ ý nghĩa gì. Em cho người theo dõi căn hộ của nó… Đúng như dự đoán, phát hiện ra nó qua đêm với thằng Thành. – Diễm Phương nói.
– Thành nào? – Kenny nheo mắt.
– Thì cậu nhân viên siêu giỏi của anh đấy. Nguyễn Xuân Thành, sinh năm 1988. Đúng không? – Diễm Phương nhếch mép nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Kenny. – Cậu ta là bạn trai đầu tiên của con bé Tâm. Em phải dày công lập kế mới chia rẻ được hai đứa nó. Vậy mà…
Diễm Phương nghiến răng trèo trẹo.
– Đừng ngơ ra đấy. Anh bị gián điệp cài vào lúc nào cũng không biết sao? Nguyên nhân à? Tự anh làm, tự anh biết đấy. Con Tâm không bao giờ bỏ qua cho anh đâu. – Cô ta nói tiếp.
Kenny bật dậy, nhíu mày suy nghĩ.
– Khốn nạn… Dám gạt tao… Nhưng mày làm được gì chứ? Tao không tin mày bới móc được bất cứ thông tin gì. – Hắn căm tức nói, mí mắt nheo lại giật giật.
– Hai bữa nay em thấy biểu hiện của con Tâm thế nào? – Kenny hỏi tiếp.
– Tốt. Bắt đầu ham thích. Em đã thử nó với Kuno, nó có vẻ thích lắm, nhưng bị kẹt ngày nên… – Diễm Phương đột nhiên nheo mắt như nghĩ ra chuyện gì.
Cô ta vùng dậy bước nhanh qua bàn máy tính, tìm kiếm thông tin gì đó. Màn hình mở lên một phần mềm quản lý hồ sơ cá nhân người mẫu của Sunshine.
– Ha ha… Tâm ah, Tâm! Em gạt chị đến đau đấy. – Diễm Phương cười nhạt. – Còn những nửa tháng mới đến kỳ kinh của em mà. Kiếm cớ hay lắm.
– Em đã bị con bé đóng kịch qua mặt rồi. Không cần ngạc nhiên. Vì đêm trên tàu, người được hưởng ưu đãi đặc biệt không phải là Tâm. – Kenny nheo mắt như nhớ lại.
– Là ai? Ai đeo mặt nạ đen? Rõ ràng đã đến tay nó mà. – Diễm Phương chồm dậy.
– Anh không biết cô gái đeo mặt nạ đen đó là ai. Nhưng Tâm có lẽ là người đeo mặt nạ xanh đêm đó. Anh đã thấy ngờ ngợ khi làm tình với cô ta. – Kenny nói nhỏ.
– Hay lắm… Tâm. Em đã thắng một không! – Diễm Phương nắm chặt bàn tay – Bây giờ đến phiên chị gỡ hòa.
…
– Anh Chen… Đã lâu không gặp!
Ông Chen ôm nhẹ thân hình Tâm, khẽ đặt lên má nàng một nụ hôn, mũi ông cố mở rộng hít đầy lồng ngực mùi hương thơm ngát trên cơ thể nàng. Ông vẫn không quên được chuyến phiêu lưu mạo hiểm nhưng đầy thú vị với Tâm ở Cần Thơ. Nhưng Tâm giờ đây đã trở thành Hoa hậu cao cao tại thượng, ông tự biết cơ hội gần gũi nàng hầu như không còn nữa. Cho đến hôm qua, Tâm điện thoại cho ông, kể một câu chuyện hoang đường nhất mà ông được nghe và nhờ ông giúp đỡ. Cuộc đời ông có lẽ chỉ có hai người phụ nữ đưa ra yêu cầu mà ông không thể từ chối, một là bà Hoàng Diệu, hai là Helen Thanh Tâm.
Đôi mắt ông liếc qua cô gái tóc ngang vai sau lưng Tâm. Một cô gái đẹp, ông chưa gặp bao giờ, nhưng dường như có nét quen thuộc. Cô ta nhìn thẳng vào mắt ông, nhếch mép cười. Ông há hốc, miệng chợt cứng lại. Tâm mỉm cười nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của ông Chen khi nhận ra bạn đồng hành cùng Nhật Vy.
– Vào trong… Vào trong rồi nói…
Ông không ngừng quan sát vẻ mặt lạnh băng của Nhật Vy, trái ngược hoàn toàn với vẻ tươi cười của Tâm.
– Đây là chị Phượng. Hai em cứ nói ý định của mình đi! – Ông Chen giới thiệu người phụ nữ gốc Hoa trước mặt.
Chị ta nheo mắt, thầm đánh giá hai nhan sắc tuyệt đẹp trước mặt mình.
– Đây là chị Nguyệt Vy. Tôi cần chị nhận chị ấy vào đây làm việc! Mục tiêu của chúng tôi là người đàn ông tên Tuyến này. Chị chỉ cần sắp xếp cho chị Vy tiếp cận hắn, chuyện còn lại là của chúng tôi. – Tâm nói, tay nàng đặt lên bàn một phong bì dày bên trên là tấm hình của Tuyến.
