Phần 2
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã hơn 8h sáng. Từ trước đến nay, tôi đều dậy sớm nên khi thấy đã muộn rồi tôi vội vàng gấp chăn màn và xuống nhà. Tôi thấy chị đang dọn dẹp nhà cửa. Tôi ngó nghiêng không thấy ai nên tôi lại gần nhảy lên lưng chị. Chị giật mình đẩy tôi xuống và cốc nhẹ lên đầu tôi. Né rất nhanh tôi chạy ra nhà ngoài rồi lại chạy vào trêu chị. Chị giả vờ giận tôi nên tôi tưởng thật lại gần. Tôi bị chị bắt được và vật xuống sàn nhà. Tôi và chị vật nhau trêu nhau được một lúc như có cảm nhận về việc này không tốt chị dừng lại và bắt tôi đi vệ sinh.
Sau khi ra tôi và chị không trêu nhau nữa. Mọi việc bình thường đến khi tôi đi học. Sau khi đi học về, tôi đi đá bóng ngay với bạn. Tại sao tôi nói về chuyện này vì muốn kể các bạn một khái niệm từ khi tôi ra đời mới biết. Chiều về tôi thấy chị không bình thường. Thực ra hơn 1 tháng trước đây tôi cũng đã thấy nhưng tôi không để ý.
Cuối cùng, thì màn đêm cũng buông xuống, việc học và chuẩn bị bài cho ngày hôm sau cũng đã xong. Cả nhà chìm vào trong bóng đêm và tôi lại vào trong màn nằm cạnh chị. Tôi thấy chị hôm nay rất lạ thỉnh thoảng chị lại kêu đau và khó chịu. Tôi hỏi chị:
– Chị bị bệnh à, hay em gọi mẹ xuống xem sao.
Chị xua tay không cần đâu. Tôi rất lo lắng. Chị chỉ cười và mặt vẫn còn nhăn chị giải thích:
– Chị đến ngày, chị bị hành kinh nên đau bụng. Chị đang phải chườm nóng đây.
– Hành kinh.
Tôi rất ngạc nhiên không hiểu gì cả. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy từ này. Các bạn a những năm 90 thì giáo dục giới tính gần như không có. Với một đứa trẻ con như tôi gần như không có bất kỳ khái niệm nào. Tôi hỏi tiếp:
– Hành kinh là gì hả chị.
Chị biết có giải thích tôi cũng không hiểu. Chị chỉ bảo:
– Lớn lên tý nữa rồi em sẽ biết. Con gái ai đến tuổi cũng bị như chị. Thôi hôm nay ngủ đi mai còn phải đi học.
Và như vậy các bạn đã biết hơn 1 tuần sau tôi và chị không làm bất cứ điều gì nữa. Rồi thím cũng về vì không còn phải tiêm nữa chỉ cần uống thuốc và tôi về lại phòng ngủ của mình.
Chuyện của tôi và chị cũng cứ thế lặng lẽ trôi qua. Thỉnh thoảng tôi mò xuống với chị và thỉnh thoảng chị lên với tôi. Chúng tôi cứ thế nhẹ nhàng sau mấy tháng trời với nhau. Bây giờ lớn rồi không hiểu sao hồi đó chị không bị gì. Có lẽ do tôi còn nhỏ. Những ngày bên chị rồi cũng hết. Đó là ngày tôi thấy chị bắt đầu có những thành quả đầu tiên là chiếc quần sóc cho tôi chị may bằng vải thừa. Chị may rất khéo, phối màu rất khéo và tôi mặc chỉ hơi rộng một chút, rồi lại đến cái quần thứ hai nhưng lần này vừa khít và rất đẹp ai cũng khen. Rồi đến quần cho bố tôi, bộ quần áo cho mẹ tôi. Chú dậy may cho chị rất hài lòng với chị vì chị làm việc gì cũng tỉ mỉ, cẩn thận.
