Phần 58
Cơn gió lành lạnh trời đêm làm Tâm thoáng rùng mình. Nàng bần thần nhìn quan cảnh trước mắt mình. Những tòa nhà san sát phủ kín những con đường đèn nhỏ li ti, toàn cảnh thành phố Singapore bên dưới thu nhỏ như mô hình đồ chơi.
Vừa đăng quang được hai tháng, hợp đồng quảng cáo, sự kiện liên tục đến với Tâm. Nhiều đến nổi nàng choáng ngộp, không có thời gian để thở. Phụ tá đắc lực bên nàng là Thiên Hà, con gái rượu của Bà Hoàng Diệu. Cô bé khăng khăng nghỉ làm ở đoàn phim theo nàng, dù mẹ cô ta cũng không ngăn cản được, cuối cùng Tâm phải thương lượng với Diễm Phương nhận Hà làm thư ký riêng cho nàng.
Tất nhiên, Tâm cũng không nói với Diễm Phương gia thế của Hà. Cô bé không tiểu thư chút nào khi dính đến công việc, nhắc nhở nàng từng chút một như một chiếc máy: Giờ ăn, trang điểm, tập thể dục, vệ sinh, ngủ trưa, trang điểm, dự tiệc, chụp hình… ra rả suốt ngày. Tâm không có thời gian tiếp thu hết những thay đổi xoay quanh mình, chúng lướt qua như một giấc mơ. Tặng phẩm đắt tiền chất đống, mặc Hà kiểm tra xếp vào tủ cho nàng, tự cô bé quyết định sử dụng món trang sức nào cho nàng trong những dịp khác nhau. Đối với nàng, sự lấp lánh của kim cương giờ đây như một thứ tất yếu, không còn lạ lẫm suýt xoa như ban đầu.
Chuyện của Phát dần lắng xuống. Anh ta được chữa trị tại Mỹ suốt thời gian vừa qua, hai chân dần lấy lại cảm giác, tuy đi đứng vẫn cần Thục nâng đỡ, nhưng đã tốt hơn nhiều. Tâm cũng thầm mừng cho Phát và Thục, sự kiên nhẫn tận tình của cô ta cuối cùng cũng lay động được trái tim đa tình của Phát. Nàng cũng thoáng buồn, không phải vì ghen, mà vì cảnh trống vắng của mình. Buổi tối nàng có thể buông thả lao vào vòng tay đàn ông, nhưng sáng tỉnh dậy luôn cảm thấy trống vắng, hụt hẫng.
Lần này sang Singapore, nhóm người mẫu Cty Sunshine đi theo gồm có 7 người. Họ đều được cử đi thực hiện các hợp đồng diễn, chụp hình riêng biệt. Chỉ có Tâm là ngồi lại khách sạn không có gì làm, chờ đợi Diễm Phương.
– Tin Tin…
Tiếng chuông cửa, Tâm giật mình trở lại thực tại. Nàng cúi đầu chỉnh lại chiếc khăn tắm quấn ngang người, rồi bước ra mở cửa. Diễm Phương khoanh tay trước cửa, mỉm cười nhìn nàng.
– Sao chưa thay đồ? – Cô ta bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng.
– Em chưa biết lát đi đâu, nên không biết mặc gì nữa! – Tâm nói.
– Con bé Hà đâu rồi? – Diễm Phương hỏi.
– Ah… Em cho cô ta đi mua sắm rồi, ở đây em cũng không cần gì. – Tâm mở tủ quần áo, trả lời không quay lại nhìn cô ta.
Đôi mắt Diễm Phương lóe sáng, con bé Hà đó là mối đe dọa cho kế hoạch của cô đêm nay. Ban đầu miễn cưỡng đồng ý cho Tâm thu nhận Hà, nhưng chỉ sau một tuần đầu tiên Diễm Phương bắt đầu hối hận. Mối quan hệ của Tâm và Hà dường như không bình thường, giữa họ tồn tại một sự tin tưởng vượt trên cả tình bạn. Lần đi Singapore này, Diễm Phương đã thu xếp từ lâu, nhưng Tâm kiên quyết mang Hà theo, cô đành nhượng bộ.
– Mặc cái này đi… – Diễm Phương bước đến kéo chiếc váy Versace còn nguyên tem trong tủ áo của Tâm.
– Cái này… Hình như hơi hở đó… Mà tối nay mình đi đâu chị? – Tâm ướm thử nó lên người, tiện thể hỏi.
– Ah… Tối nay là bữa tiệc riêng trên du thuyền của ông tỷ phú thời trang nổi tiếng thế giới… Fashion Cable TV… Em biết chứ? – Diễm Phương nói nhỏ như một chuyện thường nhật.
