Phần 59
Sau 1 tháng thì ông cũng được xuất viện với tình trạng sống thực vật của mình. Bác sỹ không ai dám khẳng định thời điểm nào ông có thể phục hồi, họ chỉ hy vọng vào điều đó. Hắn ít về hơn bởi công việc trên Lào Cai của hắn bắt đầu vào cao điểm. Công trình nằm sâu trong vùng đồng bào dân tộc nên điều kiện đi lại khó khăn, thông tin lại càng khó khăn hơn. Cả tuần hắn mới xuống được thị tứ nơi có sóng điện thoại thì mới gọi được về cho cô để nắm bắt tình hình.
– Em, tình hình bố thế nào rồi.
– Vẫn thế thôi anh, tiến triển chậm lắm.
– Em vẫn khỏe chứ, nhớ giữ dìn sức khỏe nhé, anh chắc 2 tuần nữa mới về được.
– Vâng, anh cẩn thận nhé, anh này.
– Sao em.
– Hôm trước bác Quang giám đốc chỗ bố em làm trước đến thăm bố. Bác bảo em nộp hồ sơ về đó làm việc và tiện chăm bố luôn anh thấy sao.
– Cái này… để anh nghĩ đã. Em thì thế nào.
– Em thấy cũng được anh ạ, bố nằm đấy, tiền nong cần nhiều, em phải đi làm. Cái Thu bây giờ đi gửi trẻ rồi. Bố thì có vợ chồng chú Hoan chăm cho, em đi làm trưa cũng về được nhà. Em nghĩ có lẽ em đi làm anh ạ.
– Hay đợt này về anh xin bố mẹ cho cưới rồi đưa bố lên Hà Nội chăm luôn em ạ, trên đó có điều kiện hơn, nếu em vất vả thì mình thuê người giúp việc mà bây giờ trên đó nhiều nhà thuê người giúp việc lắm.
– Cưới bây giờ thì không thể được, em không thể làm thế. Thôi có khi em cứ đi làm hãng, sau này tính sau anh nhé.
– Có cần gấp như thế không, tiền nếu thiếu anh gửi về cho, em cứ ở nhà chăm ông cho khỏe hẳn đi đã. Đi làm bây giờ thì sau này thủ tục nghỉ, chuyển lại khó khăn.
– Em biết nếu thiếu tiền anh sẽ gửi cho em nhưng không thể làm thế mãi được, mà em học ra không đi làm thì cũng không được. Bác Quang lại sắp xếp cho việc rất phù hợp nên em nghĩ em ami sẽ nộp hồ sơ tháng sau đi làm anh ạ. Chỉ có mỗi lương hưu của bố thì vất vả lắm, mà anh chi tiêu cho công ty nhiều, nuôi thêm em Thu và bố nữa không thể được, còn bố mẹ anh, bạn bè anh nữa. Sau này mình lấy nhau lời qua tiếng lại em sống không nổi đâu. Anh nhé, thôi cứ như vậy đi nhé.
– Vậy tùy em, nhưng khi cưới là nghỉ ngay nhé. Em phải nói trước điều này với bác Quang.
– Dạ.
– Thế thôi em nhé, anh phải về bản đây.
– Vâng, anh đi cẩn thận nhé.
– Chắc tuần nữa anh mới xuống đây gọi điện cho em được, nhớ để máy nhé.
– Vâng, bye anh yêu.
– Bye em.
Không cần đến 1 tháng, sau hai tuần hắn về với cô thì cô đã đi làm rồi. Mừng mừng tủi tủi sau hơn 1 tháng gặp lại. Hắn đã cảm thấy sự thay đổi nào đó ở cô. Cô không còn như xưa nữa. Hắn cảm thấy có một khoảng cách nhỏ, mặc dù không rõ ràng nhưng hắn cảm thấy thế. Người con gái ngày xưa mà hắn biết bây giờ dường như đã có thay đổi. Mạnh mẽ là thứ hắn thấy ở cô. Không còn nước mắt nữa khi gặp hắn. Thay vào đó là một người con gái thoăn thắt việc nhà, cô ít nói hơn và không còn tâm sự với hắn những khó khăn của mình.
