Phần 31
– Reng reng reng…
– Reng reng reng…
Tiếng chuông điện thoại đổ dồn vọng lên liên tục, khiến cho Trang Anh tỉnh giấc, cô mở mắt nhớ lại mọi chuyện đã qua. Dù sao thì đây cũng là một giấc ngủ ngon nhất cô có được từ ngày đó, cái ngày cô bị người ta bắt đi khi cô còn ở Mỹ. Người ta luân chuyển cô như một món đồ vậy, ít nhất ở đây bên bé Jessica và anh ấy, cô hy vọng sẽ tốt hơn các chỗ đã qua. Trang Anh lay vai của Jessica gọi cô bé:
– Jessica! Em dậy đi có điện thoại ai gọi kìa!
– Ư… ư… kệ đi chị cho em ngủ thêm tý nữa đi, buồn ngủ quá đi mất… ưhư… ư…
Jessica lại nhắm mắt vào ngủ tiếp, vì em hay dậy sớm lại nhất là từ hôm qua đến giờ. Cuồng nhiệt với anh ấy cơ thể mỏi dừ, thành đàn bà khi còn quá nhỏ có vẻ là quá sức với em. Giờ được giấc ngủ ngon em lại bị đánh thức, nên cố ý muốn ngủ tiếp thêm một chút. Chỉ khi chị Trang Anh nói thêm:
– Jessica em… ra nghe đi không người ta chờ! Nhỡ là anh ấy gọi về có việc gì thì sao? Thôi mà nghe đi em, hình như chúng ta đã ngủ rất lâu rồi đấy em ạ!
Chị ấy nhắc đến Gia Long anh ấy khiến Jessica tỉnh hẳn, nghĩ đến anh lại nhớ lúc đó với anh cuồng nhiệt đê mê. Jessica đỏ mặt cúi gằm chạy ra bàn lấy điện thoại vào, không phải anh gọi cũng chẳng phải chị Ánh. Mà là hai chị bên Bằng Tường gọi sang hỏi thăm, khi Jessica nói anh ấy đi vắng chỉ còn cô và bạn mình ở nhà. Tò mò nên hai chị yêu cầu Jessica bật QQ chat để nói chuyện, khi vừa nhìn thấy Trang Anh thì chị Hà Thư chợt hỏi:
– Nhã Trúc! Bạn của em có phải tên Trang Anh không? Nguyễn Thị Trang Anh người Mỹ gốc Việt Nam, mẹ dân gốc là người ở Tuyên Quang, thần đồng về tin học người Việt Nam. Sau đó định cư sống và học tại Mỹ tham gia vào chương đặc biệt của FBI, ở thung lũng silicon Mỹ(*) về tin học lập trình an ninh mạng…
– Vâng! Là em đây sao chị biết về em vậy?
Trang Anh ngơ ngẩn hỏi luôn chị ấy, một người mà cô thấy xa lạ hoàn toàn. Nhưng chị ấy lại có thể biết về cô rất rõ, nhưng chưa dừng ở đấy khi cô nghe chị nói tiếp:
– Chị đã từng có một số thời gian nghiên cứu về em, nhận dạng của em dễ nhất là góc lông mày có một nốt ruồi nhỏ. Ngoài ra ở ngực trái em cũng có ba nốt ruồi nhỏ nằm phía bên vú trái, ở sát đùi gần bẹn có một vết chàm màu hồng nhỏ. Nên dù em bị phẫu thuật mặt đi nữa, chị vẫn có thể có một số dữ liệu nhận dạng về em. Không ngờ một viên ngọc trí tuệ vô giá như em, cũng lại ở trong tay chồng chúng ta đúng duyên phận…
Trang Anh không hiểu hết những lời chị nói, nhưng cô đủ thông minh để hiểu tri thức nơi cô. Là thứ khiến họ bắt cóc cô đi khỏi nước Mỹ, và những ngày tháng cơ cực đã qua khiến cô đau khổ… Cuộc nói chuyện cũng nhanh chóng kết thúc, Hà Thư cô cũng không muốn cho Trang Anh và bé Jessica biết thêm. Cả Tiểu Dĩnh cũng vậy cô chẳng muốn chị lo nhiều, những ngày thất lạc cha chị đã quá khổ rồi, cha nói đúng nên để chị thoải mái là hơn. Cô vội vã đi tìm Chu Vĩnh Lâm để nói chuyện, được biết ông đang ở phòng đọc sách. Cô gõ cửa vội vàng những tiếng “… cốc… cốc…” dập dồn, mấy phút sau mới có giọng Chu Vĩnh Lâm trầm trầm vọng ra:
– Ai đó cứ vào đi! Cửa không không khóa…
– Là con đây Hà Thư ạ…
Cô đẩy cửa bước vào thấy ông đang ngồi trên ghế bành, miệng ngẩm tẩu thuốc làm kiểu Trung Hoa cổ. Mắt ông hướng ra phía cửa kính nhìn về chân trời đăm chiêu, phía đó trời sắp mưa mây vần vũ kéo đen cả góc trời. Căn phòng đọc lung linh ánh nến nhấp nháy, một sở thích phục cổ của ông mà Hà Thư biết rõ. Và một điểm nữa phòng này hay phòng ngủ của ông, luôn có ảnh của cô Trang treo chính giữa.
