Phần 39
Buổi tối mùa đông se se lạnh. Những buổi cùng nhau đi học tiếng Anh về, hắn và cô thường rủ nhau đi chơi. Đầu tiên là giải đói, hoặc miến lươn chợ Hàng Da, hoặc xôi Cấm Chỉ, hoặc bánh mỳ Yết Kiêu.
Cô chỉ thích ăn 3 địa điểm này. Đây là những món cô thích nhất. Rồi sau đó cô ôm chặt hắn, hai tay xỏ vào túi áo khoác hắn. Cô và hắn thong dong trên đường nói chuyện. Đủ mọi chuyện trên đời mà bây giờ hắn cũng không nhớ nữa. Điểm đến thứ hai cô và hắn thường đến là phố Tô Tịch nơi có những hàng xép bán hạt giẻ rang.
Đã khi nào bạn tận hưởng cái cảm giác tuyệt vời này chưa? Vừa thong dong trên đường, vừa thưởng thức nắm hạt dẻ rang còn nóng hổi, hít mùi hương nồng nàn bay lên vào một đêm trời lạnh, bạn sẽ cảm nhận được hết cái thú của món ăn này. Hắn lái xe còn cô thì ngồi sau bóc hạt giẻ. Cô ăn 1 hạt cô đút cho hắn ăn 1 hạt. Cô chỉ thích ăn hạt dẻ Trùng Khánh. Hạt dẻ Trùng Khánh to, có vỏ lụa rất mỏng, có thể bóc được, hạt có màu vàng đượm, bùi và thơm ngậy. Hắn và cô vừa thưởng thức vừa nói chuyện và thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi trong câu chuyện của hắn và cô.
– Mai thứ 7 bố mẹ anh lên thăm anh, em qua nhà ăn cơm nhé.
– Vâng, anh đã nói với bố mẹ chưa.
– Rồi em ạ.
– Bố mẹ bảo sao.
– Bố mẹ đồng ý, bảo anh cứ đón em sang để bố mẹ xem mặt con dâu tương lai.
– Vậy em run lắm.
– Anh đùa thôi, anh bảo em là người anh đang tìm hiểu thôi.
– Bố mẹ em có hỏi anh về em không.
– Có…
– Anh bảo sao.
– Xin xắn, thông minh, dễ thương.
Cô đám lưng hắn và ôm chặt hắn. Hắn lại tán cô đúng lúc. Dù không nhìn thấy mặt cô lúc này nhưng hắn biết cô đang hạnh phúc. Con gái hay yêu bằng tai. Mà những lời khen nhẹ nhàng đúng lúc luôn làm con gái thích thú. Cô cũng không ngoại lệ. Và hắn luôn biết phải lúc nào tặng cho người yêu mình những lời khen đó.
– Sao không nói gì nữa vậy em…
– Ghét anh, không thèm nói chuyện nữa.
– Thế em xấu à, em không thông minh à, hay như bà chằn.
– Không phải thế, anh chỉ nịnh em thôi.
– Hì hì, nhưng vẫn đúng đúng không.
– Không.
– Vợ yêu ơi, bao giờ vợ yêu về quê.
– Anh hỏi làm gì, mà đừng gọi em là vợ yêu, em không thích đâu.
– Vậy thôi anh không gọi là vợ yêu nữa. Vậy anh gọi em là mèo con nhé.
– Không, anh cứ gọi tên em là được.
– Ừ thế bao giờ em về quê.
– Chắc tết Dương lịch em về.
– Cho anh về với nhé.
– Để làm gì.
– Ra mắt ông nhạc chứ còn làm gì.
– Liều ghê, nhưng phải để em hỏi đã.
– Anh chỉ sáng đi tối về thôi. Thực ra anh muốn xuống thăm nhà em.
– Vâng, thế cũng được, thế anh không về quê à.
– Không, để tết âm lịch về một thể.
– Hình như muộn rồi anh nhỉ, anh đưa em về đi.
– Hay về anh ngủ đi.
– Không, về nhà anh mai không đi học được.
– Đi, về nhà anh ngủ đi, anh nhớ em rồi.
– Không, anh khôn lắm, em không về đâu.
– Vậy tối nay lại cô đơn một mình rồi.
– Vẫn thế có sao đâu.
– Nhưng được một lần rồi đâm nghiện, không có người yêu nằm cạnh thấy cô đơn quá. Thôi kiếp tôi còn cô đơn dài.
– Ghét thế nhỉ.
