Phần 28
Đêm đó Tâm ngủ thật ngon. Nàng mơ một giấc mơ kỳ lạ, nàng như một nữ hoàng đầy quyền uy, nắm quyền sinh sát, ban phát ân huệ cho cả lớp lớp đàn ông quỳ mọp dưới chân, trong đo có cả ông Chen.
Hai ngày sau, Tâm ngồi xe ông Chen, rước cha mẹ về nhà.
Cha nàng đã khỏe hơn nhiều, tuy nét mặt còn hơi tái xanh, nhưng chỉ việc nằm nhà bồi dưỡng nghỉ ngơi một thời gian sẽ hồi phục trở lại.
Ông Sơn và bà Thanh bước vào cổng sân nhà, ngỡ ngàng vui sướng đến rơi nước mắt. Hai ngày vừa qua, Tâm đã bỏ rất nhiều công sức dọn dẹp và thuê thợ xây lại bức tường bị đập phá. Dù Tâm từ chối, nhưng ông Chen kiên quyết bỏ tiền ra cho nhóm thợ sơn lại toàn bộ bên ngoài căn nhà.
Bà Thanh ôm chầm lấy con gái, tay bà kéo cổ nàng xuống hôn vào má, vẫn như ngày nào. Ông Thanh vui sướng xoa xoa đầu Tâm, đó là cách biểu lộ đặc biệt của ông, không cần nói ra thành lời.
Trưa hôm đó, cả nhà Tâm quây quần bên mâm cơm ngon và mời ông Chen đến làm khách. Mọi người rất tự nhiên vui vẻ.
Chiều tối hôm đó, nàng xin phép cha mẹ về Sài Gòn, còn rất nhiều công việc đang chờ nàng, học hành và vai diễn đều không được bỏ lỡ.
…
– Hi hi… Anh dậy đi học đi… Đừng làm vậy… Em nhột lắm…
Tiếng Tâm réo rắt, vang vọng cả nhà làm bầu không khí yên tĩnh sáng sớm xáo động lên. Thành nhắm chặt hai mắt, mặt áp lên bầu vú căng tròn của nàng, miệng cháp cháp như đang ngủ cố tình ngoạm vào núm vú nàng.
– Hi hi… Anhhhh… Buông em ra… Ba nghe bây giờ… Ưm… Đừng mà… Trễ học bây giờ nè… – Tâm cười nắc nẻ, trong người cũng bắt đầu rạo rực khó chịu.
Thành le lưỡi dài ra, vờn quanh chiếc núm vú bắt đầu săng cứng lên của nàng. Tay anh vuốt ve vùng bụng phẳng lì của nàng, đi xuống chậm chậm.
– Anhhh… Ưm…
Hai má Tâm hơi đỏ lên, hơi thở nặng dần. Bất chợt, Thành ngồi bật dậy, đi ra phía tủ áo mặc quần vào, bỏ lại Tâm còn ngơ ngác hỗn hển nằm trên giường.
– Anh trêu em… Đáng ghétttt.
Tâm hét lên, lao xuống giường, để nguyên thân thể trần truồng nhảy chồm lên, đu cứng lên vai anh.
– Ha… Ha… Anh xin lỗi. Anh phải đi học mà… Tối về tiếp tục nhé… – Thành cười to.
– Không, anh đứng yên cho em… Đứng im, em giận đó… – Tâm không buông tha.
Thành cười khổ đứng im tại chỗ chịu trận. Tâm mở phanh chiếc áo sơ mi chưa cài nút của anh ra. Mắt nàng lim dim nhìn lên anh. Nàng cúi xuống hôn lên ngực anh, móng tay se nhẹ bên núm vú của anh, cảm nhận nó cứng lại trong hai ngón tay mình. Nàng hôn xuống vùng bụng săng cứng của anh, rồi chậm rãi kéo quần anh xuống. Hai tay nàng bấu chặt đùi anh, miệng mở rộng đón chiếc dương vật yêu thương quen thuộc của anh vào miệng mình. Nàng cảm nhận nó cương lên nhanh chóng trong miệng mình, hơi thở gấp gáp của anh phả lên tóc nàng.