– Hả? Du thuyền Fashion Cable TV? – Tâm giật mình quay lại nhìn Diễm Phương. – Chị nghiêm túc?
– Ừ… – Diễm Phương đắc ý nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tâm – Du thuyền của ông ta đi khắp thế giới, chiêu mộ người mẫu, tự sản xuất chương trình, đưa lên kênh truyền hình riêng. Đây là một cơ hội hiếm có, nếu lọt vào mắt xanh của ông ta, em sẽ bước ra khỏi lũy tre làng của thời trang Việt Nam.
Tâm lẩm bẩm… Nổi tiếng trên toàn thế giới ư? Nếu thế thì danh vọng đó có giúp nàng thực hiện lời thề với Duyên không, trả được thù không? Dĩ nhiên Tâm hiểu không chứng không cớ, nàng không thể buộc tội những gã đàn ông đó. Nhưng Kenny Trần kinh doanh thời trang, nếu địa vị tiếng nói của nàng có sức ảnh hưởng lớn, hoặc một người khác có quyền lực thật lớn sẵn sàng giúp nàng, có thể chèn ép hắn đến mức phá sản. Nhưng danh tiếng của nàng hiện tại xa xa mới đủ, còn đối tượng có quyền lực khuynh đảo tạo mưa tạo gió thì nàng chưa gặp, cho đến hôm nay…
– Vì thế… Chị phải thẳng thắng với em thế này… Họ là những người đàn ông quyền lực… Không quen nghe người khác từ chối… Em hiểu chứ? Cùng lắm thì như một đêm buông thả vui chơi của em thôi… – Diễm Phương nói.
Tâm rùng mình, nhìn cô ta qua tấm gương. Nàng cảm thấy bất an, dường như sự việc không đơn giản như cô ta nói. Giống như một đêm buông thả của nàng ư? Sao giống được chứ? Nàng không phải là một phụ nữ lăng loàn, bạ ai cũng ngủ? Những lần nàng chủ động thật sự chỉ có Hào Nam, Phát và ông Chen, họ đều là những người bạn thân thiết. Duy chỉ có ông Huỳnh Trân là một cuộc đánh đổi đầu tiên của Tâm. Đêm nay sẽ là một cuộc đánh đổi thứ hai sao?
– Cho dù ông ta muốn chị, chị cũng không từ chối. Em hiểu không? – Diễm Phương thấy dáng vẻ chần chừ của Tâm.
– Dạ… Em hiểu rồi… – Tâm gật đầu nói nhỏ.
Tâm thoáng đỏ mặc nhìn chiếc váy xanh ôm khít cơ thể mình. Nó không quá mỏng, nhưng toàn bộ chiếc váy như một mảnh vải khoác lên thân, phía trước túm lại bằng một chiếc Logo Versace đính đá quý lấp lánh ngay dưới rốn, một khoảng trống thật rộng giữa hai vú căng phồng, bên dưới xẻ váy hút tới sát mép quần lót của nàng. Tâm loay hoay tháo miếng dán ngực định che hai núm vú của mình, thì Diễm Phương ngăn lại.
– Không cần đâu… Ở Singapore, ai phạt em mà em sợ chứ?
– Nhưng… – Tâm ngượng ngùng.
– Đây… Khoác áo choàng lên, không ai thấy đâu. Trình diễn thời trang nước ngoài rất thoáng, họ không bị bắt che đậy như mình đâu. Đi thôi. – Diễm Phương khoát cho nàng một chiếc áo choàng dệt bằng lông thỏ trắng.
Bến cảng Singapore thật lớn. Du thuyền neo đặc kín, đủ mọi kích cỡ, đa phần là màu trắng. Tâm có cảm giác mấy chiếc du thuyền của đại gia Sài Gòn mà tối ngày được tung hô trên mặt báo, chỉ là hạng bét so với nơi này.
Tâm khép chặt chiếc áo khoát, lầm lũi bước theo chân Diễm Phương. Tiếng gót giày gõ vang trên thành cầu cảng vang lên rõ mồn một trong bóng đêm. Một chiếc canô nhỏ đang chờ họ.
Gió biển thật lạnh. Chiếc canô chòng chành vượt qua những ngọn sóng lao đi trong đêm. Tâm nheo mắt nhìn về phía trước, có ánh đèn le lói ngoài xa xa. Chiếc canô càng đến gần, ánh đèn đó càng tách ra thành nhiều cái nhỏ. Sau mười phút, hình dáng một chiếc du thuyền trắng dần hiện rõ trong mắt Tâm. Nó thật to, to đến nỗi bến cảng du thuyền kia không tiếp nổi. Hình dáng góc cạnh lạnh lùng ngạo nghễ nổi bật giữa nền biển đen.
