Phần 48
Sáng hôm sau, hàng loạt các mặt báo thời trang đều đăng hình của Tâm. Số bình chọn của nàng trong cuộc thi ảnh tăng nhanh đến chóng mặt. Một cơn địa chấn dậy sóng làng thời trang toàn quốc. Cơn địa chấn mang tên Helen Thanh Tâm.
Tâm ngủ rất ngon, không hay biết gì. Một bên má áp lên ngực Thành, trên bụng anh là một mảng mềm mại ấm áp. Bàn tay của anh vuốt dọc tấm lưng trần của Tâm. Mắt anh đỏ bừng nhìn lên trần nhà. Cả đêm qua anh không ngủ được.
Tối hôm qua, Tâm uống đến say mèm. Sau đó, nàng khăng khăng ngồi xe máy của anh, dù mọi người khuyên bảo nên ngồi ôtô Phát cho an toàn. Thành một tay giữ cơ thể nghiêng ngã của nàng, mím môi chạy về. Anh căm ghét những ánh mắt nhìn theo hai đứa. Anh có thể mặc kệ họ khinh rẻ mình. Nhưng anh không chịu được ánh mắt thương hại dành cho nàng. Anh cảm thấy mặc cảm, cảm giác chưa bao giờ có trước đây.
“Nàng đã làm gì để người khác phải nhìn mình như thế chứ?”
“Nàng không có lỗi gì hết.”
“Nếu có… Đó là yêu anh”.
– Ưm…
Tâm cựa người nhẹ. Hai mắt chớp chớp mở ra. Nàng nhìn anh mỉm cười. Anh còn ngủ.
– Reng… Reng… Reng…
Tâm nhíu mày chộp lấy điện thoại của mình. Số máy lạ.
– Cho hỏi phải số của cô Helen Thanh Tâm không? – Một giọng đàn ông lạ vang lên.
– Vâng. Tôi đây. – Tâm che miệng ngáp.
– Tôi là Văn Hùng – Phóng viên Báo Đời sống. Xin phép cô cho tôi đặt vài câu hỏi qua điện thoại. Mối quan hệ của cô và nhà thiết kế Hồng Phát như thế nào? Hai người quen nhau bao lâu rồi? – Anh ta hỏi liên tục như sợ nàng từ chối.
– Ah… Anh hỏi sao? Tôi và anh Phát có gì đâu? – Tâm ngơ ngác hỏi lại.
– Không có gì? Vậy thì cô giải thích như thế nào về tấm hình hai người hôn nhau say đắm sau cánh gà đêm hôm qua? Sáng nay đã có hai tờ báo đăng lên. Theo tôi thấy nụ hôn đó… Không thể là bạn bè được…
Tai Tâm lùng bùng. Nàng tắt máy. Hình sao? Nàng vùng dậy chạy ra phòng khách, mở máy tính lên.
Tấm hình khá mờ nhạt, chụp trong bóng tối. Nhưng có thể thấy rõ hình dáng trang phục của hai người. Chính nàng và Phát không thể lầm lẫn. Nàng tựa hẳn người vào lòng anh ta, ngửa mặt lên. Môi hai người cuồng nhiệt dính chặt với nhau. Nụ hôn này mê đắm hoàn toàn tự nguyện. Tâm thầm trách mình để cảm xúc đi quá chớn.
– Em đã thay đổi!
Đột nhiên tiếng anh vang lên sau lưng nàng. Tâm bừng tỉnh gấp laptop lại. Nàng quay lại nhìn anh, áy náy, quả thật nàng cũng không biết biện minh thế nào.
Thành xoay lưng đi vào phòng. Anh mặc quần áo và gom hết các quần áo cũ của mình treo trên tủ áo nàng. Tâm sững sờ tựa cửa nhìn anh. Nàng không hiểu anh đang làm gì. Mãi đến khi anh lách người bước qua cửa, nàng mới choàng tỉnh.
– Không… Thành… Anh làm gì vậy? Em xin lỗi anh… Em xin lỗi… – Tâm ôm chặt lấy cánh tay anh, giọng nàng nghẹn ngào.
– Em… Em không hiểu sao lúc đó em lại không ngăn anh ta lại… Em… có lẽ… Em quá vui… Anh la mắng em đi! Anh muốn sao cũng được mà… Anh đừng như vậy… Em không không sống thiếu anh được đâu… – Tâm ôm ghì lấy anh, nức nở.
Thành đứng im. Anh nhắm mắt lại, môi mím chặt. Chợt Thành mở mắt ra, đôi mắt anh lóe một tia kiên quyết.
