Phần 55
Tâm chớp chớp mắt tỉnh dậy. Thân thể nàng ê ẩm rã rời đang nằm giữa hai người đàn ông trần truồng. Đầu nàng gối lên cánh tay Hào Nam, Phát lại gác cả tay chân lên người nàng. Tâm thẫn thờ nhìn lên trần nhà, đây là lần đầu tiên nàng chủ động ân ái với hai người đàn ông. Cơn phấn khích cuồng nhiệt đêm qua vẫn rõ ràng trong trí nhớ, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự hụt hẫng trống rỗng trong người.
Mình đang làm gì?
Đi theo tiếng gọi của bản năng ư?
Hay đang tự đày đọa thân thể mà người đó đã từng yêu thương trân trọng?
“Tôi chán ăn đồ thừa của người khác lắm rồi!”. Tâm nhắm mắt lại, cơ thể run rẩy, vết thương đã lành lại rướm máu.
Người đó đã chán chê nó, vậy thì mình cần gìn giữ cho ai?
Tâm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng giở tay Phát lên, khẽ rút chân mình ra khỏi chân anh ta. Nàng ngồi dậy ngồi xếp bằng ở cuối giường nhìn hai người đàn ông trước mặt. Hai khuôn mặt thật đẹp trai, mỗi người một nét, họ có thể làm run động bất cứ trái tim thiếu nữ nào. Hào Nam và Hồng Phát luôn được xem là hai ngôi sao sáng nhất trong thế hệ trẻ ngày nay. Chân thật mà nói Tâm cũng thấy hai người họ rất hấp dẫn, dù chỉ là cảm xúc hấp dẫn giới tính thông thường. Vậy mà nàng ân ái cùng một lúc với cả hai người. Tâm thoáng đỏ mặt.
Đột nhiên Phát choàng tay đặt lên ngực Hào Nam, xoa xoa. Hào Nam chép chép miệng quay người qua, gác một chân lên đùi Phát. Tâm che miệng cố nhịn cười.
Nàng nhẹ nhàng giở tấm chăn lên, để lộ hoàn toàn thân thể hai người đàn ông trần truồng ôm nhau ngủ. Lấy tấm chăn quấn ngang người, thích thú ngồi nhìn, chờ đợi.
Hai phút sau cả hai người dường như thấy hơi lạnh, mắt chớp chớp, trước sau mở mắt ra.
– Ahhh.
– Ahhhh.
– Ha ha ha…
Hai tiếng hét vang trong phòng vang lên, cùng với tiếng cười nắc nẻ của Tâm. Hào Nam và Phát đồng loạt nhảy xuống giường, mặt mũi đỏ bừng, nhìn nhau.
– Hai anh ghê lắm nha. Em bắt tại trận. – Nàng hất cằm lên. – Ngày mai em sẽ cho đăng báo… Ca sĩ thần tượng Nhạc trẻ Hào Nam và Nhà thiết kế Giải vàng triển vọng Châu á bị bắt tại trận lõa thể ôm nhau trên giường.
– Em dámmm…
Cả hai người gầm lên lao vào Tâm.
– Ahhhh… Em không giỡn nữa… Nhột quá… Trời ơi…
– Ha ha…
Phát và Hào Nam đè nghiến xuống giường. Hào Nam ngấu nghiến hai bầu vú của Tâm. Phát giở hai chân nàng ra, bật cười ha hả khoái chí đưa miệng tới gần âm hộ nàng.
– Không… Không… Em chưa rửa đâu… Dơ lắm…
– Không dơ dáy gì hết… – Phát le lưỡi liếm dọc âm hộ Tâm.
– Ưmm… Nếu anh không ngại mùi của anh Nam thì… em cũng không ngại đâu. – Tâm nói nhỏ.
– Ahhhh… – Phát bừng tỉnh lao vào toilet.
– Ọe Ọe…
– Ha ha… Hi hi…
Hào Nam và Tâm ôm nhau cười nghiêng ngã.
…
– Em về khỏe nhé… – Hào Nam lưu luyến, bước đến định hôn lên môi Tâm.
– Anh… Người ta nhìn kìa… – Tâm nghiên mặt qua cho Hào Nam hôn lên má mình.
– Thôi em về nhé. – Tâm nói nhỏ.
– Trời ơi… Hai người đầu độc nhân viên tôi quá nha… – Phát đứng kế bên lên tiếng.
Tâm mỉm cười chào mọi người. Bốn người nhân viên nam há hốc hâm mộ, duy có một ánh mắt buồn thăm thẳm của một người phụ nữ chỉ dám lén nhìn theo nàng. Tên tuổi nàng giờ đây đã nằm trên đỉnh cao danh vọng.
Phát đưa Tâm về nhà. Hào Nam có buổi tập dợt buổi sáng nên tự về.
Chiếc BMW đen của Phát chậm rãi chạy vào cổng khu Apartment trên đường Nguyễn Văn Trỗi.
