Phần 44
Tôi đưa xe vào gara xong vào nhà lên thẳng buồng của Liên. Cửa còn hé mở, tôi đẩy cửa vào và cởi nhanh quần áo rồi nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Liên. Liên khẽ trở mình nằm ngửa ra. Bàn tay tôi luồn qua cạp quần chun xuống tới mu lồn. Ngón tay giữ khều khều dọc khe và thấy nước lồn rỉ ra nhơn nhớt rồi ứa ra. Liên tỉnh mắt nhìn tôi dưới ánh sáng mờ xanh của đèn ngủ rồi đưa tay xuống tụt quần xuống tới đầu gối. Việc của tôi là kéo quần của Liên ra khỏi đôi chân và tụt quần tôi ra. Nhấp nhấp cái đầu cu nơi khe bướm, một cái rùng mình và thấy ướt đẫm đầu cu. Tôi ấn thẳng buồi vào cái lỗ lồn nhem nhép nước và dập liên hồi. Cả hai không nói năng gì, chỉ nghe tiếng Liên rên nhè nhẹ và tiếng thở của tôi. Tôi dốc nốt số tinh dịch còn lại sau khi đã đổ sang lồn Lan lúc nãy. Khi tôi rút buồi ra, Liên lấy vạt áo lau nhẹ lên chim tôi…
– Mình ơi! Em thấy cứ như cái lần được anh yêu lần đầu ở quán nước, bờ đê hồi trước. Thích lắm!
– Anh vẫn nhớ khi ấy em cầm buồi anh ấn vào lồn. Lần đầu tiên chả biết lồn là gì, cứ cửng lên là chọc chả đúng lỗ. May có tay vợ nắm chim và chỉ lối, đưa đường.
– Thế mà bây giờ thạo thế. Lại còn hăng nữa. Em và cô Lan không đủ sức chiều chồng nữa rồi vì đã trên 60. May mà thỉnh thoảng còn ri rỉ được tí nước nhờn. Giờ nhờ mợ Nguyên hết!
– Sao em biết anh và Lan cũng làm chuyện vợ chồng?
– Từ xưa tới giờ em và cô Lan không giấu nhau chuyện gì. Ngày em có chửa thằng Lâm em chỉ có cô ấy để chia sẻ. Cô ấy cũng kể với em mọi chuyện. Lần anh đưa cô Lan đi Hạ Long là do em đề xuất với cô ấy đấy.
– Thế em biết ai là bố đẻ của thằng Công không?
– Em biết chứ. Cô ấy định bỏ, em mắng cho mới thôi đấy. Vừa rồi, ông ấy bảo để ông ấy đón thằng Công về Nam Định ở cùng ông ấy vì tuy đã 2 đời vợ, đều yểu mệnh. Mà mỗi bà chỉ có một cô con gái, đều đã yên bề gia thất và đều không ở gần bố. Ông ấy cứ lầm lũi một mình, trên 80 rồi, biết sống chết lúc nào…
– Thấy ông cụ vẫn hồng hào, cường tráng lắm mà. Thế Lan bảo sao với lời đề nghị của ông ấy? Và Lan vừa rồi có để ông ấy… yêu không?
– Không! Mặc dù ông ấy có ý và đã nói với cô ấy. Chuyện để thằng Công về Nam Định với ông ấy thì cô Lan đang chần chừ vì…
– Vì sao?
– Cô ấy muốn để thằng Thành ở cùng vì nó là cháu đích tôn của chú Quốc. Vả lại, cô ấy không muốn con Như ly dị vì cô ấy thương con bé, nó là con dâu ngoan. Hơn nữa còn xem ý thằng Công thế nào chứ…
– Sao Lan không nói với nó, giống như vợ chồng mình đã nói với thằng Lâm nhỉ?