Cô đứng lặng người ngắm anh cô Trang, cô thấy cô Tiểu Trang tuy bạc mệnh, nhưng lại được tận hai người đàn ông tôn thờ. Còn cô thì có được mấy phần trăm, trong trái tim đa tình nhiều ngăn của Gia Long chứ. Anh ấy có quá nhiều cô gái đẹp vây quanh, mà cô lại chỉ cánh hoa úa nhàu mà thôi. Một giọt nước mắt tủi thân tràn mi cô khóc, chợt Chu Vĩnh Lâm chầm chậm cất tiếng:
– Con gái nhỏ đừng khóc! Là thân già ta đây có lỗi với con, dù con đẻ hay con nuôi cũng là con ta cả. Ta yêu thương các con hết mực, vì ta lo chị con bị người ta đày đọa, mà phải sang đất Mỹ tìm nó. Vô tình lại giao trứng cho ác, để cho thằng cháu bất luân, là Chu Gia Hùng đày đọa con. Ta sẽ tính sổ với nó đầy đủ con yên tâm, còn không nên khóc đã yêu người đa tình tất phải đau. Ta đây dù yêu có một Tiểu Trang, mà tận cuối đời vẫn dằn vặt con gái ạ! Yêu thật sự một người thì có nghĩa là sẽ đau nhiều đấy… Dũng cảm lên và mạnh mẽ sống, đã vào đến đây có gì cứ nói, cái gì cha làm được cho các con cha sẽ làm…
– Cha quay lưng lại không nhìn thấy, sao cha vẫn biết con khóc vậy? Con đến đây vì một tin tức quan trọng, con lo cho Gia Long sợ anh ấy không đảm đương được. Nên con muốn xin cha cho con trở lại Việt nam…
– Là việc con bé Trang Anh phải không? Cha đã biết rồi xem ra thằng con rể tương lai của ta, nó ắt hẳn có thiên mệnh nắm giữ thiên hạ rồi. Bởi ngọc quý tự tìm đến người hữu duyên, tướng tài hay có duyên với bậc thiên tử. Vậy là cái thân già ta đã thực sự có ngày gác kiếm, cáo lão hồi hương thiền du vãn cảnh đây. Nhưng nó cầm lửa ắt có ngày bỏng tay, con bé ấy là ham muốn của cả thiên hạ, ngoại trừ ta ra vì ta già nên không tham vọng. Nếu là vài chục năm trước, hồi trai trẻ thì ta cũng sẽ tham dự đến cùng, bởi con bé nó trị giá không phải là vài trăm tỷ đô. Nó là siêu hacker có thể đột nhập mọi mạng bảo mật, loại người mà thế giới ngầm như chúng ta rất cần. Từ lý lịch đời tư yếu nhân cho đến bí mật quân sự, có các bí mật đó buôn bán hay trục lợi đều tốt. Cứ ngồi không mà dung thông tin ấy, mà huy hiếp người ta cũng đủ rồi. Đâu cần động binh dụng đao cho mệt chứ, con bé là cái máy sản xuất ra tiền tài danh lợi nhanh nhất, chính vì con bé nguy hiểm như vậy nên FBI đã ngầm dấu nó đi. Khi nhà Park đã đánh hơi ra nó ở Silicon Valley, thì Park Min Kyu dù mệnh danh là vua keo kiệt, thế mà hắn còn không ngần ngại bỏ ra cả nửa gia tài. Đánh bật đối thủ là lão Giorgio Chielinli, khỏi cuộc giao dịch ngã giá ấy. Để mua chuộc được một quan chức cao cấp ở đó, khiến hắn ta bí mật bán lại con bé cho nhà Park. Nhà Park có bảo bối này nhưng lại sợ giới giang hồ biết, máu sẽ nhuộm đỏ Seoul ngay lập tức. Tự cổ chí kim việc tranh tài đoạt bảo ắt máu chảy đầu rơi, hắn khôn ngoan dấu con bé sang tay chuyển hàng người Nga. Tên công công ái nam ái nữ Ivan Mevedev người Nga ấy, hắn rất