Phần 15
Chuyến bay của tôi qua một lần quá cảnh (transit) tại sân bay Frankfurt/M rồi đến Schönefeld lúc 17.30một ngày trung tuần tháng 8/1998, đi tàu điện về đến nhà là 19 giờ. Tôi không báo trước cho Nguyên và các con vì muốn tạo sự bất ngờ.
Không nói thì mọi người cũng hiểu Nguyên, các con tôi và cả tôi nữa đều mừng rỡ như thế nào khi gặp lại nhau sau đằng đẵng những ngày xa cách. Tíu tít thăm hỏi, chuyện trò. Tôi mở vali lấy những gói quà Việt Nam ra tặng mọi người. Kể ra thì trăm thứ bà rằn, nhiều lắm. Hai cái vali của tôi mang theo chủ yếu là quà. Mà những thứ quà này là mọi người mua bắt tôi mang sang chứ tôi có mua cái gì đâu. Nể mọi người và cũng muốn cho Nguyên và các con nhớ đến quê hương nên tôi tha hết cả đi. Tôi ân cần hỏi thăm từng người. Nguyên có vẻ mập ra, hai đứa trẻ cao hơn và tiếng Đức nói chuẩn hơn. Vào đúng dịp cuối tuần nên các con tôi được nghỉ học. Cả nhà quây quần, sum họp ấm áp không khí gia đình và tràn ngập hạnh phúc…
Nghe Nguyên và các con kể chuyện, tôi biết những ngày tôi vắng nhà thì mọi việc vẫn rất ổn. Hai đứa trẻ đã hòa nhập. Việc kinh doanh và quản lý các cửa hàng của Nguyên ổn và có chiều hướng phát triển…
Đêm nằm bên Nguyên, tôi kể chuyện quê và tình hình hai bên. Nhắc đến bố là Nguyên sụt sùi. Tôi bảo:
– Anh muốn bố xuống Hạ Long chủ yếu để cụ đỡ buồn, chứ thui thủi một mình ở nhà thì đến gỗ đá cũng mủn đi.
Chuyện quê hương, gia đình thì không bao giờ là đủ với những người đi xa.
Những lúc hai vợ chồng ân ái, Nguyên vẫn đầy đặn ham muốn. Nguyên bảo:
– Hay là mình sinh thêm đứa con nữa hả anh.
– Từ từ đã. Em và con sang đây chưa lâu còn nhiều việc phải lo, phải làm.
Nghỉ với vợ con 2, 3 ngày trọn vẹn bằng cách ngắt liên lạc mọi điện thoại, kể cả đt bàn và máy của Nguyên.
Ngày thứ tư, tôi mới lao vào công việc. Hàng núi việc phải tính, phải lo, phải giải quyết… Công việc lại tiếp tục chạy ổn định theo guồng máy. Andreas thông báo tình hình đào tạo và chuyển cho tôi báo cáo quyết toán quý 3. Số liệu rất đẹp.
Tôi kiểm tra tài khoản Ngân hàng của mình. Số dư đã trên 500.000 euro. Bữa trước, Nguyên cũng báo số dư trong tài khoản của Nguyên (mảng nhà hàng) đã gần 300.000. Tài khoản trong nước, qua đợt vừa rồi cũng tăng lên đến 30 tỷ. Còn Vốn lưu động, đầu tư, góp vốn đầu tư cũng xấp xỉ.
Nguyên của tôi luôn lo lắng và chăm sóc chồng con rất chu đáo. Nguyên hỏi thăm nhiều về chị Liên và vợ chồng cháu Lâm. Liên bảo:
– Thằng Thanh Long nhà mình giống thằng Lâm, anh nhỉ.
– Ừ! Nhưng giờ nhìn nó già hơn tuổi, mới gần 30 tuổi chứ mấy. Vất vả làm ăn, lo cho mẹ và các em…
– Thế vợ chồng nó vẫn chưa có con à?
Tôi sang đến nay đã hơn một tháng. Có mấy cuộc gọi từ VN của Minh đầu tiên, rồi đến Tâm và Thuý. Tôi không bắt máy để họ không bị tính cước (không hề rẻ), vả lại công việc bề bộn chờ tôi. Giờ vãn rồi tôi mới có thời gian. Tôi không gọi mà chỉ nhắn tin.
Tôi nhắn theo thứ tự trên.
Với Minh:
– Minh à, em khỏe không?
– Ôi, anh. Sao em gọi mà không nghe? Ghét em à?
– Không bao giờ ghét. Yêu còn chưa được thì sao ghét hả em?
– Nhớ em không?
