Phần 20
– Cắt… Cắt… Tôi nói sao hả? Tiếng vỡ ba giây anh hãy chạy vào. Mới vỡ chạy vào liền người ta tưởng nhân vật đang rình mò ngoài cửa đó!
– Quay lại.
Một người đàn ông cao to, râu ria xồm xoàm, nói như hét, ngồi chăm chăm nhìn vào màn hình phát ra hình ảnh từ chiếc máy quay.
Vừa bước lên đây Tâm đoán ngay ông ta là đạo diễn. Thầy Trung đứng phía đối diện nhìn nàng, tay thầy chỉ vào mắt rồi chỉ ra trước mặt, ý bảo nàng nên quan sát học hỏi. Tâm gật đầu. Nàng hít sâu một hơi, ném chuyện vừa xảy ra đi chỗ khác. Mọi người xung quanh chạy tíu tít quét dọn, để chuẩn bị quay lại.
– Màn 4 cảnh 6. Bắt đầu. Diễn.
Một người đàn ông cầm clapboard, màu đen viết nghệch ngoạc mấy chữ, đưa ra trước camera, hô to lên. Sập xuống, rồi rút ra.
Mọi âm thanh trong phòng im bặt.
Cửa phong bật mở. Một người phụ nữ thật đẹp, ăn mặc sang trọng đi vào. Tâm nhận ra ngay cô ta là Nhật Vy. Cô ta lơ đãng nhìn ra cửa sổ, rồi chạm rãi bước đến bên bàn trà, ngồi xuống.
Người quay phim ngồi trên chiếc bàn trượt, có đường ray bên dưới, anh ta được đẩy đến trước mặt nhân vật nữ.
Ánh mắt cô ta nhìn thấy một mẩu giấy dằn dưới chiếc tách trà, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Tay cô nhấc chiếc tách trà lên, tay còn lại cầm lấy tờ giấy đọc. Nội dung viết trong tờ giấy làm cô thất thần, chiếc tách trong tay rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành. Đúng ba giây, một người đàn ông ăn mặc lịch lãm, lao vào. Anh ta là Hào Nam.
– Chuyện gì vậy em?
Cô gái gục mặt vào xuống bàn khóc.
– Cắt. Tốt lắm. – Tiếng hô của đạo diễn vang lên.
Vài tiếng vỗ tay lốp bốp lấy lệ.
– Năm phút. Chuẩn bị hai màn đúp. Màn 9 cảnh 7, Màn 10 cảnh 4. – Tiếng hô khác vang lên.
Hào Nam bước tới nói nhỏ với đạo diễn gì đó, ông nhíu mày khó chịu.
Hai người trao đổi một lúc với nhau, cuối cùng ông đạo diễn cũng miễn cưỡng gật đầu. Hào Nam tươi cười đi qua phía Nhật Vy, miệng mỉm cười đắc ý, anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, tay choàng qua eo, bộ dạng rất thân mật.
– Diễn viên đóng thế đâu? – Một tiếng hô khác vang lên.
Tâm đang hứng thú quan sát xung quanh, chợt sững người, cơ thể nàng cứng đờ.
– Diễn viên…
– Đây đây… – Thầy Trung hô to lên, chân bước sải ra chính giữa về phía Tâm.
Mọi người trợn tròn cả mắt lên, có vài người còn bụm miệng cười.
– Thầy Trung, thân hình thầy không giống em lắm đâu?! Hi hi – Tiếng Nhật Vy vang lên.
Thầy Trung quay lại nhìn nàng cười khổ, ông nói:
– Tôi chắc chỉ đóng vai xác chết thôi. Đóng đúp em là Tâm đây.
Tay ông nắm lấy tay Tâm đang lạnh buốt, kéo nàng bước về phía trước.
Căn phòng chợt im ắng lại, ánh mắt mọi người đổ dồn lên cô. Hai má cô đỏ bừng, đầu hơi cúi xuống, bờ vai tròn trịa trắng mịn, đôi vú phập phồng dưới lớp khăn lông, hai chân thon dài. Ánh mắt Nhật Vy chợt lóe lên sắc thái khác thường, mép miệng cô ta nhếch lên như khinh bỉ.
– Tốt tốt lắm. Em tên gì? – Ông đạo diễn bước đến hỏi nàng.
– Dạ, em là Thanh Tâm. – Tâm cố gắng nói suông sẻ.
– Tôi là Hoàng. Em có đóng đúp màn nào chưa? – Ông hỏi tiếp.
– Dạ, chưa. – Tâm nói.
– Ừ, cảnh này có thể hơi khó với em đấy, em hơi trẻ so với nhân vật. Em cứ diễn thử xem sao? – Ông trấn an nàng.