uy tín trong vụ nhận giữ hàng… Tiếc là trăm cái không tránh khỏi số, nay nó về tay Gia Long chính tỏ thằng bé và nó hữu duyên. Nhưng họa nhiều hơn phúc con gái ạ! Lần này xem nó có qua được thử thách này không? Nếu không tự qua được uổng cho ta kỳ vọng, con có thể đi hỗ trợ cho nó thêm người thêm sức. Nhưng chị con lưu lạc bao ngày rồi, cha muốn chị ở lại Bằng Tường ít hôm nữa rồi đi sau. Con thấy như vậy có được không Hà Thư? Còn với con dù ta không nhìn ta cũng biết khóc, vì ta một tay nuôi con từ tấm bé sao ta không hiểu con…
– Vâng thưa cha! Nhưng con thắc mắc sao Chu Gia Hùng cũng quan tâm con bé vậy? Hắn từng sai con tìm kiếm thông tin và nhận dạng con bé, hay Chu Gia Hùng cũng muốn tranh đoạt…
– Cái thằng cháu bất trị của ta vốn là kẻ võ biền, hữu dũng vô mưu nhưng tham vọng lắm. Chắc có kẻ ngấm ngầm đứng sau xúi bẩy, nhưng dù thế nào Chu Gia Hùng hắn cũng sẽ chết thảm hơn cả Lã Bố (**). Đức ít mà ngôi cao, mưu ít mà dũng nhiều thì ắt tự rước họa vào thân thôi, nó thì con không phải bận tâm nhiều con gái ạ! Cái cha lo là tìm ra cho được tên quân sư kia, kẻ giấu mặt sau lưng nó mà thôi. Thôi con về nói qua với chị Tiểu Dĩnh xem ý chị ra sao nhé…
– Vâng! Con chào cha… con sẽ thuyết phục chị ở lại…
Hà Thư không về phòng mà cô đi lên tầng thượng biệt thự, đứng trên cao nhìn khung cảnh Bằng Tường thật yên bình. Gió hiu hiu thổi xua nhẹ làn tóc mai của cô lòa xòa, lẽ ra cô nên vui mới phải nhưng giờ tự nhiên, một cảm giác bất an cứ đeo đẳng trong tâm. Phần lo cho Gia Long không đủ sức đương đầu với sóng gió, nếu tin tức vỡ lở ra thì họa sẽ rập rình.
Maphia quốc tế không hề đơn giản, chúng có công nghệ cao vũ khí hiện đại. Lại khoác trên mình những vỏ bọc kín đáo uy quyền, còn Gia long vẫn non nớt lắm chưa từng đụng độ chúng nhiều. Nhất là tên Chu Gia Hùng luôn để cho cô một sự bất an, cô nhớ lại năm xưa trong nước mắt trào tuôn. Lệ nhạt nhòa bờ mi cong vút hóa ra sương ảo khói mờ, quá khứ như tái hiện lại đầy đau thương…
Năm ấy cha nuôi Chu Vĩnh Lâm lấy cớ rửa tay gác kiếm, để sang Mỹ tìm tông tích chị Tiểu Dĩnh. Cô mới lớn chớm dậy thì trong trắng thơ ngây, vì không yên tâm nơi đất khách. Chu Vĩnh Lâm đã để cô lại bên Chu Gia Hùng, ông đi chưa được mấy tháng trời, hắn đã có tà tâm với cô em gái nhỏ mới lớn của mình. Đang tuổi dậy thì Lê Hà Thư một bông hoa xinh đẹp, tiểu thư Lam Hoàng kiều diễm đáng yêu.
Nhiều kẻ thèm muốn nhưng vì sợ uy của Chu Vĩnh Lâm, tuyệt không ai dám ho he động chạm đến cô. Chu Gia Hùng thủa trước đã hay lui đến biệt thự của chú mình, hắn là đệ nhất háo sắc trong giới giang hồ. Một viên ngọc minh châu như Hà Thư càng làm hắn thèm khát, dù hắn cũng có không ít đàn bà nhưng vẫn thích cô em gái nuôi bé nhỏ này. Khác máu tanh lòng vốn dĩ đã đủ động lực, nhưng hắn chả thể ngang nhiên cưỡng hiếp cô được.
