Phần 43
Tâm trở lại với việc học tập rèn luyện hàng ngày của mình. Nàng không để tâm đến chuyện khác nữa. Hàng ngày nàng cố gắng tập luyện nhiều hơn để đến đêm không còn sức lực suy nghĩ lung tung.
Mỗi ngày nàng đều nhận điện thoại và tin nhắn yêu thương của anh trước khi đi ngủ. Nó như động lực giúp nàng hăng hái rèn luyện bản thân.
Trong lớp của Tâm, nàng thật sự nổi bật. Từ nhan sắc, vóc hình đến kiến thức đều vượt xa bạn cùng lớp.
Ám ảnh về Duyên cũng phai nhạt dần, Tâm không còn gặp ác mộng giữa đêm nữa. Nhưng nàng không hề quên lời thề của mình. Lời thề đêm không trăng.
– Tốt… Đẹp lắm… Hay…
Tâm mỉm cười trước những lời khen của mọi người. Bên dưới sàn diễn là Diễm Phương mỉm cười nhìn nàng, sau lưng cô ta là tốp người mẫu do chính cô đào tạo. Phương Trang và Thùy Dương mỉm cười thân thiện, họ thật sự ngưỡng mộ nhan sắc và những bước đi của Tâm. Đối với họ, Tâm chưa có danh tiếng vì nàng chưa đi diễn, nhưng nàng thật sự là một quả bom nổ chậm, sẵn sàng tạo thành một cơn địa chấn quyét ngang làng mẫu cả nước.
– Em bước đẹp lắm. Chân rất chuẩn. Nhưng lưng và cổ đầu cần uyển chuyển hơn, nên chú ý nét mặt. Người mẫu tạo thành thương hiệu qua bước chân và nét mặt. Nên giữ bản sắc riêng của mình dù bước trên sàn diễn nào cũng thế. Hai nét mặt cơ bản nhất là lạnh lùng và đa tình. – Diễm Phương nói.
– Đây. Tôi sẽ đi thử cho em xem nhé!
– Wah… Hoan hô…
Mọi người hô hào mừng rỡ. Những bước chân của Diễm Phương luôn là đề tài trong các lớp học catwalk, nhưng chủ yếu là xem qua video, vì năm năm nay Diễm Phương không nhận lời diễn thời trang nữa.
Diễm Phương đứng trên sàn gỗ. Cơ thể cô ta gợn sóng hoàn mỹ phô diễn dưới bộ đồ thun bó sát. Đôi mắt cô ta rất sáng, bắt giữ mọi ánh mắt lướt qua trước mặt. Trong ánh mắt hồi hộp chờ đợi của mọi người Diễm Phương bắt đầu bước đi. Mũi chân thẳng, lưng uyển chuyển, nét mặt lạnh lùng. Mọi người như cùng hẹn nín thở. Tâm mở to hai mắt, nàng nhận ra bước chân cắt chéo của Diễm Phương rất hoàn hảo, hai đầu gối như được cột dây, cái trước cái sau nối tiếp luân phiên không sai một ly. Nàng mím môi quyết định phải tập được bước chân như thế.
– Wah… Hay quá… Bốp bốp bốp…
Tiếng vỗ tay, hô hào náo nhiệt vẫn còn văng vẳng bên tai Tâm.
Nàng nhắm mắt nhớ lại hình ảnh đó, như một đoạn phim chiếu chậm trong đầu. Mặt nàng ướt mồ hôi, hai bắp đùi, vùng thắt lưng đau nhức. Bầu trời bên ngoài đã tối mịt, ánh đèn leo lét đung đưa trong căn phòng tập. Tiếng giày của nàng đều đều nện xuống sàn gỗ.
– Ahhh…
Tâm ngã lăn kềnh trên sàn. Nàng lồm cồm ngồi dậy, hai tay xoa xoa đầu gối, mặt nhăn nhó. Nàng kéo lại sợi dây cột ngang hai đầu gối mình, rồi đứng lên. Tiếp tục.
