Phần 27
Cơm nước xong xuôi, tôi nằm phịch xuống ghế sofa đọc tiếp đoạn nude của Shizuka còn em đi rửa chén bát. Tội nghiệp, ở nhà có một mình, mẹ thì đi làm cả ngày, chắc nhiều khi em cũng buồn lắm.
Ơ mà vậy càng hay, mình sẽ được qua đây càng nhiều – tôi nghĩ thầm trong bụng rồi phá lên cười. Vivi tưởng tôi cười vì đọc truyện nên cũng không hỏi gì.
Dọn dẹp mọi thứ đâu vào đấy, em lon ton chạy lên lầu 2 làm gì đó, nhìn dáng đi ngộ ngộ, đáng yêu. Một lát sau, Vivi trở xuống với một cái vòng tay làm bằng lá của cây dừa khủng bố trước nhà em. Cái vòng có ghi dòng chữ “Của Vivi” thật to bằng bút xoá trắng, nhìn là biết ý đồ của cô nàng, chắc định “đánh dấu chủ quyền” đây mà. Em chạy tới kéo tay tôi ra và bắt đầu hí hoáy đeo vô cho tôi, tôi phản ứng yếu ớt:
– Ớ ớ cái con bé này, làm gì đấy?
– Đeo vô cho đẹp, ngồi im! – Em quắc mắt nạt tôi
– Đùa à, thế “không” nào! – Tôi há hốc mồm
– Anh nói nhảm gì thế? Nó mà đứt là Vi chặt tay anh luôn!
– Ớ ớ ớ…sao có thể…
Vừa nãy thì dịu dàng, ngoan ngoãn biết bao nhiêu giờ quay ngoắt 180 độ, con gái đúng là chúa rắc rối. Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy Vivi hung dữ như bây giờ, trước giờ tôi toàn mắng cô bé phát khóc mà giờ thì… ngược lại. Tôi vò đầu bứt tai:
– Trời ơi, Vi làm cái gì đó, bọn nó kêu anh gay rồi sao?
– Vậy ra anh chê quà của tui à? – Em lườm tôi
– Nhưng mà… cái đó… không… – Tôi ấp úng như gà mắc tóc
– Không gì cơ? – Vivi chớp chớp mắt, giả vờ làm mặt ngây thơ
– Ờ… đẹp không thể chê vào đâu được, hề hề! – Tôi lại mắc nghẹn nói xạo
– Đẹp thì lúc nào anh cũng phải đeo biết chưa?
– Đừng mà Vivi, đừng hại đời anh mà! – Tôi bĩu môi làm mặt tội
– Giờ có đeo không? Không đeo là tui… tui khóc cho anh xem, aaaaaaaaaaaaa!!!!
– Nín! Đã nói không có khóc! Không đùa với Vi đâu! – Tôi trừng mắt nạt
– Hức hức… anh toàn mắng em… thôi, hức! – Và cô bé ấy lại… khóc
Có vẻ là tôi hơi nặng lời, em chỉ đùa thôi mà. Chậc, tự nhiên thấy có lỗi quá, tôi lượm chiếc vòng lá dừa đeo vô tay, lắc qua lắc lại rồi khen lấy khen để:
– Nhìn kĩ thì… chà chà biết nói sao cho hoành tráng nhỉ? – Tôi giả vờ đăm chiêu suy nghĩ
Vivi thì ngước lên như mong đợi câu trả lời của tôi, tôi thì tính thích đùa dai nên cứ thế mà tiến thôi:
– Nhìn kĩ thì cũng xấu thật, chậc! – Tôi vuốt cằm tỏ vẻ tiếc nuối
– Hu hu hu… – Cô bé lại đưa tay dụi mắt, nhìn thương lắm nhưng tôi… thương thiệt
Tôi kéo Vivi lên ghế ngồi, tôi cũng ngồi xuống và ôm em vào lòng, thì thầm:
– Thật ra anh không cần cái vòng này, chỉ cần chúng ta luôn nghĩ về nhau là đủ, nhưng vì Vi, anh sẽ đeo, thế có được không? Hè hè…
– Dạ… được, hức!
