Phần 34
Hà Thành bất ngờ sầm sập đổ mưa, cơn mưa nặng hạt ồ ạt kéo đến nhanh như chớp. Gió đuổi lá bay tán loạn trên không trung, hàng xà cừ già cỗi oằn mình mưa. Những hạt nối hạt tuôn rơi lộp độp trên nóc xe, mưa tràn xuống kính xe như muốn xóa nhòa con đường trước mặt. Cái gạt nước tự động khua đi khua lại trên kính xe, nó gạt đi những giọt nước mặt của trời.
Còn Hà Thư thì có ai gạt cho cô giọt nước mắt tủi buồn đây? Ngồi cạnh Chu Gia Hùng ở ghế sau cô cứ tấm tức khóc trong nỗi buồn mênh mang. Cùng là thân gái có người được hạnh phúc nâng niu, lại có người bị giày vò đày đọa thân xác. Hắn kẻ mà cô gọi là anh họ dù là không chung máu mủ, nhưng cũng là cái nghĩa cái tình với nhau. Thế hắn quá tàn nhẫn cô hơn cả kẻ thù, giờ cô biết đối diện sao với Gia Long đây? Người con trai đầu tiên cô yêu và được anh yêu, dẫu là phải chia sẻ anh đi những vẫn tình đầu trong tim…
Tủi phận Hà Thư ôm mặt khóc rưng rức, ngồi bên cạnh Chu Gia Hùng đã mất hết kiên nhẫn. Hắn cáu lên tát mạnh cho Hà Thư một cái rồi chửi:
– Con chó cái mày có im không? Khóc với lóc suốt nãy giờ điếc tai tao, mày đợi cho thằng chú già của tao chết đi hãy khóc một thể. Thằng già ấy ngu ngốc đáng chết, ở đời có tứ khoái thì lão tránh cả. Một đời ôm hình ảnh một con đàn bà là Tiểu Trang, trong khi bao nhiêu gái đẹp vây quanh chả thiết. Buôn phụ nữ siêu lợi nhuận ít bị cớm nó bắt thì không làm, thật là một thằng già bạc tóc còn ngu… Ai bảo mày làm con gái lão khiến tao hận, mày không im tao quay xe về, để cho chúng nó hiếp mày đến chết nha con…
– Khốn nạn! Đó là chú ruột anh đấy, sao anh có thể nói cha nuôi như vậy. Anh có thể làm hại tôi nhưng không thể xúc phạm cha nuôi, anh đúng là kẻ không có lương tâm… thằng tồi… đồ con hoang… vô học… có giỏi giết luôn tôi đi…
Hà Thư phẫn uất gào lên chửi lại hắn, mắt long lanh ngấn lệ hai hàng mi. Cô nhìn hắn mà tim đau buốt, hắn mặt mũi thì trông đâu đến nỗi nào. Mà tâm tính tàn nhẫn vô độ, dù gì cũng có có cái nghĩa anh em. Mà mấy chục phút trước hắn còn ôm lấy cô rồi địt cô, trong cô vẫn còn không ít thứ tinh trùng nhơ nhớp của hắn. Vậy mà hắn coi cô chỉ như một con chó cái, thế hắn còn từng địt con chó cái như cô.
Thế ra hắn là cái giống gì… hắn là chó hay tệ hơn cả chó, bởi chó nó vẫn biết trung thành với chủ. Còn hắn hận chú mình kẻ nâng đỡ hắn lên, chỉ bởi vì nghĩ chú không chịu thật sự giao quyền lực cho mình. Trong nỗi hận cô quên mất trong tay hắn còn bé Linh Đan, nên chửi hắn thậm tệ như vậy. Khiến cho hắn nổi khùng và…
– Bốp… bốp…
Hai cái tát trời giáng vào mặt Hà Thư, làm cho miệng cô ứa máu ra. Bị tát cô mới sực tỉnh nhớ tình cảnh của mình, đành nín nhịn hắn mà không dám chống lại… May là trong xe chật chội lực tay hắn kém đi, chứ nếu không với cú đánh thẳng cánh đó. Hà Thư có thể bị gãy xương quai hàm rồi, hắn là kẻ võ biền mạnh mạnh có tiếng. Hắn đã từng dùng tay mà đấm vỡ sọ đối thủ, từ lúc còn là tên đàn em bé nhỏ dưới trướng chú mình. Xã hội đen Hồng Kông ngày đó phong cho hắn là “Thiết Quyền Vương”, tát Hà Thư nảy lửa như vậy nhưng hắn chưa hả giận. Chu Gia Hùng quát tên lái xe phía trước:
– Thằng A Phi! Mày tạt vào chỗ bãi vắng nào cho anh, để anh xử cái con mất dạy này cái nhanh…
– Dạ… dạ… đại ca…
A Phi lập bập trả lời vì đã quá biết tính thô lỗ của hắn, nên vội quẹo tay lái rẽ trái, trong cơn mưa vẫn xối xả dào dạt kín lối. A Phi đang tấp xe vào một bãi đất hoang cạnh đường, đây là một khoảng đất rộng đầy ống cống bê tông. Lẫn gạch ngói ngang ngửa trên mặt đất, nó là một công trình dang dở bị bỏ hoang. Chu Gia Hùng đang cơn phẫn nộ vì Hà Thư chửi hắn, điều mà lâu nay cô không dám nói với hắn. Chỉ đến hôm nay tức nước vỡ bờ, mối hận dâng cao cô mới chửi lại. Còn xưa kia dù bị hiếp hay hành hạ, cô chỉ cắn răng chịu đựng rồi về âm thầm khóc một mình. Hắn cay cú kéo tóc Hà Thư giật sang phía mình, co chân lên gối mạnh vào ngực cô mấy cái liền…
– Bụp… bụp…
– Hự… ư… hự… ư… hự…
Tiếng những tiếng động khô khan vang lên, kèm theo tiếng “. Ứ… hự…” của Hà Thư vì đau. Miệng cô lại ứa thêm máu bởi cú gối thô bạo, hắn là kẻ sức mạnh hơn người một địch mười. Trong xe chật hẹp nên lực đánh giảm là còn may cho cô, nếu ở tự do cho hắn đánh mấy cú lên gối ấy sẽ làm cô nát lồng ngực mà chết. Hắn giật tóc ngửa mắt Hà Thư lên vằn mắt rồi ghé sát mặt cô nói:
– Con chó cái! Từ bao giờ mày sinh ra tính mất dạy này? Còn dám chửi tao nữa không hả, tao sẽ cho mày tan xương nát thịt đấy…
Đôi mắt hằn vằn lên những tia máu hung dữ, hơi thở hắn phả vào mặt cô nóng rực. Bị đánh đau Hà Thư tức tối pha chút phẫn nộ, cô nhìn trừng trừng vào mặt hắn. Rồi Hà Thư bụm miệng nhổ thẳng vào mặt hắn, một búng máu lẫn nước bọt của mình. Cô vênh cái mặt lên nói đầy phẫn uất:
– Tôi chửi anh đấy thì sao? Đồ con hoang chẳng phải mẹ anh khi chửa anh trong bụng, nhưng bị ông nội đuổi đi khỏi nhà. Vì trong lúc còn đang có thai, mẹ của anh còn lén làm tình với giai, hôm đó bị ông nội bắt được tại trận, đúng là mẹ nào con nấy… khốn nạn tận cùng… Anh đúng là huyết thống với cha nuôi, mà chả bằng một phần ông ấy, đồ mặt người dạ thú… đồ súc vật…
– Bốp… bốp… bốp…
Ba cái tát liên tiếp vào mặt Hà Thư làm cô choáng váng xây xẩm, chưa dừng ở đó hắn như con chó điên, túm tóc đập đầu cô vào cửa xe bùm bụp. Rồi hắn chồm lên cô và tốc váy cô lên rồi…
*… Xoạt… Xoạt…
Cái quần lót mỏng manh của Hà Thư bị xé tan tành, hắn lom khom chồm lên cô từ phía sau, trong cái khoang xe chật hẹp, khiến hắn cụng cả đầu vào trần xe đau điếng. Hắn kéo khóa quần và nhét mạnh cái buồi vào lồn cô, lồn của Hà Thư vốn đã ê ẩm khô khan đau rát từ trước. Giờ bị tống mạnh vào rát bỏng, đau quá không nhịn nổi Hà Thư la lên thất thanh:
– Á… á… ái… ái… uiiiii…
Cô không nghĩ đến nước này hắn lại nổi hứng chơi cô, nhưng Hà Thư không biết nó đòn hành xác với cô. Tệ hại hơn cả đánh đập nhiều, bởi hắn vừa thúc mạnh vào lồn cô, vừa túm tóc cô giật mạnh liên tục, lại còn giúi đầu cô đập mạnh vào thành xe…
– … Phạch… phạch… phạch…
– Á… á… ái… a… a…
– Bịch… bịch… bịch…
*. – Hư… ự… ui… ái… ui…
Những âm thanh hỗn loạn vang lên trong xe, Hà Thư tội nghiệp rũ như tàu lá úa. Bộ mặt xinh đẹp va đập bầm dập xưng lên, miệng cô ứa máu ra khóe môi. Bên dưới khô khan rát bỏng nhói lên liên tục, bởi trước đó cô đã hội đồng tận bốn tên liên tục. Giờ đây bị chơi nữa mà lại thô bạo không kém, cô đau đớn oằn oại bặm chặt môi cố nén tiếng rên đau đớn.
