Phần 10
Sang bên Đức, hai năm đầu khá vất vả, tôi vừa phải vực dậy chuỗi cửa hàng dịch vụ, vừa tiếp tục công việc của một luật gia trợ giúp những người Việt muốn nhập cư hoặc làm ăn ở đây sao cho đúng pháp luật. Mặt khác lo cho hai đứa con nhập học. (Quên chưa nói đến điều kiện cần cho việc nhập cư là biết tiếng Đức thì hai đứa con tôi vào loại thông minh, có khiếu ngoại ngữ và ham mê học nên chỉ 2 năm thuê người dạy riêng tại nhà cho cả 3 mẹ con thì nay 2 đứa nhỏ đã đủ điều kiện và kịp trình độ những đứa trẻ người Đức cùng trang lứa, Riêng vợ tôi có khó khăn hơn nhưng cũng vượt qua vòng phỏng vấn của Cục nhập cư, rồi lần lần qua thực tế cuộc sống, va chạm và sử dụng thường xuyên nên việc giao tiếp không mấy khó khăn). Hai năm thật sự vất vả nhưng thu nhập cũng khá. Trừ tất cả các khoản chi tiêu, thuế má trong Tài khoản của tôi và của vợ cũng xấp xỉ trên 100.000 euro cho mỗi người.
Mùa Thu năm 1998, mẹ vợ tôi mất. Nhận tin mẹ mất, vợ tôi (Nguyên) như ngây dại, đờ đẫn và cứ nằng nặc đòi về. Tôi phải mất mấy ngày phân tích cho vợ nghe, nếu vợ về thì việc chăm lo cho 2 con còn nhỏ với một người đàn ông là rất khó chu toàn. Vả lại, vợ tôi lại yếu, đi máy bay thì say mà một mình đi thì không thể được, Hơn nữa, bạn thân của toi ở Hà Nội và Sài Gòn muốn tôi về để cùng bàn việc hùn vốn và mở rộng làm ăn vì trong nước dạo này dễ kinh doanh đa dạng ngành nghề, miễn là có vốn và biết quản trị… vân vân…
Cuối cùng vợ tôi cũng nghe ra và đồng ý để tôi về một mình. Tôi biết Nàng buồn thối ruột nhưng không thể làm khác được.
Trước khi về nước, tôi dặn vợ đủ thứ. Riêng việc quản lý kinh doanh tôi yêu cầu các chân rết quản lý phải báo cáo số liệu cập nhật cho tôi và gửi qua Thư điện tử và nếu cần tôi sẽ kiểm tra qua Webcam (Hồi đó công nghệ thông tin đã khá đa dạng nhưng chưa hiện đại và tốc độ như ngày nay)…
Trước khi về, tôi cũng điện thoại bằng máy di động Nokia cho con trai và Liên để biết tôi sẽ về.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: wWw.TuoiNung.Com
Đến Nội Bài, khi mở máy đã thấy 2 cuộc gọi lỡ của Liên và của con trai. Tôi gọi lại. Lâm bảo:
– Cậu ơi! Con và mẹ con đang đứng ở ngoài cửa đón cậu đây ạ.
Trong khi làm thủ tục nhận hành lý thì thấy máy rung. Liên gọi, giọng run run:
– Mình ơi! Em và con đến từ sáng, sợ không kịp. Mình ra chưa?
– Anh sắp xong rồi em! Yêu và nhớ vợ quá!
– Ối! Mình nhớ lúc gặp em là có cả thằng Lâm đấy! Đừng để nó nghi…
Tôi kéo 2 cái va li ra khỏi cửa ga đã nhận ra hai mẹ con em. Liên đã lấm tấm vài sợi tóc bạc, da bắt đầu sạm và chùng hơn. Thằng Lâm thì chững chạc lắm, đã cố tình để ria mép nên có vẻ già dặn.
Thằng Lâm đón 2 cái Vali từ tay tôi kéo đi và nói:
– Xe con để ngoài bãi xe. Cậu với mẹ đứng sang bên kia đường xe lên, chờ con đưa xe vào nhé.
