Phần 42
– Đừngggg… Duyên…
Tâm choàng tỉnh, bật dậy trên giường. Nàng thở hỗn hển, mồ hôi vã ra như tắm.
– Không sao… Có anh đây…
Vòng tay ấm áp của Thành ôm chầm lấy nàng, giọng anh ấm áp đều đều.
Đã ba ngày liên tục kể từ hôm Tâm thất thểu trở về nhà lúc trời gần sáng. Nàng chui vào chăn, ôm chầm lấy anh, khóc ngất. Dù anh giỗ dành thế nào, nàng vẫn khóc đến lúc mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Sau đó, Tâm hầu như không bước ra khỏi phòng. Nàng chỉ nghe vài cú điện thoại, rồi lại chán chường nằm trên giường, hai mắt mở lớn nhìn lên trần. Thành phải ép nàng ăn uống từng chút một.
Mỗi tối trong giấc ngủ nàng dãy dụa vùng vẫy như cố níu kéo ai đó, rồi bừng tỉnh hét lên. Thành không biết Duyên là ai. Nhưng anh biết chắc chắn Tâm đã xảy ra một biến cố tâm lý rất lớn. Anh chỉ biết chăm sóc nàng, chờ nàng bình tĩnh lại.
Thành ngồi dậy. Lặng lẽ đi vào toilet thấm một chiếc khăn ướt mang về phòng. Tâm mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền, nằm trên giường. Anh nhẹ nhàng kéo áo nàng lên, dùng khăn lau mát cơ thể cho nàng. Mỗi đêm anh đều làm như vậy, để nàng dễ ngủ lại. Anh cặm cụi lau, rồi kéo áo xuống, đắp chăn lên ngực cho Tâm. Chợt bàn tay Tâm nắm lấy tay anh, đôi mắt rưng rưng nhìn anh.
– Sao không hỏi em đã xảy ra chuyện gì? – Tâm hỏi nhỏ.
– Khi em muốn nói anh sẽ biết thôi. – Anh nhỏ nhẹ.
Tâm bật dậy lao vào lòng anh. Hai bàn tay nàng lạnh buốt nắm lấy tay anh. Đôi vai của nàng run rẩy, nước mắt nàng rơi trên tay anh. Nàng kể lại cho anh nghe tất cả mọi chuyện, từ chuyện nàng và Duyên bị bỏ thuốc gì đó, bị cưỡng hiếp cho đến chuyện Duyên tự tử trước mắt nàng.
Thành giận dữ, mắt anh lóe sáng, hai bàn tay nắm chặt nghe răn rắc. Nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để biết sự đau đớn của mình nhỏ bé hơn nhiều so với sự mất mát đang dày vò Tâm.
– Anh ơi! Em xin lỗi anh. – Tâm nức nở trong lòng Thành.
– Không… Em đừng…
Tâm đưa tay lên che miệng Thành.
– Là lỗi của em trước tiên… Em không nên dấn thân vào nơi đó.
Đôi mắt nàng chợt thay đổi sắc lạnh, Thành thoáng rùng mình sợ hãi. Ánh mắt đó như của một người khác chất chứa sự căm thù mãnh liệt, không chết không thôi.
– Tối hôm đó em đã thề với Duyên. Em sẽ trả thù.
– Để làm được điều đó, em chỉ có một đường duy nhất, đó là danh vọng, tột đỉnh danh vọng. – Tâm đưa tay vuốt ve mặt anh.
Thành ngơ ngác nhìn Tâm, nàng như trưởng thành hơn rất nhiều, hơn cả khả năng anh có thể với tới.
– Ngày mai sẽ là điểm khởi đầu của em. Em sẽ tham gia Cty quản lý người mẫu Sunshine của Hoa hậu thời trang Diễm Phương. Chị ta gọi cho em ba ngày trước. Nhưng… – Tâm chần chừ.
– Cty đòi hỏi phải tập luyện tập trung trong sáu tháng đầu tiên. – Tâm im lặng đầu cúi thấp.