– Hắn… Hắn đúng là khách quen ở nơi này. Nhưng… Cô có biết nơi này làm gì không? – Chị Phượng nhìn Vy.
– Matxa… Bán dâm… Bình thường thôi mà! – Nhật Vy nhúng vai.
Ông Chen thoáng rùng mình trước vẻ mặt dửng dưng của cô ta.
Tâm sững sờ nhìn sang Nhật Vy, nàng ái ngại cho cô. Đây là kế hoạch của Thành, anh điều tra được nơi này là địa điểm tên Tuyến thường lui đến. Chiếc laptop đó là vật bất ly thân của Tuyến, chỉ những nơi như thế này, hắn mới rời tay khỏi nó. Ông Chen bố trí thêm một gã phục vụ tại phòng giữ đồ theo yêu cầu của Tâm. Hắn có nhiệm vụ, nhận chìa khóa của Nhật Vy tuồn ra từ bên trong, mở khóa tủ, cắm usb vào, mở máy. Con bug của Thành đã cài trong máy sẽ làm mọi chuyện còn lại. Trả lại chìa khóa về chỗ cũ, ngay cả Tuyền cũng không nhận biết được chuyện gì đã xảy ra.
– Nhưng… Tôi đâu biết được lúc nào hắn tới mà gọi cho cô chứ? Hắn lại quen rất nhiều đào ở đây, tôi sợ… – Chị Phượng hỏi.
– Tôi sẽ đến đây làm… như một nhân viên của chị… Chị không cần đối xử khác biệt gì với tôi… Chỉ cần chị nhớ đến giao hẹn của chúng ta. Vậy là được rồi! – Nhật Vy lạnh lùng nói.
Tâm hoảng hốt nhìn qua Nhật Vy. Cô ta mím môi gật đầu kiên quyết.
Helen Thanh Tâm quá nổi tiếng, chị Phượng nhận ra ngay khi cô ta bỏ mắt kính đen xuống. Nhưng cô gái bên cạnh cũng rất xinh đẹp, so sánh với những chị em ở đây như thiên nga so với bầy vịt xiêm, nhưng chị không nhận ra được thân phận của cô ta. Nhưng đi chung với Hoa hậu Điện ảnh Helen Thanh Tâm không thể là một người bình thường, vậy mà cô ta lại muốn vào đây chấp nhận thân phận mà cả xã hội khinh rẻ. Chị Phượng không tưởng tượng được loại mục tiêu nào để một cô gái như cô chấp nhận hy sinh như thế.
…
– Em không được từ chối… Ông Kenny và Poison dù sao cũng là đối tác quan trọng của Sunshine. Chuyện mối thù cá nhân của em chị biết, nhưng đây là mối quan hệ ngoại giao của công ty. – Giọng Diễm Phương vang lên trong điện thoại.
– Dạ… Em biết rồi chị… – Tâm mím môi nói nhỏ.
Tâm tắt máy. Bàn tay nàng tái nhợt bóp chặt chiếc điện thoại của mình. Diễm Phương dùng danh nghĩa cty ép nàng tham dự buổi tiệc Noel tổ chức tại nhà Kenny, đúng đêm Noel. Nàng lại có hẹn bí mật với anh.
…
– Cậu ngồi xuống đó đi.
Thành im lặng quan sát người đàn ông đạo mạo trước mặt mình. Ông ta là Chủ tịch Cty Poison, là đại diện tại Việt Nam của một đường dây mại dâm xuyên quốc gia, là kẻ thù không đội trời chung của nàng và cũng là mục tiêu hủy diệt của anh.
– Cậu biết tại sao tôi gọi cậu lên đây không? Kenny mỉm cười nhìn Thành.
– Dạ, tôi không biết. – Thành quả thật chưa bao giờ làm việc trực tiếp với Kenny, vì cấp bậc của anh trong cty còn quá thấp.
– Tối Noel này… 24/12 tôi có tổ chức một buổi tiệc tại nhà. Vì sự đóng góp rất lớn của anh đối với cty trong thời gian qua, tôi có lời mời anh tham dự. – Kenny đưa tay chặn ngang lời Thành muốn nói.
– Tôi biết anh còn trẻ, có thể bận hẹn hò với người yêu hay bạn gái trong đêm này. Nhưng anh đừng lo, cứ mang bạn gái đến chung. – Kenny mỉm cười. – Vì buổi tiệc có rất nhiều đối tác quan trọng của Poison, nên có liên quan đến mảng bán hàng online của anh đấy. Thế nhé.
Thành mím môi, gật đầu. Anh biết mình không có cơ hội từ chối, đặc biệt là mục tiêu vẫn chưa đạt được.
…
– Sao? Em cũng được mời? Sao trùng hợp vậy? – Thành nhíu mày, nói nhỏ trong điện thoại.