– Về đi, tối nay về anh đi.
– Thôi, cho em về không con Linh con Nguyệt nó lắm điều. Thôi chịu khó cô đơn nhé. Đợt tới làm mấy bài tập lớn em sang.
– Ừ phải chịu thôi.
Cô không thèm nói với hắn nữa. Cô kệ hắn lải nhải bài ca cô đơn, lạnh lẽo. Cô biết hắn muốn gì. Cô sợ cô dễ dãi với hắn thì không biết thế nào. Mới chỉ một hôm bên nhau thôi mà ngay bản thân cô còn không vượt qua được. Nếu tối nay bên hắn cô biết mình lại chạy theo cảm xúc thôi. Cô phải cương quyết. Hắn biết không thay đổi được cô nên hắn cũng không nài ép. Đưa cô về đến nhà và hắn đặt lên môi cô một nụ hôn dài tạm biệt. Hắn không muốn xa cô nhưng đêm mùa đông lạnh rồi. Hắn phải về và phải chia tay cô. Cuối cùng hắn tạm biệt cô và ra về. Dọc đường hắn vừa hát vừa huýt sáo vang.
Hôm sau bố mẹ lên hắn đưa cô sang nhà ra mắt. Cô bối rối ngượng ngùng rõ rệt. Cũng may bố mẹ hắn nhẹ nhàng nên cô cũng bớt ngại ngùng phần nào. Mỗi khi bố mẹ hắn hỏi cô chỉ giám vâng dạ hoặc trả lời ngắn gọn nhỏ nhẹ. Lần đầu tiên đi gặp mặt bố mẹ chồng tương lai và được mời dùng cơm tối, cô không ngờ trong bữa ăn bố mẹ hắn tiếp nhiệt tình quá. Mà cô có ăn được nhiều đâu cứ tiếp cô phải cố ăn. Cũng may mà bố mẹ hắn tinh ý nên về sau không tiếp nhiều.
Nói chung bố mẹ hắn thấy cô thật thà, nhẹ nhàng cũng quý. Nói chung là cô đã thể hiện một cách chân thật và tự nhiên như đúng với những gì của cô. Có một sự cố nhỏ khi rửa bát với mẹ hắn không biết lóng ngóng thế nào cô làm rơi toàn bộ đũa vừa rửa xong. Cũng may không phải là bát đĩa nên cô chỉ phải rửa lại. Nếu không cô không còn chỗ nào chui. Cuối cùng cô cũng được giải phóng. Hắn đưa cô về nhà mà cô vẫn còn run.
– Em thấy bố mẹ anh thế nào.
– Dạ, bố mẹ anh tốt nhỉ.
– Lúc nãy run quá à.
– Lại không, run cả buổi.
– Khổ thân em yêu của anh.
– Bụng bây giờ còn chướng đầy thức ăn đây này.
– Ha ha.
– Lại còn cười.
– Thôi chịu khó đi mà, ai lần đầu tiên chả thế. Lần sau không ăn được thì xin phép cứ như thế thì chỉ khổ cái bụng thôi.
– Anh cứ làm như dễ lắm. Bố mẹ gắp cho không ăn thì chết.
– Để tối nay anh hỏi ông bà xem ông bà nhận xét em ra sao.
– Mai nói lại cho em nhá.
– Ừ.
– Anh ơi em no lắm đây. Mà hôm qua cứ thao thức mãi không ngủ được.
– Sao lại không ngủ được.
– Thì hôm nay sang gặp bố mẹ anh em lo bỏ xừ lên được.
– Tội nghiệp mèo con của anh. Thôi mai anh đền nhé.
– Đền cái gì.
– Đi mua cho em một cái áo rét.
– Thật không.
– Thật.
– Lắm tiền thế.
– Bố mẹ lên thế nào chả thủ cho vài đồng.
– Thế nhé lên IDEA Trần Phú anh nhé, bạn em mới mua 1 cái áo khoác ở đấy đẹp lắm.
– Em thích ở đâu anh chiều.
– Yêu anh thế, em cám ơn anh nhe.
Rồi hắn đưa cô về nhà và tạm biệt cô bằng nụ hôn như mọi khi. Bây giờ như là thói quen, cứ đưa cô về là hắn và cô lại hôn nhau tạm biệt. Lần nào cũng thế, nụ hôn của cô với hắn luôn ngọt ngào và đầy lãng mạng. Hắn và cô dường như không muốn dứt ra bao giờ. Chỉ muốn hôn mãi, hôn mãi.