Hắn buồn, hắn khá buồn vì điều đó khi chia tay cô về. Mỗi khi hắn đề cập đến việc cưới xin cô lại lảng đi hoặc nói sang chuyện khác như chuyện cơ quan cô, chuyện bé Thu. Một điều hắn cảm thấy rất buồn nữa là sự từ chối gần như quyết liệt khoản tiền hắn gửi cô để cô chăm ông. Cô không nhận và dứt khoát không nhận nữa. Điều này làm hắn suy nghĩ rất nhiều. Hết ngày chủ nhật hắn lại trở về với công việc của mình. Nhưng hắn trở về với một nỗi buồn trong tim. Hắn thấy cô khác quá. Khi xuống đây hắn thèm một bờ vai tựa vào hắn của cô. Hắn thèm một lời tâm tình thủ thỉ, hắn thèm sự chia sẻ của cô và hắn muốn bên cô những lúc đó. Hắn muốn là người che chở cho cô. Nhưng hắn nhận được là một người con gái mạnh mẽ đến lạnh lùng. Hắn buồn và rất buồn.
Trở về Hà Nội hắn tìm đến Linh đến ngôi nhà xưa ấm áp của cô và hắn. Nhà vẫn đây nhưng sao lạnh lẽo vô cùng. Nhà bây giờ chỉ còn Linh và hai cô em mới đến ở cùng. Đã lâu rồi hắn không quay lại đây. Cảm giác lạnh lẽo làm hắn rùng mình.
– Chào em.
– Chào anh, tưởng anh quên đường đến đây rồi.
– Em cứ đùa anh. Bao nhiêu việc thế nên anh không đến được.
– Sao hôm nay rỗi hay sao mà đến thăm bọn em à.
– Ừ, hôm qua vừa về thăm Thủy hôm nay qua em chơi. Nhà hình như có người mới đến à.
– Vâng đứa em em và bạn nó đến ở cùng chứ 1 mình em thì không chịu nổi tiền thuê nhà.
– Vậy cũng tốt. Tuần trước em về quê à.
– Thủy kể với anh à.
– Ừ…
– Em về để thăm nó và chuyển cho nó đám quần áo tư trang của nó về quê. Nó bảo nó về quê làm việc chắc còn lâu mới lên bảo em chuyển về giúp. Anh đi công tác về lúc nào.
– Anh mới về được mấy ngày, về là xuống chỗ cô ấy ngay.
– Nhìn anh em biết có tâm sự đúng không.
– Ừ, anh qua em định hỏi em mấy câu về Thủy.
– Em cũng chả biết nhiều đâu, anh cứ hỏi đi, em biết em trả lời. Nó làm gì anh à.
– Không, không có chuyện gì cả. Anh cảm thấy Thủy khang khác.
– Khang khác là thế nào.
– Anh thấy cô ấy có vẻ có khoảng cách với anh em có nghe thấy Thủy nói gì với em không.
– Em cũng không thấy nói gì cả.
– Chuyện cô ấy chuyển đồ về quê cô ấy nói sao với em, em kể kỹ cho anh được không.
Linh kể tường tận cho hắn nghe chuyện mà Linh biết về cô trong thời gian vừa rồi. Hắn lắng nghe và suy nghĩ nhiều.
– Em thấy sao về việc này. Hắn hỏi Linh.
– Ý anh muốn hỏi em nghĩ sao về việc Thủy chuyển đồ về quê à.
– Ừ, em nghĩ sao.
– Em… nghĩ… không biết có nên nói với anh không nhỉ.
– Em nghĩ gì cứ nói anh sang đây muốn nghe em nói điều này.
