Phần 48
Về đến nhà, mọi người đã đi ngủ, nhưng Liên vẫn thức chờ tôi. Tôi đưa Liên vào phòng của mình ngồi. Tôi không có ý định địt Liên tối nay nên vẫn để nguyên quần áo dài ngồi nói chuyện. Tôi kể lại các diễn biến câu chuyện xảy ra bên nhà Lan. Liên bảo:
– Cũng phải như vậy chứ biết làm sao được. Con theo bố là đúng và bố tìm nhận con là phải đạo. Em thấy mình may mắn và hạnh phúc vì có anh. Anh ạ! Bữa trước em cũng nói hết chuyện chúng mình với chị Thanh và cô Bình rồi. Em cũng thấy lạ, cả hai người hình như đã biết từ trước. Chị Thanh bảo: “Cả nhà đợi cậu mợ nói ra thôi chứ 3 anh em tôi, anh trưởng và dì Bình cũng biết cả rồi. Hồi còn ông bà, ông bà đều dặn mấy chị em cách cư xử với mợ và thằng cháu Lâm. Cậu Luân cũng đã nói rõ, nay nghe mợ nói lại, chúng tôi càng mừng. Từ nay chính thức mợ là em dâu đầu của tôi. Mợ Nguyên ban đầu cũng buồn, song khi nghe chúng tôi phân tích thì mợ ấy cũng vui vẻ. Vậy là nhà mình thêm con, thêm cháu càng vui.”. Còn Dì Bình thì bảo: ” Em biết từ hôm anh Luân đi bộ đội, hai người… hôn nhau cơ. Nhưng em chả nói với ai.”.
– Anh luôn hạnh phúc khi có em, Liên ạ! Đã là vợ, là con anh thì anh luôn lo chu toàn. Anh còn nợ em nhiều lắm. Em là người đầu tiên cho anh biết thế nào là quan hệ vợ chồng. Anh luôn giữ trong đầu hình ảnh chị gái họ tình nguyện làm vợ anh hôm đó…
Nói tới đây, những hình ảnh, âm thanh lần ấy lại đánh thức cặc tôi trỗi dậy. Liên đưa tay sang sờ cặc tôi thấy cứng nhắc, bèn đứng dậy tự lột truồng mình rồi lột truồng tôi. Em cầm buồi tôi đưa vào miệng mút say mê đến khi tôi phụt tinh trùng vào miệng em. Liên nuốt hết rồi nằm ngửa ra giường. Đến lượt tôi liếm từ lồn lên đôi môi đã không còn mọng đỏ của người đàn bà 64 tuổi. Tôi thì thào:
– Anh… địt nhé?
Liên gật đầu và dùng tay vạch hai mép lồn để tôi quệt buồi dọc khe. Mãi mới thấy chút nước nhờn. Tôi ấn mạnh buồi vào đó. Liên rú lên vì đau. Kệ! Tôi cứ thúc… Nhưng khi thấy cặc ran rát thì đành phải dừng và từ từ rút buồi ra, rút ra cũng khó hơn vì khô nước. Liên nhìn tôi, rơm rớm mắt:
– Em thương mình, có ba bà thì bà trẻ đi vắng, còn hai bà già là em và cô Lan ở nhà thì đều trong tình trạng lực bất tòng tâm. Hay là anh…
– Hay là sao? Em nói đi!
– Anh xem ai ưng anh, chịu chiều anh thì anh giải tỏa đi. Ai cũng được!
– Nhưng nếu người ta lại muốn sinh con thì sao?
– Thì anh chả nói muốn có nhiều con đấy thôi. Với lại, họ nhà mình giờ có ít suất đinh quá. Thằng Khương nhà anh trưởng chả chịu lấy vợ, chỉ say mê nghiên cứu…
– Thế anh kiếm thêm vợ, đẻ thêm con nhé?
– Vâng! Em và cô Lan cũng nói chuyện với nhau là sẽ làm bà sơ nuôi dưỡng, chăm bẵm các con của anh và coi các bà vợ trẻ của anh như em gái mình.