Chiếc canô lướt quanh thân nó cứ như một con chó nhỏ chạy quanh chân con voi, chậm rãi cập vào một chiếc cầu thang nhỏ bắt chéo trên thân tàu.
Diễm Phương không nói không rằng bước lên trước, Tâm lặng lẽ bước lên theo. Vừa lên đến thành tàu, Tâm suýt la lên khi thấy một bóng đen lù lù trước mặt mình. Một gã da đen, mặc vest đen, đứng chận trước hai người, nhe hàm răng trắng nhởn nổi bật.
– Here is our invitation. – Diễm Phương rút ra một bì thư đưa cho gã.
Gã nhận lấy, đọc lướt qua, rồi mỉm cười gửi trả lại cho Diễm Phương.
– Sorry, madam. I’ve ordered to personal check every guest on board. – Gã lịch sự ngăn Diễm Phương bước tới.
– What? I don’t believe it… Ok, get it over… quickly. We don’t have all night. – Diễm Phương càu nhàu.
Tâm cũng ngỡ ngàng nhìn Diễm Phương bị lục soát và kiểm tra ví xách tay. Trong nước chưa có ai dám đối xử với hai nàng như vậy. Nàng có cảm giác mình thật nhỏ bé.
Bàn tay gã vuốt dọc váy của Diễm Phương, nắn nhẹ hai vú căng tròn của cô ta. Diễm Phương nhíu mày, hai tay nắm chặt. Hắn cảm nhận hai núm vú của cô săn lại cộm lên dưới lớp vải. Hắn nhếch mép, vuốt hai tay vòng ra sau mông cô xoa nắn thật chậm, mũi hắn hít hà sát ngực cô. Hắn chậm rãi vuốt xuống đùi, luồn tay vào váy cô, giữa hai đùi đi cao lên dần. Diễm Phương nghiến răng khó chịu, ánh mắt như lửa chằm chằm vào hắn.
– Ok. Sorry about that. Hope you don’t mind. – Hắn nói cho qua chuyện, xoa xoa tay bước qua Tâm.
Tâm hoảng hốt, toan lùi người lại, thì Diễm Phương đã nắm tay trấn an nàng. Tâm mím môi nhìn bàn tay hắn mò mẫm trong áo khoát của nàng. Nàng thoáng rùng mình, cảm nhận bàn tay thô kệch của hắn cố tình lướt qua lướt lại hai núm vú nàng. Theo phản xạ tự nhiên, Tâm co rúm đôi vai lại, muốn giảm bớt va chạm giữa ngực mình và bàn tay dơ bẩn của hắn. Nhưng vô tình nàng tạo khẽ hở cho bàn tay hắn lướt vào ôm trọn một bên vú của nàng.
– Ahhh… Buông ra… – Tâm hét lên bằng tiếng Việt.
– Ohhh… I’m sorry.
Gã nuối tiếc rút tay ra chậm chậm, cố tình chà sát núm vú của nàng dọc hết chiều dài của lòng bàn tay. Tâm mím môi, mắt rưng rưng. Nàng cảm thấy bị sỉ nhục, lâu lắm rồi nàng không bị sàm sỡ trắng trợn như vậy.
Hắn không bỏ qua dễ dàng cho nàng. Bàn tay tiếp tục du thám khắp nơi dưới váy Tâm. Cặp mông tròn mịn màn mát rượi, cặp đùi thon dài, hai mép thịt ấm áp dưới lớp quần ren mỏng, lần lượt bị hắn vuốt ve từng ly một. Hai má Tâm đỏ hồng, hơi thở hơi nặng. Chưa bao giờ nàng bị một người đàn ông nước ngoài sàm sỡ như vậy. Sự khác biệt về sắc tộc có gì đó rất lạ vượt ra ngoài sự hấp dẫn giới tính thông thường.
Gã da đen đưa bàn tay lên mũi ngửi, rồi nhếch môi cười hềnh hệch nhìn theo bóng lưng hai cô gái Châu Á khuất cuối hành lang. Bất chợt, một giọng nói khác vang lên sau lưng hắn:
– How dare you’re touching the boss’s women! Bloody bastard. – Một gã da trắng bước ra từ góc khuất, nghiến răng như ghen tị.
– Ha ha… I have ordered, mate! The most pleasant mission ever! – Gã quay lại bật cười.
– Order? Who gave you that order?
– The boss, of course. They’re having some sort of secret deal on that young girl. – Gã nuối tiếc nhìn theo bóng lưng Tâm.
Tâm mở tròn hai mắt ngạc nhiên trước quan cảnh bên trong. Nàng chưa bao giờ đến một nơi sang trọng hào nhoáng như thế. Thảm nhung thật êm chân, quanh tường khảm đá lấp lánh, chỉ tường mạ vàng óng ánh. Đây mới đúng là sự xa hoa đến cùng cực.