– Tôi chán kiểu làm lỗi rồi xin lỗi của cô rồi! Cô cứ tự do tùy thích, ban ân huệ cho những anh chàng xunh quanh cô. Không cần quan tâm đến tôi. – Anh muốn vùng tay ra khỏi nàng, nhưng Tâm kiên quyết níu lại.
Tâm sững sờ nghe giọng cay nghiệt của anh, hai mắt nàng nhòa lệ.
– Không… Em xin anh mà… Em không cần ai hết… Em chỉ muốn được bên anh… tha thứ cho em… Em xin lỗi… Anh…
Thành đưa tay ngăn lời nàng lại.
– Đủ rồi… Cô thử nhớ xem thân thể của cô đã qua tay bao nhiêu người đàn ông? Tôi chán ăn đồ thừa của người khác rồi…
Tâm sững sờ không tin vào tai mình. Trước đây, có đánh chết nàng cũng không tin sẽ có một lúc anh nói với nàng những lời như vậy. Từng lời của anh như những nhát dao đâm sâu vào tim nàng. Sự đau đớn làm nàng chết lặng.
Hình ảnh anh nhòe đi trong mắt nàng. Cánh cửa sập mạnh. Tâm ngã quỵ xuống sàn, hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Trái tim nàng đã tan nát trong bàn tay anh.
“Không thể nào?”
“Đây chỉ là một cơn ác mộng.”
“Khi mình tỉnh dậy… Mọi chuyện sẽ như cũ.”
– Ahhhhh… Ahhhh…
Thành ngồi gục đầu trên bậc thang, nước mắt anh dàn dụa trong hai lòng bàn tay run rẩy. Tiếng khóc của nàng làm anh đau thấu tâm can.
“Trời ơi… Mình đang làm gì vậy?”
“Mình đã đạp đổ mọi thứ tốt đẹp nhất.”
“Làm như vậy có thật sự là vì nàng sao?”
Thành thấy cổ họng mình nghẹn cứng, mùi tanh nồng của máu dâng lên. Anh che miệng lao xuống lầu.
…
– Dzô… Dzô… Trăm phần trăm!
Tiếng cụng ly reo hò của ông Hoàng, ông Chen và Hào Nam nghe rõ nhất, vang vọng từ bên trong căn phòng ra tới bên ngoài.
Tâm đứng tựa vào thành ban công. Phía dưới là những con đường li ti, ánh sáng vàng óng ả như những dòng rượu chảy dọc theo bờ biển. Nàng như đang chìm đắm trong một thế giới riêng, nơi chỉ có những hình ảnh lung linh và âm thanh duy nhất là tiếng gió biển. Thành phố biển về đêm thật đẹp.
Bẵng cái đã qua 3 tháng, ba tháng dài không có anh. Tâm lao đầu vào công việc như cuồng như dại để mỗi tối về mệt lả người, mau chóng chìm vào giấc ngủ. Nàng không muốn thao thức, trằn trọc nhìn chiếc điện thoại chẳng bao giờ reo vang với số của anh.
Sau ngày hôm đó, Tâm đã bình tĩnh suy nghĩ lại. Nàng đến nhà tìm gặp anh. Nhưng anh tránh mặt. Chú Thuận chỉ lắc đầu không nói gì, cũng không mở miệng mời nàng vào nhà. Tâm đã khóc rất nhiều. Nàng về quê với cha mẹ, nằm sốt li bì ở nhà suốt một tuần. Trong cơn mê sảng nàng luôn gọi tên anh, nước mắt chảy ướt cả gối. Rồi công việc bắt đầu, nàng phải quay lại Sài Gòn với tâm trạng nặng nề.
Kết quả cuộc thi Người mẫu ảnh không nghi ngờ gì thuộc về Tâm. Tên của nàng được nhắc đến liên tục trên các mặt báo. Helen Thanh Tâm bắt đầu là cái tên xuất hiện khắp nơi, sàn thời trang, chụp hình, sự kiện… Nhưng nàng như vô cảm trước những điều đó, chỉ thực hiện theo yêu cầu của Diễm Phương. Thù lao và lương Cty gửi vào tài khoản của nàng, nàng chưa bao giờ thắc mắc, hầu như tất cả được chuyển thẳng về quê cho cha mẹ. Quần áo trang phục, phụ kiện của Tâm đều được Diễm Phương trang bị. Nàng như một cỗ máy kiếm tiền không đòi hỏi, không mệt mỏi.