– Ừ… Em cũng thấy lạ… Dường như có gì đó không ổn… – Tiếng Tâm lo lắng vang lên.
– Thôi! Chắc không sao đâu. Họ làm sao biết được chuyện mình quay lại với nhau chứ! Yên tâm đi nhé… Tối nay anh qua với em nhé… – Thành nói nhỏ, hàm răng vô tình nghiến nhẹ lên môi mình.
– Dạ… – Tâm nói nhỏ, hai má nóng bừng lên.
Thành đặt điện thoại xuống bàn, miệng anh cười thật tươi. Không hề để ý đến một đôi mắt đẹp, đượm buồn, đang quan sát mình từ xa.
Đột nhiên ánh mắt Thành lóe lên, cái icon dưới góc màn hình anh nhấp nháy liên tục. Anh click lên nó, trán anh nhăn lại. Anh phát hiện rất nhiều biến động chuyển khoản đang diễn ra trong hệ thống quản lý tài chính của Poison. Họ đang quét dọn các khoản tồn đọng chưa kịp xử lý. Bàn tay Thành rịn mồ hôi ướt đẫm, dường như có một kế hoạch nào đó đang âm thầm chuẩn bị.
…
– Hạnh… phòng 16, Vy… Lên phòng 23…
Một cô gái son phấn lòe loẹt, liếc xéo Nhật Vy, nhếch mép cười.
Nhật Vy mím môi bước vào căn phòng mang số 23. Mùi thuốc lá hòa lẫn mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô. Một gã đàn ông trần truồng nằm chễm chệ trên giường, hai mắt sáng rỡ nhìn thẳng vào cô.
Nhật Vy thở dài, đóng chặt cánh cửa sau lưng mình. Những mảnh vải trên người cô rơi xuống, thân thể của người từng mệnh danh xứng đáng cho ngôi vị Hoa hậu Điện Ảnh phơi bày trước mặt một gã đàn ông say mèm thấp kém. Gã lao vào cô, ngấu nghiến, hùn hục như một con lợn đói ba ngày.
Nhật Vy nhắm mắt lại, cô không có bất kỳ cảm xúc gì. Từ sau chiều hôm đó, cô xem mình như người đã chết, thể xác chỉ là nơi trú ngụ tạm thời, không có bất cứ giá trị gì hết. Cho đến khi trả được mối thù đó, cô sẽ trả nó về với cát bụi.
– Hai ngày nay hắn không tới! Bây giờ làm thế nào? – Giọng Tâm lo lắng vang lên trong điện thoại.
– Anh cũng không biết. Hắn mang cả balô vào Cty ngủ luôn trong căn phòng đó, hầu như không đi ra ngoài. – Thành nói.
– Em sợ Nhật Vy chịu không nổi! – Tâm bồn chồn.
– Haizz… Anh cũng không biết làm thế nào. Thật tội nghiệp cô ta… Em đã chuyển các số liệu của anh cho anh Chen chưa? Sao tới giờ còn chưa có thanh tra xuống? – Thành hỏi lại.
– Em chuyển ngay lúc đó rồi. Nhưng anh Chen nói số liệu này họ phải nghiên cứu rồi mới thành lập đoàn kiểm tra. Liệu hắn có hủy hết số liệu trong laptop không? – Tâm hỏi.
– Không. Hắn chỉ nghi ngờ thôi, hắn không đủ khả năng truy ra dấu vết anh cài trong hệ thống đâu. Vả lại, nếu hắn thật sự hủy đi, thì đã không cần thằng Tuyến túc trực bên cạnh. Anh chỉ hy vọng đoàn thanh tra xuống sẽ run cây dọa khỉ. – Giọng Thành trầm trầm.
– Vậy tối nay thế nào?
Đột nhiên Tâm hỏi qua chuyện khác, giọng nàng bồn chồn lo lắng.
– Anh cũng không biết. Anh thật lỗ mảng tự thân xâm nhập vào Poison, nhưng thật sự lúc đó anh cũng không biết được mối quan hệ giữa Diễm Phương và Kenny – Thành thở dài. – Diễm Phương chắc chắn thừa cơ phá anh… Giờ mình chỉ biết diễn hết khả năng, như đã bàn với nhau. Anh tuy chia tay nhưng còn vương vấn tình cảm với em, nhưng em thì lạnh lùng, căm ghét anh. Anh nghĩ họ chỉ vừa phát hiện ra thân phận của anh và nghi ngờ mục đích làm việc tại Poison của anh thôi. Nhưng chưa có chứng cứ rõ ràng, họ không thể xoay mặt lạm hại chúng ta được. Và nhất là em, giá trị lợi dụng của em còn rất cao, Diễm Phương không dễ dàng buông tha việc lôi kéo em vào đường dây của cô ta đâu.
Anh có cảm giác tối nay sẽ là một cửa ải khó vượt qua của anh và nàng.