Nhưng nó vẫn bị bật ra khỏi vành môi xinh tấy đỏ ấy, bởi “… thịt da ai cũng là người…” cứ cọ xát chọc mạnh mãi sao không đau. Cũng may cho cô hắn có vẻ xuống sức, do chơi cô mạnh mẽ cách đây không lâu. Lần này lại điên khùng lấy hết sức chà đạp tấn công cô, nên hắn rống lên “… ồ… ồ…” phọt sớm hơn trận trước hàng chục phút. Hắn rời cô ra khoái trá nhìn tinh trùng của mình, nó pha lẫn máu của Hà Thư tràn ra ở mép lồn tấy đỏ. Hắn dư biết là Hà Thư sẽ đau đớn rồi, liền lật ngửa cô ra nhìn cái mặt sưng u ấy, rồi nhìn cô cười nhếch mép đầy thỏa mãn…
Nhưng hắn chưa hết tức liếc thấy ở giỏ gắn ở sau ghế trước, có một chai Co ca uống dở nhét ở trong đó. Hắn cười khùng khục cầm lấy cái chai, và banh cặp đùi trắng muốt của Hà Thư ra. Hà Thư mặt tái mét nghĩ thầm: “… thôi chết thằng nó phát điên thật rồi, bị hiếp còn đỡ chứ để nó tọng chai ấy vào lồn. Thì sẽ rất tệ và nguy hiểm vô cùng, nhẹ thì sưng tấy âm đạo đau nhức, nặng thì sang chấn rách xung huyết bên trong, nếu bị mất máu băng huyết có thể tử vong. Mà hắn đang điên như vậy sẽ không nhẹ tay đâu, mình yêu Gia Long anh ấy nhiều, anh lại không chê mình nhơ nhớp và không toàn vẹn. Nên yêu anh phải biết giữ thân cho anh, đây chỉ là một tai nan mình cần vượt qua… Phải nhượng bộ hắn thôi… may ra thì…” Hà Thư vội vã nói lắp bắp:
– Anh… anh Hùng… em biết em sai rồi em xin lỗi, là em không bình tĩnh mới nói lại anh. Nay bé Linh Đan còn trong tay anh, hơn nữa anh tha cho em lần này được không… hu… hu… đi mà anh… tha cho em đi… Sau này không dám nữa anh em làm gì em cũng nghe lời, em ngoan hơn cả lúc trước nữa… em xin anh đấy… hu… hu… em biết em sai rồi… em xin anh…
Lạt mềm vốn buộc chặt lại với kiểu nỉ non của con gái đầy ma mị, cô đã chiến thắng hắn làm trùng xuống cái thú tính man dại đó. Hắn nghĩ một lát vứt cái chai lại giỏ, bởi dù gì con bé này vẫn có giá trị lợi dụng. Cơn điên cũng tạm thỏa mãn rôi nên hắn nói:
– Thôi được! Trước kia mày cũng ngoan chưa từng bật, lần này tao cảnh cáo thế thôi. Lần sau không dễ dàng như này nha con chó cái, mày có thể cút được rồi đấy. Sau tao gọi đến là phải nghe lời nhớ chưa…
Hắn nói nhoài người qua cô mở cửa xe ôtô, những hạt mưa theo khe cửa mở, bắn xối xả ràn rạt vào khoang xe…
– Cút…
Kết thúc câu nói gay gắt ngắn gọn ấy, là hắn đạp mạnh một cái Hà Thư văng xuống đường. Cú đạp rất mạnh và đầy uy lực, khiến Hà Thư bắn văng ra khỏi xe lập tức. Cô ngã ngửa trên vũng bùn lầy lội bẩn bê bết, nó vốn là cái bãi lầy do máy xúc đào dở tạo nên…
*… Bộp… bộp…
Hắn lại quăng tiếp những vali hành lý của cô xuống chung quanh, bùn lại văng tung tóe đầy đầu đầy mặt Hà Thư. Rồi cái xe Cadillac sang trọng của hắn vụt đi trong mưa, để lại một Hà Thư nhỏ bé cô quạnh khóc tức tưởi trong vũng bùn đục ngầu đó. Cô ôm mặt khóc trong mưa tuôn xối xả, tủi thân thân gái lạc bước xứ người. Khắp thân mình cô bùn bẩn vương vãi, từ tóc đén mặt mũi.
Cái váy bị rách dài do ngoắc vào cửa xe, cô như một con chim sẽ con gãy cánh lạc mẹ trong mưa. Nước mắt cô hòa lẫn nước mưa tuôn dài trên má, hạt kéo hạt mưa vẫn xối xả tuôn rơi. Trời như cũng khóc cho kiếp hồng nhan bạc bệnh của cô, bỗng trên đầu cô mưa ngừng chảy. Ngẩng lên cô thấy một chiếc ô trên đầu, cùng một giọng thanh thanh nhẹ nhàng vang lên:
– Tiểu thư chúng ta về thôi! Đừng khóc nữa tôi xin lỗi tiểu thư, tôi không thể làm được nhiều hơn… về thôi… Chỉ cần bản thân mình còn sống lành lặn, thì chúng ta chưa mất gì cả cô hiểu không…
Hà Thư ngoảnh lại người đang nói với cô, đó là một cô gái cao lớn xinh xắn. Mặc bộ đồ bó sát người màu đen, nó càng tôn lên những đường cong mềm mại yêu kiều, Nhận ra người đó cô vội đứng dậy cúi mình chào và nói:
– Ykimura Sandana cảm ơn anh đã đến, lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau…
– Tiểu thư vẫn nhớ ra tôi sao? Dù tôi đã thay hình đổi dạng thế này, tôi xin lỗi là không thể can thiệp sớm hơn. Dù Chu Gia Hùng đi đến đâu tôi biết đến đó, tôi đã bí mật cài định vị vào xe của hắn. Tôi đến muộn chút vì còn bận xử ba tên cẩu nô tài kia, bé Linh Đan đã được cứu rồi hiện đang ở nhà an toàn. Tiểu thư không cần lo hắn bắt nạt cô nữa, kẻ tiểu nhân hèn hạ ấy tôi muốn chém hắn lâu rồi. Chỉ là ông chủ không cho phép mà thôi, mà tiểu thư hiểu cho giữa tôi và ông chủ đó là chữ tình… Tôi xin lỗi cô nhiều tiểu thư, không phải tôi cố tình để tiểu thư bị hại…
Nghe nói đã cứu được Linh Đan thì Hà Thư vui lắm, cô như trút bỏ được gánh nặng trên vai mình. Quên cả đang bản thỉu cô ôm choàng lấy Yikimura, cô hôn lên trán anh ấy và nói như reo:
– Cảm ơn anh… À quên cảm chị Yiki chứ… giờ anh đã thành đúng người con gái như anh mong rồi! Em chưa bao giờ quên anh hết, khi anh còn ở Bằng Tường lúc nhỏ bên cha nuôi. Anh luôn che chở bảo vệ em dù em làm sai, còn nhận đòn từ cha nuôi thay cho em lúc em nghịch phá nữa… Thôi chúng ta về nhà chị Yiki xinh gái, đúng là “… Chỉ cần bản thân mình còn sống lành lặn, thì chúng ta chưa mất gì cả…”…
Hà Thư khoác vai Ykimura Sandana, đi tập tễnh ra hướng xe của anh để. Cô vừa bước vừa nhăn mặt khó chịu, thấy thế Ykimura liền nhẹ nhàng động viên:
– Không sao đâu tiểu thư xinh đẹp, chỉ nhói như kiến cắn mà thôi hãy cố lên…
– Hi… hi… anh này! Vẫn câu ngày xưa ấy… hồi em đánh vỡ bình quý, anh nhận thay và bị cha nuôi đánh đòn. Đau tím mình mẩy mà anh vẫn cười bảo “… Không sao đâu tiểu thư xinh đẹp, chỉ nhói như kiến cắn mà thôi…” hi… hi… thật ra đau bỏ xừ ra ý…
– Hì… hì… tiểu thư… em vẫn nhớ ngày đó sao…
– Nhớ chứ sao không ạ… em nhớ… em nhớ mà…
Hà Thư khoác vai anh tay cô vung lên trong làn mưa, bàn tay nhỏ bé đẩy những hạt mưa bắn ra tung tóe… Con đường nhỏ phía trước mịt mù trong mưa, quá khứ ngày như một cuốn phim ập về nhòa trong mắt trắng trong mưa…
… Ngày ấy của nhiều năm về trước trong quá khứ xa xăm, ngày đó Chu Vĩnh Lâm đã thành danh, nhưng vẫn ở độ tuổi trung niên mà thôi. Ông qua đất Nhật để bàn bạc một thương vụ về mở sòng casino ở Tokyo, nhưng đối thủ của ông không muốn Lam Hoàng thò tay với sang đất Nhật. Dĩ nhiên để thôn tính nhau cần đến sát thủ, mà ở Nhật kiếm đạo Kuge Taira đã danh chấn giang hồ. Có một sát thủ trẻ tuổi siêu phàm ai ai cũng biết đến, đó chính là Ykimura Sandana mới mười mấy tuổi. Nhưng bản tính lạnh lùng cô độc đã reo rắc bao nỗi ám ánh, xuất quỷ nhập thần giết người trong chớp mắt. Chỉ dùng kiếm không dùng súng, nhưng ở thời đại kim tiền mà vẫn anh ta tung hoành ngang dọc. Được mệnh danh là “Độc cô cầu bại” chưa từng thất bại bất cứ nhiệm vụ nào, và để triệt hạ con rồng lớn Lam Hoàng là Chu Vĩnh Lâm. Đối thủ của ông là vua sòng sòng bạc Las Vegas, lúc ấy là bố già Mỹ Cornell Haynes đệ tam thâu tóm, đã làm một bản hợp đồng lớn với Santoku để thuê sát thủ Ykimura Sandana…
Hôm đó Ykimura đã bí mật ẩn trên nóc nhà nơi phòng của Chu Vĩnh Lâm, ông sang đất Nhật chỉ thích ở khác sạn Nhật theo lối tư gia cổ. Bởi vậy quá dễ cho Ykimura ẩn mình hành thích, lúc bấy giờ bữa tối Ykimura thấy Chu Vĩnh Lâm cho người bày ra, ở trên bàn tận hai cái bát hai đôi đũa. Và các xuất ăn sang trọng mang đến cũng dành cho hai người, có cả rượu Mao Đài (*) chính hiệu thơm nức.
Thứ đồ uống mà Ykimura rất thích, sau khi rót rượu ra hai chén rồi, Chu Vĩnh Lâm bảo tất cả vệ sĩ, anh em huynh đệ ra ngoài. Trên trần nhà Ykimura nắm chặt chuôi kiếm chuẩn bị hành sự, hắn không có thói quen giết lén người ta sau lưng. Nên Ykimura ráng đợi cho Chu Vĩnh Lâm đóng cửa xong mới xuống, hắn tự tin vào thân thủ cực nhanh của mình ông ta sẽ không kip phản ứng… Nhưng khép kín cửa cái không quay lại nhìn, mà Chu Vĩnh Lâm bình thản nói:
– Ykimura mọi người đi cả rồi! Cậu hãy xuống đây uống rượu nấp mãi không mỏi sao? Bữa rượu này tôi đặc biệt làm mời cậu…
Ykimura nghe vậy đành từ chỗ nấp kín đáo của mình phi thân xuống, nhìn Chu Vĩnh Lâm lạnh lùng nói:
– Hôm nay tôi đến lấy mạng ông! Chứ không phải uống rượu nên ông có cần nói gì với người thân tôi sẽ truyền đạt lại… Ông chỉ có năm phút để làm việc này…
– Ha… ha… tôi biết danh tiếng của cậu rồi, tôi mời cậu vì trọng cái tài của cậu. Cậu có nguyên tắc của cậu tôi có nguyên tắc của tôi, tôi trước khi chết rất thích uống một ly rượu Mao Đài. Mà tôi nghe nói cậu cũng ưa thích loại này, chi bằng chúng ta làm chén rượu đã rồi cậu giết tôi vẫn chưa muộn. Thân thủ của cậu nhanh như vậy lo gì tôi đây trốn thoát, còn yên tâm rượu không có độc tôi sẽ uống trước. Nếu chết thì tôi chết trước cậu khỏi mất công chém…
Chu Vĩnh Lâm nói xong thì cầm chén rượu lên uống một nửa, sau đó đặt xuống bàn nhìn Ykimura mỉm cười. Hắn cả đời ngang dọc nhìn rất nhiều đối thủ chết, thái độ của họ sợ hãi có giận dữ cũng có, nhưng chưa từng gặp ai thế này. Hắn khá ngưỡng mộ phong cách của ông liền nói:
– Tôi không có thói quen uống rượu với kẻ tôi định giết, ba ngày nữa tôi sẽ đến lấy mạng ông, ông có thể thuê thêm vệ sĩ đặt thêm cạm bẫy có thể. Nhưng chắc chắn ông vẫn chết bởi kiếm của tôi… Cáo từ…
Nói rồi hắn phi thân qua cửa sổ mất hút, ba ngày sau hắn quay lại thật. Hắn đến vào lúc một giờ sáng trong cơn bão tuyết mịt mù, thấy phòng ngủ của Chu Vĩnh Lâm vẫn sáng đèn. Trên mái nhà nhìn xuống hắn thấy ông ngồi một mình, trước mặt là cặp Thiên Hoàng Song Yết Kiếm bảo bối của Nhật Bản. Đây là bảo kiếm chém sắt như bùn vật cực quý, bất cứ Kuge Taira nào cũng chỉ mộng nhìn thấy nó thôi. Chứ đừng nói là sở hữu nó cho mình, đây là bảo bối của Thiên Hoàng Nhật Bản sáu trăm năm trước. Nay vật truyền thuyết bỗng hiện ra trước mắt hắn thật bất ngờ, hắn vội vã gỡ ngói phi thân xuống. Đáp xuống sàn nhẹ nhàng hắn nói với Chu Vĩnh Lâm:
– Hôm nay theo lời hẹn tôi đến lấy mạng ông, mọi vệ sĩ của ông tôi đều đã qua mặt được. Chúng quá kém cỏi và ngu muội, lẽ ra ông có thể bỏ thêm tiền tìm nhiều người hơn đó… đáng tiếc…
– Ha… ha… cậu đến đúng hẹn đấy! Hảo nam tử đai trượng phu nói không nuốt lời, nhưng kẻ làm tướng chớ coi khinh địch thủ. Kiêu binh tất bại cổ nhân dạy thật không bao giờ sai đâu, nhưng thôi tôi chờ cậu đến không phải việc này. Cậu biết cặp bảo kiếm Thiên Hoàng Song Yết này chứ?