– Bất kể người đó là ai chứ?
– Vâng! Thế đã có chưa?
Tôi biết Liên hỏi vậy là thật lòng và không có ý gì. Tôi trả lời em và nhắc đến Hường cùng đứa con gái Hồng Hà của tôi, tôi nhắc đến Quỳnh với hai đứa con sinh đôi của tôi mà Liên hàng ngày vẫn chăm sóc…
– Anh không cần kể ra thì em cũng biết. Nhìn nét của những đứa trẻ mang dòng máu họ Lưu là em cũng đoán ra ngay. Kể cả mấy đứa trẻ trên Thái Nguyên nữa. Chúng là con của anh, đúng không?
Đến nước này thì tôi công nhận hết việc tôi cùng Tâm & Minh đến với nhau như thế nào và khẳng định Tâm, Minh cũng là vợ tôi và ba đứa trẻ là con ruột của tôi.
– Em biết bởi vì em đoán và càng tin khi cả cái Minh và cái Tâm đều kể với em.
– Em chấp nhận chứ?
– Em nói rồi! Có điều anh vẫn phải để em khi công khai thì vẫn là mẹ con, bà cháu với chúng nhé!
Tôi hôn em thay lời cảm ơn. Tôi dự định sẽ gọi cho Minh và Tâm qua chat Video khi tôi ngồi bên Liên để ba mẹ con, ba bà vợ, ba người phụ nữ chung chồng sẽ như thế nào? Có như tôi cùng Lan và Thuý buổi ngồi cùng bên nhau không?
Các bạn cứ tin tôi đi! Sẽ không xảy ra chuyện cãi cự hay ghen tuông giữa các bà vợ của tôi đâu. Những mối dây rợ đang dần được chính các bà vợ của tôi cởi nút.
Sau đó thêm hai lần tôi ngược Thái Nguyên để được ôm ấp, làm tình với Minh – Tâm & Ngọc. Cả ba đều hăng hái vì khát khao. Nhưng phải nói rằng cô vợ nhỏ 13 tuổi của tôi là dâm nhất. Cái âm hộ tươi trẻ của Ngọc cứ như sa mạc hút hết những giọt tinh khí từ tôi. Mới 13 nhưng Ngọc thành thạo làm tình bởi mọi hình ảnh tôi cùng Minh và Tâm địt nhau như những trang sách mà em đã thuộc nằm lòng và với óc thông minh của mình, Ngọc còn sáng tạo ra những kiểu làm tình, địt nhau rất mới làm tôi cực kỳ hưng phấn. Cả Hinh và nay là Ngọc đều muốn được mang thai. Tôi còn nợ hai em một lượng thời gian nữa!
Hôm anh em Công và Lâm về Nam Định, tôi đã thuyết phục để Thuý đi cùng vì tôi tin sự mềm dẻo, khôn khéo của em sẽ giúp cho chuyến đi đúng hướng mà cả tôi, Lan và Lâm – Thuý đã bàn.
Tôi gọi điện cho Như. Chỉ ban đầu bỡ ngỡ (hoặc tỏ ra thế), Như reo lên:
– Chú Luân ạ? Lâu quá…
Những lời thăm hỏi, những câu chuyện bâng quơ rồi cũng qua. Tôi vào thẳng vấn đề:
– Chú đang có việc ở T/P Ninh Bình. Dư thời gian nên chú muốn vào thăm gia đình, thăm cháu và cu Thành. Cũng lâu rồi…
Như reo lên trong máy:
– Cháu mừng lắm! Chú biết đường đến quê cháu thì khi vào đến làng, thấy cái nhà thờ cao nhất vùng là gần ngay nhà cháu rồi. Đến đấy, chú cứ a lô là cháu ra đón ạ.
Từ Hà Nội vào đến Thị trấn Me, Yên Khánh chừng 80 km. Tôi căn giờ để sao cho vào tới đó tầm gần trưa. Tôi cũng thông báo việc đi Ninh Bình với tất cả mọi người. Riêng với Lan, tôi nói thêm:
– Anh đảm bảo sẽ thuyết phục được để Như và gia đình đồng ý cho cu Thành về bên nội.