Nhật Vy ngồi phía xa, nghe lời của ông, mặt nàng sạm đen lại, hai môi mím chặt.
– Đúp nam đâu? – Ông quay lại hô to.
Tâm và thầy Trung ngơ ngác, nhìn theo ông. Chợt đám đông tách ra, một gã đàn ông ở trần quấn khăn ngang bụng, đi ra. Khuôn mặt hắn nhìn Tâm mỉm cười đắc thắng. Hắn chính là tên Thắng dở trò bẩn thỉu với nàng.
– Đúp nam? Là hắn. – Tâm ngơ ngác nhìn sang thầy Trung, ông nhún vai không nói gì.
– Em có vấn đề gì sao? – Ông đạo diễn quay lại hỏi nàng.
– Em… Không. Không có gì ạ! – Tâm cúi đầu xuống thấp nắm tay nàng run rẩy.
– Tốt. Hai người đến đây. Mọi người còn lại không liên quan đi ra ngoài. – Ông đạo diễn nói, ông đi về phía bộ bàn ghế trong cảnh phim khi nảy ngồi xuống.
– Tôi muốn hai người diễn cảnh âu yếm nhau dưới vòi sen. Em vào trước, buông rơi chiếc khăn tắm trước máy quay, rồi đi mở cửa kính bước vào, mở khóa vòi sen, đưa tay ra hứng nước như thử nóng lạnh, rồi mới tắm cơ thể. Cố gắng tự nhiên, không nhìn quanh, tưởng tượng như đang tắm một mình ở nhà vậy. – Ông ngưng một chút, thấy nàng gật gật.
– Còn anh Thắng. Chắc tôi không cần dặn anh gì nhiều. Đây không phải lần đầu tiên anh đóng đúp. Tôi chỉ nhắc anh là, tôi muốn hành động vuốt ve mơn trớn chậm rãi, yêu thương, không phải vồ vập bạo lực nghe chưa? – Ông nói.
– Rồi. Sẵn sàng chưa? – Ông quay lại hô to lên.
– Okie, xong rồi anh. – Người đàn ông cầm bảng clapboard nhanh nhẩu.
Tâm hít sâu một hơi đứng lên. Nàng đã lỡ phóng lao, buộc phải theo lao. Nếu nàng biết mình phải đóng đúp với tên khốn nạn đó, nàng sẽ không tham gia.
Căn phòng tắm khá rộng, những mười lăm mét vuông, nhưng trở nên chật chội vì có tới mười người đứng nép một bên tường theo dõi.
– Màn 9 cảnh 7. Bắt đầu. Diễn.
Tiếng hô lớn làm Tâm giật bắn cả người. Nàng chậm rãi bước ra trước, đúng ngay điểm dừng quy định trước, chiếc khăn choàng rơi xuống. Cả căn phòng như bừng sáng, im phăng phắt, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Cơ thể nàng nhìn từ phía sau hoàn mỹ đến không ngờ, làn da sáng bóng, cặp mông trắng hồng căng tròn, eo thắt, lưng ong. Tâm bước đi thong thả đến bên cửa kính, mở nó ra và vặn nước. Nàng cố tưởng tượng mình đang tắm ở nhà, sau lưng mình chỉ là bức tường trống. Nàng đưa tay hứng lấy dòng nước.
Camera chỉ quay phần lưng trần và phần mông trên của nàng một chút, nhưng hình ảnh đó hiện trên màn ảnh đã làm ông Hoàng sững sờ ngạc nhiên.
Camera đi sát theo tay nàng. Dưới cánh tay nàng đưa lên, một bên bầu vú căng tròn trắng tinh hiện ra. Rồi độ nét hình ảnh tập trung vào bàn tay nàng, xoa dòng nước lên cổ. Nàng bước vào, hứng dòng nàng lên ngực mình.
Chợt Tâm rùng mình nàng cảm nhận hai bàn tay nóng đang vuốt ve lưng mình. Nàng biết sẽ phải chịu đựng cảnh hắn tranh thủ dày vò mình. Nàng hít thật sâu nhắm chặt hai mắt nghĩ đến anh.
Hai bàn tay đó chậm rãi vòng qua dưới cánh tay nàng, xoa nắn hai vú nàng. Ngón tay hắn cố tình se se hai núm vú nàng. Tâm cắn răng chịu đựng. Cơ thể nàng run rẩy, nhột nhạt khó chịu. Một vật cứng ngắt nóng hổi cố chui vào giữa hai mông nàng.
– Cắt… Quay lại từ khúc nam bước vào. Anh đứa tránh qua một bên. Chỉ che nữa lưng nữ thôi.
– Diễn.
– Cắt… Giống như vậy, rồi cả hai xoay ngang ôm nhau.
