Phần 18
Những nhạc vần đê mê ấy gieo trong đêm thanh khe khẽ, không ai biết ngoài chị vào nó trên tầng thượng tòa nhà. Chỉ có trăng thanh chứng giám mà thôi, khi đổi tư thế chị nằm dưới vòng lên ghì lấy nó. Chị ghé tai nó thì thào:
– Chúng ta đang kết nối với nhau, của anh trong em… rồi. Thương sẽ trọn đời yêu anh… anh… em thích lắm…
Nó hạnh phúc thực sự khi vú chị áp vào người nóng rực… nó tiếp tục chơi nhanh và mạnh, còn bên dưới lồn chị đang cơn sóng cồn. Chị đang sướng từng lớp lớp vách âm đạo cuộn lên, như muốn nghiền nát buồi nó tan ra… Độ mươi phút sau nhún mạnh mấy cú cuối để phọt, thì hình như chị khó chịu. Chị bấm vào lưng nó tưởng như bật cả máu, chị cuống cuồng cắn vào vai nó mấy nhát đau điếng. Chị co rúm lại khi thấy buồi nó chọc sâu… rần… rật… chảy bên trong… nóng quá… nhiều nữa, chị nằm vật ra ghế thở dồn dập. Hàng mi dài chớp chớp chị bảo nó khẽ khàng:
– Cái xắc tay em để chỗ bàn bar đó, trong đó có khăn giấy… lấy lau cho em đi… mệt… quá… ư… hư… Và thuốc anh cầm luôn uống hai lần nữa là đủ, sau này tự bình phục… nhưng đừng uống một lần. Nó sẽ có phản ứng phụ là kích dục dấy… à mà không sao chỉ tác dụng với hóc môn nữ…
Nó lại bàn lấy sắc mở ra trong đó có cả tiền và súng đạn, son phấn và mấy gói khăn giấy nhỏ nữa. Nó lấy vỉ thuốc nhét vào túi quần, rồi cầm gói khăn giấy ra bên chị. Nó nhấc cặp chân chị rộng ra nhìn mép đùi trắng ngần, ở giữa nổi bật nên đám lông đen loăn xoăn. Nó bật đèn flash điện thoại cho sáng rồi lấy khăn lau, ánh sáng soi rõ cái khe nhỏ đỏ rực đang hé ra. Tinh trùng nó từ đó ộc ra một màu trắng đục, lẫn cả nước và chút dịch hồng hồng… máu ư? Nó cũng không biết nữa… hay là mấy phút cuối nó đã làm mạnh, khiến cho chị bị chảy máu chăng? Chị thì chồm dậy chống tay nhìn xuống xấu hổ bảo:
– Em… em… bảo anh lau chứ bảo anh bật đèn lên soi, chỗ đấy… chỗ đấy xấu mà… có gì hay đâu?
– Lồn Thương đẹp lắm… hồng… hồng… xinh xinh… em thích…
Nó cười nói với chị một cách thành thật, còn chị ngượng lắm lầm bầm bảo nó:
– Xấu chứ đẹp gì… hứ… Nhìn của con gái cứ như còn sò ấy… đẹp gì đâu, mà thôi xấu đẹp… cũng của anh cả… hi… hi… Nhanh chúng mình còn về… không người ta biết…
Nửa tiếng sau tầng thượng lại vắng tanh, yên tĩnh và hoang phế như lúc đầu. Chỉ có khác trên mặt ghế đá còn vương lại, chút dịch nhờn của cuộc yêu đã qua. Chị đã cẩn thận thu vén hết giấy về phòng mình, có vẻ bản lĩnh nghề nghiệp khiến chị muốn xóa đi dấu vết… Nó không ngủ được cầm tập tiền chị cho đi ra đường lang thang, may cho nó đám người tàu đã rút đi từ lâu.