Đêm nay mọi người ăn mừng bộ phim được Sở Văn hóa duyệt công chiếu, địa điểm tập hợp tại tầng thượng President Suite của khách sạn Imperial Vũng Tàu.
Đột nhiên bàn tay nàng truyền đến cảm giác ấm áp. Tâm mỉm cười, nàng biết người vừa đến sau lưng mình.
– Anh đang uống hăng lắm mà. Sao lại ra đây? – Nàng hỏi.
– Ha ha… Vui thì vui thật. Nhưng em ở ngoài này, anh lo em bị cảm lạnh. – Giọng Hào Nam ấm áp bên tai nàng.
Đôi môi anh áp sát, hơi thở nóng của anh phả lên làn da làm Tâm thoáng rùng mình.
Suốt ba tháng qua, Hào Nam luôn ân cần chăm sóc nàng. Nhưng anh không đòi hỏi nàng bất cứ điều gì, vì anh biết vết thương lòng của nàng còn rỉ máu. Bản thân Tâm rất quý anh vì điều đó. Nhiều lần Tâm tự hỏi nếu trái tim nàng không thuộc về anh, liệu nàng có tiếp nhận tình cảm của Hào Nam không?
– Tâm ơi! Sau hôm nay và tuần sau trong buổi công chiếu, đến bao giờ mình mới gặp nhau. Em sẽ nhớ anh chứ? – Hào Nam hỏi.
– Có chứ! – Tâm không chần chừ trả lời anh.
– Em nói thật không? – Anh mừng rỡ.
– Sao em lại nói dối anh? Nhớ anh, cũng như nhớ tất cả mọi người trong đoàn phim vậy đó. – Tâm nói rất nhẹ nhàng.
– Trời. Không phải như vậy. Ý anh là… – Hào Nam vò đầu bứt tai.
Tâm quay lại nhìn anh mỉm cười.
– Em hiểu ý anh mà. Em sẽ nhớ anh. – Nàng nói nhỏ.
Đôi mắt anh sáng long lanh dưới ánh đèn vàng hắt ra từ bên trong. Đôi mắt ấy quá quen thuộc với nàng suốt nhiều tháng trời đóng phim, suốt hàng trăm phân cảnh mặt đối mặt, môi kề môi. Nhưng chưa bao giờ nàng thấy nó buồn như vậy.
– Anh… Em có thể cho anh hôn em một lần không? – Hào Nam chợt hỏi.
– Anh hôn em chưa đủ nhiều sao? – Tâm tinh nghịch hỏi lại.
– Không, đó là Nhật Minh hôn Thúy Hà, vợ anh ta. Đâu phải anh hôn em? – Anh biện minh.
– Anh… – Tâm che miệng cười.
Đột nhiên nàng suy nghĩ, hình như suốt ba tháng qua nàng không nhận được một nụ hôn đúng nghĩa. Bờ môi nàng đã khô, đã quen cảm giác lẻ loi trống vắng.
Tâm đứng lặng im nhìn Hào Nam, chợt nàng nhắm mắt lại. Nàng ngạc nhiên vì cảm nhận cơ thể mình hơi run. Vì sao như thế? Mình và anh ta đã hôn nhau khi đóng phim nhiều đến nỗi không nhớ hết. Vì sao bây giờ lại khác?
Hơi thở anh nồng nàn áp sát, đôi môi anh run rẩy đặt lên môi nàng một nụ hôn, đơn giản vụng về như thuở mới lớn. Chợt da mặt Tâm cảm thấy ươn ướt, một giọt nước rơi xuống lăn dài. Nàng thoáng ngạc nhiên mở mắt ra. Đôi mắt anh nhắm nghiền, mí mắt rung rung, nước mắt anh trào ra, chảy dài trên mặt.
– Anh sao vậy? – Tâm hỏi.
– Anh muốn giây phút này mãi mãi không bao giờ trôi qua. – Anh nghẹn ngào nói.
Tâm im lặng, đôi mắt trong veo của nàng ngay sát mặt anh. Nhìn anh khóc, lòng nàng chợt thấy nhói đau.
Nàng hôn anh, giọt nước mắt anh mặn mặn trên đầu lưỡi. Lưỡi anh và nàng cuốn lấy nhau mê đắm. Thân thể nàng mềm mại nhỏ bé trong cánh tay anh.
Tối khuya hôm đó, Tâm trằn trọc mãi, vẫn không ngủ được. Nụ hôn cháy bỏng đó cứ vươn vấn trên đôi môi của nàng. Cơ thể nàng dường như rất lâu rồi không rạo rực khó chịu như vậy.
