Phần 57
Trở lại Hà Nội cô và hắn có hai ngày hạnh phúc bên nhau trọn vẹn. Đã hai tháng qua kể từ ngày xảy ra việc vợ chồng anh Thắng, cô và hắn hầu như chưa gần gũi nhau. Những đêm nằm bên nhau chỉ ôm ấp và an ủi nhau là chính. Ngoài trời lạnh và mưa phùn gió bấc. Cả hai cũng chả muốn đi đâu, chỉ muốn bên nhau tận hưởng những hương vị của tình yêu. Để bù cho những ngày tháng đau buồn đã qua. Cô và hắn muốn quên hết những thị phi, những vất vả của cuộc sống kiếm ăn sau ra trường. Cô và hắn nhập vào nhau, quằn quại bên nhau, bùng nổ mỗi khi cảm xúc dâng trào. Nhìn nhau âu yếm, những lời tâm tình thủ thỉ, những nụ hôn và những kỷ niệm đẹp của hai đứa tràn về. Rồi cả những kế hoạch cho tương lai hai đứa vẽ ra và thưởng thức trong mơ mộng. Cả hai như chìm vào một cảm giác mênh mông về tương lai. Cả hai vẽ ra một tương lai vô cùng đẹp.
– Anh ơi, sau cưới anh thích chúng ta sinh bé trai hay bé gái trước.
– Anh thích em sinh cho anh hai bé gái trước sau đó là hai bé trai.
– Khiếp sao nhiều thế.
– Anh chỉ có một mình, mẹ sinh được mỗi anh, anh không có anh chị em nên anh thèm lắm. Anh muốn sau này anh sinh thật nhiều con để các con không cảm thấy cô đơn.
– Không em chỉ sinh hai đứa thôi, một bé gái và một bé trai.
– Anh thích 4 đứa.
– Anh muốn em quần áo đi ngang khét mù à. Em không chịu đâu.
– Vậy 3 đứa nhé 2 gái một trai.
Cô nhìn hắn lườm yêu hắn. Cô và hắn cùng cười với ý nghĩ của nhau.
– Đến sinh con mà cũng trả giá, em chịu anh.
– Tại em…
– Thôi, không tranh luận nữa anh nhé. Anh thích con giống ai.
– Giống mẹ.
– Tại sao.
– Vì mẹ của nó xinh chứ bố xấu mù.
– Lại nịnh đầm ghét thế.
– Nhưng thông minh phải giống anh.
– Còn lâu, em thông minh hơn, chúng nó giống em cả thông minh.
Hắn không nói mà ôm chặt cô vào lòng. Một cảm giác ấm áp dễ chịu lan toả cả hai cơ thể và sau đó lại khám phá nhau, lại nhập vào nhau và lại sung sướng tột đỉnh.
Những ngày hạnh phúc cũng phải qua đi để cả hai trở lại với cuộc sống thường nhật. Lại công việc và công việc. Một tháng hai tháng trôi qua mà không có biến động lớn nào. Hắn vẫn thế vẫn bù đầu vào công việc. Cô đúng như lời dặn của mẹ hắn thường xuyên bên hắn và chăm sóc hắn từng ly từng tý. Những động viên an ủi mỗi khi mệt mỏi và gặp khó khắn từ cô đến với hắn thật kịp thời. Nó là động lực giúp hắn mạnh mẽ hơn và quyết tâm hơn. Hôm nay ngày anh chị cô ra toà. Hắn không về được mà chỉ gọi điện nghe thông tin từ cô sau khi kết thúc phiên toà. Thực ra việc phiên toà diễn ra chỉ là thủ tục cuối cùng chứ kết cục của anh chị cô thì bố và cô đã biết thông qua người quen.
Anh bị xử 9 năm tù giam còn chị 5 năm tù giam. Sau phiên toà do biết toà đã xem xét tất cả các tình huống giảm nhẹ với mình rồi nên anh chị cũng không yêu cầu phúc thẩm và chấp nhận án phạt. Anh thì bị di lí đến trại Hà Nam để thụ án còn chị thụ án ở trại giam Thanh Xuân. Mọi việc cuối cùng cũng kết thúc. Bố cô cũng đã nghỉ hưu hẳn và về quê chăm sóc Thu. Cô trở về Hà Nội với một nỗi buồn man mát. Nhưng mọi chuyện cũng đã qua, bây giờ cũng không thay đổi được gì nữa. Cũng phải vui sống trở lại, và cô gần như đã trở lại bình thường như buổi ban đầu. Nụ cười lại trở lại trên môi cô. Cô tiếp tục học thêm một số kỹ năng nữa phục vụ công việc và tiếp tục sát cánh bên hắn.
