Phần 6
– Tâm ơi! Con dậy chưa?
Tâm và Thành đang trần truồng ôm nhau ngủ trên giường. Bất chợt choàng tỉnh vì tiếng gọi của chú Thuận vang lên bên ngoài. Thành hoảng hốt nhảy xuống giường, mặc quấn áo vào. Tâm còn hoảng sợ hơn anh, nàng trùm chăn kín qua đầu, run lẩy bẩy.
– Tâm ơi! Con có thấy thằng Thành đâu không? – Ông Thuận hỏi tiếp.
– Dạ. Con… không thấy ảnh đâu hết. – Tâm lo lắng la lên.
Thành cúi xuống hôn vội nàng một cái rồi tiếng về phía cửa sổ. Anh hé cửa nhìn ra ngoài, thấy tấm lưng to lớn của cha mình ngay trước cửa phòng. Thành hoảng hốt thụt đầu vào, nhẹ nhàng khép cửa lại, leo ra bằng đường cửa sổ quá mạo hiểm.
– Tâm ah! Đi tắm biển đi con! – Chợt giọng nói cha nàng vang lên bên ngoài.
– Dạ! Cha và chú Thuận xuống biển trước đi! Con thay đồ bơi xuống liền. – Tâm nói.
– Không! Cha chờ con đấy! Nhanh lên. – Ông Sơn chợt trở nên cứng nhắc.
Tâm bật dậy tung chăn ra, nàng mau chóng mặc bộ đồ bơi còn ẩm ướt, treo trên đầu tủ. Nàng chạy vào toilet, bằng tốc độ nhanh nhất vệ sinh mặt mũi, súc miệng. Nàng có cảm giác mình đang bị nghi ngờ, thời gian kéo dài càng dài thì càng nguy hiểm. Nàng chỉ cần ra ngoài kéo cha mình và chú Thuận xuống biển là Thành có thể lẻn ra khỏi phòng an toàn.
Mắt Tâm nhìn Thành đang thấp thỏm nhăn nhó, ra hiệu cho anh tránh đi.
Tâm choàng áo khoát ngoài lên, tay xoay nắm cửa đi ra ngoài. Chào đón nàng là bốn con mắt dò xét. Chú Thuận còn cười cười, chỉ có cha nàng là đang chăm chăm quan sát từng biểu hiện nhỏ trên mặt nàng. Tâm cố gắng bình tĩnh, nhoẻn miệng cười, tay đưa ra sau toan đóng cửa lại.
– Khoan đã, cha mượn toilet của con chút! – Ông Sơn xăm xăm bước đến.
– Ơ! Cha…
Tâm định ngăn lại nhưng chưa kịp thì ông đã đẩy rộng cánh cửa đi vào, chú Thuận cũng bước vào ngay sau lưng ông. Tâm muốn rụng rời, nàng úp mặt vào bức tường ngoài cửa, hai vai run rẩy, chờ đợi tiếng hét của cha nàng từ bên trong.
Ông Sơn nét mặt hầm hầm nhìn quanh khắp căn phòng. Chiếc giường nhàu nát, hai chiếc gối lăn lóc dưới đất, quần áo ngủ của Tâm vứt bừa bãi dưới sàn nhà.
Mắt ông lóe sáng, nhìn chằm chằm cánh cửa toilet đóng im ỉm cuối phòng. Ông Sơn hầm hầm bước đến.
Chú Thuận nhìn theo bóng lưng của ông bạn gìa mình. Ông than khổ, con mình có lẽ đã gây ra đại họa đây. Nếu thật sự là vậy, người làm cha như ông chắc chỉ còn cách chai mặt qua xin lỗi rồi hỏi cười Tâm về làm con dâu.
Chợt ông thấy cánh cửa tủ khẽ run nhẹ. Ông nheo mắt lại, qua khẽ hở ông thấy đôi mắt sáng của Thành đang nhìn mình như cầu cứu. Ông Thuận quyết định thật nhanh, bước về phía phòng tắm ngay sau lưng ông Sơn, bàn tay ông ngoắc ngoắc chỉ ra cửa.
Thành bừng tỉnh, khẽ mở cửa, rồi khép lại nhẹ nhàng, chân anh bước thật khẽ. Vừa ra đến cửa anh chạy vù lướt qua Tâm, làm cả mái tóc nàng thổi tung lên. Tâm vẫn úp mặt vào tường như chịu phạt, không hay biết gì.