Dù ông Chu đã sang Mỹ rồi đi nữa, nhưng những kẻ trung thành theo ông bao năm, họ sẵn sàng chém chết kẻ động vào Hà Thư dù là hắn. Chu Gia Hùng thừa hiểu rằng trong đầu họ, chỉ có ông chú Chu Vĩnh Lâm của mình. Hắn cũng chết ngay lập tức nếu làm trái lệnh ông đã ban bố, bởi vậy hắn đau đầu buốt óc tính kế mà không xong. Thân hắn chỉ biết chém giết giang hồ, nếu nói chà đạp giết chóc không ai bằng hắn. Các cuộc thanh trừng đẫm máu dù là dao hay súng, hắn cũng luôn tiên phong xung trận vũ dũng khôn cùng. Cũng nhờ vậy mà hắn được chú của mình tin tưởng, giao cho chức vụ lớn trong Hồng Hưng xã đoàn…
Một lần hắn say khướt ở bar một mình, trong lòng u uất vô độ giờ mang tiếng đứng đầu Lam Hoàng. Nhưng hắn vẫn chỉ là kẻ hữu danh vô thực, không có chút quyền hành nào trong tay. Nhất nhất mọi việc đều phải hỏi qua ông Chu, lại còn sự khinh thường của các chú các bác trong xã đoàn. Hắn ghét mấy lão già đó nhất là lão Tứ bên Hòa Thắng Hòa, rồi lão Đại và lão Hà Béo ở Tân Nghĩa An… Họ không xem hắn là cái gì hết luôn chê hắn là kẻ hữu dũng vô mưu, phường giá áo túi cơm mà thôi.
Càng nghĩ càng cay cú hắn ném cái chai rượu, “… choang…” một cái xuống sàn bắn tung tóe. Mấy đứa con gái đang vây bên cạnh hắn sợ hãi dạt cả ra, còn đám đần em trung thành của hắn xấn xổ chạy đến bao quanh. Khi thấy không có chuyện gì đáng kể, chúng lại dạt đi nhảy nhót và chơi hàng, mấy đứa con gái biết tính hắn thô lỗ cũng lủi mất sợ vạ oan… Hắn lại cô độc u sầu trong ánh đèn màu ở bar, nó lung linh muôn sắc màu đầy huyền ảo kỳ bí. Đang thất vọng thì một bàn tay rắn chắc đặt lên vai hắn, một giọng trầm khàn u tịch cất lên:
– Hà cớ gì mà phải ném chai rượu như thế, cậu đập chuột thì vỡ mất bình quý thôi. Cậu đang muốn cô gái đó và uy quyền đúng không? Dễ như trở bàn tay thôi việc gì phải u uất…
Hắn ngoảnh lại thấy một lão già lụ khụ râu ria, trạc tuổi như ông chú Chu Vĩnh Lâm của mình. Lão ta đội cái mũ sùm sụp xuống mặt, ăn mặc khá tềnh toàng nghèo khó. Hắn khinh bỉ quát lão ta:
– Lão thì biết cái gì! Nói bao giờ cũng dễ hơn làm, biến ngay không tôi bắn vỡ sọ bây giờ…
Không ngờ lão lại cười khà khà nói tiếp:
– Súng của cậu đã bị tôi lấy hết đạn rồi! Cậu muốn bắn thì bắn kiểu gì đây khi nó hết đạn?
Hắn hoảng hồn rút khẩu côn rulô trong bụng ra, khẩu súng này mạ vàng 24k đã theo hắn bao ngày. Nó không hề hóc đạn hay thiếu đạn trong nòng bao giờ, nhưng hắn đặt lên bàn kiểm tra đạn thấy vẫn còn nguyên trong ổ. Đám đàn em vẫn nhảy nhót phía xa, chúng biết lão già kia đến gặp đại ca. Nhưng đại ca cũng quá giỏi, hơn nữa khi lão vào đã được đàn em chúng kiểm tra kỹ. Lão không mang theo vũ khí gì cả, nên đám đàn em không quan tâm câu chuyện của lão. Còn Chu Gia Hùng định giương súng lên, thì bị tay lão già đó nắm chặt tê rần, chứng tỏ lão có võ công rất khá và hiện lão ngồi đối diện hắn. Lão gõ gõ tay còn lại vào đầu mình rồi bảo hắn:
– Chu thiếu gia! Đừng có nóng tôi đến để giúp cậu, chỉ lợi không có hại cho cậu đâu. Tất cả là ở cái đầu thôi… hiểu không? Chả phải là tôi vừa đánh lừa được cậu đó sao? Hãy tin tôi đi cậu sẽ có được tiểu thư Lam Hoàng lẫn địa vị…
