Phần 121
Hiện tại thì tôi rất ít khi đánh nhau, chính xác là chẳng có ai để mà đánh, nhiều lúc ngứa ngáy chân tay muốn có ai tỉ thí cùng cho vui, quanh đi quẩn lại chỉ có Vi mập, mà Vi mập mới nhéo nhẹ đã mếu rồi chứ nói gì đến đánh nhau, chưa đụng vào người đã la oai oái rồi:
– Miu ơi, ba mèo oánh mẹ, hức hức!
Nhưng thôi, đấy là chuyện của sau này, của những lúc không có để đánh, còn bây giờ, tôi không muốn đánh mà lại có cả đống thắng muốn tỉ thí thế này, thiệt là đời không như là mơ, lơ ngơ là ăn vả.
Trở lại chiều hôm ấy tại nhà sách. Ngay cái lúc Vi mập té, tôi thấy như nhói ở trong tim, dù thậm chí nếu em ấy có tự ngã, tôi cũng không ngần ngại mà nổi điên lên, thậm chí là nổi điên với chính bản thân mình. Cơ mà ông trời chả bao giờ muốn cuộc sống của mỗi người dễ dàng đi tẹo nào đâu, bạn phải tranh đấu, buông xuôi và bỏ qua không phải là cách để bạn có thể giành lấy sự bình yên, và ngày đó, không, chính xác hơn là ngay lúc đó, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, tôi sẽ giết hết 3 thằng khốn kiếp này, thề đấy.
Vi mập bị thằng ôn kia ngáng chân, em ấy ngã xuống gây nên một tiếng động khá lớn khi đám đông chưa kịp rời đi hẳn. Khi tôi và họ quay lại, Vi mập đang ôm chân và lấy tay quẹt nước mắt, thật may là tôi cảm thấy được điều đó. Vì khi ấy tôi đang kéo tay em ấy chạy, thế rồi em ấy ngã và tôi chắc chắn là vướng phải một vật gì.
Khi quay lại, tôi kịp trông thấy một thằng nhãi rút chân lại còn Vi mập thì ngã dưới đất, mọi chuyện có vẻ như đã quá rõ ràng. Đám đông bên ngoài bàn tán càng khiến tôi cảm thấy nóng máu hơn bao giờ hết. Thật sự là từ bé đến giờ tôi mới cảm thấy tức giận đến như vậy, một cảm giác mà tôi không bao giờ muốn gặp lại một lần nữa:
– Đàn ông con trai gì mà chơi kì vậy?
– Người ta đã xin lỗi rồi thì bỏ qua đi, trời, không hiểu nổi mấy thằng trẻ bây giờ…
Trong khoảnh khắc, tôi đỡ Vi mập đứng dậy rồi chạy thật nhanh và nhảy lên đá thằng vào ngực thằng ôn con kia khiến nó bay ra phía sau và đập đầu vào kệ sách khiến nó đổ tung tóe. Thằng Đ lùn và một thằng bạn của nó thì đang rất bàng hoàng vì tôi ra tay nhanh đến như vậy, một thằng thì chạy lại đỡ bạn, thằng lùn có vẻ rất muốn làm gì đó với tôi nhưng sau khi tôi quay sang lườm một cái sắc hơn dao cạo, nó đã chùn chân, hơn nữa, bài học ở sân bóng vẫn còn khiến thằng Đ không dám manh động, có lẽ nó đứng chờ đám đông hoặc chí ít là chú bảo vệ ban nãy sẽ can ngăn được chuyện này.
Tôi đứng phỗng tại chỗ khi Vi mập níu tay tôi ở phía sau và đứng khóc tu tu như con nít lạc mẹ. Khi mà mấy ông bảo vệ đã đến nơi còn thằng nhãi ranh vừa ăn đòn thì đứng dậy với một bên tai dính máu, và một lần nữa nhé, tao sẽ giết chúng mày:
– Đm mấy thằng chó này có biến không hay lại để tao gọi công an gô cổ chúng mày lại, mấy thằng mất dạy!
Tôi lườm luôn ông bảo vệ, nghiến răng:
– Ông coi chừng đấy, không biết chuyện gì thì im miệng đi!
