Phần 40
Họ bước chân vào trong đại sảnh, rất sang trọng nhưng vuông vức và nhỏ hơi khá nhiều so với hôm bữa tiệc của Cty Thiên Nhiên. Xunh quanh có vài người chạy rối rít chuẩn bị. Tâm nhìn dãy bàn xếp quanh chỉ khoảng hơn mười bàn. Chiếm diện tích khá lớn là của gian phòng là một vật lạ kỳ, mặt phẳng bằng thủy tinh cao một mét hình chữ u, kéo dài đến 2 bức màn rũ trên phông backdrop. Trên màn sân khấu trốn trơn chỉ có Logo của Cty là chữ Poison in nghiêng màu tím bầm của máu.
– Chào hai em. Tôi là Hiến.
Một người đàn ông bước tới tự giới thiệu. Ông ta ốm, da trắng xanh, tóc cắt cao, sống mũi nhăn nhăn như giữ lại chiếc kính cận bên trên. Ông ta cười cười ngờ nghệch, thân thiện, trông như một thầy giáo hơn là một người quản lý người mẫu sự kiện.
– Dạ, chào anh. Em là Duyên người đã nói chuyện điện thoại với anh. Còn đây là Tâm, bạn em. – Duyên nói.
– Ừ, hai em nhìn rất chuyên nghiệp. Tuy biết hai em từ lò chị Vi ra, nhưng xin phép cho tôi được xem trước cách em diễn. Được không? – Ông nói.
– Dạ được. Nhưng thế này… – Duyên ấp úng.
– Tôi hiểu mà. Chuyện hai em đi diễn ở đây sẽ không ai nói ra ngoài, chị Vi càng không thể biết. – Ông cắt ngang.
– Lên đi Tâm. – Duyên hối.
– Lên đâu? – Tâm ngơ ngác.
– Ha ha… Cái bàn thủy tinh dài 35 mét hình chữ U ở giữa phòng đó. Nó gọi là sàn diễn. – Hiến bật cười.
– Khoan đã. Tôi muốn xem cả hai người và vui lòng chỉ mặc nội y. – Hiến nói tiếp.
Duyên nhúng vai nhìn Tâm. Đây là yêu cầu hợp lý, vì họ diễn cũng chỉ với nội y. Duyên bắt đầu cởi quần áo ngay tại chỗ. Tâm e ngại liếc nhìn nhóm phục vụ của khách sạn đang tròn mắt nhìn sang.
Nàng mím môi quyết định. Tay nàng rút chiếc dây nút trên cổ, chỉ một động tác, chiếc váy thùng rơi xuống chân. Cả đám phục vụ phía xa há hốc nhìn thân hình của Tâm. Thân thể nàng thật hoàn mỹ, làn da bóng loáng, bộ ngực căng phồng đè ép chiếc áo nịt ngực như muốn bung ra.
Tâm và Duyên đi đến bậc thang sân khấu.
Tiếng nhạc réo rắc mở lên. Duyên bước đi trước. Cô đi rất đẹp, đúng tiêu chuẩn bài bản. Hiến gật gù hài lòng.
Tâm hít sâu một hơi. Nàng bắt đầu bước đi. Chân nàng nhịp nhàng như múa minh họa cho điệu nhạc, hai mắt Tâm nhìn thẳng phía Tâm, lạnh lùng kiêu sa. Mặt sàn bằng thủy tinh truyền qua hai bàn chân trần của nàng cảm giác thật lạnh.
Hiến ngơ ngác nhìn hai chân thon dài trắng tinh của Tâm. Dưới ánh đèn nó mờ ảo bóng bẩy như được tạc bằng bạch ngọc. Những bước đi của nàng như tạo một sự liên kết chuyển động toàn thân, đẹp đến nín thở.
– Tốt… Tốt… Cô làm tôi bất ngờ đấy. Bây giờ hai cô ra phía sau ngồi nghỉ. Nửa tiếng nữa sẽ có người makeup.
Phía sau sân khấu là một không gian hoàn toàn khác, các sào quần áo lót dài, đánh số rõ ràng. Mười tám bàn trang điểm với những bóng đèn vàng đính quanh gương.
