Phần 14
Như đã hẹn, vợ chồng Luân ra đón tôi và mẹ con Tâm ở sân bay Nội bài.
Lâm hỏi tôi:
– Cậu ơi, nhà mình về quê đi.
– Ừ! Cậu cũng đang định thế. Về chào mọi người và thắp hương ông bà trước khi cậu sang Đức.
Xe về đến nhà, sau khi thắp hương trên bàn thờ, cả 4 người lớn và bé Ngọc kính cẩn chắp tay khấn vái, rồi vợ chồng Lâm rủ mẹ con Tâm vào nhà Dì Thanh, Dì Bình. Tâm ngần ngừ không muốn đi. Tôi bảo Thuý:
– Thôi hai vợ chồng đi thôi. Cái Tâm chắc mệt đấy. Lâm nói Dì Bình, dì Thanh ra ngoài nay cậu bảo cái này nhé…
Thuý bế con Ngọc dỗ dành nó đi cùng. Con bé gật đầu luôn.
Vợ chồng Lâm vừa ra khỏi cổng, tôi vội kéo Tâm vào buồng. Cả hai đều vội vàng lột hết quần áo. Tôi ôm em, Tâm ngả mình nằm xuống giường. Tôi vừa hôn, vừa bóp vú em. Tâm cầm buồi tôi nhé ngay vào lỗ lồn đang rỉ nước. Tôi thúc rung cả giường. Tâm hét lên: “Ối! Sướng! Sư… ơ… ướng quá!”. Tôi địt Tâm trên cùng chiếc giường mà tôi đã địt mẹ của em nhiều lần.
Vừa rửa xong thì cả Chị Thanh tôi, vợ chồng Lâm và bé Ngọc cùng vào đến cửa. Ngồi một lúc, tôi lấy từ trong ví ra 4.000 USD ra đưa cho chị và dặn:
– Chị đưa cho cái Bình hai nghìn, chị hai nghìn nhé. Em cùng các cháu về thắp hương rồi đi luôn. Em không quay về quê nữa đâu. Ở nhà, chị với cái Bình nhớ dọn vườn chứ em thấy cỏ mọc um tùm, tổ cho rắn và chuột.
Chúng tôi lại lên xe đi thẳng lên Thái Nguyên. Lên đến nơi, háo hức nhất là con Ngọc. Xuống xe cái là tíu tít chạy vào với bà ngoại.
Tôi bảo:
– Thuý và Tâm nấu cơm trưa đi. Ăn xong thì về HN luôn nhé.
Tâm đang mở vali lấy những bộ quần áo mua ở SG tặng mẹ, chị và thằng Quân.
Liên hỏi:
– Tiền đâu mà mua lắm thế?
– Cậu cho. Tâm trả lời cụt lủn.
Thằng Lâm cùng hai cháu ra vườn chơi. Tôi theo Liên lên gác. Liên mở cửa tủ để cất mấy bộ quần áo vào. Từ phía sau, toi vòng tay ôm Liên, sờ hai vú và trườn tay xuống háng. Liên để yên và ngoái lại để tôi hôn. Tôi nói nhỏ:
– Nhớ vợ quá! Anh muốn…
Liên chốt cửa rồi nằm luôn lên giường, tụt nhanh cái quần ra khỏi chân chờ đợi. Tôi cũng chỉ kịp tụt quần rồi đè lên người Liên, ấn cái buồi đang cửng vào lỗ lồn em. Lồn Liên hình như dạo này ít nước nhờn. Phải kích thích mãi mới rìn rịn ướt. Tôi cứ ấn, ấn và phụp một phát. Tôi thấy Liên hơi nhăn mặt, thương quá! Tôi cứ giã liên tục nhưng không thể xuất tinh. Mà còn đâu nữa, con gái em đã vắt hết rồi. Tôi từ từ rút ra. Liên nhìn tôi:
– Sao mình không xuất tinh.