– Em nhờ chồng đấy!
Tôi hôn Lan, sờ vú và úp tay vào lồn Lan như một lời hứa.
10 giờ trưa, qua cầu Gián khẩu, tôi rẽ vào đường đi Yên Khánh. Nhà thờ phố Me nổi rõ trên nền trời trưa nắng của một vùng quê yên ả.
Đỗ xe bên cổng nhà thờ, tôi gọi cho Như. Một lát sau, dáng một người phụ nữ cao đội nón, mặc áo chống nắng từ ngõ bên cạnh đi ra. Tôi mở cửa xe bước xuống. Nhận ra tôi, Nhu cười, hàm răng trắng sáng đều như hạt bắp, đôi mắt đen với hàng mi dài, hơi xếch. Như là dân Công giáo. Hình như con gái bên đạo có cặp mắt giống nhau, tựa như mắt Mẹ Đồng trinh Maria vậy. Như đon đả:
– Chú lái xe đi theo cháu nhé!
Rồi định tê tái đi trước dẫn đường. Tôi kéo tay Như bảo ngồi lên xe cùng đi. Tôi hỏi qua, biết chỉ có bố mẹ Như và đứa em trai nhỏ ở nhà. Như là con lớn nhất. Bố mẹ Như cũng ngang tầm tuổi tôi.
Như hướng dẫn tôi đi theo ngõ rộng để vào tới sân nhà. Xuống xe, tôi lấy những gói quà Hà Nội mà Thuý đã mua sẵn để tôi mang vào làm quà. Bánh cốm HN, bánh gai Hải Dương và mấy thứ đồ chơi hợp lứa tuổi của cháu Thành. Cu Thành cứ bám vào tay mẹ, nhìn tôi mà không nói gì sau khi lí nhí chào.
Bố mẹ Như từ trong nhà cùng bước ra đon đả chào tôi. Tôi chào và bắt tay người đàn ông nông thôn gầy guộc nhưng rắn chắc. Mẹ của Như cũng phốp pháp trong dáng người tần tảo, lam lũ ở một vùng quê thuần nông.
Tôi ngước nhìn quanh nhà, bức tượng Chúa cứu thế trên cây thánh giá đặt trang trọng trên bàn thờ Chúa. Những bức tranh thánh, tranh đạo treo khắp các bức tường…
Ngồi nói chuyện cùng hai vợ chồng ông chủ, tôi mới biết tên bố Như là Triều. Triều đúng bằng tuổi tôi, cũng qua mấy năm trong quân ngũ ở chiến trường. Giải ngũ là về nhà làm ruộng. Bà vợ không cùng quê với chồng. Mẹ của Như tên Côi, là con gái xứ Thanh nơi Triều ăn dưỡng trước khi được giải ngũ, là con gái bên lương lấy chồng bên đạo nên phải học nhiều thứ từ kinh thánh, làm dấu thánh, học thánh ca… Triều cười khi nhắc lại những ngày vợ mới về làm dâu xứ đạo. Những câu chuyện vui làm không khí buổi gặp mặt như không còn ranh giới và câu nệ giữa chúng tôi. Cơi thêm vào câu chuyện:
– Bên đạo lấy vợ hay chồng bên lương thì con dâu, con rể đều phải theo đạo. Đấy! Như bố thằng Thành (Quân) cũng thạo việc đạo, lại còn có cả tên thánh là An tôn (Antone). Rồi con cái sinh ra cũng vậy, thằng Thành cũng mới được rửa tội và nhận tên thánh là Pau lồ (Paule).
Thấy không ai nhắc gì tới Công. Tôi hỏi nhỏ:
– Thế còn thằng Công?
