Phần 20
Sau bữa ăn tối lâu hơn thường lệ, vì con em gái tôi hưng phấn bừng kể chuyện trong suốt bữa ăn, nó rủ Nhung lái xe đi chơi, tôi hí hửng đi theo thì bị nó bắt ở nhà. Hai chị em về nhà rất muộn, lúc đó đã gần nửa đêm.
– Em trả anh chị dâu nhé.
Nó toét miệng cười rồi chạy biến lên phòng của nó.
– Hay em ở lại đi.
Cầm tay Nhung tôi dụ.
– Thôi, đã giữ thì giữ đến cùng. Anh chịu khó đưa em về vậy. Ngoan, em sẽ thưởng.
Nhìn khuôn mặt không cam tâm của tôi, cô hôn tôi một cái.
– Đưa em về, anh có được ở lại không?
Tôi ở lại nhà Nhung mới có hai lần, cả hai lần cô xuống ngủ với mẹ. Như cô nói, ngủ chung rất nguy hiểm.
– Không, ngủ chung thế nào cũng không giữ được. Ngoan đi mà.
– Vậy anh sẽ về, mai là ngày mình quen nhau một năm, sáng anh đến đón em đi ăn phở. Lâu không đến cô Vượng, chú Quất lại nhắc rồi đấy.
Từ hồi tôi nhận con lớn của cô chú vào công ty, cô chú chẳng lấy tiền phở nữa, nên tôi cũng ngại không đến thường xuyên nữa. Chỉ là hôm qua, tự nhiên cô Vượng chủ động gọi mời chúng tôi đến ăn phở.
Kỷ niệm một năm ngày chúng tôi quen nhau, tôi cũng mua hai cái đồng hồ cho tôi và Nhung, đó là món đồ xa xỉ đầu tiên tôi mua cho mình, định khắc mấy chữ, nhưng cuối cùng không có chỗ mà người thợ khắc cũng không dám khắc nhiều, nên chi khắc mỗi ngày tháng vào đáy cái đồng hồ.
…
Tết năm nay, cũng như mọi năm, bố mẹ tôi vẫn bận bịu với việc lễ Tết và trả lễ, một số chỗ không quan trọng hoặc quan hệ của tôi thì tôi đã đi sớm, công việc cũng không có công trình nào chậm tiến độ, nên năm nay tôi quyết định cho nghỉ Tết sớm để anh em thợ có thể về quê đón Tết cùng gia đình. Chính vì vậy, bắt đầu từ ông công ông táo tôi bắt đầu rảnh, đã tưởng sẽ có nhiều thời gian với Nhung đi sắm Tết thì con bé Ngọc lại quấn lấy Nhung gạt tôi sang một bên.
Thế là tôi cũng mặc kệ, đến rủ bố vợ tôi đi câu, bố vợ tôi đặc biệt ham thích câu, đã mấy lần tôi hẹn đi cùng mà bận quá nên chưa đi được. Mang theo bộ đồ cắm trại, các dụng cụ dã ngoại, tôi đến đón bố vợ tôi cũng chẳng hẹn trước vì tôi biết ông cũng chẳng có việc gì, có thì cũng chỉ trở mẹ vợ tôi đi sắm Tết. Chú Thiết cũng đang cùng bố vợ tôi ngồi uống chè ở sân nghe thấy cũng đòi đi cùng, còn rủ thêm cả chú Hòa và không quên ôm theo một bình rượu của bố với tôi.
Địa điểm câu do bố vợ tôi chỉ, nằm sâu trong hồ thủy điện phải thuê thuyền để bơi vào. Việc chuẩn bị mồi bả do bố vợ tôi và chú Thiết phụ trách, tôi và chú Hòa dựng lều đào bếp chuẩn bị căn cứ để ở cho đến khi bố tôi săn được hàng như ý. Hàng ngày, nhà thuyền sẽ cho thuyền ra để cung cấp nhu yếu phẩm, nên ở bao lâu cũng được. Như ý bố vợ tôi thì có vẻ Tết cũng kệ, nhưng tôi đoán chắc cũng chỉ tối đa ba bốn ngày là cùng vì mẹ vợ tôi và Nhung vài tiếng lại gọi một lần để kiểm tra, dặn dò.
Phải nói câu cá cũng phức tạp, bố vợ tôi dùng nguyên một đêm để theo dõi các điểm xung quanh sau đó mới quyết định chỗ để đổ mồi dụ và mất thêm một ngày để cá quen ở mới bắt đầu hạ cần. Bố tôi và chú Thiết thay nhau canh, mà bố vợ tôi canh là chính, còn chú Thiết thì lúc thì uống rượu, lúc thì kéo tôi hoặc chú Hòa vào bàn cờ.