Tâm còn hậm hực vì sự xúc phạm vừa rồi của gã bảo vệ. Đầu ngực nàng vẫn truyền đến cảm giác ray rứt, theo bước chân của nàng cọ vào lớp vải váy mỏng manh, nhột nhạt khó chịu.
Một người đàn ông Phương tây mặc vest đen, cúi người chào hai nàng một cách lịch sự. Ông ta mời hai người đi sâu vào trong, xuống một chiếc cầu thang đến trước hai cánh cửa đóng kín.
Cánh cửa mở ra. Âm nhạc cuồng loạn, ánh đèn chớp lóe liên tục, làm Tâm thoáng nhăn mặt. Nàng không nghĩ rằng một nơi sang trọng như thế này lại có loại hình giải trí này.
Người đàn ông đó đứng nép qua một bên nhường đường hai người đi vào.
Diễm Phương quay lại cởi áo khoác cho Tâm, đưa luôn vào tay người đàn ông kế bên. Ông ta lén liếc qua ngực Tâm, trong tầm mắt của ông ta, hai núm vú nàng cộm nhô lên hẳn dưới lớp vải. Ông ta thầm nuốt nước miếng.
Bên trong khá đông người, mùi nước hoa thơm ngát, mùi rượu thoang thoảng khắp nơi. Nơi đây hội tụ đủ loại người, đủ loại sắc tộc nhưng Tâm vẫn nhận ra một điểm chung. Đó là những người đàn ông đều có vẻ thành đạt giàu có và những người phụ nữ đều rất trẻ và đẹp. Tâm ngỡ ngàng cảm giác mình thật nhỏ bé, xung quanh hai người đều hội tụ những mỹ nhân hiếm thấy, họ nhảy múa quay cuồng khắp nơi. Mỗi người mỗi sắc không chênh lệch nhiều, điều này dù trong bất kỳ buổi diễn thời trang hay cuộc thi hoa hậu nào mà nàng từng tham dự cũng không thể có.
Len lỏi xuyên qua đám đông, Diễm Phương dẫn Tâm đến cuối căn phòng, nơi đặt một chiếc ghế salon lớn.
– Ông ta là Henry Parkson. Chủ tịch tập đoàn Fashion Cable TV. – Diễm Phương nói nhỏ vào tai Tâm.
Tâm gật đầu, ánh mắt thầm dò xét người đàn ông đó. Ông ta là một người Phương Tây, da trắng, béo mập, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền vàng thật lớn. Mặt dây chuyền là hình Logo hình viên kim cương của Fashion Cable TV, đính hột xoàn lấp lánh. Hai tay ông ta ôm gọn hai cô gái Châu á tóc đen xinh đẹp, giống nhau như hai giọt nước, có lẽ họ là chị em sinh đôi.
Diễm Phương bước đến, mỉm cười với ông ta. Ông Henry nheo mắt, rồi mừng rỡ đứng bật dậy, đưa tay kéo Diễm Phương vào lòng ôm gọn trong hai cánh tay. Tâm nheo mắt nhìn cử chỉ của ông ta. Nàng biết ôm nhau đối với văn hóa Tây Phương mà nói chỉ được xem như chào hỏi thông thường. Nhưng cử chỉ ông ta hơi lạ, hai bàn tay to lớn mập ú như nải chuối của ông ta vuốt dọc bờ lưng cong của Diễm Phương rồi đặt cố định lên mông cô ta.
Diễm Phương nói vào tai ông ta gì đó, Tâm không nghe được vì âm thanh ồn ào xung quanh. Ông ta ngẩng đầu nhìn Tâm, đôi mắt lóe sáng.
Như được Diễm Phương căn dặn trước ông Henry chỉ lịch thiệp đón lấy tay Tâm, đặt lên đó một nụ hôn phớt qua.
Ông ta quay lại ra hiệu. Hai cô gái kia ngúng nguẩy, liếc xéo Tâm và Diễm Phương rồi dịch sang một bên nhường chỗ.
– You’re very beautiful. – Ông ta nói sát tai Tâm, hơi rượu nồng đậm khẽ phả lên vành tai nàng.
– Thank you. – Tâm hơi đỏ mặt.
– Cheers… To our beauty and wealthy… – Ông ta nâng cao ly rượu trong tay, mời Diễm Phương và Tâm.
Men rượu cay nồng làm mặt Tâm đỏ bừng lên, nàng không nghĩ loại rượu này lại nặng như vậy, một hơi cạn ly làm nàng choáng váng.
– Good… Here you go… Have some more. – Ông ta vui vẻ rót thêm rượu vào ly Tâm.