– Em… nghĩ… hình như Thủy muốn chuyển về ở hẳn thì phải.
Hắn lặng người khi nghe thấy Linh nói điều này. Điều mà hắn cảm nhận được từ hôm từ dười nhà cô về. Hắn cảm thấy thế. Cô chuyển tất cả đồ đạc từ những cái nhỏ nhặt nhất về quê. Hắn cảm thấy cô không có ý đinh quay về lại Hà Nội. Điều này đồng nghĩa với việc hình như cô muốn rời xa hắn. Hắn buồn là vì vậy. Chia tay Linh về hắn buồn man mát. Hắn dặn Linh tâm sự nhiều với cô và có gì thì nói lại cho hắn biết. Bây giờ xa mặt cách lòng nên hắn không có điều kiện tìm hiểu được hết tâm tư của cô. Hắn muốn nhờ Linh điều đó. Linh vui vẻ nhận lời hắn cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Lại công việc, từ ngày bố hắn tham gia vào việc tìm việc cho công ty hắn, thì công việc của hắn nhiều hẳn lên. Hết hợp đồng này đến hợp đồng khác. Công ty của hắn cũng đã dần vượt qua được khó khăn và đi vào hoạt động trơn tru hơn. Tuy nhiên vẫn còn bừa bộn khó khăn. Thêm việc học cao học đợt này làm cho hắn hầu như không còn thời gian. Hắn chỉ liên lạc với cô qua điện thoại, nhưng hắn cảm thấy hình như thời gian gần đây chỉ có hắn gọi cho cô thì cô nói chuyện và trả lời hắn, còn hiếm có lần cô gọi cho hắn. Không còn những lời dãi bày khó khăn, không còn tiếng nức nở mỗi khi khó khăn ập đến. Vẫn tình cảm nhưng thực sự hắn thấy thiêu thiếu một cái gì đó. Hắn buồn và nghĩ rất nhiều. Có nhiều người luôn nghĩ khi tự mình thành lập công ty thì thời gian sẽ nhiều, muốn đi làm lúc nào thì đi, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ. Nhưng thật ra họ lầm. Những người như hắn không có thời gian nghỉ luôn bị công việc chi phối.
Ngồi nghĩ lại đến tận giờ hình như hắn chỉ được nghỉ khi bị ốm và mấy ngày Tết ngắn ngủi. Hắn hoàn toàn bị công việc và việc học chi phối. Thời gian với hắn kín mít. Ngày xưa khi có cô bên cạnh, cô yêu cầu hắn nghỉ ngơi bằng cách bắt hắn đến đón cô đi chơi đó đây. Nhưng bây giờ thì hầu như không còn nữa. Cô về quê mang theo của hắn những giây phút êm đềm, những giờ phút ngoài công việc. Cô về hắn dường như một cái máy, làm việc, tiếp khách, ngủ và gọi điện nói chuyện với cô. Hắn cảm thấy cô đơn ngay giữa công ty của mình. Việc càng nhiều, nhân viên càng lắm thì khoảng cách với nhân viên càng lớn. Hắn nhớ cô, hắn thèm có cô bên cạnh.
Hôm nay về với cô sau hơn một tháng dài không gặp mặt. Hắn vui như trẻ được quà. Hắn mừng lắm vì chỉ một vài tiếng nữa thôi hắn sẽ gặp được cô, hắn mong đến ngày này lâu lắm rồi. Đến cổng đã gần 8h tối, hắn ào ngay vào nhà. Cô ngồi đó nhưng không một mình. Cô có khách một người đàn ông nhiều tuổi hơn hắn khá nhiều. Lùn và hơi béo. Hai người đang nói chuyện. Việc về hôm nay hắn không nói với cô để cô bất ngờ. Và cô bất ngờ thực sự khi thấy hắn xuất hiện trước cửa nhà.
– Anh… Sao về muộn vậy.