Chu Gia Hùng ngẩn người ra thấy lão cũng có lý, tuy nhiên hắn cũng là một tên đại ca giang hồ. Dễ gì mà một vài lời nói dụ hoặc hắn tuân theo được, hắn gằn lên nói đầy hằn học với lão:
– Lão già bẻm mép! Lão từ xó nào chui ra và có mục đích gì? Có tin ta bắn vỡ sọ lão ngay tại chỗ không? Nói mau nếu không muốn chết…
Nhưng lão vẫn bình tĩnh vứt xuống bàn một cái điện thoại, rồi nói một cách lạnh lùng không chút lo sợ:
– Cậu cứ gọi tôi là Lý quân sư! Số điện tôi đã lưu sẵn trong máy này, nếu cậu muốn có điều cậu cần. Tôi không cần đánh đổi gì hết vì đơn giản tôi và cậu chung kẻ thù, và tôi cũng biết chắc chắn là sẽ không bắn tôi đâu. Dù đây là bar thuộc quản lý Lam Hoàng, nó cũng thuộc lãnh địa của cậu. Xin chào! Nếu muốn có Hà Thư xinh đẹp, cùng được người ta kính trọng đúng vị trí cậu có hãy gọi cho tôi… Nếu cậu bắn tôi thì cả đời cậu còn lại, chỉ ngồi mà ủ rũ uống rượu xuông thế này… ha… ha…
Lão bỏ đi thật và mất hút từ đó không gặp lại hắn, chỉ liên lạc qua điện thoại mà thôi. Nhưng Chu Gia Hùng hắn cũng chả quan tâm nhiều, nhờ mưu sâu kế hiểm của lão bày cho, mà hắn đâu mất gì cho lão ấy. Rồi hắn đã mở các cuộc thanh trừng quyền lực đẫm máu, nhưng mưu kế quá thâm sâu khiến cho các trưởng bối xã đoàn trơ mắt đứng nhìn. Bởi nhờ Lý quân sư bí hiểm đó hắn đã gài bẫy, triệt hạ một cách triệt để phe cánh đối nghịch, nhưng người khốn khổ nhất có lẽ vẫn là Hà Thư.
Hà Thư có người bạn cùng luyện võ từ nhỏ là Ling Ming, cô gái song tính sau này cùng cô bị Gia Hùng ép thành Vân Nam song sát. Hà Thư mồ côi ở cô nhi viện không có điểm yếu, nhưng Ling Ming thì có đó cô em gái nhỏ bị mù ở cô nhi viện. Hai chị em nương tựa vào nhau mà sống, từ ngày được ông Chu tuyển dụng. Ling Ming bỏ em gái ở lại để làm sát thủ kiếm tiền, với hy vọng chữa mắt cho em gái mình…
Theo mưu kế của Lý quân sư hắn cho người bắt cóc con bé, dùng nó khống chế Ling Ming buộc cô phải nghe lời hắn. Hắn ép Ling Ming phải tạo cơ hội cho hắn cưỡng hiếp được Hà Thư, nên Ling Ming đau khổ buộc phải làm theo chỉ thị của hắn. Nhưng còn một uẩn khúc lớn là Ling Ming cũng thích Chu Gia Hùng, vì cô thấy hắn đẹp trai phong trần dù hơi sở khanh.
Nhưng hắn lại không thèm để ý gì đến cô, cô lại cũng thích cả Hà Thư nhưng là cũng con gái, cô thì không thể làm tình với Hà Thư. Tuy nhiên khát khao muốn địt cả Hà Thư như đàn ông, đã âm ỉ cháy trong lòng Ling Ming. Hà Thư lúc ấy mới chớm dậy thì, vú như trái quýt nhỏ không núng nính như bây giờ. Và cái buổi chiều kinh hoàng ấy ập đến cô vẫn nhớ như in, hôm đó tập võ xong chị Ling Ming liền rủ cô đi chơi.
Lần này có cả Chu Gia Hùng đi cùng, ngày đó cô không ưa gì gã anh họ hờ của mình. Khuôn mặt tuy đẹp trai nhưng tính cách vô cùng đểu giả, lại còn ánh mắt như đốt cháy thân thể cô nữa. Càng lớn Hà Thư càng ghê sợ ánh mắt đó, và lánh mặt hắn mỗi khi hắn đến nhà. Vô tình càng làm hắn thêm dã tâm thôi thúc, khiến cho cô mang họa vào thân…
Hôm ấy cũng là ngày sinh nhật cô, gọi là ngày sinh nhật cho oai chứ cô không biết đúng hay không? Thân cô nhi bơ vơ lạc lối từ bé cha không biết mẹ chẳng hay, mọi thứ chỉ là trên giấy tờ ở cô nhi viện. Nhưng đó ngày đắng nhất đời của cô, thành đàn bà khi quá bé nhỏ khi cơ thể chưa kịp lớn, rồi sau thành con búp bê tình dục cho đàn ông.
