Phần 105
Cũng đã gần 3 năm, à nhầm, đúng hơn là khoảng 2 năm mấy tháng gì đấy kể từ khi tôi và em may mắn được quen biết nhau. Cái mối lương duyên ấy đến bây giờ đã trở thành một câu nói cửa miệng của tôi, đó chính là “định mệnh”.
Cũng phải thôi, trên thế giới vô cùng bao la và rộng lớn này thì việc mà hai đứa nhóc tình cờ gặpnhau và cố tình yêu nhau cũng chẳng nằm ngoài sự tính toán của ông trời. Cơ mà ông trời hình như là cái người bị chửi nhiều nhất thì phải. Và dĩ nhiên đâu phải vô cớ mà người ta xúm vào và chửi ổng một cách thậm tệ như vậy, cái khiến ổng trở nên vô cùng độc ác trong mắt thiên hạ đó là vì ổng quá … trẻ con.
Mới vài giây trước còn cho người ta ôm hôn nhau thắm thiết, ấy thế mà chỉ tích tắc ngắn ngủi sau, bằng huyền cơ nào đó, ổng đã khiến họ lôi hết cả họ hàng hai bên nội ngoại ra mà chửi nhau. Dù tôi cũng là một nạn nhân của ông trời đấy, thế nhưng, tôi thực tế hơn nhiều so với những kẻ chết nhát chỉ biết nằm trên giường khóc lóc thảm thiết và đổ lỗi cho số phận.
Tôi thừa biết rằng những gì đã xảy ra hoàn toàn đều do lỗi của tôi – một thằng nhóc ham chơi hơn ham học mà ra. Ngay từ buổi tối hôm qua, tôi đã xác định được mục tiêu và lý tưởng cho chặng đường sắp tới của mình. Đó là học, học và học. Chỉ có cách đó tôi mới nhen nhóm được một chút hy vọng để níu em lại bên mình.
Vivi đã từng nhắc nhở tôi rất nhiều về chuyện này, và dù biết rằng em luôn nói đúng và hẳn nhiên tất cả những gì em nói đều nhằm một mục đích là muốn tốt cho tôi, thế cơ mà như các bạn đã biết thì tôi vẫn bỏ hết vào cặp và quăng vô xó tường cho đến tận hôm nay.Nhưng nói thì nói vậy chứ thực tâm tôi cũng đau khổ dữ lắm.
Cái cảm giác y như một đứa con nít bị thằng bạn thân nghỉ chơi, chỉ khác một chút, người vừa nghỉ chơi tôi là một cô bé.Nhưng lại phải túm váy một lần nữa rằng nhiệm vụ hàng đầu của tôi ngay lúc này là xung phong lên bảng và khiến bà cô Sinh phải lòi một con 10 đỏ chói ra chứ không phải là nhắm mắt và tiếp tục mơ mộng.
Tôi không dám nhận mình là một người đặc biệt, cơ mà nếu không học thì thôi, chứ mà tôi đã ra tay thì gạo xay ra … kẹo mút. Nói là làm, trước sự ngỡ ngàng của cả lớp, tôi – một thằng chưa bao giờ biết đến hai chữ “chép bài” chứ đừng nói đến việc xung phong lên bảng trả bài, đã đĩnh đạc cầm quyển vở sinh học đa phần là chữ con gái lên một cách không thể oai phong hơn.
Mặc dù tôi chẳng nhớ rõ là cô Diễm đã hỏi tôi những câu gì, cơ mà tôi dám chắc rằng, sau hôm ấy, mọi người nhìn tôi với một con mắt khác hẳn và dĩ nhiên rằng một cây gậy đứng bên một quả trứng cũng lạch bạch chui vào vở tôi. Sau khi hùng hổ đi lên và tự hào đi xuống với những suy nghĩ liên tục về Vivi trong đầu, tôi cũng trở về thực tại khi nhỏ Huyền cười tươi tắn và trao cho tôi một ánh mắt mang đầy vẻ … hoài nghi:
– Chà, bữa nay H khùng giỏi dữ nha, cung hỷ, cung hỷ nà. Hì hì.
Tôi chẳng dám cười mà chỉ nhếch môi ra chiều đồng tình và hiểu ý. Tôi không muốn tỏ vẻ khó chịu với nhỏ Huyền vì em ấy dù sao cũng là người ngoài cuộc, đâu thể biết được tôi đang đau khổ biết nhường nào:
– Ừ thì cũng thường thôi chứ có gì đâu, với trình độ của anh thì mọi chuyện đều có thể xảy ra cô em ạ!