– Nhớ! Nhớ lắm! Để anh chủ động gọi cho em, chứ em mà gọi thì tốn tiền cước lắm đấy.
… Bạn đang đọc truyện Những người tôi yêu tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/05/truyen-sex-nhung-nguoi-toi-yeu.html
Với Tâm:
– Vợ ơi! Hôn em cái nào. Nhớ lắm!
– Nhớ sao vợ gọi không thèm nghe.
– Chồng bận quá, bao việc. Với lại anh nhấc máy nghe thì tốn tiền của vợ. Thôi để anh gọi về nhé.
Với Thuý…
– Thuý à, khỏe không cháu? Tình hình có gì mới không?
– Cậu ơi! Vợ chồng cháu vẫn bt. Bữa trước cháu gọi mà không thấy cậu nghe máy.
– Cậu bận quá! Để cậu chủ động gọi cho nhé.
(Với Thuý tôi không nhắn tin xưng hô anh – em, vợ – chồng như khi nt cho Minh và Tâm. Thuý đủ thông minh nên nt lại rất… đúng luật).
Mấy ngày sau, tôi gọi điện về. Tôi gọi cho Thuý đầu tiên. Tôi đoán giờ này con trai tôi ít khi ở nhà. Chuông reo…
– Alo, cậu à? Anh Lâm ơi, cậu gọi…
– Con chào cậu…
– Cậu tưởng con bận lái xe giờ này như mọi khi nên cậu gọi qua máy Thuý. Tình hình giờ thế nào rồi…
(Qua Lâm, tôi được biết vợ chồng con trai tôi và Liên đã chuyển sang nhà tôi, hai vợ chồng đang ở nhà cũ dọn nhà để chuẩn bị sửa…)
Tôi gọi ngay về cho Liên. Liên mừng rỡ báo tin về vợ chồng con trai đã nghe lời bố, sang ở đây rồi.
– Em vẫn ở phòng hai vợ chồng mình trước đấy chồng ạ.
Thì ra Liên chọn phòng dưới tầng 1, nơi tôi và em đã ân ái hồi trước và cũng chính phòng này Tôi và Tâm, Tôi và Thuý đã địt nhau rồi tới Minh, chỉ chút thời gian nữa, nếu không phải đi thì chắc chắn Tôi và Minh cũng thế.
Liên nói đủ thứ chuyện, lúc vui, lúc buồn, chuyện về từng đứa con. Em nói nhớ tôi đến héo hon. Em bảo nếu em không có thằng Lâm của anh thì chắc đời em khổ lắm, có anh là em thấy hạnh phúc…
Nói đến chuyện sinh lý, em bảo nghĩ đến thì vẫn muốn, vẫn thích nhưng đến khi gần anh thì sợ vì khô hết nước nhờn nên đau lắm, chiều chồng một cái thì sợ đến cả tháng…
Tôi bảo, dẫu sao tôi vẫn yêu em, vẫn muốn gần gũi, ôm hôn em và trần truồng khi ngủ. Còn chuyện địt nhau chỉ là phụ, anh không đòi hỏi… Em có vẻ siêu lòng.
Nói chuyện với Liên xong, thấy số gọi lỡ của Thuý. Tôi gọi lại.
– Chồng ơi, em đây.
Rồi em kể chuyện này, chuyện khác rất nhiều, chẳng để tôi xen vào được câu nào. Em mừng rỡ báo tin đã tắt kinh. Tôi hỏi có ai biết không?
– Em khoe với 2 mẹ, với anh Lâm và giờ mới báo tin với chồng đây…
– Mọi người mừng không?
– Khỏi phải nói. Nhất là anh Lâm. Đi đâu cũng khoe. Còn chồng, chồng thích không?
– Còn gì bằng nữa. Ngay bây giờ anh sẽ tự thưởng cho mình 4 ly rượu Hennessy để ôn lại cảnh vợ chồng mình hôm ăn hàu.
– Em yêu chồng lắm, chồng ạ. Con chắc chắn giống anh vì không lúc nào em không nghĩ đến anh. Yêu em không?
– Nhiều, nhiều lắm.
Tôi gọi cho Tâm…
Nàng mừng lắm, khoe cửa hiệu đông khách. Tháng vừa rồi kiếm được trên 20 triệu…
Nàng buồn vì mong có chửa với tôi mà không được…
Nàng hy vọng và mong tôi năm tới lại về để được tôi ân ái và thụ thai. “Mục đích của em đấy! Phải đẻ con với anh!”.
Cuối cùng, tôi gọi cho Minh…
– Anh ơi! Em đây!
