Phần 38
Thảo My lướt chiếc xe của mình tới một khu chợ hoa quả ngoại ô. Một gã lái xe cơ bắp đã ngồi chờ sẵn, nàng vừa bước xuống xe, hắn đã lễ phép chào hỏi. Sau đó đưa nàng tới thùng xe. Lớp cỏ dại che trên nắp thùng lật lên, bên trong là những xấp tiền đô la được xếp ngay ngắn, thẳng hàng lộ ra, Thảo My kiểm tra cẩn thận rồi quay ra gã tài xế:
– Anh biết phải làm gì rồi đó.
– Đừng lo, thưa cô, tôi đã làm việc này rồi.
– Nhớ tắt điện thoại cho an toàn đấy. Để không ai lần ra được anh.
– Được rồi, tôi nhớ mà. Cô yên tâm.
Chiếc xe tải phóng vút ra khỏi chợ, len qua con đường nhỏ rồi chui vào đường vành đai, đi vào thành phố…
…
Hoàng Sơn chạy như bay vào phòng chủ tịch, không kịp gõ cửa:
– Sếp, chúng ta phạm phải sai lầm lớn rồi.
– Chuyện gì?
– David Đức không phải là anh trai của Thụy Vân.
– Cái gì? – Hoàng Long giật mình đứng dậy.
– Đúng thế đấy, anh trai cô ta cũng đã mất trong một tai nạn xe hơi mấy năm trước. Và cái gã David Đức đó đã dùng câu chuyện này để lừa Thảo My. Thế mà chúng ta còn ăn mừng… vì lấy được thông tin từ Thảo My.
Hoàng Long trầm ngâm suy nghĩ rồi bỗng nhớ ra, anh giật mình:
– Khốn kiếp, vậy là hắn đã biết chúng ta cử Thảo My tới. Chết rồi, Hoàng Sơn, chúng ta phải ngừng chuyển tiền cho gã bộ trưởng tham lam đó bằng mọi giá mới được.
Thảo My đang trên hướng đi ngược lại thì chuông điện thoại rung lên:
– Alo, chủ tịch, em cũng đang định gọi cho anh, nó đang trên đường đến.
– THẢO MY, EM DỪNG NÓ LẠI BẰNG MỌI GIÁ CHO TÔI. – Hoàng Long như muốn hét lên trong điện thoại.
– Cái gì? Chủ tịch, xe tải đã đi được 10 phút rồi. Cả điện thoại của tài xế cũng tắt rồi.
– DỪNG ANH TA LẠI BẰNG MỌI GIÁ, ĐÓ LÀ MỘT CÁI BẪY.
– Bẫy? Bẫy gì?? – Thảo My giật mình.
– Đây không phải là lúc tôi giải thích. Hãy đuổi theo số tiền đó mà dừng nó lại.
Thảo My quay xe theo hướng ngược lại, nàng đạp ga phóng vút theo hướng nhà bộ trưởng thẳng tiến. Trong khi đó, Hoàng Long cuống cuống gọi điện cho bộ trưởng:
– Alo, ngài bộ trưởng?
– Xin lỗi anh, ngài bộ trưởng đang nói chuyện với thủ tướng qua điện thoại, xin hãy gọi lại sau.
– Không được, tôi phải nói chuyện với bộ trưởng ngay. Nhắn ông ấy là có chủ tịch Hoàng Long của Beverage đang gọi.
– Không ai quan trọng hơn ngài thủ tướng đâu. Tôi sẽ gọi cho anh khi ông ấy rảnh. – Phía bên kia đầu dây gằn giọng lên rồi tắt máy.
– Alo… alo… trời ơi… đồ ngu. – Hoàng Long tức giận ném mạnh chiếc điện thoại xuống bàn.