Qua ba ly Tâm đã chếch choáng vì hơi mem, men rượu bốc lên làm nàng lâng lâng dễ chịu. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc xung quanh trở nên sôi nổi dồn dập phấn khích điên cuồng. Điều mà trước giờ Tâm chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Diễm Phương đứng lên Thành đầu uốn éo. Vũ điệu của cô ta rất nhẹ nhàng chậm rãi không hề dồn dập thúc ép như tiếng nhạc cuồng loạn xung quanh nhưng từng cái vặn mình, lắc hông đều hòa hợp, khêu gợi đến cùng cực. Diễm Phương đưa tay ngoắc ngoắc về hướng Tâm, nhưng nàng chỉ mỉm cười lắc đầu e ngại. Cô ta lại kéo tay ông Henry đứng lên, ông ta bật cười ha hả ôm chầm lấy cô ta, hai tay không ngừng vuốt ve mơn trớn khắp người Diễm Phương.
Tâm cảm thấy hơi khó chịu trong người, men rượu, tiếng nhạc và ảnh hoang đàng trước mắt, làm nàng nóng hừng hực như muốn cởi bỏ hết mọi thứ trên người.
Tâm lặng lẽ đứng dậy, hai chân xiêu vẹo đi ra ngoài.
Tâm khép cánh cửa buồng vệ sinh lại, đóng nắp bồn cầu ngồi xuống. Hai tay nàng day day hai bên đầu mình, hy vọng men say mau chóng tan đi.
Đột nhiên nàng nghe tiếng cửa toilet bật mở, tiếng gót giày cao gót nệm cộp cộp trên sàn nhà.
– Who are they anyway? – Một giọng nữ nói tiếng Anh trọ trẹ không chuẩn.
– They’re the two famous Vietnamese model. The older one, her name is… Phuon… or something like that, the younger one… is Helen… You know what… I’ve heard that our boss have some special treat for her tonight. – Một giọng nữ khác nói tiếng Anh như người bản xứ.
Tâm bắt đầu chú ý đến câu chuyện của họ. Ngoại ngữ của nàng chỉ đạt chuẩn trung bình ở trường, nhưng ít ra nàng cũng đoán được loáng thoáng họ đang nói về mình và Diễm Phương.
– Special treat? – Cô gái kia hỏi lại.
– Hi hi… You will see. But for now, you just need to remember this. Here are two masks… The black one is for Helen, The purple one for Phuon… Ok? Don’t mix it.
Tiếng cửa đóng lại. Hai cô gái đi ra ngoài bỏ lại Tâm bồn chồn lo lắng bên trong. Nàng mím môi nhớ lại từng câu từng chữ họ nói với nhau, cố gán ghép nó với vốn tiếng Anh hạn hẹp của mình. Họ sẽ đưa cái gì đó màu đen cho mình, chỉ dành riêng cho mình. Tâm cảm thấy lo lắng, bất an mãnh liệt. Nàng định bụng nói chuyện này với Diễm Phương để nhờ cô ta can thiệp giúp mình.
Tâm sững sờ nhìn Diễm Phương đang ngồi trên đùi ông Henry. Cô ta ngửa lên mặt cười khúc khích, mặc ông ta rúc mặt vào ngực mình, dây váy lệch hẳn sang một bên. Tâm mím môi ngồi xuống bên cạnh cô ta, muốn tìm cho mình cơ hội kể chuyện vừa rồi. Nhưng Diễm Phương dường như quên hẳn nàng ngồi bên cạnh, cô ta không ngần ngại để cho ông Henry hôn ngực mình, cười rú lên thích thú.
Đột nhiên một cô gái Châu Á bước đến, Tâm nhận ra cô ta là một trong hai chị em sinh đôi ngồi với ông Henry ban đầu. Cô ta mỉm cười, đặt xuống bàn hai chiếc mặt nạ, một đen một tím trước mặt Tâm và Diễm Phương.
– The black one is for you! – Cô ta nói với Tâm, miệng nở một nụ cười bí ẩn.
Tâm nhận ra giọng cô ta là người phụ nữ nói tiếng Anh trọ trẹ trong nhà vệ sinh. Nàng rùng mình hiểu ra, vật màu đen mà họ nói đến là chiếc mặt nạ này. Điều gì đó đang chờ đợi nàng với chiếc mặt nạ che nửa mặt này.
– Hi hi… – Diễm Phương thở hỗn hển, tay che ngang ngực, trượt xuống đùi ông Henry, ngã sang bên Tâm.
– Em vui đùa đi chứ? Thoải mái đi! Ở đây em không phải ngại gì hết. – Diễm Phương quay qua nói với Tâm.
– Chị… Em lúc nảy đi nhà vệ sinh… Em… – Tâm nắm chặt tay Diễm Phương nói.