– Ý em là… Em không ở nhà anh nữa sao? – Thành bừng tỉnh.
– Em… Em đã cố thương lượng rồi. Nhưng không được. Không những em không thể ở đây, mà chương trình học của em cũng phải bảo lưu tạm thời. Đây là điều kiện bắt buộc của chương trình đào tạo, không có ngoại lệ. – Tâm nói nhỏ.
– Ngày mai… Ngày mai em phải đi sao? – Thành thẫn thờ.
Nhìn anh, nghĩ đến sự xa cách sắp tới, lòng Tâm quặn đau.
– Anh ơi! Anh đừng nghĩ đến ngày mai được không? Hãy để đêm nay thật dài, của riêng hai đứa mình.
Tâm ôm ghì lấy anh, hai người cuốn lấy nhau. Nàng muốn bù đắp cho anh những ngày trống vắng sắp tới, cũng là cho mình.
…
Đối diện Tâm là người phụ nữ đẹp nhất mà nàng từng gặp mặt. Từng nét của cô ta thanh tú, kiêu sa đến hoàn mỹ. Hoa hậu Thời trang Diễm Phương, một cái tên lừng lẫy trong ngành giải trí thời trang toàn quốc, thậm chí lan sang cả vài nước trong khu vực. Cô ta lớn hơn nàng vài tuổi, gần ba mươi. Nhưng đối diện với cô ta, Tâm cảm thấy mình thật nhỏ bé, hèn mọn. Bao quanh cô ta như có một trường cảm xúc vô hình, bất cứ ai tiếp cận đều cảm thấy mình thiếu tự tin, thấp kém.
– Đây là hợp đồng đào tạo. Em xem đi. – Cô ta đưa sang Tâm hai sấp giấy dày.
– Khóa đào tạo 6 tháng này trị giá 400 triệu, bao gồm tất cả chi phí ăn ở, điều dưỡng, huấn luyện. Nếu em không muốn ký hợp đồng với Cty sau khóa, em chỉ cần trả phần chi phí này. Còn nếu em trở thành người mẫu của Cty trong hai năm, lương tháng 50 triệu, thù lao diễn chia 4: 6, Em bốn, cty sáu… và dĩ nhiên chi phí đào tạo miễn phí. – Cô ta mỉm cười nhìn Tâm như chờ đợi.
Tâm mím môi gật đầu, mặt nàng lạnh băng. Nụ cười của nàng đã để lại bên anh.
– Từ hôm nay em sẽ là Helen Thanh Tâm! Cô Xuân sẽ giới thiệu với em thời khóa biểu của lớp đào tạo, từ sinh hoạt, vệ sinh, ăn uống, nghỉ ngơi đều theo lịch…
Tâm bước vào một căn phòng nhỏ, một chiếc giường đơn, một cái tủ áo, một bàn trang điểm gọn gàng ngăn nắp.
– Mười phút sắp xếp đồ đạc, cởi hết quần áo, khoát chiếc khăn trên giường vào. Tôi chờ cô ngoài này. – Người phụ nữ tên Xuân rất tiết kiệm lời, nói xong lập tức đóng cửa lại.
Tâm bước đến khung cửa sổ. Bên dưới là một thảm cỏ xanh, một chiếc hồ bơi thật dài, chạy dọc theo bờ sông là bến tàu với hai chiếc canô trắng.
Căn biệt thự, căn cứ địa của Cty Sunshine tọa lại tại Quận 9, bên một nhánh nhỏ của sông Đồng Nai. Nơi đây như một thế giới riêng tách biệt với bên ngoài. Nơi đây sẽ là tù giam nàng trong 6 tháng tới.
Tâm bỏ chiếc vali vào góc tủ. Nàng cởi hết quần áo trên người, quấn chiếc khăn tắm ngang ngực, đi ra ngoài. Bà Xuân thấy nàng ra, cũng không nói một tiếng, bà đi thẳng, để Tâm lặng lẽ đi theo.