Xung quanh mỗi bàn đều có ba bốn người chạy qua chạy lại xôn xao. Khi họ tránh qua, Tâm và Duyên ngơ ngác nhìn thấy những bờ vai, những chiếc cổ trắng tinh đang xoay lưng về phía mình. Duyên nghiên đầu nhìn qua gương, cô há hốc miệng lẩm bẩm:
– Thùy Dương.
– Phương Trang.
– Tâm ơi! Có cả Thùy Dương và Phương Trang kìa. – Duyên lí nhí qua kẽ răng, tiếng nhỏ như muỗi kêu nhưng lọt vào tai Tâm như gió biển thét gào.
Thùy Dương và Phương Trang mà cũng diễn show nội y ư? Họ là những khuôn mặt lẫy lừng nhất trong làng người mẫu. Tâm chợt nhớ ra, nàng nói nhỏ vào tai Duyên:
– Không thấy các cửa hàng của Poison ah? Đều trưng bày hình của họ đấy thôi. Không cần ngạc nhiên, họ là mẫu đại diện của Poison. – Tâm trấn an Duyên.
Tâm và Duyên ngồi chờ đợi tới đợt trang điểm của mình. Họ không cảm thấy khó chịu gì khi phải chờ đợi những người khác. Vì trong thâm tâm họ tự hiểu mình không là gì so với những tên tuổi lớn trước mặt.
Sau ba mươi phút, đúng là tới lượt của hai người. Họ hồi hộp ngồi lên hai chiếc ghế trang điểm trống, nệm ghế còn nóng hừng hực. Tâm ngồi cách khá xa Duyên. Nàng nhìn sang, mỉm cười thân thiện với cô người mẫu bên cạnh. Cô ta chỉ nhăn mặt một cái như miễn cưỡng với nàng rồi tiếc tục nhìn ngắm mình trong gương.
– Chào em… Em là mẫu mới bổ sung ah? – Một anh trang điểm ẻo lả như phụ nữ, cười tít mắt với nàng.
– Dạ. – Tâm trả lời.
– Khuôn mặt em rất đẹp. – Hai bàn tay anh ta nâng niu hai má nàng, mắt nhìn ngắm qua gương.
– Cảm ơn… anh… – Tâm suy nghĩ, không biết có nên gọi anh ta là chị không.
Trái với nàng nghĩ, anh ta không quan tâm xưng hô của nàng.
– Haizz… Với nhan sắc của em đáng lý ra không phải trình diễn thứ này… – Anh ta lẩm bẩm nhỏ như tự nói với mình.
Tâm ngạc nhiên nhìn anh ta qua tấm gương.
– Sao anh nói vậy? Bao nhiêu người khác cũng vậy thôi. Ngay cả Thùy Dương và Phương Trang cũng tham gia đấy thôi. – Nàng hỏi.
– Hi hi… – Cô người mẫu bên cạnh bật cười, rồi tự che miệng mình lại.
– Họ khác, em khác… – Anh ta ấp úng, rồi nói tiếp. – Thế em không biết tại sao show diễn bị hụt hai chỗ vào phút chót ah?
– Em… Em không biết. – Tâm thấp thỏm bất an.
– Haizz… Hai cô người mẫu đó từ chối vào phút chót… Sau khi thấy mẫu đồ…
– Ah… Hem…
Anh ta đang nói đột nhiên có tiếng đằng hắng vang lên từ phía sau. Anh ta liền tái mặt, ngay tức khắc ngậm kín miệng. Tâm nhìn qua gương nàng nhìn thấy ông Hiến đi ngang qua.
Nàng mơ hồ đoán được những mẫu đồ dành cho mình và Duyên có gì đó không ổn, người mẫu nào cũng từ chối mặc chúng lên sàn diễn. Nàng cảm thấy một sự bất an mãnh liệt.
Sau khi trang điểm, mọi việc xảy ra ồ ạt đến mức Tâm không có thời gian để hỏi Duyên. Hai nàng bị tách ra đứng cuối hàng, hai bên sàn diễn. Tất cả các người mẫu mặc quần áo bình thường, diễn tập các vị trí đứng và hướng di chuyển của mình. Tâm đi lướt qua Duyên mấy lần mà không có dịp nói chuyện. Sau khi nhuần nhuyễn, họ được cho nghỉ, trở về phía sau, ăn uống và trang điểm dậm thêm nếu cần thiết.