– 4H anh xong việc anh mới về được.
Hắn quay sang người đàn ông gật đầu chào anh ta.
– Chào anh.
Người đàn ông nhìn hắn cười nhẹ và gật đầu chào lại nhưng không nói. Hắn cảm thấy hụt hẫng, hắn nghĩ trên đường khi thấy hắn xuất hiện bất ngờ trước cửa nhà cô sẽ vui lắm, ôm chầm lấy hắn, xiết chặt hắn sau bao ngày không gặp. Bé Thu sẽ sà vào hắn nũng nịu đòi quà. Nhưng không cái hắn nhận được không cả một lời chào mà chỉ là anh mắt thể hiện sự bất ngờ của cô. Một thoáng buồn lại trào lên trong hắn. Nó làm hắn thẫn thờ vẩn vơ.
– Anh, anh nghĩ gì vậy ngồi xuống đây. Tiếng cô gọi làm hắn trở về thực tại.
– Ờ, ờ… hắn ngồi xuống ghế cạnh cô.
– Giới thiệu với anh đây là anh Q bạn em trên Hà Nội. Cô nói với người đàn ông.
– Còn đây là anh Thịnh anh làm ở phòng tổ chức của cơ quan em.
Sau lời giới thiệu của cô là một khoảng lặng mênh mông. Hai người đàn ông liếc nhìn nhau đầy do xét. Nhận cốc nước từ tay cô mà hắn cảm thấy xa vời vợi. Nhấp từng ngụm trà mà hắn thấy đắng ngắt trong mồm. Hắn về đây để gặp cô để nhận từ cô những ánh mắt trìu mến, những lời yêu thương. Nhưng hắn không nhận được dù chỉ một câu hỏi thăm anh đã ăn gì chưa. Lấy lý do đi vệ sinh hắn đi ra ngoài sân và đứng đó hút thuốc một mình. Hắn biết cô biết hắn đang nghĩ gì. Hắn thực sự hẫng hụt một cảm giác mà hắn chưa nhận được trong đời mình. Một cảm giác khó chịu cứ trào lên trong lòng. Với cách nói chuyện của cô và Thịnh hắn biết Thịnh đến chơi và đang tìm hiểu cô. Còn hắn biết sự xuất hiện của hắn ở đây cô khó xử. Hắn muôn đập một cái gì đó. Hắn muốn làm một điều gì đó lúc này dù khờ dại nhất. Nhưng hắn chỉ chôn chân đứng đó hút thuốc và tay bứt lá của cây hòe đầu hiên nhà. Chả nhẽ cứ đứng đây, vô duyên hắn thấy mình vô duyên quá. Hắn vào nhà.
– Bác ở trong nhà hả em.
– Vâng…
– Anh vào hỏi thăm bác.
– Dạ.
Hắn liếc nhìn cô và Thịnh trước khi vào trong phòng bố cô nằm. Vào đến nơi hắn ngồi cạnh ông, chào ông nắm tay ông hỏi han sức khỏe ông. Ông cảm động ông không nói được. Một bên tay ông còn cử động được, cả người ông bất động chỉ có hai con mắt tinh tường. Ông nhìn hắn như muốn nói điều gì. Hắn không hiểu và hắn không thể hiểu. Hắn có cảm nhận ông đang nắm chặt tay hắn ông dường như muốn truyền một thông điệp gì đó đến với hắn. Nhìn ông lúc này hắn chỉ biết gật đầu và thương ông quá. Hai hàng nước mắt ông lại chảy dài. Và hắn khóc, hắn đã khóc. Hai hàng lệ rời khỏi mắt hắn chảy dài xuống má. Hắn thương ông và hắn cảm thấy tủi thân. Sao lại thế, hắn vẫn yêu cô nồng nàn mà, sao cô lại có thể đối xử với hắn như thế. Hắn không tin trên đời này có cái gì làm hắn xa cô được và cái gì làm cô hết yêu hắn được. Cô vẫn ngoài đó tiếp chuyện với Thịnh cô dường như quên rằng có hắn trong nhà này. Trống rỗng, thẫn thờ và có cảm giác đau đớn trong lòng hắn. Hắn ngồi với ông một lúc rồi chào ông ra nhà ngoài.
