Phần 39
Vậy là tôi chỉ có thời gian 9 tháng để làm việc. Đến mệt nhoài và nhiều khi phải lỡ hẹn những cuộc gọi với cả 9 người vợ vì không thể bỏ phí thời gian. Bao nhiêu việc ở cả VN và Đức chi phối tôi. Thú thực, cũng vì thế mà nhu cầu tình dục của tôi như bị ngủ quên. Về đến nhà là lăn quay ra ngủ. Hai chị em Liên Hoa lo lắng vì thấy bố mắt trũng sâu và kém ăn. Hai đứa cố tạo ra những niềm vui trong nhà để được thấy bố cười đùa.
Rồi mọi việc, mọi dự định, mọi kế hoạch đã được tôi vạch ra kỹ lưỡng, chi tiết. Kể cả những dự án trong nước tôi cũng bàn kỹ với con trai Thanh Lâm để nó xúc tiến trót lọt và có hiệu quả.
Chỉ còn duy nhất một chương trình mà khó có thể thực hiện ngày một, ngày hai được. Đó là mở lớp dạy tiếng Đức ở trong nước trước khi tuyển các ứng viên người Việt đi học nghề và làm công việc điều dưỡng, chăm sóc người già ở bên Đức. Đầu vào của cơ sở dạy nghề mà tôi và Andre cùng 2 cộng sự người Đức mở, lúc này đang thiếu “đói” đầu vào trong khi nhu cầu ngày càng tăng. Tôi bàn với mọi người sẽ cùng một bạn Đức về Việt Nam để tạo dựng cơ sở. Ai cũng muốn đi. Nhưng cuối cùng tôi chọn bà Monika Hermann bởi hai lẽ.
Một là bà có người nhà đang làm Phó đại sứ Đức tại Hà Nội. Hai là bà có quan hệ rất tốt với Viện Gớt (Viện Ngôn ngữ tương tự như học viện đào tạo ngoại ngữ ở VN) và cũng là người có kinh nghiệm tiếp xúc và hiểu phong tục, tập quán, văn hóa của người Việt và cũng là người thạo tiếng Việt nhất trong số các cộng sự. Tôi hứa với các bạn Đức rằng các bạn sẽ lần lượt sang VN để trải nghiệm. Tôi cũng liên lạc với mấy người bạn ở Hà Nội và Sài Gòn để bàn bạc hướng đi. Mục đích là mở được cơ sở đào tạo, chiêu sinh và làm các thủ tục theo quy định pháp luật của hai nước để các học viên được sang Đức đào tạo tiếp. Theo dự toán mọi chi phí trên cơ sở thu học phí theo hợp đồng đào tạo từ ban đầu tới khi các học viên được tuyển dụng lao động thì mỗi đầu người cũng đem về cho chúng tôi 15.000 euro. Trừ đi mọi chi phí hành chính thì còn lại 10.000/ Người được cho là “lãi ròng”. Giáo viên chỉ 2 – 3 người là người Đức bên cạnh 2 – 3 người trợ giáo có trình độ ngoại ngữ tiếng Đức bậc ĐH hoặc những người đã có kinh nghiệm, đã sống và làm việc tại Đức trong thời gian tối thiểu là 5 năm, nói thành thạo tiếng Đức. Sau một vài tháng các bạn tôi thông báo kết quả làm việc với các cơ quan chức năng đủ điều kiện thành lập cơ sở đào tạo chỉ đợi tôi về để quyết định.
Cuối tháng 5, khi các trường đã kết thúc năm học thì tôi cùng bà Monika, hai chị em Liên Hoa, Thanh Long và Sylvia bay về Việt Nam.
Khỏi phải nói mọi người, nhất là các bà vợ của tôi, mừng như thế nào.
Nói sơ qua về 15 ngày gọi là dư dả thời gian trước khi tôi ” vận hành” guồng máy kinh doanh mới để mọi người hiểu rằng dẫu bận rộn và eo hẹp về thời gian nhưng tôi không ” phụ lòng” bà vợ nào. Các nàng lại được rối rít trao nhận yêu thương để ai cũng hoan hỷ, ngất ngây với câu cảm thán: “Ôi! Sướng quá, chồng ơi!”. Chỉ có 2 bà là tôi đầu tư nhiều thời gian nhất, không phải chỉ riêng cho những cú bắn xả tinh trùng vào hai cái hang đang khao khát mà là giải quyết những gì khi tôi vắng mặt đã nảy sinh.