Nó tìm được một quán ăn đêm gần đó, sau khi ăn uống một lúc lâu thì nó mua đồ mang về. Tận hai xuất tất cả cho chị và Hà Thư, nó về thì đã năm giờ sáng hừng đông đang rạng phía sau lưng. Nó gõ cửa đưa đồ ăn cho chị đã thấy chị gọn gàng xinh xắn rồi, chị mặt đỏ lựng xấu hổ nhưng hạnh phúc đón lấy. Chị cười rạng rỡ bảo:
– Nhớ mua đồ ăn sáng cho em cơ à? Cảm ơn nhá… hôm nay em có việc đi sóm, còn tưởng không kịp mua đồ ăn cơ. Hôm… hôm… qua mệt thật… hì… hì… nhưng thích…
– Thôi em về đây…
Nó định chào về thì chị níu lại, chị tròn xoe mắt hỏi:
– Ơ sao… hai hộp thế anh cũng chưa ăn à? Mang vào cùng ăn nào… ăn cùng cho vui…
– Thôi… em cũng mệt… mua về lát mới ăn… em về ngủ đây…
Nó đáp vội vã tránh chị hỏi thêm, tuy nhiên chị cũng có vẻ bận chị đóng cửa sau khi vẫy chào nó. Chị cười rõ xinh rạng rỡ nói:
– Bye… bye… chồng em! Ngủ ngon… tối gặp nhé…
Nó về phòng mở cửa trái với sự gọn gàng của chị, Hà Thư cũng đã dậy đầu tóc bù xù cởi trần truồng đứng giữa phòng. Hà Thư đang lục tung đồ của nó rồi ném khắp phòng, vừa ném cô vừa chửi lầm rầm:
– Anh chó chết nhá! Ngủ dậy sớm mò đi đâu… quần áo tàn cái bé ton hon, người ta sao mặc vừa bây giờ. Không lẽ cởi truồng ra phố chắc… mặt thì đẹp giai, mà thẩm mỹ mua đồ thì ngu như con cờ hó. Đồ thì lòe loẹt cứ như con đàn bà nào nó mua vậy… khốn nạn…
– Vèo… vèo…
– Bịch…
Hà Thư điên tiết liệng ngay một cái quần trúng mặt nó, cái này là quần bò cùng cú ném khá mạnh. Cái mác quần hiệu này bằng sắt nguyên khối, đập mạnh vào mũi làm nó chẩy máu mũi…
– Hí… hí… Mình giỏi phi tiêu mà… liệng cái trúng ngay mặt chồng… vui thế. Hí… hí… Cho chết ai bảo cái thẩm mỹ dùng đồ chậm tiêu cơ…)!
Hà Thư cười tít mắt… Khi mở mắt mới thấy nó máu mũi te tua, cô ngại quá im bặt lè lưỡi nhăn nhở:
– Chống thối! Vợ xin lỗi hơi quá tay… cho chồng đánh giả nè… đấm đi chảy máu mũi như nhau là huề… hì hì…
– Tí máu thấm gì! Thuốc đây lát em uống đi chia làm hai lần, anh mua đồ ăn sáng cho em này…
Nó không giận Hà Thư cơ bản nó thấy mình có lỗi, nhân lúc Hà Thư ngủ bỏ đi với người con gái khác. Vả lại tí máu thế có thấm tháp gì so với xưa, nó đưa các thứ cho Hà Thư cầm. Cô đón lấy trong ngượng ngùng và hạnh phúc, cô chợt nhận ra “… anh quan tâm mình thật, chưa bao giờ có ai thế bị nạn thế này cũng đáng…”. Hà Thư đặt đồ xuống bàn rồi nhìn nó bảo:
– Em cảm ơn! Nhưng sòng phẳng em làm anh chảy máu, vậy anh đấm trả đi được không… đấm đi… đi mà!
