Phần 7
Rồi những ngày ân ái tuyệt vời của tôi và chị cũng đi qua. Trước khi thi trường ĐHM thì bạn chị cũng lên. Chị và tôi không còn gần gũi nhau được nữa. Cuối cùng thì tôi cũng thi xong trường thứ 3 và ngay chiều đó bố mẹ tôi mượn xe của cơ quan lên đón tôi và chị về. Bố mẹ tôi tặng bạn chị một món quà để cảm ơn những ngày tôi ở đây. Chúng tôi về Ninh Bình và để lại Hà Nội bao kỷ niệm ngọt ngào in đậm trong tâm trí.
Tôi trở về Ninh Bình mặc dù tự tin là mình sẽ đỗ ĐH nhưng do chưa có kết quả nên cũng khá sốt ruột. Cùng thời gian này chị đã chuyển hẳn sang công tác Đoàn và cũng là những ngày cuối cùng của việc học. Chị chỉ lên nhà tôi vào thứ 7 để thi hết khoá. Sau 3 tuần thi thì chị cũng kết thúc khoá học của mình. Trong thời gian này tôi quá rỗi rãi nên chỉ đọc truyện, xem phim cho hết thời gian. Thỉnh thoảng đi chơi loăng quăng với hội bạn cùng lớp để thay đổi không khí. Khi ở nhà hai chị em hay gọi điện tán tỉnh nhau và nói những lời yêu thương thắm thiết. Nói chung đây là khoảng thời gian bình lặng nhất của chị em tôi.
Khi tôi nhớ chị quá bắt xe xuống Tam Điệp hai chị em gặp nhau chốc lát rồi tôi lại bắt xe về. Chị cũng vậy nếu thấy nhớ tôi quá chị lại lên lấy lý do sinh nhật hoặc thăm người này người nọ để gặp nhau. Tôi nhớ hôm đó sau 4 hay 5 tuần sau khi thi ĐH, lúc đó chỉ khoảng 5h chiều. Chị ào về nhà mặt chị hớn hở vui mừng vừa gặp tôi chị đã ôm chầm miệng không nói thành lời:
– Đỗ rồi, Q đỗ rồi.
Bố mẹ tôi đợt này cũng không đi đánh cầu lông vì cũng sốt ruột việc học của tôi nên ở nhà để đợi tin tức. Khi thấy chị nói như vậy nên bố tôi bảo:
– Mai Anh cứ từ từ nói cho chú nghe, thế Q nó được bao nhiêu điểm.
– Dạ Toán 8 điểm, lý 10 điểm và hoá 7, 5 điểm em tổng cộng 25, 5 điểm và đỗ rồi chú ạ.
– Thế có học bổng không.
– Cháu không biết vì bạn cháu mới gọi về cho cháu. Cháu vui quá nên chạy ngay từ Tam Điệp về đây báo tin vui cho cả nhà.
Cùng lúc đó điện thoại nhà tôi reo. Chú Tuấn ở Ngân Hàng cũng báo tin về cho bố mẹ tôi tin tức tương tự. Bố mẹ tôi mừng quá. Bố tôi gọi điện cho bố mẹ chị báo tin và báo là chị đang ở trên nhà tôi, tối ăn cơm ở nhà tôi. Sau đó chị và mẹ tôi đi chợ mua thức ăn ăn mừng. Bố tôi chạy ra cơ quan để báo cho các chú các bác đánh cầu lông tin tôi đỗ ĐH. Bố mẹ chị bảo tối bố mẹ chị lên chơi và chia vui cùng gia đình. Tôi gọi về quê báo tin cho mọi người và gọi cho tụi bạn. Mọi người đều rất vui mừng vì tôi đạt điểm khá cao. Mọi việc đến với tôi quá đỗi bất ngờ và sung sướng. Lúc ở nhà một mình tôi ngồi mà trong đầu đầy mơ mộng và hoài bão. Thế rồi chị và mẹ cũng về vào ào vào bếp làm cơm. Bố tôi cùng mấy người bạn về cùng ăn cơm chia vui. Ai ai cũng mặt mày mừng rỡ. Chiều hôm đó điện thoại nhà tôi rung liên tục không ngớt. Toàn là lời chúc mừng từ mọi nơi gọi về chia vui với gia đình. Cả nhà ăn cơm trong không khí không thể vui hơn. Còn chị dù rất vui mừng nhưng vẫn nhìn tôi lặng lẽ. Chị biết thời điểm chị em xa nhau đang đến gần. Tôi vô tâm không nhận ra.