– Biết! Nó là quốc bảo truyền đời của chúng tôi, vật quý liên thành như sao ông có được…
– Ha ha… sao tôi có được không quan trọng, mà bảo kiếm phải dành tặng anh hùng. Tôi tặng nó cho cậu đấy! Cậu có thể cầm lấy nó mà đi hành hiệp giang hồ, nó xứng đáng với cậu chứ không như hai thanh sắt rỉ cậu đang có trong tay… Hơn nữa Chu Vĩnh Lâm tôi cũng có nguyên tắc, nếu chết vì kiếm tôi chỉ chết bởi cặp Thiên Hoàng Song Yết này. Cậu hãy nhận nó và dùng cổ tôi thử đao luôn đi, đảm bảo hàng thật trăm phần trăm đó. Cặp ngọc huyết bạch ở hai chuôi kiếm là minh chứng, tôi tin cậu nhận ra chúng… nó không thể làm giả. Bởi trên đời không còn hai viên minh châu nào như vậy, nó ánh tỏa đủ thất sắc và cửu sắc tinh lân…
Chu Vĩnh Lâm nói xong nhắm mắt ngửa cổ lên, im lìm đến mười phút không thấy hắn động tĩnh gì. Ông lại trầm tư nói:
– Cậu yên tâm! Vệ sĩ của tôi cậu dã hạ thủ hết rồi, tại đây còn mỗi cái mạng già này. Cậu còn không mau thử kiếm đi, cho cậu biết thêm máu Hắc Long của Lam Hoàng tôi là tế kiếm tốt nhất đấy…
Ykimura đã cầm hai thanh bảo kiếm từ lâu, nhưng đời hắn đi giết người chưa từng gặp ai thế này. Hắn đã kính trọng ông hơn nhiều rồi, kẻ anh hùng trong thiên hạ vốn dĩ trọng nhau. Hắn thâu nhận hai thanh kiếm rồi lạnh lùng nói trước khi bay vụt đi:
– Cảm ơn ông vì vì bảo kiếm, lần này tôi sẽ không giết ông. Không phải vì tôi được tặng kiếm, mà theo kiếm đạo chúng tôi ông là người đáng tôn trọng… Cáo từ… năm ngày sau gặp lại ông sẽ không còn cơ hội đâu…
Năm ngày sau hắn đang theo sát ông, ông đi đến một nơi hẻo lánh ở núi Phú Sĩ. Qua rặng rừng thông mịt mù, hắn theo chân ông đến một căn nhà nhỏ, hắn không biết ông mò đến xó rừng xa xăm này làm gì. Chỉ đến khi ông mở cửa có một cô gái nhỏ đi ra, cô đẩy cái xe lăn trên là một thiếu phụ xinh đẹp bị liệt chân. Người đó không ai khác chính là mẹ và em gái hắn, Ykimura ngỡ ngàng vô cùng vì việc này.
Chẳng phải họ đang bị ông chủ Yamoto bắt giữ sao? Giờ họ lại ở đây bình yên thanh thản đến thế. Để các sát thủ làm việc tốt và trung thành, các ông trùm đã tìm điểm yếu họ để khống chế. Nên em gái hắn và mẹ đã bị Yamoto bắt giam, hắn sững sờ lao đến trước mặt ba người. Thì Chu Vĩnh Lâm bình thản bảo hắn:
– Tôi trọng tài của cậu không muốn sát thủ như cậu, lại bị người ta nắm thóp điều khiển. Đại kỵ của sát thủ là để người ta nắm được điểm yếu của mình mà khống chế, nay mẹ và em gái của cậu tôi đã đưa về đây cho cậu. Giết tôi đi và hoàn thành nhiệm vụ, rồi đưa bà ấy đi thật xa nhé… trong nhà kia tôi đã để sẵn vé may bay hộ chiếu và tiền. Cậu sẽ đi mà không ai cản nổi cậu nữa, tìm nơi nào đó sống thật hạnh phúc vào. Bù đắp cho hai mẹ con bà ấy, vì cậu mà bị người ta giam giữ hành hạ…
Nghe Chu Vĩnh Lâm nói xong thì Ykimura tâm phục hoàn toàn, hắn vội quỳ xuống trước ông nói:
– Cảm ơn ông vì tất cả! Từ nay tôi tình nguyện theo ông… ông chủ, bất cứ mệnh lệnh nào của ông tôi cũng sẽ làm. Nhưng tôi cần thêm một điều kiện nữa, nếu ông đáp ứng thì tôi xin thề với danh dự võ sĩ đạo sẽ tận trung với ông mãi mãi…
Chu Vĩnh Lâm thở dài nhẹ nhõm, mục tiêu dụng kế chiêu hiền của ông đã thành. Ông mỉm cười hiền từ bảo hắn:
– Thật ra tôi trọng tài của cậu, có tâm mời cậu về với tôi từ lâu, nhưng ngặt nỗi không tiện nói ra được, nay cậu đồng ý thật sự tôi rất vui. Một điều chứ cả trăm điều tôi cũng đồng ý cả, cậu hãy nói đi cho tôi biết cậu cần gì… Và tôi cũng không cần cái gì để không chế cậu, bởi nếu không có tâm với nhau khó mà lâu bền được. Tôi cứu mẹ cậu và em gái cậu để cậu yên tâm hành hiệp thôi, cậu cứ đưa họ đi đâu cậu muốn tôi không can thiệp…
Lúc ấy Ykimura mới ghé tai ông nói nhỏ, về bí mật cả đời hắn ước mơ được thành một cô gái thực thụ. Chu Vĩnh Lâm mỉm cười bảo hắn:
– Tưởng gì chứ cậu có thể làm điều đó ngay ngày mai, cứ đưa hai người đến nơi an toàn hơn. Tôi sẽ cho tiền cậu đi phẫu thuật ngay lập tức…
– Không! Ông chủ tôi nợ ông đã quá nhiều rồi, vậy nên ông hãy giao nhiệm vụ tôi sẽ làm. Khi số công tôi đủ số tiền tôi cần, thì mong ông để tôi đi thực hiện ước mơ ấy thế thôi. Chính vì vậy tôi mới phải nói trước để ông biết…
Và từ đó nhân duyên của ông trùm Lam Hoàng, và nhất đại sát thủ Kuge Taira đã bắt đầu. Hắn trung thành cẩn cẩn với ông như với hoàng thượng vậy, và mang em gái cùng mẹ theo ông về Hồng Kông. Nhưng hắn có một bài học cay đắng về thói kiêu binh của mình, ỷ tài cao võ nghệ hơn người nhưng hắn lại bị người ta bắt cóc em gái ngay trước mũi.
Khi đi cùng em gái ra siêu thị mua đồ giữa Hồng Kông nhộn nhịp, sau sự mất tích đó hắn đã cẩn trọng hơn. Khiến hắn trở thành một sát thủ khủng khiếp hơn bao giờ hết, mẹ hắn thương nhớ em gái đã đau khổ ốm liệt giường. Bà mất sau đó vài tháng để lại trong hắn sự giày vò, lúc ấy Hà Thư bé bỏng như gợi hắn nhớ em gái mình. Nên hắn đã vì cô mà bảo vệ nâng niu như người anh thực thụ, sau đó hắn quý cô như em gái ruột của mình. Chỉ đến khi hắn nhận nhiệm vụ sang Việt Nam, giả danh một thanh niên tên Thưởng giúp ông chủ. Thì hai anh em đã xa lìa nhau từ đó, và cuộc đời Hà Thư cũng bắt kiếp trầm luân…
Giờ hai anh em gặp lại nhau buồn buồn tủi tủi, hắn đã muốn giết bọn Chu Gia Hùng khi họ làm nhục Hà Thư. Nhưng lệnh ông chủ hắn tuyệt không bao giờ làm trái, đành đau lòng mà đưa Hà Thư về cái biệt thự đã được chọn. Nơi ông Chu bố trí cho các cô gái của Gia Long, đến ở cho an toàn hơn ngôi nhà chung cư của Trang. Gặp lại Ykimura nhớ kỷ niệm cũ Hà Thư vui nên phần nào, bước vào căn biệt thự cô đi lên ngay cái phòng chuẩn bị trước cho mình.
Cô bước thẳng vào phòng tắm cởi quần áo xả nước ào ào, như cố muốn xua đi những thứ nhơ nhớp bọn chúng để lại nơi cô. Ykimura đứng ngoài nhìn vào thấy thân thể trần truồng của Hà Thư, bất chợt cười buồn… là con gái thực sự hạnh phúc sao? Em ấy xinh đẹp hồn nhiên ngày nào, mà giờ đây bị trầm luân khổ ải vậy? Thế rốt cuộc mình ước mơ để thành thiếu nữ, thoát khỏi cơ thể con trai là đúng hai sai?