– Ahh…
Thành đỡ nàng đứng lên, hôn lên môi nàng thật sâu. Hai tay vòng ra sau, bóp chặt cặp mông tròn trịa của nàng, mấy ngón tay tìm sâu hơn vào trong.
– Ah… Không được. Anh đi học đi. Muốn gì tối về tiếp tục nhé… Hi hi… – Tâm cười nắc nẻ đẩy anh ra.
– Em… Haizz… Thôi được rồi. Anh đi học. – Thành cười khổ.
Anh ráng nhét chiếc dương vật căng phồng của mình vào trong chiếc quần tây chật chội. Anh đi ra ngoài cửa, không quên hôn gió Tâm một cái. Cánh cửa vừa khép lại, Thành lém lỉnh đứng tại chỗ dậm chân nhẹ dần như đã đi xa.
“Quái quỉ, nàng không đuổi theo, lôi mình vào phòng sao?”
Thành rón rén quay lại, hé cửa nhìn vào. Tâm đã mặc đồ vào nghiêm chỉnh, đang ngồi trên giường mỉm cười nhìn anh như biết trước anh sẽ quay lại.
– Bye anh. Đi học tốt nhé.
– Ah… Ừ anh đi.
Thành cười khổ, hai má đỏ lên, đóng cửa lại.
– Hi hi – Tâm bật cười một minh, nhớ lại vẻ mặt chưng hửng của anh, nàng thấy anh đáng yêu đến lạ.
– Đấy gọi là “cho và không cho”. Từ giờ trở đi anh còn thua em dài dài… Hi hi…
…
– Reng… Reng… Reng…
Tâm đang tắm nhưng vẫn có thể nghe tiếng chuông điện thoại mình trong phòng. Điện thoại đã reng vài lần liên tục như gấp gáp lắm. Nàng nôn nóng, tắm vội cho xong, chạy về phòng.
– Alô…
Đầu dây bên kia đã tắt máy. Tâm mở máy lại thì có 6 cuộc gọi nhỡ của thầy Trung. Nàng cảm thấy có điềm xấu xảy ra, thầy Trung rất điềm tỉnh, chưa bao giờ ông có biểu hiện nôn nóng như vậy.
Tâm đi qua đi lại trong phòng, trên người còn khoát bộ đồ ở nhà đẫm nước, mái tóc còn chưa kịp lau khô.
– Alô… Thầy…
– Tâm em đi đâu vậy? Có chuyện rất gấp bên Cty gọi em qua. Tôi đang ngồi taxi tới nhà em, chừng hơn 5 phút nữa tới. Vậy nhé…
Tâm bần thần, đứng nhìn mình trong gương. Chuyện rất gấp, có thể là chuyện gì đây.
Đúng 7 phút sau, Tâm mở cửa nhà đi ra. Thầy Trung đã ngồi trong taxi chờ sẵn ở đó. Tâm đi thẳng ra xe, leo lên ngồi hàng ghế sau.
– Có chuyện gì vậy thầy? Chú Hoàng báo là thứ Hai mới quay màn mới mà? – Tâm hỏi.
– Tôi không biết. Ông Chen gọi cho tôi. Giọng ông ta có vẻ rất giận dữ. – Thầy Trung nói.
Hai mươi phút sau, chiếc taxi vàng đỗ lại trước cổng Căn biệt thự của Cty Thiên Hà. Tâm bước ra ngoài, nàng đột nhiên thấy bầu trời u ám, một đám mây đen thật lớn che phủ nắng sáng của toàn khuôn viên căn biệt thự.
“Lại là điềm xấu sao!” – Nàng thầm nhủ.
Tâm và thầy Trung đi thẳng đến cửa phòng Ông Chen. Thầy Trung vừa định đưa tay lên gõ cửa thì bên trong đã vọng ra tiếng mắng chửi thật lớn của ông Chen.
Tâm rùng mình. Mối quan hệ của nàng và ông Chen rất đặc biệt, cũng đủ để nàng đánh giá ông là một người rất chu đáo và đầm tính. Chuyện gì có thể làm cho một con người như thế chửi bới tung lên chứ? Nàng càng thấy lo lắng hơn.