Chú vẫn nói với bố tôi chị là học viên tốt nhất của chú từ xưa đến nay. Chú bảo với bố tôi để chị ở tiệm của chú làm việc vài năm chú trả lương. Tôi mừng lắm vì nghĩ chị sẽ ở mãi với mình. Nhưng mong muốn của tôi không đạt được. Khi bố tôi đem vấn đề này nói với bác Hùng thì bác và bác gái bàn kỹ rồi trả lời với bố tôi không được. Vì ở quê, nhà bác cũng ít người và sợ làm phiền nhà tôi. Mặt khác con gái ở quê nếu không đi học thì điều quan trọng nhất là phải có tấm chồng chứ trên 22 tuổi mà chưa lấy chồng thì coi như thuộc diện ế.
Quê là vậy và hai bác cũng không khác được. Tôi còn một kỷ niệm nữa với chị xin kể với các bác. Lúc đó chị vẫn còn ở nhà tôi và chị đã gần về. Tôi được bố mẹ cho theo gia đình bạn bố tôi lên Hà Nội chơi vì ngày đó tôi được nghỉ 31, 1, 2 tết Dương lịch. Chú làm ở Ngân Hàng nhà nước gần bờ hồ và nhà cũng ở khu tập thể ngân hàng gần đó (bây giờ là ở ngõ Vọng Hà, phường Chương Dương, quận Hoàn Kiếm). Nhà chú cũng có thằng em trạc tuổi tôi và cũng có cùng sở thích đọc truyện, chơi điện tử cầm tay và bilắc. Nó dẫn tôi đến hiệu sách Tràng Tiền để mua sách báo.
Các bác biết không, đúng là nhà quê ra tỉnh. Vào hiệu sách Tràng Tiền cái gì cũng có, tôi hoa hết cả mắt, truyện tranh, truyện cổ tích truyện Trung Quốc, truyện tây… Các loại sách báo. Tôi như bị thôi miên đi xem hết bàn này đến bàn khác. Ngày đó hiệu sách không bán như bây giờ mọi người có thể tự đi tìm sách về thanh toán mà người mua chỉ đi xem, ngăn cách giữa người mua và người bán là các dãy tủ kính và mấy cô bán hàng khó tính. Dĩ nhiên những loại truyện sách của tôi thì tôi mua rất nhiều nhưng có mấy cuốn sách mà đến bây giờ khi chị gặp tôi chị vẫn nói về nó là 03 cuốn tạp chí “Thời trang trẻ” số tháng 10, 11, 12 và mấy cuốn “Hướng Dẫn Phương Pháp Kỹ Thuật Cắt May”, Hơn 10 cuốn sách có các mẫu hướng dẫy may đầm, sơ mi, mode thu đông, đông, hè, quần âu nam nữ… bấy giờ rất quý.
Có bao nhiêu tôi mua hết cho chị khi thanh toán thiếu tiền tôi còn phải hi sinh mấy cuốn truyện tranh của mình. Khi về chú cho tôi rất nhiều sách báo, truyện đặc biệt báo Thể Thao và Văn hoá (ngày đấy theo phong trào hay cắt tranh ảnh của cầu thủ làm bộ sưu tập). Một chuyến đi chơi thu được rất nhiều lợi ích. Hôm chiều chủ nhật đúng hẹn chú gửi tôi theo xe đi công tác của Ngân hàng vào miền trung về nhà. Đến nhà bố mẹ tôi về quê chưa lên chỉ có chị ở nhà. Chị như vớ được vàng với những món quà của tôi. Chị ôm chặt tôi, nhấc tôi lên, hạ tôi xuống. Chị lại nhảy cẫng lên chị bảo:
– Đến thầy dậy của chị cũng không nhiều sách như thế này.
Tôi đi lên nhà lấy quần áo để tắm. Xuống đến nhà thì chị đang ngồi xem lật giở từng quyển. Thỉnh thoảng chị thích quá lại ôm cuốn sách vào lòng mặt ngửa lên trời cười rất mãn nguyện, sung sướng. Ánh mắt của chị thể hiện sự mơ mộng hoài bão. Có lẽ đây là việc làm ý nghĩa nhất của tôi với chị. Bởi sau này chị là thợ may có tiếng của vùng và rất đông khách. Tôi đi vào nhà tắm thay quần áo và hoà mình vào làn nước ấm cho bay hết mùi xe, bụi đường. Đang tắm thì tôi thấy chị bảo:
– Q cho chị vào với.