Làn nước lạnh làm Hà Thư tỉnh táo hơn, cô chợt nhớ ra mình đang cởi trần truồng trước Ykimura. Nhưng lại tự nhủ lòng “… dù thế nào anh ấy cũng chuyển giới sang nữ rồi mặc kệ, dù mình buồn quá nghĩ linh tinh quên cả anh ấy từng là đàn ông…”. Ykimura đứng ngoài một lát thì hắn có ý định khác, liền nói với vào bảo Hà Thư rằng:
– Anh có chút việc cần làm em tắm xong nghỉ ngơi đi, nơi đây an toàn tuyệt đối không sợ ai làm phiền đâu em ạ…
Nghe vậy Hà Thư quay ngoắt người lại nhìn Ykimura, cô nói trong sự tiếc nuối:
– Bao năm không gặp lại nhau, anh nói đi là đi luôn được sao anh? Sao không ở cùng em lúc nữa đi anh? Em đang buồn cần lắm một người tâm sự, hay là đợi em tắm xong chúng ta cùng đi ăn. Rồi gọi mọi người đến sau nhé… đi mà anh…
Ykimura một thoáng ngẩn ra trước Hà Thư, khi nãy chỉ là nhìn sau lưng em ấy. Giờ Hà Thư quay mặt lại hoàn toàn, thân thể kiều mị đẫm nước long lanh. Cái mu lồn cao đầy trắng mịn nhô lên, ở cái khe sâu hút chẻ đôi lấp ló một múi thịt nhỏ. Cái âm vật xinh xinh hồng đỏ của người con gái, nó gợi dục vô cùng khiến Ykimura nóng mặt. Hắn vội nói trong bối rối:
– Em cứ tắm đi lát anh sẽ quay lại thế nhé…
Hắn bỏ đi nhanh như chớp mà không cần biết Hà Thư có đồng ý hay không, còn lại một mình trong căn phòng vắng Hà Thư ngơ ngẩn lúc lâu. Rồi cô gục xuống khóc nức nở, chả lẽ bây giờ thân thể nhơ nhớp đến mức một đứa con trai chuyển giới cũng chẳng muốn nhìn sao…
Nội Bài nhộn nhịp người qua lại, những người khách vội vã ra vào cho cuộc hành trình của mình. Chỉ có nhóm của Gia Long là tìm loạn xạ khắp nơi chẳng thấy bóng Hà Thư, điện thoại đã bị tắt không một cách nào liên lạc. Mà bên Bằng Tường xác định lại cô đã xuống sân bay từ rất lâu, nó lòng nóng như lửa đốt không biết phải làm sao. Một lần nữa nó đối diện với cảm giác bất lực, khi không thể làm gì dược cho cô gái của mình.
Có gì không hay với Hà Thư chăng? Dự cảm chẳng lành làm tim nó đau đớn. Nó đi một mình trong mưa, vòng quanh khu vực ngoại vi sân bay, còn Jessica, Anya cùng Nguyệt Ánh đi vào trong sân bay hỏi han. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua trong vô vọng, nhóm của Nguyệt Ánh vẫn ở rong sân bay cố gắng tìm kiếm hỏi han, còn nó đi thất thểu ra hướng đường cao tốc, thì một cái xe sang trọng xịch đến. Tên Thưởng xuất hiện nhưng hắn không như mọi khi, quần áo hơi xộc xệch và ở bộ dạng con gái thật của hắn. Không nói không rằng hắn lôi tuột nó vào xe rồi phóng đi, đến một khu công trình xây dựng dang dở thì hắn lôi sềnh sệch nó vào… và…
– Bốp… bốp…
– Bụp… bụp… bụp…
– Hự… hự…
Hắn tung những cú đòn liên tiếp cực mạnh vào nó, làm nó ôm ngực ngã văng vào đám lau sau sậy ven lối đi. Hắn Ykimura đệ nhất Kuge Taira không phải kẻ tầm thường, đòn hắn ra cực nhanh và dứt khoát Gia Long không phải đối thủ. Nó ngơ ngác nhìn hắn đầy sững sờ khi hắn tấn công như vậy, vốn nghĩ cô gái này là người của ông Chu thì là cùng phe. Nhưng không ngờ Ykimura lại quát lớn:
– Đứng dậy ngay thằng khốn! Lại đây nhanh lên… thằng tồi kia…
Giọng hắn gằn lên lần có chút thanh âm ồ ồ, của đàn ông tàn dư lại vang vọng ở cổ họng hắn. Nó vội vã đứng dậy chưa kip nhìn thì thấy thân ảnh hắn lao đến, cái váy tốc lên cặp chân ngọc trắng muốt xe gió đạp tới…
– Hự… hự… hự…
Nó lảo đảo khi ăn nguyên cú song cước vào ngực, ngã văng trở lại đám cỏ phía sau. Rồi loạng choạng đứng dậy miệng phun ra bụm máu lớn, chưa kip nói gì thì hắn đã ném vào ngực nó một cái hộp nhỏ nói lạnh lùng:
– Những đòn này Ykimura tao đánh hộ em gái Hà Thư, mày một thằng đàn ông hãm tài bất lực. Cho mày biết một tin buồn, cô ấy đã bị bắt cóc và bị hiếp rất dã man, giờ theo địa chỉ trong hộp và chìa khóa nhà đó. Tự tìm đến mà an ủi cô ấy đi, nếu mày không biết làm gì nữa, thì mày nên đi chết đi… Hai mươi mấy ngày nữa gia nhập thiếu sinh quân, thì nhớ bài học hôm nay mà sống cho nên người…
Hắn nói rồi ra xe ôtô phóng vụt đi để mặc nó bê bết bùn trong mưa gió, cùng một nỗi đau rạn vỡ trong tim. Hà Thư bị người ta bắt rồi hãm hiếp sao? Trong khi nó chỉ lượn lờ trong mưa như một thằng điên. Nó cảm thấy bị đòn là đáng kiếp, hận mình vô cùng đồng thời cũng thấy mình yếu đuối. Nó đưa tay lên quệt máu ở mép ngẩng mặt lên trời gào to:
– A… A… A… AAAAA…
Tiếng gầm trần khàn vang vọng xé không trung, át hẳn tiếng mưa thét gió gào. Phải chỉ có uất hận cay đắng mới có thể thức tỉnh con quỷ trong nó, chỉ đau đớn tột cùng mới làm con Ma Long của địa ngục là nó trỗi dậy…
Khi con người ta tuyệt vọng thì hay nghĩ quẩn, mọi cánh cửa đường đời khép chặt ắt cửa tử sẽ mở ra. Đối diện với ánh mắt né tránh của Ykimura, thì Hà Thư đâm tự ti cô khinh rẻ cả bản mình, cô cảm thấy nhơ nhớp ti tiện vô cùng. Cô đau khổ khóc mãi cùng tiếng sấm rền ngoài cửa, đau theo những tia chớp chói sáng giằng xé không trung. Nó chia cắt trời khoảng trời đen tối ra nhiều mảnh bằng thứ ánh sáng chói lòa, tim cô cũng như bầu trời đó vụn vỡ nhói đau vì nghịch cảnh này.
Khóc mãi… khóc mãi… nước mắt như hạt mưa kia kéo dài rền dĩ, không trôi đi nỗi đau mà chỉ khắc thêm sự nhói buốt. Rồi nghĩ quẩn… cô cảm thấy mình không còn muốn sống trên đời, lại bàn phấn cô vô tình tìm thấy khẩu súng ngắn đạn đã lên nòng. Chắc do anh Ykimura để lại cho cô phòng bất trắc, cô chĩa nó lên thái dương nước mắt dàn dụa chuẩn bị xiết cò…
– Đừng Hà Thư… đừng… còn anh yêu em! Mọi chuyện chỉ là tai nạn nếu có bắn thì bắn anh đi… Bị hiếp thì sao chứ có chăng nó là lỗi của anh, anh là kẻ đáng trách…
Hà Thư quay ngoắt lại thì thấy Gia Long, mình đẫm nước mưa bê bết bùn bẩn. Anh nhìn cô đôi mắt rực sáng đầy yêu thương, cô đâu biết đây là sự cố tình của Ykimura khi thả Gia Long cách không xa ngôi nhà là bao. Cả hai lao đến ôm choàng lấy nhau nghẹn ngào, hai khuôn mặt bầm tím chạm sát lấy nhau trong hơi thở gấp gáp nóng rực. Theo phản xạ của trái tim yêu thương, đôi môi họ tự tìm đến nhau gắn chặt. Trong nụ hôn lẫn cả nước mắt đôi bên mặn chát, cùng cái nhàn nhạt của nước mưa thứ nước mắt của trời. Nó còn thêm vị mặn của máu trên môi Gia Long đang ứa ra nữa. Họ ghì chặt lấy nhau thổn thức, Gia Long rời môi cô khẽ khàng nói nhỏ:
– Em đừng nghĩ dại… anh tỉnh mộng ra rồi! Anh sẽ cố gắng hơn mạnh mẽ hơn, để không ai có thể hiếp đáp em nữa. Em phải sống phải mạnh mẽ cho đến ngày, mà chúng ta cùng nắm tay vào giáo đường kết hôn em nhé…
– Vâng! Em biết rồi em yêu anh…
Hà Thư khẽ khàng đáp trong hạnh phúc, nhưng một thoáng tự ti vẫn bùng cháy âm ỉ. Nó làm trái tim cô đau đớn tột độ, nên bất giác cô buột miệng nói:
– Anh… anh yêu em thật chứ? Nếu không chê em là đứa con gái mạt hạng, bị người ta hiếp đáp chà đạp đến dơ bẩn. Thì anh hãy hãy địt em đi ngay bây giờ, để chứng tỏ anh không khinh em coi thường em như những người khác. Em vừa bị bốn tên dơ bẩn thay nhau hiếp đó, anh có dám yêu nữa không khi em đang nhơ nhớp…
Nó nghe câu đó mà nhói trong tim, nhưng lại thấy yêu Hà Thư hơn gấp bội. Không nói bằng lời mà nó dùng thân thể cường tráng của mình, đẩy mạnh Hà Thư vào sát tường tốc váy cô lên. Kéo cái quần lót tuột xuống chân cô, và gấp gáp tháo khóa quần mình, một tay nó nhấc đùi Hà Thư lên gồng người ấn mạnh…
– Ứ… hự…
Hà Thư rên lên khi cái của người cô yêu đâm mạnh vào trong, vẫn rát lắm nhưng tim cô như vỡ òa trong hạnh phúc. Nhất là môi anh tham lam ngấu nghiến lấy môi cô cuồng nhiệt, mưa vẫn tí tách rơi xối xả ngoài hiên…
… còn trong nhà… chỉ còn… những tiếng thở dốc… tiếng “… bạch… bạch…” thân thể của cô và anh chạm nhau vang đều…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/09/truyen-sex-noi-dau.html
… thổn thức Hà Thư bấu chặt lấy vai anh rên rỉ, xa anh lâu ngày lại qua bĩ cực khổ đau. Giờ anh địt cô lại thấy hạnh phúc, và thứ dịch tình yêu lại ứa tràn tạo nên tiếng “nhóp nhép”. Dù thi thoảng vẫn hơi đau nhói do âm đạo tổn thương bởi trận bạo dâm kia, nhưng giờ này nó oằn lên từng thớ mạnh mẽ. Và nó bao trùm thít chặt lấy cái buồi gân guốc to lớn của anh trong lồn, người cô trượt lên trượt xuống ở vách tường. Tay cô bấu chặt vai anh rên rỉ đầy sung sướng, nhưng qua cửa kính phòng cô thấy bóng thiếu nữ rời cửa sổ. Lặng lẽ trải bước dài trong mưa gió chập chùng, đó chính là Ykimura anh ấy hình như rất buồn… Kiểu đi trầm tư ấy cô từng thấy khi mẹ anh ấy chết, lúc đó anh còn trong hình dáng con trai…
Ykimura lê bước tim hắn đau đớn muôn phần, một nỗi đau khôn tả nó xuất hiện từ lúc hắn núp ở tán cây. Biết Hà Thư bị hiếp ở trong phòng mà không làm gì được, bởi Chu Gia Hùng còn trong đó hắn vào ắt sẽ giết cả đám. Mà ông chủ thì không cho phép giết Chu Gia Hùng, hắn đành nín nhịn chờ thời cơ mà thôi… Hắn bước về căn phòng dành riêng của mình trong biệt thự này, nhìn vào gương hắn chợt thấy buồn bã vô độ.