Vừa bước xuống cầu thang, Tâm sững sờ trước hai người phụ nữ trần truồng đang đi lên. Hai cô là Thùy Dương và Phương Trang. Nàng chứng kiến hai tên tuổi lớn trong làng người mẫu trong tình trạng khỏa thân hoàn toàn nhưng vẻ mặt họ dửng dưng như không. Họ cũng nhận ra nàng. Họ mỉm cười thân thiện, thật khác với lần đầu tiên gặp trong buổi diễn.
– Đừng ngạc nhiên. Nơi đây là thế giới riêng của phụ nữ, không một bóng đàn ông. Khỏa thân là các bà Phương dạy mọi người để rèn luyện sự tự tin của mình. – Bà Xuân giải thích.
Tâm gật gù.
– Nhưng khỏa thân trước phụ nữ với nhau thì đâu có gì chứ! – Tâm buột miệng hỏi.
Bà Xuân hơi chần chừ, không trả lời nàng rồi tiếp tục đi thẳng.
Suốt dãy hàng lang Tâm gặp rất nhiều phụ nữ đẹp, phần lớn họ đều khỏa thân, chỉ có vài người mặc quần lót, có lẽ đang kỳ kinh nguyệt.
– Em có nhu cầu đi vệ sinh không? – Bà Xuân dừng trước một cánh cửa cuối dãy hàng lang.
– Dạ, không! – Tâm nói nhỏ.
– Okie, vì em phải nằm yên một chỗ trong vòng hai tiếng đồng hồ tới.
Bà đưa tay xoay nắm cửa. Bên trong xông ra một mùi thuốc Thành nồng đậm, pha lẫn mùi hơi nước nóng hừng hực.
– Vào nhanh đi. Không thể thoát hơi ra ngoài. – Bên trong có giọng của phụ nữ lớn tuổi la khẽ.
Cả hai người bước vào trong. Ánh sáng mờ nhạt duy nhất từ một bóng đèn trái ớt gắn trên tường. Tâm chớp chớp mắt cho quen với ánh sáng. Nàng bất chợt lùi người lại, tay che miệng suýt hét lên. Trước mặt nàng là bốn bệ đá xanh, trên ba chiếc là ba vật thể đen thui hình khối như dáng người nằm. Kế bên chiếc bệ trống có một người phụ nữ lớn tuổi, mặt mũi nhem nhuốc đang nhìn nàng dò xét.
– Cởi khăn ra, nằm lên đi. – Bà Xuân nhắc nhở.
– Tôi…
– Haizzz… Nằm lên đi… Lần đầu thì e ngại, sau lại năn nỉ mà không được đấy… Tẩy trắng da thôi mà…
Tâm nhìn kỹ thấy phía trên vật thể gần nhất có chiếc ống thông hơi. Vậy là có người sống bên dưới lớp đất đen đó. Tâm thở phào.
Nàng cởi chiếc khăn choàng, leo lên. Hơi lạnh của bệ đá làm nàng giật mình.
– Thân thể cô đẹp lắm. Có thể so sánh với cô chủ đấy… Lông nên cạo đi, để làm gì nhiều thế… – Tay bà ta đặt lên phần lông mu nàng xoa xoa.
– Ah… – Tâm ngượng chín cả người.
Bà tay mở một cánh cửa gỗ lớn, khói bốc ra nghi ngút, khệ nệ xách lên một thùng gỗ, đặt lên bệ đá. Hai tay bà vốc vào trong thùng lấy ra một nắm đất đen thui, bốc mùi thuốc Thành nồng nặc. Hai bàn tay bà xoa chất đen nhám xàm đó lên khắp người Tâm. Hai mắt nàng mở to, tò mò quan sát.
– Tưởng đây là bùn ah? – Bà cười khẩy – Đây là than núi lửa Nhật Bản, tẩm thuốc Thành. Bí quyết lột xác đấy. Cô sẽ được tẩy trắng 12 lần trong bốn tuần đầu tiên. Sau đó có muốn cũng không được đâu.