Phát nhìn theo dáng đi yểu điệu đẹp mê người của Tâm, anh khẽ mỉm cười. Đột nhiên, anh thấy chiếc điện thoại của Tâm lăn lóc trên ghế xe. Phát vội vàng mở cửa xe, chạy theo bóng lưng nàng xa xa.
– Tâm…
Tâm đang bước chân đến cửa ra vào, chợt nghe tiếng Phát gọi từ phía sau. Nàng mỉm cười, dừng lại chờ anh.
Phát thở hổn hển chạy gần đến trước mặt Tâm. Anh cười khổ chìa chiếc điện thoại ra. Đột nhiên mắt anh nheo lại, sau lưng Tâm một người đàn ông đeo kính đen, bước ra từ trong cửa. Ông ta bước đi xăm xăm đến sau lưng Tâm, rút từ trong túi quần một con dao sáng loáng.
– Không… Cẩn thậnnn…
Phát lao đến Tâm với hết sức của mình. Tâm tròn mắt chưa hiểu ra chuyện gì, thì Phát đã ôm chầm lấy nàng xoay một vòng bằng chính lực quán tính của cơ thể mình.
– Aaaa…
Lưng Phát đón trọn mũi dao dành cho Tâm, anh oằn người đau đớn, ngã quỵ xuống trong vòng tay của Tâm. Tiếng hét lớn của Phát thu hút chú ý của tổ bảo vệ, họ lao đến. Gã đàn ông kia chém loạn con dao bê bết máu trong tay, cố mở đường lao ra ngoài.
– Tạch… Tạch…
Cây roi điện trong tay một người bảo vệ loé sáng. Gã đàn ông đeo kính đen ngã sõng xoài bất tỉnh nhân sự.
Tâm ngơ ngác ôm Phát trong vòng tay, nàng nhìn quan cảnh trước mắt chưa hiểu ra chuyện gì. Chợt nàng cảm nhận cơ thể Phát run rẩy, hai mắt anh nhắm nghiền đau đớn, bàn tay nàng đặt dưới lưng anh cảm giác ươn ướt nóng hổi. Tâm rút tay mình lên, nó ướt đẫm máu của Phát.
– Ahhh… Máu… Máu… Anh Phát… Anh Phát… Cấp cứu… Gọi cấp cứu…
Hình ảnh trước mắt nhòe đi, một màn nước phủ kín hai mắt nàng. Bóng người chạy tứ tung, tiếng còi hụ cứu thương, hai tay nàng nhẹ bổng.
Một đôi mắt rưng rưng nước mắt từ một góc kín quan sát nàng. Giây phút vừa rồi, từ khoảng cách xa, anh bất lực nhìn người đàn ông đó tước đi mạng sống của Tâm. Anh nhìn theo chiếc cứu thương với sự cảm kích chân thành nhất của mình. Nhìn nàng lao đầu vào ngọn lửa như một con thiêu thân, anh đau xé lòng. Anh biết mình phải làm điều gì đó cho Tâm, dù có lẽ không bao giờ nàng biết đến.
…
Tâm ngồi trên hàng ghế bệnh viện, hai bàn tay nắm chặt với nhau, những mảng máu khô bong ra rơi vãi trên váy nàng. Nàng khóc rưng rứt, tay che miệng mình, cố bình tĩnh nhìn lên hộp đèn cấp cứu liên tục sáng gần một giờ đồng hồ.
– Phát đâu… Phát đâu… – Hào Nam nhào tới, hớt hải hỏi Tâm.
– Anh Nam ơi… Anh Phát còn trong đó… Anh phát cứu em, nên… Hu hu hu… – Tâm nhào vào lòng Hào Nam khóc ngất.
Hộp đèn Cấp cứu vụt tắt, Tâm nắm chặt tay Hào Nam đứng bật dậy. Cánh cửa phòng bật mở ra, hai cô y tá đẩy xe chậm chậm ra ngoài. Phát mê man, mặt tái nhợt, miệng còn trùm chụp ôxy. Tâm run rẩy chạm vào mặt anh, nước mắt nàng rơi lả chả.
– Ai là người thân của bệnh nhân Dương Hồng Phát. – Một người đàn ông đeo khẩu trang, mặc blouse trắng hỏi.
– Chúng tôi… Cho tôi hỏi… – Hào Nam lo lắng bước tới.
Ông ta đưa tay ngăn Hào Nam nói tiếp. Ông ta tháo bịt mặt xuống, vẻ mặt mệt mỏi.
– Cậu ta không nguy hiểm đến tính mạng… – Ông nói chậm rãi.
Hào Nam mừng rỡ bóp chặt tay Tâm.
– Nhưng vết dao quá sâu cắt đứt rất nhiều dây thần kinh sống lưng… Nên tôi e rằng… Cậu ta sẽ bị liệt hai chân suốt đời…
Hào Nam gục đầu chán nản. Tâm thẫn thờ nhìn theo bóng lưng ông bác sĩ khuất sau dãy hành lang, nàng ngã quỵ xuống, hai tay che mặt khóc nức nở.
– Không… Trời ơi… Tôi đã hại anh ấy rồi…