Phần 48
Lại một buổi tối đầy tình yêu trôi qua giữa cô và hắn. Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng huyền ảo của các nhạc công, cô và hắn đã quên hết những mệt mỏi ưu phiền. Hắn muốn cô thật sự thoải mái, không lo nghĩ, thư giãn. Cuối cùng hắn cũng đưa cô trở về để cô nghỉ ngơi mai còn dậy sớm. Cô ôm chặt hắn, đầu dựa vào lưng hắn, mắt nhắm hờ.
– Em cảm thấy thoải mái không.
– Vâng, thoải mái rồi anh ạ.
– Bây giờ về nhà ngủ sớm nhé, không cần phải đọc lại luận văn đâu nhé, cứ nghỉ đi mai anh sang đón sớm.
– Vâng mai anh sang lúc 6 rưỡi nhé.
– Anh sẽ sang đúng giờ, em là người bảo vệ cuối cùng vào buổi sáng mai, sao đi sớm vậy.
– Em phải đi sớm để phụ các bạn, chứ không đến lúc mình bảo vệ ai giúp. Với lại còn hoa quả, nước uống cho thầy cô nữa chứ.
– Ừ cũng phải.
– Vất vả nốt ngày mai nữa thôi nhé anh yêu.
– Anh thích vất vả thế này.
– Mấy ngày nay anh vất vả vì em quá, đồ án anh xong chưa.
– Xong hết rồi, đợi em bảo vệ xong, anh thông qua lần cuối rồi đi đóng quyển luôn. Em không phải lo lắng gì đâu.
– Vâng.
– Đến nhà rồi, em vào nhà đi, ngủ ngon nhé.
– Vâng anh về nhé.
– À quên còn việc này nữa.
– Việc gì anh.
– Chụt… chụt…
Cô cười nhìn hắn, cô ôm hắn và cả hai trao nhau một nụ hôn nồng nàn. Hắn tạm biệt cô về nhà.
Hôm nay hắn nằm mãi mà không ngủ được. Hắn nghĩ, hắn đang nghĩ về tương lai của hắn. Từng lời anh trai cô nói làm hắn suy nghĩ rất nhiều. Đúng thế, hắn quả thực từ xưa đến nay hoàn toàn do cha mẹ xắp đặt mọi thứ, định hướng mọi thứ. Hắn chưa bao giờ tự quyết định điều gì cả cho bản thân mình. Có lẽ lần này hắn phải tự quyết định cho bản thân mình một lần. Hắn còn trẻ và có thể làm lại nếu quyết định của hắn sai lầm. Hắn tin vào bản thân hắn, hắn tin nếu hắn quyết định và được sự giúp đỡ về tài chính và mối quan hệ của bố hắn, hắn sẽ làm được. Hắn suy nghĩ và rà soát lại các bạn hắn. Hắn sẽ bàn bạc với các bạn hắn về kế hoạch vừa thoáng qua trong đầu hắn. Một kế hoạch mà hắn cho là mạo hiểm nhưng sẽ có thể thành công nếu tất cả cùng đồng lòng. Hắn tin như vậy. Cuối cùng hắn cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Đó là tối mà bây giờ hắn nghĩ lại nó chính là buổi tối quyết định cuộc sống của hắn sau này, tương lai của hắn sau này.
Đúng hẹn sáu rưỡi sáng hắn đã có mặt tại nhà cô. Bước vào nhà hắn ngây người. Trước mặt hắn là một người con gái duyên dáng dịu dàng trong tà áo dài. Cô rất xinh đẹp, chưa bao giờ hắn thấy cô trong trang phục thế này. Mọi khi cô luôn áo phông quần bò hoặc ka ki. Hôm thì áo sơ mi quần âu.
Nhưng hôm nay với bộ quần áo dài này hắn nhìn thấy ở cô một vẻ đẹp hoàn toàn khác nữ tính tuyệt vời. Cô thật có mắt lựa chọn, nhìn cô hiện ra với những đường cong đầy sức sống của một thiếu nữ, hắn như người mất hồn.
– Này này, nhìn nàng gì mà khiếp thế, không nhận ra à. – Linh nói.