Thảo My phóng vun vút trên đường, nàng lách trái, lách phải, nhưng đi được thêm vài km nữa thì bị ùn tắc bởi một vụ tai nạn giao thông khiến cho chiếc xe không tài nào nhúc nhích được. Thảo My tức giận bấm còi inh ỏi nhưng không hề giải quyết được vấn đề gì. Sốt ruột, Thảo My mở cửa xe rồi chạy nhanh lên phía trước, nàng đi qua vụ tai nạn rồi bắt một chiếc xe grab bên trên rồi tiếp tục đuổi theo chiếc ô tô tải chở tiền…
Thảo Nguyên ở trên cầu nhìn xuống, mỉm cười nói qua điện thoại:
– Cô ta đã bị chặn lại.
Trong khi đó, Hoàng Long vẫn gọi đến cháy máy mà đầu dây bên kia vẫn không chịu nghe. Phía bên kia, trợ lý của ông bộ trưởng rút máy ra ngao ngán:
– Đám doanh nhân này chỉ biết có mỗi mình.
Nói xong, ông ta bắt máy:
– Alo, ngài bộ trưởng vẫn đang bận, tôi sẽ nhắn ông ấy gọi lại cho anh.
– ĐỒ NGU, TÔI ĐÃ BẢO LÀ VIỆC KHẨN MÀ. ĐƯA ĐIỆN THOẠI CHO ÔNG TA NGAY. TÔI PHẢI NÓI CHUYỆN VỚI ÔNG ẤY NGAY. ALO… ALO. THẬT KHỐN KIẾP MÀ…
Hoàng Long gầm lên, anh như muốn xé nát mọi thứ. Chiếc xe tải đi băng băng trên đường rồi rẽ vào một ngôi biệt phủ sơn trắng xa hoa và lộng lẫy. Gã bảo vệ tuýt còi khi xe vừa tới cửa sau:
– Dừng lại, anh đi đâu?
Gã tài xế kéo cửa kính xuống, nói vọng ra:
– Phiền anh báo với ngài bộ trưởng là hàng đã chuyển tới.
– Gác cổng, cho anh ta vào đi. – Giọng nói của gã quản gia vang lên.
– Được rồi, đi đi.
Tay tài xế gật đầu rồi đánh xe vào trong. Chiếc xe vừa đỗ giữa sân vườn thì có ngay 2 xe cảnh sát hú còi inh ỏi lên bám ngay phía sau. Vài thanh niên cơ động cùng một số quan chức cấp cao trên xe con bước xuống quát lớn:
– Dừng lại.
– Sao thế sếp, chỉ là mấy thùng cam thôi mà. – Tay tài xế phân bua.
– Cam à? Mau mở ra cho tôi kiểm tra.
– Sếp… sếp à?
– Các cậu, mau mở mấy cái thùng này ra.
Đám CSCĐ phăm phăm làm theo lệnh, mặc cho gã tài xế van xin, phân bua. Thảo My đứng bên ngoài, bất lực nhìn vào rồi yêu cầu gã grab đi thẳng. Ngay trong ngày hôm đó, trên kênh thời sự và rất nhiều các trang thông tin đại chúng đưa tin tức này với rất nhiều khẩu hiệu khác nhau:
“Bộ trưởng bộ xây dựng bị bắt quả tang nhận hối lộ…”.
“Tài xế xe tải nói không biết chủ nhân số tiền hối lộ là của ai, nhưng nghi vấn người hối lộ là chủ tịch công ty Beverage…”.
“Chủ tịch Hoàng Long bị nghi ngờ hối lộ bộ trưởng bộ xây dựng, và điều đó đã khiến Beverage bị đình chỉ khu dự án căn hộ chung cư cao cấp ven Hồ Tây, và bộ trưởng bộ công an đã lập tức bổ nhiệm một ủy ban thẩm vấn cấp tốc, điều tra vụ ăn hối lộ của bộ trưởng bộ xây dựng, ông ấy cũng nói, cho tới khi sự việc được điều tra sáng tỏ, thì dự án căn hộ chung cư cao cấp ven Hồ Tây của Beverage sẽ không được tiến…”…
Hoàng Long nghiến răng, ném mạnh ly rượu làm vỡ chiếc ti vi, Quỳnh Trang vội vàng chạy ra ôm má chồng:
– Không, Hoàng Long. Nghe em nói…
– Đồ khốn nạn. – Hoàng Long gầm lên.