Triều chậm rãi, giọng buồn buồn pha chút giận dỗi:
– Nói ông bỏ qua, chứ thằng Công gia đình tôi có nhận nó là rể đâu. Nên cũng chẳng muốn nó theo đạo. Con Như theo nó trong lúc quẫn bách, bụng mang dạ chửa, chồng chính thức thì sống thực vật. Trách con nhưng thương con, xót cháu lắm ông ạ. Con như bảo sắp ly hôn với thằng Công. Nhưng chúng nó có phải vợ chồng đâu? Có Cha nào làm lễ cưới ở nhà thờ đâu? Nhưng rồi nghĩ lại thấy chúng đã ăn ở với nhau mấy năm, gia đình bên ấy và bạn bè, cơ quan đều công nhận chúng nó là vợ chồng. Thì thôi, cũng mong chúng nó sớm dứt khoát. Có điều thằng cháu ngoại đã là con dân của Chúa thì khó bỏ Chúa để đi, ông ạ!
Vấn đề là ở chỗ này! Tôi đã nghĩ ra cách trả lời êm thấm.
Một lúc thấy Như bưng mâm cơm ra. Ông Triều mở tủ li xách ra chai rượu…
– Tôi cũng ít uống, ông Luân ạ. Chỉ khi gặp bạn bè cựu chiến binh, vui thì cũng dăm ba chén. Còn uống tốt đấy. Nay có ông từ Hà Nội vào, cùng là lính chiến trường xưa nay lại có duyên, có cớ gặp nhau. Anh em mình cứ vui vẻ tự nhiên như bạn cũ nhé!
Tôi đỡ ly rượu từ tay Triều:
– Tôi xin anh! Ta nâng cốc mừng buổi gặp mặt đầu tiên. Chúc anh chị và các cháu mạnh khỏe, vui vẻ. Xin Chúa lòng lành chứng giám và độ trì ạ!
Rồi tôi đặt ly xuống, làm dấu thánh rất chuẩn. Vì tôi có nhiều bạn bên công giáo, tiếp xúc và học hỏi từ họ nên việc làm dấu thánh, đọc vài câu kinh và A men khi kết thì tôi thuần thục lắm. Thấy tôi như thế, cả nhà từ bố mẹ Như, Như và cu Thành cũng làm dấu thánh.
Triều bảo:
– Thú thực với ông, tôi đã dặn bà nhà tôi và các cháu khi có ông vào chơi thì không làm dấu thánh trước mặt. Nay ông thực hiện nghi lễ bên giáo làm tôi cảm động lắm!
– Anh chị và cháu thứ lỗi. Tôi là bộ đội mấy chục năm, ăn ở, lăn lộn cùng dân, được dân coi như con nên học được nhiều điều, biết tôn trọng tín ngưỡng và tôn thờ lòng tin.
Trong bữa ăn vui vẻ hôm nay, giữa tôi với gia đình Như không còn những e dè, nghi ngại. Thay vào đó là sự xởi lởi, chân tình. Trong bữa ăn tôi cũng nói về Đức Chúa trời, về Phật tổ và cả về Thánh Ala…
Tôi nói:
– Họ đều là các vĩ nhân, người khai sáng và hướng thiện cho mọi người. Tôi cực kỳ thích nghe những bài Thánh ca khi đi dự lễ ở các nhà thờ công giáo.
Cả nhà nghe tôi nói một cách chăm chú và thán phục.
– Ấy! Maria Như cũng trong dàn đồng ca của Nhà thờ xứ đấy, anh Luân ạ. Mẹ Như, chị Cơi cũng góp chuyện – Bữa nào anh nghe cái Như hát nhé. Em cũng thích nghe mà hát không được…
– Mẹ này… Như đỏ mặt trách yêu mẹ.
