Phần 7
Ở thành phố rộng lớn này, Vũ tùy tiện làm mọi thứ hàng ngày, ăn uống qua loa, ăn mặc xuề xòa, cuộc sống đơn giản hơn rất nhiều so với trước kia, không còn là một công tử như xưa nữa. Cậu đã trưởng thành hơn và từ bỏ các cuộc chơi để làm lại từ con số 0.
Sau một thời gian sống một mình thì Vũ cũng bắt đầu sống chung với Linh ở một căn hộ nhỏ. Linh, cô người yêu hờ của cậu.
Cuộc tình của Vũ và Linh bắt đầu thật nhanh chóng và kỳ lạ, Linh là đồng nghiệp của Vũ, hôm đó là buổi liên hoan của công ty, tiệc tùng bia rượu đến gần sáng:
– Đêm nay em ngủ nhờ phòng anh nhé, nhà em ở xa quá.
Vũ cùng Linh mơ màng trở về phòng, sau khi có men say trong người cộng với việc đã lâu không có Vân bên cạnh, cậu vồ vập lấy Linh, vốn dĩ Linh đã thích Vũ từ trước nên cô cũng đáp trả Vũ một cách mạnh bạo, cả hai đều cuồng nhiệt và điên loạn.
Sau một đêm khoái cảm, mọi chuyện đến quá nhanh khiến Linh hỏi:
– Anh nghĩ mối quan hệ của chúng ta là gì?
– Là quan hệ!
– Anh đừng đùa em nữa em nghiêm túc mà. Anh có nghĩ chúng ta đang yêu nhau không?
– Tình yêu à, có đấy. Với anh thì tình yêu nó như một loại tiền có thể tiêu được ở bất kỳ mọi nơi, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiêu để đổi lấy những cảm xúc đặc biệt hay tình dục chúng ta đang làm vậy.
– Vậy chúng ta cứ yêu nhau đến khi “hết tiền” thì thôi anh nhé hihi.
Vài tháng sau… cuộc tình ấy tới nhanh chóng một cách kỳ lạ và rồi thời điểm “hết tiền” cũng đến nhanh hơn Linh nghĩ rất nhiều.
Căn phòng tối om, Vũ ngồi trên chiếc ghế sofa, khuôn mặt rơi vào trầm tư, tay kẹp điếu thuốc, miệng nhả khói dài. Trong bóng tối Vũ trở nên cô độc trong làn khói trắng kia. Luôn là như vậy, từ lúc quen Vũ đến nay Linh cũng đã tìm hiểu và biết quá khứ trước kia của Vũ, biết về Vân. Nhiều lúc Linh thực sự không cam tâm, cô đã yêu Vũ rất nhiều nhưng Vũ chỉ coi Linh như người thay thế.
Khẽ bước đến và hỏi:
– Sao anh chưa đi ngủ?
– Anh chuẩn bị đi ngủ đây, em về phòng trước đi.
– Liệu vào lúc nào đó em và anh có thể yêu nhau thực sự không?
– Chúng ta đã yêu nhau rồi còn gì!
– Anh có thể yêu em không? Em muốn làm người phụ nữ của anh cả đời.
– Anh cũng không rõ nữa.
– Anh có biết khi nói chuyện yêu đương với người phụ nữ mà anh không nhìn vào mắt họ thì có nghĩa là anh đang nghĩ đến người phụ nữ khác không.
– Anh biết chứ.
– Vậy là em hiểu câu trả lời của anh rồi.
– Ừ. Cảm ơn em thời gian qua đã ở bên anh, thực sự anh vui lên rất nhiều đấy.
– Anh đừng nói vậy, em thực sự yêu anh mà.
Linh không biết được, Vũ đang giấu cô điều gì đó.
Một tuần sau Linh đã dọn đồ và rời đi, kết thúc mối tình chóng vánh này. Vũ vẫn tiếp tục cuộc sống nhưng đã không còn động lực hay hy vọng gì cả…
… Bạn đang đọc truyện Những cuộc tình dang dở tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/10/truyen-sex-nhung-cuoc-tinh-dang-do.html
2 năm sau khi Vũ bỏ đi, có đôi ba lần Vân vào trong Sài Gòn với hy vọng gặp được Vũ và giải thích mọi thứ. Mỗi lần đi đều mang một niềm tin sẽ gặp và cùng Vũ về nhà.
Nhưng vẫn là sự bặt vô âm tín từ Vũ, cô vẫn không gặp được cậu, suốt nhiều ngày tháng sau đó, ngày nào Vân cũng gọi điện vào số của Vũ nhưng tất cả đều không được. Vũ như đã biến mất khỏi cuộc đời của Vân.
Mọi người đều nói Vân mù quáng, lụy tình, nhưng họ không hiểu được với Vân thì Vũ quan trọng như thế nào… Vẫn căn nhà của Vũ, căn nhà sát bên nhà Vân, căn phòng ấy từng đầy ắp hạnh phúc của cả hai giờ đây lạnh lẽo đến đáng sợ. Vân vẫn hy vọng, hy vọng một ngày Vũ đã thông suốt, hiểu cho cô và quay trở về.