Ham muốn thành con gái đã nguội lạnh, từ khi chứng kiến nỗi đau bị chà đạp của Hà Thư. Hắn chợt tháy ghê tởm khuôn mặt giả nữ xinh đẹp của mình, hắn còn có một chuyện giằn vặt nữa làm hắn đau. Đó là cảm giác thích thú khi nhìn Hà Thư trần truồng, thấy lồn cô tụ dưng hắn muốn địt cô. Và đó là lý do hắn bỏ đi vội vã ngay khi đó, rồi đánh Gia Long cũng phần nhiều vì ghen…
Lại tiếp đến nhìn cảnh Hà Thư hạnh phúc, ánh mắt cô sung sướng rạng ngời khi được Gia Long chơi. Tim hắn vụn vỡ chịu không nổi phải bỏ đi khỏi đó, hắn đứng dậy tuột phăng cái đầm vứt đi. Để lộ bộ ngực phụ nữ giả tạo rung rinh sau lần áo lót, ngứa mắt hắn giật tung cái áo quẳng nốt. Rồi trợn mắt hét lên man rợ, trừng trừng nhìn mình trong gương, sau đó hắn cúi xuống tụt quần lót ra.
Cái quần lót này rất chặt và co dãn, khó khăn lắm hắn mới thảo được nó trong tâm trạng u uất. Khi cái quần lót ấy rời bỏ thân thể hắn, thì bật tung ra một cái dương vật đàn ông. Hắn nhìn lại càng kinh tởm, một con quái thú nửa nam nửa nữ. Nhưng vì hắn giữ lời hứa với người mẹ đã khuất, chỉ khi nào sinh con cho dòng họ Sandana mới được chuyển giới hoàn toàn. Nhưng giờ đây Hà Thư bé bỏng đã đánh thức tên đàn ông trong hắn, hắn ném mấy lọ thuốc hóc môn nữ vào tường rơi loảng xoảng, bởi cô đã khiến cho hắn từ bỏ hẳn thứ mê cuồng kia… để trở về làm đàn ông thực thụ.
Chú Giải…
(*) Rượu Mao Đài:
Quý Châu Mao Đài tửu (茅台酒) (được tôn xưng là quốc tửu, dùng chiêu đãi các nguyên thủ quốc gia)
Rượu Mao Đài 茅台酒 phát âm là “Máotái jiǔ,” phiên âm Hán – Việt: Mao Đài tửu là một nhãn hiệu rượu trắng (bạch tửu) của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu…
Rượu Mao Đài là rượu chưng cất từ Cao lương lên men. Rượu này có đặc trưng là trong vắt, không màu, có mùi thơm đặc trưng và có độ cồn cao (truyền thống là khoảng 65%, sản phẩm chủ đạo là loại Phi Thiên 53% độ cồn, song gần đây có nhiều loại Mao Đài chỉ từ 35 đến 47%
Rượu Mao Đài có lịch sử trên 300 năm, bắt đầu từ đầu đời Thanh. Danh tiếng của nó bắt đầu vượt ra khỏi biên giới Trung Quốc khi Chu Ân Lai dùng nó để chiêu đãi các nguyên thủ quốc gia khác của thế giới. Tuy nhiên, rượu Mao Đài cũng bị coi là quà biếu xén tham nhũng.
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/09/truyen-sex-noi-dau.html
Những tia chớp giằng xe bầu trời, mưa rơi lộp độp trên mái kèm theo tiếng gió gào. Những cái lá bị gió giật lơi tả qua cửa sổ, chúng bay vèo vèo theo gió. Thi thoảng lóe lên vệt sáng ở trời xa, chớp vạch một đường trắng trong nền trời đen. Giống như lưỡi dao tình oan nghiệt đạng rạch trong tim hắn, khiến cho Ykimura đau đớn muôn phần.
Chưa một lần yêu hắn không hiểu yêu là thế nào, từ bé hắn đã bị ám ảnh vì ham muốn trở thành con gái. Hắn từ bị cha đánh lúc bé khi đi mặc thử đồ của mẹ, cái việc khác người đó đã khiến hắn có cơ thể mềm dẻo linh hoạt khác hẳn mọi thằng con trai. Sự ẻo lả tạo nên hắn một sát thủ quái kiệt nhanh như chớp, điều chẳng thể có ở một thằng đàn ông mạnh mẽ thực thụ.
Nhưng hắn tuy là thằng con trai dù ẻo lả, thì hắn vẫn mạnh mẽ hơn đàn bà giống như người ta hay nói “… yếu trâu còn hơn khỏe bò…”. Cộng với sự khinh miệt của bạn bè, khi hắn nam không ra nam, nữ chả ra nữ đã đẩy hắn vào thế giới cô độc. Tất cả là điều là cần và đủ, để người ta biến hắn thành sát thủ bậc nhất…
Nhưng kể cả sư phụ hắn cũng không nghĩ có ngày này, bản thân ông ấy một đệ nhất võ sĩ đạo Nhật Bản. Cũng là một kẻ không thích đàn bà và muốn làm đàn bà, thứ võ công quái dị ông ta nghĩ ra đã một tuyệt kỹ khôn lường. Giang hồ không đối thủ ông ta chán nản ẩn cư, nhưng cuối cùng lại chết bởi tay một con đàn bà. Cô ta không dùng kiếm không dùng súng, chỉ dùng trái tim chính mình khiến ông tự sát. Cô ấy… một cô gái rất yêu ông và là tiểu sư muội đồng môn, người mà ông ta không thể yêu lại, ngày sư phụ lâm chung đã nói với hắn rằng:
– Kiếm không thực sự nguy hiểm, đàn bà mới nguy hiểm đệ nhất. Bởi kiếm thì vô hồn còn đàn bà thì có hồn, con hãy nhớ lấy và tránh xa đàn bà…
Giờ đây nghiệt duyên lặp lại lần nữa, với chính hắn điều mà hắn luôn để ngoài tai. Bởi trong mắt hắn mẹ và em gái là hai người hắn yêu quý nhất, nên mặc định hắn không xem đàn bà là nguy hiểm. Hắn không biết vị sư nương trong môn phái của mình là ai, chỉ biết một chiều bà ấy đến gặp sư phụ. Hôm đó cũng là một ngày mưa bão mịt mùng, bà ấy trang y bịt kín làm hắn không thể biết chính xác bà là ai.
Khi bà ấy rời đi rồi thì sư phụ gọi hắn vào, truyền cho hắn tất cả tuyệt học cả đời còn lại cho hắn. Rồi đêm sau đó là một đêm không trăng, sư phụ hắn mặc đồ trắng thắp hương lạy tiên tổ. Rồi mổ bụng tự sát trước mặt hắn, cái chết hiên ngang của võ sĩ đạo. Nhưng tận khi chết ông ấy vẫn rất đau khổ, hắn đọc được điều ấy trong ánh mắt ông. Hấp hối phút cuối ông mới xòe tay ra đưa cho hắn một tín vật. Ông nói thều thào yếu ớt, nên hắn chỉ nghe được độc một từ:
– Trang…
Giờ hắn cũng rất đau lòng mà không hiểu vì sao lại đau, nhìn mình trong gương với ánh mắt nhức nhối. Hắn như thấy lại ánh mắt sư phụ ngày đó, không yêu nên hắn không biết thứ làm tim hắn đau là ghen. Bao lâu nay hắn chỉ xem Hà Thư như một cô em gái, chỉ đến khi đối diện với mất mát khi Hà Thư bị chiếm đoạt. Khi cô ấy thuộc về tay người khác, và vui sướng hạnh phúc bên người ấy. Thì sâu thẳm trong tim cái tình yêu ấy mới bị đánh thức, bởi một thứ vốn thuộc về mình nay không còn của mình nữa. Nên mới có tuyệt tình oán khúc (*), từ cổ nhân luôn còn vương oán mọi kiếp thế thái nhân tình:
Hỏi thế gian tình ái là gì?
Sống chết một đôi lời hứa lụy…
Nam bắc phân chia hai đàng…
Mưa dầm dãi nắng quan san…
Cánh chim bạt gió muôn vàn khổ đau…
Chung quy một kiếp tình sầu…
Khi vui gang tấc…
Ngàn sầu biệt ly…
Bài thơ này sư phụ hắn luôn treo ở thượng phòng, hàng ngày ra vào hắn vẫn thấy… để hôm nay hiểu một chữ tình sầu. Một cái nỗi đau mất mát khôn tả trong tim, hắn dù nhắm mắt hay mở mắt đều hiện lên hình ảnh Hà Thư bị hiếp. Rồi lúc cô ấy sung sướng ôm ghì lấy Gia Long rên rỉ, mà đôi mắt cô ánh ngời lên hạnh phúc. Hắn vớ lấy chai rượu trên kệ tu ừng ực, thứ men cay này theo hắn suốt tháng ngày.
Hắn uống rượu kể từ lần đầu người ta bảo hắn đi giết người, hắn bị ám ảnh bởi đôi mắt trợn trừng của đối thủ khi chết. Rồi sau đó men cay này theo hắn suốt dọc đường đời, hắn cứ thế uống trong đau khổ… chai này tiếp chai kia cho đến khi hắn gục hẳn, say mê mệt trên sàn nhà mặc kệ mưa gió thét gào bên ngoài…
Còn ở căn phòng ấy Hà Thư và Gia Long rời nhau đầy hạnh phúc, cô hơi chút ngại ngùng đỏ mặt, cô nhìn Gia Long một lát mới ôm quần áo chạy phòng tắm. Mặc dù qua hai trận bạo dâm nhưng với anh ấy, cô vẫn thấy thích thú và hạnh phúc. Cô đang đùa với làn nước mong manh lấp lánh ánh điện, cùng một trái tim ngập tràn hạnh phúc. Thì ở ngoài Gia Long ghé đầu vào bảo, anh nói anh cần đi gấp vì Nguyệt Ánh có chút rắc rối ở sân bay.
