Những giờ phút điên đảo dậy sóng đã trôi qua, để lại nơi Hoa một hiện trạng không thể hấp dẫn hơn được. Người con gái mơn mởn xuân thì không mảnh vải trên người, mê man trong giấc ngủ tuyệt nhất đời mình. Mạnh rón rén tách rời khỏi Hoa để ngắm nghía lần nữa đóa hồng nhung e ấp vừa được khai hoa nở nhụy. Mạnh cúi xuống hôn say đắm vào nơi ấy, nơi vẫn còn nguyên vẹn dấu vết của cuộc ân ái rã rời. Hoa không hề hay biết vì có lẽ giờ đây nàng đang tung tăng trong mộng đẹp, giấc mộng chỉ dành cho riêng nàng. Thân hình cuồn cuộn những múi cơ, Mạnh rời khỏi giường như vị thần trong truyền thuyết Hy Lạp giáng trần và vừa thực hiện xong sự ban phát ân huệ cho người phàm. Cây đại thụ đã thu nhỏ kích cỡ gục đầu giữa khu rừng rậm rạp nhưng vẫn còn đó nét hùng dũng phi thường. Anh vào nhà tắm, vòi sen phun những tia nước mềm mại như thân thể Hoa dán chặt vào anh vài phút trước đây. Dòng nước vuốt ve đùa giỡn trên vùng nhạy cảm mang đến cảm giác thật êm dịu.
Những ngày gần đây, Mạnh luôn thấy hài lòng về sự tươm tất không chỉ của phòng riêng mà của cả tòa lâu đài anh đang cai quản. Mở cửa tủ áo, hương thơm dịu ngọt sang trọng thoang thoảng tỏa ra từ đâu đó khiến Mạnh cảm thấy thư thái vô cùng. Anh lướt qua những bộ đồ được ủi thẳng tắp bởi đôi tay đảm đang và chọn lấy một bộ. Bước sang ngăn kệ gần đó, những chiếc đồng hồ mắc tiền nằm ngay ngắn xếp thành hàng ngang, Mạnh chọn lấy một chiếc có đính mười hai hạt kim cương đeo vào, cánh tay chợt bừng sáng. Vắt chiếc áo vest đen qua cánh tay, Mạnh kéo chăn đắp cho Hoa rồi nhẹ nhàng rời phòng khép cửa lại.
Những tia nắng của ngày mới rực rỡ xuyên qua màn cửa sổ chiếu vào mắt đánh thức Hoa sau giấc ngủ vùi. Nàng nhìn đồng hồ, đã gần 9h, thôi chết rồi. Nàng bật dậy dụi mắt, toang bước xuống thì bắt gặp mẫu giấy nhỏ đặt trên chiếc tủ đầu giường: “Anh đã dặn mọi người đừng đánh thức em. Hôm nay không cần làm gì cả, hãy ngủ lấy lại sức, đêm qua em đã quá vất vả. Cảm ơn”. Đáng ghét, cám ơn mà cũng nói một cách khô khan thiếu tình cảm. Hoa cầm mẫu giấy trong tay, ngắm nghía từng nét chữ như đang thấy Mạnh hiện diện trước mặt, nàng sung sướng ôm vào lòng rồi lại nằm dài xuống nệm như con mèo lười. Đôi mắt vẫn còn đó nét mệt mỏi nhưng lại toát lên niềm hạnh phúc không thể che giấu được. Quỳnh Hoa, hôm nay em bắt đầu trây lười rồi có đúng không? Thôi mà… cho em một ngày, chỉ một ngày hôm nay thôi được lưu luyến trên chiếc giường này thêm chút nữa được không? Nào, ngồi dậy và làm công việc thường ngày của mình đi cô bé ạ. Cô tưởng mình là ai? Bà chủ tòa lâu đài này ư? Nhắc lại nhé, cô là nàng hầu, là con ở, là món đồ chơi để người ta vùi dập, và giờ cô lại mang thêm trách nhiệm một vật thế thân. Đã nhớ ra chưa? Nhớ chứ, làm sao có thể nhầm lẫn vai trò của mình. Dẫu lý trí vẫn luôn đay nghiến nhưng trái tim lại cố tình lờ đi đẩy Hoa lún sâu vào cuộc chiến nội tâm không có hồi kết. Hoa tung chăn bước xuống giường, nàng phát hoảng khi nhìn thấy vết máu nổi bật trên tấm ga trắng tinh. Chết rồi, phải làm sao bây giờ? Hoa lấy mền gối dằn đè lên, chạy vào trong tắm thật nhanh mặc quần áo rồi bấm máy gọi cho Mạnh.