– Cộc… Cộc…
– Vào. – Giọng ông cộc lốc.
Thầy Trung hơi e ngại, đang chuẩn bị xoay nắm cửa thì Tâm đã chộp lấy, đẩy thẳng vào. Ông ngơ ngác nhìn Tâm, con bé dường như ông e ngại người đàn ông đầy quyền uy này. Ông Chen tuy là Phó Điều hành nhưng ông thật sự là người nắm quyền chính. Bà Hoàng Diệu chỉ đóng vai trò đại diện Cty mà thôi.
– Ah… Tâm! Em lâu quá làm tôi chờ nóng cả ruột. – Giọng hồ hởi của ông Chen đón tiếp Tâm làm thầy Trung thêm ngỡ ngàng.
– Hình như đang xảy ra chuyện lớn ah anh? – Tâm hỏi.
Anh… Con bé gọi ông ta là anh, đầu thầy Trung bắt đầu nở to bằng cái thúng.
– Em ngồi xuống. Ah, quên mời ông Trung ngồi xuống.
Ông mời hai người sang bộ salon. Ông Chen cầm cái ấm lên, rót trà, tay ông hơi run, trà sánh ra cả khay.
– Haizz… Uống trà đi. Uống để có gì đó mà phun ra khi tôi nói hai người nghe. – Ông nói chuyện trào phúng, nhưng ông không hề cười.
Tâm và Thầy Trung hồi hộp nhìn ông, họ đâu còn tâm trí gì quan tâm đến tách trà thơm lừng bốc khói nghi ngút trước mặt.
– Sáng sớm nay tôi mới nhận được tin có người đâm đơn kiện chúng ta bản quyền cốt truyện của bộ phim “Hạnh phúc mong manh”.
Ông Chen nuốt nước bọt, cổ họng khô đắng. Ông với tay lấy luôn tách trà của thầy Trung uống luôn.
– Kẻ đâm đơn là Lý Quý Tùng, tác gỉa cuốn “Hoa quỳ trắng” – tiểu thuyết đã từng đạt best seller toàn quốc, tái bản 5 lần, dịch ra cả tiếng Anh, Trung Quốc và Nhật. Hắn được xem là hiện tượng văn học tuổi trẻ của Việt Nam.
– Nhưng… Chúng ta có thật sự sao chép hay sử dụng cốt truyện của ông ta mà không xin phép không? – Thầy Trung lấy tay áo sơmi lau trán rịn mồ hôi của mình.
Ông Chen nhìn thầy Trung, miệng ông cười như mếu.
– Ông muốn tôi nói sao? Không có?
Ông Chen đột nhiên đứng phắt dậy, hai mắt long lên sòng sọc.
– Nếu thật sự không có tôi đã cho người qua đốt nhà thằng chó đó rồi. – Ông hét lên văng cả nước miếng ra.
Rồi ông ta như cọng bún nhún nước, cả người nhũng xuống ghế salon, hai tay ông ôm lấy đầu, mặt nhăn lại.
Tâm không nói gì. Nàng chỉ im lặng như một người ngoài cuộc. Vì thật sự đến giờ nàng vẫn chưa có cảm giác gì về việc mình là một diễn viên điện ảnh. Nàng hiện chỉ suy nghĩ duy nhất một điều, số tiền tạm ứng năm mươi triệu đó, nàng phải làm gì để hoàn trả cho công ty.
– Script… Script của Hoa Đăng viết mà. Hắn ta dám sao chép sao? – Thầy Trung hỏi tiếp.
– Không, đừng trách hắn. Hắn đã nói với tôi là lấy ý tưởng từ Hoa Quỳ trắng, hắn chỉ lấy vài nét thôi. Nhưng do chính tôi, chính tôi sau khi đọc Hoa Quỳ Trắng lại không kiềm lòng yêu cầu hắn điều chỉnh lại. Vì nhân vật Thúy Hà trong truyện quá hoàn chỉnh, chỉ thay đổi một chút thôi đã giống như một người khác lạt lẽo vô hồn. – Ông Chen nói, ánh mắt sáng lên nhìn Tâm như tưởng tượng nàng là Thúy Hà.