Bà ta chà sát khắp thân thể Tâm, không chừa một góc nào, đến khi làn da nàng đỏ bừng bỏng rát thì ngưng lại. Bà xách rất nhiều xô chất than cùng loại phủ kín cơ thể nàng. Nằm bên dưới lớp than ấm nóng, nàng không thấy không nghe được thứ gì, chỉ biết hít thở qua ống ngậm trong miệng. Hơi ấm của bột than xoa dịu làm cơ thể Tâm dễ chịu, nàng ngủ thiếp đi.
Anh và nàng nắm tay nhau đi trên một cánh đồng hoa cúc trắng, thật rộng, rộng đến mức nhìn không thấy điểm cuối. Anh mỉm cười với nàng. Nụ cười của anh không phải là nụ cười đàn ông hấp dẫn nhất mà nàng gặp. Nhưng nó luôn mang cho nàng cảm giác ấm áp chân thành nhất. Đột nhiên bàn tay anh truyền đến cảm giác lạnh giá. Tâm ngạc nhiên nhìn xuống. Nàng cảm giác bàn tay anh hôm nay rất lạ, như một bàn tay phụ nữ, thon dài tương đương với nàng.
“Tâm ơi! Trả thù cho mình. Tâm ơi!”
Giọng nói quen thuộc của Duyên vang sát bên nàng. Tâm giật mình nhìn lên. Không phải là anh, mà là Duyên. Mặt cô ta trắng bệt, tóc dính bết lại với não tương, mắt nhìn nàng trừng trừng, miệng trào máu.
– Ahhh…
Tâm hét lớn, choảng tỉnh. Xung quanh nàng là căn phòng tối, nồng nặc mùi thuốc Thành.
– Trời ơi! Con nhỏ này… Đổ hết xuống sàn rồi kìa! – Giọng người phụ nữ lớn tuổi càm ràm vang lên bên cạnh.
Tâm nhìn xuống. Bột than rơi vãi đầy sàn nhà. Nàng sực nhớ ra mình đang trong phong tẩy da.
– Con xin lỗi. Tại con…
Tâm lúng túng nhảy xuống, phụ bà ta dọn dẹp.
– Thôi… Không sao. Cũng may là gần hết giờ, không thì phí đi bao nhiêu thuốc quý. – Bà ta chợt ngưng tay ngẩng lên nhìn Tâm – Con hình như bị ám ảnh gì đấy?!
Tâm im lặng, khẽ gật đầu.
– Ta không biết con trải qua chuyện gì. Nhưng con phải tập sống với nó, phải biết chấp nhận nó như một phần cuộc sống của mình.
Tâm nhìn theo bóng lưng khắc khổ của bà ta khệ nệ xách thùng nước đi vào góc phòng.
“Ngày 15, vắng em. Anh nhớ em lắm, Tâm ơi”.
Tâm thấy cổ họng mình cứng lại, nước mắt muốn trào ra, đọc dòng tin nhắn của anh.
“Ngày 15, thiếu anh. Em nhớ anh lắm lắm. Hẹn anh trong giấc mơ của em.”
Tâm gác tay lên trán suy nghĩ tới cha mẹ, nội dung cuộc điện thoại ban chiều. Nàng phải tiếp tục nói dối cha mẹ rằng việc học hành của mình vẫn bình thường. Đó là điều cha mẹ quan tâm nhất. Sức khỏe của cha đã hồi phục hoàn toàn.
Đã trải qua 15 ngày, Tâm dần quen với thời khóa biểu nơi này. Các lớp học nối tiếp nhau liên tục, từ tập catwalk, tâm lý trên sàn diễn, thể dục aerobic, lễ nghi tiệc tùng, trang điểm cơ bản, thời trang, tâm lý trả lời phỏng vấn… nhiều đến không nhớ hết. Cũng may là các lớp học này được sắp xếp xen kẽ với với các buổi matxa, chăm sóc da và cả waxing toàn thân… đây là giây phút nàng có thể thư giãn thoải mái. Lớp học của Tâm vẻn vẹn có 7 người, họ khá thân thiện với nàng, có lẽ vì ai cũng đến từ những nơi khác nhau, vào đây gần như cùng lúc.