Tôi hừ mũi Nhỏ Huyền lại cười, lần này cô nàng không tỏ vẻ gì gọi là khinh thường cả, áng chừng không muốn tranh luận với tôi nữa:
– Em biết chàng giỏi rồi, em tin mà, haha!
Tôi mỉm cười, sau bao nhiêu dằn vặt đau khổ suốt từ tối đến giờ, cuối cùng cũng đã có người làm cho tôi cảm thấy an ủi thật sự. Và trùng hợp làm sao, người ấy cũng chính là cô gái đem lại cho tôi những xúc cảm mạnh mẽ đầu tiên trong cuộc đời.
Thực sự tôi cảm thấy rất biết ơn nó, phần khác thì tôi lại hơi buồn cho bản thân, suy cho cùng thì tôi chỉ muốn một người giúp tôi vượt qua mọi đau khổ mà thôi, phải không bé Vi của anh?Nhưngdù có muốn hay không thì tôi vẫn phải thừa nhận rằng nhỏ Huyền là người mà tôicó thể dễ dàng chia sẻ mọi chuyện nhất, cơ mà chỉ tính phạm vi trong lớp thôi nhé, chứ ở nhà tôi còn Hà Trang, còn Kim Ngân và còn cả Bi béo nữa chứ.
Nhưng lùn “của tôi” là một cô gái tò mò không thể chịu được. Vừa im được vài phút, nó lại nhí nhéo bên cạnh để điều tra về việc tại sao tôi vẫn ôm mặt ủ rũ với một con điểm 10 thần thánh như thế:
– Mày bị đau bụng hở?
Tôi dù đang rầu thúi ruột cũng phải giật mình và tặng cho nó một cú cốc vào trán kèm theo một ánh mắt không dễ chịu cho lắm:
– Cái con hâm này, có muốn ăn nhéo hay không, cái má này mà nhéo thì phê phải biết à nha!
– Đau mà, tự dưng đánh người ta. Tao lo cho mày thôi, gặp người lạ thì tao không thèm hỏi đâu. Đồ bắp!
Nhân tiện để nói qua một chút, cái biệt danh “bắp” của tôi chẳng biết từ đâu mà có, thế nhưng một số nguyên nhân làm nó xuất hiện thì tôi có thể liệt kê được, không nhiều nhưng cái nào cũng oái ăm cả. Thứ nhất, có thể hiểu từ “bắp” ở đây là từ “bắp” trong “bắp rang bơ” – cái món mà tôi vô cùng khoái khẩu. Huyền cơ thứ 2, theo thằng Huy “bún bò” thì sở dĩ tôi có biệt danh này là vì tôi quá … keo kiệt, chỉ biết lo cho người yêu chứ không bao giờ lo cho mấy đứa con gái khác trong lớp.
Điều này hẳn nhiên là hơi vô lý, chẳng có ai điên mà lơ người mình yêu để đi bỏ tiền túi bao một lô một lốc những đứa tóc dài điên loạn, hơn nữa, tôi đâu có thừa tiền như thằng Lộc hay thằng Minh Tiến mà làm chuyện thừa thãi, nhỉ?
Và còn một lý do nữa, đây là cái lý do mà tôi thích nhất, tức là cái nickname của tôi đang xài xuất phát từ nhỏ Huyền chứ không ai. Vì từ ngày xa xưa ấy, tôi và nó dính nhau như hình với bóng, mà nó lại mang họ Ngô, thành thử ra tôi được gọi là “bắp” cho thân thiết. Âu cũng hợp lý ra phết.
Trở lại với thực tại, ngay sau khi kết thúc màn chửi nhau điên loạn ấy thì nhỏ Huyền tỏ ra mất kiên nhẫn và hỏi tôi liên tục về cái bí ẩn sâu xa ấy. Mặc dù muốn hay không, tôi cũng cần một người để chia sẻ và cùng tôi vượt qua những buồn đau này.
Và nguyên một buổi học hôm ấy, tôi đã giành hết thời gian của mình để kể cho nhỏ Huyền nghe mọi chuyện, từ những cái ôm cho đến từng hạt mưa lạnh lùng ướt đẫm, và lý do em quay đi.