Mọi người ăn cơm xong thì chị một mình thu dọn, rửa ráy bát đĩa. Khi bố mẹ chị lên, tôi chạy vào báo cho chị thì thấy chị rưng rưng nước mắt. Tôi hỏi nhỏ:
– Mai Anh làm sao vậy…
– Không có gì, Mai Anh vui quá thôi.
Chị quay mặt đi và lau nước mắt. Rồi như không cầm được lòng mình chị chạy vào nhà tắm đóng cửa lại và rấm rứt khóc. Tôi thẫn thờ không hiểu việc gì xảy ra. Tôi quá vô tâm nên không hiểu được tâm sự của chị. Chị càng tủi thân hơn khi biết rằng dù tôi có già hơn chúng bạn thì tôi vẫn chưa là người lớn thực sự và chị hiểu rằng tôi và chị chỉ là một tình yêu đẹp nhưng không có lối thoát.
Sau khi rửa mặt xong chị cũng quay ra và tiếp tục công việc của mình. Thấy chị vậy tôi cũng bắt đầu lờ mờ hiểu ra giọt nước mắt của chị. Thế rồi chị cũng nén buồn và làm mặt vui trở lại. Không thể nào lại buồn trong ngày vui trọng đại của người yêu được. Khi khách về hết nhà chỉ còn bố mẹ tôi, bố mẹ chị, tôi và chị ngồi nói chuyện. Lúc đó, tôi chỉ ước sao đây là buổi nói chuyện người lớn.
Tôi miên man nghĩ ngợi và không theo dõi câu chuyện của mọi người. Thấy tôi lơ đãng chị cấu tôi và tôi mới trở về thực tại. Rồi bác Luân đề nghị thứ nhất là việc chị đã chuyển sang vị trí làm mới tốt hơn, đồng thời hoàn thành khoá học. Mặt khác tôi thi đỗ đại học nên cả hai gia đình đi du lịch một chuyến và bác là người đài thọ để thưởng cho thành tích của tôi. Bố mẹ tôi ban đầu còn ngại, nhưng sau đó bác động viên rồi cũng đồng ý. Cả hai gia đình thống nhất thứ sáu tuần sau sẽ đi chơi đến chủ nhật về.
Ngoài ra còn một tin nữa làm tôi và chị nhói đau là kể từ ngày mai chị sẽ trở về nhà không còn ở nhà tôi nữa. Hai bác cám ơn bố mẹ tôi trong năm qua chăm sóc chị khi chị đi học. Chị lặng lẽ lên nhà thu dọn quần áo, tôi chạy theo lên phòng cùng. Lên đến phòng tôi ôm chặt chị. Chị hững hờ, tôi cảm thấy chị không còn sức lực gì cả. Chị bảo tôi thôi và từ từ lấy quần áo ra để gấp gọn cho vào vali. Tôi luống cuống không biết nói sao. Tôi chỉ biết bảo chị tối nay ở lại chị em tâm sự mai chị hãy về. Chị cười nhẹ, sao tôi thấy nụ cười của chị đầy đau khổ và uể oải. Một nụ cười mà đáng ra chị khóc còn hơn. Cuối cùng chị bảo:
– Đằng nào cũng phải về. Tối nay Mai Anh về cùng bố mẹ luôn. Có gì thì em sẽ gọi cho anh sau.
Đây là lần đầu tiên từ khi chúng tôi yêu nhau chị xưng em và gọi tôi bằng anh. Tôi rùng mình nhận ra chị không còn ở bên mình nữa. Chị nói như một lời giã biệt, như lời nói cuối cùng. Tôi vẫn cứ muốn nứu kéo:
– Mai hãy về, hôm nay ở lại đi. Mai Anh về Q buồn lắm.
– Thôi vẫn phải về. Để ngày mai em về thì em sẽ không về nổi.
Thế là chị bật khóc. Chị khóc thành tiếng nức nở. Chị gục đầu vào vai tôi chị khóc. Nước mắt ướt đẫm bờ vai tôi. Tôi chết lặng như tượng. Miệng ấp úng không biết nói gì. Tay tôi như vô dụng, không cử động. Tôi không còn biết làm gì trong hoàn cảnh này. Người tôi yêu đang khóc. Lần đầu tiên tôi thấy người yêu khóc mà tôi không thể làm gì được. Tôi chợt cảm thấy mình không đáng mặt đàn ông. Rồi cũng phải trở về thực tại. Chị lau nước mắt và ra nhà tắm rửa mặt. Chị ngửa mặt lên trời thở dài và lại cố làm mặt vui.