Tâm cầm chiếc bánh mì sandwich và chai nước suối trong tay, lầm lũi đi về phía Duyên. Duyên thấy nàng liền vẫy tay rối rít.
– Nè, mình vừa đại diện bồ ký hợp đồng với ông Hiến đó. – Duyên vừa nhồm nhoàm nhai mẫu bánh mì trong miệng, vừa nói.
– Sao? Hợp đồng gì? – Tâm tròn mắt nhìn Duyên.
– Thì hợp đồng show diễn chứ gì? Mà có một điều bất ngờ là… – Duyên nháy mắt bí ẩn. – Thù lao hai mươi triệu mỗi người nhé. Không phải mười triệu đâu. Thích nhé. – Duyên cười tít mắt.
– Tại sao hai mươi triệu? – Tâm cảm thấy lo lắng kinh khủng.
– Không tin ah?! Xem đi! – Duyên nhét nốt mẩu bánh mì vào miệng, tay lay hoay mở túi xách.
Cô ta rút ra hai tờ giấy in gấp làm bốn. Tâm run run cầm hai tờ giấy. Phía trên là tiêu đề in hoa đậm “Hợp đồng thỏa thuận”, tên đại diện cty, tên bên B là Thanh Tâm, ghi rõ mức thù lao hai mươi triệu đồng. Đọc xuống đến các điều khoản làm Tâm rụng rời: “Chấp nhận biểu diễn với các mẫu trang phục do Bên A cung cấp”. Thế đã rõ. Mắt nàng chợt dừng lại trên điều khoản dưới cùng, “chấp nhận sự điều động của cty tham gia các hoạt động ngoại giao của cty sau buổi diễn”. Tâm nhíu mày, đưa qua cho Duyên đọc.
– Ơ! Thì… Mình cũng không thấy điều khoản này… Nhưng không sao đâu! Chắc về khuya chút thôi mà… – Duyên ấp úng.
Tâm ngồi đó bần thần. Cảm giác bị người khác nắm trong tay hoàn toan, làm nàng khó chịu.
– Này… Bồ sao vậy? – Duyên hỏi.
– Haizz… – Tâm thở dài chán nản. – Duyên à! Bồ biết anh chàng trang điểm nói với mình gì không?
Tâm nói nhỏ vào tai Duyên. Cô ta trợn mắt lên, môi mấp máy không nói thành lời.
– Nhưng mà… Chắc không đến nỗi đâu… Poison là thương hiệu lớn mà. Họ không làm chuyện bôi xấu tên tuổi mình đâu. – Duyên cố biện minh, như tự trấn an mình.
– Giờ chỉ biết hy vọng như vậy. – Tâm nói nhỏ.
…
– Đây là cái gì? – Tâm run lẩy bẩy cầm mảnh vải nhỏ xíu trên tay.
– Đây là mẫu đồ cô sẽ mặc. – Ông Hiến nói.
– Nhưng đây đâu phải nội y chứ? – Tâm nói.
– Ah… Đúng… Đây không phải nội y mà là mẫu đồ ngủ mới của Cty. Đây là nhãn hàng mới của Cty chuẩn bị chào bán ra thị trường. – Ông Hiển kiên nhẫn nói.
– Tôi nhận diễn nội y. Không phải những thứ này. – Tâm run giọng.
– Vậy thì cô nên xem lại hợp đồng đi… Ah, hợp đồng do Duyên đại diện cô ký. Cô có thể yên tâm… Chúng tôi chỉ bắt cô Duyên chịu trách nhiệm thôi. – Ông Hiến nói nhẹ nhàng như đã chuẩn bị từ trước.
Duyên đứng kế bên lúng túng cúi đầu không nói gì. Tâm nhìn sang Duyên, khóe mắt nàng đỏ lên. Nàng mím môi gật đầu.
Tâm và Duyên cùng chui vào một buồng thay đồ, cùng với một nữ phụ tá của công ty. Hai đứa mặt mũi đỏ bừng nhìn nhau qua gương. Đây nói đúng hơn là đồ ngủ gợi dục.