– Khó chứ anh? Vợ chồng mình là… chị em họ 3 – 4 đời, còn cô Lan với ông ấy là chú cháu ruột, trực hệ. Mà cũng thấy tội nghiệp vì bố mẹ cô Lan chỉ có ba con gái, đến ông chú cũng lại hai con gái. Ông ấy hy vọng có thằng Công để nối dõi và quản lý cơ ngơi, hương khói cho tổ tiên…
– Ừ! Cũng tội thật. Như bên nhà mình thì anh đã có hai anh em thằng Lâm, thằng Thanh Long và…(tí nữa thì quá đà kể thêm tên 4 thằng con trai – Hải Long, Minh Long, Tâm Long & Thăng Long – sau của tôi.). Anh còn muốn có thêm nữa. Mà… Tôi bỏ lửng câu nói, rồi ôm Liên mà hôn. Đoạn, tôi xuống tầng dưới tắm rửa rồi đi ngủ chứ cứ lục đục trên tầng mà con gái Liên Hoa và bạn nó phát hiện thì nguy to. Sáng nay tôi bảo thằng Lâm đánh xe lên đón 2 mẹ con Nguyên, 3 mẹ con Hường và Quỳnh, Hinh xuống Hà Nội, ở nhà tôi đủ phòng để mọi người ở. Còn Thuý ghép cho Hinh vào học tiếng Đức trong trường luôn cho kịp sĩ số năm tới.
Bố trí xong việc nhà, tôi đón Lan và vợ chồng Công – Như đi Thái Nguyên.
Ở Thái Nguyên 3 ngày, là 3 ngày tôi hạnh phúc và hì hục làm nghĩa vụ của giống đực với Minh, với Tâm và với bé Ngọc. Cả ba cô vợ đều thỏa mãn về tình dục và đắm đuối về tình cảm được yêu thương, chăm sóc ân cần của tôi. Trong 3 ngày, Lan và Công đã hoàn tất việc bán nhà. Còn nhà của Liên thì chưa bán ngay được vì người mua còn đi nước ngoài năm tới mới về, tiền đặt cọc đã nhận nên không thể bán cho người khác được. Vả lại, bé Ngọc còn học nốt năm cuối cấp 2 nên tôi bảo với Minh và Tâm hãy đợi thêm thời gian nữa.
Ba ngày tôi được chơi đùa cùng ba đứa con. Hai thằng con Minh Long, Tâm Long nghịch như giặc và quấn bố như sam. Đứa con gái Minh Thái thì nhút nhát, chỉ thích bắt bố bế trên tay. Khi mẹ con Lan đã giao nhà cho người mua, tôi bảo cả ba mẹ con sang đây ăn tối và ngủ để mai về Hà Nội. Ba mẹ con sang nhà, Minh và Tâm rủ Như đi chợ. Tâm lái xe đi, ở nhà chỉ còn Tôi, Lan, Công và bốn đứa trẻ. Thằng Thành nhát vì lạ, cùng tuổi nhưng nhỏ con hơn hai đứa con trai của tôi. Cả 4 đứa dễ bắt quen nhau và tỏ ra thân thiện rủ nhau ra sân chơi.
Thấy ba đứa con tôi cứ gọi tôi là bố và hai thằng con trai giống tôi, giống Lâm và giống thằng Hải Long quá nên Lan tỏ vẻ thắc mắc. Tôi bảo:
– Trẻ con thiếu bố nên cứ bảo gọi ai là bố thì chúng gọi thôi. Khi lớn và khi cha mẹ nói thì chúng mới biết.
– Vâng, cũng như thằng Thành nhà cháu. Cháu coi như con là nó gọi là bố chứ đâu biết gì. Thằng Công cũng nói thêm, giọng trầm xuống.