Tôi hé cửa và ngạc nhiên thấy chị cũng có một bộ quần áo trong tay. Chị nháy mắt và nói:
– Để chị tắm cùng em.
Tôi hỏi lại:
– Nhỡ bố mẹ em về thì sao.
– Chị khoá cổng và cửa rồi, bố mẹ em về phải gọi cổng mới vào được đừng lo.
Chị lúc nào cũng cẩn thận như thế. Tôi thấy chị nhẹ nhàng gỡ quần áo trên người ra. Mọi lần việc này đều do tôi làm nên lần này tôi thật sự phấn khích và lạ lùng. Tôi đứng im nhìn chị cởi từng cúc áo, rồi đến áo con, rồi quần dài, quần chíp. Một toà thiên nhiên hiện ra trong mắt tôi. Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn chị kỹ càng như vậy. Những lần trước là trong ánh điện mờ hắt ra từ phía bên kia đường nên mọi thứ không rõ ràng như lần này. Những đường cong trên làn da trắng hồng, ẩn sâu dưới mái tóc. Chị không gội đầu nên chị vấn tóc lên. Nhìn chị lúc này đẹp như một bức tranh. Tôi thưởng thức vẻ đẹp ấy từ phía sau. Tôi ngẩn người nhìn bờ vai nhỏ nhắn cái cổ tuyệt đẹp, một ít tóc tơ ở dưới gáy. Nói thật lúc đó tôi chỉ muốn ngắm nhìn thôi. Chị từ từ quay lại. Đôi má ửng hồng pha chút ngượng của người con gái. Đẹp tuyệt vời. Chị nhìn xéo tôi và nói:
– Nhìn gì mà ghê thế, chị lạ lắm sao.
Tôi lắp bắp:
– Chị đẹp quá.
– Khéo nịnh thôi ông tướng đưa tôi kỳ lưng cho.
– Thật mà, hôm nay chị đẹp quá.
Tôi lặp lại lời mình vừa nói. Chị ấn đầu tôi xuống, gội đầu cho tôi, kỳ lưng cho tôi. Do trời lạnh nên hai chị em cùng hoà vào làn nước nóng. Chị nhẹ nhàng kỳ cọ cho tôi, lướt qua các điểm nhạy cảm của tôi. Chị ôm chặt tôi và hôn tôi từ phía sau vào tai, vào gáy. Chị cắn nhẹ vai tôi, chị nói với giọng chậm đứt quãng, hồi hộp:
– Q quý chị, quan tâm chị ghê.
– Em chỉ muốn chị vui thôi.
Thế là tôi quay lại và bắt đầu vuốt ve cơ thể chị. Khi đến bầu ngực trắng hồng của chị tôi không chịu nổi úp ngay mặt vào hôn, bú say sưa. Chị thực sự sung sướng và kích thích. Có thể nói đây là sự phá cách của chị, chị vừa nhắm mắt tận hưởng vừa nói:
– Chị hư quá, Q cũng hư quá.
Tôi không còn biết gì nữa chỉ ôm, bú, xoa thưởng thức. Rồi tôi và chị cũng chìm vào nhục dục. Đây là lần đầu tiên chúng tôi ở tư thế đứng. Chắc do quá kích thích và mệt vì đi 100 cây số về nên tôi không bền bỉ như mọi lần. Lần này tôi kết thúc nhanh hơn nhưng mạnh mẽ hơn do cả hai tôi tự do không sợ có người ở nhà. Và mặc dù nhanh hơn nhưng chị thoả mãn hơn. Tôi và chị cứ ôm nhau như thế không rời ra. Một lúc sau thấy lạnh tôi và chị mới rời ra.
– Chị thích quá Q ạ.
– Em cũng thế.
