Phần 3
Hai mươi phút sau, Thành mặt mày hớn hở chở Tâm sau lưng chạy xe ra đường lớn.
Không ai đoán trước được, khi ông Sơn nhìn thấy chiếc xe @ của chú Thuận để lại nhà cho ông dùng, ông cứ lóng ngóng đến đỏ bừng cả mặt. Xe gì mà cao thấy sợ, lại không có thắng chân, bóp hai thắng tay y như chạy xe đạp. Thành thuận gió đẩy thuyền, nói thêm vào, nào là xe này rất mạnh rất khó điều khiển, đường phố Sài Gòn lại đông đúc…
Thế là sau năm phút đắn đo. Ông Sơn đồng ý cho Thành chở Tâm đi.
Tâm nóng bừng cả mặt, xưa nay ngoài cha mình, chưa có người đàn ông nào chở nàng bằng xe máy.
Chuẩn bị leo lên sau xe của Thành, nàng mới thấy hối hận về việc chọn chiếc váy ngắn này để mặc. Yên chiếc xe quá cao, chỉ nghĩ đến việc ngồi một bên chênh vênh trên đó, Tâm đã thấy ớn lạnh. Nàng quyết định ngồi hai bên. Một tay túm gấu váy, Tâm phải dạng chân thật cao mới leo lên được yên xe.
– Quay lên ngay. Anh nhìn gì chứ? – Tâm mặt đỏ bừng lên phát hiện Thành đang muốn quay lại nhìn.
Chiếc váy nàng bị kéo tuột lên thật cao, khoe gần hết cặp đùi thon dài trắng tinh. Tâm phải cố tình ngồi sát sau lưng Thành để che đi khoảng trống giữa hai chân mình.
– Tâm này… Em đăng ký nguyện vọng vào trường nào thế?
– Dạ, Đại học Mở.
– Ừ, Cũng được. Vậy còn nguyện vọng hai? – Thành hỏi tiếp.
– Dạ… Văn hóa Nghệ thuật. – Tâm lí nhí.
– Wah… Muốn làm diễn viên ah? – Thành hỏi như reo lên.
– Ah… Không có. Không phải mà… Anh lo lái xe đi, té bây giờ. – Tâm đỏ bừng hai má.
Đột nhiên, Thành tấp xe vào lề đường, dừng lại trước xe thuốc lá, kế bên dãy bàn cafe. Mấy gã đàn ông rỗi hơi đang bàn tán chuyện thế sự chợt im bặt, ánh mắt đổ dồn lên cặp đùi trắng ngoài chiếc váy kéo cao của Tâm. Tâm cảm thấy khó chịu với những ánh mắt nhìn mình hau háu đó, tay nàng khẽ kéo mép váy thấp xuống.
– Cho một gói Con mèo. – Thành nói với bà bán thuốc.
Thành toan đứng thẳng lên để rút cái bóp ở túi quần sau. Tâm hoảng hốt, nắm lấy dây nịt Thành ghịt lại.
– Anh ngồi đó! Không được đứng lên… Váy em… ngắn. – Tâm lúng túng nói nhỏ vào tai Thành.
Thành chợt hiểu ra. Anh cười khổ, chậm chậm đưa tay ra phía sau. Bàn tay anh chạm vào mép váy căng ngang giữa hai chân Tâm. Thành thoáng ngần ngừ, đưa tay mình xuống sâu hơn. Anh cảm nhận một luồn nhiệt ấm áp rất gần bàn tay mình, ngón út của anh trượt trên làn da đùi mát rượi của Tâm.
Tâm cúi gằm mặt lên vai Thành, hai tay che má, mặt nàng nóng bừng. Cảm giác bàn tay ấm áp của Thành loay hoay giữa hai chân mình làm cho Tâm nhột nhạt. Bàn tay của anh Thành rút cái bóp ra chậm chậm, nó như kẹt lại trong túi quần anh. Anh mím môi kéo mạnh, nó tuột ra bất ngờ khiến mu bàn tay anh chạm vào một vị trí mềm mại nóng ấm giữa hai chân Tâm. Nàng ah một tiếng thật nhỏ, hai chân như theo phản xạ, khép chặt lấy hai bên mông Thành.
– Anh… – Thành đỏ bừng cả mặt, chưa biết nói gì.
– Hai mươi lăm ngàn.
Chợt tiếng người phụ nữ bán thuốc lá vang lên bên cạnh. Thành lúng túng rút tiền trả. Bàn tay anh cầm chiếc bóp đưa ra phía sau, hoàn toàn theo thói quen.
– Anh chạy đi! Để em cầm bóp cho. – Tâm nhanh trí nói.