Hà Thư cầm tay nó dí vào mũi mình nhứ nhứ, nhưng nó không muốn đánh cô tý nào cả. Thật tình với riêng Hà Thư mới gặp, tuy nhiên cảm xúc khác hẳn và rất thích chăm sóc cô. Nó nhìn xuống thấy mu lồn cao trắng bóc hồng hồng của cô, nó liên nảy ý trêu chọc Hà Thư. Nó bảo cô:
– Thôi anh không đánh em đâu, từ giờ anh chỉ muốn chăm sóc em… Hay là lên giường đi… cho anh làm một cái là huề…
– Ý ẹ! Anh… khôn thế… va mỗi cái thôi mà! Đêm qua em mệt lắm rồi… giờ anh làm nữa em ngất… thôi chả dại… Hì hì…
Hà Thư ngại ngùng đi giật lùi về phía sau, còn nó thì cứ lừ tiến đến thật ra nó cũng chỉ có ý trêu. Thức cả đêm rồi vừa chơi chị lẫn Hà Thư, nó đã kiệt sức không ham muốn lắm. Hà Thư tưởng nó muốn chơi cô thật, mặt tái mét cô xua tay lia lịa nói:
– Đừng… đừng… địt em nữa… em xin thôi… thôi nhé! Tối em cho đã chạy đi đâu mà… thôi nhé! Cả anh ý khỏe như con trâu… làm người ta thích, ra nước nhiều lần quá giờ người nó cứ nôn nao… Hì hì… thôi nhé… thương vợ đi… vợ đang bị trúng độc mà… đi mà…
Nó vẫn áp sát mỗi lúc một gần tính dọa cô, nào ngờ “bụp” một cái rõ mạnh. Hà Thư tự đấm vào mũi máu tứa ra đỏ chót, cô đấm xong giơ tay ra xua xua nói:
– Huề nhá! Em tự đấm em rồi… cấm anh đấy… em mệt lắm không tiếp được anh nữa đâu…
Nó nắm chặt tay cô lại và nói đầy kiên quyết:
– Hà Thư em đừng thế nữa! Em tự đánh em nhưng anh thấy đau đấy…
– Anh… anh… anh nói sao… Anh nói lại đi…
– Anh nói… em đau thì anh cũng đau, dù mới biết nhưng… nhưng anh không biết tại sao… anh thích em muốn chăm sóc em…
– Hu… hu… hu…
Hà Thư bật khóc gục vào vai anh nức nở, cả đời cô đến tận giờ chỉ có anh là đối xử với cô tốt nhất. Hà Thư khóc rõ lâu nó cứ im lặng, chờ đến khi cô nín nó mới khẽ khàng hỏi:
– Anh làm gì sai sao? Hay nói gì tổn thương em?
– Không gì cả… Em khóc vì em thấy hạnh phúc thôi…
Hà Thư rời vai nó nhìn mảng áo ướt đầm nước mắt mình, cô thấy buồn buồn từ ngày làm sát thủ đây là khi cô khóc nhiều nhất. Hà Thư gạt nước mắt nhìn nó cười, cặp mắt một mí dài ướt át nhắm tịt lại. Cô ấp úng bảo:
– Anh anh… muốn thật à… em cho… nhưng đừng lâu quá em mệt… nhé!
– Anh trêu em thôi anh đi tắm đây…
Nó bước vội vào nhà tắm trong suy nghĩ bối rối, tại sao con gái khó hiểu thật buồn khóc đã đành… vui cũng khóc là sao? Hà Thư trong lúc nó tắm đã ăn sáng, và tiện tay cô uống luôn cả bốn viên thuốc còn lại. Khi nó đi ra nhìn thấy thì đã muộn, bốn viên thuốc hết veo… nó la lên:
– Hà Thư sao em uống cả thế…
– Hi… hi… em quên mất… nhưng lỡ rồi… ạ! Hôm nay có đi đâu không? Em cũng muốn ra ngoài…
– Có anh đi thăm thằng em cái thằng đàn em bị em phi tiêu đó, nó đỡ tiêu cho anh không giờ thằng nằm là anh…
– Hì… hì… thôi mà… lúc đó khác tại em cuống lấy nhầm tiêu, chắc anh đó không chết được đâu hi… hi…
– Thế đi! Bây giờ cùng anh thăm nó luôn…
– Đi gì mà đi… anh điên à!
