Phần 47
Hai ngày sau cư dân mạng bắt đầu xôn xao, khắp các diễn đàn nổi tiếng đều bàn tán về gương mặt đại diện của Cty Sunshine tham gia cuộc thi Người mẫu ảnh 2012. Dù mới xuất hiện hai ngày nhưng lượt bình chọn của Helen Thanh Tâm đã tăng vọt, uy hiếp toàn bộ thí sinh khác.
…
Tâm hít thở thật sâu, hai bàn tay nàng ướt mồ hôi, nhấp nhỏm không yên sau cánh gà.
“Kính thưa Quý vị, nhà thiết kế Hồng Phát đã đem đến cho chúng ta rất nhiều bất ngờ trong Show Thời Trang Hè Vàng diễn ra 5 tháng trước. Và đêm hôm nay, trong Chương trình Ca nhạc Kỷ niệm 35 năm thành lập của Đài truyền hình Sao Vàng, Hồng Phát sẽ giới thiệu với chúng ta bộ sưu tập Thu Đông mang tên”Lời tỏ tình của nắng”. Chúng ta hãy đón chờ xem anh có tiếp tục tạo nên một cơn bão mới trong làng thời trang Việt Nam…”
Đêm nay là đêm đầu tiên Tâm thật sự bước chân lên sàn diễn với tư cách người mẫu. Không phải ở vị trí cuối hàng, mà là vedette dẫn đầu, mặc trên người mẫu thiết kế ưng ý nhất của Phát. Tất cả mọi chuyện nàng phải xoay xở chật vật trước đây, từ chuyện giấy phép, tuyển chọn, ngay cả vị trí vedette nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới. Đều trở nên đơn giản như trò đùa trong tay Diễm Phương.
Tiếng giới thiệu oan oan của MC vọng vào làm nàng bồn chồn lo lắng. Ngoài kia không chỉ là khán phòng với khách mời tham dự, mà còn là vài triệu người ngồi trước màn hình TV trên toàn quốc, trong đó có Cha mẹ nàng, Chú Thuận và anh.
Tâm nhắm mắt lại. Đây là thời khắc quyết định. Cơ thể nàng nhẹ lâng lâng. Cửa cánh gà bật mở. Ánh sáng chói lòa.
Thành nắm cứng hai bàn tay, tim anh đập dồn dập, hai mắt dán chặt lên màn hình TV.
Tiếng nhạc trầm bổng vang lên, làn khói trắng phủ kín sân khấu, mờ ảo.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Một bóng hình mờ ảo rõ nét dần. Thời gian như lắng đọng, chỉ còn tiếng tim đập của Thành theo từng bước chân của nàng. Gương mặt yêu thương của anh hiện ra rõ mồn một trên màn hình. Đôi mắt nàng lạnh lùng, đôi môi khẽ nhếch lên như cười như không. Dáng người nàng thật đẹp trong bộ váy dài óng ánh vàng.
Mũi giày nàng khẽ điểm nhẹ, cơ thể dừng lại trước sàn diễn, mái tóc dài đen bóng tung lên xõa rộng. Đôi mắt nàng thật sáng, gương mặt thánh thiện đẹp như thiên thần nhìn thẳng vào ánh đèn chói lòa trước mặt. Khán phòng im thinh thít, thời gian đứng lại.
Đến khi bóng lưng nàng khuất sau vách phông sân khấu, hình bóng nàng vẫn còn đứng yên đó trong lòng mọi người. Khán phòng như choàng tỉnh, tiếng vỗ tay bùng nổ át cả tiếng nhạc.
Thành thẫn thờ nhìn màn hình TV, hình ảnh nhòe đi, hai mắt anh rưng rưng xúc động. Bàn tay ấm áp của ba bóp chặt trên vai anh.
Bà Thanh ôm chầm lấy chồng khóc nức nở. Ông Sơn cười hớn hở mặc dòng nước mắt chảy dài trên mặt.