Tâm trạng của Tâm vẫn chưa bình tĩnh được, hạ thể nàng nóng bừng. Một cái va chạm chớp nhoáng, qua một lớp quần lót nhưng cơ thể Tâm đã bắt đầu nhộn nhạo kỳ lạ. Bây giờ Tâm mới hiểu tại sao đám bạn mình lại thích có bạn trai, thì ra đó là sự hấp dẫn giới tính.
Thành gắn điếu thuốc lá lên môi, tay anh cầm que diêm cháy quá nữa, nhưng nó như trêu chọc cố tình nhảy múa trước mặt anh, đầu điếu thuốc không chạm được vào ngọn lửa. Thành ngồi chờ Tâm tại một quán cafe lề đường trước Trường Hồ Văn Huê, bàn tay anh còn run lẩy bẩy, tâm trí đầy ắp cảm xúc của giây phút vừa rồi. Thành không phải hoàn toàn khờ khạo chuyện nam nữ, anh cũng đã từng có bạn gái, đã biết mùi vị của tình ái, dù chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài. Nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy rung động như vậy.
– Đi về anh. – Giọng Tâm vang lên bên cạnh.
Nàng đến ngay sau lưng lúc nào mà anh không hay biết.
Chặng đường về thật im lặng, một bầu không khí trầm mặc trùm lên hai người.
– Em khát nước không? – Thành hỏi.
– Dạ, một chút thôi! Về nhà rồi uống cũng được mà anh! – Tâm nhỏ nhẹ.
– Anh chở em đi uống nước nhé! – Giọng Thành run run hỏi.
Thành chờ thật lâu không thấy Tâm trả lời, anh thất vọng não nề. Chiếc xe cũng chậm lại theo tâm trạng chán nản của Thành.
– Anh… Không phải anh… Anh muốn đi về à? – Chợt Tâm ấp úng sau lưng anh.
– Em không đồng ý mà. – Thành quay ngoắt đầu lại phía sau, khuôn mặt xinh đẹp của Tâm hai má đỏ bừng đang gần sát anh.
– Anh quay lên đi. Tông xe bây giờ! – Tâm hoảng hốt đưa tay lên đẩy mặt Thành quay lên.
Bàn tay thon dài mềm mại của Tâm chạm vào mặt Thành làm anh lâng lâng.
– Em có nói không đồng ý đâu! Em gật đầu rồi mà. – Tâm lí nhí.
– Trời. – Thành nhăn nhó than khổ, nhưng lòng anh đang xốn xang khó tả, nếu so sánh với lúc nhận kết quả đậu đại học thì cảm giác này còn sung sướng hơn nhiều.
Thành dẫn Tâm vào một quán cafe vườn khá vắng khách. Tâm thích thú nhìn ngắm hồ nước nhỏ uốn lượn quanh dưới chân mình, những con cá vàng bơi lội tung tăng. Phía trên là tán lá dầy đặc của một gốc si thật lớn tại giữa khu vườn, không khí xung quanh dịu mát, thơm ngát mùi cây cỏ như một thế giới hoàn toàn khác với bên ngoài.
Thành mãi nhìn Tâm, đến nỗi bỏ lơ cả anh phục vụ đứng bên cạnh. Anh phục vụ cũng không lên tiếng nhắc nhở vì cố tình kéo dài thời gian được ngắm Tâm. Một tia sáng xuyên qua tầng lá, vô tình đổ lên mái tóc nàng, những sợi tóc mảnh mai như tỏa hào quang, tôn vinh từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt của Tâm. Bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Thành nhìn mình, Tâm chợt khẽ cúi đầu mỉm cười, hai má đỏ hây hây. Thành và cậu phục vụ bên cạnh như ngừng thở.
– Em uống nước đi! – Tay bắt cầm chiếc muỗng khuấy khuấy ly nước cam, đưa sang cho Tâm.
– Dạ.
Tâm nhận lấy, đôi môi nhỏ đỏ hồng của nàng ngậm khẽ chiếc ống hút, mắt nhìn lơ đãng.
– Tâm này, em… em có bạn trai chưa? – Thành hỏi nhỏ, tim anh đập nhanh.
– Hi hi… Bạn trai à! Vô số, nhớ không hết! – Tâm nhoẻn miệng cười nhìn Thành.
– Vậy à… – Mặt Thành đen lại, tim anh chợt thắt lại như ngừng đập.
Tâm quan sát nét mặt hụt hẫng của Thành, nàng cảm thấy anh thật đáng yêu.
– Sao anh không hỏi em có người yêu chưa? – Tâm nói nhỏ sát bên tai Thành, hơi thở thơm ngát của nàng lướt qua mũi anh.
Thành hít một hơi thật sâu, anh tham lam cuốn hết mùi hương của nàng vào buồng phổi mình. Thành ngẩn đầu lên nhìn sâu vào đôi mắt Tâm.