Hà Thư giãy nảy nên nói mặt cô đỏ ửng, nó ngạc nhiên bảo cô:
– Thì em vừa đòi đi còn gì…
– Vâng! Đúng là em muốn đi… nhưng anh nhìn xem em đi, người ta cởi truồng thế này đi chắc. Mặc lại bộ sát thủ ra đường mà chết à, anh thiếu quan tâm ý… đi mua đồ cho em đã… size M nhá… Chứ em á em chỉ cởi truồng đứng trước anh thôi… hâm…
Nó hiểu ra vội vã đi mua đồ cho cô, lát sau cả hai cùng đi gặp anh Gia Vũ lên đường ra bệnh viện. Nhìn thấy anh Gia Vũ từ xa thì Hà Thư trầm trồ:
– Đấy… đấy… phải to cao đẹp giai phong độ như thế! Chồng mình như cái kẹo bóc dở chán đời…
– Em thích thì đi theo anh ấy đi…
Nó bực bội nói đầy gắt gỏng, Hà Thư khoái chí cười rúc rích ghé tai nó nói:
– Em lại đi thật bây giờ… hí… hí… nói cho anh thấy nhục, mà mau ăn chóng lớn đi kém người ta mấy tuổi đâu… còi… dí còi dị ra cơ! Mỗi cái đấy anh to hì… hì…
Anh Gia Vũ đến gần hỏi nói:
– Ai đây Gia Long? Bạn gái em à… giờ anh mới thấy!
– Vâng hi… Em tên Lê Hà Thư nhà em ở Lạng Sơn, em và anh ấy yêu nhau lâu rồi ạ…
Hà Thư lanh tranh đáp lời trước nó, khiến nó thấy hơi ngài ngại bèn trỏ anh Vũ nói:
– Đây là anh Gia Vũ bạn trai của chị gái anh, anh ấy rất tốt với anh…
– Chị gái à! Chị hôm qua á…
– Trang lên đây khi nào thế em… Sao không cho anh biết…
– Không phải! Hôm qua chúng em nói chuyện qua mạng Face thôi ạ…
Nó vội vàng nói luôn với anh, thế là anh Vũ hiểu ra anh bảo:
– Ừ thế à… Thôi đi không muộn em nhé! Sau đó anh còn về họp nữa… chúng ta sắp hoan thiện các điều khoản cuối. Vậy sắp được về Hà Nội rồi anh nhớ Trang quá…
Lên xe đi một đoạn ngang qua shop thời trang, Hà Thư một mực đòi xuống mua đồ một mình. Anh Vũ đưa tiền cô cũng không nhận, cô rút ra ba tập tiền dầy cộp cười bảo:
– Em có tiền riêng mà… cứ yên tâm… hai anh ở trên xe đi, con gái đi sắm đồ con gái để các anh đi theo kỳ lắm…
Nó nhìn ba tập tiền đấy thấy quen quen, hình như xấp năm trăm nghìn và xấp dola cùng xấp tiền nhân dân tệ giống của nó. Lúc đi Trang đã cẩn thận nhét vào vali cho nó, chị còn dặn rõ ràng tiêu tiền việt trước. Hà Thư đi vào shop cô linh cảm có người đi theo, bản lĩnh sát thủ cho cô biết điều ấy. Lòng vòng mấy vòng cô đã nhận diện ra kẻ theo dõi mình, hắn là Lục Khảng một Tam Hoàng sát thủ khác ở Đài Loan.