Sau khi uống cùng chị Ling Ming mấy chai bia, thứ men cay đầu đời cô nếm trải. Khi cha nuôi Chu còn ở nhà đã cấm không cho cô uống, ông từng nói “… rượu bia chỉ làm mờ đi nhân cách người ta…”. Cô say vì bị ép khá nhiều đến mức gục hẳn xuống bàn, khi tỉnh dậy thấy nhột nhạt bên dưới. Vùng dậy thì cô thấy Chu Gia Hùng đang vục mặt vào háng mình liếm láp, cô cũng nhận ra mình trần truồng hoàn toàn. Và cô đang ở chính trong phòng của hắn, cô vùng chạy được vì hắn không nghĩ cô đã thức. Cô chạy ra cửa phòng thì gặp Ling Ming cô mừng lắm ôm chị thút thít nói:
– Hu… hu… may quá chị đây! Chị cứu em với hắn muốn hiếp em… hu… hu…
Nhưng trái với điều cô nghĩ Ling Ming lôi cô lại giường, còn giữ chân tay cô để cho Chu Gia Hùng hiếp cô. Đau đớn tột cùng của đời con gái, đau từ trong tim lẫn thế xác, đau vì bị chị Ling Ming phản bội. Đau vì cô thì quá nhỏ bé còn Chu Gia Hùng thì cao lớn, của hắn to chỉ kém của Gia Long một chút. Nhưng khác nhau ở chỗ sau này thì Gia Long chơi cô, thì Hà Thư lại thấy sướng và hạnh phúc khi được anh địt… bởi cô yêu anh.
Còn lần đó hắn ta hiếp cô… cô gào thét khóc lóc lăn lộn, mãi hắn không nhét được vào cái lồn bé nhỏ của cô. Hắn sai Ling Ming trói cô lại rồi đè Ling Ming ra địt, khi buồi hắn thấm đẫm nước nhờn của chị. Hắn mới quay lại công phá cái lồn bé xíu nơi cô, đau… và ngất lịm khi hắn chọc rách cái màng trinh mong manh của cô. Nhưng không chỉ thế ngay lúc đó hắn địt cô tới bốn lần, như thỏa mãn cái thèm khát bệnh hoạn về cô bao lâu trong hắn. Ngất rồi tỉnh và lại bị địt… lại ngất… một ngày sinh nhật kinh hoàng với cô…
Chưa dừng ở đó hắn đã ghi hình lại buổi hôm đó, rồi dọa dẫm cô rằng sẽ tung nó lên trên mạng. Cho cô nhục nhã với mọi người làm cô sợ, dù gì trong đang cái vỏ bọc con nuôi của đại gia, ông trùm bất động sản Hồng Kông Chu Vĩnh Lâm ai ai cũng biết. Thì điều đó làm cô hoảng sợ thực sự, nhất cái video hắn đã khéo léo che đi mặt mình. Rồi sau đó hắn địt cô bất cứ khi nào cô thích, thậm chí cả khi đang bị ngày kinh nguyệt.
Kể cả khi cha nuôi Chu Vĩnh Lâm tối gọi về hỏi thăm, gặp phải lúc hắn đang chơi cô thì hắn ép cô che chắn không cho ông thấy. Cứ thế vừa bị địt vừa phải cố nói chuyện vui vẻ với cha nuôi, cô hận hắn đện tận cùng xương tủy. Nhất là sau này Ling Ming đau khổ thú thật, chị bị hắn khống chế nếu không em gái chị sẽ chết. Nhẫn nhục tháng ngày cũng qua, cho đến năm mười bốn thì Chu Gia Hùng cũng chán cô. Hắn bắt đầu dùng cô để giao dịch các thương vụ, chỉ đến khi cô bị thằng tây Colombia chơi, cô ốm liệt giường mấy ngày hắn mới bớt đi…
Nỗi hận ấy cô ôm trong lòng tận bây giờ, chẳng thể nói với ai được Ling Ming thì đã chết. Bé Linh Đan vẫn bị hắn giam giữ, khiến cho cô khó lòng mà dở mặt với hắn được. Đang nghĩ thì chuông điện thoại reo, lại của chính tên khốn hắn. Giọng hắn lè nhè trong men rượu nói với cô:
– Wei! Em gái xinh đẹp của anh đấy à, ở bên ông chú anh có vui không? Nghe nói em sắp về Việt Nam đúng không? Lại còn cặp được cả thằng bé con nào. Thế nó địt em có sướng như anh địt em không ha… ha… anh vẫn nhớ hồi phá trinh em đợt ấy, em gào hét thê thảm như con chó cái bị đánh đòn ấy ha… ha… Sau này em lớn hơn tí lồn em có nước nhưng vẫn bé lắm, chơi đau hết dái thật khó chịu, địt em anh thấy chán lắm em gái ạ… nhưng lâu rồi không địt em cũng nhơ nhớ… Anh cũng sang Việt Nam đấy… anh có chút việc, nên khi anh cần gọi phải đến nhá, nhớ con bé Linh Đan còn ở đây. Em đừng có để nó chết theo con Ling Ming nhé, à mà không chết dễ thế đâu mỗi ngày anh sẽ chặt một ngón tay nó, rồi đóng hộp gửi cho em nhé. Anh biết em yêu quý bé Linh Đan, lại Ling Ming vì em mà chết… Nếu em không nghe lời anh, thì anh sẽ để con bé đau đớn chết dần… nhớ chưa em gái ngoan… ha… ha…