Lao đầu vào công việc, Vân miệt mài tìm tòi khám phá và phát triển sự nghiệp và bản thân để trở nên bận rộn hơn. Mỗi khi đêm xuống, cô lại viết nhật ký:
… ngay lúc này em chỉ muốn có anh bên cạnh, muốn anh ôm em thật chặt và nói rằng tất cả khoảng thời gian qua chỉ là giấc mơ mà thôi, một cơn ác mộng, khi tỉnh lại anh và em lại trở lại những ngày hạnh phúc như trước kia.
Những ngày tháng ấy, từng giây từng phút, là quãng thời gian em hạnh phúc nhất khi có anh trong cuộc đời, em nhớ anh lắm… quãng thời gian qua lúc nào em cũng chỉ muốn nhào vào lòng anh, được ôm anh thật chặt. Cảm giác người mình yêu thương nhất bỏ đi, không liên lạc được, không rõ sống ra sao, bản thân em lại quá bất lực không thể làm gì được, cảm giác của sự nhớ nhung đan xen với dằn vặt như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng lòng…’
Đến đây thì Vân dừng lại không viết được nữa, mắt ướt đẫm. Những dòng chữ vừa viết nhòe đi vì nước mắt. Hàng đêm cô đều khóc rất nhiều.
Hôm nay đã là ngày làm việc cuối cùng của năm, lại sắp tết rồi. Vân trở về nhà, từ khi Vũ đi thì Vân ở phòng của Vũ. Nhà hôm nay khá đông đủ khác hẳn mọi khi. Bước vào nhà ngoài bố mẹ Vũ thì Vân sững sờ rồi bật khóc, chẳng phải đây là hình bóng Vân luôn mong chờ hay sao? Đã gần 3 năm Vũ mới trở về.
Vũ trở về nhà để thông báo với bố mẹ cậu là cậu đã kết hôn với một cô gái. Quá bất ngờ, Vân vừa khóc vừa hỏi Vũ:
– Tại sao anh lại như vậy với em, chẳng lẽ có một chút lỗi lầm mà em xứng đáng bị đối xử như vậy hay sao? Anh nói đi?
– Nếu như một chiếc đồng hồ chạy sai, thì mỗi giây nó đều sai. Nhưng nếu chiếc đồng hồ không chạy nữa thì ít nhất 1 ngày nó sẽ có 2 lần chính xác. Chúng ta cũng thế!
Nói rồi Vũ bỏ lên phòng mặc Vân đang đau khổ, không ai biết được Vũ đang nghĩ gì lúc này. Cũng không ai biết Vũ cũng nhớ Vân rất nhiều, Vũ nhìn lại căn phòng từng là phòng của 2 người. Kỷ niệm ùa đến, Vũ không kìm được lòng mà khóc thành tiếng. Có lẽ đây là lần cuối Vũ gặp được Vân, được về ngôi nhà của mình…
Vào những năm thanh xuân của tuổi trẻ, Vân và chàng trai ấy yêu nhau. Họ hợp nhau đến mức tưởng chừng sinh ra để dành cho nhau.
Nhiều năm sau đó họ chia tay, lý do chẳng ai hiểu được. Sau chia tay Vũ chuyển đến thành phố khác sinh sống, Vân vẫn tỏ ra là mình ổn, từ chối tất cả và chờ đợi anh trở về.
Khi Vũ trở về và nói rằng đã kết hôn với một cô gái khác, bầu trời như sập đổ xuống. Vân quá nhỏ bé để chống đỡ!
Vào mùa thu của 1 năm sau, Vân quyết định kết hôn với một người đàn ông khác vì mục đích công việc, cụ thể hơn là một cuộc hôn nhân mang tính chất kết nối hai công ty. Không chờ Vũ nữa vì cô biết anh đã có hạnh phúc mới, cô còn cố chấp để làm gì?
Có những việc mình không muốn nhưng buộc phải làm. Đó là trách nhiệm…
Có những việc muốn làm nhưng không thể. Đó là số phận.
Trước khi đám cưới vài ngày, cô nhờ mẹ của Vũ chuyển đến anh 1 lá thư, trong đó có viết:
‘Khi váy cưới em chạm đất, em trở thành cô dâu của người khác, anh vẫn mãi là tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng em.
Khi em làm cô dâu, nắm tay người bước vào lễ đường, bỏ lại sau lưng đoạn tình cảm còn dang dở, là hy vọng đợi mong, là những đau đớn và cả anh.
Sau này anh là anh, em là em, còn em và anh ấy mới là chúng tôi, chúng ta sau này cái gì cũng có chỉ tiếc là không có nhau. Anh sẽ mãi là người em yêu nhất và thương nhất, sau tất cả bão giông, em cũng không thể chờ anh nữa. Cảm ơn anh và khoảng thời gian hạnh phúc của chúng ta…’
Đọc xong lá thư Vũ không nói gì, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nhưng vào tối hôm đó trong bệnh viện Vũ nằm 1 mình và bật khóc.
Hóa ra có những nỗi đau nhẹ nhàng mà khiến ta day dứt đến thế.