Lục Khảng này không biết mặt cô và cô cũng chỉ tình cờ biết hắn, do hôm đó cô bị ông chủ say đè ra chơi. Hắn đến báo cáo nhiệm vụ với lão, nên cô nhìn trộm qua khe cửa ra mới biết hắn… biết việc chẳng lành cô vội vàng mua đồ rồi lên xe. Cô dấu không cho nó biết chuyện và âm thầm tính toán, hôm nay bọn chúng chia hai nhóm để theo dõi chị và nó.
Cho nên những thằng biết mặt Hà Thư lại đi bên kia, chứ nếu chúng có mặt sẽ bắt cô ngay lập tức. Sát thủ của Tam Hoàng rất nghiệt ngã chỉ có thành chứ không bại, nếu ai bại sẽ bị thanh toán ngay lập tức. Hà Thư hiểu điều đó cô đâm lo lắng sợ liên lụy đến anh, cả chặng đường cô lo lắng tính toán ngược xuôi…
Xe đến viện vào thăm Đạt gà thấy hắn đã khá khỏe mạnh, anh Gia Vũ chợt có điện thoại anh ra ngoài nghe máy. Lúc đó Đạt Gà cười nhăn nhở ôm tay nó:
– Gia Long anh chớ bận tâm em đã là đệ của anh, sinh tử há gì chứ… hơn nữa anh có ơn với em chết vì anh có sao! Nhưng mấy ngày đây bị bác sĩ bắt kiêng, em thèm lon bia và bao ngựa trắng quá… giá mà có… Nhưng anh Long Sẩu và Dũng Rô không chịu đi mua gì…
– Cấm… là cấm mày khỏe bọn anh tiếc gì! Khỏe đi hôm này anh làm tiệc tẩy trần cho mày…
Long Sẩu vội nói chen vào đúng là hắn không kiệt, nhưng Hà Thư nghĩ khác cô nghĩ đều do mình. Lại nghĩ chuyện đó có đáng gì liền lanh tranh bảo:
– Chồng ở đây! Vợ ra mua cho anh ấy… tý về luôn… hi… hi…
Hà Thư nói xong chạy vụt đi ra ngoài căng tin, đám Đạt Gà và Dũng Rô hất hàm hỏi nhau:
– Vợ… vậy chúng ta kêu chị Hai đứt lưỡi rồi nhỉ…
Còn Long Sẩu thì hỏi nó:
– Nãy anh nghe em nói bạn em tên Hà Thư, nhưng nhìn giống Hằng Thẩm lắm. Kể cả giọng nói nữa và cái mắt một mí không lạc đi đâu, nhưng anh ngại chưa hỏi em… thế vợ em thật à!
– Đúng đấy em cũng thấy giống con Hằng Thẩm, chủ yếu giờ nhìn không make up trẻ và xinh hơn. Thế chị ấy là của anh khi nào vậy?
Đạt Gà cũng vội hỏi theo Long Sẩu, nó hơi bối rối gật đầu bảo:
– Giống nhưng… nhưng không phải, mới yêu thôi… yêu có mấy ngày…
– Yêu mấy ngày mà đã tự gọi ” vợ” ” chồng “, loại con gái này tính tư hữu cao. Em dính rồi đại ca cứ cẩn thận, em đây yêu mười con mà mười con ấy gọi ” chồng” ngay… thì ghen không đỡ được! Anh liệu liệu mà chung thủy với chị ấy, không sẽ bị ghen hành cho nhức đầu. Em thấm rồi địt mẹ! Cứ con nào vừa chịch nó xong, mà kêu mình là ” chồng” thì con ấy ích kỷ và ghen vãi lồn!
Dũng Rô nói xong nó nghe mà rùng mình, thôi rồi! Từ Trang, Thương và Hà Thư đều như vậy. Ba con sư tử cái này biết nhau thì sao nhỉ, không biết cái gì sẽ xảy ra nữa đây? Nhất là chị Thương và Hà Thư là hai sát thủ giết người không gớm tay, họ gặp nhau tranh nhau thì ắt thê thảm rồi…