Nàng lại nghĩ đến anh, nụ cười của anh, những giây phút bên anh. Cơ thể anh ấm áp, bộ ngực săn chắc và cả… dương vật căng cứng to dài của anh. Tâm thấy cơ thể mình rạo rực, hạ thể nóng hừng hực ẩm ướt khó chịu. Nàng thật không hiểu những người này làm thế nào sống cách ly như trong tu viện trong 6 tháng. Riêng bản thân nàng ngày qua ngày càng nhớ anh cồn cào.
Tâm thao thức nhìn lên trần nhà. Hai mắt đau nhức nhưng không dám khép lại. Rồi cơn mệt mỏi kéo đến làm nàng không cưỡng lại được, mí mắt nặng trĩu. Nàng thiếp đi.
Không biết thời gian qua bao lâu.
– Ahhh…
Tâm hét lên, choàng tỉnh, mồ hôi nhễ nhại. Nàng khổ sở thở dốc, cổ họng khô khốc. Nàng vừa mơ đến Duyên, cô ấy đang nằm bên mép hồ bơi, hai mắt trừng trừng nhìn lên trời, bầu trời tối đen như mực.
– Duyên à… Không phải mình đã thề sẽ trả thù cho bồ sao?
Tâm lẩm bẩm cầu khẩn một mình. Nàng không biết làm như vậy có hiệu nghiệm gì không. Nhưng mỗi đêm trước khi ngủ, nàng thực hiện như lời người phụ nữ trong phòng tẩy da, nàng cố nhớ đến lời thề của mình và cái chết của Duyên, thì đêm đó tâm trạng nàng được yên ổn ngủ đến sáng. Tâm chợt nhớ lại, bật cười một mình. Lúc nảy khi nàng chìm vào giấc ngủ trong đầu toàn lởn vởn chiếc dương vật của anh đung đưa giữa hai chân mình.
Tâm lồm cồm ngồi dậy. Chán nản nhìn chai nước trống rỗng trên đầu giường. Cổ họng nàng khô khan khó chịu. Nàng cầm chai nước đi ra ngoài.
Hàng lang lầu hai thật dài, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ in rõ xuống sàn nhà. Tâm thấy hơi lạnh chạy dọc xương sống mình. Chân nàng bước thật nhanh đến chiếc máy nước để cuối hành lang. Tay nàng run run mở vòi nước, mắt nhìn xuống đất, đầu không dám ngẩng lên. Dòng nước lạnh chảy róc rách thật chậm, chai nước đầy dần lên.
Đột nhiên có tiếng gì đó vang vào tai Tâm. Nàng giật bắn người nhìn về phía cầu thang. Không có gì ngoài ánh trăng sáng.
– A… U.
Thêm một tiếng động khác nghe rõ ràng hơn. Tâm nhíu mày lắng nghe, đây rõ ràng là tiếng người, vang lên từ tầng 3. Trên đó Tâm cũng chưa lên lần nào vì được căn dặn không được đi lung tung khắp nơi. Nàng nghe các bạn cùng lớp nói nơi đó là tầng sử dụng riêng của Diễm Phương và mấy cô người mẫu nổi tiếng của Cty.
– A… U…
Cơn sợ hãi bay đi đâu mất nhường chỗ cho sự tò mò. Tâm nhẹ nhàng đi đến bên chân cầu thang, nàng nhìn lên lầu. Có ánh sáng đèn điện lờ mờ chiếu ra ngoài. Nàng nhón chân từng bước một đi lên lầu, lòng bàn chân lạnh buốt làm cơn buồn ngủ bay đi mất.
Hành lang lầu 3 cấu tạo y như đúc so với bên dưới, dãy cửa sổ rèm rũ và dãy phòng thật dài. Căn phòng cuối dãy đang sáng đèn. Tâm lọ dọ đi tới. Cửa phòng đóng kín mít, nhưng rèm cửa sổ trổ ra hành lang có một khoảng trống.