Nhưng anh cố mỉm cười nói với cô chỉ là chuyện nhỏ, để cô yên tâm nghỉ ngơi sau những bất hạnh vừa qua. Cô hạnh phúc quá vì thấy anh yêu cô hơn cô nghĩ, mà chả để ý cái bóng dáng hớt hải của anh vụt đi. Chắc hẳn chuyện rất hệ trọng mới làm anh đi vội vã như vậy, rồi sau đó anh đã rất lâu không trở lại… Khi Hà Thư tắm xong ra ngoài giường nằm nghỉ, cô chợt thấy chóng mặt quay cuồng và ngã xuống ngất lịm. Hậu quả của việc bị hành hạ bởi mấy tên ác ôn đó, sau đó thì dầm mình trong mưa gió, rồi lại vắt kiệt sức khi làm tình với anh…
Cô không biết cô ngất như vậy bao lâu nữa, nhưng khi mở mắt tỉnh dậy đã là một ngày mới. Mưa đã dứt hẳn trời quang mây tạnh, những tia nắng sớm chiếu rọi qua cửa sổ chiếu vào. Ở bậu cửa sổ có chú chim sẻ nhỏ đang tí tách ăn gạo từ tay một cô gái, mái tóc cô dài xõa vai bay tung nhẹ theo làn gió sớm mai… Không khó để cô nhận ra đó chính là Ykimura, nhưng lần không mặc đồ nữ mà là đồ nam, cái áo sơ mi trắng muốt và cái quần Jean bó sát.
Trông thấy ở anh ấy toát lên một sự mạnh mẽ, lại xen vào những đường cong nữ tính thật lạ lẫm… Cô sờ thấy trên trán mình có một cái khăn ướt, bên cạnh còn mấy cái khác nữa đã khô. Chắc đêm qua anh ấy đã thức mà chăm sóc cho mình chăng, bản tính nhí nhảnh của cô em gái nhỏ vẫn còn trong cô, nó chỉ bị đè nén dấu đi trong này tháng trầm luân mà thôi.
Để buộc phải thành kẻ sát thủ máu lạnh giết người không ghê tay, nay ở gần anh người cô coi như anh trai thủa thiếu thời. Lại được anh chăm sóc tận tình cả đêm khi ốm, cô cảm động lắm vùng dậy đến ôm lấy anh từ sau lưng. Bầu vú mềm mại của cô áp chặt lưng anh ấm nóng, cánh tay nhỏ nhắn của cô cũng choàng vào ngực anh. Cảm nhận rõ rệt một bầu vú con gái nhân tạo để trần mềm mềm, dẫu nó là những túi silicon dưới da chẳng thể đàn hồi khêu gợi như cặp vú thật của cô…
Nhưng đó mà minh chứng rằng anh đã, hoàn thiện khát khao của mình được mang hình hài thiếu nữ. Cô muốn anh hạnh phúc hơn lên càng ôm chặt, cô gục đầu vào bờ vai anh mà thì thào:
– Cảm ơn chị Yiki yêu quý của em, chị luôn là người chăm sóc em bênh vực em, yêu chị quá đi…
Nghe vậy anh xoay người lại, hai anh tay mạnh mẽ đặt lên bờ vai nhỏ của cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói buồn buồn:
– Thế ra từ trước đến nay trong em, anh chỉ là một chị Yiki thôi sao? Nếu là một người đàn ông thì em còn yêu quý thế nữa không?
Cô tròn mắt nhìn anh lạ lẫm, anh đang trong hình hài con gái. Khuôn mặt chuẩn V – line xinh xắn, cặp môi căng mọng quyến rũ. Và cặp vú nhân tạo đầy đặn không áo ngực, nó như muốn xổ tung ra khỏi khuy áo. Nhìn anh giờ có khác gì cô gái thực thụ đâu, kể cả mái tóc dài thướt tha cũng là tóc thật. Anh đã dày công nuôi nó từ bé để được giống con gái, anh còn hay lén thử những món đồ con gái cô hay mặc nữa, giờ anh hỏi vậy cô thắc thỏm trả lời trong ngỡ ngàng:
– Đó là điều anh mong ước cả đời mà, sao giờ anh hỏi lạ vậy chẳng phải anh thích làm con gái đó thôi…
– Ừ đúng là như vậy… nhưng đó là trước kia…
Anh cười buồn bã trả lời cô, làm cho Hà Thư rất ngạc nhiên về điều ấy. Hay là khi anh đạt được rồi anh không còn thích thú nữa, cô cảm thấy hơi chóng mặt liền quay về giường. Đi vài bước thì ngã khụy xuống sàn, anh phải đến bế cô lên giường. Khi anh đặt cô lên giường thì cô mê man không biết gì nữa, những ngày sau đó Hà Thư ốm rất nặng cô liên tục sốt cao.
Khi thì nóng như lửa lúc thì lạnh như băng, Ykimura ở bên chăm sóc cô rất tận tình. Anh cho mời cả bác sĩ đến tận nơi điều trị cho cô, vốn chỉ là cảm phong hàn nhưng do cơ thể cô suy nhược nặng. Nên cô đã mất gần hai tuần sau đó mới có thể hồi phục trở lại, cô nhợt nhạt xanh xao nằm trên giường bệnh. Để cho Ykimura bón cho cô từng thìa cháo nhỏ, anh không rời cô nửa bước vẫn tận tụy như ngày nào. Nhưng trong lòng cô người con trai cô mong, đó chính là Gia Long thì anh ấy không đến. Cả ba cô gái ấy cũng không một ai đến thăm cô, cô cuối cùng không thể giấu mãi được cảm xúc. Cô nhìn thẳng vào mắt Ykimura hỏi anh:
– Chị Yiki sao những ngày này em không thấy Gia Long, hoặc là Nguyệt Ánh hay Trang Anh đâu? Ba cô gái ấy đi đâu cả rồi anh… hay là anh lo họ lo lắng bị chi phối không cho em biết…
– Sau khi rời khỏi đây Gia Long đến sân bay, nơi mà nhóm Nguyệt Ánh đụng độ với anh em nhà Park, đồng thời tên khốn Chu Gia Hùng cũng cho đàn em tham dự. Việc hỗn chiến tay ba này khá phức tạp, hai bên thương vong nhiều còn nhóm Gia Long thì mất tích hoàn toàn. Hiện anh chưa có thông tin về họ, mà gần ngày Gia Long nhập học rồi. Anh đang ra sức truy tìm tung tích, anh đang lo có bàn tay thứ tư can thiệp đó là Lão Đại ở Việt Nam… Cuộc chiến xảy ra ở ngoại vi Vĩnh Phúc, chỗ ấy là đồng hoang toàn ruộng… chỉ có thế lực nào đó ngấm ngầm ra tay. Mới khiến cho bốn người họ bốc hơi như vậy, anh không muốn nói cho em nghe bởi em đang ốm…
– Để em đi tìm họ em không thể nằm một chỗ thế này được…
Hà Thư loạng choạng ngồi dậy, thì anh giữ vai cô đẩy xuống. Anh nhìn thẳng mắt cô nói chậm rãi:
– Từng là sát thủ mà em không nhớ nguyên tắc sao? Khi bản thân em thế này em sẽ đánh được ai? Hay là chỉ vướng víu thêm mà thôi. Anh tuy ngồi đây nhưng mà đã cho anh em đi tìm, họ đều là những ninja siêu đẳng thuộc phẩm hàm Kuge Taira rồi. Nhất định sẽ sớm tìm ra thôi em cứ yên tâm dưỡng bệnh, khi nào khỏe lại anh sẽ không ngăn em đâu… nghe anh đi tiểu thư bé nhỏ xinh đẹp…
Cô lại nằm xuống vờ ngủ đi nhưng thật ra vẫn thức, anh thấy cô ngủ đã say liền đứng dậy đi ra cửa sổ. Hai tay anh chắp sau lưng mái tóc dài buông phủ bờ vai, trông anh vẫn là thiếu nữ yểu điệu. Nhưng giờ anh lại mặc đồ nam giới, hay là anh đã hối tiếc về quyết định chuyển giới của mình? Tất nhiên Hà Thư không thể biết tâm trạng của Ykimura, nhưng hắn không hề nói dối cô về vụ mất tích.
Chỉ có điều hắn không muốn nói về Gia Long mà thôi… Lần đó nhóm của anh em nhà Park, thấy Trang Anh ở sân bay nghĩ là cô bỏ trốn. Nên Min Ki phụ trách nhóm theo dõi, đã không gọi cho Park Min Huyng, mà chủ động cho người tiếp cận tính vây bắt. Thấy có vẻ bất an nên Anya đã bí mật ra hiệu cho Nguyệt Ánh và Jessica rút lui, ba cô lên taxi đi theo đường cao rồi tốc rẽ lên hướng Vĩnh Phúc.
Đến gần Hương Canh cô bảo các cô gái xuống xe, họ không gọi cho Gia Long ngay vì nghĩ anh không hỗ trợ được nhiều. Sở dĩ Anya bảo các cô gái xuống đó, vì nơi này có căn cứ ngầm của các cô, nên khi thấy có thêm sự tham chiến của nhóm Chu Gia Hùng. Cô mới bảo Jessica gọi cho Gia Long nên hỗ trợ, nhưng cũng là để đánh lạc hướng những nhóm đang truy sát mình.
Vì theo cô suy đoán họ sẽ không chỉ là những người đang theo đuôi cô, họ còn có vòng ngoài theo dõi từ xa. Cô còn gọi điện cho các chị em còn lại của Ysamami đến hỗ trợ, hiện đang là thanh thiên bạch nhật. Lại ở Việt Nam dù họ có theo đuôi các cô, nhưng không thể nói bắt là bắt ngay được. Nên lúc Gia Long kịp đến các cô mới rẽ vào một con đường vắng, thay vì đứng ở giữa đường phố đông đúc khi trước. Họ tạt xuống một ruộng ngô um tùm đang trổ bông, thì cũng là lúc các nhóm thấy cơ hội liền ập tới và hỗn chiến. Nhưng trong ruộng ngô ấy có một nấm mộ cổ, nó không phải mộ thật là lối xuống căn cứ ngầm. Nên khi các nhóm đụng nhau hỗn chiến loạn xì ngầu, còn nhóm của Anya bốc hơi mất tích là thế…
Là một Kuge Taira bản thân Ykimura biết về hệ thống căn cứ ngầm, nên sau đó hắn đã liên hệ được và tìm thấy Gia Long, khi hắn thông báo tin Hà Thư ốm nặng. Thì Gia long đã từ chối không đi thăm, khiến cho Ykimura rất bực mình. Nhưng sâu thẳm trong vấn đề này, đó là Gia Long đã biết vì sao họ truy đuổi nhóm của mình, bởi vì nó nắm trong tay SSS Trang Anh báu vật giang hồ.