Nó tất tả đi luôn. Còn lại tôi với em. Thấy tôi cứ nhìn mình trân trân, Liên có vẻ ngượng nghịu, đôi má thấy ửng lên dù không rõ như trước đây. Em cúi xuống, nói nhẹ:
– Thấy em lạ lắm phải không. Em cũng thấy mình già nhanh quá. 54 rồi còn gì…
Tôi ngắt lời:
– Anh không thấy gì khác biệt. Chỉ muốn ngắm vợ. Hai năm rồi em ạ. Nhanh thế!
Xe đến, thấy thằng Lâm cầm lái, tôi nghĩ con mình đã mua được ô tô rồi.
Tôi bảo Liên:
– Chị ngồi ghế trên đi, em ngồi sau…
– Không… Chị ngồi sau với cậu.
Dọc đường về HN, biết bao nhiêu là câu hỏi thăm từ cả ba người chúng tôi. Tay tôi đan ngón cùng tay Liên, thấy ấm lòng và khao khát. Thỉnh thoảng tôi lùa tay dưới lưng áo em, Liên để yên nhưng khẽ hất hàm về phía thằng Lâm đang chăm chú nhìn đường. Hà Nội bây giờ thấy nhiều xe con, biển trắng hơn 2 năm trước. Qua trò chuyện, thăm hỏi tôi biết con trai tôi vẫn chưa có con, chắc hai vợ chồng nó còn chí thú làm ăn nên phải kế hoạch đây. Thế cũng được! Hỏi đến cái Minh thì vẫn chỉ có một thằng con trai nay cũng sắp vào lớp 1, chồng thì vẫn lái xe tải chuyên chạy tuyến HN – Sơn La – Điện Biên. Vợ thì vẫn làm ở Công ty cũ. Hỏi đến cái Tâm, Liên thở dài:
– Chán lắm cậu ạ! Chẳng biết yêu đương thế nào mà nó có chửa rồi đẻ đứa con gái từ cuối năm cậu đi cơ (1996), giờ con thì còn bé, mẹ lại không có việc nên bà phải nuôi. Được cái anh, chị nó cũng thương và lo cho ít nhiều chứ không thì…
Thằng Lâm bảo:
– Chúng con nói chẳng được. Mẹ con nói cũng không nghe. Hôm nào lên, cậu mắng cho nó một trận nhé cậu. Nay mai rồi biết làm gì, học thì chả đến đầu đến đuôi, mới vào Đại học năm đầu đã chửa hoang…
– Thế thằng bố đứa bé là ai?
Liên chép miệng:
– Nào ai biết! Hỏi thì nó bảo làm gì có bố, con chỉ muốn làm mẹ đơn thân… Cậu tính thế có khổ không?
Xe về đến HN, cả nhà ăn uống xong, tôi soạn đồ vào nhà và đưa mấy thứ quà cáo vào xe và bảo hai mẹ con Liên đi về quê cùng. Về đến quê, tôi gọi cả anh chị Thanh, vợ chồng cái Bình ra nhà, tôi biết hôm mẹ vợ tôi mất thì cả nhà, kể cả anh chị Cả tôi cũng về và sang viếng đám bên thông gia rồi. Nhưng hôm nay tôi muốn cả nhà cùng tôi sang.
Sang nhà vợ, ở ngay xã bên, tôi nhận khăn chịu tang, khấn lễ trên ban thờ và ra mộ thắp hương cụ. Về nhà, tôi thưa với bố vợ việc vì sao vợ và 2 con tôi không thể về chịu tang mẹ, bà ngoại. Bố vợ tôi bảo:
– Việc đã vậy thì phải vậy chứ biết làm sao khác được? Bố và gia đình không trách giận gì đâu. Mẹ con dưới suối vàng cũng xá lỗi cho và phù hộ các con, các cháu mạnh khỏe, làm ăn tấn tới là mừng rồi.
