Phần 22
Đến tới sân, tôi vội vàng dắt xe đi gửi và không quên dắt bé Vi theo, để mấy thằng hám gái gặp em tôi không yên tâm. Gửi xe xong xuôi tôi lấy chiếc Snapback đội ngược kiểu rapper cho em:
– Nhìn bé Vivi cá tính phết, hehe! – *Nhéo má*
– Hì, vô sân đi ông – Em cười tít mắt
– Yes, sir! – Tôi làm động tác chào.
– Ngốc, sir là đàn ông! – Em véo mũi tôi
– Ủa…vậy hả, thôi đi đây – Tôi hơi ngượng nên đánh trống lảng sang chuyện khác
– Ưm, cố lên – Em làm động tác number one khích lệ tôi
– Ừ, biết rồi. Nhớ không có ngồi chung với thằng Phương quắn nhe! – Tôi dặn dò
– Biết rồi, plè! –
– Ừm, ngoan – Tôi xoa đầu em rồi chạy vô sân luôn
Vừa thấy cái mặt tôi, thằng Phát khùng quát tướng:
– Cái thằng khốn đi đâu lâu thế? Thua rồi vô nhanh đi! – Mặt nó có vẻ nghiêm trọng
– Xin lỗi anh em, bận việc gia đình – Tôi cười giả ngu
Nghe thằng Đan lùn kể thì lớp chúng tôi ban đầu dẫn trước 2 trái, tưởng ngon ăn nên cho 2 thằng dự bị là thằng Phúc với Lộc mập vô, ai ngờ bị nó quất cho 5 bàn ngược lại, giờ vẫn thua 3 bàn.
Về lực lượng 2 bên có vẻ khá chênh lệch, bên tôi toàn những thằng nhỏ con, có mỗi thằng Phát khùng to con nhất thì nó lại làm… thủ môn, chỉ được cái tất cả đều có kĩ thuật tốt, tôi chưa thể bằng bọn nó nhưng ít ra cũng hơn những đứa bình thường vì hồi nhỏ tôi có đi tập qua đá banh nhưng chán quá nên bỏ ngang.
Lại nói về hiện tại, đối thủ của chúng tôi là bọn A5, bọn này thằng nào thằng nấy to như cái xe lu, nó mà ủi một cái chắc bên tôi dẹp lép. Cơ mà có một thằng đá khá hay, mặt điềm tĩnh, chắc là đội trưởng vì nó luôn mồm la hét chỉ đạo hàng thủ, thằng này theo tôi đánh giá thì chưa bằng được thằng Lam lớp tôi nhưng được cái to con hơn.
Tôi vẫn quan sát từng thằng một và tìm ra được mục tiêu của mình trong trận đấu này, đó là một thằng có thân hình không được gọn cho lắm nhưng được cái rất nhanh nhẹn và hổ báo, cứ mỗi khi bên tôi có bóng là nó lại nhào đến quét trụ, thằng nào thằng nấy bên tôi phải gọi là cứ loi choi như con dòi.
Thằng này tên Hải, đá đấm bình thường nhưng ham rê dắt, tôi tự tin là sẽ dễ dàng vượt qua nó. Nhưng lúc này bên tôi vẫn tỏ ra khá bế tắc, mỗi khi bóng đến chân thằng Lam là y như rằng 2 đến 3 thằng bên đối phương lao vô tì đè, thằng siêu sao lớp tôi đá hay là thế mà cũng chịu chết. Thấy thế trận có vẻ không thuận lợi, đội trưởng Phát khùng lên tiếng trấn an đồng đội:
– 1 kèm 1 đi, có banh chuyền ngay cho thằng Lam, riêng thằng số 9 (thằng tiền đạo bên nó) thì để tao lo!
Việc chia người cho thủ môn kèm khá nguy hiểm vì nếu thằng tiền đạo của A5 bình tĩnh thì có thể dùng kĩ thuật để vượt qua, đó là một điều căn bản mà thằng nào đá ở vị trí này đều phải làm được.
Chúng tôi đang thật sự chơi một canh bạc, được ăn cả ngã về không, thằng nào thằng nấy mặt mũi vô cùng căng thẳng. Hiệp một cũng chỉ còn khoảng 10p nữa là kết thúc, muốn lúc nào xông lên thì chính là lúc này đây.
Vừa nhận được bóng từ chân thằng Kha, thấy thằng Lam đang bị kèm và tôi thì không, tôi liền chạy thằng một mạch xuống bên cánh phải vì lúc này đến 2 thằng đang theo kèm thằng Lam. Bọn nó thấy tôi chạy xuống trống trải liền bỏ kèm thằng Lam mà lao tới, chỉ chờ có thể, tôi chọc khe một cú chuẩn đến từng… mi li mét cho thằng Lam, nó tung cú sút trái phá vào góc xa, 3-5 cho A15.
Đám con gái lớp tôi vỗ tay nhiệt liệt, Vivi nhìn tôi vừa cười vừa vỗ tay, tự nhiên tôi cảm thấy động lực lại tuôn trào. Bọn A5 có vẻ chưa đánh giá đúng thực lực của tôi, bọn nó nghĩ tôi chỉ là thằng dự bị cho thằng Pha nên không theo kèm, chính vì thế tôi đang luôn khá trống trải.
Vài phút sau, sau một đường chuyền hỏng của thằng Hải mập đối phương, Đan lùn dùng tốc độ vượt qua 2 thằng đối phương rồi tung chân sút mạnh vào khung thành, bóng bị cản lại bởi thằng thủ môn hộ pháp bên nó. Giữa lúc tôi và cả đám thót tim vì hồi hộp thì thằng Lam có mặt kịp thời đệm bóng vào lưới, tỉ số chỉ còn là 4-5. Đám đông hò reo, cổ vũ nhiệt liệt, trong sân mấy thằng tôi ôm vai bá cổ mà la hét ăn mừng.