Còn Ykimura chưa được biết về việc cô bé SSS này, Gia Long cho rằng nếu gặp Hà Thư chỉ liên lụy cho cô. Khi bây giờ rất nhiều kẻ địch nhòm ngó, và lại biết nguyên nhân của vụ bị bắn tỉa ở nhà mình. Gia Long quyết định tránh gặp lại Hà Thư, thấy cô đã quá khổ sở rồi không muốn cô thêm rắc rối. Bởi vì thế Gia Long cùng Nguyệt Ánh chỉ ở lại căn cứ ngầm ít ngày rồi trở lại căn hộ chung cư, nên ngày ngày Ykimura thấy Gia Long cặp kè bên ba cô gái, nhưng chả thiết gì đến Hà Thư hắn hận lắm. Nhưng mấy ngày này thật ra họ trở lại khu chung cư, cốt là dụ đối thủ ra mặt, tránh cảnh kẻ địch trong tối mà mình ngoài sáng, không biết đối thủ của thực sự là nhóm nào. Giờ không còn là ngày tháng yên bình nữa, mà lúc nào cũng trong tư thế căng như dây đàn của cuộc chiến sinh tử…
Nhưng Ykimura không biết rõ chỉ thấy Gia Long thật hèn hạ, vui vầy bên mấy con bé đó mà quên Hà Thư. Điều này càng làm hắn đau lòng vô cùng, nó khắc sâu vào trái tim tổn thương của hắn. Những ngày Hà Thư hôn mê đích thân hắn, phải tắm rửa thay đồ cho cô mỗi ngày, không lạ gì thứ của con gái ấy cả. Nhưng chạm đến cái lồn bé nhỏ hồng hào của cô, hắn chỉ muốn địt cô ngay làm bản năng đàn ông, cái việc bao nhiêu năm nay hắn chối bỏ. Nhưng hắn tự kiềm chế được bản thân, hơn nữa Hà Thư tội nghiệp đã gặp quá nhiều kẻ đốn mạt. Hắn không thể làm cái việc hèn hạ ấy khi cô không cho phép, nhất là lúc cô ốm đau bệnh tật như này, nhìn Hà Thư ngủ say mà tim hắn đau nhói. Hắn mím môi nhủ thầm trong lòng:
– “… nếu là anh thì anh sẽ không bao giờ rời bỏ em như nó, hãy mạnh mẽ rồi khỏe lên em nhé…”
Mấy hôm sau sức khỏe của Hà Thư đã khá trở lại, cũng vì cô cố gắng ăn uống và vận động. Thật ra trong sâu thẳm trong tâm, cô cố gắng khỏe mạnh để đi tìm anh, giải cứu người con trai cô yêu nếu như anh chết cô cũng sẽ chết theo. Rồi một đêm tối tăm kia cô đã đánh lừa được Ykimura anh ấy, cô trốn khỏi nhà rồi đi ra ngoài. Cô bắt taxi đi đến nơi khu nhà của Gia Long ở, và thật đắng lòng cô thấy anh đang đùa vui vẻ bên Nguyệt Ánh, Jessica và Anya ở sân chung cư.
Họ ngồi dưới ngọn đèn cao áp sáng lung linh rực rỡ, trên tấm khăn trải ra vô số đồ ăn, một bữa như là đi dã ngoại dưới trăng đêm lãng mạn. Nước mắt cô trào tuôn nghẹn ngào, anh không hề gọi điện không hề hỏi thăm cô, mà cứ vui vẻ bên ba cô gái ấy… anh đa tình bạc bẽo, giả dối thế sao? Cô chợt nghĩ hay là Ykimura anh ấy không cho Gia Long biết, cô liền lấy điện thoại gọi vào máy Gia Long. Khi anh nhận ra là cô thì nói rất bình thản:
– Em à! Thế đã khỏi ốm hẳn chưa… nếu đỡ rồi mau trở lại Bằng Tường đi nhé, ở bên cha của em và Tiểu Dĩnh sẽ tốt hơn đấy. Mấy hôm nữa xong mọi việc anh sẽ ghé thăm em sau, cố lên em nhé thiên thần bé nhỏ của anh…
– Anh… thế anh đang ở đâu? Em nhớ anh lắm… sao anh không đến với em?
Hà Thư nghẹn giọng cố hỏi thêm với anh, ở khoảng cách không xa lắm, tuy cô đứng khuất đi sau lùm cây. Anh không thấy cô nhưng cô thì thấy anh rất rõ, vậy mà anh nói dối cô rất nhẹ nhàng:
– Anh bây giờ đang có chút công chuyện với Đông Hen, bọn anh đi Quảng Ninh nhận hàng về, bây giờ là lúc phải kinh doanh xây dựng Hắc Long xã đoàn lớn mạnh…
Hà Thư cố nín cho tiếng khóc không bật ra, cô lại hỏi thêm anh một câu nữa. Cô cắn chặt môi nói trong tiếng nấc nghẹn:
– Anh… thế thì Nguyệt Ánh và các cô ấy có đi cùng anh không?
– Không! Họ đang ở Hà nội em ạ… anh đi một mình…
Sự dối trá phũ phàng… anh vui bên họ và mặc kệ cô… chỉ vì cô nhơ nhớp thật sao? Nghẹn nghào tắt máy cô ủ rũ bước đi trong đêm vắng, tim cô đau đớn tột cùng bởi anh nói dối. Cô lên taxi trở lại căn biệt thự của Ykimura, nhưng cô không hề biết đó là vì nhóm Gia Long cố tình làm thế. Họ dụ cho đám người đang theo dõi mình ra mặt tấn công, nên cô rời đi ít phút thì ở đó đã xảy một cuộc đụng độ… Rốt cuộc kẻ thù cũng đã ra mặt tấn công họ, khi hấy đêm khuya chỉ có mấy người ở cái sân chung cư vắng lạnh… Còn Hà Thư về nhà cô trùm chăn khóc nức nở, cha nói đúng yêu người đa tình thì sẽ thế này thôi…
Ở ngoài cửa sổ Ykimura nhìn vào, thấy Hà Thư khóc vì đau khổ… tim hắn cũng đau đớn lắm, nhưng chả thể làm gì hơn ngoài đứng nhìn. Hắn theo Hà Thư về, bởi hắn cũng chả muốn can thiệp vào cuộc đụng độ, đơn giản là hắn thấy Gia Long quá bạc tình… Hận một nỗi là không chém được thằng bé con ra trăm mảnh mà thôi… nên mặc kệ cho Gia Long tự sinh tự diệt…
Cái cảm giác nghĩ mình nhơ nhớp, nên người ta không cần làm cho Hà Thư đau đớn. Cô khóc cả đêm sáng dậy với đôi mắt sưng húp, uể oải ngồi dậy thì thấy Ykimura bước vào, trên tay anh là cái khay có cốc sữa nóng và đồ ăn nhanh cùng khăn lạnh. Anh đặt nó bên cạnh giường rồi lấy khăn ướt lau mặt cho cô, anh an ủi cô nhẹ nhàng như muốn cô quên đi điều đó. Nhưng lại vờ như không biết chuyện đêm qua cô trốn đi, vừa lau mặt cho cô anh nói bâng quơ:
– Em ạ buồn vui chỉ ở bản thân mình hết, nếu em nghĩ buồn thì nó buồn nghĩ vui thì nó là vui thôi. Như anh bao năm khát khao mong muốn anh là con gái, giờ đây anh lại không thích làm con nữa và không còn thấy vui vì điều ấy. Vậy nên tất cả chỉ ở suy nghĩ của mình thôi em, hãy quên đi những gì không vui em nhé… Mạnh mẽ lên tiểu thư của anh… em đáng được hạnh phúc…
Hà Thư nghe xong ôm chặt lấy anh mà khóc, cay đắng lẫn tủi nhục dằn vặt đêm qua tan đi phần nào. Đúng là chỉ ở suy nghĩ mà thôi không nên quá đau khổ, cha đã nói yêu người đa tình phải chấp nhận thiệt thòi. Liệu rũ bỏ có phải là một sự giải thoát, bên Gia Long anh ấy quá nhiều phụ nữ. Bớt đi một đứa con gái bất hạnh như cô, thì sẽ là hạnh phúc hơn cho anh chứ nhỉ. Ý nghĩ ấy khiến cô vui hơn nên ăn sáng một cách ngon lành, rồi cô đứng dậy kéo tay Ykimura đứng dậy nói vui vẻ:
– Chị Yiki vào đây tắm với em, câu nói của chị làm em vui hơn rồi! Yêu chị ghê chị gái của em…
Nói rồi cô ghé môi vào hôn lên môi Ykimura, cô chợt thấy anh ấy run bắn lên. Tim đập thình thịch rõ mạnh, anh ấy có vẻ khác lạ với ngày trước, nhưng mặc định cô đã coi anh là con gái. Dù là cô gái chuyển giới đi nữa, bởi hình dáng anh bây giờ là một cô gái. Bí ẩn kia thì chỉ mình anh biết mà thôi, rằng anh chỉ có một nửa vẻ bề ngoài của thiếu nữ… Khi vào phòng tắm cô tự nhiên cởi đồ trước anh, còn nhõng nhẽo quay lưng bắt anh tháo khuy áo lót.
Đối diện với tấm lưng trần trắng muốt thon thả, cái vết áo lót vắt ngang hằn lên đầy khêu gợi, người đàn ông trong anh đã cuồng nộ ham muốn. Nhưng Hà Thư không biết cô cứ thản nhiên, trần truồng tung tăng trong làn nước của vòi hoa sen, rồi khi cô chuyển sang bể tắm thì kéo ùm anh xuống. Thì anh ngay lập tức đứng phắt dậy bối rối, anh đỏ mặt nói khẽ với cô:
– Thôi em tắm một mình đi nhé, hiện anh không thể tắm cùng em được. Lát anh có hẹn với bác sĩ kiểm tra định kỳ, anh phải đi luôn đây rồi chúng ta sẽ gặp nhau sau…
Cô lại vùng lên tuột đồ anh ra, cái quần anh mặc là quần thun. Nó tuột xuống nhanh chóng, để lộ ra cái quần lót đặc biệt nó không hề bị tuột theo khi cô cởi, chỗ ngã ba ấy cái mu không giống của cô, nó lùm lùm cao hơn chút lạ lẫm… Không cho cô kịp nhìn kỹ… anh ái ngại… đứng phắt dậy vùng ra… anh đi vụt ra ngoài cửa rõ nhanh, mà thân thủ của anh luôn nhanh tựa gió.
Không kịp cho cô kịp hiểu vấn đề, thì anh đã đi mất dạng khỏi phòng… Cô một thoáng băn khoăn trong đầu, không lẽ chuyển giới sang con gái, cũng có thể có kinh nguyệt sao? Mà lùm lùm như là có băng vệ sinh bên trong vậy… Tắm xong thoải mái hơn nhiều, cô mới tha thẩn đi khắp nhà xem xét. Mọi căn phòng rất sạch sẽ và chẳng hề có ai, cô biết anh rất thích sạch sẽ, ngày còn ở cùng nhau khi còn bé thì căn phòng của anh luôn ngăn nắp.