– Bình tĩnh đi Hoàng Long, nghe em nói.
– Thằng David Đức chó chết, anh sẽ giết nó.
– Tôi đến đây, anh Hoàng Long. Tiêu diệt tôi đi.
Cả Hoàng Long và Quỳnh Trang đều quay ra, sự xuất hiện của David Đức làm cho cả hai người ngỡ ngàng, hắn dám công khai xuất hiện trước mặt hai người sau khi đã làm tổn thất 10tr đô la của Beverage và quan trọng hơn, dự án nghìn tỷ ven Hồ Tây đã bị đình chỉ, tổn thất là không thể tính bằng tiền. Hoàng Long nhìn hắn, căm phẫn:
– Rốt cuộc mày là thằng nào? Tại sao mày lại làm chuyện này?
– Haha, vậy anh cũng đã biết, tôi không phải anh trai của Thụy Vân. Nhưng, cứ coi như tôi là anh trai của cô ta đi. Sao hả?
David Đức vừa nói vừa bước từng bước tới chỗ Hoàng Long và Quỳnh Trang. Hoàng Long gằn giọng:
– Tao đâu có ngu, tao không biết tại sao mày làm những chuyện này. Nhưng tao biết, mày muốn hủy hoại tao. Và tao sẽ không để yên đâu.
David Đức cười giả lả:
– Nghe anh nói kìa, có vẻ như là anh vẫn chưa hiểu gì hết. Quỳnh Trang, hãy giải thích với chồng cô đi. Chẳng việc gì phải hủy hoại đời mình, chỉ vì một yêu cầu nhỏ nhặt cả. Một đêm thôi mà.
Hắn vừa nói vừa cười khẩy. Hoàng Long nghe hắn kích thích như vậy thì nhào tới, túm lấy cổ áo của hắn, gầm lên:
– Tên khốn…
– Hoàng Long… từ từ. – Quỳnh Trang vội vàng ngăn chồng lại.
David Đức giơ hai tay lên, giọng hắn vẫn rất nhẹ nhàng:
– Tôi chỉ tin vào tình yêu, chứ không tin vào bạo lực. Anh gây chuyện với nhầm người rồi.
– Thằng chó, dù mày là ai, thì tao cũng quyết tìm cho ra sự thật. Cho dù có phải hủy hoại mình, tao cũng sẽ tìm ra mày là ai và hủy hoại mày. TAO SẼ KẾT LIỄU CÁI MẠNG CHÓ CỦA MÀY.
Hoàng Long đẩy hắn ra xa, David Đức chỉnh lại cổ áo, hắn vẫn bình tĩnh đến đáng sợ:
– Anh quả là người kỳ lạ. Vậy là anh thà cống hiến mạng của mình cho nhà tù chứ nhất quyết không đồng ý. Hahaha. Chuyện này sẽ thú vị lắm đây. Anh không muốn, vậy thì tôi sẽ tống anh vào tù. Chúng ta sẽ chờ xem, ai sẽ là người thắng cuộc. Hahaha…
David Đức cười lớn đi ra khỏi căn biệt thự của Hoàng Long, tiếng cười của hắn khiến Quỳnh Trang dựng tóc gáy. Và lời đe dọa của hắn cũng khiến cho nàng có linh cảm về một điều khủng khiếp tiếp theo sắp ập tới với Hoàng Long chứ không phải chỉ riêng chuyện ngày hôm nay.