– Ah… Ưm… Ưm…
Tâm có thể nghe rõ tiếng rên rỉ phát ra từ bên trong. Nàng nín thở nhìn vào. Hai mắt nàng trợn to nhìn quan cảnh kì dị trước mặt.
Diễm Phương trần truồng quỳ hai chân dưới sàn, cơ thể cô ta bóng loàng căng phồng, đẹp đến nỗi Tâm cảm thấy hít thở khó khăn. Phía sau lưng cô ta là một gã da đen, một gã Châu Phi đích thực, toàn thân hắn trần truồng lực lưỡng, làn da đen bóng, hắn đeo bao trùm đầu bằng vải kín mít tới cổ, hai tay hắn vò nắn cặp mông tròn căng của Diễm Phương.
Hạ thể hắn dập liên tục vào mông cô ta nghe chan chát, hai vú cô ta giật giật lên từng hồi… Dương vật hắn dài to như cổ tay Tâm, đen mun như than, mỗi lần hắn lùi người lại, nàng có thể thấy nước nhờn rơi rớt giữa hai chân Diễm Phương. Miệng cô ta há lớn, hai mắt dại đi, tiếng rên rỉ khò khè khó nghe. Tâm đoán rằng Diễm Phương đã đạt cao trào vài lần trước sức mạnh vũ bão của tên này.
Cơ thể Tâm rạo rực, hai chân vô tình khép lại, cảm giác ẩm ướt khó chịu. Cơ thể hoàn mỹ, làn da trắng hồng mềm mại của Diễm Phương và cơ bắp cuồng cuộn làn da đen bóng của gã đó kết hợp với nhau tạo thành một cảnh hoang đàng đến tột độ. Tâm cắn môi, nàng vô tình đưa tay day nhẹ hai mép âm hộ nóng rực của mình, hình ảnh trước mắt như mờ đi.
Bất chợt một giọng nói đàn ông ồm ồm vang lên trong phòng, rồi một cánh tay vươn ra từ chiếc ghế bành cao quá đầu ngay phía trước Diễm Phương. Từ góc nhìn của Tâm, nàng chỉ có thể thấy loáng thoáng mái tóc đen lấp ló trên thành ghế. Giọng ông ta trầm thấp vang vọng trong căn phòng kín, Tâm phải cố gắng nghe mới hiểu được ông ta nói gì.
– Em phạt anh vậy đủ chưa? Anh biết lỗi rồi… Giúp anh chút đi mà…
– Không… Đáng đời… Đêm nay anh chỉ được nhìn… Ưm… Ah… – Diễm Phương vừa thở dốc vừa nói.
– Anh năn nỉ em đó… Anh biết lỗi rồi mà… Anh mang nó tới đây đền bù cho em rồi gì nữa…
– Ưm… Ưm…
Mặt Diễm Phương đỏ hồng, cô ta không nói gì, chỉ quỳ gối bò đến hai bước, kéo theo tên da đen hì hục phía sau. Hai cánh tay cô ta chồm lên ghế, gấp gáp run rẩy, rồi chúi đầu xuống hì hục lên xuống. Cánh tay người đàn ông đó vuốt ve mái tóc lòa xòa của cô ta.
– Ưm… Ưm…
Tiếng rên rỉ, thở dốc vang lên trong phòng. Gã da đen gầm rú, cơ thể Diễm Phương co giật, đầu bị giữ chặt giữa hai chân người đàn ông đó. Gã da đen gồng cứng người, thúc vào vài cái cuối, rồi ngã ngữa ra sau, dương vật gã lòng thòng bóng lưỡng, tinh trùng vung vãi cả sàn. Người đàn ông đó gồng cứng người lên, Diễm Phương mặt đỏ bừng, nuốt hết tinh dịch của ông ta. Cô ta bật ngữa ra sàn nhà, thở hỗn hển, cười sặc sụa.
Ánh lửa lóe lên, phản chiếu lên bức rèm cửa, khói thuốc bốc lên sau chiếc ghế bành. Tâm hít một hơi thật sâu, định trở về phòng, thì bất chợt câu nói của người đàn ông đó làm nàng chết sững.