– Tin Tin Tin.
Tin nhắn của Hào Nam.
“Em ngủ chưa? Anh không ngủ được.”
Hào Nam nằm trên giường nhìn chiếc điện thoại, thật lâu không có hồi âm. Anh thất vọng, thở dài. Chợt màn hình điện thoại sáng lên.
“Em cũng không ngủ được.”
Anh hồi hộp nhắn lại.
“Em đi dạo biển đêm với anh nhé.”
Bãi biển đêm thật yên bình. Xunh quanh không một bóng người, chỉ có tiếng sóng biển ì oạp vỗ lên bãi cát. Ánh trăng đêm nay thật sáng, soi xuống đổ dài bóng của hai người tay trong tay.
Bàn tay thon dài mềm mại của Tâm nằm gọn trong lòng bàn tay Hào Nam. Nàng mặc một chiếc váy đen dài chấm gót, khoát một chiếc khăn choàng cổ màu trắng. Đôi mắt nàng long lanh nhìn những con sóng óng ánh dưới ánh trăng ùa vào, rồi vỡ tan dưới chân nàng. Nước biển đêm thật ấm, trái ngược hoàn toàn với những cơn gió lạnh phía trên.
– Em biết tại sao nước biển lại ấm không? – Anh hỏi nàng.
– Vì sao?
– Vì biển đã hấp thu ánh nắng của cả một ngày, để sưởi ấm cho trời đêm bớt lạnh lẻo.
Đột nhiên Tâm dừng lại. Hào Nam quay lại nhìn nàng.
– Hồi nhỏ em rất thích tắm biển… Hi hi… – nàng bật cười, như nhớ lại.
– Anh thì lâu lắm rồi không tắm biển. – Hào Nam nói.
– Anh không thích biển ah? – Tâm ngạc nhiên hỏi.
– Anh rất thích là đằng khác. Nhưng anh không được phép tắm biển. – Hào Nam nhúng vai bất đắc dĩ.
– Tại sao… Ah… Em biết rồi. Anh sợ đen da. Ha ha… – Tâm bật cười nắc nẻ.
– Em… Ha ha… Không phải em cũng vậy sao… cô Helen Thanh Tâm? – Anh bật cười.
– Vậy thì… Tắm biển đêm đi. – Tâm chợt nhìn anh nói, miệng nàng mỉm cười như nói đùa, nhưng đôi mắt nàng lại nghiêm túc như nói thật.
– Em đang đùa đúng không? – Hào Nam sững người nhìn nàng. – Nhưng… Đồ bơi đâu mà tắm chứ.
– Ai cần đồ bơi nào? – Tâm nháy mắt với anh.
Nàng đưa tay lên cởi dây váy, trước ánh mắt sững sờ của Hào Nam. Chiếc váy dài rơi xuống chân nàng. Cơ thể lõa lồ của nàng chỉ còn lại một mảnh quần lót nho nhỏ. Nàng cúi xuống, tuột luôn chiếc quần lót xuống dưới. Hai tay nàng dang rộng, hít một hơi thật sâu, bộ ngực căng lên, trắng muốt loang loáng dưới ánh trăng, giữa hai chân thẳng tắp của nàng hai mép thịt múp míp hồng hồng. Hào Nam há hốc, không khép miệng lại được.
– Anh coi mình kìa. Làm như chưa thấy cơ thể em bao giờ vậy! – Ánh mắt khao khát của anh nhìn làm nàng cảm thấy nhột nhạt.
– Thấy thì thấy rồi. Nhưng… nhưng lúc đó hình như khác… hơi nhiều… – Hào Nam ấp úng, anh không rời mắt được khoảng da thịt giữa hai chân nàng.
– Anh… – Tâm đỏ bừng hai má, tay che lại chỗ đó.
– Em… định tắm biển như vậy thật sao? – Hào Nam ngượng ngùng hỏi.
Anh quay lại nhìn quanh. Bãi biển khá tối, từ vị trí của hai người có thể nhìn thấy thấp thoáng vài chiếc xe chạy trên đường.
– Em xuống đây!
Tâm hét lên, nàng chạy luôn xuống biển. Thân thể nàng lấp loáng dưới ánh trăng, từng đường cong tối sáng rõ ràng, rung rinh theo từng bước nàng chạy.
Làn nước biển ấm áp thật dễ chịu, mái tóc dài xõa tung ra, tay nàng vốc nước lên xoa khắp cơ thể của mình. Lòng nàng đang mâu thuẫn đấu tranh, nàng đang làm chuyện có lỗi với anh sao, anh liệu còn quan tâm đến nàng.