– Vậy em có người yêu chưa? – Thành nín thở chờ câu trả lời.
– Đương nhiên là có rồi. Không phải một mà là hai người đó. – Tâm không ngăn được mình trêu chọc Thành lần thứ hai.
– Một người là Cha, một người là Mẹ em. – Nhìn thấy khuôn mặt Thành như dài ra, Tâm buông tha việc dày vò anh.
– Trời… Em… Em thật là… – Thành đỏ bừng cả mặt, không biết vì tức giận, hay vì vui sướng.
Tâm nhịp nhịp chân lơ đãng nhìn quanh, nhưng tim nàng đập thật nhanh. Nàng đang chờ đợi lời ngỏ ý của Thành. Nói ra thật khó tin, nhưng đây quả thật là lời ngỏ ý đầu tiên mà Tâm nhận được.
– Em… Em có muốn… – Thành ấp úng, bắt gặp ánh mắt Tâm chăm chăm nhìn mình, đôi mắt nàng long lanh như chờ đợi.
– … Em muốn… uống gì khác không? – Thành lúng túng thế nào lại nói ra như vậy.
Tâm tròn mắt nhìn Thành. Nàng không tin nổi vào tai mình, khi mình chờ đợi anh ta ngỏ ý làm quen, anh ta lại nói nhăng nói cuội như vậy. Bao nhiêu uất ức tủi thân trước đây như đồng loạt ùa về, mắt Tâm rưng rưng, nhìn khuôn mặt cười cười ngây ngô của Thành trước mặt mình sao đáng ghét như thế, nàng cảm thấy mình đang bị trêu chọc.
Tâm mím môi, nước mắt trào ra khóe mắt, nàng đứng bật dậy. Cùng lúc đó, Thành thảng thốt khi thấy Tâm khóc, anh cũng đứng theo Tâm. Như đã định trước, mặt hai người chạm vào nhau. Thời gian như ngừng trôi. Đôi môi Thành run rẩy bên khóe môi Tâm, anh ngửi được mùi hương thơm ngát trinh nguyên của nàng. Tâm nhắm chặt hai mắt, nước mắt nàng vẫn chảy dài trên mặt, hai chân nàng run rẩy.
Đôi môi ấm áp của Thành từ từ thật chậm áp lên môi Tâm, cảm giác lâng lâng mềm mại truyền qua anh. Lưỡi anh chậm rãi tiến nhập giữa đôi môi Tâm, hai chân nàng như nhũng ra, vòng tay Thành ôm choàng lấy vòng eo thanh mảnh của nàng, kéo cơ thể nàng áp sát anh. Lưỡi anh tìm được khẽ hở, Tâm run rẩy mở hé miệng mình, đón nhận nụ hôn đầu đời. Cơ thể nàng rạo rực nóng bừng lên, cả người mềm nhũn không xương tựa hoàn toàn vào lòng Thành, hơi thở hai người quyện vào nhau, say đắm, đê mê, ngây ngất.
Không biết trải qua bao lâu, đến lúc điện thoại trong túi Thành reo vang, hai người như bừng tỉnh buông nhau ra. Tâm cúi gằm mặt, hai má đỏ bừng, cố gắng lấy lại hơi thở. Nàng không dám nhìn anh, nhưng lòng nàng vui sướng khó tả, cuối cùng nàng cũng được thưởng thức hương vị của tình ái. Nó thật tuyệt.
– Dạ! Dạ, bọn con đi uống cafe thôi mà! Dạ, về liền. – Thành vừa trả lời điện thoại vừa hổn hển.
Anh nhét điện thoại vào túi quần, mắt nhìn Tâm. Nàng đang bối rối, đầu cúi xuống, hai bàn tay đan xoắn với nhau. Thành bước đến, tay nhẹ nhàng kéo nàng ngã vào lòng mình, đầu anh cúi xuống, hít lấy hương thơm trong tóc nàng.
– Em làm bạn gái anh nhé! – Thành nói nhỏ vào tai Tâm.
Tâm vui sướng dâng tràn trong lòng. Mọi việc diễn ra như một giấc mơ, nhưng hình như hơi nhanh. Có nhanh quá chăng, khi nàng vừa gặp Thành mới ngày hôm qua.
– Em… Em không muốn mọi chuyện nhanh như vậy. – Nàng tắt ngang, vì quả thật vắt óc nàng ra cũng không có lấy nữa câu để bày tỏ tình cảm.
– Được, được mà. Anh chỉ cần em cho anh một cơ hội chứng minh tình cảm của mình. Được không Tâm? – Thành nói, ánh mắt anh nhìn nàng thật chân thành.
Tâm gật đầu, mắt nàng long lanh sung sướng.