Với Hường, về bế và nhìn con bé con mới trên một tuổi bắt đầu bi bô và lẫm chẫm bò, chập chững đi theo con chị Nguyên Linh của nó, tôi nhìn thì nhận ra ngay những nét của họ Lưu trên khuôn mặt và những nét pha trộn khuôn mặt của Nguyên và bố vợ tôi. Tôi hỏi Hường:
– Có ai nói gì không khi nhìn mặt con bé, nhất là Nguyên?
– Đến giờ không thấy ai tỏ thái độ gì khác hơn là sự yêu quý con bé và cảm thông với em. Chỉ một lần em giả vờ nói bâng quơ với Nguyên rằng nhìn con gái của thím với con Nguyên Linh nhang nhác giống nhau nhỉ. Nguyên cười và nói: “Vâng, cháu cũng thấy thế! Dì với cháu giống nhau cũng là lẽ thường tình, dù hiếm…” Em bảo với Hường: “Tôi cũng nghĩ mãi mới dám kiếm thêm đứa con nữa. Mà cũng lạ cái người tôi quan hệ sao có nhiều nét giống anh Luân thế. Cũng tại tôi trong thời gian chửa con bé lúc nào cũng nghĩ đến bố thằng Hoàng, đến Nguyên và cả anh Luân nữa. Người ta bảo khi có chửa hay nghĩ đến ai thì khi sinh đứa con có ít nhiều khuôn nét của người đó. Chẳng biết đúng không?” Nguyên bảo: “Kệ người ta thím ạ. Mình đẻ ra là con mình, mình nuôi. Cu Hoàng có em thêm vui…”. Anh bảo thế đã yên lòng chưa. Em chỉ lo anh không nhận nó là con của anh và sợ Nguyên dị nghị thôi…
– Nó là con gái của anh thì sao anh không nhận chứ? Mà vợ đặt tên con chưa?
– Em còn chưa làm giấy khai sinh cho con và đợi anh về đặt tên con đấy, chồng ạ!
Tôi nói ngay vì đã có sẵn trong đầu:
– Đặt tên là Hồng Hà. Còn họ thì cứ lấy họ Nguyễn của Em, của Nguyên, của thằng Hoàng và của bố vợ anh! Ai hiểu sao cũng được. Làm giấy khai sinh thì cứ để trống tên bố. Pháp luật cho phép mà.
Thế là đứa con gái thứ 5 của tôi đã có tên Nguyễn Thị Hồng Hà. Nhưng cả tôi và Hường đều hiểu họ tên đúng của cháu là Lưu Thị Hồng Hà. Chữ Hồng tên đệm tôi luận ra từ chữ Hường theo phương ngữ Huế và Nam bộ.
Với Lan, sau khi tôi với Lan cùng Thuý và Lâm đi viếng mộ anh Quốc trên Bất Bạt, thì tới Viện thăm Quân, con trai lớn của Lan bị tai nạn vẫn phải nằm viện đã hơn năm rồi. Nhìn nó tóp teo và nhằng nhịt dây dợ, sống thực vật thôi chứ không có sự sống của con người. Thương nó quá. Hỏi về con vợ nó, Thuý nói:
– Sau tai nạn một năm, qua ngày giỗ đầu thì xin phép mẹ đi lấy chồng. Tưởng ai hóa ra là anh Công. Anh Công thưa với mẹ là anh ấy thương chị, thương anh Quân và thương cái thai của anh Quân mới đầy tháng trong bụng chị nên quyết định thay anh chăm sóc vợ, con anh, vá lành mái nhà mới gây dựng mà đã bị giông tố vùi dập.
– Tôi cũng nghĩ mãi, cậu ạ! – Lan tiếp lời – Nghĩ thương các con, thương cháu và thương mình vả lại bên nội của cháu cũng thấy thế là hợp tình nên tôi cũng đồng ý. Có điều hai đứa cứ ở với nhau, không đăng ký vì cái Như vẫn có chồng là Quân, hai đứa dắt nhau sang Hàn Quốc bốn tháng nay rồi. Vừa rồi mới báo với mẹ là đang có chửa. Con chị mới hơn một tuổi. Mọi chi phí viện phí của Quân đều do hai đứa lo hết. Cứ 3 tháng một lần lại về thăm chăm anh. Kiểu này rồi thằng Quân…
Nói rồi Lan tu tu khóc. Tôi an ủi:
– Chị đừng quá buồn mà hại sức khỏe. Sự việc đã đến nước này thì âu cũng là số mệnh của người đi và duyên phận của người ở lại. Thằng Công nghĩ và làm thế là đúng và rất tình nghĩa. Vậy là mừng cho hai… vợ chồng nó và mừng cho cả cháu Quân.