Đột nhiên đèn vụt tắt, chỉ còn vài bóng đèn đỏ chớp chớp bốn phía.
– Wahhh… Ahhhh…
Tiếng la hét phấn khích khắp nơi. Tâm ngơ ngác nhìn quanh không hiểu.
– Tiết mục chính của đêm nay đó. Mỗi người đeo một chiếc mặt nạ, không ai nhận ra ai. Em được quyền từ chối người tiếp cận mình, nhưng không quá ba người và tối thiểu phải chọn một bạn phối ngẫu. Em nên đổi chỗ khác đi, nếu không nhiều người nhận ra em đấy. – Diễm Phương đứng bật dậy, bỏ ông Henry ngồi đó cười hềnh hệch bên cạnh Tâm.
Tâm đang lúng túng với chiếc mặc nạ đen trong tay, thì Diễm Phương quay phắt lại kéo tay nàng lôi đi.
– Chị quên nói… Ai cũng phải cởi hết quần áo trên người mình, nếu không sẽ bị tước quyền từ chối, bắt chiêu đãi tất cả mọi người đấy… Hai chị em mình không đứng chung với nhau được đâu… Vui vẻ nhé. Chị đi đây.
– Em không…
Đám đông gào thét phấn khích náo loạn, Diễm Phương len lỏi biến mất, bỏ lại Tâm ngơ ngác sợ hãi. Nàng không nghĩ mình lâm vào tình thế này.
Tâm không suy nghĩ nhiều, chạy về hướng cửa ra vào. Đóng chặt. Nàng bối rối nhìn quanh. Một cô gái Châu Á chạy ngang qua nàng, chui ngay sau bức rèm nhung phủ kín tới đất. Bức màn lồm cồm nhấp nhô theo dáng người cô ta cởi quần áo trên người. Đột nhiên, một chiếc mặt nạ xanh dương rơi xuống chân cô ta, bàn tay cô ta đưa ra ngoài mò mẫm tìm kiếm. Hai mắt Tâm lóe sáng, nàng bước nhanh đến, nhặt lấy chiếc mặt nạ của cô ta, đặt chiếc mặt nạ đen trong tay mình xuống. Nàng tránh đi, lách mình chui vào bức màn nhung bên cạnh.
Âm thanh náo loạn bên ngoài lắng dần, thay vào tiếng thở hỗn hển phấn khích chờ đợi. Tâm đeo mặt nạ màu xanh, co ro núp sau tấm màn, cơ thể nàng run lẩy bẩy, không mảnh vải che thân.
Ánh đèn bừng sáng, tiếng gầm rú phấn khích của cánh đàn ông như những con thú hoang. Tâm run rẩy đứng trong bức màn, hai mắt nhắm chặt. Tiếng cười ha hả của đàn ông tiếng ư ử nũng nịu vang lên khắp nơi. Một cặp nam nữ cuốn lấy nhau, ngã dựa vào bức màn Tâm đang ẩn náu, bức màn kéo xệch một bên, nửa thân mình nàng bị lộ hẳn ra ngoài. Tâm hoảng hốt, cố níu tấm màn che kín lại, nhưng đã muộn ba gã đàn ông Tây Phương cao lớn, mặt mũi đỏ bừng lao đến nàng.
Tấm màn bị kéo rộng ra, cơ thể trần truồng căng tròn của Tâm lộ ra trước mặt ba gã đàn ông đeo mặt nạ, ba cái dương vật to lớn đung đưa giữa hai chân. Tâm há hốc, miệng vừa mở ra định lên tiếng từ chối nhưng đầu óc nàng không kịp nghĩ ra lời nào bằng tiếng Anh.
Một gã xông đến trước, trám kín miệng nàng với chiếc lưỡi nồng mùi rượu của hắn. Thân hình nàng bị nhấc bổng lên, đặt lên chiếc sofa bên cạnh. Miệng nàng ú ớ, cố đẩy gã đàn ông đang cuống lấy lưỡi mình, hơi rượu trong miệng ông ta bốc lên làm nàng chếch choáng. Một chiếc miệng khác ngấu nghiến hai đầu vú nàng. Hai chân Tâm bị mở rộng ra, chưa kịp định thần, thì âm hộ nàng bị xâm chiếm bởi một cái lưỡi thứ ba.
– Ưm… mmmm.