Tôi bảo:
– Thấy em có vẻ đau. Vả lại chỉ tụt quần không thôi thì không hứng mấy. Thôi, để dành sang trả nợ cho Nguyên. Nói dối vậy để che đậy một điều rằng cả tuần qua và mới lúc nãy ở trên quê, tôi đã dốc sang lồn Tâm nhiều quá rồi. Muốn hồi lại thì ít nhất cũng phải tối nay.
– Em cũng muốn cởi hết như mọi lần. Nhưng anh vừa về, dưới nhà đầy người. Vợ chồng mình địt nhau theo kiểu du kích vậy. Hì hì… Với lại, dạo này tự nhiên em kém hứng, âm hộ kích thích mãi cũng chẳng ướt…
– Không sao đâu Liên. Có sao thì anh vẫn là chồng của em, bố đẻ của thằng Lâm. Chịu khó ăn, ngủ đều đặn là lại phơi phới ngay í mà…
– Chán nhỉ? Em chỉ…
– Thôi! Mình xuống nhà đi em.
Liên xuống và đi vào bếp.
Tôi bảo Tâm:
– Xong chưa? Tâm đi với cậu ra cổng công ty đi!
– Để cháu lên thay áo đã.
Thuý nói:
– Cơm sắp xong rồi. Cậu với em đi rồi về ăn cơm.
Khu cổng Công ty như một phố núi nhỏ, nhưng cũng tấp nập, hàng quán, kios… liền nhau thành hai dãy. Trông cũng đẹp. Trên đường quay về nhà, Tâm khoác tay tôi đi. Nhiều người dừng tay nhìn theo, chắc họ nghĩ chúng tôi là một cặp tình nhân? Còn hơn tình nhân nhiều nhé!
Tôi rút ví đưa cho Tâm tập Ngân phiếu thanh toán (loại giấy thanh toán thay việc cầm tiền mặt, phổ biến ở những năm 1990) toàn mệnh giá 2 triệu. Tôi nói:
– Em đi học một cái nghề gì đó đi rồi về đây mà mở tiệm Tâm nhé!
Tâm bảo:
– Em giấu mẹ, hồi đi học và mấy tháng đầu chửa con Ngọc em đã học và làm ở hiệu Tóc – Móng trên thành phố rồi. Em cũng đã nghĩ sẽ mở tiệm nhưng không có vốn. Nay được chồng cho, em sẽ làm được.
– Tất cả là 20 triệu đấy! Nếu thiếu thì hỏi vay mẹ thêm mà làm. Anh cũng tin ở nghị lực của em…
– Vợ chứ em nào? Ít nhất em đã nghĩ nhớ đến anh từ năm lên 6, mơ về anh từ năm 13, 14, hôn trong mơ và muốn anh từ đó. Anh cứ tin ở em và… yêu nữa. Nhá!
Tôi siết chặt tay Tâm, đến chỗ vắng và khuất chúng tôi lại hôn nhau say đắm.
Tâm bảo:
– Hôm nào anh đi thì em không xuống HN tiễn chồng đâu vì anh sẽ về mà. Anh đi thì nhớ gọi điện về cho mẹ con em. Bé Ngọc sẽ nhớ anh lắm đấy!
– Thế mẹ bé Ngọc không nhớ à? Tôi trêu.
– Không! Chỉ có Tâm của chồng nhớ anh thôi. Anh, sang năm về cho em đẻ con nhé?
Tôi hôn và mút mạnh lưỡi em thay câu trả lời.
Trong bữa ăn, có cả Minh mới về, tôi nói lời chia tay để đi sang Đức, thấy thoáng buồn trên nét mặt từng người. Tôi bảo:
– Ở nhà, chị phải giữ gìn sức khỏe nhé, có tuổi rồi phải vui lên mới khỏe. Mấy đứa không được để mẹ buồn nhé! Cậu có chút quà chia tay cả nhà.