– Ừ anh không nhận ra, hôm nay em…
– Không nói nữa, nhìn anh em biết rồi, lại nịnh.
– Không hề, anh không nịnh mà anh nói thật.
– Em không nghe anh nói đâu. Em biết câu nói của anh rồi. Thôi mình đi anh nhé.
Hắn luống cuống, mải móng cùng cô ra xe. Linh và Nguyệt sẽ đi sau và cầm hộ đám bảng biểu, tài liệu, luận văn. Còn hắn chở cô ra trước để cô cùng với nhóm bạn bảo vệ buổi sáng hôm nay chuẩn bị. Lại một cảm giác mới lạ nữa với hắn. Cô ngồi ngang xe, cả thân hình cô dựa hoàn toàn vào hắn.
Mềm mại, thơm tho, êm ái đó là tất cả những gì mà cảm giác cô đưa lại cho hắn. Hắn ngây ngất, hắn biết hắn đang chở một phụ nữ rất xinh đẹp. Hắn tự hào về điều đó.
– Em biết không.
– Gì hả anh…
– Hôm nay em xinh đẹp lắm.
Cô không trả lời mà chỉ dựa chặt vào hắn.
– Mình đi ăn sáng em nhé.
– Không anh ạ, bây giờ phải ra trường trước đã. Anh đi ăn sáng rồi mua cho em cái gì để em ăn tại trường là được.
– Vậy em thích ăn gì anh mua cho.
– Anh mua cho em cái bánh giò nóng nhé.
– Ừ anh mua ngay.
– Vâng.
– Thế bây giờ em cần anh giúp em cái gì nữa không.
– Hết rồi, bây giờ là việc của em anh chỉ cần bên cạnh em thôi.
– Vậy là anh bây giờ chỉ cần ủng hộ em về tình thần thôi à. Nhàn thế nhỉ.
Cô chỉ gật đầu. Một cảm giác thơi thới trong lòng hắn. Đưa cô đến trường và để cô tự vào, hắn đi ăn sáng và mua cho cô bánh giò như cô yêu cầu. Đến phòng bảo vệ luận văn của cô hắn thấy mọi người tấp nập ra vào. Con trai thì đang đóng đinh chăng dây thép, con gái thì đang lau chùi chuẩn bị hoa quả, nước uống, khăn trải bàn. Mặt ai cũng vui nhưng pha một chút hồi hộp và lo âu. Cô lúc này là bông hoa nổi bật giữa rừng hoa. Hắn quan sát thấy hầu như bọn con trai ai cũng ngắm nhìn cô. Hắn thấy thật hãnh diện. Hắn nghĩ tự thấy mình thật may mắn. Vì cũng không quen biết ai nên hắn chỉ đứng ngoài quan sát. Cô biết hắn đã về chỉ liếc nhìn hắn và cười hạnh phúc. Rồi mọi công việc chuẩn bị cũng đã xong, cô đến bên hắn và nhận bánh từ tay hắn bóc ăn.
– Em ăn từ từ thôi không nghẹn giờ.
– Vâng, em hồi hộp quá.
– Cứ bình tĩnh em ạ, mọi việc rồi cũng đâu vào đấy.
– Vâng em vẫn biết vậy, nhưng vẫn hồi hộp.
– Ừ, thôi em ăn đi.
Cô vừa ăn vừa nhìn hắn thật hạnh phúc. Hắn tươi cười để cô an tâm, để cô không phải lo lắng gì cả. Bây giờ có lẽ hắn chỉ có thể làm điều đó cho cô. Ăn xong thì Linh và Nguyệt cũng đến, cô kiểm tra lại mọi thứ thấy đã đầy đủ rồi nên giao lại cho Linh cầm hộ. Còn cô lại quay vào phòng vì đã có bạn đầu tiên chuẩn bị bảo vệ. Bây giờ hắn mới để ý, hắn thấy nhiều người mua hoa đến tặng cho các thí sinh. Hắn mải lo việc cho cô hắn quên khuấy mất.
– Linh ơi, em ở đây có gì giúp cho Thuỷ nhé. Anh đi ra đây một tý rồi quay lại ngay.
