Phần 109
Tôi biết đây không phải là một thời điểm thích hợp để tôi có thể hẹn hò với em. Vì dù gì thì tôi cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ như đã hứa, đó là chưa đậu đại học.
Việc thằng Dũng tặng tôi một cú đấm vào chiều hôm qua cũng đồng nghĩa với việc nó đã từ bỏ, thực sự từ bỏ khỏi Vivi. Có lẽ nó nhìn thấy trong mắt em một thứ tình cảm vẫn chưa thể xoá nhoà dành cho tôi. Dù sau này mọi chuyện có thế nào, tôi cũng nợ nó một lời cảm ơn, chính nó đã đem đến cho tôi những sự căm hờn để vì thế tôi có thể mạnh mẽ hơn và từng bước làm lại chính mình.
Cũng chính nó đã đưa tôi trở về mặt đất sau những ngày tự tin thái quá cũng như thờ ơ với người mà tôi yêu nhất. Kẻ thù và bằng hữu, có chăng chỉ là một bước chân mà thôi. Tôi không biết lý do tại sao nó lại buông tha tôi sớm như vậy, có thể rằng nó nhận ra được điều gì từ Vivi, hoặc giả dụ, nó cũng chỉ được Vivi nhờ giúp, và rồi giả vờ nhưng … anh yêu em mà thôi.
Và mọi chuyện diễn ra vẫn như kế hoạch, tôi hẹn Vivi, nhưng là hẹn ở nhà em. Tôi tạm hoãn lại cái mục đích lớn cho một tháng nữa, đó là thời điểm mà tôi và Vivi hoàn thành xong kì thì đại học. Hôm nay, tôi đến để tuyên bố trước mặt nhạc mẫu rằng, tôi đã và đang cố gắng hết sức thực hiện những gì tôi đã hứa. Hy vọng nhạc mẫu cũng như Vivi sẽ luôn ủng hộ và cổ vũ tôi hết mình.
Đúng 6h tối, tôi chở em về nhà và cùng nhau tiến vào trong. Nhạc mẫu đang nấu ăn phía trong. Vừa thấy hai đứa tôi sánh đôi cùng về, bà mừng ra mặt, chạy ra và niềm nở:
– Vi lên tắm rửa đi con. H nữa, nghỉ ngơi đi rồi xuống ăn cơm với mẹ!
Chẳng ai bảo ai, cả tôi và em đều đồng thanh:
– Dạ!
Tôi nhìn em, cười, em nhìn tôi, cũng thế, nhạc mẫu thì khỏi phải lo, hẳn là vậy. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc và ấm cúng như thế này. Tôi đã chính thức được trao cho thân phận “con rể” và bằng mọi giá phải thể hiện tốt cái vai trò ấy.
Vivi lon ton chạy như một cô bé 6 tuổi, đứng trước từng bậc cầu thang “quá sức” là cao lớn kia, em nhõng nhẽo và đòi tôi như thưở nào:
– H ơi, cõng em lên!
Tôi mỉm cười, đã lâu lắm rồi tôi chưa cảm thấy hào hứng mỗi lần phải khiêng trên vai cái con heo đáng yêu này. Chia tay ngẫm đi ngẫm lại thì cũng tốt, nó giúp chúng tôi hiểu và trân trọng nhau hơn nhiều lần, dẫu có khó khăn nhưng vấp ngã luôn là chúng ta lớn lên và trưởng thành hơn thật nhiều.
Suốt buổi tối hôm ấy, chúng tôi kể cho nhau nghe về quãng thời gian đã qua, quãng thời gian có thể xem là khó khăn nhất trong cuộc đời cấp 3 của tôi, đến bây giờ nhắc lại, dù đã biết kết cục thế nào, tôi cũng phải ngán ngẩm, lau mồ hôi mà thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ đó cũng chính là bài học quý giá nhất đối với tôi đến lúc nào, tình yêu quả là có một sức mạnh vô cùng đặc biệt, nhỉ?