– Nhưng phim chúng ta đã quay xong, đã công chiếu đâu? – Thầy Trung bắt bẻ.
– Đó mới là vấn đề làm tôi tức tối. Chúng ta có gián điệp, script bị lộ ra ngoài đến tận tay gã Tùng đó, hắn kiện lên Liên đoàn điện ảnh, yêu cầu chúng ta ngưng quay. Nhưng ông có biết là chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền tới giờ phút này không? – Hai tay ông Chen vò mái tóc lưa thưa của mình.
– Mười tỷ rưỡi… Năm trăm ngàn đô đó. Cứ như vậy ngưng ngang, đổ sông đổ biển, chưa nói đến tiền đền cho các hợp đồng đã ký. Haizz… – Ông Chen úp mặt mình vào lòng bàn tay.
Tâm bàng hoàng nhìn qua thầy Trung. Ông hiểu ý nàng, chỉ gật đầu.
“Mười tỷ đồng ư? Mới quay gần nữa phân cảnh đã tốn tiền như thế sao?” – Tâm thẫn thờ.
– Hay chúng ta thương lượng bản quyền với hắn? – Thầy Trung gợi ý.
– Tìm được hắn thì tốt rồi, khốn nạn ở chỗ là tên điên đó bay đi đâu, không ai biết, nghe nói để tìm cảm hứng để viết văn. Tôi đã nhờ công an xuất nhập cảnh kiểm tra xem hắn đi đâu. Ha ha… – Ông Chen cười như khóc.
– Anh biết kết quả thế nào không? Tên thật trong giấy tờ của Lý Quý Tùng là Phan Thanh Tùng, ngày tháng năm sinh, thường trú ở đâu cũng không ai biết. Ngày hôm kia khi hắn rời chỗ ở, có tổng cộng 38 gã đàn ông tên Phan Thanh Tùng chạc tuổi của hắn, bay đi 17 nước khác nhau trên thế giới. Thế có dễ điên không?
– Camera sân bay… – Thầy Trung thì thào như cố vớt vát.
– Ừ, cũng vậy thôi. Dù biết chính xác hắn đã đi chuyến bay nào, thì sao chứ? Lục tung cả thành phố nào đó lên để tìm hắn sao? – Ông tự trả lời mình.
– Mấy giờ rồi nhỉ? – Ông Chen nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
– Shit… Gần 9h00 rồi. Tôi quên khuấy đi mất. Chúng ta có hẹn với bà Hoàng Diệu tại nhà bà ta lúc 9h00. Đi. Đi thôi!
Ông Chen bật dậy, chạy đến bàn làm việc của mình, chụp lấy chiếc cặp da, đi thẳng ra cửa.
Tâm và thầy Trung tâm trạng nặng nề bước theo ông Chen.
Ba người ngồi trên xe ông Chen. Như hội ý từ trước, thầy Trung lên trước ngồi, nhường chỗ cho Tâm ngồi bên cạnh ông Chen ở băng ghế sau. Chiếc xe lao nhanh về hướng ngoại ô thành phố.
– Tâm, nãy giờ em không nói gì hết vậy? Chắc em buồn lắm. – Ông Chen hỏi.
Tâm đang nhìn ra cửa, nghe hỏi đến mình, nàng quay lại nhìn ông. Đôi mắt ông Chen nhìn nàng trìu mến, thân thiện không hề thấy được chút gì vương vấn những chuyện đã xảy ra giữa nàng và ông.
– Dạ, em cũng buồn chứ… Nhưng… Em lo nhiều hơn… – Tâm nói nhỏ.
Thầy Trung ngồi phía trước im lặng lắng nghe nàng nói.
– Em… Số tiền tạm ứng năm mươi triệu đó, em không biết hoàn trả như thế nào nữa? – Tâm lí nhí.
– Ah… – Thầy Trung quay ra sau nhìn Tâm, ông biết nàng xin tạm ứng của công ty, nhưng chưa có cơ hội hỏi nàng tạm ứng bao nhiêu.