Nàng nghe tiếng rì rào rẽ nước sau lưng, vai nàng run rẩy chờ đợi.
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai nàng, khẽ vuốt ve nhẹ nhàng. Tâm quay lại, bộ ngực trần của nàng ép lên ngực anh. Hai cánh tay thon dài của Tâm đưa lên vòng qua cổ Hào Nam.
Hào Nam cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn. Lưỡi anh ngọt lịm, mềm mại mơn trớn trong miệng nàng. Cánh tay của anh siết lấy nàng thậm chặt. Tâm mơ màng mê đắm. Lâu lắm rồi nàng không được ôm chặt như thế. Hai bầu vú nàng ép chặt lên bộ ngực săn chắc của Hào Nam. Bất chợt nàng cảm nhận một vật nóng cứng cọ vào mép âm hộ mình. Hai má nàng đỏ lên, cảm giác lâng lâng chạy dọc xương sống.
– Anh yêu em, Tâm ơi! – Hơi thở gấp gáp của anh vang lên bên tai nàng.
Tâm nhìn thẳng vào mắt Hào Nam. Dưới ánh trăng mờ ảo, nàng có thể thấy ánh mắt chân thật của anh.
– Em muốn anh hiểu rằng, dù đêm nay có xảy ra chuyện gì đi nữa, hai chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau. Vì em không thể yêu anh, mong anh hiểu cho em. – Tâm nói nhỏ.
Hào Nam chợt buồn bã, vòng tay anh lỏng ra, rời khỏi người nàng. Anh ủ rủ, xoay lưng đi lên bờ.
Tâm hơi bất ngờ, nhìn theo bóng lưng của anh. Nàng nhận ra anh yêu mình thật lòng, không phải vì mê luyến thân xác nàng.
Tâm đuổi theo nắm lấy tay Hào Nam. Anh quay lại, đôi mắt thật buồn. Nàng kéo anh nằm xuống cát. Nàng đặt tay anh lên ngực mình. Anh thoáng ngần ngừ, rồi mân mê nhẹ nhàng bầu vú căng tròn của nàng.
– Vuốt ve em đi… Như lần đó Nhật Minh vuốt ve Thúy Hà…
Bàn tay anh lướt nhẹ khắp thân thể Tâm, đôi môi anh hôn nhẹ lên bầu vú của nàng. Chiếc lưỡi ấm áp của anh vờn quanh núm vú săn cứng của nàng. Tâm ưỡn người đón nhận, tay nàng đan trong mái tóc của anh. Bàn tay chạm phải một mảng mềm mại ẩm ướt giữa hai chân nàng. Anh hôn thật chậm xuống giữa hai chân nàng. Vị nước biển mặn mặn nhờn nhờn trên đầu lưỡi.
– Ưm… Ưm… Anh ơi…
Tâm kéo Hào Nam lên. Nhận chiếc lưỡi của anh vào miệng mình, nàng nếm được mùi vị của chính mình. Tay nàng run rẩy nắm lấy dương vật anh, đưa vào cửa mình. Người anh trườn tới. Cảm giác lâng lâng, chật chội làm Tâm chới với. Hai chân nàng quắp lấy mông anh, hòa nhịp cùng anh.
– Ưm… Ưm… Ah…
Tiếng sóng vỗ rì rào át đi tiếng rên rỉ của Tâm. Nàng đờ đẫn đón nhận Hào Nam hì hục trên người mình. Anh đang bù đắp lại nỗi trống vắng cô đơn của nàng suốt ba tháng qua. Nhưng dường như cơn cao trào của nàng càng gần, thì nàng càng nhớ anh da diết. Nàng mơ hồ tưởng tượng ra anh đang làm tình với mình trong căn phòng thân thương đó.
– Ahhhh…
Hai chân Tâm siết mạnh, giữ chặt hạ thể Hào Nam, âm hộ nàng co thắt mạnh, nức nở tuôn trào. Dương vật anh cũng xuất tinh ào ạt trong người nàng. Anh gục xuống ngực nàng, hổn hển. Tâm lim dim, miệng lẩm bẩm.
– Em yêu anh, Thành ơi!
Hào Nam buồn bã ngồi dậy. Đầu anh cúi thấp. Tâm không hề ý thức được trong cơn mê loạn vừa rồi nàng kêu tên Thành.
Đêm đó, ai về phòng nấy. Không ai hay biết. Tâm ngủ một đêm thật ngon, chỉ có Hào Nam là thao thức đến sáng.