Tâm tựa lưng vào vách tường, hai tay ôm mặt, đôi vai nàng run rẩy, nước mắt tràn ra không thể kiểm soát. Một bàn tay ấm áp đặt lên vai nàng, vỗ nhè nhẹ.
– Cảm ơn em… – Giọng Phát run run cảm động.
– Không, là em phải cảm ơn anh mới đúng. – Tâm ôm choàng lấy Phát, nói nhỏ vào tai anh. – Cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.
Phát bất ngờ quay sang đặt lên môi nàng một nụ hôn. Tâm hơi sựng người, nhưng nàng không ngăn anh ta. Môi nàng hé mở đón nhận anh ta. Cảm giác lâng lâng ngọt lịm thơm ngát làm nàng mềm nhũng, tựa hẳn vào người anh.
– Ah hem… Phát… anh ra chào khán gỉa kìa… – Một giọng đàn ông nhắc nhở.
Tâm bừng tỉnh, vùng ra khỏi người Phát. Hai má nàng đỏ bừng lên, đầu không dám ngẩng lên nhìn. Tự lúc nào xung quanh nàng và anh ta đã có rất nhiều người đang xì xào nhìn họ.
– Ahh… Đi… Em đi với anh… – Phát nắm lấy tay Tâm kéo nàng đi.
Hai hàng người mẫu xếp hết chiều dài của sàn diễn. Rất nhiều ánh mắt hâm mộ lẫn đố kị nhìn Tâm tay trong tay với Phát, tươi cười đi ra.
Thành hơi nhíu mày nhìn bàn tay nhỏ bé của Tâm nằm gọn trong tay anh chàng thiết kế đẹp trai. Anh không ghen những chuyện nhỏ nhặt ấy, nhưng hai má đỏ hồng và biểu hiện ngượng ngùng trên gương mặt Tâm làm anh lo lắng.
…
– Dzô… Dzô… Cạn ly…
Hai má Tâm đỏ hồng. Nàng nhăn mặt ráng nuốt dòng rượu cay nồng trong miệng.
Tối hôm nay nàng rất vui. Vui vì sự thành công của show diễn, vui vì bữa tiệc ăn mừng hoàn tráng Diễm Phương tổ chức cho nàng và vui vì anh chấp nhận tham gia cùng nàng.
Thành ngồi bên Tâm ráng mỉm cười nhưng trong lòng anh rất khó chịu. Anh không thể hòa nhập được môi trường này. Tâm đã nài nỉ anh tham gia, dù không muốn nhưng đêm nay là một sự kiện đặc biệt của nàng.
Thành nhận ra ánh mắt không mấy thiện cảm, khinh rẻ nhìn mình. Duy chỉ có Phát là nói chuyện khá thân thiện với anh.
– Cạn ly đi anh bạn! – Tiếng Phát vang lên bên cạnh.
Tâm vô tình thế nào lại được sắp xếp ngồi giữa Thành và Phát. Mỗi khi anh ta nói chuyện với Thành đều chồm ra sau lưng Tâm.
– Dzô, mời anh. – Thành nâng ly mình lên.
Phát đứng bật dậy nâng cao ly rượu, hét to giữa phòng.
– Dzô… Chúc mừng Helen Thanh Tâm, chúc mừng đôi bạn trẻ trai tài, gái sắc… – Phát uống cạn ly rượu, mắt anh hơi đỏ lên, không ai thấy.
Tâm cười thật tươi, bàn tay nàng nắm chặt lấy tay anh.
Nét mặt Thành đang tươi cười chợt hơi cứng lại, anh nhìn thấy vài cái bỉu môi từ phía đối diện. Diễm Phương chỉ khoanh tay ngồi nhìn, khóe miệng nhếch nhẹ.
– Tôi nói thật… Xin lỗi có lẽ tôi hơi say… Nhưng tôi cam đoan mình vẫn ý thức rõ ràng mình đang nói gì… – Phát ngưng một chút, quay sang nhìn Thành.