Tâm khoác trên người một chiếc áo choàng mỏng tan màu đỏ, viền lông chim nhuộm cùng màu. Đuôi áo phủ đến chân, vạt áo may hẹp cố tình để cơ thể người mặc hoàn toàn phô diễn ra phía trước. Hai bầu vú hoàn toàn trống trải, chỉ che hai núm vú bằng hai cái mũ chụp dán lên với những sợi dây kim tuyến lòng thòng rũ xuống. Trên phần bụng phẳng lì của Tâm căng ngang một sợi dây kim loại trắng, chỗ trũng nhất giữa sợi dây treo một dãy sợi kim tuyến đỏ, rũ xuống mũi tam giác che hờ phần mu âm hộ của nàng, chỉ phủ hờ như vậy, bên dưới lại trống hoàn toàn.
– Đây là thứ đồ gì vậy chứ? Tôi không diễn với thứ này trên người đâu! Cùng lắm thì tôi và Duyên ở tù thôi! Mấy người đừng mong ép buộc tôi. – Tâm rít qua kẽ răng căm tức.
Cô phụ tá thấy điệu bộ của Tâm không thể thương lượng, đành đi nói với ông Hiến. Năm phút sau cô ta trở lại với hai chiếc quần lót màu nude hình tam giác che vừa khít hai mép âm hộ của nàng, những sợi dây phía sau bằng nilon trong suốt. Duyên khá hài lòng với kết quả này, nhưng Tâm vẫn còn hậm hực không vừa ý.
Bên ngoài bắt đầu vọng vào tiếng ồn ào, giới thiệu. Các cô người mẫu xếp hàng chuẩn bị cho đợt diễn đầu tiên. Duyên khép nép lấy tay che ngang ngực bước ra, mặt cúi gầm xuống đất. Bộ dạng xấu hổ của cô lọt vào mắt những người mẫu tuyến trên như một trò hài hước. Họ che miệng cười thầm rồi dần không kiềm chế được cười ồ lên. Duyên mím môi, nước mắt lưng tròng, chỉ biết đứng yên tại chỗ.
Tâm bước đến cầm tay Duyên, mặt nàng lạnh băng nhìn những người trước mặt. Sắc mặt những cô người mẫu chuyển từ ửng đỏ sang tái nhạt, họ sững sờ trước những đường cong hoàn mỹ của Tâm. Nhìn nàng trong bộ đồ khêu gợi đó, họ sinh lòng đố kỵ vì nhận ra bản thân mình thua sút nàng không ít.
Hai người phụ tá đeo bộ đàm đứng sát hai lối ra của sân khấu. Họ nghe tín hiệu báo từ bên ngoài và hướng dẫn mọi người chuẩn bị. Ánh đèn giảm xuống, điệu nhạc du dương vang lên. Hai cô người mẫu đi ra cùng lúc từ hai cửa, giao qua nhau rồi đi ngược vào trong. Từng người một đi ra trong tiếng trầm trồ, vỗ tay của khán gỉa.
Tâm hít thở dồn dập, tâm trạng nàng lo lắng khó thể bình tĩnh nổi. Lần đầu tiên nàng bước lên sàn diễn nhưng lại mặc trên người thứ quần áo chỉ nên xuất hiện trong phòng ngủ. Nàng nhìn sang cửa đối diện bắt gặp ánh mắt lo lắng của Duyên. Tâm hít sâu một hơi, ánh mắt dần tĩnh lại như nước.
– Cố lên. – Tâm uốn cong môi mình như thể đang nói cho Duyên hiểu được ý của mình.
Duyên mím môi gật đầu.
– Và đây là nhãn hàng mới của Cty Poison mang tên Poisonous Beauty. – MC ngừng một chút như lấy hơi. – Xin trân trọng giới thiệu với quý vị, những mẫu đồ ngủ mà tất cả đàn ông có mặt tại đây đêm nay sẽ bị chinh phục.
Chiếc rèm vụt mở, ánh sáng chói lòa, Tâm đứng đó một giây như lấy lại bình tĩnh. Mắt nàng nhìn thẳng về ánh đèn, chân nàng nhóm lên, đặt một bước chân đầu tiên lên sàn diễn. Bước chân thật dài, khéo léo của nàng theo điệu nhạc làm cả sàn diễn nở hoa. Cơ thể nàng căng tràn nhựa sống, uyển chuyển rung động theo từng nhịp chân hạ xuống. Hai bầu bú căng phồng nhúng nhảy, những chiếc tua kim tuyến giật tung lên trên đầu nhũ hoa của nàng.