– Diễn.
– Cắt… Ôm. Thì bỏ dùm bàn tay xuống đi. Ai mượn đặt lên ngực người ta hoài vậy.
– Diễn.
Camera thu hình từ sau lưng, thấy hai tấm lưng trần, một săn chắc, một mềm mại. Cánh tay khỏe mạng vòng ta phía trước. Màu sắc tương phản của hai cánh tay, hai bộ ngực đè ép lên nhau, cứng rắng và mềm mại.
Đầu óc Tâm quay cuồng, nàng chịu đựng cảnh xoay vần của đạo diễn, sự sàm sỡ không ngừng của tên Thắng.
Hắn di chuyển ra phía trước, cố tình xoay lưng nàng về phía mọi người. Đầu hắn cúi xuống hôn lên bầu vú của nàng. Miệng hắn mở rộng ngậm một bên vú Tâm, lưỡi gã say mê đánh lên, rồi cả bên kia, răng hắn nhay nhay hai đầu vú căng tức của nàng. Tâm run lên bần bật nàng quá uất ức.
– Bỏ tôi ra. Tôi không quay nữa. – Nàng hét lên, tay đẩy gã bật vào tường.
– Cắt Cắt… Trời ơi gần xong rồi. Em làm sao vậy? – Ông Hoàng nhảy dựng lên.
Thầy Trung bước tới choàng chiếc khăn tắm lên cho nàng.
– Ông hỏi hắn đấy. Hắn… lợi dụng tôi. – Mắt nàng rưng rưng.
– Đang đóng cảnh âu yếm nhau mà, dĩ nhiên phải có va chạm cơ thể rồi. – Ông Hoàng ráng kiên nhẫn.
– Tôi… – Tâm uất ức tới nghẹn ngào.
Tiếng ồn ào trong này thu hút khá nhiều người từ bên ngoài chen chút nhìn vào, trong đó có Hào Nam và Nhật Vy. Nhật Vy nhìn Tâm nhếch mép khinh thường.
– Sao thế em? – Thầy Trung hỏi nhỏ.
– Còn sao gì nữa? Đóng thế thân thôi mà, vậy mà cũng kén cá chọn canh. – Nhật Vy mỉa mai.
– Em… Em không phải cũng từng như vậy sao? – Thầy Trung hỏi Nhật Vy, tiếng ông vang vọng cả phòng.
– Ohh… Wah… Phải không vậy? – Tiếng xôn xao, bàn tán cả phòng.
– Thầy… Ông nói bậy. Tôi chưa bao giờ nhận những vai rác rưởi như thế. – Nhật Vy tức tối đỏ bừng cả mặt, quá khứ đó cô muốn chôn vùi nó vĩnh viễn.
– Rác rưởi… Hay lắm… Hay lắm… – Thầy Trung cười cay đắng, rồi không nói nữa.
– Tôi không hiểu sao cô ta nói vậy? Tôi đâu phải đóng đúp lần đầu, phương châm làm việc của tôi là luôn cố gắng né tránh va chạm cơ thể bạn diễn tối đa. Tôi… – Thắng thấy Tâm đuối lý, liền lật lọng trắng trợn.
– Vậy thì anh giải thích những thứ này là gì?
Tâm quá uất ức trước miệng lưỡi của hắn, sự mỉa mai cay nghiệt của Nhật Vy. Nàng hét lên, thả rơi chiếc khăn tắm xuống sàn nhà, hai tay nàng bưng lấy mặt khóc ngất.
Toàn bộ cơ thể không mảnh vải che thân của Tâm phô bày hoàn toàn trước mắt cả đoàn phim. Mọi người như nghẹn thở, hai mắt trợn to không chớp. Sự thật quá rõ ràng, hai vú nàng ngang dọc những vết đỏ, hai núm vú đỏ bừng săng cứng, xung quanh còn hằn lên vài dấu răng.
Thầy Trung thở dài, phủ khăn lên người Tâm. Ông cũng không ngờ nàng phải chịu đựng tến đốn mạt đó dày vò cơ thể mình đến mức không chịu nổi nữa mới phản kháng.
– Người của ông hay lắm đó ông Hoàng! Chuyện này tôi sẽ không để yên đâu. Đi. Mình về thôi. – Thầy Trung nắm tay Tâm kéo đi.
– Mày… Trong phim của tao mà mày dám… Lần này xem bà ta có cứu mày được nữa không?
Ông Hoàng nghiến răng trợn mắt nhìn Thắng, hắn cúi đầu không biết nói gì nữa.
– Ông… Khoan đã. Chuyện đâu còn có đó. – Ông Hoàng ấp úng.
– Thầy Trung. Cho tôi nói chút.