– Bộ sưu tập hôm nay của tôi mang tên “Lời tỏ tình của nắng”… Đó là hình ảnh còn mãi trong lòng tôi… Chiều hôm đó… tại lò của chị Yến Vi… một đôi chân thiên thần sải bước trên sàn gỗ, không một tiếng nhạc, nắng chiều đổ dài theo bóng của nàng… Nàng đã cướp mất trái tim tôi…
Tâm sững sờ nhìn lên Phát, bắt gặp đôi mắt ươn ướt của anh ta đang nhìn mình. Phát hít sâu một hơi, anh chuyển mắt sang nhìn Thành, ánh mắt anh phức tạp.
– Tôi rất hâm mộ anh đấy, anh bạn. – Anh nói với Thành.
Mọi người im lặng, tất cả ánh mắt đổ dồn vào ba người. Tâm mím môi, nhìn xuống chân mình. Nàng cảm động vì lời tỏ tình can đảm của Phát, nhưng dường như không đúng thời điểm. Vậy lúc nào mới đúng? Tâm tự hỏi. Có lẽ không bao giờ.
– Cảm ơn anh. Tôi đôi khi cũng cảm thấy hâm mộ chính bản thân mình đấy. – Thành nâng ly về phía Phát uống cạn.
– Ha… Ha… Ha… Hay lắm… Uống nào! – Phát hét lên.
– Dzô… Dzô… – Tiếng reo hò của mọi người vang lên.
Thành bước ra ngoài. Anh đặt điếu thuốc lên môi, châm lửa. Kéo một hơi thật sâu.
– Khó chịu sao?
Đột nhiên có tiếng phụ nữ vang lên sau lưng Thành. Anh quay lại nhận ra Diễm Phương bước đến, tủm tỉm cười.
– Tại sao tôi phải khó chịu chứ? – Thành hỏi ngược lại.
Cô ta không dừng lại, mỗi bước chân đều tiến gần sát anh hơn. Đôi mắt cô ta rất đẹp, nhìn anh thật sâu. Tim Thành đập nhanh, người anh cứng đờ như bị định thân. Cô ta dựa hẳn vào ngực anh. Cảm giác êm ái ấm áp truyền khắp toàn thân. Đôi môi đỏ mọng của cô ta hé mở, chậm chậm đưa đến sát mặt anh. Hơi thở cô ta thơm ngát.
Đột nhiên, Thành quay mặt tránh đi. Anh nhích người sang bên cạnh. Tay anh run rẩy đặt điếu thuốc cháy dở lên môi.
– Ha… Ha… Có cá tính… Tốt lắm… – Diễm Phương bật cười.
Hầu như chưa có người đàn ông nào cưỡng lại được sự quyến rũ của cô ta. Nhưng Thành đã làm được. Điều này làm Diễm Phương phải nhìn anh ta với ánh mắt khác.
– Không dám. Chẳng qua… tôi được miễn dịch. Người yêu của tôi cũng chẳng kém gì chị… – Thành nói, anh không quay lại nhìn cô ta.
Hai mắt Diễm Phương nheo lại, lóe sáng.
– Đúng… Đúng… Thanh Tâm không hề thua sút tôi bất cứ điểm nào. Đúng lý mà nói, cô ấy sẽ bay cao hơn tôi. Nhưng đáng tiếc… – Diễm Phương ngưng lại.
– Đáng tiếc gì… – Thành hỏi nhỏ, anh dường như đã biết câu trả lời.
– Cậu đừng gỉa vờ ngây ngô. Cậu là người biết rõ tôi định nói gì… – Diễm Phương dằn điếu thuốc khỏi tay Thành, đưa lên môi kéo một hơi.
Cô ta ném điếu thuốc xuống đất, xoay lưng đi vào trong.
– Là tôi sao? Tôi là gánh nặng của nàng sao? – Thành lẩm bẩm như đang nói với mình.