Thế là tôi và chị nhanh chóng tắm rửa xong. Khi ra ngoài chị đi mở cửa và cổng vào trong nhà thổi cơm, chuẩn bị nấu vài món ăn đã chuẩn bị sẵn. Nói về chị, bố mẹ tôi chưa bao giờ than phiền chị một lời. Về nhà là chị lau dọn nhà cửa, thu dọn quần áo, là lượt cẩn thận. Sáng ra chuẩn bị nước nôi ăn sáng đầy đủ cho mọi người. Bố mẹ tôi rất thích chị và luôn đi giới thiệu chị cho nhiều bác có con lớn ở cơ quan. Một số anh có đến nhưng chị không thích và không tiếp riêng bao giờ. Một lúc sau bố mẹ tôi về, thấy tôi bố mẹ mừng lắm. Bố lấy ra nửa con gà bác Hùng gửi lên cho chị chặt rồi bố mẹ tôi lên nhà thay quần áo xuống ăn cơm. Cả bữa cơm bố mẹ và chị nghe tôi kể về Hà Nội. Biết chuyện tôi mua sách cho chị bố bảo:
– Con biết nghĩ như thế bố mẹ rất mừng. Chỉ sợ con chỉ mua đồ chơi.
Quay sang chị bố tôi tiếp lời:
– Thanh giữ sách cho cẩn thận rồi còn dùng cho nghề mình. Đừng cho ai mượn họ biết họ lấy mất đấy cháu. Kể cả thầy cũng không cho xem. Sau này về quê làm bảo bối mà kiếm sống.
Chị vâng, rồi cả nhà ăn xong thu dọn ra uống nước xem tivi. Tôi và chị không thích nên lên ngay phòng đọc truyện, chị đọc sách. Tôi lấy ra kính vạn hoa tôi mua trên Hà Nội cho chị xem. Chị rất thích. Tối hôm đó tôi và chị lại ngủ lại gác xép. Chúng tôi lại nhập vào nhau lần nữa rồi mới đi ngủ.
Thế rồi ngày chị rồi xa tôi cũng đến. Tối hôm đó chị thu dọn gấp quần áo vào va ly. Tôi ngồi học bài mà chẳng nghĩ được gì. Hơn 6 tháng chị ở nhà tôi là khoảng thời gian đầy ắp kỷ niệm. Tối hôm đó tôi xin phép bố mẹ cho tôi ở dưới gác xép ngủ và nói chuyện với chị. Chúng tôi không làm gì cả chỉ tâm sự với nhau. Đến bây giờ tôi không còn nhớ mình và chị nói với nhau những gì nhưng tôi nhớ mãi lời dặn của chị:
– Em cố gắng học hành ăn ngủ điều độ để sau này còn đi đó đi đây. Đừng như chị không học hành gì cả nên không đi đâu được. Em học giỏi sau này còn cho chị đi chơi, biết đây biết đó.
Tôi đã khóc và chị cũng vậy. Tôi hứa với chị là có điều kiện tôi sẽ về quê thăm chị nhiều. Sáng hôm sau vợ chồng bác Hùng lên đón con. Hai bác ăn trưa ở nhà tôi, bác cám ơn nhà tôi và rồi đón chị về. Khi đi học về thì chị đã về quê rồi. Chị gửi lại tặng tôi một cuốn sách và một lời đề tựa: “Chúc em thân yêu của chị mạnh khoẻ, cố gắng học hành chị nhớ em rất nhiều”. Tôi có cảm giác trống vắng vô cùng. Mẹ tôi còn đưa cho tôi bộ quần áo chị mô phỏng lại mấy bộ quần áo của nhân vật trong phim Hồng Kông chị may cho tôi. Bộ quần áo rất điệu đà nhưng đẹp tôi sau này chỉ mặc khi lễ tết.