Nhìn bộ dạng của tôi lúc đó rất đáng sợ, đó là Vi mập kể cho tôi như thế, vậy nên ông bảo vệ dường như cũng cảm nhận được nên chẳng dám nói thêm câu nào, chỉ tiến lại và kéo chúng tôi ra, à không kéo tôi và 3 thằng chó kia ra:
– Mày… mày…
Tôi quát lớn:
– BUÔNG RA!!!!
Vi mập vẫn sụt sịt bên cạnh, tôi quay sang xoa đầu rồi hôn nhẹ lên tóc em ấy:
– Không sao đâu, đừng sợ, mình về nhà thôi, ha?
Em ấy vừa nói vừa nấc, vẫn níu lấy cánh tay tôi đầy sợ sệt, chân thì bầm đỏ lên hết cả:
– Dạ… hức… H ơi, đừng… hức… đừng có đánh nhau…
Tôi mỉm cười:
– Ừ, anh hứa, nín đi, có anh đây rồi!
Trong lúc một đám nhân viên đang thu dọn bãi chiến trường kia lại thì mấy thằng khốn nạn kia đã lủi đi đâu mất tiêu. Ông bảo vệ thì vẫn đứng bên cạnh để coi chừng tôi còn mọi người xung quanh thì vỗ tay cổ vũ cho tôi rất nhiệt liệt, thiệt tình là tôi không nghĩ có một ngày mà có ai lại cổ vũ cho một thằng vừa gây ra đánh nhau, thế nhưng trường hợp của tôi là ngoại lệ, theo Vi mập thẹn thùng ngày đó nói thì tôi rất là… men:
– Giỏi lắm em trai, chị thích em rồi đấy!
– Bạn ơi cho mình xin số đi, uiiii…
– Cẩn thận 3 thằng đó đấy anh bạn!
Tôi mỉm cười rồi cúi đầu chào mọi người trước khi kéo tay Vi mập đi và chợt nhận ra rằng em ấy đang rất đau. Nhưng với ai thì có thể có rắc rối chứ với tôi và Vi mập thì không. Tôi cõng em ấy đi từ nhà sách ra chỗ gửi xe, mặc áo mưa cho em rồi chở em về, không quên ghé qua mua mớ bông băng.
Trời thì vẫn đang mưa rất to, Vi mập ngồi sau ôm chặt lấy tôi, em ấy chả nói gì cả và tôi cũng thế. Chưa bao giờ tôi thấy Vi mập ngồi im thin thít khi được tôi chở, nhưng hôm nay, tôi lại hiểu thêm một khía cạnh khác từ cô bạn nhỏ của tôi, rằng em ấy luôn cần sự che chở và người làm điều đó chỉ có một mình tôi, chỉ có tôi mới có thể mà thôi.
Chúng tôi về đến nhà vào lúc gần 6h tối. Tôi nhanh chóng đưa Vi mập vào và băng bó cho em, rất may là ngã ở sàn nhà bình thường, bằng gạch men nên vết thương không bị chảy máu ra bên ngoài, cơ mà vì va chạm khá mạnh nên bị máu bầm, đụng nhẹ một chút là đã thấy đau rồi huống hồ người bị đau lại là Vi mập, chắc em ấy khóc lụt trong nhà luôn quá. Vừa thoa thuốc, tôi vừa hát cho em ấy nghe. Miệng cô nàng thì vẫn mếu và sụt sịt thôi nhưng sao nhìn đáng yêu quá, hì hì:
– Thôi, nín đi mà, khóc hoài, khóc anh không thương nữa đâu đó, nín coi!
Băng bó xong xuôi đâu đó, tôi ngồi phịch xuống ghế sa lông mà… thở. Phù, chưa bao giờ nhiều chuyện như mấy ngày hôm nay, bao nhiêu hiểm họa ập xuống, thiệt tình tôi chỉ muốn mình không tồn tại trên cõi đời này để chẳng phải bận tâm về những chuyện chẳng đâu vào đâu như thế. Cơ mà Vi mập của tôi thì lại cần tôi nhiều lắm, không có tôi, em ấy sẽ bị người ta bắt nạt, và tôi không muốn thế đâu, tôi phải bảo vệ em ấy bằng bất kì giá nào.
Vi mập ngồi lên 2 chân tôi rồi ngả đầu vào ngực tôi, nhắm mắt, hai tay ôm chặt lấy tôi:
– H ơi, H đừng có đánh nhau với người ta, em hông có sao đâu mà, nhaaa?