Sáng hôm sau, cánh phóng viên, nhà báo, với máy ảnh, máy quay phim bâu kín nhà bộ trưởng bộ xây dựng. Bọn họ nhao nhao lên. Quản gia của ngôi nhà giơ tay trấn tĩnh mọi người:
– Mọi người, bình tĩnh, bộ trưởng đang trên đường tới, ông ấy sẽ chia sẻ thật chi tiết, còn sau đó, mọi người có thắc mắc gì, ông ấy sẽ giải đáp hết.
Đúng lúc này, bộ trưởng từ trong nhà bước ra, ông ta dơ tay chào mọi người, những ánh đèn flash chớp lia lịa liên tục chiếu vào ông, Bộ Trưởng bộ xây dựng bình tĩnh đứng trên bục, ánh mắt hướng về cánh nhà báo, máy quay phim:
– Xin chào các vị, tôi muốn tuyên bố thẳng thắn, chiếc xe tải chở tiền bị cảnh sát hình sự thu hồi bên ngoài nhà tôi không có liên hệ gì với tôi, và tôi cũng không hề biết gì về chuyện này.
– Vậy phiền ngài cho biết là ai? Tại sao? Và nơi số tiền đó được chuyển đến?
– Thưa bộ trưởng, chiếc xe chở tiền bị thu hồi ở nhà ông, chắc chắn có liên quan đến ông chứ?
Hai câu hỏi liên tiếp được cánh phóng viên, nhà báo đặt ra, bộ trưởng chỉ khẽ mỉm cười và trả lời:
– Nếu như có một con bò đứng trước cửa nhà anh, thì có nghĩa nó là bò của anh hả?
Câu trả lời khôn ngoan của ông ta khiến những người bên cạnh không nhịn nổi cười, vừa khéo léo chối tội, vừa chửi gã phóng viên là bò.
– Theo nguồn tin chúng tôi thu thập được, số tiền đó là để ông mua chuộc những bộ trưởng có liên quan khác, đến dự án khu chung cư cao cấp ven Hồ Tây, có phải vậy không?
Bộ trưởng ngay lập tức khoát tay:
– Phiền cô vui lòng suy nghĩ kỹ trước khi đặt ra câu hỏi. Nếu không, tôi sẽ kiện cô tội vu khống nguyên thủ quốc gia đó.
– Vậy, số tiền đó là của ai thưa ông?
– Việc đó các anh phải đi hỏi cảnh sát, họ vẫn đang tích cực điều tra, nhưng theo kinh nghiệm làm chính trị của tôi, tôi có thể chắc chắn, chủ nhân của 10tr đô la trên chiếc xe tải hẳn là một doanh nhân nức tiếng nào đó với tham vọng không hề nhỏ. Hoặc cũng có thể anh ta đang cố tình gài bẫy tôi. Tôi xin hết.
Hoàng Sơn tắt màn hình tivi trong phòng họp cổ đông rồi quay ra nói với sếp:
– Chủ tịch, bằng việc nói với truyền thông chuyện vừa rồi và phủ nhận hoàn toàn việc hối lộ, có thể nói ông ta đã gắn một cái thòng lọng quanh cổ ngài. Và có thể thít chặt nó bất cứ lúc nào. Để cứu vãn danh dự. Chủ tịch, liệu có phải đã có khả năng… David Đức đã bắt tay với ngài bộ trưởng.
– Hãy giết tên David Đức khốn kiếp đó, kết thúc hắn đi, tôi không quan tâm, cứ giết hắn cho tôi.
Hoàng Long bất lực gầm lên giận giữ giữa phòng họp. Anh đã thua hắn 2 trận một cách cay cú mà không thể chống đỡ. Mọi đường đi nước bước của Hoàng Long đều bị David Đức nắm rõ trong lòng bàn tay. Hắn đang coi anh như một đứa con nít vậy. Quỳnh Trang hiểu được tâm trạng của chồng, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay anh:
– Hoàng Long… bình tĩnh lại.