Thấy không khí vui vẻ và cảm thông, khi thằng Pau lồ Thành đã ăn xong, chạy đi chơi theo tiếng gọi í ới của lũ bạn ngoài cổng và được ông lấy cho mấy cái bánh quà Hà Nội mà tôi đem vào. Còn lại 4 người lớn. Tôi vào đề:
– Việc ly hôn của Công – Như thì tôi và gia đình nhất trí cao, ai cũng ủng hộ. Riêng tôi, tôi cho rằng ly hôn là cứu cánh cho cả hai. Cháu Như còn trẻ, còn tương lai của cháu chứ ở với Công không con, không việc, lênh đênh xứ người với nghèo khó và cực nhọc, tôi cũng thấy xót xa thay. Tôi thương mẹ con cháu, nhất là cháu Thành. Nó phải về VN sống chứ không thể ở bên ấy được đâu. Ly dị rồi, để thằng Pau lồ ở nhà, mẹ sang đó thu xếp đồ đạc, tiền bạc mà về với con. Ở gần ông bà Ngoại cũng được mà ở Hà Nội với bà Nội cháu cũng được. Nhà cửa thì đã có, để không đấy. Thằng Công thì về Nam Định sống, không dính dáng gì với nhau. Nhà đó là nhà của ông bà Quốc – Lan, của thằng Quân và nay là của cháu Thành, cháu đích tôn của ông Quốc. Nếu mẹ con cháu về HN sống, chúng tôi đảm bảo với ông bà sẽ lo chu toàn cuộc sống, công việc cho mẹ và sự học hành cho con…
– Nếu được như thế thì chúng em cũng an lòng, bác ạ – Cơi nói – Mẹ con nó về đây lại cảnh lam lũ, nhếch nhác cũng thấy xót. Cái Như thì từ bé đã được nuông chiều vì nhà chỉ có hai anh em, là gái út học xong cấp 3 là đi làm công nhân ngay, gặp thằng Quân là bén nhau, là có chửa. Nhưng…
Thấy mẹ sụt sùi lau mắt, Nhu lên tiếng:
– Thôi mà mẹ! Việc con do duyên, phận con sao thì mình con chịu. Cả nhà ăn đi, đang vui… Nào cháu mời chú một chén ạ!
Nói rồi Như nâng ly, đôi bàn tay thon dài, trắng muốt đến bất ngờ của một cô gái nông thôn.
Triều lại nâng ly mời tôi, rồi nói:
– Sinh con ra ai chả muốn con mình sung sướng, an nhàn. Nhưng Chúa chưa để mắt tới thì cũng đành chịu. Thương con gái, xót cháu ngoại mà chẳng thể làm gì hơn sự cưu mang, đùm bọc dù chưa sung túc. Nếu ông và gia đình cùng đỡ giúp chúng tôi, giúp cháu thì còn gì bằng. Ở đây động đến tiền tiêu là phải rút thóc gạo ra mà bán… Khổ lắm, Luân ạ!
Tôi nhấp ngụm rượu thấy đắng chát.
Xong bữa, chắc hôm nay vui, uống nhiều nên tôi thấy mắt bố của Như lờ đờ, mặt thì đỏ căng nên tôi giục Như đưa bố vào buồng ngủ. Nhu hỏi:
– Chú còn chơi trong này chứ ạ?
– Không! Phải về HN ngay, đêm muộn cũng phải về. Cứ để bố ngủ đi, ngồi chơi rồi đi ra phố huyện một chút.
– Thế chú chờ cháu đi cùng nhé.
Mẹ của Như cũng nói…
– Bác Luân không ở được thì nhà em không dám giữ. Cứ ăn chiều xong thì bác hãy về. Chiều nay hai ông không uống rượu nữa để còn chuyện trò chứ uống một tí là ông Triều nhà em chỉ tính đường đi ngủ. Rõ chán!
Từ nhà ra Thị trấn huyện chẳng bao xa. Ngồi trên xe, Như bảo:
– Chú ơi mình sang Nho Quan đi, phố huyện bên ấy sầm uất hơn, đẹp hơn…
Tôi đồng ý ngay, vì chủ yếu là đi vãn cảnh. Nho Quan thì tôi không lạ. Tôi quay xe, vượt qua cầu sang bên kia đi chừng 7 – 8 cây là thị trấn Nho Quan, xung quanh có những dải núi đá vôi vây thành.
Tôi chủ động đánh xe vào quán Cafe nép mình bên vách đá, cách đường trục chừng 200 mét. Nơi đây, hai năm trước tôi và mấy anh bạn đã ghé. Quán nằm tựa vách núi, dưới tán cây um tùm. Quán đã được sửa chữa, nâng cấp rất đẹp.