Tôi hỏi về vợ chồng anh Quảng (Anh trai của Nguyên), bố vợ tôi bảo:
– Vợ chồng con cái mới đi mấy hôm rồi. Có dễ đến 50 ngày bà thì mới về. Chúng nó ở mãi tận Đà Nẵng cơ, xa quá.
Tôi gửi quà và đưa tiền biếu bố vợ và gọi điện sang cho Nguyên. Lúc này bên đó là 8 giờ sáng. Tôi đưa máy cho bố vợ để hai bố con nói chuyện với nhau. Tôi không biết Nguyên nói những gì, chắc khóc nhiều lắm. Chỉ thỉnh thoảng thấy bố vợ tôi trả lời nhát gừng, ngắn gọn và dang dở. Chắc con gái nói hết phần và khóc. Chỉ thấy ông khuyên con đừng quá buồn mà ảnh hưởng sức khỏe…
Chúng tôi xin phép ông để về. Tôi hỏi:
– Bà con thì mất rồi. Thế ai nấu cơm, chăm ông?
Ông tặc lưỡi:
– Quan trọng gì! Giờ bố còn khỏe. Lúc nào yếu quá hãy hay.
Tôi thấy cay cay nơi sống mũi vì thương ông. Năm nay cụ cũng 67 – 68 rồi thì sức khỏe cũng chỉ như trứng để đầu gậy thôi.
Về đến nhà, cả nhà quây quần trong nếp nhà xưa vốn trống trải, chỉ thỉnh thoảng mẹ con cái Bình hoặc chị Thanh tôi ra quét dọn, thắp hương mồng Một, ngày Rằm trên ban thờ ông bà, hai bác (Bố mẹ Nguyên) và bố mẹ tôi. Chị Thanh nhanh nhảu:
– Chị Liên với cháu Lâm và cậu vào trong chị ăn cơm đấy nhé. Thằng Hải và con Hà cũng mới về lúc trưa. Trong nhà mấy bố con nhà ông ý nấu xong cả rồi. Dì Bình báo cả chú ý và lũ trẻ sang luôn. Mấy khi nhà mình đông đủ.
Cái Bình nói:
– Vâng! Thế cũng được. Ngày mai thì đến lượt nhà em nấu cơm mời cả nhà đấy. Mà mẹ con chị Liên và anh Luân còn ở nhà mấy hôm chứ?
Tôi bảo:
– Chỉ sợ cô hết gạo thôi.
Nó cười giòn tan và phát rõ mạnh vào vai tôi. Tính nó thế, cởi mở và ồn ào.
Thế là bữa tối vui vẻ được tổ chức ở nhà chị gái tôi. Ông anh rể ép vài ly rượu quốc lủi, phần vì vui, phần vì đói mệt nên tôi có phần tưng tửng và muốn đi ngủ sớm mặc dù đã hơn 9 giờ đêm rồi.
Thằng Hải,(con thứ của chị Thanh tôi, kém thằng Lâm 1 tuổi và cũng có một cửa hàng kinh doanh điện máy ở Hà Nội, một cửa hàng trên thị xã do vợ quản) rủ:
– Anh Lâm ngủ đây với em nhé để em bàn với anh chút. Bá Liên và cậu Luân về nhà ngoài nhá.
Tôi chào anh chị để về và hỏi:
– Chị Liên ơi! Về chứ?
Liên ngần ngừ:
– Cậu về trước đi. Lát nữa chị về. Để 3 chị em gái chúng tôi còn nói chuyện với nhau đã. Lâu lắm mới gặp…
Thằng Hải cười:
– Lâu gì mà lâu? Vừa tuần trước nữa ba bà ngủ cùng nhau ở ngoài nhà ông mà…
Con Hà mắng em:
– Hải! Cậu không được nói thế chứ.
Tôi đi về một mình. Cũng chẳng phải say rượu nhưng tôi muốn về sớm để tắm rửa. Tôi thích tắm nước giếng khơi mùa hè thì mát lạnh còn mùa đông thì ấm.