– Hoétttttttttt!!!!! – Thầy Thanh thổi còi chấm dứt hiệp một.
Cả đám ngôi phịch xuống thở phì phò, thằng nào mặt cũng đỏ hết cả lên vì mệt và nắng, mồ hôi nhễ nhại, thằng Đan lùn cầm áo vắt như lúc phơi đồ, thằng Phát thì tu nước ừng ực, nhìn mà thảm. Đám con gái lớp tôi ở ngoài tiếp tế nước cho các cầu thủ bên trong, riêng tôi thì được Vivi dành riêng cho một chai Revive, uống đến đâu khoẻ đến đấy.
Đám lớp tôi cứ gọi là trầm trồ thán phục, bọn con trai trong sân xuýt xoa tiếc hùi hụi. Riêng tôi thì ra vẻ mặt tỉnh làm như đây là việc đương nhiên sẽ xảy ra nên không thèm biểu lộ cảm xúc. Tôi còn “chọc tức” chúng nó bằng cách đưa tay lên xoay ngược chiếc mũ lại để em khỏi nắng, kể cũng tội, nghe lời tôi để vậy từ nãy đến giờ, nắng mà cũng không dám xoay lại nữa , tôi nhẹ nhàng:
– Hâm quá sao nãy giờ nắng mà không đội lại, nói chơi mà làm thiệt hả? – Tôi hơi nghiêm mặt
– Hì, không có sao! – Em lại tít mắt cười
Nhìn thấy khuôn mặt đó, tôi cũng không cầm lòng được, xoa đầu Vivi mắng…yêu:
– Lần sau không có vậy nghe chưa, phải lo cho sức khoẻ của mình chứ, bệnh rồi tui biết làm sao?
– Dạ, hihi.
– Ừm, hôm nay ngoan, thưởng cho cây kẹo – Tôi mở chiếc cặp của mình và đưa cho Vivi một cây kẹo và đương nhiên là kẹo… mút.
– Cám ơn H! – Em cười tình với tôi
Nhìn cử chỉ thân mật của 2 đứa tụi tôi chắc hẳn phải có đến 96,69% mấy thằng con trai ở đây phải ghen tị. Lúc đầu tôi cũng có chủ ý trêu ngươi tụi nó nhưng về sau thì lo cho Vivi thật nên cũng không để ý mấy.
Thoáng cái mà hiệp 2 cũng sắp bắt đầu, tôi “đuổi” Vivi ra ngoài ngồi và lấy chiếc áo khoác đưa cho cô nàng che đôi chân lại cho khỏi nắng, đôi chân ngọc ngà “của tôi” mà bị rám nắng thì chắc tôi tự tử mà chết . Phát đội trưởng tập hợp cả đám lại:
– Bọn mày nhớ đó cứ tập trung phá rối hàng phòng ngự rồi chuyền cho thằng Lam, rõ chưa?
– Rõ!
– Còn thằng Lam khi nào có bóng thuận lợi thì sút luôn còn khi nào mà bị kèm sát thì dùng kĩ thuật vượt qua, nếu không qua được thì trả bóng cho thằng Đan, thằng Đan mày cứ quấy rối tụi nó rồi chuyền cho thằng H, thằng H có bóng thì chỉ cần chuyền cho thằng Lam thôi, tao và thằng Kha thủ, đồng ý chưa? – Phát khùng thao thao bất tuyệt
– Yes, sir!!! – Lần này thì đúng ngữ cảnh
Phát khùng chìa tay ra, cả bọn cũng đặt tay lên đông thanh:
– A15 vô đối!!!!
Tiến ra sân với khí thế hừng hực, thằng nào mặt mũi cũng đầy tự tin và đương nhiên là không thiếu máu lửa. Chúng tôi không ngờ rằng sắp phải đối mặt với một hiệp 2 “địa ngục” đang chờ ở phía trước.
Hiệp 2 bắt đầu, tôi giao bóng và đang giữ bóng ở khu vực giữa sân. Tôi đảo mắt qua lại và chuyền ngay cho thằng Lam đang băng xuống một cách thần tốc, nhưng thằng tiền đạo bên nó nhanh như cắt cướp bóng và chuyền xuống cho thằng Hải “Pepe” đang trực chờ.
Và chỉ trong chưa đầy 3s đồng hồ, lưới của tụi tôi đã rung lên một cách kinh ngạc, kinh ngạc ở chỗ quả bóng thì văng ra ngoài góc còn chiếc giày “Thượng Đình” của thằng Hải thì nằm gọn trong lưới. Khỏi phải nói lúc này cả sân cười như bắt được vàng:
– Hải ơi ghi bàn ảo thế, không thấy đường bóng luôn – Một thằng nào lớp nó bơm đểu
– Vỗ tay cho siêu phẩm nào anh em – Thằng Phương quắn lớp tôi bày trò chọc phá.
Ở trong sân, bọn tôi cười như nắc nẻ, thằng Phát vừa cười vừa lau nước mắt mặc thằng Hải mặt mũi đỏ như quả gấc, 2 tay siết chặt nhắm chừng muốn đánh vỡ mồm mấy thằng tụi tôi. Bọn tôi vẫn cứ vô tư cười nói về trêu chọc nó mà không biết rằng việc làm này sẽ khiến cho tụi tôi nhận một hiệp 2 “kinh hoàng”.