Phần 46
Một tuần sau Tâm dọn về trung tâm thành phố, để tiện đi lại đóng phim. Nàng bị bắt buộc sử dụng một căn apartment sang trọng thuộc quyền sở hữu của Cty. Dù Tâm khăng khăng từ chối nhưng lần này Diễm Phương quyết không nhượng bộ. Tâm đành nghe theo, vì nàng rất muốn được gặp Thành hàng ngày.
– Anh có vẻ không vui? – Tâm ngẩng đầu lên nhìn Thành.
– Không… Đâu có gì… – Thành nói nhỏ.
– Anh không thích nơi này, đúng không? – Tâm hỏi.
– Không phải vậy… Anh chỉ thấy… Không được tự nhiên lắm thôi.
– Nơi này chỉ ở tạm thôi mà! Dù gì đâu phải nhà mình chứ…
Tâm chợt lóe lên một ý nghĩ tinh nghịch, nàng muốn anh quên đi cảm giác khó chịu.
Nàng tốc chăn đứng thẳng dậy. Cơ thể nàng trần truồng mơn mởn của nàng phơi bày trước mặt anh. Thành tròn mắt ngạc nhiên. Anh chợt hiểu ý định của nàng, anh mỉm cười, gác tay ra sau đầu thưởng thức tiết mục hay.
– Anh cầm điện thoại lên đi. Quay phim em đi. – Tâm nói.
Tâm đi sang phía cửa phòng, quay lại nhìn anh chờ đợi. Thành đưa chiếc điện thoại lên, tiếc là điện thoại anh không phải loại tốt, màn hình nhập nhòe không rõ lắm, nhưng dáng người tuyệt đẹp của nàng hiện lên khá rõ.
Tâm mỉm cười, hai chân thon dài của nàng sải những bước dài zic zac, hai đầu gối nối tiếp nhau vẽ một đường thẳng tắp vô hình. Thành hít một hơi thật sâu, máy tập trung vào hai chân thon dài của Tâm. Những bước catwalk của nàng có gì đó khác lúc trước, anh không biết chính xác nhưng nó trông tự nhiên như con người sinh ra để bước đi như thế. Anh thẫn thờ, màn hình điện thoại hiện lên phần mu trắng hồng nhẵn nhụi của Tâm. Nàng đứng ngay sát trước mặt anh, nhoẻn miệng cười.
– Anh xấu lắm. Sao tập trung vào mỗi chỗ đó thế! – Hai má nàng hơi hồng lên, tay che chiếc điện thoại lại.
– Ahh… Không phải đâu. Anh… Em bước đẹp lắm Tâm à! Anh nói thật đấy, những bước chân của em có lẽ đã tiến bộ rất xa so với lúc trước. – Chợt Thành ngưng một chút, anh như đang lắng nghe gì đấy.
Tít… Tít… Tít… Có tiếng gì đấy vang lên bên ngoài phòng.
– Em có nghe tiếng gì không? – Thành hỏi.
– Em không nghe gì hết. Anh muốn đánh trống lảng hả? – Tâm xông tới kéo lớp chăn của anh ra – Em phải phạt anh… cái tội quay phim mất tập trung…
– Ha… Ha… Muốn phạt anh gì nào? – Thành đứng thẳng lên, dương vật đung đưa trước mặt Tâm.
– Dám khiêu khích em hả? Ra đây… – Tay nàng chộp lấy dương vật anh kéo nhẹ.
– Ahhh… Trời ơi… Buông ra… Đứt ra không còn mà sài đâu… – Thành la oai oái pha trò, nhưng anh vẫn mặc cho nàng nắm dương vật mình kéo đi.
Tâm cứ thế nắm dương vật Thành lôi đi vòng vòng ngoài phòng khách. Nàng cười nắc nẻ vì những câu van xin gỉa vờ của anh.
Đột nhiên, cánh cửa chính bật mở. Bà Xuân mở rộng cửa cho Diễm Phương bước vào.
– Ahhh… Ahhh…
Bà Xuân cúi mặt xuống. Diễm Phương hai má đỏ hồng nhìn hai người trần truồng giữa phòng khách. Tâm và Thành há hốc, cả người cứng đờ, tay Tâm vẫn nắm chặt dương vật Thành trong tư thế lôi kéo.
Mười phút sau, Tâm ăn mặc ngay ngắn, cúi gằm mặt ngồi trên ghế salon đối diện Bà Xuân và Diễm Phương. Thành trốn trong phòng.
– Tại sao hai người dùng chìa khóa mở cửa mà không nhấn chuông chứ? Dù đây là nhà công ty, nhưng nói tôi ở đây, thì phải tôn trọng sự riêng tư của tôi chứ! – Tâm tức giận.
Bà Xuân che miệng cười. Diễm Phương đã bình tĩnh trở lại.
– Chúng tôi có nhấn chuông. Em có mở cửa đâu? – Diễm Phương nói.
– Chuông… – Tâm nhớ lại tiếng tít tít lạ lùng đó.
– Thôi không nói nữa. Đây là hình ảnh ông Hạo Thiên chụp em ở Hồ Tràm, dù chỉ có một ngày, nhưng chúng tôi nghĩ cũng đủ. – Bà Xuân đặt một chiếc laptop trước mặt Tâm.
Trên màn hình hiện lên rất nhiều tấm hình của Tâm, mọi tư thế, đứng ngồi nằm. Nàng phải thừa nhận ông Hạo Thiên chụp rất đẹp, rất gợi cảm. Từng góc hình đều được tính toán kỹ lưỡng sáng tạo để khai thác tối đa những đường cong cơ thể của nàng. Tâm đỏ bừng mặt. Nàng chưa bao giờ xem hình mình chụp nhiều tư thế gợi cảm như thế.
– Tôi đã chọn ra mười tấm xuất sắc nhất để tham gia cuộc thi. Em xem trong folder này này… – Bà Xuân click chuột.
Tâm mím môi, hai má đỏ hồng. Những tấm hình này đều là những tấm hình gợi cảm nhất trong series hình của nàng. Liệu có ổn không đi đăng những tấm hình này lên mạng?
– Em… Em… Em có thể… Cho anh Thành xem trước được không? – Tâm ấp úng, nhìn Diễm Phương.
Diễm Phương nhíu mày khó chịu. Nhưng cô ta khẽ gật đầu chấp thuận.
Tâm mừng rỡ ôm luôn chiếc laptop trên bàn, đi vào phòng. Bà Xuân lắc đầu cười khổ không biết nói gì.
Diễm Phương đứng dậy đi qua đi lại, vẻ mặt cau có, mất kiên nhẫn. Đột nhiên cô ta dừng lại bên kệ TV. Một chiếc điện thoại di động đặt sát mép kệ, như rất vội vàng, có thể rơi bất cứ lúc nào. Cô ta cầm lên, bấm nút. Hai mắt Diễm Phương chợt lóe sáng.
Cô ta quay lại nhìn bà Xuân. Bà ta đang dán mắt vào cuốn tạp chí mở rộng trên đùi. Diễm Phương rút điện thoại của mình ra. Sau vài thao tác nhỏ, điện thoại Diễm Phương run nhẹ. Cô ta hài lòng đặt chiếc điện thoại đó trở lại chỗ cũ.