Vừa tắm xong, quần áo cứ ngâm đấy, mai giặt. Tôi nghe tiếng lạch cạch của cánh cổng sắt. Ngó ra, tôi thấy Liên đã về, đang loay hoay tìm khóa. Tôi mặc quần đùi, áo may ô mang khóa ra để khóa cổng. Dưới ánh điện đường, tôi thấy mắt em rực sáng nhìn tôi rồi đi nhanh vào nhà.
Tôi vào sau, khép cửa và thấy em từ trong buồng bước ra.
– Mình tắm rồi à? Chết rồi! Quần áo em để trên xe mà con nó cầm chìa khóa…
Tôi ôm chặt em vào lòng, hôn như chưa bao giờ được hôn. Em ngã người xuống giường, cấu cào vào lưng tôi, hổn hển:
– Anh ơi! Chồng ơi…
Tôi hết áo em ra, dưới ánh điện hiện lên hai vầng ngực vẫn căng đầy. Em nằm ngửa nên vú núng nính đính đều hai bên. Thấy tôi ngây người ra ngắm, em trêu:
– Chồng ngắm kỹ đi xem có gì khác không?
Tôi vục đầu vào ngực Liên, ngậm miệng vào từng bên vú mà bú, mà mút, mà bóp… Liên quằn quại và rên rỉ, hai tay cứ vò tung đầu tóc tôi. Tôi bế em vào buồng, thả xuống giường và bật điện tuýp sáng trưng gian buồng lâu không có hơi người. Tôi định tụt quần Liên ra. Liên bảo:
– Khoan để em ra rửa đã. Tắm sau cũng được.
Tôi hôn lên mu lồn em, phía ngoài quần, rồi nói:
– Nằm yên đấy! Việc này là của chồng em.
Tôi đi ra giếng, múc một chậu nước, cái khăn mặt và bánh xà phòng. Bê vào buồng đã thấy Liên tụt hết quần, nằm đợi. Tôi vò khăn ướt và lau cho em từ mặt, cổ, lưng, ngực, chân, tay… Ban đầu em rùng mình vì nước lạnh. Tôi tiếp tục vò khăn lau nhẹ nhàng bẹn, háng rồi đến cái lồn của em. Tôi tách hai mép ra rồi chấm miết nhè nhẹ. Đoạn lấy xà phòng xoa lên đám lông đen rồi nhúng khăn ướt lau kỹ càng cả khu vườn địa đàng của tôi.
Tôi lột áo may ô đang mặc rồi thấm khô. Tôi dùng tay vén hai mép lồn và hau háu nhìn. Có chút màu thâm xám chứ không còn đỏ tươi như xưa. Tôi liếm dọc khe lồn, thấy nước nhờn nhờn đầu lưỡi. Tôi úp miệng vào đó mà mút, mà húp những giọt dâm thủy đang ứa ra ngày càng nhiều, lóng lánh dưới ánh đèn. Mỗi lần lưỡi tôi quét dọc khe lồn là Liên cứ run bần bật, mông cứ hẩy lên hình như làm thế là lưỡi tôi sẽ vét sâu hơn vào âm đạo. Liên cầm hai tay tôi kéo ngược lên. Môi lại ngậm môi, lưỡi lại xoắn lưỡi. Tay Liên tụt rất nhanh cái quần lót của tôi rồi nắm, rồi vuốt cặc tôi đang cương cứng và nóng như bắp ngô luộc. Em vùng dậy nằm đè lên tôi rồi liếm khắp ngực, bụng tôi. Đến khi tôi thấy cặc tôi nằm trong miệng Liên, nàng bú rồi mút, rồi cắn hờ, rồi sóc… Cặc tôi cứ giật giật, giật giật.