Nói rồi, tôi rút ra 5 tờ ngân phiếu mệnh giá 5 triệu đưa cho Liên, Lâm, Thuý, Minh & Tâm. Hai anh em Quân & Ngọc ông gửi mẹ Minh, mẹ Tâm giữ cho nhé. Mà Ngân phiếu này không có thời hạn nhưng đừng để quá lâu, nhỡ ra có sự thay đổi thì chỉ là tờ giấy. Tốt nhất đổi ra tiền mặt. Minh ở trên này thì vào phòng tài vụ công ty mà đổi cho cả mẹ và em… Tôi đưa thêm 2 tờ mệnh giá 2 triệu cho Minh & Tâm.
Lúc chia tay để về Hà Nội, nhìn mắt Liên, Minh, Tâm đều ngân ngấn nước. Con Ngọc khóc ngặt nghẽo đòi đi với ông. Tôi an ủi:
– Có khi sang năm cậu lại về. Giờ đi lại như đi chợ thôi mà. Tất nhiên còn tùy công việc. Có khi dăm bữa, nửa tháng cậu lại về nước.
Trên đường về, tôi lái xe để vợ chồng Lâm ngồi sau.
Tôi nói cho Lâm biết chuyện tôi đã thiết lập địa chỉ đối tác cho Lâm trong SG rồi đưa cho Lâm cái thẻ danh bạ. Tôi cũng nói những dự định, kế hoạch làm ăn của tôi ở cả trong Nam, ngoài Bắc và muốn giao cho Lâm thay mặt tôi trong trao đổi, phát triển kinh doanh và dần dần là đại diện ủy quyền quản lý vốn và tài sản của tôi ở từng cơ sở.
Tôi bảo:
– Đấy! Con làm quen dần đi. Có gì chưa biết, không hiểu thì hỏi cậu. Ở nhà lập tài khoản ngân hàng đi cho tiện giao dịch con ạ. Cũng nên lập tài khoản ngoại tệ nữa. Khi cần cậu chuyển ngoại tệ về cho tiện…
Lâm chăm chú nghe và nói:
– Con nhớ rồi.
– Thuý nó học tài chính ra sẽ giúp con dễ dàng hơn.
À mà cái nhà hai vợ chồng đang ở chật thế mà làm cả kho chứa nữa nên cậu thấy tối tăm, bề bộn quá. Nay mai lại có con cái nữa thì quanh sao nổi. Cậu bàn thế này: Cái vuông đất mà hôm cậu dẫn hai vợ chồng tới rồi đấy. Nay đã có sổ đỏ đứng tên cậu. Cậu cho hai vợ chồng để một là xây nhà ở, hai là làm kho thì tùy con quyết định. Lát về cậu đưa sổ đỏ cho. Cứ xây dựng đi, lần tới về cậu sang tên chứ bây giờ làm thủ tục sang tên đổi chủ là không kịp đâu. Cậu tính cứ buôn bán phụ tùng như hiện nay vừa vất vả, nặng nhọc vừa thất thường. Tốt nhất dần dần bán hết số hàng đang có đi, không mua hàng mới nữa. Bán xong thì tập trung vào việc sửa sang, xây dựng chỗ ở khang trang hơn đi. Rồi cậu chuyển hướng làm ăn cho.
– Vâng ạ!
– Hai đứa lấy nhau cũng lâu rồi. Tính toán mà sinh con đi. Mẹ còn khỏe thì để mẹ vui. Mẹ mày mong có cháu nội lắm rồi đấy! Nghe cậu và nên có con càng sớm, càng tốt…
– …
Tôi không nghe thấy hai đứa nói gì. Tưởng chúng ngủ. Nhìn qua gương và ngoái đầu vẫn thấy hai người đang thức và có vẻ như suy nghĩ lung lắm.
Về đến Hà Nội, vào nhà, tôi đưa cho Lâm cuốn sổ đỏ và một số tài liệu liên quan đến công việc của tôi ở HN và dặn Lâm cần nghiên cứu, tìm hiểu kỹ rồi trao đổi với cậu. Tôi bảo hai đứa ở lại nấu cơm ăn. Nhưng Lâm phải về ngay để giao hàng tận bên Hưng Yên. Lâm bảo vợ:
– Hay em ở lại nấu cơm cho cậu? Anh về để chở hàng đi giao cho kịp. Khi nào về thì em gọi taxi nhé.