Bên cánh cửa phòng tập, Diễm Phương lén quan sát Tâm nảy giờ, ánh mắt chất chứa những suy nghĩ mâu thuẫn, sự mừng rỡ, hy vọng, ghen tị và cả sự nuối tiếc.
…
Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đó đã gần năm tháng rưỡi, vậy là còn nửa tháng nữa là nàng được gặp anh. Thời gian vừa qua, vì để thích ứng với sự lẻ loi buồn tẻ ở đây, nàng phải tập không nghĩ đến chuyện tình dục. Giờ đây, khi nghĩ đến anh, Tâm chỉ mong muốn được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, chỉ thế thôi đã làm nàng mãn nguyện.
– Tâm!
Tâm quay lại, nhận ra bà Xuân đang tiến về phía nàng.
– Em lên văn phòng lầu 1 gặp bà chủ gấp.
– Dạ.
Tâm không hiểu có chuyện gì, nhưng nàng không chậm trễ, chân bước đi thật nhanh.
– Cộc cộc…
– Tâm hả? Vào đi em. – Giọng Diễm Phương gọi ra.
– Chị cho gọi em. – Tâm bước vào mỉm cười.
– Em lại đây. Ngồi xuống. – Nụ cười Diễm Phương thật đẹp.
– Em đẹp lắm. Em như thoát thai hoàn cốt hoàn toàn. Không phải chị nói vậy để tự khen khóa đào tạo của mình. Nhưng em cũng thấy đó, mấy người khác đâu có ai tiến bộ và thay đổi nhiều như em. – Cô ta nói.
– Dạ… Em cảm ơn chị. – Tâm lí nhí, trước mặt Diễm Phương nàng vẫn cảm thấy thiếu tự tin như ngày nào.
– Vì xét thấy em có tiềm năng rất lớn. Nên Ban giám đốc Công ty dành cho em một cơ hội đặc biệt. Sắp tới là cuộc thi người mẫu ảnh qua mạng. Chị muốn em với tư cách đại diện Cty tham dự. Em thấy sao?
– Dạ… – Tâm mừng rỡ đến lúng túng, sau cùng nàng đã có cơ hội xuất đầu lộ diện.
– Nhiếp ảnh gia Giải vàng Cannon Châu Á, Hạo Thiên sẽ chụp hình cho em. Chụp ngoại cảnh Hồ Tràm. Khả năng đoạt giải của em rất cao. Nếu em thật sự thắng giải nhất, tiền giải thưởng 50 triệu là của riêng em, ngoài ra Công ty sẽ có một phần thưởng đặc biệt khác. – Cô ta nhồi nhét liên tục, Tâm chỉ biết phấn khích gật đầu.
– Đương nhiên, đã là đại diện Cty, em phải ký hợp đồng sớm hơn thời hạn. Đây em xem đi. – Diễm Phương đẩy xấp hợp đồng dầy cộp về phía nàng.
Hai mắt Tâm hơi nheo lại, nàng bị ám ảnh với các loại hợp đồng từ ngày hôm đó. Hợp đồng là cam kết giấy trắng mực đen với mục đích đảm bảo quyền lợi và nghĩa vụ của cả hai bên. Nhưng thực tế quyền lợi luôn nghiêng về bên soạn thảo nó.
– Em cứ mang về. Đọc cho kỹ. Mai mốt gì trả lời chị cũng được mà! – Cô ta nói.
…
Tâm thích thú nhìn bàn tay mình ửng hồng dưới tia nắng ban mai chiếu qua khung kính xe. Nắng sáng tốt cho da, lời mẹ nàng hay nói. Tia nắng đó như chơi đùa cùng nàng, biến mất rồi trở lại, lấp ló sau những tòa nhà cao tầng, dù xe có đi nhanh bao nhiêu nó vẫn chạm được vào tay nàng.
Hôm nay tâm trạng Tâm rất vui. Hơn 5 tháng rồi nàng mời được nhìn thấy đường phố, cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng Tâm. Nhưng niềm vui thật sự đối với nàng, đó là một cuộc hẹn hò bí mật với anh ở Hồ Tràm. Càng nghĩ đến được gặp mặt anh, nàng càng nhớ anh kinh khủng.