– Ha… Ha… Không sao. Em không cần lo. Chuyện hợp đồng đóng phim khi bị hủy do lỗi của cty, em sẽ được đền bù, có quy định trong hợp đồng mà. Theo tôi nhớ, điều khoản đền bù cho diễn viên chính là 50% thù lao, nếu phân đoạn quay dưới 50% lộ trình sản xuất… – Ông Chen nói.
Tâm nhìn ông mừng rỡ.
– Sao 50%? Không phải chỉ 10% thôi sao? – Thầy Trung bất chợt quay lại nhìn ông Chen.
– Sao 10% được? Đó chỉ là mức đền bù cho diễn viên phụ thôi! – Ông Chen nhíu mày khó hiểu nhìn thầy Trung.
– Hả…
Thầy Trung bần thần, quay lên, ngồi im lặng. Một chốc sau, giọng ông vang lên:
– Tôi xin lỗi em Tâm. Do tôi quá hấp tấp, lúc đó tôi quá vui mừng nên… nên khi bà ta đưa hợp đồng, dù có đọc thấy, nhưng tôi đã cho qua.
– Bà ta? – Ông Chen hỏi.
– Là Bà Loan.
– Dạ, em hiểu rồi. Không sao đâu thầy. – Tâm nói nhỏ.
Nàng nhìn ra cửa sổ, trong đầu thầm tính số tiền nợ của mình. Mười phần trăm của một trăm năm mươi triệu, tức là nàng còn nợ công ty ba mươi lăm triệu, cộng với hai mươi lăm phần trăm của thầy Trung, thì… Tổng cộng nàng thiếu nợ gần ba mươi chín triệu. Nàng đi dạy thêm để dành chắt chiu ba tháng được gần 5 triệu đồng. Vậy thì… Đầu óc Tâm lùng bùng.
Chợt một bàn tay ấm áp đặt lên vai Tâm. Tâm quay lại nhìn ông Chen.
– Em đừng lo quá. Tôi sẽ giúp em nói với bà Hoàng Diệu, miễn cho em hoàn trả số tiền đó… Nếu không được, tôi sẽ giúp em…
– Không, em không nhận của anh đâu. Nếu Cty thông cảm cho em khấc vài tháng thì đã tốt lắm rồi. – Tâm kiên quyết.
– Em… – Ông Chen ngưng ngang, đôi mắt ông nhìn nàng tán thưởng.
– Được, vậy tôi sẽ giúp em khấc nợ. – Ông nói.
– Dạ, em cảm ơn anh. – Tâm nói nhỏ.
Cả chiếc xe chìm vào im lặng, mỗi người thả hồn theo một hướng. Bất chợt giọng ông Chen vang lên bên tai Tâm:
– Nhưng nếu… Em cần kiếm thêm thu nhập… Tôi có thể giới thiệu em đi diễn thời trang. Thu nhập cũng khá lắm.
– Ah… Biểu diễn thời trang… Làm người mẫu sao? Em có thể sao? – Tâm tròn mắt nhìn ông.
– Em thì không sợ thiếu. Chỉ sợ không có sàn diễn nào tiếp nổi ánh hào quang của em thôi… – Ông Chen cười tít mắt.
Đột nhiên, tiếng thầy Trung vọng xuống, ông không quay lại.
– Haizz… Người ta làm người mẫu cố gắng được đi đóng phim để có mác diễn viên điện ảnh. Còn em thì đang là diễn viên xuống làm người mẫu. Có gì hay đâu chứ! – Giọng thầy Trung có vẻ không vui.
– Nhưng… Em đã thật sự là diễn viên đâu! – Tâm nói nhỏ.
Không khí lại chìm vào trầm lắng. Chiếc xe nhấn ga lao lên cầu Sài Gòn.
Mười phút sau, chiếc Camry đen của ông Chen rẽ vào khuôn viên của một khu biệt thự lớn. Tâm ngơ ngác nhìn quan cảnh trước mặt. Trước đây, nàng chỉ thấy những nơi sang trọng hoành tráng như thế này trên truyền hình.