– Vâng, cũng được…
Còn lại hai cậu cháu vừa nấu nướng, rồi ăn uống vừa trò chuyện.
Tôi hỏi Thuý:
– Hai cháu định kế hoạch hóa gia đình đến bao giờ nữa? Đang tuổi sinh đẻ thì cứ tự nhiên, có con vừa vui cửa vui nhà. Con cái là động lực, là tài lộc đấy, cháu ạ! Mẹ Liên và cả mẹ Lan nữa đều mong có cháu đấy.
Ngồi im lặng một lát, Thuý ngẩng đầu nhìn tôi, ngập ngừng:
– Cậu ơi! Không phải là chúng cháu không muốn có con. Nhưng…
– Cháu nói đi, cậu nghe đây. Có gì có thể nói ra được thì cứ nói cho nhẹ lòng, Thuý ạ.
– Cháu… Cháu… sợ nói ra mà chồng cháu biết thì khổ lắm. Mà không nói được ra thì cháu khổ hơn.
– Nói đi! Kể cả những gì khó nói nhất. Cậu nghe xem có chia sẻ, có tư vấn được điều gì không. Nếu phải giữ bí mật cho cháu, cho Lâm cậu biết phải như thế nào…
– Cậu… Chúng cháu không thể có con được. Cháu đã đi khám và bí mật lấy tinh trùng của chồng đi xét nghiệm. Khám và xét nghiệm 4 lần ở 4 bệnh viện đều có kết quả như nhau. Chồng cháu hoàn toàn mất khả năng sinh sản. Mặc dù thể chất tinh thần, trí tuệ, thân thể thì bình thường mà còn là loại tốt nữa. Nhưng tinh trùng chỉ 2%, 3% là cao nhất thì cậu bảo làm sao được. Cháu không dám nói với chồng và cũng không nỡ bắt chồng đi xét nghiệm. Cháu cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ chồng vì chồng không có con. Cháu khổ lắm. A, mà chẳng hiểu sao hôm nay cháu lại nói ra chuyện này với cậu nhỉ? Cháu xin lỗi…
Đôi tay Thuý đặt trên bàn, cứ cầm tờ giấy khăn mà vo, mà vò. Tôi ngồi phía đối diện, nhìn khuôn mặt Thuý nhợt nhạt như vô hồn… Tôi đưa hai tay nắm lấy tay Thuý. Bàn tay ấm. Tôi bảo:
– Cậu biết nỗi khổ tâm của cháu. Một người con gái lấy chồng thì người ta thường nghĩ đến việc sinh con là trước tiên. Không có con sẽ dễ sinh ra những sứt mẻ tình yêu, rạn nứt và đổ vỡ của những cặp đôi trong hoàn cảnh này. Thế có khi nào cháu nghĩ đến chuyện ly dị không?
– Không! Không bao giờ đâu cậu. Vì vợ chồng cháu, hai nhà mẹ Lan cháu và mẹ Liên thì cậu biết rồi. Vợ chồng cháu mà bỏ nhau thì hai mẹ chết mất. Cháu biết mà. Nhưng lý do lớn nhất là cháu yêu chồng cháu đến cuồng dại, không có anh ý trong cuộc sống của cháu thì coi như không có gì.
– Thế liệu Lâm có biết bệnh sinh lý của mình không?
– Cháu nghĩ là không đâu cậu ạ. Anh ấy vẫn vô tư bảo con cái là của trời cho. Rồi sẽ có chỉ là sớm hay muộn.
– Trong quan hệ sinh lý, ý cậu là lúc hai vợ chồng quan hệ thể xác, thì Lâm thế nào?
– Cháu không biết người khác ra sao, nhưng anh ấy vẫn bình thường, vẫn thường xuyên muốn, có nhu cầu và… mạnh mẽ lắm cậu ạ!