Tạm gác những suy nghĩ vớ vẩn lại bên canh. Ngày hôm nay, tôi tin rằng mình đã nắm vững kiến thức để có thể hoàn thành những thử thách sắp tới. Để đạt được điều đó, tôi đã phải cố gắng rất nhiều, gấp năm, thậm chí gấp mười lần người khác.
Trước đây, có khi những bài tập căn bản tôi còn chưa giải nổi, thế mà giờ đây, với sự chỉ bảo tận tình của cô giáo … Trang đáng yêu, tôi tiếp thu bài một cách nhanh chóng. Hơn thế nữa, mỗi ngày, tôi bỏ hết khoảng thời gian rảnh của mình để lao vào nghiên cứu bài tập.
Hành động của tôi có thể khiến những người xung quanh gán ghép cho câu “nước tới chân mới nhảy”. À ừ thì cũng đúng, không lý nào khi nước chưa tới đã bắt đầu nhảy để rồi khi nó chạm chân ta lại rơi xuống và ngã cái bạch. Tôi thực tế hơn nhiều, tuy có hơi muộn nhưng không phải là quá trễ, chính những lúc căng thẳng như vầy mới giúp cái đầu óc có phần ngu muội của tôi mở mang ra phần nào.
Có bao giờ các bạn gặp phải trường hợp như tôi hay không? Có một bài tập, lúc bình thường ngồi, dù một mình hay mấy mình, dù có rặn đến hàng tiếng đồng hồ tôi cũng không tài nào nghĩ ra nổi cách giải. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, gặp lại cái bài ấy trong kì thi cuối năm, bằng huyền cơ nào đó, tôi đã làm vanh vách, à thật ra là cũng trầy trật ra phết, nhưng tóm lại thì vẫn là giải được.
Cái sự khó hiểu ấy, theo tôi biết thì nó xuất phát từ niềm tin và sự tập trung là nhiều. Chỉ cần bạn thật sự có tập trung khi làm một việc gì đó và bạn tự tin tuyệt đối vào khả năng của mình, bạn sẽ giải quyết nó một cách dễ dàng. Nếu không tin, bạn hãy thử ngay bây giờ, với việc … uống nước xem nào.
Có phải là khi uống ước, bạn luôn tin rằng mình có thể uống hết một cốc nước đầy mặc dù chỉ cần phân nửa trong số đó là bạn đã cảm thấy hết khát rồi đúng không? Cái đó … à mà thôi, trở lại vấn đề chính cái đã.
Tuần sau là tôi bắt đầu kì thi tốt nghiệp, và một tháng nữa là kì thi đại học. Thật may là tôi đã bắt đầu từ một tháng trước, chứ để đến bây giờ mới học thì chắc nước đã cuốn phăng tôi đi từ lâu rồi cũng nên. Với khả năng của mình hiện tại, tôi có thể tự tin rằng sẽ vượt qua kì thi tốt nghiệp vô cùng dễ dàng, hơn nữa, trường tôi lại là cái trường rất chú trọng việc thi đua với các trường khác, nói chuẩn hơn theo ngôn ngữ chuyên ngành là “bệnh thành tích”.
Thầy cô giáo coi thi tốt nghiệp chỉ là bình phong, công việc chính của họ là đứng ngoài cửa phòng và canh cho học sinh bên trong chép bài. Đấy là ông anh tôi kể, còn có đúng hay không thì tôi cũng … mặc kệ, dù sao thì chắc cũng không khó đâu.
Hà Trang dạo này trông tội nghiệp hẳn, tối nào cũng phải giảng bài đến khuya lơ khuya lắc, mắt thâm quầng đi nhưng vẫn cố gắng cười thật tươi động viên mỗi khi tôi vắt óc làm xong một bài toán sao.
Vì thương cho cô bạn thân, tôi đã quyết định sẽ đến tận nhà nó học thay vì học ở nhà tôi như thường lệ, dù gì thì con trai đi về khuya cũng đâu có nguy hiểm bằng con gái. Em gái của Hà Trang thì thấy tôi và chị hai cặp kè như hình với bóng nên con bé cứ trêu ghẹo hai đứa liên tục khiến “sư phụ” của tôi nổi đoá mấy lần. Thế nhưng chung quy lại, Hà Trang vẫn dễ thương và tôi vẫn rất biết ơn nó, thật lòng luôn.