Ngay sau đó, nó chẳng nói gì, chỉ bất ngờ quay mặt đi buôn và lục lọi cái gì đó trong cặp còn tôi thì hướng ánh mắt về phía Vivi, người khiến trái tim tôi biểu tình từ nãy đến giờ.
Dù trời có đánh đi chăng nữa thì tôi cũng phải nói rằng, ban nãy, khi tôi vừa rời bục giảng trở về chỗ, việc đầu tiên tôi làm là nhìn về phía em. Và trong những mơ hồ say đắm của ngày đó, tôi cam đoan rằng mình đã nhìn thấy lại được nụ cười của em, dù rất nhỏ nhưng cũng khiến đầu óc tôi không thể ngồi im được. Nó khiến tôi cảm thấy nôn nao ở trong lòng cũng như tay chân không còn đứng vững nữa.
Cái cảm giác tìm lại được một thứ gì đó tưởng như đã vĩnh viễn ra đi là một xúc cảm khó diễn tả được bằng lời. Nó có thể khiến bạn vui sướng giây lát để rồi làm cho bạn phải rối rít tìm cách giữ chắc nó ở bên mình.
Vivi không phải là một món đồ, em ấy là cả cuộc sống của tôi. Những ngày bên em, con tim tôi dạt dào trong hạnh phúc. Đến khi đã cách xa, trái tim tôi cứ thế mà buồn, mà đau, mà rỉ máu. Nói có vẻ sến nhưng thực tế đã chứng minh được rằng, cảm xúc không hề có lỗi, cái có lỗi chỉ là bản thân ta mà thôi. Thế nên dù ai có nói gì đi chăng nữa, tôi cũng vẫn tin tưởng và lắng nghe con mình, vì ở đó vẫn còn có em.
Một nỗi buồn man mác chạy dọc qua sống lưng, tôi gục mặt xuống bàn những mong sẽ lại tìm thấy Vivi trong giấc mơ, để tôi có thể được ôm lấy em, đặt lên môi em những nụ hôn và hơn cả là … nhéo má em đến khi chán thì thôi.
Nhưng như đã nói từ trước, tôi không phải là kẻ mơ mộng, tôi là đứa rất thực tế, tôi biết điều gì là thật và điều gì chỉ có trong cơn say. Có lẽ cũng chính vì thế mà tôi có thể đối mặt được với nỗi đau tưởng chừng như quá lớn này.
Nhỏ Huyền thì lại khác, nó vẫn luôn vui tươi và hồn nhiên như thế, vẫn có thể lạc quan dù là trong tình huống éo le nhất. Bé “lùn” sau một hồi loay hoay trong tối cũng lôi ra ngoài sáng được một cây kẹo mút Chyps hương cola mà tôi luôn cực kết. Kèm theo một nụ cười tỏa đèn flash, nhỏ Huyền đưa cánh tay ngắn ngủn của mình ra và tặng hết cho tôi, dĩ nhiên là hết những thứ tôi vừa nêu ra chứ không phải một số thứ khác rồi:
– Nè, bắp ăn đi cho mau lớn, đừng buồn nữa nha!
Mặc dù khóe mắt đã cay cay, thế nhưng tôi vẫn phải cắn răng mà tỏ ra hung dữ, ít nhiều gì tôi cũng không muốn mất đi hình ảnh một chàng trai mạnh mẽ trong mắt mọi người, đặc biệt là người con gái bé tí tẹo này, người bạn mà tôi luôn dành cho cô ấy một vị trí trong tim:
– Chúc bậy bạ, ăn đòn nghe chưa!
Tôi đưa tay dư dứ nắm đấm. Thế nhưng mặc cho thái độ của tôi có như thế nào thì nhỏ Huyền vẫn vậy, vẫn là một người bạn tốt và vẫn luôn hiểu tôi hết mực. Cô nàng vẫn cười hì hì kèm theo một tích tắc lè lưỡi vô cùng đáng yêu khiến bao nhiêu buồn bực của tôi tự dưng bay đi đâu mất:
– Dạ, lần sau lùn không dám thế nữa, bắp đừng giận lùn đó nha!
Ngay sau đó, nhỏ Huyền vòng tay qua ôm lấy cánh tay tôi và gục đầu lên vai tôi một cách không thể đàng hoàng hơn, bất chấp mọi ánh nhìn của 69% những đứa trong lớp, trong đó có cả Vivi:
– Cho 500đ tiền vai được không, mỏi quá à, hì hì!