Thấy tôi đánh xe vào, mở cửa và lịch sự để Như vịn tay bước xuống, cô chủ quán cỡ tuổi Như 30 – 31 gì đó, vồn vã:
– Em mời anh chị lên gác trên ạ. Phòng ngoài phía trái phong cảnh đẹp. Anh chị dùng gì để em bảo các cháu chuẩn bị ạ.
– Cho tôi một Cafe đúp, đen, nóng, không đường nhé. Tôi quay sang Như: Còn Như?
– Em cũng thế! Như nói to với cô chủ quán mà tôi thấy như là nói với tôi.
Quán đẹp và thơ mộng. Phòng hẹp, chỉ có một cái bàn và một cái ghế đôi dài bằng mây đan, kiểu như đi văng kê về một phía hướng ra phía cánh đồng lồng lộng gió.
Cô bé nhân viên bê khay cà phê lên, hỏi:
– Anh chị có dùng gì thêm không ạ?
– À! Cho đĩa hạt bí hay hướng dương đi.
Tôi chẳng bao giờ ăn hạt bí, hạt hướng dương. Gọi thêm vì tôi nghĩ phụ nữ, con gái thích cắn chắt.
– Như cũng uống Cafe nhiều vậy ư? Mất ngủ đấy!
– Úi! Lâu lắm cháu mới được uống đấy. Ở bên kia cháu uống thường xuyên, quen rồi. Về Hà Nội là hai chị em cháu với Thuý đều rủ nhau đi quán. Thuý thì chỉ nước hoa quả, còn cháu thì chuyên Cafe.
Tôi đưa ly Cafe còn bốc hơi cho Như.
– Như uống Cafe từ bao giờ thế?
– Từ ngày anh Quân bị tai nạn. Ban đầu cháu còn uống cả rượu nữa cơ. Buồn quá mà.
Rồi tôi tỉ tê hỏi Như mọi chuyện từ khi Quân chết. Như cũng nghẹn ngào, tỉ tê kể mọi sự diễn ra từng tháng, từng tuần.
Tôi hỏi:
– Thế ý của mẹ Lan và của vợ chồng Thuý về chuyện sắp tới thì Như thấy sao?
– Thế chú thấy sao ạ? Như không trả lời mà quay sang hỏi lại tôi.
Tôi hớp một ngụm lớn Cafe, lúc này ly của tôi đã gần hết. Như trút nửa ly cafe của mình sang ly tôi, không nói gì và chờ tôi trả lời.
– Cảm ơn Như. Không hiểu sao tôi chỉ gọi Như bằng tên mà không nèo thêm từ “cháu” – Cũng nên thế, Như ạ. Hãy thương lấy chính mình, thương lấy con, thương lấy bố mẹ là Như thương Quân đấy…
Nghe nhắc đến tên Quân, Như nấc lên, khóc thành tiếng.
Hoảng quá! Tôi vội lấy khăn giấy trên bàn rồi quàng tay lên vai Như, nhẹ nhàng lau khô hai hàng lệ đang chảy tràn trên má. Bất giác, Như gục hẳn đầu vào vai tôi, dụi mặt vào ngực tôi rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi. Ôi đôi mắt của Như, đôi mắt của Đức Mẹ đang nhìn tôi. Nhu hỏi nhỏ và thoảng như làn gió:
– Nhưng mọi người có thương cháu, thương con cháu như chú nói không? Cháu sợ và thật sự hoang mang, chú ơi!
– Như! Đừng sợ, đừng hoang mang! Tất cả đều thương Như, thương bé Pau lồ. Như cứ tin như vậy đi! Vừa nói tôi vừa xoa vào lưng Như thay lời an ủi.
Như vẫn chăm chú nghe, mắt vẫn nhìn thẳng vào tôi.
– Thế còn chú? Chú có…
Không đợi Như nói hết, tôi nâng cằm Như và hôn lên đôi mắt ấy.