Chỉ khi cô đến nó mới linh tinh beng lên, cô đi rồi anh lại kiên nhẫn dọn dẹp chúng. Nhưng giờ đây căn biệt thự lớn đến mức này, không người giúp việc mà anh đích thân dọn nó sao? Kiểu sắp xếp của anh cô biết rất rõ, nên đi hết cả dãy phòng đã gần trưa nên cô đã mệt mỏi, vào đến phòng anh cô leo lên giường ngủ liền một mạch…
Trong giấc ngủ mơ màng cô bỗng thấy ai đó bế bổng mình lên, mở choàng mắt ra cô thấy đang trong vòng tay anh. Ngươi cô chạm vào cái bộ ngực silicon căng cứng ấy, cô liền choàng tay qua cổ anh nũng nịu:
– Chị Yiki! Làm gì đấy thả cho em xuống cho em ngủ tiếp đi, buồn ngủ quá đi mất ngủ phòng kia một mình em buồn lắm… đi mà… cho em xuống… để ngủ…
Nhưng không ngờ anh kiên quyết bế phắt cô ra cửa thả xuống, đóng sầm cửa lại sau câu nói lạnh lùng:
– Về phòng em ngủ mau lên tiểu thư đỏng đảnh, anh mệt rồi đi ngủ đây mai chúng ta gặp…
Cô bàng hoàng ngạc nhiên về thái độ ấy của anh, nhìn đồng hồ treo ở hành lang đã mười hai giờ đêm. Nhưng cô không biết đến một việc anh đã âm thầm làm, là trở lại tìm Gia Long và thuyết phục nó đến thăm Hà Thư. Nhưng Gia Long thẳng thừng chối từ, quyết không đến thăm Hà Thư còn bảo hắn nói cô nên về lại Trung Quốc… Cô nghĩ thầm “… Chả lẽ mình ngủ đã lâu vậy sao? Không cả ăn trưa hay ăn chiều nữa… ” nghĩ đến ăn cô thấy đói bụng sôi sục. Cô tức tối đá ” rầm ” một cái rõ mạnh vào cửa, trề môi ra quát lớn vào bên trong:
– Yiki chị là đồ xấu tính! Đợi đấy em đi ăn xong rồi em về sẽ tính sổ, đừng hòng mà ngủ yên với em, cái giường to đùng ra mà keo kiệt vậy sao… Chờ đấy…
Nói là làm ăn xong tắm rửa qua loa, cô đi tìm khắp nhà thấy được một cái kẹp tóc nhỏ. Rồi hí hửng về phòng ôm con gấu nhỏ chạy xuống phòng anh, đúng là anh ấy luôn quan tâm cô từng tí một. Kể cả thói quen ôm gấu đi ngủ của cô lúc bé anh vẫn nhớ, sao giờ đây hóa thành phụ nữ anh lại xấu tính đến vậy…
– Cạch… cạch…
Cô nạy nhẹ vào ổ khóa miệng lầm bầm chửi:
– Nài thì đồ tồi! Tưởng khóa cửa mà xong à… tý em vào tát chết…
Đang hí hoáy mở cửa thì có bàn tay ai đó đặt lên vai cô, một cái giọng quen thuộc vang lên bên tai:
– Này tiểu thư! Sau muốn muốn vào phòng nên dùng chìa khóa chứ…
– Úi… úi…
Cô bị giật bắn mình hét lên quay lại, thì đã thấy Ykimura đứng đằng sau lưng rồi. Bóng anh cao lớn che gần như khuất cái thân hình bé nhỏ của cô, anh lấy chìa mở khóa đẩy mạnh cô vào trong rồi nói:
– Em thích ngủ trong này lắm à! Đấy vào ngủ đi… cấm có nghịch ngợm phá phách nữa nhé…
– Sầm…
Cánh cửa đóng rầm lại trước mặt cô, tiếng cửa khóa lạch cạch vang lên. Cô tức tối vung chân đá “rầm” một cái vào cửa, rồi gào tướng lên với anh ở ngoai đầy căm tức:
– Yiki nhớ mặt đấy nhé… em ra được chết với em…
– Hì… hì… tiểu thư em yên tâm mà ngủ, phòng anh khóa bằng hai lớp từ tính đấy em không ra được đâu, chả phải em muốn ngủ giường anh hay sao… ngủ đi… bye… bye… anh sang phòng em ngủ…
Anh đi thật tiếng dép loẹt quẹt xa dần, còn Hà Thư tức tối vào trong phòng, cô lại gần bàn phấn gạt đồ trên đó xuống sàn tung tóe. Chưa hả cơn giận cô đập phá linh tinh khắp nơi, đồ đạc rơi loảng xoảng tung tóe trên nền nhà. Cô chạy vào phòng tắm phá tiếp, sau khi gạt đống chai lọ dầu gội nước hoa xuống đất, thì tiện chân đá tung giỏ rác ở góc nhà…
… Cộc… cộc…
… choang… choang…
… Xoảng… xoảng…
Những chai lọ đồ dơ trong giỏ lăn tung tóe ra sàn, lẫn trong các chai thuốc hóc môn đã hết, đập vào mắt Hà Thư là cái bao cao su đã dùng. Cô tò mò bịt mũi nhặt nó lên ngắm nghía, không lạ gì cái vật kiểu này nữa. Trong đó vẫn lưu giữ không ít cái thứ tinh trùng trắng đục, nó vừa mới được dùng thôi điều này cô biết. Bởi ít chất bôi trơn và tinh trùng vẫn nhầy nhụa ở bao, mùi tanh tanh đặc thù của cái tinh trùng bốc lên. Làm cho cô thấy lờm lợm trong họng, dẫu cô không ít phần phải nuốt thứ ấy rồi. Cô ngạc nhiên vô cùng khi nghĩ rằng, anh ấy đã chuyển giới thành nữ không còn cái đó. Mà như này rốt cuộc của ai đây không lẽ… không lẽ…
– … Ọe… ọe… ọe…
Hà Thư ôm cổ ngăn chặn cơn nôn, khi có tên con trai nào đó ôm anh mà địt. Rùng mình vì cái suy nghĩ ấy cô vứt toẹt cái bao xuống đất, đi trở lại giường của anh vẫn chưa hết tức. Khi nghĩ anh đuổi cô đi để gọn tên con giai, nào đến để làm chuyên tồi tệ đó, cô ấm ức giật phăng cả cái ga gường xuống đất. Khi chăn đệm tung ra dưới gối có một cái Ipad còn đang chạy, thì ra đây nó kết nối với camera tổng trong nhà.
Nó đang phát đi phát lại cái cảnh cô đang trần truồng tắm lúc trước, sững người một chút cô bàng hoàng. Anh ấy rình xem mình thế này hay sao? Không lẽ cái vừa nãy là của chính anh… Anh ấy vẫn còn đàn ông hay là thế nào đây? Cô tuy giận Gia Long nhưng vẫn yêu Gia Long, giờ nghĩ có một người con trai khác thèm thuồng mình cô đâm sờ sợ… Hoang mang vô cùng cô bước đi theo cảm tính… và…
– Xoạt…
– Ái… ui…
Hà Thư ngã sóng xoài chân cô đạp phải mảnh thủy tinh vỡ, một vết rách khá dài máu tóe ra dưới chân. Cái sàn nhà loang đỏ máu của cô, do bất cẩn mà đạp trúng mảnh vỡ của cái lọ hoa, mà cô đã tức giận hất xuống khi nãy. Đã yếu sẵn do trận ốm giờ mất máu nhiều mặt mũi cô xây xẩm lịm đi, khi cô tỉnh dậy lại đã thấy trong phòng mình. Ykimura anh ngồi cạnh mặt đầy đăm chiêu lo lắng, thấy cô mở mắt anh thở phào bảo:
– Hì… cuối cùng em cũng tỉnh rồi, làm cho anh lo quá đi mất… em đã hôn mê nửa ngày rồi đó…
Hà Thư bối rối nhìn anh rồi cụp mắt xuống, lại cảm thấy thân thể có cảm giác lành lạnh. Cô vén chăn hé mắt nhìn xuống, cô đỏ dừ mặt khi nhận ra mình hoàn toàn trần truồng trong cái chăn mỏng. Anh ấy lại thay rửa tắm giặt cho cô sao? Vậy anh đã tiếp tục động chạm hết mọi chỗ của cô. Và anh có làm gì thêm không nhỉ, nghĩ lại cái bao cao su kia cô đâm lo lo. Có khi nào anh vẫn là đàn ông chăng? Xấu hổ bối rối cô trùm chăn kín đầu, nằm im trong đó miên man suy nghĩ… Anh thấy cô không nói kéo nhẹ cái chăn ra, anh chỉ tính hỏi han cô, nhưng không ngờ Hà Thư đang mải nghĩ ngón tay chỉ giữ hờ mép chăn… thế là…
– Xoạt…
Cái chăn theo tay anh bay vụt khỏi người cô, Hà Thư trần truồng trước mắt anh, thấy mắt anh sáng rực nhìn thẳng vào khe đùi mình. Hoảng sợ cô vùng phắt dậy ngồi xổm, một tay che vú một tay che xuống háng. Mặt cô đỏ lự lên bối rối cúi gằm mặt, ấp úng hỏi anh đầy sợ sệt:
– Có phải… có phải… anh vẫn là đàn ông đúng không? Đêm qua em thấy… thấy…
Không đợi Hà Thư nói hết thì anh đã đáp lời:
– Đúng! Anh chỉ có một nửa phụ nữ thôi, cơ bản anh chưa phẫu thuật hết. Anh vẫn là đàn ông như mọi người, những gì em thấy tối qua là thật. Anh đúng là rất thích em, nhìn em tắm không chịu được mà tự xử. Anh không dấu em nữa anh vẫn là đàn ông bình thường, vì anh có hứa với mẹ chỉ khi sinh đứa con nối dõi cho dòng họ. Thì anh mới được từ bỏ làm đàn ông, anh không thể phản bội lời hứa với mẹ, anh cũng không biết vì sao anh thích em muốn em. Nhưng anh tự tin mà nói rằng suốt quá trình em ốm, anh tắm rửa thay giặt cho em nhiều, nhưng không bao giờ lợi dụng làm bậy bạ để thỏa mãn. Mặc dù anh thừa nhận anh thấy em rất đẹp rất gợi dục, và là cô gái đầu tiên làm thức tỉnh thằng đàn ông trong anh. Anh không nói dối cũng có mấy lần anh muốn địt em lúc em ngủ, nhưng anh vẫn kiểm soát được bản thân mình… Em ạ đàn ông có nhiều loại, anh không phải thuộc loại đốn mạt như các thằng đàn ông em đã gặp. Hơn nữa em trong anh rất đáng yêu, trong trắng và thánh thiện nên anh không có ý định làm gì có lỗi với em…
Anh nói xong thở dài rời giường đi ra cửa sổ đứng, nhìn dáng anh cao lớn bên cửa với hình dạng con gái. Mà lại mặc đồ con trai tim cô đau nhói, anh ấy hóa ra có nỗi khổ riêng anh. Bần thần đến ngơ ngẩn cô cứ trần truồng ngồi im trên giường, trong cái suy nghĩ vẩn vơ “… nên chạy lại ôm anh động viên anh, hay là cứ mặc kệ anh như vậy…”