– Vâng anh cứ đi đi chắc 10 giờ thì mới đến lượt Thuỷ.
– Nếu Thuỷ có hỏi bảo anh ra một tý anh về ngay.
– Vâng, anh cứ đi đi.
Mải móng lấy xe hắn ra ngay đầu Lương Đình Của mua hoa. Sau một hồi chọn lựa hắn cũng chọn được một bó hoa rất đẹp. Hắn hướng về trường cô. Hắn đi một tay cầm hoa một tay lái xe. Đến đầu học viện Ngân Hàng, do không để ý và lái xe một tay. Một chiếc xe đạp của một cô gái đi từ trong học viện ra bất ngờ. Hắn phanh gấp. Vì hắn đi chậm nên khi phanh dĩ nhiên xe hắn đổ xõng xoài nhưng may không va chạm với xe đạp. Hắn thì bẩn hết quần áo và hơi xây xước chân. Còn bó hoa thì ôi thôi tan tành xác pháo. Hắn lại lôm côm bò dậy dựng xe và quay trở lại hàng hoa mua lại bó hoa khác. Hắn hơi ê ẩm người, nhưng rồi cũng chọn được một bó hoa khác cũng vừa ý. Gửi cô bán hoa hắn về nhà và rửa ráy qua, thay quần áo khác vì bộ cũ bẩn hết rồi. Hắn không muốn cô biết cô lo lắng ảnh hưởng đến việc bảo vệ của cô. Hắn quay lại lấy hoa lần này rút kinh nghiệm hắn cho nó vào một túi bóng và treo trên tay lái. Thế là chỉ có mỗi việc mua bó hoa mà hắn mất béng gần 2 tiếng đồng hồ…
Khi quay lại cũng may cô chưa bảo vệ. Cô thấy hắn cô hỏi ngay.
– Anh đi đâu từ nãy giờ, sao lại quần áo mới thế này.
– Anh đi mua bó hoa để tặng em.
– Quần áo ban sáng đâu.
– Anh bị đổ nước vào ở chỗ bán hoa. Hắn nói dối.
– Thế có làm sao không anh.
– Không sao, anh về nhà thay quần áo thôi, anh không sao đâu, em chuẩn bị bảo vệ chưa.
– Còn bạn cuối cùng này là đến em.
– Vậy em vào đi.
– Em vào nhá, anh vào ngồi trong phòng với em nhé.
– Ừ.
Đợi cô đi hắn bây giờ mới quan sát xung quanh. Linh và Nguyệt đang nói chuyện với mấy bạn cấp 3 của cô. Mấy đứa em họ hàng của cô hắn cũng đã gặp hôm nay cũng đến đang chăm chú xem bảo vệ. Và dĩ nhiên rồi có cả Chương. Anh trông rất lịch sự. Quần âu, sơ mi trắng thắt caravat, giầy đen bóng. So với anh hắn quả thực quá quê mùa. Đặc biệt là bó hoa của anh. Có thể nói là quá đẹp quá lịch sự. Hắn còn nhớ như in bó hoa của Chương. Một bó hồng đỏ thắm xen lẫn hồng vàng có lẽ đến vài chục bông được bó cực đẹp bằng giấy màu tím nhạt và điểm xuyết bằng những lá dừa nhỏ. Sinh viên như hắn đừng bao giờ mơ tới một bó hoa đẹp như vậy. So với bó hoa của hắn với chỉ một bông hồng và bó bằng ni lông màu vàng nhạt thì bó hoa của Chương đúng là một thế giới khác. Chương nhìn hắn cười nhếch mép và quay đi. Hắn cười nhẹ xã giao và lách vào trong phòng. Mọi người bắt đầu chuẩn bị cho cô. Cô đưa ánh mắt tìm hắn và khi cô nhìn thấy hắn cô mỉm cười an tâm.