Sau Tết hắn nhận một việc rất lớn. Thực sự lớn so với quy mô của công ty hắn bấy giờ. Đem việc này sang bàn với bố Hoàng ông khuyên nên xem xét kỹ bởi việc lớn thì có nhiều rủi ro. Nhưng với tuổi trẻ hiếu thắng và suy nghĩ không thấu đáo hắn nhận và thực hiện. Do là hợp đồng lớn nên các điều khoản khi ký có nhiều điều bất lợi cho công ty, nhưng hắn vẫn ký. Và thực sự đến giờ sau 4 tháng triển khai hắn mới thấy những lời của bố Hoàng là đúng đắn.
Việc quá lớn dẫn đến quy mô của công ty hắn phình to, thời gian tập trung hết vào việc này nên công ty hắn bỏ qua mấy hợp đồng nhỏ khác. Điều này là thảm hoạ với hắn. Trình độ quản lý còn thiếu chuyên nghiệp cộng với nhân sự mới tuyển nên không giúp hắn nhiều. Vậy là hắn bị cuốn vào vòng xoáy luẩn quẩn của doanh nghiệp nhỏ. Không có tiền, phải vay ngân hàng. Vay ngân hàng phải trả lãi hàng tháng cộng với chi phí thực hiện tăng vọt và hắn lâm vào tình trạng nợ đầm đìa. Và bắt đầu nợ lương cán bộ công nhân viên.
Bây giờ bắt đầu vào hè, cái nóng nực của mùa hè như đồng cảm với nóng nực của công ty hắn. Mọi thứ sôi lên sùng sục và hắn thực sự bối rối. Hắn càng không ngờ hơn việc lớn thì kèm theo thời gian phê duyệt chỉnh sửa rất nhiều. Và khi công việc xong thì công tác thanh toán quá nhiều khê và nhiều thủ tục. Từ khi thành lập công ty hắn chủ yếu ký với cơ quan bố Hoàng và thầy giáo hướng dẫn. Mặc dù là B’ nhưng tiền được thanh toán ngay sau khi hoàn thành công việc. Bây giờ thì khác hắn mới biết việc thanh toán không đơn giản chút nào. Mặt khác những công việc nhỏ ngày xưa vẫn làm thì ít đi. Nhân sự hắn bắt đầu ngồi chơi.
Lại một tháng nữa trôi qua trong muôn vàn khó khăn. Công ty của hắn lúc nhận hợp đồng phình to lên 18 nhân viên, nhưng bây giờ chỉ còn số lẻ. 10 nhân viên đã bỏ hắn đi vì đã sang tháng thứ 2 họ không có lương. Hắn nợ đầm đìa nhưng hắn vẫn hy vọng vào việc thanh toán, chỉ cần chủ đầu tư thanh toán là mọi khó khăn của hắn qua đi và hắn đã mơ về ô tô. Chỉ cần được thanh toán là hắn có đủ tiền mua một chiếc ô tô vừa phải. Nhưng bây giờ thì sao, hắn không có một xu. Tiền ăn sáng, đi lại nhiều lúc hắn phải lấy từ cô. Đó là khoảng thời gian kinh khủng nhất trong đời làm doanh nghiệp của hắn. Nhưng chưa hết, hôm nay hắn nhận được một thông tin mà hắn nghe như sấm nổ bên tai. Dự án tạm dừng, sang năm mới triển khai. Chủ đầu tư không bố trí được vốn. Tin tức này đến với hắn làm hắn tê liệt. Chỉ còn khoảng 20 ngày nữa thì khoản vay đáo hạn. Lúc này hắn mới thấy thấm thía lời nói của bố Hoàng. Hắn đã hối hận, cái ngây thơ và hiếu thắng của tuổi trẻ đã dìm chết hắn. Có thể nói với quyết định trên công ty của hắn đã thực sự phá sản. Ai có thể cứu hắn lúc này. Chỉ có bố hắn mà thôi. Hắn gọi về cho bố và trình bày.
– A lô bố ạ.
– Q à có việc gì vậy con. Lại hết tiền hay sao. Bố mới chuyển lên mấy chục triệu rồi mà.
– Vâng bố ơi, con vừa nhận được tin dự án con ký hồi đầu năm tạm dừng đến năm sau mới thực hiện. Nên họ không thanh toán được nữa. Họ mới gọi điện thông báo mà chỉ còn 20 ngày nữa đáo hạn ngân hàng, con không biết xoay sở thế nào. Con gọi điện về cho bố xem bố có cách nào giúp con không.
– Con đã vay ngân hàng bao nhiêu.
– Dạ 580 triệu bố ạ…
– Khá nhiều đấy. Cuối tuần bố lên, bây giờ qua nhà chú Tuấn trình bày với chú xem chú có cách nào giúp không. Làm ăn là phải cẩn thận, bố dặn con liên tục mà chúng mày trẻ tuổi chỉ hiếu thắng làm việc chả suy nghĩ gì cả.