Và vì đã thừa biết nhỏ Huyền có người yêu, thậm chí tình cảm của hai đứa tụi nó tiến triển còn tốt hơn cả mình, thế nên tôi cũng chẳng ngại ngần mà mỉm cười đáp lễ, cộng thêm một cái nghiêng đầu tương tự khiến cả lớp trầm trồ xuýt xoa:
– Cho thuê dài hạn luôn đấy, không lấy phí với điều kiện phải xài liên tục, chịu không?
– Chịu ạ, muốn còn không được nữa.
Nó lại cười, nụ cười lần này đã khiến tôi thực sự không còn bi quan nữa, thật luôn.trưa hôm ấy, với một tâm thế có thể xem là thoải mái, tuy rằng chưa được lâu, thế nhưng nó vẫn đủ để giúp cho từng bước chân ra về của tôi bớt nặng nề đi phần nào. Ngoài trời lúc này trời đổ mưa ướt đẫm tận tâm can. Thế nên tôi cố gắng rảo đi thật nhanh, không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Dắt xe ra đến cổng, sau khi đội nón bảo hiểm đàng hoàng và trùm vội lên trên đó một chiếc áo mưa, tôi dừng lại, hít một hơi thật sâu và quăng ánh mắt ra mái hiên của ngày ấy, những mong bằng một chút phép màu nào đó, tôi có thể nhìn thấy hình bóng bé nhỏ đó của em.
Và “định mệnh” vẫn sẽ mãi là “định mệnh”, nó có thể là kẻ ngáng đường khó chịu nhưng đôi lúc vẫn có khả năng biến thành mộtvị thần hộ mệnh đáng yêu.
Chẳng biết vị thần ấy bằng cách nào mà nghe thấu tráitim tôi, thế nhưng bằng chút sức lực gần cuối cùng, tôi cũng thừa tỉnh táo để nhận ra được cô bé con đang nép mình dưới mái che ở bên kia đường kia là ai. Đó chẳng phải là ai xa lạ, đó chính là em, người con gái mà tôi yêu.
Em đứng đó một cách nhút nhát và mỏng manh như những ngày đầu. Lần thứ hai tôi thấy em yếu đuối như thế nào và cần một vòng tay che chở ra sao. Dẫu có thêm hàng trăm ngàn lần như thế này nữa thì tôi vẫn tự tin tuyên bố rằng, tôi vẫn sẽ bỏ qua tất cả và đến bên cạnh, để cho em một bờ vai, một nụ cười và một niềm hạnh phúc của ngày xưa.Và lần này cũng thế, tôi từ từ tiến đến với chiếc nón bảo bảo hiểm màu hồng của riêng em. Nhẹ nhàng, tôi cất tiếng hỏi:
– Hôm nay, ai đưa em về?
Vivi ngoái đầu lại và trao cho tôi một ánh mắt mang đầy xúc cảm. Ngày đó tôi không biết phải cắ nghĩa cái thứ mà tôi đã nhìn thấy trong em, chỉ biết rằng nó khiến lòng tôi nôn nao, bồi hồi khó tả mặc dù tôi thề là tôi không hẹn Tào Tháo đi đánh nhau:
– Dạ, em …
Em chưa kịp cất lời thì thằng Dũng đã ở đâu mò tới, trên tay nó là một chiếc áo mưa toàn thân, xem chừng tốt hơn chiếc áo cánh dơi của tôi gấp nhiều lần. Nó nhìn và lại ném cho tôi một nụ cười đáng khinh bỉ. Ngay lúc ấy, tôi hoàn toàn có thể bất chấp tất cả mà lao lên đấm cho nó một phát, cơ mà tôi đã không làm thế.
Tôi muốn chờ phản ứng từ phía em, nó sẽ quyết định tất cả những gì mà tôi chuẩn bị làm sắp tới, không ngoại trừ bất cứ thứ gì. Chẳng hiểu tôi lấy đâu ra tự tin để mà an ủi bản thân rằng em sẽ tiến lại và ôm lấy tôi đồng thời phủ nhận tất cả mối quan tâm từ phía thằng Dũng để chúng tôi lại được bên nhau. Nhưng rồi … em quay lưng đi mất, em bỏ mặc tôi ở lại dưới cơn mưa nặng hạt kia.
“Chưa bao giờ em thấy tôi khóc đâu có nghĩa là nước mắt tôi không rơi đâu, chỉ là không muốn em biết tôi yếu đuối, nhưng em đừng để tâm nhé tôi không sao đâu … ”