“Anh ơi, trên giường có máu”
“Em dậy rồi hả? Dậy từ lúc nào?”
“Dạ lúc 9h, em không định gọi cho anh, nhưng mà em thấy… có máu, em sợ lắm”
“Ăn sáng chưa?”
“Chưa! Mà sao anh cứ nói chuyện lòng vòng không vậy? Anh có nghe em nói không? Trên giường có máu” – Hoa nhấn giọng trong điện thoại.
“Thì tuyệt chứ sao! Có nghĩa là em còn trong trắng đúng như những gì em nói”
“Vậy… vậy có sao không?”
“Lần đầu thường là như thế, lần sau sẽ hết thôi. Quẳng tấm ga đó vào thùng rác đi, thay luôn tấm mới”
“Sao lại bỏ đi, thôi để em giặt nhiều lần cho đến khi nó phai hẳn sẽ dùng lại”
“Tùy em, thôi anh làm việc đây”
“Hôn anh”
Hoa thay ga mới, còn tấm lấm lem nàng giấu nhẹm trong phòng mình để mỗi ngày lấy ra giặt chỗ dính máu một lần rồi dùng máy sấy khô cho đến khi nào nó trắng trở lại mới thôi. Hoa rời phòng đi dọc hành lang, cảm giác ê ẩm nơi ấy khiến cho dáng đi có chút khác lạ. Mọi người đã bắt đầu công việc từ sớm, mọi sinh hoạt vẫn diễn ra như không hề có sự xáo trộn nào. Thật tuyệt, vậy là không ai hay biết gì cả, chuyện mà rạng sáng hôm nay vừa có một trận “động đất” tuyệt vời. Nhờ vậy mà Hoa cũng đối diện trước mọi người với ánh mắt tự nhiên như thường ngày, không tồn tại một chút gượng gạo nào cả. Những ngày sau đó, những cơn mưa mùa hạ nối tiếp hàng đêm, dạt dào như thác lũ. Hoa từ một cô gái e thẹn đã dần quen với những mê đắm chốn phòng the. Còn Mạnh thì mãi vẫn không quen hoặc anh cố không thích nghi với việc ngủ chung người khác nên cứ sau mỗi cuộc ân ái thâu đêm, Hoa lại phải rời phòng an phận trên chiếc giường của mình trong nỗi cô đơn buồn tẻ.
Sáng nay vừa vào bếp, Hoa đã thấy hai phụ nữ làm vườn đang vất vả choàng việc của nàng. Trông cách làm bố trí thiếu khoa học của họ mới hiểu vì sao họ cứ mãi lam lũ từ sáng đến xế chiều. Việc của Hoa lúc nào cũng nhiều hơn hẳn nhưng nàng luôn có thời gian dành cho bản thân, đó là chưa kể mỗi đêm còn phải gánh vác thêm “việc” trên giường.
– Cậu chủ dặn hôm nay cứ để con nghỉ ngơi, lên phòng đi, cô làm giúp cho một ngày.
– Con chỉ bị sốt nhẹ thôi, uống ít nước cam sẽ khỏi thôi cô à. Để đó cho con.
– Cậu chủ biết sẽ la cô đó.
– Không sao đâu, con sẽ nói cho – Hoa chợt giật mình, dường như nàng vừa tự đặt mình vào vị trí cao hơn những người khác trong biệt thự này – Ý con là con sẽ xin với anh Mạnh, chắc anh ấy sẽ thông cảm.