– Anh nói lần cuối nhé, không được mít ướt như vậy nữa, ai đụng tí là khóc, nếu có lần sau, thì chỉ được khóc khi ở… với anh thôi, biết chưa? – Tôi nhéo má Vivi
Tôi quả thực không thích khi nhìn thấy Vivi khóc, vì thật ra thì Vivi toàn khóc do tôi chứ ai, chính vì lẽ đó, tôi không muốn mình mắc nợ em quá nhiều. Nhưng tôi cũng không biết rằng tôi yêu em vì cái tính tình trẻ con, hơi tí là khóc ấy. Mãi đến bây giờ, mỗi lần nhìn em khóc, nhớ đến ngày xưa, tôi đều cảm thấy thật… vui:
– Dạ vâng, Vi biết rồi!
– Ừm thế thôi, anh về đây, Vi đi học bài đi!
– Ứ, không cho anh về đâu, ở chơi với Vi tí nữa đi! – Em níu tôi lại, mè nheo
– Không được, hôm nay nhà anh có việc rồi!
Tôi nói xạo không chớp mắt, thật ra tôi có hẹn tỉ thí LOL với các chiến hữu thời cấp 2, mà đã là một đấng nam nhi đứng trong trời đất, đã hứa là phải làm, hẹn quyết đấu mà trốn là không đáng mặt đàn ông. Tôi xoa đầu Vivi, cười:
– Thôi đi cô, mếu nữa là bữa sau anh không qua chơi nữa đâu, cười coi!
– Hông! – Em phồng má
– Cãi anh à? – Tôi trừng mắt
– Ừa, về đi, không cần mấy người nữa! – Em quay mặt bỏ đi
Chậc, đến khổ với cái con nhỏ này, suốt ngày giận dỗi vớ vẩn, vừa mệt vừa vui. Mệt vì cứ phải tò tò đi theo dỗ nó, vui vì biết rằng nó chỉ nhõng nhẽo với tôi mà thôi. Đối với một thằng con trai không có gì nổi bật như tôi, thì việc có được một người như Vivi quả thực là hạnh phúc, chắc tôi tu được mấy kiếp rồi cũng nên. Thế nên dù có chuyện gì xảy ra, dù có phải làm bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ làm để em được vui, để em không phải buồn và đê giữ em lại bên cạnh tôi. Tôi chạy lại ôm lấy hình bóng bé nhỏ ấy từ đằng sau, đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc em:
– Giận thì giận nhưng Vi đừng bỏ anh, nhé! – Tôi cũng thấy sến sến nhưng lỡ rồi nên thôi
Vivi quay người lại, gục đầu vào ngực tôi, đám tôi bình bịch:
– Ghét anh lắm, không bỏ anh đâu! – Ôi liên quan thế. cô bé của tôi ơi
– Sao ghét anh?
– Vì Vi nghe nói “ghét của nào trời trao của ấy”, Vi sẽ ghét anh đến chết luôn! – Em nói, càng ôm chặt tôi
– Sao Vi nghĩ thế?
– Vì như vậy tình yêu sẽ bền, không có luỵ quá!
– Chà, cô bé của tôi bữa nay lớn rồi nha, cung hỷ cung hỷ! – Tôi cốc đầu em một cái
– Đau em! – Vivi nhăn nhó nhéo tôi một cái rõ đau nhưng mà… sướng
Tôi có lúc đã nghĩ nếu em cứ yêu tôi quá như vây thì nếu sau này khi tôi và em không còn bên nhau nữa, em có vượt qua được hay không? Tôi thì luôn muốn em được vui vẻ, hạnh phúc thế nhưng tôi cũng không chắc rằng mình có thể làm điều đó cho em một cách lâu dài hay không.
Nhưng vào lúc này đây, tôi có thể hứa với em, tôi hứa bằng danh dự của một thằng con trai rằng tôi sẽ luôn bên cạnh để che chở và bảo vệ cho em, sẽ luôn làm em vui và an ủi em mỗi khi em buồn. Tôi cũng sẽ trở thành một người… anh trai của em, dỗ dành em, nhường nhịn và thương em như một cô em gái… đáng yêu vậy. Nhưng em cũng không được quên mất anh đâu đấy, nhớ chưa Vivi?