Bữa cơm thân thiết và đầm ấm. Tầm 10 giờ cả nhà đi ngủ hết. Chỉ còn lại tôi và Lan. Tôi gợi lại chuyện về ông Dự mà tôi đã nghe Liên kể bữa trước…
Lan nói:
– Vâng! Đúng thế anh ạ. Ông ấy cũng muốn được quan hệ thêm với em lần chót. Nhưng em cự tuyệt. Một là con mình (thằng Quân) vừa mất, hai là không còn xuân sức nữa và cái thứ ba, quan trọng nhất là em đã có anh. Thấy em cương quyết, ông ấy cũng không dám nài nỉ. Chỉ có điều ông ấy xin em cho thằng Công về Nam Định với ông ấy. Ông ấy khóc khi nói với em, lúc thì gọi tên, lúc thì gọi em, lúc thì lại gọi em là cháu, thấy vừa buồn cười lại vừa thương. Vì dù sao ông ấy cũng là ruột thịt, máu mủ nhà mình. Giờ có mỗi thằng con trai để mong…
– Ông ấy nói như thế nào?
– Ông ấy bảo: “Tôi xin Lan cho tôi nhận con. Vì thằng Công là con trai anh, nhờ em mới có. Lan thương thì cho con về với bố đẻ của nó. Cháu hãy thương chú, thương bố cháu. Giờ có mỗi thằng Công nối dõi thôi Lan ạ”
– Thế em bảo sao? Tôi hỏi.
– Em đang khó nghĩ quá! Thương chú, thương con và cũng muốn cho nó về làm chỗ dựa cho ông ấy khi về già và lấy người hương khói, giỗ chạp cho họ hàng. Nhưng không biết bắt đầu như thế nào. Và thằng Công về NĐ thì cả hai mẹ con con Như và thằng Thành cũng về theo. Anh Quốc còn mỗi thằng Thành là đích tôn. Nó theo mẹ về đấy, thằng Công là dòng máu khác, liệu ông ấy có chấp nhận nó là đích tôn không vì ông ấy biết thằng Thành không phải là con đẻ của thằng Công, không phải cháu nội của ông ấy…
– Thế thằng Công có biết gì không?
– Nó chưa biết.
– Thế con Như có nói gì với em về tình cảm vợ chồng nó gần đây không?
– Có. Hai mẹ con vẫn hay chuyện với nhau. Nó cứ khóc ròng và muốn bỏ thằng Công, về ở với em để nuôi thằng Thành khôn lớn rồi mới tính tiếp. Nó cũng biết bệnh của thằng Công nhưng không dám nói ra. Vì thằng Công vẫn không biết bệnh vô sinh của mình nên cứ đổ do lỗi của vợ.
– Thôi được rồi. Anh hiểu. Nếu em cần lời khuyên thì anh mới dám nói. Vì động chạm tới rất nhiều người…
– Anh nói đi! Em cần và vẫn tin theo cách giải quyết của anh mà…
– Nên cho thằng Công về Nam Định. Nhưng phải để ông bố nó tỉ tê với nó chuyện nó ra đời như thế nào và nó phải được chăm lo chu toàn. Việc của em với ông ấy, đối với họ nội của em thì chỉ có ông ấy và em với thằng Công được biết thôi, không thể theo như chuyện anh với Liên được. Thứ 2 là phải giữ thằng Thành ở cùng em, nó là cháu nội anh Quốc, con bố Quân, là đứa nối dõi nhà anh Quốc. Cứ chăm nuôi nó, dù mẹ nó đi lấy chồng thì anh sẽ bảo Thuý chăm sóc cháu. Thế nhé!
– Vâng. Em cảm ơn chồng. Có gì đó em cần anh tác động thêm nhé. Giờ đi ngủ đi anh, mai về HN không cho cái Minh, cái Tâm và lũ trẻ về à?
– Chưa về được. Em lên ngủ đi.
Lan đi khỏi. Tôi tắt đèn tuýp. Chỉ để đèn ngủ trong phòng và hé cửa vì tôi biết bé Ngọc thế nào cũng xuống với tôi. Một cô bé 13 – 13 tuổi, tính đã dâm lại được một người đàn ông dày dạn và dâm đãng như tôi địt từ hồi mới 6 – 7 tuổi thì cơn thèm là vô độ. Với Ngọc, tôi luôn biết cách để em lớn hơn tuổi khi địt nhau và ngây thơ khi cần thiết.