Hào Nam bước đến, một cánh tay của anh ta bị Nhật Vy níu lại. Anh ta quay lại nhìn, rồi hơi dùng sức vùng cánh tay mình ra. Nhật Vy há hốc trước cách cư xử của Hào Nam, anh ta chưa bao giờ dám trái ý cô.
– Trước hết. Tôi phải xin lỗi Tâm. – Anh ta hơi cúi người xuống, ánh mắt áy náy nhìn Tâm. – Vì tất cả là lỗi của tôi. Đúng lý ra tôi nên tuân theo kịch bản mà đóng màn này, nhưng tôi đã năn nỉ đạo diễn cho đúp vai của tôi. Không phải lỗi của ông Hoàng.
– Nếu em không chê. Tôi xin đóng lại màn đó. – Mắt anh ta nhìn nàng chờ đợi.
– Anh dám. – Nhật Vy hét lên từ phía sau.
Hào Nam vẫn xoay lưng về phía cô ta, không trả lời, như không nghe thấy. Nhật Vy giận dỗi dậm mạnh chân xuống sàn nhà, rồi xoay người bỏ đi.
– Không đóng nữa. Về thôi. – Thầy Trung toan kéo tay nàng đi.
Chợt ông cảm nhận bàn tay Tâm hơi gượng lại, thầy thở dài quay lại nhìn nàng.
– Thầy… Em muốn thực hiện xong việc này. – Đôi mắt nàng vẫn đỏ bừng, nhưng ánh lên một sự kiên quyết khó tả.
Hào Nam cúi xuống hôn khẽ lên bờ vai nàng, môi anh ta thật ấm áp, hôn chậm rãi từng centimét trên làn da cổ mịn màn của nàng.
– Em rất đẹp. Tâm ơi, em rất đẹp. – Tiếng anh ta rót vào tai nàng thật nhỏ, chìm hẳn trong tiếng nước vòi sen.
Tâm không nói gì. Nàng chỉ nhắm mắt tưởng tượng về anh. Những cái vuốt ve nhẹ nhàng chậm rãi của Hào Nam thật giống với anh.
Đôi môi anh ta mút nhẹ lên vành tai nàng, hơi thở nóng hổi kề bên làm nàng rùng mình. Bàn tay anh ta vuốt dọc cánh tay vừa nổi gai ốc của nàng, xoa cho nó dịu xuống.
Bàn tay anh ta vòng qua eo nàng, chậm rãi vuốt ve làn da bụng của nàng, rồi từ từ di chuyển lên trên. Đến sát dưới bầu ngực của nàng, dừng tại đó xoa nhẹ nhẹ.
– Ah… – Tâm cảm nhận một vật rất nóng và cứng chạm vào mông mình, làm nàng giật mình.
– Anh xin lỗi. – Anh nói khẽ trấn an nàng, rồi dịch người lùi lại.
– Cắt. Tốt lắm.
– Chuẩn bị Màn 10 cảnh 4.
Mọi người ngồi nghỉ ngơi nói chuyện với nhau. Hào Nam cố tình qua ngồi bên Tâm. Anh ta hỏi đủ thứ chuyện, nào là học ở đâu, ngành gì… Tâm chỉ trả lời qua loa đúng phép lịch sự cần thiết. Chưa dừng ở đó, anh ta hỏi số điện thoại của nàng, nhưng nàng từ chối. Nàng biết mục đích của anh ta, như bao gã đàn ông khác tiếp cận nàng vì khao khát chinh phục một đỉnh cao mới, nhưng nàng không cho họ cơ hội đó. Vì nàng đã có anh.
Cảnh quay tập trung vào bàn tay của Hào Nam, vuốt ve thân thể trần truồng của Tâm dưới lớp vải. Từng đường cong hừng hực sức sống của Tâm nổi rõ dưới lớp vải trắng mỏng, hai tay nàng bấu vào nệm giường, ngực hơi ưỡn lên như chờ đợi. Anh ta chậm rãi bắt đầu từ gót chân nàng, chỉ sử dụng một bàn tay.
Anh ta là người cực kỳ lịch sự, hoặc anh ta là cố tình trêu chọc nàng, mà bàn tay anh ta vuốt ve khắp thân thể Tâm nhưng luôn né tránh những vị trí mẫn cảm của nàng. Cơ thể Tâm đỏ bừng thổn thức rạo rực dưới bàn tay anh ta. Âm hộ nàng rỉ nước ướt cả tấm ga giường.
Đạo diễn hô cắt.
Hào Nam chộp ngay chai nước trên đầu giường, tu ừng ực cả nữa chai, cổ họng khô rát, cơ thể rạo rực của anh dịu lại hẳn.