Em kể chuyện thằng chồng nghiện của em. Em xấu hổ nên dấu không cho ai biết. Kể cả vừa rồi bị cơ quan đuổi việc, đi cai nghiện rồi lại tái nghiện giờ đang trốn rồi. Bị truy nã bởi dính đến buôn bán ma tuý…
Em sụt sùi. Em bảo biết thế thì bỏ quách từ hồi đó.
– Hồi nào? Tôi hỏi…
– Cưới được hơn tháng thì chồng em bị bắt vì đánh bạc và đánh người thành thương. Bị giam mười tám tháng…
– Sao không bỏ? Bởi có con (thằng Quân) rồi à?
– Không! Thằng Quân không phải con đẻ của em, cũng không phải con đẻ của chồng. Em xin con nuôi đấy. Có chị công nhân nông trường chửa hoang nên em xin nuôi. Giờ chị ấy muốn nhận nhưng em không cho. Mẹ con từ trứng nước, 13, 14 năm coi như con đẻ còn gì.
– Thế sao em không có con đẻ, chồng kè kè đấy…
– Em cũng đã chửa, và bị sẩy đúng dịp hắn đi tù. Ra tù thì thấy vợ đã đẻ, đúng kỳ đúng tháng, lại là con trai nữa nên nhà cả nhà hắn quý thằng bé.
– Giờ người ta có biết sự thật như em kể không?
– Có! Nhưng chẳng ai nói gì cả.
– Bây giờ em định thế nào?
– Em vừa viết đơn ly dị, nhưng tòa bảo một là phải có chữ ký của hắn, hai là hắn bị bắt đi tù…
– Sau thì sao nữa?
– Có khi em để thằng Quân về với mẹ nó, anh ạ. Nó cũng biết hoàn cảnh nó, biết mẹ đẻ nó. Hỏi nó có muốn về với mẹ đẻ hay ở với mẹ Minh. Nó khóc không nói gì. Thương lắm!
– Rồi sao nữa?
– Em muốn có đứa con do mình sinh ra. Mà bố nó là anh đấy…
– Sao lại là anh mà không phải người đàn ông khác?
– Bố đẻ em mất khi mới được mấy tháng, chỉ nghe mẹ và cô Lan kể. Đến khi mẹ có em Tâm cũng không biết mặt bố. Lớn lên biết rằng anh Lâm cũng không biết bố đẻ là ai. Em thương mẹ, anh Lâm và cái Tâm. Khi lần đầu gặp anh lúc em 8 tuổi chả biết gì, mẹ & anh vắng nhà được cậu tắm rửa, dỗ dành, ôm ấp ngủ cùng. Từ đó em cứ ngỡ anh là bố. Sau mới biết là em trai của mẹ. Nhưng cũng từ đó hình ảnh anh luôn trong em và cả trong cái Tâm nữa. Hai chị em thường rỉ rả…
Chuyện trò và cùng nhắc đến cậu. Lớn lên vẫn thế. Có một lần em nhớ, lúc đó cái Tâm 15 hay 16 gì đó hai chị em tâm sự. Nó bảo sau mà lấy chồng em phải chọn người giống cậu mình. Em bảo thế ng ta không lấy thì sao? Nó bảo: Không lấy thì xin ng đó đứa con. Khi lấy chồng gặp cảnh tai ương đã chán và cậu thì xa tít mù tắp… Khi con Tâm chửa đẻ, thấy con Ngọc xinh quá em hỏi bố nó là ai? Nó bảo tên là Luân, em giật mình tưởng là cậu Luân. Nhưng nó bảo không phải và nói: “Đứa sau nhất định phải là con của cậu Luân”. Vì hai chị em không giấu nhau cái gì nên em biết hết những gì giữa anh và cái Tâm. Em cũng muốn được như nó!
– Thế em không sợ à?
– Sợ gì! Đẻ thì nuôi. Tiếng này tiếng khác rồi cũng qua. Anh có thương em không?
– Anh nói với em rồi đấy thôi. Cái buổi tối trước khi anh đi ấy, em quên rồi à?
– Quên sao được? Sang năm anh về đi cho em và cái Tâm cùng làm vợ anh để cùng có chửa, đẻ con với anh, đi anh! Cái Tâm bảo vừa rồi tại nó uống thuốc tránh thai nhiều nên khi muốn có lại trượt.
Thế này thì năm tới tôi về. Phải chọn thời điểm cuối năm, bởi sẽ cho Nguyên và lũ trẻ về trước vào dịp nghỉ hè.
Bốn người vợ của tôi, bốn mẹ con Liên ơi!
Chờ anh về nhé!