Chiếc xe du lịch 15 chỗ lao nhanh trên Quốc lộ 51. Trên xe chỉ có 5 người, Tâm, tài xế, một trang điểm, một nữ phụ trang phục và nhiếp ảnh gia Hạo Thiên, phía sau đầy ấp những đạo cụ và trang phục.
Hạo Thiên, cái tên thật ngông ngênh, kiêu ngạo, đáng lý ra nên thuộc về một cậu thanh niên trẻ tuổi coi trời bằng vung. Nhưng nó lại là nghệ danh của một ông gìa, đầu tóc rối bù, quần áo luộm thuộm, ăn mặc chẳng giống ai. Tâm không thường đánh giá người khác theo vẻ bề ngoài, nhưng ông ta quá khác so với tưởng tượng của nàng.
– Tách… Tách…
Tiếng máy ảnh vang lên, Tâm bừng tỉnh quay lại.
– Em tiếp tục nhìn ra cửa sổ đi… – Giọng nói của Ông Hạo Thiên vang lên.
Tâm mỉm cười tiếp tục nhìn ra ngoài. Ánh nắng chiếu vào, hàng lông mi cong vút, chạy dọc theo sống mũi, đổ xéo xuống đôi môi đỏ mọng của nàng. Ông Hạo Thiên suýt xoa hài lòng với khung ảnh của mình, tay ông bấm liên tục.
– Em đẹp lắm. Em mở hai nút váy phía trước đi. – Ông nói.
Anh tài xế hơi phân tâm quan sát phía sau.
– Ừ thế. Mở xéo một bên ra. Ừ… Đẹp lắm.
– Tạch… Tạch… Tạch…
Ông ta vừa chụp vừa nói liên tục. Tâm chỉ thực hiện theo. Khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng, chiếc cổ thon dài, bộ ngực phập phồng lấp ló dưới lớp vải, làn da nàng ánh hồng như tỏa hào quang dưới nắng sớm. Tất cả đều được thu vào máy ảnh của ông.
– Em mở luôn ba nút còn lại đi.
– Tạch tạch tạch…
– Ừ, thế… Bàn tay đặt hờ lên vạt áo…
– Không… Đừng che kín lại, đặt hờ thôi… Ừ… Thế…
– Okie, cảm ơn em…
– Chú… cho… con xem chút được không ah? – Tâm không biết nên xưng hô với ông ta thế nào, nhìn ông ta còn lớn tuổi hơn ông Chen.
– Ừ… Em xem đi. – Ông ta chẳng quan tâm gì.
Máy ảnh ông ta thật to và nặng, phải đến hơn 3 kí lô. Tâm phải đỡ nó bằng cả hai tay mới tiếp nổi nó.
– Em nhấn nút này… Qua lại là đây và đây… Zoom vào là nút này…
Ông ta chỉ cho Tâm, vô tình ngồi sát bên nàng, cánh tay choàng lên thành ghế. Tâm không để ý nhiều, nàng tập trung nhìn những tấm hình của mình. Nàng phải thừa nhận, ông ta chụp rất đẹp, ông chụp từng góc cạnh của gương mặt nàng, từng đừng cong nhỏ trên vành môi, khe ngực sâu hun hút của nàng rõ đến những sợi lông tơ óng ánh dưới ánh nắng.
Tâm tiếp tục nhấn lui lại. Bất chợt ngón tay nàng cứng đờ.
Màn hình hiện lên hình của một cô người mẫu khá quen mặt. Cô ta hoàn toàn trần truồng, xoay lưng về phía máy ảnh, mặt nghiêng sang một bên, dòng thác phía trước đổ xuống mờ nhạt huyền ảo như tiên cảnh.
– Em xem tiếp đi. – Ông ta nói nhỏ bên tai nàng.