Vòng eo thon gọn uyển chuyển kéo sợi dây xích nhỏ trượt qua lại, lấp ló hai mép thịt vun đầy. Chiếc quần màu nude dưới ánh đèn như chìm hẳn vào da thịt nàng, khán gỉa bên dưới chỉ biết tròn mắt thẫn thờ trước vùng tam giác bí ẩn đó. Cả sảnh tiệc im phăng phắt, ngay cả tiếng hít thở của ngưng lại, mọi ánh mắt đều dõi theo nàng.
Đến lúc Tâm vào đến cổng bên kia, thì Duyên đã đứng chờ nàng. Nàng hơi ngạc nhiên rồi nhận ra nàng đã đi chậm hơn Duyên vài nhịp. Nàng đã tập trung đến mức không thấy Duyên lướt qua đối diện mình.
– Ồ… Hoan hô…
Mọi người bên ngoài như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay vang dội vọng vào trong, cả sảnh tiệc rung chuyển.
Duyên mừng rỡ ôm lấy Tâm, nước mắt chảy dài trên mặt.
Đám người mẫu đang thay đồ bên trong bần thần im lặng.
– Cô bé đó là ai?
Một người phụ nữ rất đẹp ngồi tại bàn VIP trước sàn diễn, từng nét trên người cô ta đều thanh tao quý phái, cô ta quay sang hỏi nhỏ người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông đó gật đầu, rút điện thoại gọi đi. Hai phút sau Hiển hớt hải chạy tới. Điệu bộ của hắn khúm núm, vâng dạ khác hẳn với thái độ đằng sau cánh gà.
Buổi diễn thành công tốt đẹp. Khán gỉa như cố tình chờ sự xuất hiện của Tâm và Duyên. Sau mỗi lần nàng xuất hiện, tiếng vỗ tay đều vang dội, lần sau hơn lần trước.
– Thấy không? Mình nói là được mà. Lo gì cái Giấy phép vớ vẩn đó chứ! Chỉ cần bồ ký hợp đồng với một Cty đào tạo chuyên nghiệp thì đừng nói một giấy mà mười giấy cũng có. – Duyên chưa hết phấn khích hớn hở nói.
Tâm khoanh tay mỉm cười nhìn Duyên, rồi nhìn buồng thang máy xung quanh, gương lắp bốn phía phản chiếu hình ảnh hai người.
Nàng và Duyên vừa thay được bộ đồ của mình, liền bị điều động tham dự buổi tiệc tiếp đối tác quan trọng của Cty Poison.
Tâm thấp thỏm lo lắng, nhưng Duyên hoàn toàn trái ngược, vô tư vui vẻ cười nói như đang ở nhà.
Cánh cửa thang máy bậc mở. Trước mặt hai nàng là một anh bảo vệ mặc vest đen như hai nàng đã gặp bên dưới. Anh ta không hỏi gì, chỉ đưa tay mời hai nàng tiến vào trong.
Căn phòng President Suite của khách sạn rất rộng và sang trọng. Thảm trắng ngà, họa tiết hoa văn trên tường phủ vàng óng ánh, đèn chùm pha lê lung linh. Một khung kính thật rộng bao quanh căn phòng, có thể thấy rõ cảnh quan trung tâm thành phố tràn ngập ánh đèn rực rỡ màu sắc. Tâm mê mẩn trước cảnh quan trước mắt, lần đầu tiên nàng được ngắm thành phố về đêm từ trên cao.
– Ah hem… – Một tiếng đằng hắng vang lên.
Tâm bừng tỉnh, trước mặt hai nàng là một nhóm đàn ông ăn mặc lịch lãm, họ nhìn Tâm với ánh mắt hâm mộ.
– Xin chào hai em. Rất hân hạnh được chào đón hai em tham dự buổi tiệc thân mật tối nay. Tôi là Kenny Tran, Tổng giám đốc Cty Poison.