– Em đừng trách anh chuyện giúp Nhật Vy, không phải vô tình anh đẩy Tâm về Công ty em sao?
– Còn nói… do chính em tìm đến con bé thôi! – Diễm Phương trả lời giọng mệt mỏi.
– Haizz… Bà Hoàng Diệu và thằng Ba tàu đó thật thảm… Điên cuồng tìm kiếm thằng nhãi Tùng đó! Ha… Ha… Tìm xa ngàn dặm gần ngay trước mắt…
– Lại cũng chiêu trò gì của anh ah? – Diễm Phương hỏi cho có chuyện.
– Ha ha… Không… Việc này chẳng liên quan gì đến anh… Anh chỉ biết thằng Tùng đó chui rúc ở xó xỉnh nào thôi… Em chẳng tin nổi đâu… Ngay kế bên nhà em đấy…
– Hả? Nhà nào? – Diễm Phương ngạc nhiên chống tay ngồi dậy.
– Căn biệt thự xanh nhỏ nhỏ cuối đường đó… chiều chiều ngồi bờ sông câu cá… Đúng là mấy thằng nhà văn lập dị… Anh bắt gặp hắn ngồi đó mới hôm qua…
Tâm mừng rỡ đến cuống quýt. Nàng vuốt vuốt ngực mình để lấy lại bình tĩnh. Nàng nhẹ nhàng đi xuống lầu, trở về phòng không ai hay biết.
– Alô, anh ngủ rồi ah? – Giọng Tâm nói nhỏ dưới lớp chăn.
– … Trời ơi, Tâm ah! Em biết bây giờ là mấy giờ không? Vậy mà hỏi tôi chưa ngủ? Tôi gìa rồi, không còn sức tung tăng suốt đêm đâu… – Giọng ông Chen càu nhàu trong điện thoại.
– Ah, xin lỗi. Nếu anh không thích nghe về tung tích Lý Quý Tùng thì thôi vậy! Good night. – Tâm cố tình trêu chọc.
– Hả? Em… Em nói… Ở đâu? – Ông ta bừng tỉnh hét lên.
– Thôi em ngủ đây… Khuya rồi…
– Thôi mà Tâm. Giúp tôi cũng là giúp em mà… – Ông năn nỉ.
– Hi Hi… Thôi được rồi. Hắn ta sống tại một căn biệt thự màu xanh… Đường Trần Trọng Khiêm, P. Long Bình, Quận 9… Cùng khu với Trung tâm đào tạo của Công ty Sunshine.
– Ha ha… Vậy thì hay quá… – Ông Chen bật cười mừng rỡ. – Ủa, sao em biết. Em liên quan gì đến Cty Sunshine.
– Em… Em tham gia khóa đào tạo ở đây…
Tâm kể sơ cho ông nghe về âm mưu của Nhật Vy, định hướng của bản thân nàng. Nhưng chuyện đau buồn xảy ra với nàng trước khi quyết định gia nhập Sunshine và người đàn ông bí ẩn đó nàng không nói tới. Ông im lặng lắng nghe.
– Tôi hiểu rồi. Em yên tâm. Nếu bộ phim thật sự được khởi động trở lại. Vai chính chắc chắn vẫn là của em. – Ông nói.
– Nhưng khóa đào tạo còn hơn năm tháng nữa. Rồi sau đó em lại trở thành người mẫu của Cty. – Tâm lo ngại.
– Em yên tâm học cho tốt. Đó là khóa đào tạo uy tín bậc nhất hiện nay. Còn việc em đóng vai chính bộ phim, Diễm Phương còn mong muốn không hơn nữa là. Đó là một cơ hội PR tên tuổi em và Sunshine. Sau đó khi em đi diễn, catxe sẽ cao hơn, cty cũng thu lợi cao hơn. Trăm lợi vô hại. – Ông nói liên tục.
– Lúc đó, chính tôi sẽ tới thuyết phục Diễm Phương. – Ông cam đoan.