Phần 17
Tôi đánh xe ra sân bay đón 3 mẹ con Nguyên. Vậy là xấp xỉ 2 tháng trời tôi vắng vợ, con.
Tôi mang hoa tặng vợ và con gái, còn con trai tôi chỉ cần bố ôm thật chặt và “Con chỉ cần bố ôm thôi”, bao giờ nó cũng nói vậy. Đồ đạc là 5 cái vali to đùng, chắc nhiều đồ nên mới phải mua thêm 2 chiếc nữa. Cồng kềnh nhất là hai chồng nón lá, 20 cái. Liên Hoa phấn khởi khoe:
– Tất cả lô áo dài của mẹ, của con và hơn chục cái con làm quà cho tụi bạn, cộng với quần áo của con đều do chị Thuý mua đấy bố ạ.
– Còn anh Lâm mua đồ cho Long. Hai anh em giấu mẹ, giấu chị mua những gì thế?
– Có gì đâu, toàn quần áo Jean và đồ dùng, dụng cụ thể thao. Ở Hà Nội rẻ lắm, bố ạ. Anh Lâm bảo con: “Thích gì cứ lấy, đừng lo vì tiền của bố mẹ đấy, Long ạ.” Thế là con gom thôi, hì hì…
– Chị Liên, chị Lan và hai đứa Minh, Tâm thì toàn mua đồ ăn khô và chè Thái. Ở quê chị Thanh với cô Bình thì gạo nếp, lạc, miến, mộc nhĩ…
Không nhận thì mọi người giận nên phải mua thêm vali đựng. Lại còn một thùng Carton gửi chậm nữa chứ. Bố lại phải bù tiền cho ba mẹ con rồi.
Đêm nằm, có vẻ như Nguyên đã quen với múi giờ VN nên khó ngủ. Hơn nữa sự đòi hỏi tình dục sau hai tháng xa chồng lại khiến tôi hì hục. Chúng tôi địt nhau rất hăm hở và thác loạn.
Nghỉ 1 tuần là tôi yêu cầu Nguyên bắt nhịp ngay với công việc để cập nhật việc quản lý, kinh doanh.
Ngày cuối tuần, Liên Hoa hỏi tôi:
– Bố mẹ ơi! Tuần sau con và em Long khai giảng năm học mới rồi. Con xin phép để con được mời mấy đứa bạn đến chơi nhà mình vào ngày mai được không ạ?
– Mời các bạn đến để nhận quà à? Nguyên đưa mắt sang tôi thăm dò.
– OK! Bố mẹ đồng ý. Thế còn Long? Có mời bạn không?
Nó lắc đầu. Ở tuổi nó chưa có bạn thân.
Sáng chủ nhật, tôi và Nguyên rủ nhau đi mua sắm để tạo tự do cho các con. Thằng Long nhất định đòi đi cùng bố mẹ chứ không chịu ở nhà. Hai vợ chồng tôi và con ăn trưa ngoài cửa hàng. Nguyên gọi cho con gái hỏi có chiêu đãi bạn gì không?
– Thôi không phải rán đâu. Mà con còn chưa biết làm thì hỏng hết. Có mấy đứa tất cả? Ừ được rồi! Để mẹ lấy ngoài cửa hàng đưa về cho, sẵn thế mà ăn thôi. Đừng bày bừa ra nhà đấy.
Quay sang tôi, Nguyên bảo:
– Gớm, con gái anh định rán nem mời bạn. Rồi Nguyên gọi cháu (Người Việt) phụ trách ra, bảo:
– Cháu nói bếp rán cho cô 30 cái nem, xong đưa đến nhà cô cho bé Hoa nhé. Nhớ đem cả dưa góp nữa. Khẩn trương hộ cô.
Đây là một trong ba cửa hàng của Nguyên ở Berlin. Món nem Việt là món bán chạy nhất. Không chỉ người Đức mà người nước ngoài khác cũng rất thích. Giá bán ăn tại chỗ là 5 Mark / một cái. Mỗi cửa hàng, Nguyên tuyển 5 nhân viên chuyên trách về nem trong tổng số 14 người Việt và 4 người nước ngoài (Nga, Ba lan hoặc từ một nước Đông Âu nào đó). Ăn xong, tôi bảo sang quán Cafe bên cạnh của bạn tôi, người Việt ngồi, vì tôi nghiện và thèm Cafe Moka mà ở Việt Nam không có. Hai mẹ con Nguyên ăn kem.