– Vâng, con biết rồi. Con thực sự có bài học lớn bố ạ. Bố giúp con lần này nhé. Con không biết xoay xở sao.
– Rồi cứ qua chỗ chú Tuấn, bố gọi cho chú ngay bây giờ. Thế tình hình công ty bây giờ thế nào.
– Con cứ đợi họ tạm ứng cho mà gần 2 tháng nay không có. Bây giờ công ty không có việc gì làm cả do con từ chối mấy hợp đồng nhỏ để tập trung làm hợp đồng này. Mấy nhân viên xin nghỉ việc rồi.
– Thôi được rồi, 580 triệu khá lớn đấy, khó quá bố sẽ vay cho nhưng cuối tuần bố lên xem cụ thể tình hình thế nào. Bây giờ qua chỗ chú Tuấn đi.
– Dạ vâng ạ.
Tối hôm đó hắn qua nhà chú Tuấn. Chú hứa với hắn sẽ giúp hắn đảo nợ. Và hắn có một bài học mà đến tận giờ hắn thấy vẫn đúng. Chú nói cho hắn hiểu công ty làm ăn không phải cứ có việc, có doanh thu mà đã tốt. Đừng tưởng tính trên sổ sách có lãi mà công ty không bị phá sản. Công ty làm ăn có lãi mà vẫn bị phá sản. Một khái niệm mà lúc đó trong mơ hắn cũng không tưởng tượng ra. Và khi chú nói hắn mới hiểu hắn sai về cơ bản. Tài chính của một doanh nghiệp là một trong khâu trọng yếu nhất. Và hắn đã sai lầm cơ bản trong nguyên tắc tài chính là dùng vốn ngắn hạn để nuôi dự án dài hạn nên khi vòng quay của đồng tiền chưa kịp thì khoản nợ đã đến và dĩ nhiên tại thời điểm đó hắn không có khả năng trả nợ và dù công ty của hắn có lãi thì vẫn bị phá sản như thường. Hắn phải cảm ơn chú rất nhiều với những gì chú giúp.
Sau khi đảo nợ xong, công ty của hắn mới tạm thời qua khỏi nguy hiểm. Tuy nhiên các khó khăn vẫn còn nguyên. Bố mẹ hắn cho hắn vay thêm mấy chục triệu nữa nhưng cũng chỉ để hắn cầm cự. Thời gian đó hắn chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm việc làm. Thực sự khó khắn trăm bề. Mới có qua 3 tháng thôi mà hắn già đi trông thấy. Cô vẫn thế vẫn bên hắn và an ủi hắn hàng ngày.
– Trông anh đợt này mệt mỏi quá.
– Ừ anh có lẽ chịu hết nỗi rồi.
– Anh cố lên anh nhé, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.
– Ừ không có em ở bên cạnh thời gian này chắc anh quỵ mất.
– Đừng nói thế anh, việc của anh không xuôi em cũng thương anh nhiều lắm.
– Ừ mấy nay em có gọi điện về cho bố không.
– Em vẫn gọi anh ạ. Bố vẫn khoẻ.
– Thế là mừng rồi. Mà sắp đến sinh nhật em rồi nhỉ.
– Vẫn còn nhớ sinh nhật em cơ à.
– Không bao giờ quên được. Nhớ mãi lần đầu đến quê phải biết.
– Anh biết không hôm đó em cảm động lắm.
– Anh có biết sinh nhật em đâu, đến mới thấy sao em cảm động.
– Em không quan tâm đến điều đó, anh biết không em yêu anh từ buổi đó đấy.
– Tại sao.
– Vì anh nói không thấy em đi học, anh lo em ốm anh qua chứ không phải vì biết sinh nhật em anh qua. Đấy mới là điều quan trọng.
– Ừ đúng là hôm đó anh học mà chỉ nghĩ đến em.
Các bạn biết không, cô là vậy luôn là chỗ dựa tinh thần cho hắn. Cô thường xuyên cổ vũ động viên hắn. Cô biết điểm mạnh và điểm yếu của hắn. Cô luôn đánh giá cao sự cố gắng của hắn, thúc đẩy hắn khắc phục những điểm yếu. Sự cổ vũ, ủng hộ của cô trở thành đặc trưng, riêng biệt đối với hắn, khơi dậy sự nhiệt tình và tiến bộ của hắn. Đồng thời cùng chia sẻ khó khăn với hắn những lúc hắn thực sự bối rối và mệt mỏi vì công việc. Cô nuôi dưỡng ước mơ và cùng với hắn chia sẻ ước mơ trong tương lai. Cô là người luôn luôn bên cạnh hắn khi hắn cần và ngược lại. Cô cho hắn biết hắn không đơn độc mà luôn có cô bên cạnh.