Tôi coi như được đi nghỉ dưỡng, chỉ là thời tiết quá lạnh nên không bơi được, lúc nào thích thì mang cái cần câu tay thả xuống cái ổ mà bố vợ tôi đã tạo để câu tay, khoái trá khi câu được con cá to, lúc thì xiên một xâu thịt nướng ở đống củi lúc nào cũng đỏ lửa sau đó nhấm nháp với lon bia hoặc làm chén rượu thuốc, cơm nước đã có chú Hòa lo. Đôi khi đến ngồi cạnh bố vợ tôi để nghe ông hào hứng kể chuyện kinh nghiệm đi câu, đã hơn một ngày mà bố tôi vẫn chưa được giật phát nào, như bố nói chỉ thêm một ngày nữa khả năng sẽ bắt được và chỉ cho tôi những quầng tăm ngoài xa mà tôi cũng chẳng nhìn ra manh mối.
Nhung bắt đầu sốt ruột, tôi mới đi hai ngày, cô đã gọi điện nỉ non vì nhớ tôi, làm tôi cũng nhớ cô cồn cào, chỉ là đã hứa với bố nên tôi cũng chẳng thể cưỡng ép để về sớm. Nhung hứa khi tôi về sẽ không để tôi ở nhà một mình nữa, rằng cô biết sai rồi, làm tôi nở từng khúc ruột dù tôi đi chơi không phải giận dỗi cô, tuy cũng một phần vì cô.
Đến chiều ngày thứ ba, cuối cùng bố tôi cũng được giật và vật lộn mấy tiếng để kéo con cá đen trũi lên bờ, con cá phải mười mấy cân, dài hơn một mét đã được an toàn xích trong nước. Chuyến này đi thu hoạch không tệ, ngoài con mà bố vợ tôi săn được, cũng còn thêm mấy con trắm và chép vài cân một con đều được xích dưới nước. Chúng tôi quyết định hôm sau sẽ về.
Cá mú tôi chẳng quan tâm, về đến nhà bố mẹ vợ, tôi vội vàng đi tắm và thay bộ quần áo mới, rồi chạy lên phòng Nhung ôm chầm lấy cô, ngấu nghiến hôn cô để phát tiết sự nhớ nhung của tôi. Sau một hồi thưởng thức đôi môi mềm mại của cô, nỗi nhớ của tôi cũng đã được phát tiết, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, chú Thiết ngày khủng khiếp khiến tôi chẳng đêm nào được ngủ ngon.
– Em phải ôm anh để anh ngủ một lát.
Con buồn ngủ ập đến rất nhanh làm tôi không cưỡng lại được, cầm tay Nhung đi đến cái giường ấm áp của cô, vừa ngả mình xuống đệm tôi đã ngủ luôn. Lúc tôi tỉnh dậy, đầu tôi đang gối vào đùi của Nhung, bàn tay cô đang vuốt ve tóc tôi, đôi mắt của cô đang âu yếm nhìn tôi. Tôi mỉm cười nhìn cô rồi xoay ôm ngang eo, đầu rúc vào bụng cô hít một hơi sâu mùi hương cơ thể của Nhung. Một cảm giác thư sướng, hạnh phúc tràn ngập trong người khiến tôi có cảm giác ngộp ngộp.
– Anh ngủ mấy tiếng rồi?
– Mới hơn hai tiếng thôi.
Bàn tay cô vẫn vuốt ve mái tóc của tôi.
– Anh mệt lắm à? Em cũng chưa đi câu lần nào, nhưng mà mỗi lần bố đi về, đều phải ngủ bù.
– Không, anh toàn chơi ấy mà, tại chú Thiết ngáy to quá nên chẳng ngủ được. Em nhớ anh nhiều không?
– Nhiều, lúc nào cũng nhớ anh.
– Anh cũng nhớ em.
Dụi dụi đầu để đẩy cái áo lụa mặc nhà của cô lên, môi tôi hôn lên làn da mịn màng của cô, đưa cái lưỡi ra liếm lên đó, bụng cô run lên nhè nhẹ, hơi thở của cô có chút dồn dập.
– Anh… anh… ơi. Đừng mà… em không chịu được… Xuống nhà ăn cơm đi…
Giọng cô rên rỉ van lơn, tôi cũng dừng lại vì sự ham muốn đã chuẩn bị cháy lên. Ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt hồng rực của cô, tôi nhổm người hôn lên môi cô.
– Đi ăn cơm, anh cũng đói rồi.
Bố mẹ vợ đang đợi hai chúng tôi, bữa cơm toàn cá, sau ba ngày ăn uống tạm bợ, tôi ăn rất ngon miệng.
Sau bữa ăn tôi thảnh thơi ngồi ở cái bàn ngoài hiện uống từng ngụm trà nóng mà Nhung vừa pha.
– Tự nhiên anh đi, em mới thấy trống vắng thực sự, Anh có biết em nhớ anh cồn cào như thế nào không?