– Em, anh ra ngoài chút nhé. – Hắn nói với cô và gật đầu chào Thịnh…
– Vâng, anh cứ đi rửa mặt mũi chân tay đi.
Đó là câu đầu tiên gần 1 tiếng trời hắn đến cô có sự quan tâm đến hắn. Hắn rùng mình cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy toàn thân. Nhưng nó khác nó không nồng ấm nó có màu sắc ngoại giao. Hắn cảm nhận rõ ràng như thế. Hắn liếc nhìn cô với ánh mắt buồn bã nhưng cô dường như tránh đi ánh mắt của hắn và quay sang rót nước thêm mời Thịnh. Hắn thực sự không hiểu điều gì đang diễn ra. Hắn cần đi khỏi đây đó là cảm giác của hắn lúc này. Lặng lẽ rời nhà cô hắn lên đê và đi dọc đê rời khỏi nhà cô. Hắn đi trong vô định trống rỗng. Có thể có người nào đó nghĩ hắn không chịu tìm hiểu thêm gì mà đã đi khỏi nhà cô. Nhưng với hắn hắn chắc chắn rằng hắn đúng lúc này. Đó không phải là cô của hắn mà là một người con gái khác trong hình hài cô. Cô, người yêu hắn hôm nay không có ở nhà và hắn không có lý do gì ở lại đó. Hắn đi đi mãi đến cuối làng hướng về phía đương quốc lộ. Đường quê tối om hắn mấy lần vấp phải gạch đau điếng nhưng hắn không có cảm giác gì nữa. Bởi bây giờ lòng hắn còn đau hơn rất nhiều. Không biết bao lâu có một chiếc công nông chạy cùng chiều, hắn chạy theo và nhảy lên thùng đi nhờ. Anh lái công nông vui vẻ đồng ý vì anh đang ra Minh Đức. Hắn ngồi dựa vào thành xe, mời anh một điếu thuốc và hắn hút một điếu.
– Đồng chí tên gì, hình như không phải người ở đây.
– Dạ em tên Q, em trên Hà Nội.
– Ra thị trấn nghỉ hả.
– Không em có việc gấp ở Hà Nội nên bây giờ ra đó để về Hà Nội.
– Giờ này làm gì có xe sáng sớm mai 4h mới có 1 chuyến nhưng bọn nó còn lòng vòng chán 5h may ra mới xuất bến.
– Vâng em dự định tìm một xe ôm rồi ra đường 5 bắt xe về.
– Ừ thế còn may ra được.
– Vâng không biết muộn thế này các bác có chạy xe không.
– Thôi cứ ra đó không có xe ôm thì đi nhờ xe tải ra đường 5 xe tải thì nhiều.
– Vâng cám ơn anh.
Đến Minh Đức thật may cho hắn, hắn bắt được 1 chiếc xe tải cũng về Hà Nội, anh tài không lấy tiền của hắn mà cho hắn đi cùng nói chuyện cho vui. Ngồi trên xe hắn đợi hắn đợi một cuộc điện thoại hay một tin nhắn nhưng không có. Hắn giận cô, hắn thật sự giận cô. Về đến Hà Nội hắn về nhà trong sự ngỡ ngàng của Trung. Hắn không nói gì lấy quần áo hắn vào nhà tắm và hắn khóc, hắn khóc vì thực sự hắn không biết mình khóc vì cái gì. Tại sao lại vậy là câu hỏi thường trực trong đầu hắn. Hắn không thể hiểu cô. Hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, hắn không biết mình đã làm gì để cô đối xử với mình như thế. Không hỏi han, không để ý, không thấy hắn quay về cô cũng không thèm gọi điện hay nhắn tin xem hắn ra sao. Ngồi dựa lưng vào tường để mặc cho nước xối vào người và hắn khóc nức nở. Thực sự hắn chỉ biết khóc cho vơi đi nỗi đau đang dâng trong lòng hắn.