Một người đàn ông trán cao da trắng, rất điển trai bước đến. Ông ta bắt tay hai nàng, mắt không giấu diếm nhìn ngắm thưởng thức sắc đẹp của Tâm.
Hai người được ông Kenny giới thiệu một vòng với từng người xung quanh. Hai nàng bị ép uống rượu mời mỗi người một ly. Tâm thầm tính toán, có 6 người đàn ông ở đây, nàng có thể tiếp 6 ly rồi xin phép ra về. Mặt hai nàng đỏ bừng lên, ánh mắt hơi mông lung mơ màng.
Tâm ngồi xuống chiếc ghế salon. Hai tay day day trán. Duyên vẫn đang cười nói vui vẻ và uống rượu với mấy người đàn ông bao quanh. Cô ta có tửu lượng tốt hơn Tâm.
– Em mệt à? – Ông Kenny ngồi xuống bên nàng quan tâm thăm hỏi.
– Dạ, em mệt chút thôi. – Tâm nói nhỏ.
Ông Kenny đưa tay vẫy cô phục vụ của khách sạn.
– Em cho chị này một ly chanh nóng có chút gừng để giải rượu nhé. – Ông nói.
– Em gối đầu nghỉ tạm chút đi. Cô bạn em vui thật đấy.
Ông ta nói với nàng, rồi cầm ly rượu bước về phía Duyên, tham gia vào nhóm trò chuyện.
Cô phục vụ mang đến cho Tâm một ly chanh nóng bốc khói thoang thoảng thơm ngát mùi gừng. Tâm nhìn sâu vào mắt cô ta như thăm dò, tay nàng vẫn nhận lấy. Cô ta mỉm cười thân thiện đáp trả ánh mắt của nàng.
– Xin hỏi chị cần gì nữa không ạ? – Cô ta hỏi Tâm.
– Ah… Không. Cảm ơn em.
Tâm đặt ly chang nóng trên kệ trà bên ghế. Nàng nhìn ly nước hơi đục, đáy ly còn lại chút đường chưa kịp tan, hai lát gừng mỏng vàng nhạt. Nàng lại nhìn sang ông Kenny, ông ta đang trò chuyện vui vẻ với Duyên và ba người đàn ông khác, không hề lưu ý đến nàng. Có thể nàng quá đa nghi, nhưng linh tính báo cho nàng biết, mọi chuyện không đơn giản là giao lưu trò chuyện.
Tâm quyết định không chạm đến ly nước đó dù cổ họng nàng đang khô khan khó chịu.
– Ôi! Mỏi chân chết đi được! – Duyên ngồi xuống bên Tâm tay đấm đấm đầu gối mình.
Tâm quay sang mỉm cười. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay của Duyên đã gần mười giờ tối. Nàng chợt thấy tay Duyên đang xoay xoay ly nước lọc trắng tinh. Tâm chồm qua dành lấy ly nước uống một hơi cạn sạch.
– Eh… Tui chưa uống đó bồ. Tiệc tùng gì mà toàn rượu với rượu. Mình phải hỏi Kenny mới có được ly nước lọc đó. – Duyên nhăn nhó nhìn ly nước cạn sạch trong tay Tâm.
– Sao? Ly nước này là của Kenny lấy sao? – Tâm ngơ ngác nhìn Duyên.
– Ừ…
Duyên trả lời cho có, hai mắt cô sáng rỡ nhìn thấy ly chanh nóng của Tâm để bên ghế. Tay cô chộp lấy, đưa lên miệng uống một hơi ngon lành.
– Khoan… – Tâm với tay dành lại thì đã muộn.
Nàng chợt thấy đầu óc mình lâng lâng, hình ảnh trước mặt mơ hồ như nhìn qua một màn nước mỏng.
– Đi về, Duyên ơi. Đi về thôi! – Tâm quờ quạng nắm lấy tay Duyên.
– Ờ ờ… Mình… Mình… – Duyên ú ớ trả lời.
Tâm đứng dậy, nàng nắm cánh tay Duyên, hai người bước đi xiêu vẹo từng bước về phía cửa. Cánh cửa như nhảy múa trước mặt nàng. Tâm cắn môi mình cố tỉnh táo lại. Nàng nghĩ đến Thành, ước gì có vòng tay của anh nâng đỡ nàng vào lúc này.