Và rồi kì thi tốt nghiệp cũng nhanh chóng qua đi, Vivi thì dĩ nhiên là đậu top đầu của lớp, còn tôi cũng có thể coi là tạm được, nhưng đó là so với Vivi thôi, còn so với tôi ngày xưa thì đúng là một bước lên mây. Bao nhiêu công sức bỏ ra đã không uổng, cuối cùng thì tôi cũng chia tay được với cái lớp “khốn nạn” nhưng đáng yêu này, chúng tôi vẫn sẽ mãi là những người bạn tốt của nhau, còn trong bạn tốt đó có cặp nào biến thành “bạn đời” hay không thì còn phải chờ vào duyên phận cái đã.
Vài hôm trước kì thi đại học, với những quyết tâm và cố gắng trong gần 2 tháng rưỡi đã qua, tôi hoàn toàn có thể tự tin rằng mình sẽ đậu vào trường đại học, cánh cửa mà trước đó, tôi không bao giờ dám mơ tới. Sư phụ Hà Trang cũng thở phào nhẹ nhõm sau bao nhiêu đêm vất vả với thằng học trò tuy không ngu nhưng rất bướng này.
Dĩ nhiên là tôi sẽ trả ơn cho nó một cách đầy đủ, thế nhưng đó lại là câu chuyện sau khi biết kết quả cơ, còn bây giờ, tôi cứ lo mà tập trung tư tưởng đi cái đã. Vivi dạo này toàn bồi bổ cho tôi những món ngon thượng hạng mặc dù cho em cũng là người cần tẩm những món đó vào.
Nhạc mẫu cũng như mẫu thân của tôi thì càng tợn hơn, hết người này đến người kia kéo hai đứa ăn uống hết món này đến món khác, nói không ngoa chứ hình như bao nhiêu sơn hào hải vị trên đời đều chui tọt vào bụng hai đứa chúng tôi rồi thì phải.
Và sau khi nhét được từng ấy thứ, tôi mà thi thố không ra hồn thì chắc không còn mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa mất. Kim Ngân là một người mà tôi cũng không thể không nhắc đến, cô bé luôn động viên tôi mỗi ngày và hứa sẽ tặng cho tôi một món quà nếu tôi thi thố thành công.
May mắn làm sao, kì thi đại học cũng vèo qua một cách nhanh chóng. Ngày kết quả trả về, tôi mừng như bắt được vàng, à không, phải nói là bắt được kim cương mới đúng. Cái cảm giác tận hưởng thành quả sau bao nhiêu cố gắng không ngừng thực sự đã khiến tôi vô cùng sung sướng. Và người đầu tiên tôi chạy đến để ăn mừng không ai khác, chính là “sư phụ đáng yêu” của tôi.
Tôi ôm lấy Hà Trang và khóc, có lẽ đây là lần đầu tiên, tôi thực sự khóc trước một người con gái khác Vivi. Và nếu tôi không nhìn nhầm thì hình như, Hà Trang cũng khóc. Giọt nước mắt vui chung với niềm vui của thằng bạn thân, của đứa học trò mà nó đã mất bao tâm huyết để chỉ dạy. Cũng như tôi, Hà Trang đã vượt qua được ngưỡng cửa này, tuy dễ dàng nhưng nó vẫn tỏ ra rất vui, có lẽ là sau khi ăn mừng với tôi luôn thì phải.
Cô nàng đậu vào một ngôi trường danh tiếng ở Sài Gòn, cái nơi hoa lệ mà bất cứ sĩ tử nào cũng mơ ước được đặt chân tới, có lẽ là ngoại trừ tôi ra. Ngay sau đó, tôi chạy ù tới gặp bé Ngân, cô em gái vẫn luôn âm thầm ủng hộ tôi và trực tiếp giúp đỡ tôi trong những ngày quan trọng nhất.