– Có khi phải công khai và nhờ sự can thiệp của y học. A, mà cháu nói lượng tinh trùng của Lâm chỉ 2 – 3% thôi ư? Khó rồi…
– Không những thế, bác sĩ còn nói tinh trùng rất yếu, khả năng thụ thai kể cả trong ống nghiệm cũng vô hiệu thì cậu bảo còn hy vọng gì nữa… Thuý rút tay ra khỏi tay tôi, lau mắt rồi thút thít khóc.
Tôi bước sang, đến sau lưng Thuý, ôm đầu Thuý, an ủi:
– Xin lỗi đã làm Thuý buồn. Nín đi nào. Tôi rút khăn tay, đưa cho Thuý. Thuý lau mắt rồi ngửa mặt nhìn tôi. Tôi nhìn Thuý.
– Cháu khổ tâm lắm cậu ơi. Hu hu… Thuý khóc nên thành tiếng.
Tôi kéo Thuý đứng dậy, ôm vai vỗ về:
– Đừng buồn, Thuý. Xem có giải pháp nào nữa không? Sao không đi xin con…
– Cháu không thích nuôi con nuôi đâu. Nhiều lúc thích con Ngọc nhà Tâm lắm muốn nuôi làm con nuôi nhưng…
– Không! Cậu không nói nuôi con nuôi mà đi xin con từ người đàn ông khác cơ…
– Cháu cũng đã nghĩ đến. Nhưng rồi sợ lộ, đẻ ra con không giống cha thì càng tội hơn. Lúc đó chắc anh Lâm cháu chết mất vì cháu biết chồng cháu yêu cháu như thế nào…
– Thế thì biết làm sao được?
Tôi ôm chặt vai Thuý, áp mặt Thuý vào ngực tôi, thấy Thuý dụi lau nước mắt ướt ngực áo may ô của tôi. Tôi nâng cằm Thuý lên, nhìn vào cặp mắt đẹp đang đỏ vì khóc:
– Cậu thương Thuý, thương Lâm…
Thuý quàng tay lên vai tôi, vít xuống, nhìn vào tôi mà không nói gì.
Tôi cúi xuống ghé môi gần môi Thuý. Bất ngờ như báo trước, Thuý hôn môi tôi…
Không còn một mảy may khoảng cách, chúng tôi hòa làm một. Phải nói rằng thân thể Thuý cũng rất đẹp, cặp vú tuy nhỏ hơn vú của Tâm nhưng khêu gợi hơn bởi đầu ti bé tí, đỏ au. Thuý chưa sinh nở lần nào. Tôi bế Thuý trần truồng vào phòng ngủ. Hôn và liếm khắp cơ thể Nàng. Khi lưỡi tôi lia lên xuống trong khe lồn, Thuý rú lên:
– Ối cậu ơi! Thuý thích! Thuý chưa bao giờ được như thế này! Ối! Ối! Cháu… r… a… a.
Tôi mút lưỡi Thuý thật lâu. Tôi nói nhỏ:
– Từ giờ Thuý sẽ được như thế.
Thuý mạnh bạo cầm cái buồi đã cứng như sắt của tôi rồi nhìn đăm đăm, Thuý cúi xuống quết quết cái đầu buồi bóng loáng của tôi khắp mặt. Bất ngờ, Thuý đổ ngửa ra, kéo theo tôi đè lên. Thuý dạng chân, cầm chim tôi kề vào lỗ lồn rồi thì thào:
– Cậu ơi! Cho Thuý đứa con…
Tôi ấn sâu vào âm hộ Thuý. Đôi mắt Thuý lờ đờ, dâm đãng…
Hai chúng tôi như hai con dê kỳ động dục. Hết lần này đến lần khác tôi bơm tinh trùng của mình vào Thuý. Tôi cũng mong cho tinh trùng của tôi, dẫu hôm nay đã địt Tâm và Liên mấy lần, còn đủ khỏe để thụ thai được cho Thuý. Lúc “giải lao” chờ tăng sau, Thuý gối đầu lên ngực tôi, thở đều và im lặng. Tôi vê vê đầu ti Thuý và hỏi:
– Sao bây giờ Thuý không sợ?