– Đâu đâu, thằng Thành mà dám làm vậy! Để tôi đánh què giò nó.
Tiếng chú Thuận nói vang ra cả bên ngoài, chú cố tình đứng chắn ngang trước cửa toilet ngăn tầm nhìn của ông Sơn.
– Không có. Tụi mình hình như nghi oan cho tụi nó rồi. – Ông Sơn không giấu sự nhẹ nhõm trong lời nói của mình.
Ông đi ra ngoài, ngang qua cánh tủ khép hờ, chần chừ một chút rồi mở ra. Trống rỗng. Chỉ có vài ba bộ quần áo của Tâm.
Tiếng cửa phòng đóng sập lại. Hai vai Tâm run lên, nàng chờ cơn bão giận dữ của cha mình. Chợt một bàn tay ấm áp đặt lên vai nàng, Tâm quay lại ánh mắt cha thật hiền từ yêu thương, pha chút áy náy nhìn nàng.
– Con nhức đầu ah? Sao úp mặt vào tường vậy? – Ông nói.
– Dạ, con… hơi nhức đầu một chút. – Tâm lúng túng.
Mắt nàng lén liếc sang cánh cửa phòng đóng kín, bắt gặp vẻ mặt cười cười của chú Thuận, Tâm đỏ bừng cả mặt. Chú hình như đã phát hiện ra, nhưng cha nàng lại không biết gì. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
– Con chào Ba. Con chào chú Sơn.
Bất chợt giọng Thành vang lên, không phải từ phía cửa phòng mà ngay sau lưng nàng. Tâm sững sờ quay lại. Anh vẫn mặc bộ quần áo đó nhưng thấm ướt như đổ nhiều mồ hôi, đầu tóc cũng ướt rối bời.
– Con đi đâu vậy? Hại ba và chú Sơn đi tìm sáng giờ! – Chú Thuận trách.
– Dạ, con xin lỗi. Tự nhiên sáng sớm không ngủ được nữa nên ra ngoài chạy bộ một chút thôi mà. – Thành nói lưu loát như có chuẩn bị từ trước.
– Rồi. Đủ người rồi. Xuống tắm biển thôi. – Ông Sơn vui vẻ đề nghị.
Ông đi thẳng phía trước, chú Thuận mỉm cười đi theo. Đi ngang qua Thành, chú đưa tay lên cốc đầu anh một cái nhẹ. Thành nhăn nhó, tay xoa xoa đầu mình. Anh quay sang bắt gặp ánh mắt trợn tròn lên của Tâm. Thành cười cười, ngón tay đưa lên ngang miệng, suỵt một cái ra vẻ bí mật.
…
Chuyến đi Vũng Tàu kết thúc cũng đồng nghĩa với việc Tâm phải về quê. Dù phải chờ kết quả thi Đại học của Tâm, nhưng không có lý do gì ở lại nhà chú Thuận đến những hai tuần.
Chú Thuận và Thành ra tận bến xe để tiễn cha con Tâm. Trong giây phút chia tay, nàng không giấu được nước mắt của mình. Nàng không ngại cha mình biết, vì trước sau gì cũng thế. Tâm đã xác định tình yêu của mình với anh.
Ông Sơn cười khổ. Chỉ một tuần thi đại học, chưa biết kết quả thắng thua thế nào, con gái ông đã bị gạt mất trái tim. Không biết về nhà, kể lại có bị vợ mắng không đây.
Thành ngơ ngác nhìn theo bóng nàng sau lớp cửa kính xe đò. Anh bóp chặt bàn tay để kiềm chế mình không rơi nước mắt. Hai tuần thôi mà. Hai tuần sau Tâm lại lên.
Chú Thuận chỉ vỗ vỗ vai con trai như an ủi. Ông thầm than, thời gian qua nhanh thật. Mới ngày nào Thành chỉ bi bô trong vòng tay ông, giờ nó đã biết yêu.
Ông chợt nhớ đến đêm đó, bắt gặp Tâm trong buồng tắm. Chuyện xảy ra vô tình đó, ông sẽ chôn chặt trong lòng cho đến chết.