Liên ngồi dạng chân hai bên đùi tôi. Một tay em banh hai mép lồn còn tay kia cầm cặc tôi nhét vào. Một cảm giác êm trơn dìu dịu. Em ngồi bệt xuống, chỉ nghe một tiếng sụt, đầu cặc tôi chạm vào khoanh tròn cổ tử cung. Liên nhắm mắt mơ màng và dập liên tục, liên tục. Tôi cố tình bế tinh chưa xuất để cơn nứng tình của cả hai kéo dài. Liên nằm vật ra, dang rộng háng mời gọi. Tôi gác hai chân em lên vai và lắc từng hồi, từng hồi. Đôi vú em nhún nhảy theo nhịp những cú lắc, nước lồn sánh dần lại nghe lép nhép, lép nhép. Tôi lật em nằm sấp và đút cặc từ phía sau. Em cứ nhổm dần cái mông tròn mọng lên cao dần, tới khi đầu cặc tôi chạm tới cổ tử cung. Tôi ôm hai phía hông nàng kéo về phía mình để rút cặc ra từ từ rồi đột ngột thục vào thật mạnh, thật dứt khoát. Em rú lên: “Ôi em sướng quá, chồng ơi! Chồng địt mạnh vào… thế! Thế! Ối! Em chết mất vì sướng, anh ơi… Em ra, em ra, em…” Cặc tôi cũng căng phồng lên. Tôi phụt, phụt những đợt tinh trùng vào sâu trong em.
Cả hai nằm vật ra, trần truồng và ôm nhau say đắm. Liên bảo:
– Anh ơi! Nó trớ ra kìa…
Tôi vùng dậy, lấy khăn vắt khô để đón hứng những chất bọt nhầy tinh khí màu trắng đục đã được chày và cối nhào quyện. Tôi mặc quần và ra giếng giặt khăn mặt và múc một chậu nước mới mang vào buồng. Em lim dim mắt dưới ánh đèn, khuôn mặt dãn căng đầy mãn nguyện. Tôi tắt đèn tuýp, bật cái đèn ngủ ở đầu giường rồi ôm em trần truồng đi vào giấc ngủ.
Mờ sáng, ngó đồng hồ mới hơn 5 giờ mà ngoài đường đã lao xao tiếng người. Ở nông thôn người ta thường dậy sớm. Tôi hôn Liên, em thì thầm:
– Anh ơi! Nữa đi… Em thèm…
Tôi trêu:
– Vợ thèm ngủ thì ngủ tiếp đi. Anh không ngủ nữa…
Em véo vào vú tôi đau nhói:
– Không! Không ngủ! Ấy cơ…
Tôi không buông tha:
– Ấy là gì hả vợ? Nói đúng giọng quê mình cho anh nghe đi. Anh thích nghe những từ đó.
– Mình địt nhau đi chồng ơi…
Em muốn được anh địt, muốn lắm.
– Anh cũng muốn lắm Liên ơi! Cái buồi anh lúc nào cũng muốn thăm, muốn cắm sâu vào lồn em. Lúc nào anh cũng nhớ mỗi lần mình địt nhau.
Cứ thế, chúng tôi dâm tục từ lời nói đến hành động. Những lời dâm tục mà trước đây chưa bao giờ nói với nhau thì giờ được bung ra vô tư, nhẹ nhõm và hưng phấn.
Chúng tôi ở quê ba ngày, hai đêm. Hai đêm ngủ mà không ngủ. Cứ hăng hái với tình dục như còn trẻ. Hai đêm đó, hình như thằng Lâm biết ý rằng mẹ với cậu có nhiều chuyện nói với nhau mà hàng con cháu không được nghe.
Tôi chia quà nước ngoài cho các anh chị em và các cháu để từ biệt. Chị Thanh hỏi bao giờ lại đi sang bên ấy. Tôi trả lời còn nhiều việc phải làm nên chưa thể định ngày. Chị tôi dặn: Chưa đi thì lại về thăm nhà đấy nhé.
Vâng! Tất nhiên rồi. Tôi phải về nơi tôi đã sinh ra, lớn lên và nơi tôi lần đầu tiên được biết giao hợp với một người phụ nữ, mà người đó là chị họ của tôi, là vợ đầu của tôi, là người mẹ đẻ ra đứa con trai đầu của tôi – Lưu Bích Liên.