– Đồ súc vật! Tôi hận anh…
Hà Thư thổn thức nói qua điện thoại, giọng cô nghèn nghẹn căm phẫn. Nhưng cô buộc phải nín nhịn khi nghe câu tiếp theo của hắn:
– Ha… ha… chửi hay lắm… nhưng chửi em vẫn phải nghe lời anh, vì em biết chuyến sang Việt Nam lần này của anh là gì không? Nếu em ngoan thì anh còn để thằng bồ bé con của em sống, em mà hư bật anh thì nó cứ là xác định. Tốt nhất nếu muốn nó bình yên thi thoảng còn được nó địt, không nó hóa ra ma thì chắc không còn cơ hội đâu… ha… ha…
Tại Hà Thành hiện gió vẫn lặng và trời quang, cũng như hiểm nguy chưa thực sự đến. Nó và Nguyệt Ánh cũng vừa rời nhau nhau sau lần thứ tư cuồng nhiệt, sau cơn mưa trời lại sáng và khi gen làm người ta yêu nhau hơn. Nguyệt Ánh thì mệt lử sau cơn bão tình, cô nằm bẹp trên giường thở hổn hển. Chân tay cô rã rời mồm miệng nhạt thếch, chưa bao giờ cô thấy mệt đến như vậy cả. Anh vẫn ngồi dậy đi lại trong phòng, cái của anh đang rũ xuống lại từ từ ngóc lên thẳng tắp. Ánh vội kéo cái chăn mỏng trên giường, cô che vội thân thể mình lại sợ anh thấy nổi hứng làm nữa. Cô mặt đỏ gay lắp bắp nói với anh:
– Của anh nó lại ngóc lên rồi đấy! Nhưng thôi nhé được không anh? Nãy giờ bốn lần rồi ý em bị rát rồi… thôi nha anh yêu! Tý về bảo bé Jessica hoặc cái Trang Anh phục vụ anh nhé, chả gì anh cũng đã làm thế với Trang Anh còn gì…
– Thế em không ghen với Trang Anh nữa à? Nhưng anh vẫn thích em nữa em tuyệt lắm… hì hì…
Nó cố tình trêu Nguyệt Ánh như vậy, chứ nhìn bộ mặt bợt bạt tái nhợt đi của Ánh, nó thừa em ấy đã mệt lả đến hết sức rồi. Nhưng nó cũng đồng thời nhận ra bản năng đàn ông dũng mãnh của mình, nó nói xong nhảy chồm lên gường vật Ánh ra dọa. Cô dãy dụa cuống cuồng lẩn tránh lùi ra sau, cả hai vật lộn cười khúc khích trên giường. Một lát sau Ánh mệt thật sự cô nằm im dạng rộng chân ra, hướng cái lồn bé nhỏ tấy đỏ về anh nói trong hơi thở dốc:
– Hì… hì… thôi không vật lộn nữa, mệt chết đi được ấy anh ạ! Nếu anh vẫn còn thích nữa em cho… hư… ư… nhưng nhẹ nhẹ thôi nãy anh địt ấn ra vào nhiều… mạnh dã man nữa… giờ rát hết trong em rồi… ư… ư…
Cũng lúc ấy có tiếng chuông gọi của lễ tân, nói có người ship hàng đến cho nó và Ánh… Rồi nó lần đầu nhìn Ánh xinh xắn trong bộ váy hoa sặc sỡ, nước da trắng cùng đường cong mềm mại càng làm cô xinh bội phần. Ánh cười tươi nhe cái răng thỏ ngộ nghĩnh nói với anh:
– Anh… anh nhìn… đi em mặc thế này đẹp chứ? Người yêu anh mặc thế này đẹp… hay cởi truồng đẹp… hi… hi…
– Dĩ nhiên em cởi truồng đẹp hơn rồi hì… hì… nhìn thế mới sướng…
– Nài… nài… anh vớ vẩn nhá…
Ánh ngượng ngùng lao vào đấm anh thùm thụp, thì bị anh ghì chặt lại hôn đắm đuối. Cô hạnh phúc trong tay anh mà quên đi thời gian, nên khi hai người về đến căn phòng thì thấy sự bất ngờ. Căn phòng trở lại sạch sẽ gọn gẽ như ban đầu, mọi đồ đạc của nó cùng của Ánh và Jessica biến mất. Và hai cô bé cũng biệt tăm mất dạng, Ánh nhấc máy gọi Jessica chỉ có những hồi chuông dài vô vọng. Cô tái mặt quay lại bảo anh:
– Thấy chưa! Tại anh hết đấy… người ta bảo thôi cứ đòi, giờ mệt rũ người ra rồi. Mà hai em ý thì mất tích phải làm sao đây?