Loanh quanh mua sắm, ngắm công viên… đến 4 giờ chiều thì về nhà. Liên Hoa ra mở cửa, tà áo dài trắng tinh khôi tha thướt, uyển chuyển. Chúng tôi vào phòng khách ngồi, còn thằng Long chạy ngay vào phòng nó, chốt cửa.
Một lát, thấy xôn xao, líu lo ngoài hành lang. Có tiếng gõ cửa rất lịch thiệp…
– Xin mời vào.
Cánh cửa phòng khách mở bung rộng cả hai cánh. Lũ lượt 10 tà áo trắng của 10 cô gái da trắng, tóc đủ màu, mũi cao và mắt xanh, đầu đội nón, bẽn lẽn đi vào khoanh tay chào chúng tôi. Tôi đoán chắc chắn con gái tôi làm đạo diễn. Các cháu vui lắm và có vẻ hãnh diện trong trang phục áo dài trắng học trò kiểu Việt Nam.
Nguyên lấy kẹo lạc mang từ VN ra mời. Tôi hỏi:
– Các cháu có thích áo dài và nón lá VN không?
– Ồ! Thích lắm, thưa bác…
– Chúng cháu đã lên kế hoạch gây bất ngờ cho toàn trường trong buổi khai giảng với trang phục này đấy ạ.
– …
Mỗi đứa một câu, rồi cười rồi thi nhau nói. Rồi xin phép ra về.
Liên Hoa bảo với các bạn (Tất nhiên nói bằng tiếng Đức)
– Chúng mày cởi ra. Đến ngày kia tất cả đến nhà cô Chủ nhiệm, cả mấy đứa hôm nay vắng mặt nhé. Tới đó để trình diễn cho cô xem trước.
Các bạn của con về rồi, tôi gợi ý:
– Thế sao con không dành tặng cô chủ nhiệm của con một bộ?
– Ơ! Con quên khuấy mất. Thật đáng trách…
– Đừng lo. Nguyên bảo, Mẹ có bảo chị Thuý mua thêm một bộ cỡ lớn hơn cho người Âu đấy. Nhưng không biết cô con cỡ nào…
– Cô ấy chỉ bằng mẹ thôi, mẹ ạ. (Vợ tôi cao 1m66, nặng 58 kg)
– Thế thì chọn một trong 4 bộ mới của Mẹ. Coi là quà Việt Nam của con tặng cô sau chuyến về thăm Tổ quốc.
– Con cảm ơn mẹ yêu, cảm ơn bố yêu.
Tôi gõ cửa thằng Long, nó dụi mắt đi ra. Tôi bảo:
– Bố có quà cho hai con.
Tôi mở tủ phòng làm việc và chỉ cho hai đứa 2 bộ máy tính để bàn và nói:
– Bố tặng hai chị em với một yêu cầu duy nhất. Máy tính chỉ dùng để học tập, cấm sử dụng vào việc khác. Bố biết sẽ tịch thu và phạt cấm túc cả tháng, nếu vi phạm.
Bốn cặp mắt sáng ngời, ngạc nhiên và thích thú.
– Gớm, bố chiều hai con thế. Không học giỏi thì xấu hổ lắm. Anh Lâm còn mua cho mỗi đứa cái điện thoại Nokia đời mới nữa chứ. Hai đứa xài sang hơn cả bố mẹ rồi.
Công việc cứ cuốn hút cả hai vợ chồng, hai đứa con thì đi học tối mới về.
Tôi thỉnh thoảng lại đi về các tỉnh phía Nam hoặc phía Bắc một, hai ngày để giải quyết những việc cần có mặt. Cũng chỉ những ngày này tôi mới thỏa mái chuyện trò với các bà vợ và hỏi han đến lũ trẻ.