Tâm vùng vẫy yếu ớt. Cảm giác rạo rực đê mê của những chiếc lưỡi, những cánh tay lông lá phủ kín thân thể mình làm hai mắt nàng dại đi. Núm vú nàng đỏ bừng, săn cứng, âm hộ nhòe nhoẹt óc ách trước chiếc lưỡi vét sâu bên trong. Nàng biết mình không còn bao lâu thời gian tỉnh táo, lý trí mách bảo nàng không thể buông thả với những kẻ này, họ sẽ kéo nàng lún sâu vào vũng lầy nhục dục. Dù hâm mộ Diễm Phương rất nhiều mặt, nhưng không bao giờ Tâm muốn trở thành một người phụ nữ dâm loàn như cô ta.
Tâm cố vùng vẫy. Nàng co chân đạp bật ngửa gã đàn ông đang rúc vào giữa hai chân mình, gạt gã đang mút chùn chụt hai vú mình, đẩy gã đàn ông đang ngấu nghiến đôi môi mình.
– No… Stop… I don’t want you.
Ba gã nhăn nhó nhìn nhau như thương lượng, rồi đồng loạt mím môi chồm lên người Tâm.
Tâm hoảng sợ thật sự. Khác hẳn lúc đầu, họ nhẹ nhàng vuốt ve tạo cảm giác hưng phấn cho nàng, giờ đây ba gã như những con thú, đè nghiến Tâm xuống nệm ghế, một bàn tay bịt kín miệng nàng. Hai mắt Tâm rưng rưng, tuyệt vọng, cảm nhận một vật to lớn đang kéo căng hai mép âm hộ mình, tìm đường xâm nhập.
– Stop… – Một gã bảo vệ da đen to lớn lao đến, kéo ngã ba gã đàn ông giải thoát cho Tâm.
– You’ve heard the lady. She used her refusal. Go away.
Một người đàn ông Châu Á, nói tiếng Anh đặc giọng Mỹ bước đến. Ông ta đeo một chiếc mặt nạ khác lạ, phủ kín mặt, giữa hai mắt có logo hình viên kim cương. Ba gã đàn ông kia hậm hực nhìn ông ta rồi lồm cồm bò dậy, bỏ đi chỗ khác.
Tâm co ro, hai bàn tay nhỏ bé không đủ che chắn cơ thể trước ánh mắt hai háu thèm thuồng của gã bảo vệ da đen.
– You… Get out. – Gã đàn ông Châu Á không chút khách sáo với gã bảo vệ.
Ông ta quay sang nhìn Tâm, không hề giấu diếm ánh mắt hau háu nhìn ngắm khắp thân thể nàng.
– You should choose a partner or accept anyone come to you next. – Ông ta nói.
Tâm đoán được loáng thoáng lời nói của ông ta, theo lời giải thích trước đây của Diễm Phương. Nàng đã sử dụng ba quyền từ chối, giờ đây nàng buộc phải chọn tối thiểu một người theo quy định của cuộc chơi. Tâm chần chừ nhìn quanh, ba bốn gã đàn ông lông lá đang chờ đợi từ xa, hai mắt như dán chặt lên cơ thể nàng. Tâm thoáng rùng mình.
Gã đàn ông Châu Á trước mắt nàng, xoay người bỏ đi. Tâm hoảng hốt la lên:
– Hey… Wait… I choose you.
Gã sững người quay lại, hai mắt lóe sáng dưới lớp mặt nạ, ngạc nhiên nhìn nàng. Gã bật cười, tiếng cười phát ra khùn khục dưới lớp mặt nạ làm Tâm ớn lạnh.
– Ok… It’s my pleasure to serve you, mem.
Gã bước đến ôm gọn thân hình của Tâm trong hai cánh tay. Gã bế nàng đi băng băng. Tâm đỏ bừng cả mặt nhìn rõ cảnh quan phía trước mình. Các thân thể nam nữ trần truồng cuốn lấy nhau, nhầy nhụa hoang đàng đến cực điểm. Nàng cảm thấy hạ thể mình nóng bức, rạo rực. Đột nhiên đôi mắt nàng nheo lại nhìn thấy một đám da đen lực lưỡng, cuồng cuộn cơ bắp đang quay quần xung quanh một cô gái tóc đen.
Tâm nhận ra cô gái đeo mặt nạ đen đó. Cô ta mềm nhũng, há hốc rên rỉ những tiếng khàn đục, thân thể bóng loáng mồ hôi, bê bết tinh trùng khắp nơi trên cơ thể, phía trên năm gã da đen tự vuốt ve dương vật căng bóng của mình, chờ đợi.