Tâm bấm tiếp. Những hình ảnh sau táo bạo đến mức làm mặt nàng đỏ bừng lên. Cô người mẫu đứng nằm rất nhiều tư thế, dùng tay chân nhánh cây và cả góc chụp của máy ảnh để che chắn những điểm nhạy cảm trên cơ thể mình. Nhưng càng làm vậy người xem càng tưởng tượng nhiều hơn. Không phô, nhưng sức nóng của nó càng ghê gớm hơn.
– Em muốn chụp hình như thế không? – Ông ta hỏi nhỏ.
– Em… Không… – Tâm hốt hoảng nói.
– Đừng sợ… Là phụ nữ ai chẳng muốn lưu giữ lại tuổi thanh xuân của mình chứ! Không phải lo. Ai cũng ngại lần đầu hết. Nhưng sau đó sẽ quen thôi. Yên tâm đi. – Ông ta cười cười.
Tâm im lặng nhìn ra cửa. Trước đây nàng chưa hề nghĩ mình sẽ chụp ảnh khỏa thân, nhưng ý nghĩ sẽ được giữ lại những nét đẹp nhất của tuổi thanh xuân, làm nàng hơi phân vân.
Hai tiếng sau, chiếc xe du lịch rẽ vào khu resort thật lớn tại Hồ Tràm. Tâm bước xuống vươn vai, làm vài động tác giãn gân cốt. Hai chị phụ tá chạy lăng xăng xách hành lý xuống xe. Họ một mực không đồng ý cho nàng tự xách hành lý của mình. Tâm thấy hơi mất tự nhiên kiểu được phục vụ chu đáo như thế.
– Chào cô Helen Thanh Tâm. Trân trọng chào đón cô đến Resort Hồ Tràm.
Tâm hơi ngỡ ngàng nhìn người đàn ông mặc vest đen sang trọng trước mặt. Đây là lần đầu tiên nàng nghe người ta gọi nàng với cái tên Diễm Phương đặt cho nàng. Hai bên ông ta là hai nữ Lễ tân xinh đẹp, mặc áo dài tay ôm bó hoa thật lớn và một khay nước hoa quả thật lớn. Nàng nhìn bàn tay ông ta đưa về phía mình như chờ đợi, nàng lúng túng đưa tay ra.
– Tôi là Huy Hoàng – Giám đốc điều hành của Resort Hồ Tràm. Chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ đại diện sáng giá của Cty Sunshine. – Ông ta nói tiếp.
Tâm vỡ lẽ ra mọi chuyện. Họ chào đón nàng như vậy, chẳng qua vì nàng là đại diện của Cty Sunshine.
Hai cô Lễ tân bước tới, mỉm cười thân thiện. Họ mời nàng ly nước hoa quả, Tâm miễn cưỡng uống một hớp nhỏ rồi gửi lại nhưng nàng buộc phải nhận bó hoa. Ông Huy Hoàng tươi cười đứng chụp hình lưu niệm với Tâm.
Khách du lịch bắt đầu chú ý đến nàng. Một cô gái đẹp, dáng cao, mặc một chiếc váy rũ hở vai, dài chấm gót, làn da trắng như bông bưởi. Khách Việt Nam len lén chụp hình nàng. Khách nước ngoài lịch sự hơn, bước lại xin phép được chụp hình.
Tâm hơi lúng túng. Nàng chưa bao giờ được săn đón như thế. Sau tốp khách nước ngoài đầu tiên, vui vẻ chụp hình, cảm ơn. Vốn tiếng Anh của nàng chỉ đáp ứng được bấy nhiêu. Sau đó là tốp Việt Nam, ồn ào, chen lấn. Tâm bị vây tứ phía tạo thành một cảnh hỗn loạn trước sảnh tiếp tân khách sạn. Sau cùng, hai chị phụ tá phải xin lỗi mọi người để tách nàng ra. Nhóm Tâm rời đi, đám đông mới giải tán.