Người đầu tiên tôi gọi bao giờ cũng là Liên. Thôi thì trên giời, dưới bể nàng kể cho tôi chuyện vui với tiếng cười giòn tan trong máy, chuyện không vui với giọng run run, nghèn nghẹn. Những lúc này tôi thấy mủi lòng thương Liên – Người chị họ, người vợ đầu tần tảo và cam chịu, một người đã hiến dâng cho tôi tất cả…
– Hôm đầy tháng hai đứa trẻ em làm hết các thủ tục lễ tơ hồng. Hai đứa cháu nội của chúng mình, trộm vía, ngoan lắm, cứ đẹp như búp bê anh ạ. May có cô Lan vẫn ở dưới này, bà nội và bà ngoại cứ lân nhau bế đổi tay cả hai đứa. Giờ chúng quen hơi hai bà rồi. Mẹ bế là ọ ẹ ngay. Con Thuý thì…
Tôi gọi cho Thuý, sau khi đã hôn Liên trong điện thoại và không quên hỏi thăm & cảm ơn chị Lan – bà ngoại của hai đứa con tôi, giọng Thuý vui lắm:
– Chồng ơi! Con của chúng mình nhìn yêu lắm. Em định khi con được 3 tháng mới chụp ảnh để anh ngắm hai đứa. À! Em nhận được cái xe nôi đôi rồi mình ạ, anh chị Tân Hồng từ Hạ long lên chơi mang tặng đấy. (Lại nói, tính ngày đầy tháng con, tôi gọi cho Tân Hồng nhờ mua cái xe nôi đôi của Nhật vì ở HN hiếm và đắt hơn, “Tôi sẽ chuyển tiền trả vào Tài khoản của Hồng”. Tân cáu: ” Cậu vớ vẩn, tiền nong gì! Cháu cậu như cháu tôi…”, thế nên cả hai vợ chồng lên thăm cháu). Hai đứa nằm xe nôi có vẻ thích và chỉ chịu cho bà nội Liên và bà ngoại Lan bế mới nằm im. Chỉ lúc nào mẹ cho ăn thì mẹ mới được nựng, được ôm hôn con. Thằng cu giống bố như đúc, con bé thì bà Lan bảo giống mẹ Thuý lúc mới sinh như tạc. Anh Lâm thì suốt ngày đi lại hai ba nơi, lại xuống Hạ Long và các nơi để tham gia đấu thầu… Thành thử em lại càng nhớ anh.
Tôi động viên Thuý:
– Anh biết và chỉ mong em vui, khỏe. Nhớ em và thèm được bế con quá. Em cho con ăn sữa ngoài hay cho con bú?
– Chồng ơi, chồng mở Webcam ra đi.
Tôi vội vàng mở máy tính và cắm Webcam. Em hiện ra trên màn hình, vẫy tay cười rồi cởi cúc áo đang căng, hai trái đào tiên bật ra, to tròn, hồng hào, quầng vú xám do mới đẻ, đầu ti nhỏ xíu chứng tỏ con không mút.
– Nhìn thích không? Em chưa dám cho con ăn sữa ngoài mà vắt sữa mẹ cho vào bình rồi ủ ấm cho con bú. Mỗi đứa ngậm một bình, mút chùn chụt nhìn yêu lắm. Thằng Hải Long ra sau chị 3 phút nhưng nó nhỉnh hơn con Thuý Hải. Con trai mà nị, nghịch lắm chân tay chẳng lúc nào yên. Mấy tháng chửa cứ bị hai đứa thay nhau đạp, đau nhưng thích. Em nhớ chồng lắm, anh biết không?
– Anh cũng nhớ em và các con. Hôn hai con hộ anh nhé và nói thầm vào tai chúng là bố Luân hôn đấy. Chúng hiểu mà…
Tôi nhớ Thuý đến se lòng. Nghĩ đến hai bầu vú căng sữa của Thuý, tôi chỉ ước ao được vục mặt mình vào đó mà tranh bú với các con và nói trêu đùa rằng “Của bố chứ!”.
Tôi gọi cho Lâm…
– Cậu ạ, con đang thu dọn nhà. Xong rồi cậu ạ. Mai kia con mua ít cây về trồng cho mát nhà. Thanh toán trọn gói cho ngôi nhà đến lúc này là 1, 3 tỷ. Dạ, vâng! Con đã tham gia đấu thầu nhiều dự án. Đã trúng 2 mảnh đất trên Sóc Sơn và Ba Vì. Con đã bán sang tay, lãi gần 1 tỷ. Và 3 căn hộ chung cư cũng lãi gần 300 triệu cậu ạ. Riêng mảnh đất ở móng cái chung với chú Tân ở Hạ long thì chú Tân bảo cứ để đấy nghe tình hình xây khu kinh tế mở sao đã ạ. Còn ở Sài Gòn sắp tới con vào sẽ tính…
– Lâm này! Cứ ở bên nhà cậu, khi nào hai đứa trẻ ba tháng tuổi thì có chuyển về nhà mới hãy chuyển. Nếu không cứ ở đấy cũng được. Nhà để không mãi cũng không tốt. Năm tới cậu về cậu sẽ bàn tiếp với con.
– Vâng!