Ra khỏi phòng tắm Trung đứng đó tự bao giờ. Vẻ mặt của Trung hiện lên sự lo lắng. Trung chưa bao giờ nhìn thấy hắn trong hoàn cảnh như vậy.
– Có chuyện gì à. Mày với Thuỷ có chuyện gì phải không.
Hắn không nói lặng lẽ nhìn Trung lắc đầu và đi xuống nhà.
– Thuỷ vừa gọi điện cho tao hỏi về mày.
Không thấy hắn trả lời, Trung tiếp lời.
– Tao bảo với Thuỷ mày về rồi, cô ấy ừ rồi tắt máy luôn. Chúng mày cãi nhau hay sao vậy.
– Không có chuyện gì đâu, mày đi ngủ đi mai còn về quê. Cứ kệ tao, cho tao xin bao thuốc.
– Tao chưa bao giờ thấy mày như thế này. Có chuyện gì nói ra anh em chia sẻ thế mới là bạn bè nhau.
– Không có việc lớn đâu, việc tình cảm này chỉ tao mới tự giải quyết được, thôi mày đi ngủ đi.
– Ờ, thôi tao đi ngủ đây. Thuốc tao để trong ngăn bàn tao.
Trung đi ngủ còn hắn ngồi 1 mình uống nước và hút thuốc nghĩ ngợi. Không phải hắn không biết cô muốn rời xa hắn vì việc gia đình của mình nhưng hắn đã nói rất nhiều lần hắn đợi được và thậm chí hắn sẵn sàng cùng cô chia sẻ khó khăn. Dĩ nhiên hắn muốn một lễ cưới, một lễ cưới càng nhanh càng tốt để hắn có thể đưa bố cô và bé Thu lên Hà Nội chăm sóc. Việc này hắn nói nhiều rồi mà tại sao cô lại vậy. Cô xinh đẹp cái đó hắn quá biết nên có một vài anh chàng chưa vợ như Thịnh đến tìm hiểu là lẽ thường tình chả có gì phải bận tâm cả. Hắn không quan tâm đến điều đó mà nhiều lúc hắn còn tự hào vì hắn có cô người yêu được nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng cái làm hắn đau đớn là thái độ của cô. Thái độ dửng dưng của cô với hắn. Cô có thái độ cứ như hắn là một người nào đó không phải là người đã cùng cô trải qua bao khó khăn vất vả, bao sóng gió và bao hạnh phúc. Hắn cảm thấy như cô bây giờ là một người khác là một người chị em sinh đôi của cô chứ không phải cô.
Từ ngày yêu cô đến giờ bây giờ trong hắn bắt đầu hiện ra một viễn cảnh chia tay nhau. Hắn cảm nhận thấy nó gần lắm. Nhưng hắn không tin điều đó. Không thể có điều đó được, hắn chỉ nghĩ đơn giản đây là khoảng thời gian cô khủng hoảng tinh thần, cô cần suy nghĩ thật kỹ mọi việc và thái độ của cô hôm nay cũng là một trạng thái khủng hoảng của cô mà thôi. Nhưng hắn vẫn đau, rất đau là đằng khác. Hắn quyết định sẽ ngừng liên lạc với cô một thời gian thứ nhất để xem cô có nhớ hắn không và đồng thời cũng phải cho cô biết hắn giận cô. Cô phải biết thái độ của hắn với cô. Hắn yêu cô hắn đã thể hiện như thế, hắn cũng cần phải thấy cô thể hiện cô yêu hắn.