Gần đây nhan sắc của Hoa trở nên mặn mà đến mê người. Nếu trước kia ở nàng sở hữu nét đẹp thánh thiện trong sáng thì giờ đây là nét kiêu sa quý phái của một mệnh phụ. Nhưng đó không phải là thứ bà Cúc quan tâm, bà thấy sự bất ổn đằng sau khuôn mặt bừng sáng của Hoa mỗi khi nhắc đến tên Mạnh. Đó là biểu hiện mà hầu như ai cũng từng trải qua một lần trong đời. Bà Cúc, người làm vườn xoay Hoa lại nhìn sâu vào mắt nàng thăm dò.
– Con gái, con yêu cậu chủ rồi phải không?
– Đâu có – Hoa giãy nảy cố che giấu cảm xúc nhưng ánh mắt đã phản bội nàng.
– Con là cô gái thuần khiết, mới bước vào đời nên không thể phân biệt đâu là cạm bẫy. Cô thừa nhận con không có lối thoát buộc phải dấn thân vào cuộc chơi của kẻ giàu sang quyền lực, nhưng phải tỉnh táo đừng để bị cuốn mình vào vòng xoáy để rồi khi cuộc chơi khép lại, tổn thương trở nên trầm trọng đến nỗi cả đời không thể nào chữa lành lại được.
Hoa vẫn biết bà ấy nói đúng nhưng nàng không dứt ra được, hay đúng hơn là nàng không muốn dứt ra nữa. Nàng thật sự mê đắm, nàng đã sa lầy. Hoa bối rối quay mặt lẫn trốn sự “truy sát” của bà Cúc và giật thót tim khi thấy quản gia đã đứng ở ngạch cửa từ lúc nào. Ông đang nhìn Hoa bằng ánh mắt rất lạ. Bà Cúc lính quýnh cúi đầu xin lỗi rồi tìm đường lẫn ra khu vườn, bà tin rằng đây là ngày làm việc cuối cùng của mình.
Ông Trung đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa hai người. Nếu là trước đây, thời điểm vừa tìm thấy Hoa ở xứ Nha Mân hẻo lánh, có lẽ ông sẽ trình báo tường tận với chủ nhân về mầm hiểm họa này. Nhưng bây giờ và mãi về sau nữa thì không, ông chắc như thế. Khi ông lặn lội đi tìm một cô gái quê đủ tiêu chuẩn như Mạnh yêu cầu, ông đã dùng ánh mắt đàn ông để tuyển lựa. Nay cái nhìn đó đang dần thay đổi, có lẽ nó bắt đầu từ sau buổi bình minh Hoa dâng hiến tấm thân trinh nguyên cho Mạnh. Đó là một sự kiện tất yếu phải xảy đến vì nó là một phần trong trò chơi tình ái. Không cần Hoa nói ra, với con mắt đầy kinh nghiệm, ông hoàn toàn khẳng định những gì đang lớn dần trong trái tim bé nhỏ của Hoa, chỉ có hai chữ “tình yêu”. Hoa đã yêu Mạnh và đó là thứ duy nhất nàng không hề tính đến khi đặt bút ký vào bản hợp đồng quái gỡ do Mạnh thảo nên. Trước một tấm chân tình nồng đượm, một đức hy sinh vô bờ bến cho tình yêu và chua xót nhất là không được đáp lại, hay nói khó nghe hơn tình yêu ấy đang bị lợi dụng một cách tàn nhẫn, Hoa đã khơi dậy ở vị quản gia đang tuổi về chiều cái quá khứ đầy đau thương mà ông đã cố chôn vùi. Giờ đây ông đang lấy cái nhìn của một người cha trước đứa con gái đáng thương để phán xét, để có thể đưa ra lựa chọn của riêng mình.
– Lên phòng gặp chú một chút.
– Dạ…
Hoa líu ríu theo chân ông Trung và chợt nhận thấy một ngày mai ảm đạm đang đợi nàng phía trước. Nàng bước vào căn phòng khá sang trọng nằm cuối hành lang tầng trệt. Độ sa hoa của nó đã vượt quá mức cần thiết đối với cương vị một quản gia, nhưng qua đó lại cho thấy vai trò của ông Trung trong ngôi nhà này quan trọng đến mức nào. Căn phòng có những cửa sổ lớn trổ ra vườn. Ông mở hết màn cửa sổ nên căn phòng sáng như đang ở ngoài trời. Có lẽ ông ấy cũng muốn bà Cúc ở ngoài vườn có thể nhìn thấy cái cách mà ông sẽ xử trí mình để răng đe, Hoa nghĩ thế.