Khu resort này thật rộng, di chuyển giữa khu này và khu kia phải dùng xe điện. Tâm ngồi mông lung suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Nàng không nhận ra mình thay đổi lớn như thế nào. Hàng ngày nàng vẫn soi gương nhìn ngắm mình như bao người con gái khác, nhưng nàng chỉ thấy mình có lẽ xinh hơn một chút.
Tâm được dành hẳn một Bungalow riêng biệt sát bờ biển, hai bên là hàng dương xanh rì mát rượi. Một chị phụ tá mở hành lý treo móc đồ cá nhân vào tủ áo cho nàng. Đây là những quần áo thường nhật chuẩn bị cho hai ngày lưu trú tại đây. Những trang phục chụp ảnh thì được giữ bên phòng chị phụ tá.
Phòng tắm bên trong thật rộng và thoáng. Một chiếc bồn tắm rộng chuẩn bị sẵn nước rải cánh hoa hồng, bức tường dùng một tấm kính trong suốt đến trần nhà, chân tường trồng vài loại cây cảnh trong nhà cao đến eo. Nàng có thể nhìn thẳng ra bãi biển xanh rì bên ngoài, có vài người đang tắm biển xa xa. Tâm lúng túng nhìn quanh. Nếu nàng có thể nhìn thấy họ, vậy thì khi nàng làm gì trong này, không phải là…
– Em không cần lo. Tấm kính này chỉ soi sáng một chiều. Ở ngoài không thấy được bên trong… À giống như loại mắt kính thời trang tráng thủy vậy đó!
Chị phụ tá đứng sau lưng nàng, thấy điệu bộ lúng túng của nàng, liền giải thích. Tâm thở phào, quay lại mỉm cười cảm ơn chị.
– Em nghỉ ngơi chút đi. Một tiếng sau, chị gọi, mình đi ăn trưa. Ngủ trưa đến 14h00 dậy trang điểm, chuẩn bị chụp buổi chiều và hoàng hôn. – Chị ta nói.
Tâm gật gật đầu. Nàng đã quen với việc bị áp đặt lịch làm việc mỗi ngày.
– Quên mất… Chiều nay chụp bikini nên, chị sẽ qua sớm hơn chút giúp em tẩy bớt lông đi nhé. – Chị ta quay lại nói.
– Ah… Thôi chị… Em tự lo được… – Tâm ngượng chín người.
– Okie… Vậy cũng được. Nhưng đừng nhổ nhé… Bị đỏ da, xấu đấy…
– Dạ… Dạ… Em biết rồi.
Tâm cười khổ. Bây giờ ngay cả vùng nhạy cảm của mình cũng bị can thiệp vào. Không biết khi anh thấy vùng mu trống lỗng, nhẵn nhụi của nàng, anh sẽ nghĩ gì. Tâm đỏ mặt, háo hức mong chờ đến tối. Anh hứa với nàng, tối nay anh sẽ ra, sau giờ học.
Tâm khóa trái cửa. Cởi bộ váy dài. Nàng hồi hộp bước chân vào phòng tắm, hai tay che ngang ngực, chân khép chặt. Dưới bãi biển có một nhóm thanh niên đang đùa giỡn inh ỏi. Có lẽ đúng là họ không thể thấy mình, nàng thầm trấn an. Nàng từ từ buông tay ra, chân thoải mái bước vào bồn tắm. Dòng nước mát lạnh thật thoải mái.
– Ahhhh…
Tâm hoảng hốt chùn người thấp xuống nước. Trước mặt nàng một cặp vợ chồng Tây Phương đi ngang qua sát tấm kính. Họ bất chợt dừng lại nhìn chằm chằm vào nàng. Tâm lúng túng, hai tay che mặt mình. Đột nhiên hai người nói với nhau gì đó, chỉnh chỉnh lại trang phục, rồi đi tiếp. Tâm thở phào hiểu ra rằng họ vừa xem tấm kính đó như một tấm gương lớn.
Tâm cảm thấy thoải mái hơn. Nàng nằm lim dim tận hưởng cảm giác gân cốt mình tê tê giãn ra từng chút một.