Hoàng Long quay sang Quỳnh Trang, cố gắng điều chế cơn giận xuống, sau khi hơi thở của anh nhẹ nhàng hơn, Quỳnh Trang mới tiếp tục:
– Để vượt qua được tình thế này, trước khi giết David Đức, chúng ta phải tìm ra… làm sao hắn ta biết chúng ta cài Thảo My tới với hắn.
Hoàng Long quay ra người trợ lý:
– Thảo My đâu rồi?
– Tôi không biết, tôi đã gọi cho cô ấy, nhưng điện thoại tắt máy, tôi không biết cô ấy đi đâu.
– …
Trong khi đó, tại căn nhà ở quê của ông Thành, ông đang trần truồng, ngồi trên giường, duỗi chân ra, một đôi tay mềm mại đang ôm lấy cổ ông, đan vào nhau, miệng ông bị nàng trám kín, lùa lưỡi vào, hạ thể thì không ngừng nhấp nhô, lên xuống trên người ông, dâm thủy của nàng ta tuôn ra như suối, ướt sũng cả ga giường. Ông Thành cũng không rảnh, ông ôm chặt lấy mông nàng, liên tục kéo lên kéo xuống trợ lực, cả người Thảo My nhấc lên rồi lại hạ xuống, khuôn ngực ép sát vào cơ thể nàng. Cơ thể Thảo My nõn nà, không tì vết dính chặt vào người ông trông vô trụy lạc một cách ghê gớm:
– Ưm… ư… tuyệt quá… tuyệt quá đi… anh ơi… mạnh lên… em sướng… ư… ư…
Ông Thành ôm nàng, đè ngửa Thảo My ra giường, ông vác hai chân nàng lên vai, làm cho mu âm hộ của nàng càng bị đẩy lên cao, nuốt sâu thêm khúc gân của ông vậy, rồi cứ thế ông nhấp nhô liên tục vào người nàng. Làm cho Thảo My chới với:
– Ư… ư… trời ơi… sướng… em sướng quá… ba Trung ơi… ư… ư… ư…
Hai đùi nàng bị ghì ép sát vào bầu ngực ở bên trên ông Thành đang dập như máy khâu vào người nàng, gần một tiếng đồng hồ làm tinh ở tốc độ cao đã khiến ông thấm mệt, và cơn sướng cũng đã lên tới đỉnh điểm, ông nắc lia lịa vào lồn Thảo My rồi gầm lên:
– My ơi… em làm anh sướng quá… anh ra đây… aaaaaaaaaaa…
Ông rùng mình, giữ nguyên tư thế đó, bắn tinh trung sâu tuốt tận trong từ cung của nàng. Hai người đổ gục lên nhau, nụ hôn lại dính chặt vào nhau, không rời. Ông Thành bế bổng bạn thân của con dâu lên, đi vào phòng tắm khép kín ngay bên cạnh, tắm rửa sạch sẽ, tiếng cười khúc khích, thích thú và lẳng lơ của Thảo My còn vang khắp căn phòng. Cánh cửa phòng ngủ của ông bật mở, ông vẫn bế bổng Thảo My trên tay, đi ra khỏi nhà:
– Buông em ra… buông em ra đi… – Tiếng Thảo My vẫn không ngừng la lên.
Rồi bỗng nhiên họ dừng khựng lại, Thảo My tái mặt.
– Hai người vui vẻ quá ha. Tôi đợi hai người gần 1 tiếng đồng hồ rồi đó.
Ông Thành vội vã thả Thảo My xuống:
– Cô là ai, tại sao lại vào được nhà tôi.
– Thảo Nguyên, có chuyện gì, nói với tôi là được rồi, ông ấy không liên quan.
– Được, vậy thì đi theo tôi.
– Thảo My…
– Đừng lo, em không sao đâu… em sẽ về ngay thôi.
Thảo My bước theo Thảo Nguyên ra xe:
– Tại sao, cô có thể tìm thấy tôi.
– Cô đừng quên, cô từng là người tình của anh ấy. Khi đã lên giường cùng anh ấy rồi, cô có lên trời, anh ấy cũng tìm thấy.