– Rất thương! Và rất… yêu! Tôi nói sành sỏi từng tiếng và nắm hai bờ vai mảnh khảnh của Như. Như vẫn nhắm mắt mặc cho hai giọt nước mắt đang lớn dần. Tôi ôm chặt Như và hứng hai giọt nước mắt Như bằng cặp môi của mình.
Như cầm ly Cafe của tôi lên, đưa cho tôi rồi nói nhỏ:
– A… nh uống đi, nguội mất rồi.
– Như! Anh yêu Như, thương em và thương thằng con của em.
– Em thú thực là nghe anh nói, em thấy hạnh phúc nhưng em sợ liệu anh có yêu thương mẹ con em không? Em cũng biết mọi ý kiến của gia đình đều là ý của anh. Nhưng… anh ơi! Em phải ra HN ký giấy ly hôn. Còn việc sang Hàn em không đi nữa, mặc cho Công quyết. Em muốn thay giấy khai sinh cho con để đúng tên của bố nó mà không biết làm thế nào…
– Em yên tâm. Việc đó anh làm được. Kể cả công việc của em và sự học hành của con em. Em cứ ra đó. Nhà đó là của em, của con em và của bà nội Lan. Đấy là nơi thờ phụng tổ tiên dòng họ Đàm mà em là dâu trưởng, cu Thành là đích tôn.
Như chủ động hôn lên môi tôi. Cả hai cái miệng hé ra để lưỡi đi tìm lưỡi trong sự đằm thắm, si mê và tiếng thở dồn của cả hai. Như cầm tay tôi lùa vào dưới áo Pull của em. Thấy Như gầy quá, tôi đưa tay lên đẩy cái coose ngược lên. Hai bầu vú tròn, săn chắc nhưng hơi nhỏ.
– Nếu em muốn đi cùng anh thì tối nay anh ngủ lại thị trấn. Mai em nói với bố mẹ rồi anh đưa em ra HN. Tôi bảo.
– Vâng!
– Em cứ ra HN, nếu lấy chồng thì tùy em. Em tự quyết. Nếu không lấy chồng thì kiếm ngoài đứa con mà nuôi, Như ạ. Gia đình ủng hộ em.
– Không! Em không lấy chồng. Lấy mà lại phải người vô sinh thì… Anh không biết em khổ sở thế nào khi mấy năm mang tiếng có chồng mà như gái goá… Nhưng em muốn có thêm con thì với ai, biết người ta có nghĩ đến con không?
– Anh nói nhé? Anh thương Như, nếu em không chê anh già thì anh sẽ nguyện làm chồng em, em sinh con anh sẽ chăm nuôi mẹ con em.
– Thật nhé anh! Anh cũng thương yêu em, thương yêu con em như anh thương Thuý và mấy đứa trẻ chứ?
– Thuý đã là vợ anh, những đứa con Thuý đẻ ra là con ruột của anh. Sau này em cũng vậy. Mà sao em biết?
– Em và Thuý nói chuyện với nhau hết. Em cũng thích anh và Thuý động viên em đến với anh đấy.
– Thuý bảo sao?
– Thuý hỏi em có chịu chung chồng không? Em tưởng nó nói tới Lâm vì thấy lũ trẻ giống Lâm. Nhưng nó bảo không phải rồi kể về anh. Từ đó em cứ ước thầm. Không thể tin khi hôm nay đã thành sự thật.
Tôi nắm tay Như:
– Em là vợ anh nhé? Em là mẹ của những đứa con của anh nhé?
– Vâng ạ!
Thế là từ đây tôi có thêm người vợ nữa. Người vợ thứ 11 tên Bùi Tố Như, tên thánh của nàng là Maria Như. Con tôi do Như sinh ra tôi cũng sẽ cho chúng theo đạo cùng mẹ.
Đấy là việc sau đó.
Còn bây giờ hai con tim đang cùng hòa nhịp yêu đương. Một là của tôi, người đàn ông đã 56 tuổi và trái tim kia là của em, một góa phụ 33 tuổi.
Nhu bảo:
– Anh hôn em nữa đi! Rồi về, cũng muộn rồi đấy. Đêm nay em chính thức là vợ của anh.
– Như ơi! Anh yêu và thương em!