Tôi sờ nhẹ và nắm bàn tay xương xẩu và lạnh giá của thằng Quân mà không kìm nổi xúc động.
Chiều tối hôm đó, người đầu tiên tôi làm chuyện vợ chồng là Lan. Nàng vẫn hào hứng đón nhận sự yêu thương của tôi qua những nụ hôn, những lần sờ nắn. Nhưng khi nàng cố vạch mép lồn để tôi đút chim vào nhưng không thể vì khe lồn khô khốc. Tôi nhổ nước bọt bôi vào buồi tôi và quét sâu vào lỗ lồn thì mới ấn buồi vào được. Chỉ dập hai ba cái mà Lan kêu rú lên vì đau nhưng không muốn tôi rút chim ra. Tôi chỉ tự tạo cảm hứng bằng hình ảnh chúng tôi địt nhau ở Hạ Long trước đây để phụt ra được dòng tinh trùng đang bức bối từ con chim của tôi vào trong lồn Lan. Nàng mãn nguyện và tiếc nuối nhưng không trách cứ gì.
Tiếp theo, tôi và Liên sang nhà tôi để hành sự. Cũng như với Lan, tôi lại phải “tra dầu, bơm mỡ bôi trơn” trước khi địt Liên.
– Mình ơi! Em thích nhưng mà đau quá. Em biết mình yêu thương em nhiều lắm nhưng không thể chiều chồng như trước nữa. May có mợ Nguyên về, mợ ấy còn trẻ thì là chỗ cho em cậy nhờ giải tỏa sinh lý cho chồng.
Khi tôi rút chim ra và phụt tinh trùng lên mặt Liên, nàng dùng ngón tay vét từng giọt và đưa vào miệng mút, nuốt hết.
– Vợ cảm ơn chồng cho em được nhận hương vị tinh khí của chồng mình không qua đường sinh dục mà qua đường tiêu hóa.
Rồi như tiếc của, Liên cầm buồi tôi đưa lên miệng liếm sạch rồi đưa vào khe giữa hai vú để dùng vú như khăn lau và xoa như một sự an ủi cái buồi tôi còn đang muốn địt tiếp.
Từ hai bà vợ già nhất, tôi chuyển làn pháo sang hai vợ ” trẻ con” của tôi. Đầu tiên là bé Hinh vì tôi biết địt Hinh lúc này là tốt nhất, bởi cả Hường và Nguyên con còn nhỏ và nhiều mối tơ vò, suy nghĩ chuyện nhà cửa, con cái nên hứng thú và sự đòi hỏi không cao, tôi có thể trì hoãn lại sau. Tôi về quê lúc chỉ có Hinh đang băm rau cho lợn ở dưới bếp. Hỏi thì biết cả Nguyên và Hường cùng hai đứa trẻ”Vào nhà trong chơi với chị Quỳnh và thăm họ hàng, tối mới về”. Hinh bỏ con dao, đứng dậy đi rửa tay và làm gì đó trong nhà vệ sinh mà nghe tiếng vòi xả nước kêu xè xè. Chắc chắn cô bé đang rửa lồn. Hinh bước ra với bộ pijama mỏng, khăn mặt vắt vai rồi ào tới ôm tôi, hôn rồi cắn, cào và véo một cách cuồng si. Tôi đè em ra ngay cái chõng kê ở bếp và thực hiện những cú nhấp chắc chắn và mạnh mẽ. Khi sắp xuất tinh, thấy tôi chững lại, Hinh giục:
– Anh Luân cứ cho vào đi, đừng sợ. Em uống thuốc từ hôm anh về rồi. Em biết vậy là qua đọc và học sinh lý tình dục đấy…
Tôi hôn môi em, hôn bầu vú nhô cao, ngọn cứng của Hinh và giã tiếp rồi rùng mình, ào ạt phóng tinh vào sâu trong âm đạo đẫm nước nhờn của Hinh. Địt nhau hai lần thì Hinh bảo:
– Mọi người đang về đấy, chồng ạ. Rồi đứng dậy, ra ngồi băm rau như chưa có chuyện gì…