Tâm rùng mình. Nàng chợt hiểu có một âm mưu gì đó dành riêng cho mình. Nếu nàng không nhanh nhạy đổi chiếc mặt nạ đó, thì giờ đây có lẽ người đang ngập ngụa trong vũng tinh trùng là nàng. Cô gái đó không có vẻ bị hãm hiếp đau đớn, mà đang chìm ngập mê loạn trong vũng bùn nhục dục không cách gì thoát ra…
“… sau hôm nay, không một thằng đàn ông đơn lẻ nào thỏa mãn được mày… Mày sẽ trở thành một con đàn bà dâm đãng…”
Lời nói của ông Bá Nam năm nào vang vọng trong đầu Tâm, nàng chợt hiểu ra mục đích của âm mưu đó. Ai đó muốn biến nàng thành một nô lệ tình dục, không còn lý trí kiểm soát, tiếp nhận bất cứ đàn ông nào, không cần tình cảm, chỉ cần được thỏa mãn. Nhưng ai đã rắp tâm lập mưu hại nàng? Ông Henry không hề quen biết nàng, cũng chẳng khai thác gì được trên cơ thể nàng, ngoại trừ trò chơi tình dục trụy lạc đang diễn ra. Có nàng tham gia vào, hay không cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc vui của số đông. Vậy thì ai?
Tâm bừng tỉnh gạt ngang những câu hỏi ngổn ngang trong đầu. Nàng đang lõa lồ nằm trong vòng tay của một gã đàn ông lạ. Ông ta bế nàng đi thẳng vào một gian phòng khác, tối đen, ánh sáng duy nhất từ chiếc bồn jacuzzi sôi sùng sục, hắt lên trần nhà một màu xanh huyền ảo lung linh.
Ông ta nhẹ nhàng bước thẳng xuống bồn, đặt nàng xuống. Dòng nước ấm thoang thoảng mùi hương hoa hồng thơm ngát làm nàng dễ chịu.
Tâm nóng bừng cả mặt, hơi thở dồn dập nhìn bàn tay ông ta khoác nước xoa nhẹ lên bầu vú mình. Bàn tay ông ta nhẹ nhàng vuốt ve mơn trớn thật chậm rãi. Hành động từ tốn của ông ta làm nàng chợt nhớ đến người đó. Tim nàng chợt đau nhói khó chịu. Hình bóng người đó cứ đi theo ám ảnh Tâm như một căn bệnh nan y, không cách gì chữa trị, không giết chết nàng, chỉ dày vò tâm trí nàng mỗi khi gần gũi người đàn ông khác.
Làn da nàng đỏ rực dưới hai bàn tay của ông ta. Nàng xoay người lại, hai mép âm hộ đỏ hồng nhòe nhoẹt, trọn vẹn trước mắt ông ta. Tâm mím môi, hơi thở dồn dập, cảm nhận dương vật nóng hổi của ông ta đi sâu vào trong người mình. Mông nàng chạm vào hạ thể ông ta phát ra tiếng kêu phành phạch kì lạ, nước bắn tung tóe khắp nơi. Hai tay nàng duỗi thẳng, mặt áp lên thành bể, hai mắt nhắm nghiền đón nhận từng cú thúc dai dẳn của ông ta. Ông ta đỡ nàng quay lại, hai chân nàng bị kéo rộng ra. Nàng nhắm mắt lại, nàng không thích nhìn chiếc mặt nạ trơ trơ của ông ta, nhúng nhảy trước mặt mình.
– Ưmm… Ưm… Ưmmm.
Dù không mong muốn nhưng cơn sung sướng lâng lâng vẫn làm nàng không ngăn được tiếng rên rỉ nhỏ. Cơn sướng khoái tăng dần, hai mắt nàng dại đi, cơn cao trào làm cơ thể nàng mềm nhũng ra.
Ông ta gầm gừ phấn khích, lột phăng chiếc mặt nạ trên mặt mình, cúi xuống mút chặt lấy hai núm vú Tâm. Lưỡi ông ta xoắn lấy núm vú nàng, cảm giác đau rát, rưng rứt bên trong làm nàng rên siết, ôm chặt lấy đầu ông ta. Hai tay ông ta giở chân Tâm ra thật rộng, thúc dương vật vào cửa mình nàng thật nhanh. Tâm há hốc, hai mắt mở to nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ông ta. Hình ảnh trước mắt rõ dần lên, Tâm hoảng hốt nhận ra khuôn mặt người đàn ông trước mặt mình quen thuộc đến lạ. Nàng nhắm mắt lại, cơn sướng khoái dâng lên như muốn nhấn chìm bao nhiêu câu hỏi ngổn ngang trong đầu.
“Không thể nào!”
“Điều này không thể xảy ra với mình.”
“Tại sao cả thiên hạ bao nhiêu người đàn ông, tại sao lại là hắn chứ.”
“Đây chỉ là một cơn ác mộng. Ông ta không thể là Kenny Trần.”
Tâm mở mắt ra như muốn xác định rằng mình nhìn lầm. Nhưng nàng đau đớn nhắm mắt lại, một dòng nước mắt lén chảy dài dưới lớp mặt nạ.