– Ngày vui của anh mà em khóc. Em thật không tâm lý gì.
– Mai Anh, Q…
Tôi chỉ nói được vậy mà không thốt thành lời. Chị lại tiếp lời.
– Thôi không nói gì nữa, em hiểu. Em phải về đây. Bê hộ người ta vali xuống nhà để người ta còn về. Đừng buồn nhé. Mai em gọi lại cho.
Tôi làm theo như cái máy. Chân líu rúi lại bước theo chị. Đầu óc tôi trống tếch. Chỉ đến khi chị bẹo má.
– Thôi chị về nhé…
Và chị nháy mắt tôi tôi mới hoàn tỉnh. Tôi chào hai bác và chị rồi chỉ biết đứng nhìn theo đến khi bóng chị khuất dần. Vậy là từ ngày mai người tôi yêu không còn thường xuyên ở bên tôi nữa. Vậy là ông trời đã bắt đầu bắt chị và tôi phải chia lìa nhau. Các bạn biết không, khác với các mối tình khác sau này tôi trải qua thì mối tình đầu của tôi là trái ngược.
…
Lại một ngày nữa trôi qua. Tỉnh dậy mà thấy lòng trống trải. Ngoài trời u ám xám xịt hình như chuẩn bị có cơn mưa rào. Nhiều người thích những ngày đầu thu. Tôi thì thấy nó không đẹp lắm. Bàng quả rơi rụng đầy, là rụng khắp nới. Trời ngày nắng ngày mưa. Tôi bật dậy đi đánh răng rửa mặt và gọi về cho chị. Chị nghe máy và bảo chị bận, một lúc nữa chị gọi cho. Gió bắt đầu thổi và có một vài giọt mua bắt đầu rơi xuống rồi một cơn mưa rào ập đến. Tôi co ro một mình dưới tầng một ngồi đợi điện thoại của chị. Tôi ngồi hồi tưởng ngày hôm qua và giận mình sao vô tâm thế. Tôi miên man nghĩ nhưng nói chung chỉ nghĩ những câu nói để chị được vui và những câu hỏi xem chị có nhớ mình không.
Có một vài cuộc gọi đến nhưng không phải của chị mà chỉ là những câu chúc mừng của các chú các bác về kết quả của kỳ thi ĐH của tôi. Sao lúc này tôi không thấy vui gì. Tôi chỉ mong nghe được tiếng của chị. Rồi cuộc gọi tôi mong chờ cũng đến.
– Sao lâu thế để người ta chờ mãi.
– Em bận quá, thế đã dậy rồi à, sao không ngủ cho khoẻ.
– Hôm qua em buồn, em khóc, làm anh không ngủ được. Hôm nay vui chưa.
– Em vui rồi, em cả nghĩ mà. Anh đừng nghĩ nhiều nha.
– Sáng nay ngồi nhớ em quá. Chiều anh xuống nhé.
– Thôi chiều em phải xuống xã. Mấy hôm nay bận chuẩn bị hội diễn.
– Bao giờ anh gặp được em.
– Thứ 6 là đi chơi rồi, thứ 6 mình gặp lại nhau.
– Nhưng anh đang nhớ em quá, anh lo cho em vì hôm qua em khóc.
– Hì hì nghe thấy chưa, em vui rồi, không sao đâu, thế bây giờ ở nhà một mình à.
– Ừ, buồn chết đi được, chỉ nhớ đến em thôi.
– Không nhớ cô khác là được, mai em đi mua cho anh mấy cái quần đùi còn tắm biển nhé.
– Em mua cho anh quần kẻ xanh trắng nhé.
– Ừ, em biết rồi. Thôi em phải đi làm đây, không nói được nhiều đâu.
– Nói tý nữa đi, anh có mỗi một mình đang buồn và nhớ em đây.
– Thôi có người vào rồi, em không nói được đâu.
– Ừ, nhưng lúc nào rỗi lại gọi cho anh nhé…
– Ừ, hôm nay gọi em ngọt nhỉ.
– Anh thích gọi như thế. Anh muốn từ lâu rồi.
– Thôi nhé, Yêu anh…
– Yêu, nhớ gọi lại nhé, anh nhớ em nhiều.
– Ừ cho chết.