Cô bắt đầu bảo vệ, ban đầu hơi run nhưng rồi cũng đâu vào đó cô trình bày khá lưu loát và đầy đủ. Khi trình bày xong cô hướng ánh mắt về phía hắn. Hắn gật đầu muốn nhắc cho cô biết cô đã trình bày quá tốt. Đến phần trả lời câu hỏi của thầy cô trong hội đồng, sợ cô phân tâm, hắn lặng lẽ ra khỏi phòng đứng hành lang và hút thuốc đợi. Một lúc sau khi tiếng vỗ tay vang lên hắn biết cô đã bảo vệ xong. Mọi người tập trung đông ở cửa và khi cô ra mọi người ùa vào tặng hoa. Và dĩ nhiên Chương cũng trong những người đó. Hắn vẫn đứng từ xa để nhìn về phía cô. Nhận hoa chúc mừng của mọi người cô dáo dác tìm hắn. Khi nhìn thấy hắn cô gửi toàn bộ hoa cho Linh và Nguyệt cầm hộ lách người ra khỏi đám đông mắt không rời khỏi hắn. Cô từ từ tiến lại phía hắn. Mọi người lúc này đang ồn ào chúc mừng lặng im. Cô tiến lại gần hắn và ôm chầm lấy hắn. Mọi người xững sờ một lát rồi tiếng vỗ tay vang lên.
– Hôn nhau đi, hôn nhau đi.
Mọi người đồng thanh cổ vũ theo tiếng phát động của Linh.
Hắn và cô làm sao dám, chỉ ôm nhau thôi. Hắn thực sự xúc động với hành động của cô. Và lúc này hắn mới quan sát. Chương lặng lẽ quay người rời khỏi đám đông đang cuồng nhiệt. Chương đã biết sự lựa chọn của cô. Cô chọn anh sinh viên bình thường chứ không chọn một chàng trai thành đạt. Cô chọn tình yêu, cô chọn hắn. Đó chính là câu trả lời sắt đá nhất của cô dành cho Chương. Vẫn ôm hắn cô thầm thì, thổn thức.
– Em thành công rồi, em cám ơn anh nhe.
Phải một lúc sau, hắn và cô mới rời nhau ra. Lúc này cô mới ngượng ngùng vì sự mạnh dạn của mình. Má cô ửng hồng nhưng nhìn cô lúc này xinh hơn bao giờ hết. Và dĩ nhiên mọi người cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm. Một bữa cơm bụi đúng chất sinh viên nữa để kỷ niệm ngày đáng nhớ này đã chính thức đánh dấu kết thúc cuộc đời sinh viên của cô. Cô chuẩn bị bước sang một trang mới của cuộc đời. Cô vui mừng gọi điện về báo cho bố cô anh cô kết quả. Cả ngày hôm đó là ngày luôn rộn vang tiếng cười của cô.
Các bạn ạ, tình yêu nó có sự lựa chọn riêng của nó. Nó không phải là công thức vật chất bình thường. Để có một tình yêu đủ lớn người ta phải trải qua bao cảm xúc, bao sự sẻ chia và bao giận hờn nữa. Nó không thể một chốc hay mua băng một thứ vật chất tầm thường nào đó. Nếu tình yêu có thể mua bằng vật chất tầm thường nào đó thì khi có thứ giá trị hơn nó sẽ lại mua được tình yêu. Đó là một tình yêu tầm thường. Tình yêu của cô và hắn đã trải qua nhiều thử thách, có cả những quan tâm và hờn ghen. Có cả những hứa hẹn về tương lai nữa.
Chương nếu gặp cô khi cô chưa yêu hắn, gặp hắn hoặc chưa sâu nặng với hắn thì anh có thể bằng vật chất và thể hiện sự chân thành để có được tình yêu của cô. Nhưng anh đến quá muộn. Những thứ anh định mang ra để chiếm lấy trái tim của cô thú thực không bằng một lời khen hay một hành động chân thành của hắn đối với cô. Mà những thứ đó cô đã nhận hàng ngày, hàng tuần, hàng năm qua rồi. Nó đã chiếm trọn trái tim của cô. Anh đã thua từ khi bắt đầu, chỉ có điều anh có một niềm tin với chính bản thân mình quá lớn. Bởi anh cũng là người thành công nhiều rồi nên anh tin vậy thôi và cũng bởi anh chưa hiểu được cô.