Gọi cho Minh, em cầm máy không nói gì. Một lúc sau mới:
– Alo, anh à. Em đang trong toà án…
– Làm gì…
– Toà xử ly hôn, vắng bên bị. Nhưng có đại diện nhà lão ta, sau tranh luận về phân chia tài sản, ngôi nhà và mảnh vườn tòa xử chia đôi và hỏi bên nào nhận thì trả tiền cho bên kia theo giá mà toà đưa ra dựa trên giá trị đã được thẩm định theo pháp luật. Em cũng muốn giữ vì dù sao em cũng bao năm xây dựng, gắn bó chứ lão kia thì có ở ngày nao đâu mà. Nhưng họ còn chưa chịu…
– Minh này! Nghe anh nhé. Em đồng ý cho bên kia nhận tài sản cố định đi và em nhận tiền…
– Thế em ở đâu?
– Hai mẹ con về nhà mẹ ở tạm cùng với cả mẹ con Tâm. Anh về rồi anh tính, nhá.
– Thằng Quân em đồng ý cho mẹ nó đón đi rồi. Cũng buồn và thương con, nhớ con. Nó cũng buồn. Nhưng thấy chị ấy em cũng thương, ông chồng hiện tại cũng tốt tính, hiền lành và mong có thằng Quân nên em đành vậy. Với điều kiện phải để em thăm nom nó như con đẻ. Nó cũng bảo con phải có cả mẹ Minh nữa…
– Em giải quyết thế cũng phải…
– Em nhớ anh lắm… Thôi để em vào đã nhá. Em gọi sau…
– Chồng à? Em vừa gọi cho Mẹ, biết thế nào anh cũng sẽ gọi cho em… hay là không gọi?
– Thì anh đang gọi để nói chuyện với vợ anh đây…
Chuyện líu ríu về yêu, về nhớ, về sự phát triển của tiệm tóc, về kinh nguyệt, về thèm khát, về “mơ được anh địt như đã từng”… về con gái Bích Ngọc của em, em bảo ” Bé Ngọc lúc nào cũng hỏi mẹ bao giờ ông về ông tắm cho con, ôm con ngủ hả mẹ?”, Bé tí mà nhớ thế. Tôi nghĩ ” Giống y chang mẹ, nhớ cả khi cậu tắm và lau bướm cho…”
– À mình ơi! Chị Minh ly dị xong rồi đấy. Hình như còn vướng chia tài sản. Em bảo trả cho họ nhà, lấy tiền về đây với mẹ, với em. Thằng Quân thì đành lòng để mẹ nó đón về. Nay mai chồng về tha hồ mà đẻ. Hai chị em ruột chung nhau một chồng càng đỡ ghen tuông. Cậu sướng không? Một lúc cả hai chị em cháu gái tình nguyện làm vợ cậu, sẵn sàng đẻ cho cậu những đứa con… Em nhớ chồng.
– Anh yêu cả hai vợ. Đừng có mà uống thuốc tránh thai đấy nhé, hai vợ cứ nuôi trứng cho khỏe đợi tinh trùng của chồng nhé…
– Quỷ sứ! Hai vợ đang thèm đây. Nhất là Minh, chị ấy bảo là chưa được anh địt, em chả tin. Chưa được địt mà sao đã… nghiện cậu thế…
– Chờ anh nhé! Hôn bé Bích Ngọc giùm anh.
Tôi quay về Berlin. Lại tiếp diễn những ngày đoàn tụ không ngớt tiếng cười của cả nhà. Tôi và Nguyên lại đắm đuối những cuộc tình mãnh liệt vì cả hai đều dâm.
Các con tôi học chăm ngoan và tiến bộ…
Công việc kinh doanh các mảng của vợ chồng tôi đều phát đạt và ổn định.
Một hôm, tôi ướm lời với Nguyên là có khi Tết năm nay tôi về VN. Một là lo giải quyết mấy dự án bất động sản đã đầu tư từ Nam ra Bắc, hai là chạp mồ mả tổ tiên cho cả 2 bên vì mấy năm nay hai vợ chồng đều vắng mặt, ba là xem tình hình ông ngoại (bố vợ tôi) thế nào để lo cho cụ có người “Nâng khăn, sửa túi, làm bạn”.
Vợ tôi sau thoáng suy nghĩ cũng đồng ý ngay.
– Vâng! Anh về là hợp lý. Em đang lo cho bố quá. Nếu bố lấy thím Hường thì em mới yên tâm.
Còn lý do thứ tư, tôi không thể nói ra nhưng cũng thúc dục tôi không kém.
Tết này là Tết 1999 – 2000.
Tôi sẽ có mặt ở nhà cùng NHỮNG NGƯỜI TÔI YÊU.