Thuý nhổm dậy, nằm trên bụng tôi, tay vuốt ve cằm, má, mắt, mũi, môi… nhẹ nhàng, mềm mai. Thuý bảo:
– Cậu giống anh Lâm cực. Nếu Thuý có chửa với cậu, đẻ ra con Thuý sẽ giống Lâm.
Một tính toán khôn khéo!
Tôi hỏi:
– Thuý có ý tưởng này lâu chưa?
– Nhìn cậu mong mình có con thì lâu rồi. Ngay từ lần gặp đầu tiên và trước đó xem ảnh cậu ở nhà mẹ Liên. Nhưng ý định xin cậu đứa con thì mới hôm nay. Nhất là khi Lâm bảo Thuý ở lại nấu cơm cho…
– Cho ai? Cho ai? Tôi hỏi dồn.
– Cho… người đã tặng Thuý niềm hạnh phúc, đã ân ái vợ chồng với Thuý, đã làm Thuý sướng phát điên, đã cho Thuý cảm giác, dự báo mình sẽ được thụ thai…
– Người đó là ai thế?
Thuý cúi xuống hôn môi tôi, lùa lưỡi vào khoang miệng tôi… Nhìn vào mắt tôi, Thuý nhẹ nhàng:
– Không biết! Chỉ biết rằng người đó đang trần truồng nằm dưới cơ thể cũng trần truồng của Thuý. Không biết người đó có yêu Thuý không? Có ân hận khi bị Thuý dụ dỗ để xin em bé không? Người đó tên là Lưu Thanh Luân.
Tôi lật ngửa Thuý và vừa địt vừa nói:
– Anh yêu Thuý. Thuý sẽ mang thai đứa con của anh.
– Nếu em có chửa được thì hạnh phúc quá. Nhưng… Luân ơi, đứa con đó là con của em và của Lâm. Em xin anh nhớ cho em điều này nhé.
Tôi nghĩ, dù sao cũng trong nhà này, cũng mang họ tôi. Tôi bảo:
– Đứa thứ 2, thứ 3 thì là con của ai? Của Luân hay của Lâm.
Em cười tươi như hoa:
– Tới lúc đó rồi nói. Giờ mình yêu bận nữa đi để em còn về kẻo…
Chim tôi vẫn chưa kịp cứng. Em nhổm dậy mút, vuốt… bắt thằng bé phải dậy. Thuý ngồi lên bụng tôi, trượt lồn xuống để buồi tôi đâm sâu vào âm đạo, chạm tới cửa tử cung. Em dập liên hồi mà tôi chưa ra. Tôi vùng dậy, lật úp em và chơi kiểu chó. Cả tấm thân trắng nõn của Thuý cứ trồi, sụt theo nhịp tôi thục cặc vào lồn. Tôi xuất tinh đúng khi chạm vào cái gờ cong tròn cổ tử cung.
Chúng tôi vào nhà tắm lại làm thêm nháy nữa.
Thuý dắt tay tôi ra cửa. Những nụ hôn nồng thắm, da diết trao nhau.
Em về, còn tôi ở lại thấy trống vắng vô cùng.
8 giờ tối Liên gọi điện. Những lời yêu thương, nhung mãi trao nhau. Anh yêu Liên!
9 giờ máy reo. Tâm hỏi ngủ chưa? Nhớ vợ không?
Nhớ lắm, muốn ôm em ngủ. Anh yêu Tâm!
10 giờ máy lại reo. Tiếng Thuý rất nhỏ: Anh ơi! Cảm ơn anh đã cho em hạnh phúc. Tôi hỏi Lâm có nhà không mà dám gọi thế? Thuý cười: Em ra ngoài gọi.
– Anh hôn Thuý, yêu Thuý lắm.
12 giờ đêm, bên đó là 6 giờ tối, gọi điện cho mẹ con Nguyên thông báo tình hình mọi mặt (Trừ việc mình đang có 3 vợ ở VN đang thay Nguyên) và kế hoạch 3 ngày nữa sẽ sang. Anh yêu vợ!
Ngủ đi các em yêu!