– Con ngồi xuống đi.
– Dạ… con đứng được rồi chú.
– Cứ ngồi đi.
Hoa rụt rè kéo ghế ngồi đối diện, đôi tay nắm chặt căng thẳng trước những gì sắp xảy ra.
– Con còn nhớ mình đã đến đây bao lâu rồi không?
– Dạ, ước chừng hơn năm tháng.
– Chính xác là năm tháng mười bảy ngày. Suốt thời gian qua chú ghi nhận con là một ngôi sao sáng đã giúp chú thêm nâng tầm giá trị trước chủ nhân của mình. Chú cần nhắc lại cho con biết, con đang là một món đồ chơi của cậu chủ, con không phải một bà chủ, và chú đang e rằng mãi mãi vẫn không thể là bà chủ nhà này.
Trái tim Hoa tan nát, ông đã khoét đúng vào vết thương không thể chữa lành mà nàng đã cố công chôn vùi, cố công phớt lờ dù lý trí liên tục đưa ra lời cảnh báo. Duyệt xét lại những đêm ân ái bên Mạnh, tuy anh rất cuồng nhiệt, rất nồng nàn nhưng khi cuộc vui đã tàn, sự lạnh nhạt đến khó hiểu của Mạnh đã đẩy Hoa vào cô đơn khiến nàng phải nhiều đêm bật khóc.
– Con biết, con không xứng đáng với anh ấy – Hoa cúi đầu chua xót.
– Con hiểu sai ý chú rồi. Chính cậu chủ mới là kẻ không xứng đáng với con.
Hoa giương đối mắt tròn ngây thơ nhìn ông quản gia, đó là lời ông vừa thốt ra ư? Không, không đời nào ông giám nói như thế, là mình đã nghe lầm.
– Con yêu cậu chủ, đúng không?
– Con… dạ… con trót yêu anh ấy mất rồi.
– Từ lúc nào?
– Không biết nữa.
Hoa bồi hồi nhớ lại ngày đọc bản hợp đồng, thời hạn nàng được “thuê” làm vợ hai năm, nàng muốn gào lên tại sao dài đến thế, đó là khoảng thời gian đằng đẳng mà nàng sợ mình sẽ không đủ sức vượt qua. Thế rồi nàng cũng nhắm mắt xuôi tay đặt bút ký với hy vọng sẽ cố làm quen với nó. Nàng từng sợ hãi khi nhìn hoàng hôn buông dần nơi đường chân trời vì biết rằng khi màn đêm tìm đến, nàng sẽ phải lên giường làm vật giải trí cho người đàn ông xa lạ. Nhưng giờ đây mọi thứ đã đảo lộn, nàng nổ lực giải quyết thật sớm mọi công việc, háo hức chờ đợi mặt trời rơi nhanh để được đắm mình trong màn đêm, để được ở bên người ấy dẫu chỉ là những giây phút ái ân ngắn ngủi. Hoa đã lún sâu vào lưới tình, nàng ước gì có thể ký lại bản hợp đồng hôm đó, nàng sẽ ký thời hạn năm năm, mười năm, hay thậm chí lâu hơn nữa. Nàng đã lựa chọn lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời Mạnh dù sự thể có ra sao. Ông Trung ngửa cố hít một hơi thật sâu cố nén đi một điều gì đó.
– Chú là người đã bắt đầu trò chơi này, và giờ đây chú thấy mình có trách nhiệm kết thúc nó.
Thế là hết, hợp đồng hai năm, chỉ mới chưa được sáu tháng thì mọi thứ đã chấm hết. Mình sai lầm rồi sao? Không, tình yêu không có tội.
– Con hiểu, con phải rời đi vì đã dám mang tư tưởng trèo cao. Một đứa con gái quê mùa rách nát không có quyền mơ tưởng đến thế giới không thuộc về mình.
Nước mắt lã chã tuông rơi làm nhạt nhòa một nhan sắc kiều diễm. Hoa nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, cả một rừng hoa bát ngát, thế giới bao la nhưng không có chỗ cho nàng.