Tôi hôn nhẹ lên trán em ấy:
– Bọn nó bắt nạt cục bột của anh, khi nào bọn nó xin lỗi thì thôi, anh không muốn em bị thương nữa, biết không?
– Dạ…
Vi mập luôn như thế, bình thường em ấy có thể cãi nhau và mè nheo với tôi vì không muốn tôi tiếp tục đánh nhau, thế nhưng những lúc đó, em ấy dường như nhận ra được rằng tất cả những thứ tôi làm đều là để bào vệ em ấy, vậy nên cục bột lúc đó chỉ biết đứng im và bám chặt lấy tôi, như một đứa trẻ luôn cần được bảo vệ.
Vi mập chắc do mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tôi vẫn ngồi và ôm lấy em. Lâu lắm rồi tôi không nhìn Vi mập sát đến thế. Tuy lúc nào chúng tôi cũng ở cạnh nhau nhưng những lần như vậy thì quả thực rất hiếm. Tôi khẽ cài tóc lên tai cho em. Vi mập của tôi trắng, rất là trắng, chính xác là so với những thằng suốt ngày đá banh lúc 12h trưa như tôi thì là một trời một vực. 2 bên má phúng phính này đã khiến em ấy phải chịu không biết bao nhiêu là cái nhéo từ tôi, lần nào bị nhéo cũng mếu mà không nghĩ đến chuyện này, đúng là đồ ngốc.
Tôi dừng lại khi ngắm nhìn đôi môi nhỏ xinh xắn ấy. Tính tôi thì hám gái từ nhỏ, ngay khi lên lớp 3 là tôi đã bắt đầu có những ảo tưởng về bạn gái rồi, đứa nào hay chọc ghẹo hoặc nói chuyện với tôi thì tôi đều mặc định là tụi nó thích tôi hết cả, nhưng cuối cùng thì mãi năm lớp 7 tôi mới có người yêu, mà cái cô người yêu này thì tôi lại không nghĩ là em ấy thích tôi, thế mới khổ chứ lị, cả cục bột đang ngủ này nữa nè, tôi đâu biết gì đâu, thiệt đó.
Tôi đặt lên môi Vi một nụ hôn, rất nhanh thôi vì tôi không muốn em ấy thức giấc. Vi mập có cái tật rất lạ, đó là khi em ấy ngủ quên trên ghế sa lông, mặc cho tôi bế em ấy từ phòng khách lên phòng ngủ rồi quăng lên giường, em ấy cũng chẳng biết. Cơ mà mỗi khi tôi vừa chui xuống giường là đã bù lu bù loa từ đời nào rồi. Nhiều lúc, tôi có cảm giác như hai đứa chúng tôi có thần giao cách cảm với nhau, không thể nào rời xa nhau được, chắc vậy đấy. Nói đoạn, tôi bế em ấy lên phòng, đắp chăn cho em ấy rồi chạy đi mua cái gì bỏ bụng, gì thì gì phải ăn vào thì mới có sức mà đánh nhau chứ.
Từng cơn mưa vẫn như trút nước đổ xuống, nhìn từng ánh đèn lập lòe soi xuống mặt đường, bất giác tôi cảm thấy cuộc đời này sao nó buồn chán quá thể. Cái cảm giác ngày mưa được nằm nhà chơi với Vi mập là một cảm giác như thế. Tuy hạnh phúc nhưng với cái khung cảnh này thì tôi cũng chẳng thể nói là vui được, cứ có một cái gì đó man mác buồn, tôi sợ tình cảm của tôi và em ấy cũng như những cơn mưa kia, rất nhanh tới rồi cũng rất nhanh đi, chúng tôi đã bên nhau được gần nửa năm rồi, hy vọng sẽ là mãi mãi, nếu tôi đứng vững được trước những khó khăn sắp tới, những khó khăn mà cứ dồn dập kéo đến với tôi. Nhưng tôi vẫn còn Vi mập bên cạnh, em sẽ luôn là nguồn động viên để tôi tiếp tục chiến đấu, tôi vẫn phải quỳ trước mặt em và trao cho em một chiếc nhẫn kim cương thực sự…
Rồi một ngày không xa, khi con gái của chúng tôi lớn, tôi sẽ kể cho nó nghe rằng: “Ngày xưa, mẹ cũng hay khóc nhè như con vậy đó!”