Tôi không có một chút suy nghĩ nào đến việc quà cáp mà đơn giản, tôi chỉ muốn ôm chầm lấy em, cô bé đã hơn một lần khiến tôi rung động ấy. Khoảnh khắc mà tôi trông thấy cái nụ cười mang ánh mặt trời của Kim Ngân, tôi biết rằng, hình như, không phải chỉ mỗi Hà Trang đặt niềm tin vào tôi:
– Anh giỏi lắm, em tự hào về anh!
– Cám ơn cô bé, quà của anh đâu? – Tôi trêu.
Bé Ngân nhón chân lên và đặt lên má tôi một nụ hôn. Cái nụ hôn nó vẫn ngọt ngào và đầy sức hút như ngày xưa, chỉ khác là hôm nay, nó được bé Ngân thêm thắt vào đó một chút tinh nghịch của một cô em gái, chính vì thế mà nó đã không còn ở trên môi nữa rồi:
– Rồi đó, không được đòi nữa đâu, đòi nữa chị Vi giận em đó!
Bé Ngân đỏ ửng hai má rồi chạy vù vào trong nhà, để mặc tôi với cái mặt không thể ngu hơn đứng trước cửa và khúc khích cười một mình.
Và cuối cùng, hít một hơi thật sâu, tôi thoải mái lái xe một mạch đến nhà em, cái nơi đã gợi lên biết bao nhiêu tình cảm cho hai đứa, cái nơi đã khiến em vứt bỏ sự quan tâm dành cho tôi và cũng sẽ chính là nơi mà hôm nay, tôi lấy lại từ em tình yêu ấy.
Bầu trời trong xanh, những cơn gió mát rượi đưa tiếng chim hoà quyện giữa không trung. Khung cảnh hoà chung với niềm hạnh phúc trong lòng tôi tạo nên những màu sắc thật đẹp trong bức tranh cuộc sống, nơi niềm vui vẫn đâu đó quanh đây. Em xuất hiện với một nụ cười tít mắt thân thuộc, em đứng đó, chờ đợi tôi, chờ tôi đến để kéo em lại, để trả cho em những gì tôi thiếu và hơn tất cả, để hoàn thành lời hứa đó, với em. Hai đứa tôi nhìn nhau hồi lâu, tôi hạnh phúc, chắc hẳn em cũng thế, tôi ôm chặt em vào lòng, cảm giác vẫn như ngày nào, ấm áp và quyến rũ:
– Anh làm được rồi, Vi ơi!
– H của em mà, hihi.
– Nhớ hứa gì với anh tối nay không đấy? – Tôi hỏi, lòng đầy lo âu, không rõ là em còn nhớ hay em đã quên
Vivi vẫn cười, chưa bao giờ tôi thấy em cười nhiều như lúc này. Và nụ cười đó cũng nói lên phần nào, rằng em luôn quan tâm đến tôi:
– Dạ, một buổi hẹn hò ạ!
– Hứa nha? – Tôi đưa tay ra móc ngoéo.
Khi hai ngón tay chạm vào nhau, tôi biết rằng bao nỗ lực của mình cuối cùng đã có kết quả. Một kết quả thực sự khiến cho trái tim tôi sung sướng tột cùng. Sau bao ngày vất vả, có những giọt nước mắt, có buồn đau, cuối cùng, tôi cũng đã được trở lại bên em, để cùng em hoàn thành nốt những dự định còn dang dở. Còn cưới nhau và sinh cho nhau 2 đứa nhóc nữa, vợ ha?
Dạo bước trên còn đường về, tôi mỉm cười cất cao tiếng hát:
“Cầm tay em bước đến vì sao xa xôi Mình cùng trao ấm áp đến mai sau nàyTuyệt vời hơn khi anh cạnh em, chở che cho em mỗi ngàyEm sẽ luôn được thấy anh bên em, ta là cho nhau … ”
Nhưng rồi, buổi tối hôm đó …