Nhung ngả đầu vào vai tôi nỉ non.
– Anh cũng chẳng có việc gì, mà hứa với bố mấy lần mà chưa đi được.
– À anh này, mai em tổ chức liên hoan tất niên tại lớp. Bọn học sinh cứ đòi anh phải đến, anh đến nhé.
– Hay là tổ chức tại quán đi, coi như anh mời với tư cách là chồng chưa cưới của cô giáo chủ nhiệm.
– Bọn nhóc lại chẳng thích mê ấy chứ.
– Nhắc mới nhớ, còn có hơn tháng nữa là đám cưới, mấy lần anh đưa em đi xem áo cưới mà đến giờ vẫn chưa thấy em quyết. Làm sớm để còn kịp chứ.
– Em chọn xong rồi, ra Tết đi thử lần cuối là xong.
– Em…
– Đừng giận mà. Mẹ đưa em đến chỗ bạn của mẹ, cô ấy bảo sẽ thiết kế riêng để tặng em. Hôm trước em định bảo anh, nhưng mà gặp anh lại quên mất. Quần áo của anh cũng đặt ở đó luôn, qua Tết mình sẽ cùng đi thử.
– Mà đợt trước em với mẹ cứ thì thà thì thụt là làm cái gì vậy?
– Đi học làm con dâu. Mẹ bảo em sau này sẽ phải quản lý gia đình, nên phải đi học. Em cứ nghĩ là chỉ học nấu ăn, nữ công gia chánh. Hóa ra còn phức tạp hơn, nào là quản lý tài chính, quản trị nhân sự, quy tắc ứng xử, cả những kiến thức về văn hóa và nghệ thuật, cả kiến thức về làm mẹ và dinh dưỡng. Nhưng rất bổ ích, nhiều quy tắc mình quen thấy nó đơn giản, nhưng ý nghĩa của nó lại rất sâu xa.
Nhung đột nhiên hắt hơi một cái, tôi đứng dậy kéo cô vào nhà.
– Anh đã nói em bao nhiêu lần rồi, trời lạnh thế này em phải đi ô tô, em lại cứ đi xe máy. Ở trường các cô cũng lái xe dậy mà, có phải mình em đâu mà ngại.
– Không phải em ngại việc đấy, mà chiếc xe đó mẹ tặng em, dù sao em cũng chưa về nhà chồng mà cứ dùng mọi người lại nói ra nói vào. Đây là em giữ kẽ mà, em cũng bảo mẹ như thế.
– Em… từ giờ đến lúc đó, anh sẽ đưa đón em đi dậy hàng ngày.
…
Năm nay Tết nhà tôi chuẩn bị chu đáo hơn vì có Nhung và Ngọc, mọi năm mẹ tôi toàn đặt và các cô đến nấu hộ, năm nay tự tay Nhung và Ngọc đi chọn mua từng món một, năm nay cũng là năm đầu tiên nhà tôi gói bánh chưng. Bố mẹ tôi coi như buông tay hoàn toàn, mọi thứ giao hết cho Nhung quán xuyến.
– Em đâu cần tự làm hết đâu, chỉ cần dặn cô Huấn sẽ làm, với lại còn các cô nữa mà.
Hôm nay ba mươi Tết nhà tôi làm tất niên như mọi năm, nhưng thay vì buổi tối thì làm luôn buổi trưa, Nhung tất bật từ sáng, hôm qua thì bên nhà bố mẹ vợ tôi cũng đã làm tất niên.
– Một năm chỉ có mấy ngày Tết, mình tự tay làm để cúng ông bà tổ tiên, làm nhiều món một chút để Tết ăn đỡ ngán. Với lại em cũng chỉ làm mấy món chính, còn lại cô Huấn làm là chính mà.
Mọi năm thì các cô xúm lại để làm cùng, năm nay Nhung làm hết. Tôi chỉ lo cô mệt, từ hôm được nghỉ Tết cô cũng chưa được nghỉ ngày nào, tất bật hết bên nhà ngoại, lại sang nhà tôi. Hôm nay con bé Ngọc cũng biến đi chơi cùng bạn từ sáng sớm, chỉ có tôi, Nhung và cô Huấn ở nhà. Cô Huấn lại vừa xin phép để chiều về nhà sớm.
– Mấy hôm nay em tất bật cả hai nhà, đã được nghỉ ngơi gì đâu.
– Em có mệt đâu, em vui mà. Hơn nữa vì có anh làm cùng.
Làm tất niên vào buổi trưa cũng hợp lý hơn, vì các cô có cả buổi chiều làm riêng cỗ cúng cho nhà mình, không như mọi năm dồn hết sang nhà tôi thành ra cỗ giao thừa và mồng một nhà nào cũng giống nhà nào.