Thế rồi chị dập máy. Tôi cũng vơi lòng chút nào. Tôi chỉ sợ chị buồn nên bây giờ nghe được tiếng nói của chị là đỡ lo đi phần nào. Vừa rồi ngồi nghĩ bao câu an ủi hỏi thăm, khi chị gọi thì bay biến đi đâu hết. Tôi mỉm cười và đi vào trong nhà tìm xem có đồ gì ăn không. Kiếm được ít cơm nguội trộn với nước mắm, ngồi ăn một mình. Nghĩ về mấy anh sinh viên kể chợt bật cười mình sắp thành sinh viên rồi, sẽ phải ăn cơm nguội nhiều. Đang rửa bát thì chuông điện thoại reo. Chạy ra nghe máy:
– Hì hì, có biết là ai không…
– Cứ đùa, sao nhanh thế?
– Trời mưa, hoãn văn nghệ rồi, may quá.
– Mọi người đâu hết rồi.
– Em vào phòng bí thư gọi trộm. Chứ bên phòng thì không gọi được, hôm nay chị đi họp, chiều mới về.
– Em có chìa khoá à.
– Ừ, thế chiều nay định làm gì. Có đi chơi đâu không.
– Đang định xuống em, có được không.
– Thôi đừng xuống, nhưng không trời mưa xuống cũng được.
– Nhớ anh rồi à…
– Còn lâu, thôi không cần xuống nữa…
– Thôi chiều anh xuống, anh chỉ muốn gặp em ngay bây giờ.
– Thế không gọi H đi chơi cho vui. Đi với H thì cần gì phải gặp em nữa.
– Lại đùa rồi, chiều anh xuống nhe. 4h ra đón anh nhé.
– Nhưng mưa thì thôi, đừng xuống nhé, không về ốm, cuối tuần không đi chơi được.
– Ừ, thôi em đi làm đi.
– Chán rồi à, em đang muốn nói chuyện.
– Anh chỉ sợ em không nói được thôi, chứ bây giờ anh nói đến tối cũng được.
– Thế hôm qua anh có vui không.
– Vui, nhưng khi em khóc anh buồn lắm.
– Chuẩn bị là sinh viên rồi nhỉ.
– Ừ, nhưng không thấy có cảm giác gì cả.
– Là sinh viên, gặp nhiều em là quên em ngay.
– Em còn nói thế thì thôi anh không nói chuyện nữa.
– Em đùa mà. Cứ như ông cụ. Người thế mà mình cũng yêu được.
– Em chỉ đùa linh tinh, anh không thích đâu.
– Thôi có người gọi em rồi, em đi đây.
– Ừ tối anh xuống, yêu em…
– Chụt, thưởng cho người yêu một nụ hôn nè.
– Chụt, hôn lại nè.
Thế là chị dập máy. Tôi vui hẳn lên. Tôi ngồi cầu trời chiều đừng mưa. Tôi lâng lâng lên nhà lôi mấy truyện chưởng ra đọc. Đến trưa mẹ về nấu cơm, tôi đội mưa đi thuê mấy cuốn băng XHĐ về xem. Sao ngày hôm đó lâu thế. Đợi mãi cũng đến 3h, tôi gọi cho mẹ bảo chiều tôi đi ăn với bạn, 7h tối mới về. Mẹ bảo đi lại cẩn thận.
Thế rồi tôi bắt xe và xuống Tam Điệp. Đến nơi chị đợi sẵn. Chị chở ngay tôi đi mua mấy cái quần đùi rồi hai đứa đi chơi lung tung. Mọi buồn phiền nhớ nhung của ngày hôm qua tan biến. Chị đưa tôi tận gần dốc Xây vì chị sợ có người quen nhìn thấy. Đến chõ vắng tôi và chị dừng lại ôm hôn nhau cho thoả mong nhớ. Dù cảm nhận thấy chị có nhiều lo lắng, nhưng vì muốn tôi vui nên chị không thể hiện ra. Tôi và chị cứ đi chầm chậm và thưởng thức vị ngọt tình yêu. Rồi trời cũng tối dần, sợ bố mẹ lo, chị chở cho tôi ra bắt xe về. Chúng tôi tạm biệt mà không muốn rời nhau. Về đến nhà một lúc, chị gọi điện hỏi về chưa, tôi trả lời về rồi và dặn 11h30′ tối lại gọi nói chuyện tiếp. Sao ngày đó nhiều chuyện thế, tôi cũng không biết mình và chị nói chuyện gì, cứ hết chuyện nọ đến chuyện kia không dứt ra được. Các ngày sau cũng thế, cứ rỗi chị lại gọi điện cho tôi hai chị em tâm tình thủ thỉ nhớ nhớ yêu yêu.