Chú giải:
(*)Thung lũng silicon:
Silicon Valley (tên tiếng Anh của Thung lũng Silicon) là phần phía Nam của vùng vịnh San Francisco tại phía Bắc California ở Mỹ. Ban đầu tên này được dùng để chỉ một số lượng lớn các nhà phát minh và hãng sản xuất các loại chip silicon (bộ xử lý vi mạch bằng silic), nhưng sau đó nó trở thành cái tên hoán dụ cho tất cả các khu thương mại công nghệ cao (high tech) trong khu vực. Sau này nó gần như có rất nhiều các hoạt động công nghệ cao và quy mô, có thể xem như một cái nôi phát triển về công nghệ cao của Mỹ.
Silicon Valley bao gồm bộ phận phía bắc của thung lũng Santa Clara và một số cộng đồng kế cận của miền nam bán đảo San Francisco cùng Vịnh Đông. Địa phận của nó kéo dài ước chừng từ Menlo Park (nằm trên bán đảo) và Fremont / Newark tại Vịnh Đông xuống thông qua San Jose, và điểm trung tâm của nó ước chừng là điểm Sunnyvale ở California. Đường 17 là hành lang thông qua dãy Santa Cruz vào đến thung lũng Scotts và Santa Cruz, trong quận Santa Cruz, là con đường mà nhiều người cho rằng nó trực thuộc địa phận của Silicon Valley…
(**) Lã Bố:
Lã Bố (呂布, 160 – 199) còn gọi là Lữ Bố tự là Phụng Tiên, là tướng nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Hoa. Ông đã tham gia cuộc chiến quân phiệt cuối thời Đông Hán và cuối cùng bị thất bại.
Lã Bố người đất Cửu Nguyên, huyện Ngũ Nguyên thuộc Tinh châu (nay là thành phố Bao Đầu, Nội Mông Cổ ngày nay). Ông được biết tới chủ yếu qua tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung. Trong tiểu thuyết này, Lã Bố xuất hiện từ hồi 3 đến hồi 19. Lã Bố được mệnh danh là Chiến Thần, phần lớn độc giả xem Lã Bố là vị tướng dũng mãnh nhất thời Tam quốc, hơn cả Triệu Vân, Quan Vũ, Hứa Chử, Mã Siêu… Hình ảnh Lã Bố có thể liên hệ tới vị anh hùng Hy Lạp Achilles về sức mạnh. Lã Bố đã từng một mình đánh đồng cân với cả ba anh em nhà Lưu Bị (gồm Quan Vũ, Trương Phi và Lưu Bị).
Trên chiến trường, ông chuyên sử dụngphương thiên họa kích và cưỡi ngựa Xích Thố, như một mãnh hổ tả xung hữu đột, vạn người không địch nổi. Người ta thường nói “Nhân trung Lã Bố, mã trung Xích Thố” (Người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố) để tôn vinh 2 cực phẩm nhân gian này. Ngoài ra trong những bức ảnh xưa hay ở các tác phẩm liên quan đến nhân vật này, ông được miêu tả là rất tuấn tú. Là chiến tướng kiêu hùng trên sa trường, không có ai địch lại nhưng lại hữu dũng vô mưu. Và bị nữ sắc mê hoặc cuộc đời ông bại bởi Điêu Thuyền. Một đại mỹ nhân thời tam quốc khi ấy, ở đây ẩn ý của Chu Vĩnh Lâm ám chỉ Chu Gia Hùng chỉ là loại mãnh tướng như vậy. Rồi sẽ chết vì tay đàn bà mà thôi…