Chị về rồi tôi buồn vô hạn. Mấy tuần sau là tết. Tôi về quê có gặp lại chị nhưng chị em không nói chuyện riêng được nhiều. Sau tết thỉnh thoảng chị cũng lên nhà tôi nhưng không ở lại được. Chị lên chợ Rồng để lấy vải rồi vội vàng về vì chị rất đông khách. Mỗi lần lên chị đều cố gắng qua hiệu sách mua cho tôi mấy quyển sách quyển truyện. Nhưng công việc nhiều rồi chị cũng ít đến và cũng nhạt phai dần tôi. Hơn 8 tháng sau chị lấy chồng. Lúc này chị đã là thợ may có tiếng ở vùng. Anh làm trên huyện ở phòng Tài Chính, anh người Hà Nam nên năm 1996 khi Hà Nam tái lập tỉnh thì anh chuyển cả nhà về Hoà Mạc quê anh và bây giờ chị và anh ở Hoà Mạc.
Sau này khi đi công tác qua tôi vẫn ghé vào thăm anh chị và anh chị cũng thỉnh thoảng về thăm nhà tôi. Anh chị có 3 con, hai con gái đầu sinh đôi và đứa sau là con trai. Nói chung anh chị rất hạnh phúc và kinh tế cũng khá giả. Nói về tôi sau khi chị về quê tôi buồn mãi. Tôi chuyển hẳn xuống gác xép ngủ với lý do học xong ngủ luôn cho tiện. Bố mẹ không phản đối gì. Có thể nói tôi so với chúng bạn già dặn hơn hẳn. Tôi ít nói và trầm tư hơn. Tôi vẫn tham gia chơi với bạn bè những trò chơi như đá bóng, điện tử… nhưng hết sức có chừng mực không quá đà. Bạn bè ai cũng bảo tôi như ông cụ non nhưng trong thâm tâm tôi tôi biết tại sao mình biến đổi như thế. Thực tế so với chúng nó tôi đã là một người đàn ông về sinh học.
Chuyện của tôi và chị kết thúc như thế. Đến sau này khi lớn lên, ngồi nghĩ lại và ngay thời điểm tâm sự với các bác tôi cũng không biết cắt nghĩa được tình cảm của tôi và chị là thế nào. Tình yêu thì có lẽ không phải, một phần tôi quá bé nhưng nhớ nhung, buồn thì rõ ràng. Tôi buồn mãi. Nhất là những hôm chị lên rồi mải móng ra về tôi buồn lắm và giận chị lắm. Chị biết tối về, chị ra bưu điện gọi lại cho tôi và hỏi:
– Chiều nay em giận chị à.
Tôi nói không nhưng em không hiểu sao chị cứ vội vàng thế. Chị thì thầm:
– Chị nghĩ kỹ rồi em ạ, không thể làm khác được đâu em.
Còn tình cảm của chị đối với tôi là gì thì tôi cũng chịu. Tôi là người sống nội tâm. Vì việc này tôi cứ nghĩ mãi. Nó chất chứa trong tôi bao nhiêu năm mà không có câu trả lời. Năm tôi học đại học năm thứ 3, về quê ăn cưới đứa em họ hàng bên ngoại con ông cậu. Chị cũng về. Vì muốn có câu trả lời để mình thanh thản hơn tôi đã hỏi chị khi hai chị em ở riêng với nhau và hàn huyên với nhau:
– Không biết ngày chị ở nhà em có phải chị em mình yêu nhau không.
Chị không nói gì chỉ lắc đầu. Rồi chị bảo:
– Chị cũng không biết nhưng sau khi chị về chị cũng nhớ em lắm. Ban ngày làm việc thì không sao, tối ngủ lại nằm nhớ em. May có anh T (anh T là chồng chị bây giờ) tìm hiểu chị rồi yêu nhau thì chị mới hết nhớ em. Chuyện của chị em mình tốt hết không nên nói ra vì rất nguy hiểm. Em ạ sống để dạ chết mang theo miễn là chị em mình mãi mãi quý mến nhau và tôn trọng những kỷ niệm của nhau là được. Chị khẳng định với em quãng thời gian sống với em và dì chú là quãng thời gian chị rất hạnh phúc. Cám ơn em rất nhiều.